Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đại hôn của Hoàng đế, khắp chốn đều mừng vui, trong cung cũng theo lệ miễn lâm triều ba ngày.
Ngày hôm sau, khi Tịch Nhan tỉnh lại trong Dực Khôn cung, nàng phát hiện mình vẫn đang gối đầu lên khuỷu tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Mà hắn cũng đã tỉnh dậy rồi, đôi mắt hé mở, vươn tay ôm nàng thật chặt, thấp giọng nói: "Đừng nóng vội, nghỉ ngơi thêm nữa đi."
Nhưng Tịch Nhan bất luận như thế nào cũng ngủ không được, trong lòng hoàn toàn nhớ tới hai đứa con, nhất là Bất Ly, đã gần nửa năm không gặp mặt con bé. Tịch Nhan liền lay tỉnh hắn: "Đừng ngủ nữa, ta muốn đi xem các con."
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc miễn cưỡng ngồi dậy: "Gấp gì chứ, về sau hai đứa con mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh nàng, cũng không cần phải vội vàng thêm một lát đâu."
"Các con ở bên cạnh chàng nên chàng đương nhiên nói như vậy!" Tịch Nhan tức giận ném cái gối mềm ở trên người hắn, gọi người tiến vào hầu hạ.
Vào hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng không chỉ có cung nữ, còn có thêm hai mama có vẻ mặt hiền lành, cùng nhau hành lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan sau đó liền đi tới bên giường thu dọn, một bên thu dọn, một bên ở trên giường tìm kiếm cái gì đó.
Tịch Nhan nhìn vào gương thấy được động tác của các mama, trên mặt bất giác nóng lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đứng ở một bên được cung nữ hầu hạ thay quần áo.
Hai mama ngập ngừng đứng đó, vẻ mặt khó xử nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng......"
Thực rõ ràng, các nàng muốn tìm cái gì đó mà không tìm được. Tuy rằng hiện giờ Thái hoàng Thái Hậu gần như bị giam lỏng, nhưng ở trong cung vẫn có rất nhiều cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ được, chính là ngày thứ hai sau đêm động phòng, phải trình lên chiếc khăn trắng có dấu vết chứng tỏ trinh tiết của nữ tử.
Nhưng các mama tựa hồ đã quên Tịch Nhan từ sớm cũng đã gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần rồi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ đạm mạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đảo qua trên người hai mama kia, hai mama nhất thời giật mình, lại hành lễ, rồi lui ra ngoài.
Đợi cho các cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng đều lui ra, Tịch Nhan mới cười lạnh một tiếng nói: "Chàng xem kìa, mọi người trong hoàng cung này vẫn xem ta là yêu nghiệt."
Chính là nàng vô nguyên vô cớ chết đi sống lại, đã vậy hình dáng còn giống với Lăng tần trước kia như đúc, những người không biết nội tình làm sao không nghi ngờ đây?
Tịch Nhan trở nên buồn bực, vung tay áo lên: "Chàng đừng lấy quy củ trong cung này đến áp bức ta, cũng đừng cho các phi tần của chàng hành lễ thỉnh an với ta, ta nhận không nổi đâu!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi cười khẽ một tiếng: "Làm gì có ai nói gì chứ, chỉ có nàng miên man suy nghĩ thôi." Nói xong, hắn liền đi về phía Tịch Nhan, ôm chặt lấy nàng, cười nhẹ nói: "Thay vì nghĩ ngợi những điều đó, chi bằng nàng nên ngẫm lại chuyện chúng ta nói đêm qua, suy nghĩ xem nên hăng hái học tập như thế nào không phải tốt hơn sao?"
Khuôn mặt Tịch Nhan bỗng dưng đỏ lên, rốt cuộc nhịn không được bật cười, đánh nhẹ vào ngực hắn: "Mau đi xem các con kìa."
Hai người cùng nhau đến Tây Lục cung, vừa mới đi vào cửa cung, từ xa liền nghe được tiếng khóc nháo của Bất Ly, bất giác Tịch Nhan bước nhanh hơn, bước vào cửa điện: "Làm sao vậy?"
Trong điện khi tất cả các nô tỳ nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Bất Ly vốn đang khóc nháo cũng dừng bặt lại, đầu tiên là nheo nheo mắt, sau đó mới thét chói tai vươn người về phía Tịch Nhan: "Mẫu thân!"
Tịch Nhan vội ôm cô bé vào trong lòng, vừa đau lòng vừa vui sướng dỗ dành: "Ly nhi, làm sao vậy?"
Bất Ly không ngừng khóc, giọng nói đứt quãng: "Phụ thân không tốt, phụ thân không cần Bất Ly cùng đệ đệ...... Mẫu thân cũng không cần Bất Ly......"
Tịch Nhan nhất thời cáu giận liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, trong lòng biết nhất định từ ngày hôm qua hắn liền đem dấu Bất Ly ở trong cung, không cho cô bé tới gặp mình, vì thế mới làm cho Bất Ly khóc đến như vậy.
Ôm Bất Ly dỗ dành hồi lâu, cuối cùng mới làm cho cô bé ngừng khóc, Bất Ly ủy khuất nhìn nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì thào gọi một tiếng: "Phụ thân."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười tiến lên, từ trong lòng Tịch Nhan tiếp nhận cô bé, nói: "Ly nhi ngoan, phụ thân đã đáp ứng nhất định sẽ mang mẫu thân trở về ở cùng với Ly nhi, không phải sao?"
Bất Ly lúc này mới cười lên, vùi mặt vào gáy của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Tịch Nhan nhìn cha và con gái âu yếm nhay, liền cấp tốc cho người dẫn mình đi gặp con trai. Vào phòng, liền nhìn thấy con đang nằm trên chiếc giường nhỏ, cao hứng cùng phấn chấn chơi đùa với món đồ chơi trong tay vú nuôi.
Gần ba tháng không gặp, cậu bé lớn lên rất nhiều, không còn nho nhỏ giống lúc mới sinh ra. Thấy Tịch Nhan, nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé nhất thời càng vui vẻ, dường như biết nàng chính là mẫu thân.
Tịch Nhan nhịn không được bế cậu bé từ chiếc giường nhỏ lên, thật cẩn thận ôm vào trong lòng: "Bất Khí."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào cửa liền nghe được nàng gọi tên con, nhất thời nhướng mày: "Con có danh tự rồi, nàng kêu loạn gì vậy?"
Tim Tịch Nhan đập có chút mạnh và loạn nhịp, quay đầu lại: "Tên con là gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về phía đứa bé trong lòng nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhật Hi. Hoàng Phủ Nhật Hi."
"Nhật Hi?" Tịch Nhan thích cái tên này, nhất thời vui sướng nở nụ cười, gọi hai tiếng, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Khi nào thì chàng nghĩ ra cái tên này vậy, cũng không nói với ta một tiếng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm mình, cười đến thần bí khó lường: "Khi nào thì nghĩ ra ? Không phải là tối hôm qua sao?"
Khuôn mặt Tịch Nhan lại lần nữa khắc chế không được hiện lên rặng mây đỏ.
Hai người cùng nhau chơi với các con sau đó dùng bữa trưa, hai đứa bé đều phải ngủ trưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn theo Tịch Nhan đi tản bộ trong Ngự hoa viên.
Hắn khó có được những lúc thanh nhàn, có thể giống như hôm nay ở cùng với nàng chỉ sợ không nhiều lắm, bởi vậy hai người đều phá lệ quý trọng, vừa đi vừa nói chuyện.
Tịch Nhan trong bộ cung trang màu đỏ, đi trong Ngự hoa viên dị thường đẹp mắt, huống chi còn có Hoàng Phủ Thanh Vũ ở bên cạnh, rõ ràng chính là trời đất tạo nên một đôi, nhiều cung nữ thái giám trong Ngự hoa viên đều nhìn say mê.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dường như nhận ra một điều – thì ra, vị đương kim hoàng hậu nương nương này, chính là vị Lăng tần trước kia. Lăng Vi Chi, chính là Hoa Tịch Nhan. Không trách Hoàng Thượng thích như vậy, cũng không trách hắn dâng sính lễ làm cho người khắp cả thiên hạ đều nghẹn họng nhìn trân trối cưới nàng về Bắc Mạc, hơn nữa còn xây nên một tòa cung điện làm tẩm cung cho hoàng hậu.
Thì ra, đúng là thích như vậy.
Đại hôn của Hoàng đế, khắp chốn đều mừng vui, trong cung cũng theo lệ miễn lâm triều ba ngày.
Ngày hôm sau, khi Tịch Nhan tỉnh lại trong Dực Khôn cung, nàng phát hiện mình vẫn đang gối đầu lên khuỷu tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Mà hắn cũng đã tỉnh dậy rồi, đôi mắt hé mở, vươn tay ôm nàng thật chặt, thấp giọng nói: "Đừng nóng vội, nghỉ ngơi thêm nữa đi."
Nhưng Tịch Nhan bất luận như thế nào cũng ngủ không được, trong lòng hoàn toàn nhớ tới hai đứa con, nhất là Bất Ly, đã gần nửa năm không gặp mặt con bé. Tịch Nhan liền lay tỉnh hắn: "Đừng ngủ nữa, ta muốn đi xem các con."
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc miễn cưỡng ngồi dậy: "Gấp gì chứ, về sau hai đứa con mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh nàng, cũng không cần phải vội vàng thêm một lát đâu."
"Các con ở bên cạnh chàng nên chàng đương nhiên nói như vậy!" Tịch Nhan tức giận ném cái gối mềm ở trên người hắn, gọi người tiến vào hầu hạ.
Vào hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng không chỉ có cung nữ, còn có thêm hai mama có vẻ mặt hiền lành, cùng nhau hành lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan sau đó liền đi tới bên giường thu dọn, một bên thu dọn, một bên ở trên giường tìm kiếm cái gì đó.
Tịch Nhan nhìn vào gương thấy được động tác của các mama, trên mặt bất giác nóng lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đứng ở một bên được cung nữ hầu hạ thay quần áo.
Hai mama ngập ngừng đứng đó, vẻ mặt khó xử nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng......"
Thực rõ ràng, các nàng muốn tìm cái gì đó mà không tìm được. Tuy rằng hiện giờ Thái hoàng Thái Hậu gần như bị giam lỏng, nhưng ở trong cung vẫn có rất nhiều cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ được, chính là ngày thứ hai sau đêm động phòng, phải trình lên chiếc khăn trắng có dấu vết chứng tỏ trinh tiết của nữ tử.
Nhưng các mama tựa hồ đã quên Tịch Nhan từ sớm cũng đã gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần rồi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ đạm mạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đảo qua trên người hai mama kia, hai mama nhất thời giật mình, lại hành lễ, rồi lui ra ngoài.
Đợi cho các cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng đều lui ra, Tịch Nhan mới cười lạnh một tiếng nói: "Chàng xem kìa, mọi người trong hoàng cung này vẫn xem ta là yêu nghiệt."
Chính là nàng vô nguyên vô cớ chết đi sống lại, đã vậy hình dáng còn giống với Lăng tần trước kia như đúc, những người không biết nội tình làm sao không nghi ngờ đây?
Tịch Nhan trở nên buồn bực, vung tay áo lên: "Chàng đừng lấy quy củ trong cung này đến áp bức ta, cũng đừng cho các phi tần của chàng hành lễ thỉnh an với ta, ta nhận không nổi đâu!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi cười khẽ một tiếng: "Làm gì có ai nói gì chứ, chỉ có nàng miên man suy nghĩ thôi." Nói xong, hắn liền đi về phía Tịch Nhan, ôm chặt lấy nàng, cười nhẹ nói: "Thay vì nghĩ ngợi những điều đó, chi bằng nàng nên ngẫm lại chuyện chúng ta nói đêm qua, suy nghĩ xem nên hăng hái học tập như thế nào không phải tốt hơn sao?"
Khuôn mặt Tịch Nhan bỗng dưng đỏ lên, rốt cuộc nhịn không được bật cười, đánh nhẹ vào ngực hắn: "Mau đi xem các con kìa."
Hai người cùng nhau đến Tây Lục cung, vừa mới đi vào cửa cung, từ xa liền nghe được tiếng khóc nháo của Bất Ly, bất giác Tịch Nhan bước nhanh hơn, bước vào cửa điện: "Làm sao vậy?"
Trong điện khi tất cả các nô tỳ nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Bất Ly vốn đang khóc nháo cũng dừng bặt lại, đầu tiên là nheo nheo mắt, sau đó mới thét chói tai vươn người về phía Tịch Nhan: "Mẫu thân!"
Tịch Nhan vội ôm cô bé vào trong lòng, vừa đau lòng vừa vui sướng dỗ dành: "Ly nhi, làm sao vậy?"
Bất Ly không ngừng khóc, giọng nói đứt quãng: "Phụ thân không tốt, phụ thân không cần Bất Ly cùng đệ đệ...... Mẫu thân cũng không cần Bất Ly......"
Tịch Nhan nhất thời cáu giận liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, trong lòng biết nhất định từ ngày hôm qua hắn liền đem dấu Bất Ly ở trong cung, không cho cô bé tới gặp mình, vì thế mới làm cho Bất Ly khóc đến như vậy.
Ôm Bất Ly dỗ dành hồi lâu, cuối cùng mới làm cho cô bé ngừng khóc, Bất Ly ủy khuất nhìn nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì thào gọi một tiếng: "Phụ thân."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười tiến lên, từ trong lòng Tịch Nhan tiếp nhận cô bé, nói: "Ly nhi ngoan, phụ thân đã đáp ứng nhất định sẽ mang mẫu thân trở về ở cùng với Ly nhi, không phải sao?"
Bất Ly lúc này mới cười lên, vùi mặt vào gáy của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Tịch Nhan nhìn cha và con gái âu yếm nhay, liền cấp tốc cho người dẫn mình đi gặp con trai. Vào phòng, liền nhìn thấy con đang nằm trên chiếc giường nhỏ, cao hứng cùng phấn chấn chơi đùa với món đồ chơi trong tay vú nuôi.
Gần ba tháng không gặp, cậu bé lớn lên rất nhiều, không còn nho nhỏ giống lúc mới sinh ra. Thấy Tịch Nhan, nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé nhất thời càng vui vẻ, dường như biết nàng chính là mẫu thân.
Tịch Nhan nhịn không được bế cậu bé từ chiếc giường nhỏ lên, thật cẩn thận ôm vào trong lòng: "Bất Khí."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào cửa liền nghe được nàng gọi tên con, nhất thời nhướng mày: "Con có danh tự rồi, nàng kêu loạn gì vậy?"
Tim Tịch Nhan đập có chút mạnh và loạn nhịp, quay đầu lại: "Tên con là gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về phía đứa bé trong lòng nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhật Hi. Hoàng Phủ Nhật Hi."
"Nhật Hi?" Tịch Nhan thích cái tên này, nhất thời vui sướng nở nụ cười, gọi hai tiếng, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Khi nào thì chàng nghĩ ra cái tên này vậy, cũng không nói với ta một tiếng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm mình, cười đến thần bí khó lường: "Khi nào thì nghĩ ra ? Không phải là tối hôm qua sao?"
Khuôn mặt Tịch Nhan lại lần nữa khắc chế không được hiện lên rặng mây đỏ.
Hai người cùng nhau chơi với các con sau đó dùng bữa trưa, hai đứa bé đều phải ngủ trưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn theo Tịch Nhan đi tản bộ trong Ngự hoa viên.
Hắn khó có được những lúc thanh nhàn, có thể giống như hôm nay ở cùng với nàng chỉ sợ không nhiều lắm, bởi vậy hai người đều phá lệ quý trọng, vừa đi vừa nói chuyện.
Tịch Nhan trong bộ cung trang màu đỏ, đi trong Ngự hoa viên dị thường đẹp mắt, huống chi còn có Hoàng Phủ Thanh Vũ ở bên cạnh, rõ ràng chính là trời đất tạo nên một đôi, nhiều cung nữ thái giám trong Ngự hoa viên đều nhìn say mê.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dường như nhận ra một điều – thì ra, vị đương kim hoàng hậu nương nương này, chính là vị Lăng tần trước kia. Lăng Vi Chi, chính là Hoa Tịch Nhan. Không trách Hoàng Thượng thích như vậy, cũng không trách hắn dâng sính lễ làm cho người khắp cả thiên hạ đều nghẹn họng nhìn trân trối cưới nàng về Bắc Mạc, hơn nữa còn xây nên một tòa cung điện làm tẩm cung cho hoàng hậu.
Thì ra, đúng là thích như vậy.