Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Bên tai của nàng vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn.
Tịch Nhan đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại âm thầm hạ quyết tâm -- không, nàng không chịu thua như vậy.
Tịch Nhan hơi dùng sức tránh né, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, lập tức xoay người nhẹ ghé trên ngực hắn, thanh âm mềm mại động lòng người: "Nhìn không ra, Thất gia có lúc thật xấu xa ......"
"Sao?" Hắn cười nhẹ, "Ta như xấu xa thế nào?"
Tịch Nhan cười mà không đáp, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên ngực hắn.
Hô hấp của hắn bỗng nhiên có chút dồn dập, yết hầu cũng bắt đầu nổi rõ, nhưng vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Như thế nào?"
Hai người mặt đối mặt, trong phòng nội tối đen như mực nhưng Tịch Nhan vẫn có thể thấy ánh mắt hắn sáng ngời, giống nhau hai ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng.
Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên ý cười, cũng không lên tiếng, tùy ý hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi gối đầu lên vòm ngực nóng như lửa của hắn.
Bầu không khí ái muội không thể nói rõ trong phòng chậm rãi lưu động, không khí dường như bị hút hết đi, giống như ngay sau đó sẽ gặp thiên lôi địa hỏa hoà lẫn vào nhau.
"Thiếp thân thật sự muốn hầu hạ Thất gia chu đáo, nhưng mà thiếp thân cái gì cũng không biết......" Lời nói của Tịch Nhan nhu thuận, ngón tay cũng không an phận vẽ những vòng tròn trên ngực hắn.
Hắn bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của nàng, thuận thế đặt trên môi mình, ánh mắt phát sáng: "Vậy thì...... Muốn ta dạy cho nàng sao?"
"Thất gia vui lòng chỉ giáo, thiếp thân dĩ nhiên vô cùng cảm kích." Tịch Nhan rũ mắt xuống, nhịn không được cười khẽ,"Nhưng mà Thất gia cũng không phải không biết, hiện nay thiếp thân không tiện...... Nói vậy Thất gia cũng sẽ không ép buộc thiếp thân, có phải hay không?"
Đôi mắt đen láy của Hoàng Phủ Thanh Vũ đang tỏa sáng trong nháy mắt đã mất đi ánh sáng.
Trong lúc hắn lâm vào trầm mặc, khóe miệng Tịch Nhan hiện lên ý cười không che dấu.
"A." Hắn rốt cục cũng bật cười, chậm rãi nắm lấy cằm Tịch Nhan,"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."
Đó là lần duy nhất Tịch Nhan có cảm giác vui mừng khi chiếm thế thượng phong kể từ khi gặp gỡ hắn cho đến nay, giống như một đội quân trong một cuộc chiến trường kỳ rốt cục có một ngày vang lên tiếng trống làm tinh thần hăng hái, vượt qua muôn vàn khó khắn, đánh trận càng thêm hăng hái.
Đêm hôm đó nàng ngủ vô cùng tốt, bụng trướng đau cũng không còn khó chịu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm giác được có một bàn tay ấm áp vẫn đặt ở nơi đó.
Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ đâu.
Tịch Nhan chậm rãi xoa bụng đã không còn trướng đau nữa, nhìn về chiếc gối mềm phía bên cạnh hơi hơi lõm xuống, cảm thấy đêm qua hư ảo giống như một giấc mộng.
Sau khi tự mình rửa mặt chải đầu xong, phủ trên mặt tấm lụa mỏng như trước, Tịch Nhan mới ra khỏi phòng.
Ngôi cổ tự vào lúc sáng sớm có mây mù lượn lờ giăng giăng, xa xa truyền tới tiếng chuông ngân nga, trầm bổng, phảng phất nghe như tiếng Phật tổ thì thầm bên tai.
Tâm tình Tịch Nhan rất tốt nên đối với bầu không khí yên tĩnh như vậy cũng không chán ghét như ngày hôm qua, bởi vậy đi dạo quanh thiền viện chốc chốc lại dừng bước xem xét chung quanh.
Bên tai của nàng vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn.
Tịch Nhan đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại âm thầm hạ quyết tâm -- không, nàng không chịu thua như vậy.
Tịch Nhan hơi dùng sức tránh né, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, lập tức xoay người nhẹ ghé trên ngực hắn, thanh âm mềm mại động lòng người: "Nhìn không ra, Thất gia có lúc thật xấu xa ......"
"Sao?" Hắn cười nhẹ, "Ta như xấu xa thế nào?"
Tịch Nhan cười mà không đáp, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên ngực hắn.
Hô hấp của hắn bỗng nhiên có chút dồn dập, yết hầu cũng bắt đầu nổi rõ, nhưng vẫn duy trì nụ cười như cũ: "Như thế nào?"
Hai người mặt đối mặt, trong phòng nội tối đen như mực nhưng Tịch Nhan vẫn có thể thấy ánh mắt hắn sáng ngời, giống nhau hai ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng.
Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên ý cười, cũng không lên tiếng, tùy ý hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi gối đầu lên vòm ngực nóng như lửa của hắn.
Bầu không khí ái muội không thể nói rõ trong phòng chậm rãi lưu động, không khí dường như bị hút hết đi, giống như ngay sau đó sẽ gặp thiên lôi địa hỏa hoà lẫn vào nhau.
"Thiếp thân thật sự muốn hầu hạ Thất gia chu đáo, nhưng mà thiếp thân cái gì cũng không biết......" Lời nói của Tịch Nhan nhu thuận, ngón tay cũng không an phận vẽ những vòng tròn trên ngực hắn.
Hắn bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của nàng, thuận thế đặt trên môi mình, ánh mắt phát sáng: "Vậy thì...... Muốn ta dạy cho nàng sao?"
"Thất gia vui lòng chỉ giáo, thiếp thân dĩ nhiên vô cùng cảm kích." Tịch Nhan rũ mắt xuống, nhịn không được cười khẽ,"Nhưng mà Thất gia cũng không phải không biết, hiện nay thiếp thân không tiện...... Nói vậy Thất gia cũng sẽ không ép buộc thiếp thân, có phải hay không?"
Đôi mắt đen láy của Hoàng Phủ Thanh Vũ đang tỏa sáng trong nháy mắt đã mất đi ánh sáng.
Trong lúc hắn lâm vào trầm mặc, khóe miệng Tịch Nhan hiện lên ý cười không che dấu.
"A." Hắn rốt cục cũng bật cười, chậm rãi nắm lấy cằm Tịch Nhan,"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."
Đó là lần duy nhất Tịch Nhan có cảm giác vui mừng khi chiếm thế thượng phong kể từ khi gặp gỡ hắn cho đến nay, giống như một đội quân trong một cuộc chiến trường kỳ rốt cục có một ngày vang lên tiếng trống làm tinh thần hăng hái, vượt qua muôn vàn khó khắn, đánh trận càng thêm hăng hái.
Đêm hôm đó nàng ngủ vô cùng tốt, bụng trướng đau cũng không còn khó chịu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm giác được có một bàn tay ấm áp vẫn đặt ở nơi đó.
Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ đâu.
Tịch Nhan chậm rãi xoa bụng đã không còn trướng đau nữa, nhìn về chiếc gối mềm phía bên cạnh hơi hơi lõm xuống, cảm thấy đêm qua hư ảo giống như một giấc mộng.
Sau khi tự mình rửa mặt chải đầu xong, phủ trên mặt tấm lụa mỏng như trước, Tịch Nhan mới ra khỏi phòng.
Ngôi cổ tự vào lúc sáng sớm có mây mù lượn lờ giăng giăng, xa xa truyền tới tiếng chuông ngân nga, trầm bổng, phảng phất nghe như tiếng Phật tổ thì thầm bên tai.
Tâm tình Tịch Nhan rất tốt nên đối với bầu không khí yên tĩnh như vậy cũng không chán ghét như ngày hôm qua, bởi vậy đi dạo quanh thiền viện chốc chốc lại dừng bước xem xét chung quanh.