Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Mây mưa qua đi, nàng lẳng lặng nằm ghé vào trên ngực hắn, ánh mắt mơ màng, hơi thở mềm mại.
Hắn một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen nhánh của nàng, tay còn lại nắm thật chặt thắt lung của nàng, cùng nhau nghe tiếng gió bắc rít gào ngoài cửa sổ.
"Ngày kia là đêm tất niên rồi." Hắn bỗng nhiên thấp giọng nói, "Nàng theo ta tiến cung nhé."
Tịch Nhan dừng lại một chút, không tiếng động rời khỏi ngực hắn, kéo chăn qua phủ lên mình, mới trả lời: "Không đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng, đứng dậy mặc lại y phục, trên chiếc bàn tròn bên ngoài màn che từ sớm đã được bày các món điểm tâm. Hắn đã nhiều ngày không tiến cung, hôm nay vừa mới tiến cung liền vô cùng bận rộn, bởi vậy vẫn chưa có thời gian ăn cơm, giờ này khắc này mới vừa dùng vài ba miếng mà trong bụng đã kêu vang kháng nghị. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hắn ngồi bên cạnh bàn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tịch Nhan đang vụng trộm thò đầu trong chăn nhìn ra, bèn đứng dậy, tiến lên ôm lấy Tịch Nhan đang quấn người trong chăn lên.
Nàng tất nhiên là giãy dụa phản kháng: "Chàng làm cái gì vậy?"
Cùng lúc đó, trong Cao Đức viên, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết tái nhợt, dung nhan thảm đạm đang ngồi trước gương, tinh tế từng chút từng chút một vẽ chân mày của mình, suy nghĩ lại quay trở về sáng sớm ngày thứ hai sau tân hôn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã tự tay vẽ chân mày cho nàng, chỉ một thoáng hai mắt nàng đẫm lệ.
Đứng phía sau ở nàng, khuôn mặt của Yến Nhi phút chốc cũng trở nên thảm đạm, vội quỳ rạp xuống đất: "Tiểu thư, đều là lỗi của Yến Nhi, đều do Yến Nhi đã gây phiền phức cho tiểu thư. Tiểu thư đang bệnh, hôm nay đừng đi."
"Không." Lâm Lạc Tuyết bướng bỉnh ngắt lời cô ta, bàn tay run run, nhưng vẫn cố trang điểm cho dung nhan thật xinh đẹp, "Ta muốn đi, hôm nay, ta nhất định phải hỏi chàng cho rõ ràng, ta đến tột cùng làm sai cái gì."
"Nhưng tiểu thư, Vương gia sau khi từ trong cung trở về đã đi thẳng đến Hi Vi viên...... Nô tỳ còn nghe được, Vương gia cùng cô ta đã sớm nghỉ ngơi......"
Đúng lúc đó, bàn tay Lâm Lạc Tuyết run lên bần bật, trong gương hàng chân mày vốn dĩ đã được vẽ rất trao chuốt đột ngột xuất hiện một vệt đen rất khó coi. Nàng cắn chặt răng, lau mạnh vết đen đó rồi tỉ mỉ vẽ lại:
"Nếu ta thật sự làm sai cái gì, ta sẽ quỳ xuống đất cầu xin chàng tha thứ, quỳ xuống cho đến khi chàng tha thứ cho ta mới thôi; Nếu chàng không nói được cái sai của ta, ta muốn nhìn xem chàng làm thế nào để cho ta một công đạo, cho phụ thân ta một công đạo, cho Thái Hậu một công đạo!"
Sau khi trang điểm, sửa soạn thật chỉnh tề, nàng nhìn vào trong gương thấy xuất hiện một dung nhan xinh đẹp sắc xảo, thu lại vẻ u sầu trong mắt, mỉm cười, đứng dậy vịn tay Yến Nhi ra cửa.
Nhưng vừa mới sải bước đi ngang qua hoa viên nơi góc hành lang, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên nàng ta liền thấy từ cửa phía tây có hai người đang đi vào, một người mặc áo khoác màu, một người mặc áo lông chồn trắng như tuyết đang đi trên hành lang đối diện, có tiếng cười nhẹ truyền đến đây.
Hai người kia không nhìn thấy nàng, đi ra ngoài theo một cổng khác.
Chỉ một thoáng, như sét đánh giữa trời quang, cả người nàng cứng ngắc đứng yên tại chỗ, trong đầu thoáng chốc sáng tỏ tất cả mọi chuyện.
Nàng làm sao có thể làm sai cái gì? Vào vương phủ mấy tháng nay, nàng làm bất cứ chuyện gì cũng đều theo khuôn phép, không dám đi sai dù chỉ một bước? Tất cả cấp bậc lễ nghĩa cùng phong độ nàng đều chu toàn mọi thứ, nhưng cuối cùng, lại vẫn bị đánh vào vạn kiếp bất phục.
Thì ra có những chuyện không thể dùng đúng sai mà phán đoán. Nếu cứ muốn truy cứu tiếp thì cái sai của nàng chính là vì nàng không phải là nữ tử kia chăng?
"Trở về đi." Đúng lúc Lâm Lạc Tuyết lên tiếng phân phó, nói xong xoay người đi, bỗng nhiên dừng chân lại, phân phó Yến Nhi: "Đi xem Sắc Đình Hiên đưa y phục mới tới chưa, tại dạ yến trong cung, ta không thể làm mất mặt phụ thân."
--------------------------
Xe ngựa đi tới một cái ngõ nhỏ liền ngừng lại, Tịch Nhan theo Hoàng Phủ Thanh Vũ đi sâu vào trong ngõ nhỏ, trong lòng nghi hoặc: "Không phải chàng nói đi ra ngoài tìm thức ăn sao? Nơi này có thể có thức ăn gì chứ?"
"Nhan Nhan, rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu." Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không quay đầu lại đáp lời nàng, trong giọng nói mang theo ý cười.
Cuối cùng họ dừng lại ở một ngôi nhà bình thường, Tịch Nhan nhìn hắn đưa tay gõ cửa, e sợ hắn đã tìm lầm chỗ nên kéo kéo hắn: "Sắp tới lễ mừng năm mới rồi, chàng đừng náo loạn nữa!"
Không ngờ, trong chớp mắt cửa đã được mở ra, mở cửa là một ông lão tóc bạc trắng cả đâu, nhưng tinh thần thật quắc thước, khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, trên mặt tràn ra ý cười ấm áp: "Thì ra là Thất gia!"
Nửa canh giờ sau, hai chén rượu thuốc nóng hôi hổi được bưng lên bàn.
Tịch Nhan vốn thích ăn đồ ngọt, hơn nữa lúc nãy bị hắn ép buộc như vậy, giờ phút này thật sự cảm thấy rất đói bụng, đem rượu thuốc đưa vào trong miệng, cảm thấy mùi vị thơm ngát ngon miệng, vô cùng ngọt.
Vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ căn bản không hề động muỗng, chỉ mỉm cười nhìn mình, nàng bất giác sửng sốt, cắn muỗng nhìn hắn: "Nơi này thật ra là nơi nào?"
"Là nơi mẫu hậu ta lúc còn sống đã ở."
Tịch Nhan vừa kinh ngạc, vừa có một chút tò mò. Nàng chưa bao giờ nghe nói qua về mẫu thân của hắn, nàng chỉ biết rằng mẫu thân của hắn vốn là tiên hoàng hậu. Nhưng hắn vừa mới nói nơi này là nơi mẫu thân của hắn đã từng ở, là một quốc gia chi mẫu sao lại có thể ở nơi này?
Thần sắc hắn vẫn tự nhiên như trước, vươn tay về phía đối diện nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Bà tuy là quốc mẫu, nhưng cuối cùng bệnh chết tại nơi này."
Trong lòng Tịch Nhan chợt chắt lại: "Tại sao có thể như vậy?"
"Không biết." Hắn cười nhẹ, "Không ai biết bà cùng phụ hoàng thật ra đã xảy ra chuyện gì."
Hoàng Phủ lân, phụ hoàng của hắn, cả đời chỉ sắc phong duy nhất một hoàng hậu, thì ra là mẫu thân hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn Tịch Nhan không biết nên nói gì, ngập ngừng một chút mới nói: "Mẫu thân của chàng nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân."
Phụ hoàng của hắn mặc dù anh tuấn, nhưng mà dung mạo của hắn lại không có mấy nét giống phụ hoàng, cho nên nàng suy đoán hắn giống mẫu thân nhiều hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ "Xích" bật cười: "Nhan Nhan, theo lời nàng nói thì con của chúng ta về sau nhất định là tuyệt sắc khuynh thành ?"
Đây là lần đầu tiên hắn cùng nàng nhắc tới đứa bé, đứa bé trong bụng nàng.
Tịch Nhan cảm thấy trên mặt nóng lên, không biết là bởi vì rượu thuốc hay bởi vì sao. Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Chàng dẫn ta tới nơi này, thật ra là muốn làm gì?"
"Không có gì. Cho tới nay, ta đều cảm thấy mẫu hậu vẫn còn ở tại nơi này, vì thế ta muốn mang nàng tới gặp mặt bà." Hắn mỉm cười, thần sắc sao lại ôn nhu đến thế.
Hắn một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen nhánh của nàng, tay còn lại nắm thật chặt thắt lung của nàng, cùng nhau nghe tiếng gió bắc rít gào ngoài cửa sổ.
"Ngày kia là đêm tất niên rồi." Hắn bỗng nhiên thấp giọng nói, "Nàng theo ta tiến cung nhé."
Tịch Nhan dừng lại một chút, không tiếng động rời khỏi ngực hắn, kéo chăn qua phủ lên mình, mới trả lời: "Không đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng, đứng dậy mặc lại y phục, trên chiếc bàn tròn bên ngoài màn che từ sớm đã được bày các món điểm tâm. Hắn đã nhiều ngày không tiến cung, hôm nay vừa mới tiến cung liền vô cùng bận rộn, bởi vậy vẫn chưa có thời gian ăn cơm, giờ này khắc này mới vừa dùng vài ba miếng mà trong bụng đã kêu vang kháng nghị. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hắn ngồi bên cạnh bàn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tịch Nhan đang vụng trộm thò đầu trong chăn nhìn ra, bèn đứng dậy, tiến lên ôm lấy Tịch Nhan đang quấn người trong chăn lên.
Nàng tất nhiên là giãy dụa phản kháng: "Chàng làm cái gì vậy?"
Cùng lúc đó, trong Cao Đức viên, sắc mặt Lâm Lạc Tuyết tái nhợt, dung nhan thảm đạm đang ngồi trước gương, tinh tế từng chút từng chút một vẽ chân mày của mình, suy nghĩ lại quay trở về sáng sớm ngày thứ hai sau tân hôn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã tự tay vẽ chân mày cho nàng, chỉ một thoáng hai mắt nàng đẫm lệ.
Đứng phía sau ở nàng, khuôn mặt của Yến Nhi phút chốc cũng trở nên thảm đạm, vội quỳ rạp xuống đất: "Tiểu thư, đều là lỗi của Yến Nhi, đều do Yến Nhi đã gây phiền phức cho tiểu thư. Tiểu thư đang bệnh, hôm nay đừng đi."
"Không." Lâm Lạc Tuyết bướng bỉnh ngắt lời cô ta, bàn tay run run, nhưng vẫn cố trang điểm cho dung nhan thật xinh đẹp, "Ta muốn đi, hôm nay, ta nhất định phải hỏi chàng cho rõ ràng, ta đến tột cùng làm sai cái gì."
"Nhưng tiểu thư, Vương gia sau khi từ trong cung trở về đã đi thẳng đến Hi Vi viên...... Nô tỳ còn nghe được, Vương gia cùng cô ta đã sớm nghỉ ngơi......"
Đúng lúc đó, bàn tay Lâm Lạc Tuyết run lên bần bật, trong gương hàng chân mày vốn dĩ đã được vẽ rất trao chuốt đột ngột xuất hiện một vệt đen rất khó coi. Nàng cắn chặt răng, lau mạnh vết đen đó rồi tỉ mỉ vẽ lại:
"Nếu ta thật sự làm sai cái gì, ta sẽ quỳ xuống đất cầu xin chàng tha thứ, quỳ xuống cho đến khi chàng tha thứ cho ta mới thôi; Nếu chàng không nói được cái sai của ta, ta muốn nhìn xem chàng làm thế nào để cho ta một công đạo, cho phụ thân ta một công đạo, cho Thái Hậu một công đạo!"
Sau khi trang điểm, sửa soạn thật chỉnh tề, nàng nhìn vào trong gương thấy xuất hiện một dung nhan xinh đẹp sắc xảo, thu lại vẻ u sầu trong mắt, mỉm cười, đứng dậy vịn tay Yến Nhi ra cửa.
Nhưng vừa mới sải bước đi ngang qua hoa viên nơi góc hành lang, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên nàng ta liền thấy từ cửa phía tây có hai người đang đi vào, một người mặc áo khoác màu, một người mặc áo lông chồn trắng như tuyết đang đi trên hành lang đối diện, có tiếng cười nhẹ truyền đến đây.
Hai người kia không nhìn thấy nàng, đi ra ngoài theo một cổng khác.
Chỉ một thoáng, như sét đánh giữa trời quang, cả người nàng cứng ngắc đứng yên tại chỗ, trong đầu thoáng chốc sáng tỏ tất cả mọi chuyện.
Nàng làm sao có thể làm sai cái gì? Vào vương phủ mấy tháng nay, nàng làm bất cứ chuyện gì cũng đều theo khuôn phép, không dám đi sai dù chỉ một bước? Tất cả cấp bậc lễ nghĩa cùng phong độ nàng đều chu toàn mọi thứ, nhưng cuối cùng, lại vẫn bị đánh vào vạn kiếp bất phục.
Thì ra có những chuyện không thể dùng đúng sai mà phán đoán. Nếu cứ muốn truy cứu tiếp thì cái sai của nàng chính là vì nàng không phải là nữ tử kia chăng?
"Trở về đi." Đúng lúc Lâm Lạc Tuyết lên tiếng phân phó, nói xong xoay người đi, bỗng nhiên dừng chân lại, phân phó Yến Nhi: "Đi xem Sắc Đình Hiên đưa y phục mới tới chưa, tại dạ yến trong cung, ta không thể làm mất mặt phụ thân."
--------------------------
Xe ngựa đi tới một cái ngõ nhỏ liền ngừng lại, Tịch Nhan theo Hoàng Phủ Thanh Vũ đi sâu vào trong ngõ nhỏ, trong lòng nghi hoặc: "Không phải chàng nói đi ra ngoài tìm thức ăn sao? Nơi này có thể có thức ăn gì chứ?"
"Nhan Nhan, rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu." Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không quay đầu lại đáp lời nàng, trong giọng nói mang theo ý cười.
Cuối cùng họ dừng lại ở một ngôi nhà bình thường, Tịch Nhan nhìn hắn đưa tay gõ cửa, e sợ hắn đã tìm lầm chỗ nên kéo kéo hắn: "Sắp tới lễ mừng năm mới rồi, chàng đừng náo loạn nữa!"
Không ngờ, trong chớp mắt cửa đã được mở ra, mở cửa là một ông lão tóc bạc trắng cả đâu, nhưng tinh thần thật quắc thước, khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, trên mặt tràn ra ý cười ấm áp: "Thì ra là Thất gia!"
Nửa canh giờ sau, hai chén rượu thuốc nóng hôi hổi được bưng lên bàn.
Tịch Nhan vốn thích ăn đồ ngọt, hơn nữa lúc nãy bị hắn ép buộc như vậy, giờ phút này thật sự cảm thấy rất đói bụng, đem rượu thuốc đưa vào trong miệng, cảm thấy mùi vị thơm ngát ngon miệng, vô cùng ngọt.
Vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ căn bản không hề động muỗng, chỉ mỉm cười nhìn mình, nàng bất giác sửng sốt, cắn muỗng nhìn hắn: "Nơi này thật ra là nơi nào?"
"Là nơi mẫu hậu ta lúc còn sống đã ở."
Tịch Nhan vừa kinh ngạc, vừa có một chút tò mò. Nàng chưa bao giờ nghe nói qua về mẫu thân của hắn, nàng chỉ biết rằng mẫu thân của hắn vốn là tiên hoàng hậu. Nhưng hắn vừa mới nói nơi này là nơi mẫu thân của hắn đã từng ở, là một quốc gia chi mẫu sao lại có thể ở nơi này?
Thần sắc hắn vẫn tự nhiên như trước, vươn tay về phía đối diện nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Bà tuy là quốc mẫu, nhưng cuối cùng bệnh chết tại nơi này."
Trong lòng Tịch Nhan chợt chắt lại: "Tại sao có thể như vậy?"
"Không biết." Hắn cười nhẹ, "Không ai biết bà cùng phụ hoàng thật ra đã xảy ra chuyện gì."
Hoàng Phủ lân, phụ hoàng của hắn, cả đời chỉ sắc phong duy nhất một hoàng hậu, thì ra là mẫu thân hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn Tịch Nhan không biết nên nói gì, ngập ngừng một chút mới nói: "Mẫu thân của chàng nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân."
Phụ hoàng của hắn mặc dù anh tuấn, nhưng mà dung mạo của hắn lại không có mấy nét giống phụ hoàng, cho nên nàng suy đoán hắn giống mẫu thân nhiều hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ "Xích" bật cười: "Nhan Nhan, theo lời nàng nói thì con của chúng ta về sau nhất định là tuyệt sắc khuynh thành ?"
Đây là lần đầu tiên hắn cùng nàng nhắc tới đứa bé, đứa bé trong bụng nàng.
Tịch Nhan cảm thấy trên mặt nóng lên, không biết là bởi vì rượu thuốc hay bởi vì sao. Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Chàng dẫn ta tới nơi này, thật ra là muốn làm gì?"
"Không có gì. Cho tới nay, ta đều cảm thấy mẫu hậu vẫn còn ở tại nơi này, vì thế ta muốn mang nàng tới gặp mặt bà." Hắn mỉm cười, thần sắc sao lại ôn nhu đến thế.