Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Instagram: typhoon_1210
Sau khi đi dạo một vòng quanh trường học, Đan Kết mệt mỏi đi đến siêu thị mua mấy lon bia và trở về nơi ở. Cô bật nhạc lên, ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu. Khi Thời Tây trở về Đan Kết đã ngủ ở trên ghế sa lon, lon bia và mấy món ăn nằm đầy dưới đất. Hắn tắt nhạc, tiến lên khom lưng nhặt lon bia lên.
"Chị của tôi đã từng tới tìm tôi." Đan Kết đột nhiên mở miệng. Chị của cô chính là mẹ của Thời Tây. Thời Tây ném lon bia vào trong thùng rác. Đan Kết nói tiếp: "Theo tính cách của chị ấy, nếu như phát hiện chuyện của cậu và Quả Tri thì chị ấy sẽ xử lý như thế nào đây? Tôi thật là hiếu kì."
"Cô quản quá nhiều rồi."
"Cũng đúng. Dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của cậu. Nhưng mà chắc cậu cũng biết rằng chị ấy sẽ không đồng ý."
"Cô muốn nói gì?"
"Ông trời thật đúng là thích châm chọc. Quan hệ của các cậu vốn đã kém lắm rồi, lại bởi vì chuyện này mà trở nên không cách nào vãn hồi được. Thời Tây à, lúc sinh cậu bọn họ vẫn còn trẻ lắm, cũng không thể trách bọn họ được."
"Trách cứ? Tôi đã sớm không có những thứ tình cảm dư thừa kia." Thời Tây lạnh như băng nói.
"Tôi biết cậu không quan tâm bọn họ có biết chuyện của cậu và Quả Tri hay không, nhưng, nếu như Quả Tri quan tâm tới, vậy thì cậu sẽ làm như thế nào?"
"Chuyện này cô cũng đừng nhiều chuyện nói với cậu ta."
Đan Kết ngáp: "Yên tâm, tôi lười quản chuyện của các cậu lắm. Cậu sợ Quả Tri nặng lòng sao? Tôi nói này, sau này bất kể như thế nào, cứ việc lựa chọn thứ mà cậu muốn đi. Chuyện này đương nhiên cũng vì bản thân tôi một chút, tôi muốn thấy được tình yêu của các cậu nếu có thể đi đến cuối cùng sẽ có dạng như thế nào. Còn chuyện nối dõi tông đường thì cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ cố gắng sinh thật nhiều. Lúc nào các cậu muốn con thì nói cho tôi biết là được." Đan Kết lại khôi phục bộ dáng khuôn mặt tươi cười hi ha.
"Tốt hơn là quản chuyện của chính mình đi."
"Tôi còn có thể có chuyện gì chứ." Đan Kết ở trên ghế sa lon trở mình, đưa lưng về phía Thời Tây. Thời Tây nhìn thân thể gầy yếu của cô, có thể thấy bi thương và thống khổ của cô: "Về đi."
"Thật không lễ phép. Đang đuổi tôi đi sao?"
"Trở về cùng người bên kia chắc có thể hóa giải nỗi tịch mịch của cô."
Thân thể của cô cứng ngắc một cái, bả vai run run: "Thời Tây, tình yêu có lúc sao lại khiến cho người ta thống khổ như vậy chứ. Muốn ở bên cạnh hắn nhưng lại không thể nào. Ở nơi sâu nhất trong lòng của tôi có một thứ rất tốt đẹp, có muốn thấy nói rơi ra ngoài không?""Cô cũng không phải là một người thích khóc, dì à."
"Đúng vậy." Đan Kết ngồi dậy: "Có bao nhiêu ngọt ngào sẽ có bấy nhiêu đau thương, như vậy mới có thể thăng bằng tình cảm."
Cửa mở ra, không khí trước mặt Quả Tri có chút quỷ dị. Cậu thấy khóe mắt của Đan Kết có chút ẩm ướt: "Thiếu nữ, sao vậy?"
Đan Kết làm ra bộ dạng đáng thương nhìn Quả Tri: "Thời Tây không chịu trả tôi cái áo lót."
Quả Tri bực tức giậm chân: "Thời Tây! Cậu không thể đem áo lót trả lại cho thiếu nữ sao? Cô ấy đang khóc kìa."
"Hai người đừng có thử giới hạn chịu đựng của tôi!"
"Tôi cũng nên đi rồi." Đan Kết đứng lên.
"Hả? Không phải là mới tới sao? Chơi thêm mấy ngày nữa đi."
"Không được, tôi còn có việc. Quả Tri tiễn tôi đi."
"Cũng được."
Cô mang túi xách lên, đột nhiên động tác nhanh chóng đặt tay ở trên đầu của Thời Tây xoa xoa, xoa xoa tóc của hắn: "Baby, tôi sẽ chuẩn bị một món quà cho cậu." Thời Tây cắn răng đánh rơi tay của cô. Thời Tây lại bị sờ đầu! Quả Tri bội phục dũng khí không sợ chết của thiếu nữ. Cậu xoa xoa tay, tiếp cận Thời Tây gần hơn một chút xíu, đang định đưa tay ra, Thời Tây lạnh lùng lên tiếng: "Đừng tìm cái chết." Hai người bị đá ra khỏi nhà.
Hai hàng cây ở hai bên đường bị gió mùa thu thổi bay sạch những chiếc lá khô. Đi chung với Đan Kết như vậy cũng không phải là lần đầu. Cậu rất muốn nói thật nhiều thật nhiều lời cảm ơn với cô ấy.
"Nếu như không có chuyện gì thì đến đây chơi nữa đi."
"Tôi cũng không có rãnh rỗi nhiều như vậy."
"Thiếu nữ, tôi muốn cảm ơn cô. Cô đến đây giống như một người anh hùng cứu vớt người khác. Có lẽ cô không biết, trước đó trong trường có rất nhiều lời bàn tán không hay. Bọn họ ở sau lưng nói rất nhiều lời khó nghe. Chuyện này tôi không nói với Thời Tây. Từ lần đầu tiên gặp mặt tới bây giờ đều muốn cho Thời Tây tất cả tốt đẹp, cho nên không muốn để cho cậu ấy nghe được những lời đó. Nhưng đến khi sức lực chống cự của tôi sắp hết, cô đã đến. Trò đùa của cô lại khiến cho những lời đồn không còn nữa. Cho nên, rất cảm ơn cô." Lá khô ở dưới chân Quả Tri phát ra tiếng rên rỉ.
"Chuyện trong trường có nhiều lời đồn đại, tôi biết."
"Làm sao cô biết?"
"Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi không phải là thần tiên gì gì đó. Tôi đến đây đúng lúc này, nói ra những câu đùa giỡn đó, những lời đồn cũng không còn nữa, cậu cảm thấy mấy chuyện này không có gì bất thường sao? Chắc cậu cũng không đến nổi đần như vậy." Đan Kết nói tiếp: "Tôi cũng rất muốn đem tất cả công lao dồn về trên người mình, để cho cậu thổi phồng tôi lên tận trời cao. Nhưng mà người thật sự cứu vớt cậu không phải là tôi, là Thời Tây đã gọi điện thoại kêu tôi đến đây."
Quả Tri dừng lại, một dòng nước ấm cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể cậu, cũng không cách nào dừng lại nữa.
Cậu tiễn Đan Kết lên xe. Xe chậm rãi khởi động. Cậu vẫy tay lớn tiếng nói: "Thiếu nữ, gặp lại sau. Tôi nhất định sẽ làm cho Thời Tây đem trả lại áo lót cho cô. Cô yên tâm!" Đan Kết tựa đầu vào ghế ngồi, lộ ra nụ cười: "Đúng là ngốc." Lúc xe rời khỏi tầm mắt của cậu, cậu xoay người, không kịp chờ đợi chạy trở về, muốn đến bên cạnh Thời Tây.
Cậu không ngừng gõ cửa, Thời Tây biểu cảm bất thiện mở cửa ra: "Dùng cái chìa khóa tôi đưa cậu lần trước cho tôi."
"Không muốn." Quả Tri dùng sức nhào vào trong ngực của Thời Tây. Thời Tây bởi vì bất ngờ nên lui về sau một bước.
"Lúc cậu mở cửa và nói chuyện, tớ có thể dùng thời gian ngắn nhất để ôm cậu."
"Tôi nói cậu nghe này, người phụ nữ kia đi rồi cần cảm thương đến vậy không?" Hắn muốn đẩy Quả Tri ra. Hết lần này tới lần khác Quả Tri không chịu buông tha, cứ chui vào trong ngực của Thời Tây.
"Để tớ ôm cậu đi."
"Buông ra, người phụ nữ kia cho cậu uống thuốc phát dục hay là thuốc gì đó rồi?"
"Không biết. Hình như là tác dụng của thuốc rất mạnh. Nếu không ôm cậu như vậy, nói không chừng sẽ trúng độc." Quả Tri nói những lời kì quá, Thời Tây cũng không muốn quan tâm tới, chỉ đành mặc cho cậu ta cọ tới cọ lui ở trong ngực mình.
"Thời Tây, tớ còn có một thỉnh cầu, có thể đem trả áo lót lại cho thiếu nữ hay không? Đau! Sao lại đánh tớ?!"
Lúc Hoa Cốc Vũ biết được Đan Kết đã rời đi, tâm tình của hắn giống như một bình thủy tinh bị vỡ, gục xuống bàn, dáng vẻ muốn chết muốn sống: "Tại sao? Tại sao lại rời khỏi tôi? Cô ấy sao lại chấp nhận rời khỏi một người xinh đẹp như tôi? Thời Tây, cho tớ số điện thoại của cô ấy, tôi muốn nghe những lời hối hận của cô ấy."
"Cách xa tôi một chút."
Instagram: typhoon_1210
Sau khi đi dạo một vòng quanh trường học, Đan Kết mệt mỏi đi đến siêu thị mua mấy lon bia và trở về nơi ở. Cô bật nhạc lên, ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu. Khi Thời Tây trở về Đan Kết đã ngủ ở trên ghế sa lon, lon bia và mấy món ăn nằm đầy dưới đất. Hắn tắt nhạc, tiến lên khom lưng nhặt lon bia lên.
"Chị của tôi đã từng tới tìm tôi." Đan Kết đột nhiên mở miệng. Chị của cô chính là mẹ của Thời Tây. Thời Tây ném lon bia vào trong thùng rác. Đan Kết nói tiếp: "Theo tính cách của chị ấy, nếu như phát hiện chuyện của cậu và Quả Tri thì chị ấy sẽ xử lý như thế nào đây? Tôi thật là hiếu kì."
"Cô quản quá nhiều rồi."
"Cũng đúng. Dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của cậu. Nhưng mà chắc cậu cũng biết rằng chị ấy sẽ không đồng ý."
"Cô muốn nói gì?"
"Ông trời thật đúng là thích châm chọc. Quan hệ của các cậu vốn đã kém lắm rồi, lại bởi vì chuyện này mà trở nên không cách nào vãn hồi được. Thời Tây à, lúc sinh cậu bọn họ vẫn còn trẻ lắm, cũng không thể trách bọn họ được."
"Trách cứ? Tôi đã sớm không có những thứ tình cảm dư thừa kia." Thời Tây lạnh như băng nói.
"Tôi biết cậu không quan tâm bọn họ có biết chuyện của cậu và Quả Tri hay không, nhưng, nếu như Quả Tri quan tâm tới, vậy thì cậu sẽ làm như thế nào?"
"Chuyện này cô cũng đừng nhiều chuyện nói với cậu ta."
Đan Kết ngáp: "Yên tâm, tôi lười quản chuyện của các cậu lắm. Cậu sợ Quả Tri nặng lòng sao? Tôi nói này, sau này bất kể như thế nào, cứ việc lựa chọn thứ mà cậu muốn đi. Chuyện này đương nhiên cũng vì bản thân tôi một chút, tôi muốn thấy được tình yêu của các cậu nếu có thể đi đến cuối cùng sẽ có dạng như thế nào. Còn chuyện nối dõi tông đường thì cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ cố gắng sinh thật nhiều. Lúc nào các cậu muốn con thì nói cho tôi biết là được." Đan Kết lại khôi phục bộ dáng khuôn mặt tươi cười hi ha.
"Tốt hơn là quản chuyện của chính mình đi."
"Tôi còn có thể có chuyện gì chứ." Đan Kết ở trên ghế sa lon trở mình, đưa lưng về phía Thời Tây. Thời Tây nhìn thân thể gầy yếu của cô, có thể thấy bi thương và thống khổ của cô: "Về đi."
"Thật không lễ phép. Đang đuổi tôi đi sao?"
"Trở về cùng người bên kia chắc có thể hóa giải nỗi tịch mịch của cô."
Thân thể của cô cứng ngắc một cái, bả vai run run: "Thời Tây, tình yêu có lúc sao lại khiến cho người ta thống khổ như vậy chứ. Muốn ở bên cạnh hắn nhưng lại không thể nào. Ở nơi sâu nhất trong lòng của tôi có một thứ rất tốt đẹp, có muốn thấy nói rơi ra ngoài không?""Cô cũng không phải là một người thích khóc, dì à."
"Đúng vậy." Đan Kết ngồi dậy: "Có bao nhiêu ngọt ngào sẽ có bấy nhiêu đau thương, như vậy mới có thể thăng bằng tình cảm."
Cửa mở ra, không khí trước mặt Quả Tri có chút quỷ dị. Cậu thấy khóe mắt của Đan Kết có chút ẩm ướt: "Thiếu nữ, sao vậy?"
Đan Kết làm ra bộ dạng đáng thương nhìn Quả Tri: "Thời Tây không chịu trả tôi cái áo lót."
Quả Tri bực tức giậm chân: "Thời Tây! Cậu không thể đem áo lót trả lại cho thiếu nữ sao? Cô ấy đang khóc kìa."
"Hai người đừng có thử giới hạn chịu đựng của tôi!"
"Tôi cũng nên đi rồi." Đan Kết đứng lên.
"Hả? Không phải là mới tới sao? Chơi thêm mấy ngày nữa đi."
"Không được, tôi còn có việc. Quả Tri tiễn tôi đi."
"Cũng được."
Cô mang túi xách lên, đột nhiên động tác nhanh chóng đặt tay ở trên đầu của Thời Tây xoa xoa, xoa xoa tóc của hắn: "Baby, tôi sẽ chuẩn bị một món quà cho cậu." Thời Tây cắn răng đánh rơi tay của cô. Thời Tây lại bị sờ đầu! Quả Tri bội phục dũng khí không sợ chết của thiếu nữ. Cậu xoa xoa tay, tiếp cận Thời Tây gần hơn một chút xíu, đang định đưa tay ra, Thời Tây lạnh lùng lên tiếng: "Đừng tìm cái chết." Hai người bị đá ra khỏi nhà.
Hai hàng cây ở hai bên đường bị gió mùa thu thổi bay sạch những chiếc lá khô. Đi chung với Đan Kết như vậy cũng không phải là lần đầu. Cậu rất muốn nói thật nhiều thật nhiều lời cảm ơn với cô ấy.
"Nếu như không có chuyện gì thì đến đây chơi nữa đi."
"Tôi cũng không có rãnh rỗi nhiều như vậy."
"Thiếu nữ, tôi muốn cảm ơn cô. Cô đến đây giống như một người anh hùng cứu vớt người khác. Có lẽ cô không biết, trước đó trong trường có rất nhiều lời bàn tán không hay. Bọn họ ở sau lưng nói rất nhiều lời khó nghe. Chuyện này tôi không nói với Thời Tây. Từ lần đầu tiên gặp mặt tới bây giờ đều muốn cho Thời Tây tất cả tốt đẹp, cho nên không muốn để cho cậu ấy nghe được những lời đó. Nhưng đến khi sức lực chống cự của tôi sắp hết, cô đã đến. Trò đùa của cô lại khiến cho những lời đồn không còn nữa. Cho nên, rất cảm ơn cô." Lá khô ở dưới chân Quả Tri phát ra tiếng rên rỉ.
"Chuyện trong trường có nhiều lời đồn đại, tôi biết."
"Làm sao cô biết?"
"Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi không phải là thần tiên gì gì đó. Tôi đến đây đúng lúc này, nói ra những câu đùa giỡn đó, những lời đồn cũng không còn nữa, cậu cảm thấy mấy chuyện này không có gì bất thường sao? Chắc cậu cũng không đến nổi đần như vậy." Đan Kết nói tiếp: "Tôi cũng rất muốn đem tất cả công lao dồn về trên người mình, để cho cậu thổi phồng tôi lên tận trời cao. Nhưng mà người thật sự cứu vớt cậu không phải là tôi, là Thời Tây đã gọi điện thoại kêu tôi đến đây."
Quả Tri dừng lại, một dòng nước ấm cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể cậu, cũng không cách nào dừng lại nữa.
Cậu tiễn Đan Kết lên xe. Xe chậm rãi khởi động. Cậu vẫy tay lớn tiếng nói: "Thiếu nữ, gặp lại sau. Tôi nhất định sẽ làm cho Thời Tây đem trả lại áo lót cho cô. Cô yên tâm!" Đan Kết tựa đầu vào ghế ngồi, lộ ra nụ cười: "Đúng là ngốc." Lúc xe rời khỏi tầm mắt của cậu, cậu xoay người, không kịp chờ đợi chạy trở về, muốn đến bên cạnh Thời Tây.
Cậu không ngừng gõ cửa, Thời Tây biểu cảm bất thiện mở cửa ra: "Dùng cái chìa khóa tôi đưa cậu lần trước cho tôi."
"Không muốn." Quả Tri dùng sức nhào vào trong ngực của Thời Tây. Thời Tây bởi vì bất ngờ nên lui về sau một bước.
"Lúc cậu mở cửa và nói chuyện, tớ có thể dùng thời gian ngắn nhất để ôm cậu."
"Tôi nói cậu nghe này, người phụ nữ kia đi rồi cần cảm thương đến vậy không?" Hắn muốn đẩy Quả Tri ra. Hết lần này tới lần khác Quả Tri không chịu buông tha, cứ chui vào trong ngực của Thời Tây.
"Để tớ ôm cậu đi."
"Buông ra, người phụ nữ kia cho cậu uống thuốc phát dục hay là thuốc gì đó rồi?"
"Không biết. Hình như là tác dụng của thuốc rất mạnh. Nếu không ôm cậu như vậy, nói không chừng sẽ trúng độc." Quả Tri nói những lời kì quá, Thời Tây cũng không muốn quan tâm tới, chỉ đành mặc cho cậu ta cọ tới cọ lui ở trong ngực mình.
"Thời Tây, tớ còn có một thỉnh cầu, có thể đem trả áo lót lại cho thiếu nữ hay không? Đau! Sao lại đánh tớ?!"
Lúc Hoa Cốc Vũ biết được Đan Kết đã rời đi, tâm tình của hắn giống như một bình thủy tinh bị vỡ, gục xuống bàn, dáng vẻ muốn chết muốn sống: "Tại sao? Tại sao lại rời khỏi tôi? Cô ấy sao lại chấp nhận rời khỏi một người xinh đẹp như tôi? Thời Tây, cho tớ số điện thoại của cô ấy, tôi muốn nghe những lời hối hận của cô ấy."
"Cách xa tôi một chút."