Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Tiếng chuông reo lên, Quả Tri đi ra khỏi phòng thi, thoải mái duỗi người, mắt cậu híp lại hít một hơi thật sâu. Kết thúc, không chỉ cuộc thi kết thúc, năm đại học thứ nhất cũng kết thúc. Thời gian luôn âm thầm như thế, chờ đến lúc phát hiện đã đi xa mất rồi.
Quả Tri đứng trên bậc thang một hồi, khoái chí quyết định hôm nay rủ mọi người đi ăn buffet. Cậu trở về phòng ngủ, Kha Tuấn Kiệt đã hưng phấn thu dọn đồ đạc xong.
“Tối nay cùng đi ăn buffet đi, tớ mời.” Quả Tri nhiệt tình mời. Kha Tuấn Kiệt dừng một chút. Tính tới nay cũng đã một thời gian dài hắn che giấu sự khó hiểu và nỗi sợ hãi của mình đối với tình cảm của Quả Tri. Một mặt là Thời Tây uy hiếp, mặt khác là Quả Tri lúc nào cũng đối đãi với hắn như một người bạn tốt. Hắn vẫn muốn chấp nhận chuyện này, nhưng từ đầu đã không có cách nào chấp nhận được thì trước sau vẫn không chấp nhận được. Hắn cũng không cố gắng chấp nhận nữa, đã không trở về được trạng thái bạn bè không giấu nhau chuyện gì như trước kia, bạn cùng phòng bình thường thì Kha Tuấn Kiệt có thể làm được.
“Hôm nay tớ phải về nhà.”
“Ngày mai cũng được mà. Chúng ta đã rất lâu không có ăn cơm với nhau.” Quả Tri không biết gì cả, ngây thơ chỉ muốn mời bạn bè ăn cơm, chưa từng nghĩ tới sự lúng túng giữa hai người. Bất kể sau này khoa học có tiến bộ tới đâu, hy vọng vĩnh viễn không phát minh ra được công cụ có thể nhìn thấu lòng người. Lòng người là đáng sợ nhất, cứ tưởng rằng là bạn bè thân thiết, ngoài mặt thì nói chuyện phiếm vui vẻ nhưng có lẽ đồng thời trong lòng lại đang tràn đầy chán ghét nhau. Nếu như vậy thì vĩnh viễn không biết được có lẽ sẽ tốt hơn.
“Tớ cũng muốn nhưng trong nhà có chuyện nên ba mẹ thúc giục tớ.”
“Vậy cũng hết cách, đành hẹn lần sau.”
“Được.”
Quả Tri nhìn đồng hồ một chút, Thời Tây chắc cũng đã thi xong rồi. Cậu gọi điện thoại cho Thời Tây, bên kia vừa nghe máy liền cao hứng kêu lên: “Thời Tây! Đã thi xong rồi sao?”
“Ừ.”
“Cậu ở đâu?”
“Căn-tin của trường.”
“Tớ tới tìm cậu.”
Xa xa Quả Tri liền phát hiện Thời Tây ngồi ở bên ngoài căn-tin, đang xé bọc bánh mì. Quả Tri gấp gáp đem hai tay đặt lên khóe miệng: “Đừng ăn, Thời Tây!” Bộ dáng kia giống như trong phim ảnh, nhân vật chính phát hiện thức ăn có độc muốn cứu vớt người. Thời Tây nhìn Quả Tri vừa huơ huơ tay vừa liều mạng chạy tới, bình tĩnh cắn miếng bánh mì.
“Đừng ăn nữa mà!” Quả Tri nói thêm một câu nữa. Cậu vừa dứt lời Thời Tây lại cắn một cái.
Hắn cố ý, nhất định là cố ý. Quả Tri vọt tới trước mặt Thời Tây, đoạt lấy bánh mì bỏ vào túi quần: “Này, buổi tối.” Cậu mở miệng thật rộng thở hổn hển, nói cũng không hết ý, đỡ lấy vai của Thời Tây: “Tối nay chúng ta đi ăn buffet đi. Phải để bụng đói đi ăn, hay là chúng ta chạy quanh sân trường mười mấy vòng đi.”
Thấy bộ dáng tinh thần sung sức của Quả Tri, Thời Tây nhớ tới chuyện hai ngày trước mình phải cắn răng kiềm nén dục vọng, từ trước tới giờ chưa bao giờ khó chịu như vậy: “Xem ra lần trước không nên bỏ qua cho cậu quá sớm.”
“Đột, đột nhiên nói tới chuyện này làm gì!” Trong nháy mắt đổi đề tài khiến cho Quả Tri không biết nói tiếp như thế nào.
“Đương nhiên là có nguyên nhân.”
Không lãng phí thời gian nữa, Thời Tây đem món nợ trước kì thi ra giải quyết, ở phương diện nào đó Quả Tri cũng xem đây là một cách để tiêu hao năng lượng. Hai chân của cậu như nhũn ra, nằm lỳ ở trên giường nhìn Thời Tây đang mặc quần áo, trong lòng chỉ có hai chữ: cầm thú!
Bên trong nhà hàng buffet rất chật chội, tiếng trẻ con rất ồn ào. Thời Tây cùng Hoa Cốc Vũ ngồi ở bàn bên cạnh, Quả Tri cùng Quả Nhược đi chọn món ăn. Nồi lẩu sôi ùng ục. Hoa Cốc Vũ lấy tay chống đầu, bày ra tư thế hoa lệ: “Lại đang nhìn tớ, thật phiền.”
Thời Tây không có để ý tới hắn. Hắn vẫn như cũ tự mình ảo tưởng sức mạnh: “Đi tới chỗ nào tất cả mọi người cũng đều nhìn tớ, tớ thật sự đẹp trai đến vậy sao?’
Vẫn là không để ý tới hắn.
“Tớ sẽ có áp lực, cậu nên thấu hiểu tâm trạng này của tớ.” Mặc dù dáng dấp của hắn cũng không tệ, nhưng mà thật sự thì hắn suy nghĩ nhiều quá. Tất cả mọi người đều vội vàng ăn uống và nói chuyện phiếm với nhau, nào có rãnh hơi đâu mà nhìn hắn. Trai đẹp chẳng phải khắp nơi đều có sao?
Thời Tây mặt vô biểu cảm nhìn hắn: “Tôi lúc nào cũng muốn đánh chết tâm trạng của cậu, cậu cũng nên hiểu.:
“Thật không biết nghệ thuật gì hết! Đúng rồi, nghỉ hè đến nhà của tớ chơi đi, tớ chuẩn bị mua máy chơi game mới.”
“Xbox one?”
“Không biết tính năng như thế nào.”
Quả Tri mang đồ ăn tới, thấy Hoa Cốc Vũ và Thời Tây nói chuyện phiếm. Quan hệ của hai người tựa hồ so với dự đoán của mình còn tốt hơn. Cậu nhẹ nhàng cười cười. Trước kia Thời Tây quá cô độc, mang cái mũ lưỡi trai đứng ở cầu thang âm u. Quả Tri khi đó ở bên cạnh nhìn Thời Tây liền suy nghĩ, tại sao một người lại có thể khiến bản thân cô độc như vậy? Cô độc khiến cho người ta đau lòng, hắn không sợ sao? Hắn không tịch mịch sao? Muốn thổi tan sự tịch mịch của hắn, dùng hết tất cả dưỡng khí cũng chưa hẳn được.
“Có muốn uống rượu hay không?” Quả Tri ngồi xuống bên cạnh Thời Tây nói. Lời này từ chính miệng Quả Tri nói ra để cho Hoa Cốc Vũ không ngừng kinh ngạc: “Tớ vẫn nghĩ cậu giống như mấy tên học giỏi ngu ngốc, đề xướng không hút thuốc lá, không uống rượu, ngủ sớm dậy sớm.”
“Thời Tây, cậu ấy cười nhạo tớ.”
Thời Tây không nhanh không chậm nói: “Cái gì mà học sinh giỏi, tương lai Quả Tri muốn làm đại sứ cứu vớt hòa bình thế giới.”
“Các cậu lại vũ nhục tính cách của tớ!”
“Không phải là vũ nhục, là cười nhạo.” Thời Tây tu sửa cách dùng từ của cậu.
Quả Tri không hài lòng: “Tớ rất ít uống rượu, khi gặp những người lớn tuổi trong nhà mới uống chút ít. Ba tớ nói đàn ông phải biết uống rượu, sau này ra xã hội thì đây là một cách xã giao không thể thiếu được.”
Quả Nhược giống như muốn ăn hết cái nhà hàng này, mang tới rất nhiều thức ăn. Cô giống như không có chuyện gì xảy ra, đem đồ ăn bỏ vào trong nồi lầu: thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt viên, cá, tôm.
“Ăn xong nên đi tới chỗ ông chủ nói lời xin lỗi.” Hoa Cốc Vũ chê bai nói.
“Không để cho tôi ăn, tôi đói quá sẽ ăn thịt người.” Quả Nhược hung tợn nói.
Trong thời gian bọn họ nói chuyện, Quả Tri cầm qua mấy chia bia, để bốn cái ly lên bàn. Bọt bia màu trắng tràn ra chảy xuống bàn. Quả Tri cầm ly lên: “Học kì sau là sinh viên năm thứ hai, tớ hy vọng.” Cậu có rất nhiều cảm xúc, muốn nói nhưng cái gì cũng không nói được đã bị Thời Tây cắt đứt: “Tôi hy vọng cậu câm miệng.” Thời Tây rất dễ dàng đoán trúng phía sau nhất định là những lời tê dại khiến người khác không nhịn được buồn nôn.
Bốn ly đụng nhau. Bọn họ trò chuyện với nhau những chuyện không mấy quan trọng. Quốc gia đại sự thì bọn họ không quản được, tin tức của những người nổi tiếng thì bọn họ không quan tâm. Một năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, muốn cảm ơn bạn bè luôn bên cạnh, muốn cảm ơn cuộc sống, muốn cảm ơn nhất chính là tình yêu. Duy chỉ có không muốn cảm tạ Thời Tây, bởi vì Thời Tây là để yêu.
Quả Tri lấy tay đâm đâm chân của Thời Tây. Thời Tây cúi đầu, Quả Tri xòe tay ra ở dưới bàn. Thời Tây đưa tay ra, nắm lấy tay của Quả Tri. Ai cũng không thấy được, hai bàn tay đang quấn quýt nắm chặt ở dưới bàn.
Dùng bữa xong, Quả Tri đưa Quả Nhược và Hoa Cốc Vũ lên xe taxi, sau đó đứng ở ven đường nhìn đèn sau của xe taxi càng lúc càng xa.
“Đi thôi, Thời Tây nói.”
Quả Tri gật đầu một cái. Ý thức của cậu vẫn tỉnh táo, chẳng qua là đầu óc hơi lâng lâng một chút. Men rượu càng thúc giục cho tâm tình của cậu dâng trào. Đường phố rất trống trải, thỉnh thoảng sẽ có xe gào thét chạy qua. Quả Tri đạp cái bóng của mình. Cậu đi ở sau lưng của Thời Tây, có một ý nghĩ càng ngày càng mãnh liệt. Cậu muốn thử lại lần nữa, rất muốn. Cậu đột nhiên đi lên phía trước, xoay người, hai tay đặt trước ngực Thời Tây ngăn trở đường đi. Lúc Thời Tây đang muốn nói chuyện, Quả Tri nhón chân lên, ghé miệng lại gần bên tai của Thời Tây, nhẹ giọng giống như một viên kẹo ngọt: “Ai nha, bảo bối. Vẫn chưa tách ra mà đã nói nhớ cậu trước.” Nói xong cậu lui về sau một bước, nhìn biểu cảm của Thời Tây. Đan Kết từng nói qua, những lời này chính là thần chú. Thất bại một lần cũng không quan tâm, thất bại vô số lần cũng không quan tâm, sẽ nói đến khi nào hắn cười thì ngưng.
“Làm chuyện ngu ngốc gì vậy.”
Đèn đường chiếu xuống khuôn mặt của Thời Tây rất rõ ràng. Khóe miệng của hắn đang cong lên, cong lên thành hình ảnh tốt đẹp nhất trong mắt của Quả Tri. Nụ cười như thế chính xác là đầu tiên Quả Tri nhìn thấy. Mặt của hắn lạnh như băng lại ấm áp. Ai đó hãy tới để giúp mình hình dung đi. Phải dùng từ ngữ gì đây? Phải dùng câu từ gì đây? Sao không ai tới vậy. Lòng của Quả Tri kêu lên, máu chảy tán loạn. Cậu nhào tới, ôm chặt lấy Thời Tây: “Đã thành công.”
【“Đừng tới gần tôi, tôi sẽ khiến cậu khóc, Quả Tri.”
“Không quan tâm, cho dù khóc cũng không quan tâm, tớ sẽ làm cho cậu cười.”】
Đó là những lời Quả Tri cam kết lúc cậu còn là học sinh trung học, bây giờ cậu hoàn thành nó khi cậu học đại học năm nhất. Khi đó hai người bọn họ cũng không cũng nghĩ tới cả hai sẽ đi tới bước này. Cái bước này, dấu chân không sâu không cạn. Sau này sẽ đi tới chỗ nào, đi được bao xa, không thèm nghĩ tới nữa.
Bàn tay ấm áp của cậu khiến tớ không muốn rời đi. Hãy giữ tớ lại thêm một chút, không một canh giờ, không không, cả đời!
Quả Tri đứng trên bậc thang một hồi, khoái chí quyết định hôm nay rủ mọi người đi ăn buffet. Cậu trở về phòng ngủ, Kha Tuấn Kiệt đã hưng phấn thu dọn đồ đạc xong.
“Tối nay cùng đi ăn buffet đi, tớ mời.” Quả Tri nhiệt tình mời. Kha Tuấn Kiệt dừng một chút. Tính tới nay cũng đã một thời gian dài hắn che giấu sự khó hiểu và nỗi sợ hãi của mình đối với tình cảm của Quả Tri. Một mặt là Thời Tây uy hiếp, mặt khác là Quả Tri lúc nào cũng đối đãi với hắn như một người bạn tốt. Hắn vẫn muốn chấp nhận chuyện này, nhưng từ đầu đã không có cách nào chấp nhận được thì trước sau vẫn không chấp nhận được. Hắn cũng không cố gắng chấp nhận nữa, đã không trở về được trạng thái bạn bè không giấu nhau chuyện gì như trước kia, bạn cùng phòng bình thường thì Kha Tuấn Kiệt có thể làm được.
“Hôm nay tớ phải về nhà.”
“Ngày mai cũng được mà. Chúng ta đã rất lâu không có ăn cơm với nhau.” Quả Tri không biết gì cả, ngây thơ chỉ muốn mời bạn bè ăn cơm, chưa từng nghĩ tới sự lúng túng giữa hai người. Bất kể sau này khoa học có tiến bộ tới đâu, hy vọng vĩnh viễn không phát minh ra được công cụ có thể nhìn thấu lòng người. Lòng người là đáng sợ nhất, cứ tưởng rằng là bạn bè thân thiết, ngoài mặt thì nói chuyện phiếm vui vẻ nhưng có lẽ đồng thời trong lòng lại đang tràn đầy chán ghét nhau. Nếu như vậy thì vĩnh viễn không biết được có lẽ sẽ tốt hơn.
“Tớ cũng muốn nhưng trong nhà có chuyện nên ba mẹ thúc giục tớ.”
“Vậy cũng hết cách, đành hẹn lần sau.”
“Được.”
Quả Tri nhìn đồng hồ một chút, Thời Tây chắc cũng đã thi xong rồi. Cậu gọi điện thoại cho Thời Tây, bên kia vừa nghe máy liền cao hứng kêu lên: “Thời Tây! Đã thi xong rồi sao?”
“Ừ.”
“Cậu ở đâu?”
“Căn-tin của trường.”
“Tớ tới tìm cậu.”
Xa xa Quả Tri liền phát hiện Thời Tây ngồi ở bên ngoài căn-tin, đang xé bọc bánh mì. Quả Tri gấp gáp đem hai tay đặt lên khóe miệng: “Đừng ăn, Thời Tây!” Bộ dáng kia giống như trong phim ảnh, nhân vật chính phát hiện thức ăn có độc muốn cứu vớt người. Thời Tây nhìn Quả Tri vừa huơ huơ tay vừa liều mạng chạy tới, bình tĩnh cắn miếng bánh mì.
“Đừng ăn nữa mà!” Quả Tri nói thêm một câu nữa. Cậu vừa dứt lời Thời Tây lại cắn một cái.
Hắn cố ý, nhất định là cố ý. Quả Tri vọt tới trước mặt Thời Tây, đoạt lấy bánh mì bỏ vào túi quần: “Này, buổi tối.” Cậu mở miệng thật rộng thở hổn hển, nói cũng không hết ý, đỡ lấy vai của Thời Tây: “Tối nay chúng ta đi ăn buffet đi. Phải để bụng đói đi ăn, hay là chúng ta chạy quanh sân trường mười mấy vòng đi.”
Thấy bộ dáng tinh thần sung sức của Quả Tri, Thời Tây nhớ tới chuyện hai ngày trước mình phải cắn răng kiềm nén dục vọng, từ trước tới giờ chưa bao giờ khó chịu như vậy: “Xem ra lần trước không nên bỏ qua cho cậu quá sớm.”
“Đột, đột nhiên nói tới chuyện này làm gì!” Trong nháy mắt đổi đề tài khiến cho Quả Tri không biết nói tiếp như thế nào.
“Đương nhiên là có nguyên nhân.”
Không lãng phí thời gian nữa, Thời Tây đem món nợ trước kì thi ra giải quyết, ở phương diện nào đó Quả Tri cũng xem đây là một cách để tiêu hao năng lượng. Hai chân của cậu như nhũn ra, nằm lỳ ở trên giường nhìn Thời Tây đang mặc quần áo, trong lòng chỉ có hai chữ: cầm thú!
Bên trong nhà hàng buffet rất chật chội, tiếng trẻ con rất ồn ào. Thời Tây cùng Hoa Cốc Vũ ngồi ở bàn bên cạnh, Quả Tri cùng Quả Nhược đi chọn món ăn. Nồi lẩu sôi ùng ục. Hoa Cốc Vũ lấy tay chống đầu, bày ra tư thế hoa lệ: “Lại đang nhìn tớ, thật phiền.”
Thời Tây không có để ý tới hắn. Hắn vẫn như cũ tự mình ảo tưởng sức mạnh: “Đi tới chỗ nào tất cả mọi người cũng đều nhìn tớ, tớ thật sự đẹp trai đến vậy sao?’
Vẫn là không để ý tới hắn.
“Tớ sẽ có áp lực, cậu nên thấu hiểu tâm trạng này của tớ.” Mặc dù dáng dấp của hắn cũng không tệ, nhưng mà thật sự thì hắn suy nghĩ nhiều quá. Tất cả mọi người đều vội vàng ăn uống và nói chuyện phiếm với nhau, nào có rãnh hơi đâu mà nhìn hắn. Trai đẹp chẳng phải khắp nơi đều có sao?
Thời Tây mặt vô biểu cảm nhìn hắn: “Tôi lúc nào cũng muốn đánh chết tâm trạng của cậu, cậu cũng nên hiểu.:
“Thật không biết nghệ thuật gì hết! Đúng rồi, nghỉ hè đến nhà của tớ chơi đi, tớ chuẩn bị mua máy chơi game mới.”
“Xbox one?”
“Không biết tính năng như thế nào.”
Quả Tri mang đồ ăn tới, thấy Hoa Cốc Vũ và Thời Tây nói chuyện phiếm. Quan hệ của hai người tựa hồ so với dự đoán của mình còn tốt hơn. Cậu nhẹ nhàng cười cười. Trước kia Thời Tây quá cô độc, mang cái mũ lưỡi trai đứng ở cầu thang âm u. Quả Tri khi đó ở bên cạnh nhìn Thời Tây liền suy nghĩ, tại sao một người lại có thể khiến bản thân cô độc như vậy? Cô độc khiến cho người ta đau lòng, hắn không sợ sao? Hắn không tịch mịch sao? Muốn thổi tan sự tịch mịch của hắn, dùng hết tất cả dưỡng khí cũng chưa hẳn được.
“Có muốn uống rượu hay không?” Quả Tri ngồi xuống bên cạnh Thời Tây nói. Lời này từ chính miệng Quả Tri nói ra để cho Hoa Cốc Vũ không ngừng kinh ngạc: “Tớ vẫn nghĩ cậu giống như mấy tên học giỏi ngu ngốc, đề xướng không hút thuốc lá, không uống rượu, ngủ sớm dậy sớm.”
“Thời Tây, cậu ấy cười nhạo tớ.”
Thời Tây không nhanh không chậm nói: “Cái gì mà học sinh giỏi, tương lai Quả Tri muốn làm đại sứ cứu vớt hòa bình thế giới.”
“Các cậu lại vũ nhục tính cách của tớ!”
“Không phải là vũ nhục, là cười nhạo.” Thời Tây tu sửa cách dùng từ của cậu.
Quả Tri không hài lòng: “Tớ rất ít uống rượu, khi gặp những người lớn tuổi trong nhà mới uống chút ít. Ba tớ nói đàn ông phải biết uống rượu, sau này ra xã hội thì đây là một cách xã giao không thể thiếu được.”
Quả Nhược giống như muốn ăn hết cái nhà hàng này, mang tới rất nhiều thức ăn. Cô giống như không có chuyện gì xảy ra, đem đồ ăn bỏ vào trong nồi lầu: thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt viên, cá, tôm.
“Ăn xong nên đi tới chỗ ông chủ nói lời xin lỗi.” Hoa Cốc Vũ chê bai nói.
“Không để cho tôi ăn, tôi đói quá sẽ ăn thịt người.” Quả Nhược hung tợn nói.
Trong thời gian bọn họ nói chuyện, Quả Tri cầm qua mấy chia bia, để bốn cái ly lên bàn. Bọt bia màu trắng tràn ra chảy xuống bàn. Quả Tri cầm ly lên: “Học kì sau là sinh viên năm thứ hai, tớ hy vọng.” Cậu có rất nhiều cảm xúc, muốn nói nhưng cái gì cũng không nói được đã bị Thời Tây cắt đứt: “Tôi hy vọng cậu câm miệng.” Thời Tây rất dễ dàng đoán trúng phía sau nhất định là những lời tê dại khiến người khác không nhịn được buồn nôn.
Bốn ly đụng nhau. Bọn họ trò chuyện với nhau những chuyện không mấy quan trọng. Quốc gia đại sự thì bọn họ không quản được, tin tức của những người nổi tiếng thì bọn họ không quan tâm. Một năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, muốn cảm ơn bạn bè luôn bên cạnh, muốn cảm ơn cuộc sống, muốn cảm ơn nhất chính là tình yêu. Duy chỉ có không muốn cảm tạ Thời Tây, bởi vì Thời Tây là để yêu.
Quả Tri lấy tay đâm đâm chân của Thời Tây. Thời Tây cúi đầu, Quả Tri xòe tay ra ở dưới bàn. Thời Tây đưa tay ra, nắm lấy tay của Quả Tri. Ai cũng không thấy được, hai bàn tay đang quấn quýt nắm chặt ở dưới bàn.
Dùng bữa xong, Quả Tri đưa Quả Nhược và Hoa Cốc Vũ lên xe taxi, sau đó đứng ở ven đường nhìn đèn sau của xe taxi càng lúc càng xa.
“Đi thôi, Thời Tây nói.”
Quả Tri gật đầu một cái. Ý thức của cậu vẫn tỉnh táo, chẳng qua là đầu óc hơi lâng lâng một chút. Men rượu càng thúc giục cho tâm tình của cậu dâng trào. Đường phố rất trống trải, thỉnh thoảng sẽ có xe gào thét chạy qua. Quả Tri đạp cái bóng của mình. Cậu đi ở sau lưng của Thời Tây, có một ý nghĩ càng ngày càng mãnh liệt. Cậu muốn thử lại lần nữa, rất muốn. Cậu đột nhiên đi lên phía trước, xoay người, hai tay đặt trước ngực Thời Tây ngăn trở đường đi. Lúc Thời Tây đang muốn nói chuyện, Quả Tri nhón chân lên, ghé miệng lại gần bên tai của Thời Tây, nhẹ giọng giống như một viên kẹo ngọt: “Ai nha, bảo bối. Vẫn chưa tách ra mà đã nói nhớ cậu trước.” Nói xong cậu lui về sau một bước, nhìn biểu cảm của Thời Tây. Đan Kết từng nói qua, những lời này chính là thần chú. Thất bại một lần cũng không quan tâm, thất bại vô số lần cũng không quan tâm, sẽ nói đến khi nào hắn cười thì ngưng.
“Làm chuyện ngu ngốc gì vậy.”
Đèn đường chiếu xuống khuôn mặt của Thời Tây rất rõ ràng. Khóe miệng của hắn đang cong lên, cong lên thành hình ảnh tốt đẹp nhất trong mắt của Quả Tri. Nụ cười như thế chính xác là đầu tiên Quả Tri nhìn thấy. Mặt của hắn lạnh như băng lại ấm áp. Ai đó hãy tới để giúp mình hình dung đi. Phải dùng từ ngữ gì đây? Phải dùng câu từ gì đây? Sao không ai tới vậy. Lòng của Quả Tri kêu lên, máu chảy tán loạn. Cậu nhào tới, ôm chặt lấy Thời Tây: “Đã thành công.”
【“Đừng tới gần tôi, tôi sẽ khiến cậu khóc, Quả Tri.”
“Không quan tâm, cho dù khóc cũng không quan tâm, tớ sẽ làm cho cậu cười.”】
Đó là những lời Quả Tri cam kết lúc cậu còn là học sinh trung học, bây giờ cậu hoàn thành nó khi cậu học đại học năm nhất. Khi đó hai người bọn họ cũng không cũng nghĩ tới cả hai sẽ đi tới bước này. Cái bước này, dấu chân không sâu không cạn. Sau này sẽ đi tới chỗ nào, đi được bao xa, không thèm nghĩ tới nữa.
Bàn tay ấm áp của cậu khiến tớ không muốn rời đi. Hãy giữ tớ lại thêm một chút, không một canh giờ, không không, cả đời!