Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Editor: AmiLee
Ước chừng qua hơn mười giây, Louis mới dùng giọng run nhè nhẹ hỏi:
"Ông có chắc chắn không?"
"Chắc chắn trăm phần trăm!"
Khuôn mặt Conrad tỏa sáng nói, duỗi tay chỉ vào một chỗ hình ảnh trong màn hình nói:
"Ngài xem nơi này, có hai quả phôi thai, trước mắt còn chưa có bị vỏ trứng bao lại, có thể nhìn thấy bên trong phân biệt có một cái mầm nhỏ, nhịp tim đập nguyên bản cũng khá rõ ràng, thần dám dùng đầu mình ra bảo đảm, nhất định là song thai không sai!
Đối với Long tộc mà nói, xác suất mang song thai cực kỳ hiếm, nhìn chung toàn bộ lịch sử Long tộc dường như cũng không có tiền lệ, cho nên vừa rồi thần mới có thể kích động như vậy!"
Lần trước lúc Kỷ Dao mang thai Osborne, Conrad bởi vì kinh nghiệm và tư liệu không đủ, nên đem trứng rồng nhận nhầm với dị vật không rõ, quả thực chính là sỉ nhục lớn nhất trong kiếp hành nghề y của ông.
Lúc này ông kiểm tra lặp lại nửa ngày, thấy được rõ ràng không có lầm là thai đôi, mới dám đưa ra một kết luận này, nếu không ông nơi nào còn mặt mũi đối mặt với Hoàng đế bệ hạ, không bằng sớm một chút cuốn gói về nhà.
Ông là một cái bác sĩ mà còn kích động thành như vậy, người cha Louis quang vinh vừa lên chức của hai bào thai quả thực muốn mừng như điên.
Đem Kỷ Dao người còn chưa có tiêu hóa xong cái tin tức kinh ngạc này, hãy còn còn ở trên giường phát ngốc một phen ôm vào trong lòng:
"A Dao, em nghe được không? Em mang chính là song thai, chúng ta lại có nhiều thêm hai nhóc con! Bảo bối, em thật là quá vĩ đại!"
"Nghe được, em nghe được."
Kỷ Dao nhìn về phía bụng nhỏ của mình, cảm thấy thật sự là quá không thể tưởng tượng, bản thân là nam giới có thể sinh con thì thôi đi, cư nhiên còn có thể một lần mang hai bé?
Cũng không biết ông trời nhầm lẫn hay là đối với cậu phá lệ khẳng khái hào phóng.
"A a!"
Phòng ngủ đối diện Osborne tỉnh ngủ lại kêu to lên.
Louis như một trận gió bay qua, đem con trai ôm đến phòng ngủ chính, vui mừng rạng rỡ nói:
"A Huyền, ba ba con mang chính là song thai, con sẽ có hai người em trai hoặc là em gái, chúng ta sẽ biến thành một nhà năm người, con có vui mừng hay không?"
Osborne: "?"
Mắt của bé sắp chuyển sang cuộn nhang muỗi rồi. Bé không hiểu gì nha.
Kỷ Dao không khỏi mỉm cười:
"Những tin tức này đối với A Huyền mà nói quá mức phức tạp, nhất thời còn không thể lý giải được."
"Không sao, chờ con lý giải sẽ cao hứng giống anh!"
Louis ức chế không được hưng phấn nói:
"Anh sẽ đăng lên mạng cho tất cả mọi người biết tin tức này!"
Hai phút sau.
Louis không dễ dàng:
【 Còn có việc gì khiến người ta cao hứng hơn so với sắp có thêm một bé con nữa sao? Có, đó chính là một lần sinh hai đứa. [ cười to. Jpg] x5】
Đối với bá tánh đế quốc mà nói, đây không thua gì bị một quả bom oanh tạc.
- - Một lần được hai là có ý gì? Chẳng lẽ nói Hoàng hậu điện hạ lần này mang chính là song thai? Trời ạ, đây là thật vậy chăng?
- - Xem tiếng cười của Đại đế muốn tràn ra ngoài màn hình như này, tuyệt đối là song thai không sai!
- - Còn sống thật là tốt, có thể không ngừng chứng kiến kỳ tích!
- - Thật sự là kỳ tích, lịch sử Long tộc chỉ sợ đều phải bởi vậy mà thay đổi!
- - Đại đế thật là quá lợi hại, không trượt phát nào, hiệu suất kinh người!
- - Hoàng hậu điện hạ chính là thần may mắn hóa thân đi, thái thái thật là quá ghê gớm!
- - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Hoàng hậu điện hạ! Một lần song thai, tôi phải thừa nhận là tôi hâm mộ và ghen tị nha, nhưng tôi một chút cũng không hận mà còn tôi cao hứng!
- - Nghĩ đến rất nhanh sẽ có hai tiểu vương tử giống nhau như đúc tôi đã nhịn không được kích động!
- - Bệ hạ có thể truyền thụ bí quyết sinh song thai hay không? Tôi cũng muốn!
Louis cảm giác thành tựu bạo tăng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười dài, đây là năng lực cá nhân và thể chất có không quan hệ với nhau!
Kỷ Dao bật cười, khoe khoang ra như vậy thật sự tốt sao? Sẽ không bị dân mạng lén lút phỉ nhổ chứ?
Hoàng hậu điện hạ mang song thai, trên dưới trong cung đương nhiên lại rất lớn vui mừng nhảy nhót một phen.
Rồi cần phải tiến hành sửa chữa phòng trẻ nhỏ và khu vui chơi, đồ dùng trẻ con và máy móc dụng cụ, từ một phần đổi thành hai phần.
Hoàng đế bệ hạ nói, về sau anh muốn chính là xe đẩy có ba tầng đến quảng trường đi dạo xung quanh, để cho các bá tánh nhìn xem biết nhà mình có ba đứa nhỏ!
Chỉ tiếc hiện tại còn không thể biết được giới tính của song thai, còn phải qua hai tháng nữa, thật là làm người ta phải chờ đến sốt cả ruột mà!
Hôm sau Louis khí phách hăng hái mà đi vào phòng họp, ý cười trên môi quả thực muốn ngừng cũng không được.
Các đại thần đương nhiên đều đã biết chuyện Kỷ Dao mang song thai, há có thể không hiểu chuyện, mỗi người hết sức mà ca ngợi khả năng của Đại đế.
Louis xua xua tay ngăn cản rắm cầu vồng vô tội của mọi người, nhếch khóe môi nói:
"Các vị một khi đã có thành ý như vậy, nếu không ngại thì chuẩn bị thêm một phần tiền mừng, nuôi trẻ con phải chi tiêu cũng không nhỏ đâu."
Chúng đại thần: "..."
Bệ hạ, ngài chính là nhà giàu số một toàn cầu rồi, còn ngang nhiên duỗi tay ra đòi tiền mừng của nhóm hạ thần như vậy thật sự được sao!
Đừng nói ba đứa nhỏ, cho dù 30 đứa đối với ngài mà nói cũng bất quá chỉ là chuyện chín trâu mất một cọng lông!
Năm nay đã xuất vài lần máu, tiền đưa ra đã tăng lên rất khả quan rồi, các đại thần kia kêu một tiếng thịt đau.
Vốn dĩ cảm thấy bệ hạ tìm được bạn đời là Kỷ Dao không bao lâu đã sinh tiểu hoàng tử Osborne, đối với Long tộc mà nói đã quý lắm rồi.
Không ngờ kết quả tiểu hoàng tử vừa mới đầy tháng đã thăng cấp lên đại hoàng tử, Kỷ Dao lập tức lại chuẩn bị sinh hai đứa nhỏ nữa, năng lực sinh sản cũng quá nghịch thiên đi!
Vạn nhất qua mấy năm nữa Bệ hạ thật sự sinh 30 đứa nhỏ..
Ôi không! Bệ hạ ngài cần phải kiềm chế một chút nha, bằng không mọi người đều có chút ăn không tiêu đâu!
Lúc này Kỷ Dao đang cùng Osborne chơi ở khu vui chơi trẻ con, trong lúc bé đói bụng, Sophia và nhóm nữ hầu hỗ trợ pha sữa, cho ăn súp thịt, đều không cần Kỷ Dao phải tự mình động thủ.
"Những việc đó đều giao cho chúng tôi tới làm đi, ngài chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
Sophia vẻ mặt từ ái nói:
"Tòa hoàng cung này đã quạnh quẽ hai trăm năm, hiện giờ rốt cuộc muốn náo nhiệt và thịnh vượng lên, Bệ hạ cũng rốt cuộc có thể giống bá tánh bình thường cảm nhận được niềm vui có con cái dưới gối, thật là không dễ dàng."
Kỷ Dao hơi ngượng ngùng nói:
"Cảm ơn bà. Trong nhà bà có bao nhiêu người con vậy ạ?"
Sophia nói:
"Tôi chỉ sinh hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bọn họ lại từng người sinh con đẻ cái khai chi tán diệp, hiện tại toàn bộ gia tộc có gần hai trăm người, bảy đời rồi."
Kỷ Dao cảm thán nói: "Thật tuyệt, là một đại gia tộc rồi!"
Sophia cười nói:
"Người Alpha thọ mệnh rất dài, so với những gia đình khác nhà của chúng tôi nhân số còn không tính là nhiều, có nhà còn hơn một ngàn người, mười đời nữa cơ. Ngài và Bệ hạ đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh, năng lực sinh dục lại ưu tú như thế, nhất định có thể nhìn thất một ngày Long tộc được phục hưng."
Kỷ Dao vốn dĩ đang cười cùng bà, nhưng trong tim lại có một cỗ cảm xúc chua xót làm đau đớn không thôi.
Những ngày tháng này đến quá trôi chảy, quá hạnh phúc, làm cậu cơ hồ đã quên trước mặt bản thân còn có một khoảng trống không thể vượt qua.
Louis xác thật đang đứng ở giai đoạn sung mãn nhất trong cuộc đời Long tộc, anh sẽ còn sống thêm 200 năm thậm chí 300 năm nữa, sẽ nhìn nhóm A Huyền và hai bé sinh đôi trưởng thành, lại từng người lập gia đình và sinh con cái, chính mắt chứng kiến Long tộc phục hưng huy hoàng.
Mà bản thân cậu lại đợi không được ngày đó, qua mấy chục năm nữa sẽ chết trên tinh cầu này.
Cổ ngữ có câu: "Sinh năm bất mãn trăm, thường hoài thiên tuế ưu", ngàn vạn năm sau sẽ ra sao cậu cũng quản không được, nó quá mức xa xôi, cuộc đời chỉ có trăm năm thật sự quá ngắn.
Nếu một khi cậu rời khỏi đây, Louis phải làm sao bây giờ? Bọn nhỏ sẽ như thế nào đây?
"Ngài Evans, ngài đây là xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Thấy Kỷ Dao bỗng nhiên thần sắc cô đơn, đồng tử xưa nay đen bóng linh động tựa hồ bị một tầng bóng râm che mờ, Sophia vội vàng hỏi.
Osborne ăn xong súp thịt, bò đến bên cạnh Kỷ Dao, dường như cũng cảm nhận được ba ba tâm tình không tốt, bổ nhào vào trong lòng cậu bất an mà kêu lên:
"Ô, a ê!"
Kỷ Dao cố gắng đem những cảm xúc không vui trong lòng đó dằn xuống, ôm lấy bé hôn hôn, sau đó miễn cưỡng cười cười:
"Không có, chỉ là nhớ tới chuyện khác, nhất thời hơi thất thần."
Sophia sống không ít tuổi, kinh nghiệm phong phú, cảm giác sự tình cũng không có đơn giản như thế.
Nghĩ lại, Kỷ Dao là cô nhi, không cha không mẹ, không người thân quen, chẳng lẽ là bởi vì nhớ tới chuyện cũ không vui nào đó mới có thể khiến cậu buồn như vậy?
Bà không khỏi khuyên giải an ủi nói:
"Quá khứ thì để cho nó trôi qua đi, ngài và bệ hạ về sau sẽ càng ngày càng tốt. Nói một câu đi quá giới hạn, ngài có thể đem chúng tôi cùng với bá tánh toàn đế quốc đều coi như người nhà của mình."
Cho dù Kỷ Dao âu sầu không vui thì cũng vô cùng cảm kích nói:
"Được, cảm ơn bà."
Ban đêm khi Osborne ngủ rồi, Kỷ Dao nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ chính, Louis nằm nghiêng ở bên cạnh cậu, hôn hôn bụng phẳng lì trắng nõn của cậu, nghiêm trang nói:
"Chào các con, ta là cha của các con đây."
Kỷ Dao trên mặt hơi nóng:
"Bọn nhỏ bây giờ còn bé lắm."
Louis cười nói:
"Nghi thức là không thể thiếu, từ từ bọn nhỏ sẽ hiểu. Nói chuyện cùng bọn nhỏ từ thời kỳ phôi thai, nhìn bọn nhỏ từng ngày trưởng thành cảm giác thật tốt."
Kỷ Dao không khỏi cũng nở nụ cười, đúng vậy, như vậy thật tốt.
Louis tiếp theo hưng phấn hỏi cậu:
"Bảo bối, hơn một tuần nữa là đến ngày chúng ta kết hôn, bây giờ em có cảm tưởng gì?"
Có cảm tưởng gì sao? Kỷ Dao ý cười cương ở bên môi, bỗng nhiên không còn lời gì để nói.
Cậu nhớ tới chuyện hồi chiều.
Ở trước mặt Sophia cậu còn có thể ra vẻ kiên cường, tận lực che dấu cảm xúc chân thật của mình, đối mặt với Louis lại không biết làm sao, chua xót trong lòng cho dù dùng hết toàn lực cũng ức chế mà không được.
Louis thấy vành mắt Kỷ Dao hơi đỏ lên một chút, trong mắt thậm chí tràn ngập một tầng hơi nước, lập tức có chút hoảng hốt, ôm cậu mà không rõ nguyên do nói:
"A Dao, em làm sao vậy? Là bởi vì rất cao hứng sao?"
Kỷ Dao ngơ ngẩn nhìn anh, sắp bị sự áy náy và hối hận che trời lấp đất nuốt hết. Chuyện này mình nên nói sớm cho Louis, lại bởi vì tham luyến sự sủng ái của người đàn ông này mà lừa mình dối người che giấu cho tới hôm nay, như vậy quá ích kỷ.
Hiện tại cậu không thể lại tiếp tục giấu giếm thêm nữa, cần phải nói cho Louis tình hình thực tế, không thể để anh không hiểu chuyện gì mà kết hôn với mình.
Cậu gằn từng chữ một nói:
"Louis, rất xin lỗi, có chuyện em cần phải nói cho anh. Em căn bản không phải là người của tinh cầu Alpha, em cũng không có thú hình.."
Louis không đợi cậu nói xong đã lập tức nói:
"Chuyện này anh đã sớm biết a! A Dao, cho dù em là người ở nơi nào cũng không sao, có hình thái thú hay không cũng hoàn toàn không sao, quan trọng em là bạn đời thần linh ban cho anh, là một người cha khác của bọn nhỏ."
"Không, không phải chuyện này mà là chuyện khác."
Giọng Kỷ Dao có chút nghẹn ngào, dị thường gian nan nói:
"Ở quê quán của em, tuổi thọ trung bình của con người chỉ có khoảng 80 tuổi, có thể sống đến một trăm tuổi đã tính là sống thọ, cho nên, em, em chỉ sợ không có cách nào làm bạn bên cạnh anh và bọn nhỏ quá lâu.. Rất xin lỗi, A Long, em đã sớm muốn nói cho anh, nhưng mà em.."
Cậu nói không được nữa, nước mắt dần dần mơ hồ tầm mắt.
Louis giống như bị sét đánh, cả người đều ngây ra.
Ước chừng qua hơn mười giây, Louis mới dùng giọng run nhè nhẹ hỏi:
"Ông có chắc chắn không?"
"Chắc chắn trăm phần trăm!"
Khuôn mặt Conrad tỏa sáng nói, duỗi tay chỉ vào một chỗ hình ảnh trong màn hình nói:
"Ngài xem nơi này, có hai quả phôi thai, trước mắt còn chưa có bị vỏ trứng bao lại, có thể nhìn thấy bên trong phân biệt có một cái mầm nhỏ, nhịp tim đập nguyên bản cũng khá rõ ràng, thần dám dùng đầu mình ra bảo đảm, nhất định là song thai không sai!
Đối với Long tộc mà nói, xác suất mang song thai cực kỳ hiếm, nhìn chung toàn bộ lịch sử Long tộc dường như cũng không có tiền lệ, cho nên vừa rồi thần mới có thể kích động như vậy!"
Lần trước lúc Kỷ Dao mang thai Osborne, Conrad bởi vì kinh nghiệm và tư liệu không đủ, nên đem trứng rồng nhận nhầm với dị vật không rõ, quả thực chính là sỉ nhục lớn nhất trong kiếp hành nghề y của ông.
Lúc này ông kiểm tra lặp lại nửa ngày, thấy được rõ ràng không có lầm là thai đôi, mới dám đưa ra một kết luận này, nếu không ông nơi nào còn mặt mũi đối mặt với Hoàng đế bệ hạ, không bằng sớm một chút cuốn gói về nhà.
Ông là một cái bác sĩ mà còn kích động thành như vậy, người cha Louis quang vinh vừa lên chức của hai bào thai quả thực muốn mừng như điên.
Đem Kỷ Dao người còn chưa có tiêu hóa xong cái tin tức kinh ngạc này, hãy còn còn ở trên giường phát ngốc một phen ôm vào trong lòng:
"A Dao, em nghe được không? Em mang chính là song thai, chúng ta lại có nhiều thêm hai nhóc con! Bảo bối, em thật là quá vĩ đại!"
"Nghe được, em nghe được."
Kỷ Dao nhìn về phía bụng nhỏ của mình, cảm thấy thật sự là quá không thể tưởng tượng, bản thân là nam giới có thể sinh con thì thôi đi, cư nhiên còn có thể một lần mang hai bé?
Cũng không biết ông trời nhầm lẫn hay là đối với cậu phá lệ khẳng khái hào phóng.
"A a!"
Phòng ngủ đối diện Osborne tỉnh ngủ lại kêu to lên.
Louis như một trận gió bay qua, đem con trai ôm đến phòng ngủ chính, vui mừng rạng rỡ nói:
"A Huyền, ba ba con mang chính là song thai, con sẽ có hai người em trai hoặc là em gái, chúng ta sẽ biến thành một nhà năm người, con có vui mừng hay không?"
Osborne: "?"
Mắt của bé sắp chuyển sang cuộn nhang muỗi rồi. Bé không hiểu gì nha.
Kỷ Dao không khỏi mỉm cười:
"Những tin tức này đối với A Huyền mà nói quá mức phức tạp, nhất thời còn không thể lý giải được."
"Không sao, chờ con lý giải sẽ cao hứng giống anh!"
Louis ức chế không được hưng phấn nói:
"Anh sẽ đăng lên mạng cho tất cả mọi người biết tin tức này!"
Hai phút sau.
Louis không dễ dàng:
【 Còn có việc gì khiến người ta cao hứng hơn so với sắp có thêm một bé con nữa sao? Có, đó chính là một lần sinh hai đứa. [ cười to. Jpg] x5】
Đối với bá tánh đế quốc mà nói, đây không thua gì bị một quả bom oanh tạc.
- - Một lần được hai là có ý gì? Chẳng lẽ nói Hoàng hậu điện hạ lần này mang chính là song thai? Trời ạ, đây là thật vậy chăng?
- - Xem tiếng cười của Đại đế muốn tràn ra ngoài màn hình như này, tuyệt đối là song thai không sai!
- - Còn sống thật là tốt, có thể không ngừng chứng kiến kỳ tích!
- - Thật sự là kỳ tích, lịch sử Long tộc chỉ sợ đều phải bởi vậy mà thay đổi!
- - Đại đế thật là quá lợi hại, không trượt phát nào, hiệu suất kinh người!
- - Hoàng hậu điện hạ chính là thần may mắn hóa thân đi, thái thái thật là quá ghê gớm!
- - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Hoàng hậu điện hạ! Một lần song thai, tôi phải thừa nhận là tôi hâm mộ và ghen tị nha, nhưng tôi một chút cũng không hận mà còn tôi cao hứng!
- - Nghĩ đến rất nhanh sẽ có hai tiểu vương tử giống nhau như đúc tôi đã nhịn không được kích động!
- - Bệ hạ có thể truyền thụ bí quyết sinh song thai hay không? Tôi cũng muốn!
Louis cảm giác thành tựu bạo tăng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười dài, đây là năng lực cá nhân và thể chất có không quan hệ với nhau!
Kỷ Dao bật cười, khoe khoang ra như vậy thật sự tốt sao? Sẽ không bị dân mạng lén lút phỉ nhổ chứ?
Hoàng hậu điện hạ mang song thai, trên dưới trong cung đương nhiên lại rất lớn vui mừng nhảy nhót một phen.
Rồi cần phải tiến hành sửa chữa phòng trẻ nhỏ và khu vui chơi, đồ dùng trẻ con và máy móc dụng cụ, từ một phần đổi thành hai phần.
Hoàng đế bệ hạ nói, về sau anh muốn chính là xe đẩy có ba tầng đến quảng trường đi dạo xung quanh, để cho các bá tánh nhìn xem biết nhà mình có ba đứa nhỏ!
Chỉ tiếc hiện tại còn không thể biết được giới tính của song thai, còn phải qua hai tháng nữa, thật là làm người ta phải chờ đến sốt cả ruột mà!
Hôm sau Louis khí phách hăng hái mà đi vào phòng họp, ý cười trên môi quả thực muốn ngừng cũng không được.
Các đại thần đương nhiên đều đã biết chuyện Kỷ Dao mang song thai, há có thể không hiểu chuyện, mỗi người hết sức mà ca ngợi khả năng của Đại đế.
Louis xua xua tay ngăn cản rắm cầu vồng vô tội của mọi người, nhếch khóe môi nói:
"Các vị một khi đã có thành ý như vậy, nếu không ngại thì chuẩn bị thêm một phần tiền mừng, nuôi trẻ con phải chi tiêu cũng không nhỏ đâu."
Chúng đại thần: "..."
Bệ hạ, ngài chính là nhà giàu số một toàn cầu rồi, còn ngang nhiên duỗi tay ra đòi tiền mừng của nhóm hạ thần như vậy thật sự được sao!
Đừng nói ba đứa nhỏ, cho dù 30 đứa đối với ngài mà nói cũng bất quá chỉ là chuyện chín trâu mất một cọng lông!
Năm nay đã xuất vài lần máu, tiền đưa ra đã tăng lên rất khả quan rồi, các đại thần kia kêu một tiếng thịt đau.
Vốn dĩ cảm thấy bệ hạ tìm được bạn đời là Kỷ Dao không bao lâu đã sinh tiểu hoàng tử Osborne, đối với Long tộc mà nói đã quý lắm rồi.
Không ngờ kết quả tiểu hoàng tử vừa mới đầy tháng đã thăng cấp lên đại hoàng tử, Kỷ Dao lập tức lại chuẩn bị sinh hai đứa nhỏ nữa, năng lực sinh sản cũng quá nghịch thiên đi!
Vạn nhất qua mấy năm nữa Bệ hạ thật sự sinh 30 đứa nhỏ..
Ôi không! Bệ hạ ngài cần phải kiềm chế một chút nha, bằng không mọi người đều có chút ăn không tiêu đâu!
Lúc này Kỷ Dao đang cùng Osborne chơi ở khu vui chơi trẻ con, trong lúc bé đói bụng, Sophia và nhóm nữ hầu hỗ trợ pha sữa, cho ăn súp thịt, đều không cần Kỷ Dao phải tự mình động thủ.
"Những việc đó đều giao cho chúng tôi tới làm đi, ngài chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
Sophia vẻ mặt từ ái nói:
"Tòa hoàng cung này đã quạnh quẽ hai trăm năm, hiện giờ rốt cuộc muốn náo nhiệt và thịnh vượng lên, Bệ hạ cũng rốt cuộc có thể giống bá tánh bình thường cảm nhận được niềm vui có con cái dưới gối, thật là không dễ dàng."
Kỷ Dao hơi ngượng ngùng nói:
"Cảm ơn bà. Trong nhà bà có bao nhiêu người con vậy ạ?"
Sophia nói:
"Tôi chỉ sinh hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bọn họ lại từng người sinh con đẻ cái khai chi tán diệp, hiện tại toàn bộ gia tộc có gần hai trăm người, bảy đời rồi."
Kỷ Dao cảm thán nói: "Thật tuyệt, là một đại gia tộc rồi!"
Sophia cười nói:
"Người Alpha thọ mệnh rất dài, so với những gia đình khác nhà của chúng tôi nhân số còn không tính là nhiều, có nhà còn hơn một ngàn người, mười đời nữa cơ. Ngài và Bệ hạ đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh, năng lực sinh dục lại ưu tú như thế, nhất định có thể nhìn thất một ngày Long tộc được phục hưng."
Kỷ Dao vốn dĩ đang cười cùng bà, nhưng trong tim lại có một cỗ cảm xúc chua xót làm đau đớn không thôi.
Những ngày tháng này đến quá trôi chảy, quá hạnh phúc, làm cậu cơ hồ đã quên trước mặt bản thân còn có một khoảng trống không thể vượt qua.
Louis xác thật đang đứng ở giai đoạn sung mãn nhất trong cuộc đời Long tộc, anh sẽ còn sống thêm 200 năm thậm chí 300 năm nữa, sẽ nhìn nhóm A Huyền và hai bé sinh đôi trưởng thành, lại từng người lập gia đình và sinh con cái, chính mắt chứng kiến Long tộc phục hưng huy hoàng.
Mà bản thân cậu lại đợi không được ngày đó, qua mấy chục năm nữa sẽ chết trên tinh cầu này.
Cổ ngữ có câu: "Sinh năm bất mãn trăm, thường hoài thiên tuế ưu", ngàn vạn năm sau sẽ ra sao cậu cũng quản không được, nó quá mức xa xôi, cuộc đời chỉ có trăm năm thật sự quá ngắn.
Nếu một khi cậu rời khỏi đây, Louis phải làm sao bây giờ? Bọn nhỏ sẽ như thế nào đây?
"Ngài Evans, ngài đây là xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Thấy Kỷ Dao bỗng nhiên thần sắc cô đơn, đồng tử xưa nay đen bóng linh động tựa hồ bị một tầng bóng râm che mờ, Sophia vội vàng hỏi.
Osborne ăn xong súp thịt, bò đến bên cạnh Kỷ Dao, dường như cũng cảm nhận được ba ba tâm tình không tốt, bổ nhào vào trong lòng cậu bất an mà kêu lên:
"Ô, a ê!"
Kỷ Dao cố gắng đem những cảm xúc không vui trong lòng đó dằn xuống, ôm lấy bé hôn hôn, sau đó miễn cưỡng cười cười:
"Không có, chỉ là nhớ tới chuyện khác, nhất thời hơi thất thần."
Sophia sống không ít tuổi, kinh nghiệm phong phú, cảm giác sự tình cũng không có đơn giản như thế.
Nghĩ lại, Kỷ Dao là cô nhi, không cha không mẹ, không người thân quen, chẳng lẽ là bởi vì nhớ tới chuyện cũ không vui nào đó mới có thể khiến cậu buồn như vậy?
Bà không khỏi khuyên giải an ủi nói:
"Quá khứ thì để cho nó trôi qua đi, ngài và bệ hạ về sau sẽ càng ngày càng tốt. Nói một câu đi quá giới hạn, ngài có thể đem chúng tôi cùng với bá tánh toàn đế quốc đều coi như người nhà của mình."
Cho dù Kỷ Dao âu sầu không vui thì cũng vô cùng cảm kích nói:
"Được, cảm ơn bà."
Ban đêm khi Osborne ngủ rồi, Kỷ Dao nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ chính, Louis nằm nghiêng ở bên cạnh cậu, hôn hôn bụng phẳng lì trắng nõn của cậu, nghiêm trang nói:
"Chào các con, ta là cha của các con đây."
Kỷ Dao trên mặt hơi nóng:
"Bọn nhỏ bây giờ còn bé lắm."
Louis cười nói:
"Nghi thức là không thể thiếu, từ từ bọn nhỏ sẽ hiểu. Nói chuyện cùng bọn nhỏ từ thời kỳ phôi thai, nhìn bọn nhỏ từng ngày trưởng thành cảm giác thật tốt."
Kỷ Dao không khỏi cũng nở nụ cười, đúng vậy, như vậy thật tốt.
Louis tiếp theo hưng phấn hỏi cậu:
"Bảo bối, hơn một tuần nữa là đến ngày chúng ta kết hôn, bây giờ em có cảm tưởng gì?"
Có cảm tưởng gì sao? Kỷ Dao ý cười cương ở bên môi, bỗng nhiên không còn lời gì để nói.
Cậu nhớ tới chuyện hồi chiều.
Ở trước mặt Sophia cậu còn có thể ra vẻ kiên cường, tận lực che dấu cảm xúc chân thật của mình, đối mặt với Louis lại không biết làm sao, chua xót trong lòng cho dù dùng hết toàn lực cũng ức chế mà không được.
Louis thấy vành mắt Kỷ Dao hơi đỏ lên một chút, trong mắt thậm chí tràn ngập một tầng hơi nước, lập tức có chút hoảng hốt, ôm cậu mà không rõ nguyên do nói:
"A Dao, em làm sao vậy? Là bởi vì rất cao hứng sao?"
Kỷ Dao ngơ ngẩn nhìn anh, sắp bị sự áy náy và hối hận che trời lấp đất nuốt hết. Chuyện này mình nên nói sớm cho Louis, lại bởi vì tham luyến sự sủng ái của người đàn ông này mà lừa mình dối người che giấu cho tới hôm nay, như vậy quá ích kỷ.
Hiện tại cậu không thể lại tiếp tục giấu giếm thêm nữa, cần phải nói cho Louis tình hình thực tế, không thể để anh không hiểu chuyện gì mà kết hôn với mình.
Cậu gằn từng chữ một nói:
"Louis, rất xin lỗi, có chuyện em cần phải nói cho anh. Em căn bản không phải là người của tinh cầu Alpha, em cũng không có thú hình.."
Louis không đợi cậu nói xong đã lập tức nói:
"Chuyện này anh đã sớm biết a! A Dao, cho dù em là người ở nơi nào cũng không sao, có hình thái thú hay không cũng hoàn toàn không sao, quan trọng em là bạn đời thần linh ban cho anh, là một người cha khác của bọn nhỏ."
"Không, không phải chuyện này mà là chuyện khác."
Giọng Kỷ Dao có chút nghẹn ngào, dị thường gian nan nói:
"Ở quê quán của em, tuổi thọ trung bình của con người chỉ có khoảng 80 tuổi, có thể sống đến một trăm tuổi đã tính là sống thọ, cho nên, em, em chỉ sợ không có cách nào làm bạn bên cạnh anh và bọn nhỏ quá lâu.. Rất xin lỗi, A Long, em đã sớm muốn nói cho anh, nhưng mà em.."
Cậu nói không được nữa, nước mắt dần dần mơ hồ tầm mắt.
Louis giống như bị sét đánh, cả người đều ngây ra.