Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Đêm Xuân (1)
Về đến nhà, Phượng Tâm chạy vào phòng, cô nhanh chóng vào vào bồn tắm, bật nước lạnh xả lên người. Nhưng dường như nước lạnh thôi không thể làm dịu đi, trong cơ thể cô nóng ran, khao khát thứ gì đó.
"A...Nóng quá đi...." Phượng Tâm cắn môi, đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm. Chạy tới ngăn bàn cầm cây kéo trong đó ra muốn đâm vào đùi một cái để tự thanh tỉnh bản thân. Nhưng còn chưa kịp đâm thì đã bị một bàn tay khác cầm lấy cổ tay, lực đạo vô cùng mạnh giữ chặt lấy cổ tay cô.Phượng Tâm mơ màng nhìn người trước mặt.
Ai đây? Trong nhà cô có đàn ông bao giờ? A... hình như có.
Sự đụng chạm da thịt từ cổ tay lan truyền tới toàn thân khiến cả người cô như bị kiến cắn. Cô không suy nghĩ nhiều muốn đẩy hắn ra. Cô không muốn lôi một người vô tội vào. Nhưng là người đàn ông kia dường như không có ý buông ra, càng dùng sức kéo cô vào lòng, dùng tay còn lại giữ lấy gáy cô mà hôn xuống.
Trong khoảnh khắc, cả người Phượng Tâm như nhũn ra, sự lạnh lẽo từ môi anh lan truyền, khiến cho cơ thể cô như kích thích. Muốn... muốn thêm...
Đầu óc cô hiện tại trống rỗng, không nhìn thấy gì, không suy nghĩ được gì.
Giang Trầm kết thúc nụ hôn, buông đôi môi đỏ mọng của cô ra, nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt thâm trầm như đang vừa đấu tranh vừa dò xét. Cuối cùng anh ôm lấy thân thể ướt đẫm của cô bế bên kiểu công chúa, đi tới cửa phòng đóng lại, khóa chặt.
Anh ôm cô tới mép giường rồi thả xuống cho cô đứng, thân thể Phượng Tâm xụi lơ suýt ngã. Anh cởi bỏ áo quần ướt nhẹp đang dán chặt vào cơ thể của cô, đẩy cô ngã trên giường.
"Ưm... nóng... khó chịu quá...." Phượng Tâm vươn tay như muốn bắt lấy thứ gì đó, liền túm được góc áo của Giang Trầm, liền kéo xuống: "Muốn... làm tôi... ư... ưm..." Thuốc quá nặng liều tạo nhiều cảm giác khó chịu khiến cho cô muốn phát điên, liền như thế nói lời dâm loạn cầu xin người đàn ông mới gặp mặt mấy lần làm mình.
A... bất quá cô sẽ chịu trách nhiệm. Cô nhặt được anh, cứu sống anh, lấy một chút lợi tức rồi chịu trách nhiệm chắc sẽ không sao đâu.
Khóe mắt Phượng Tâm hàm chứa xuân ý, thanh nhã như ngọc, tiếng nói hơi khàn khàn: "A Trầm... muốn... anh thử mở chân tôi ra... cho tiểu huyệt đói khát của tôi... được không?" Giọng cô như dụ dỗ.
Khuôn mặt vẫn còn có vết sưng của Giang Trầm khẽ biến sắc, phát ra một tia lạnh lẽo, đáy mắt cũng đục ngầu đưa tay xuống vuốt ve bắp đùi cô vài lượt, cầm lấy định tách chân cô ra."A... Không..."
"Không? Không phải là em muốn tôi làm em sao? Sao lại không cho anh nhìn?" Người đàn ông không chịu chờ đợi câu trả lời của người bên dưới mình mà trực tiếp dùng bàn tay to cường ngạnh tách hai chân của cô ra: "Em phải chịu trách nhiệm đấy!"
"Tôi chịu... Tôi sẽ chịu trách nhiệm... ưm.. rất muốn..."
Sắc mặt anh ung dung thanh nhã, bàn tay đưa tới tiểu huyệt không ngừng chảy ra xuân thủy, ngón tay giấu ở tiểu trân châu giữa đóa hoa, càng không ngừng bóp nặn gảy, Phượng Tâm nào chịu nổi được kích thích này, hai chân trắng nõn bắt đầu giãy đạp loạn, miệng khóc hô: "Aaa... không cần... không cần anh chơi chỗ đó... huhu.. không cần..."
Giang Trầm càng mở rộng hai chân cô ra: "Vì sao không cần chơi chỗ này? Chẳng phải rất sung sướng sao? Tùy tiện chơi đùa liền đem em chơi đến khóc, nhìn xem tiểu tao huyệt của em chảy nhiều nước như vậy, đúng là khẩu thị tâm phi mà."
Na: Có ai đọc không vậy? Sao không thấy ai cmt gì cả... Huhu
Về đến nhà, Phượng Tâm chạy vào phòng, cô nhanh chóng vào vào bồn tắm, bật nước lạnh xả lên người. Nhưng dường như nước lạnh thôi không thể làm dịu đi, trong cơ thể cô nóng ran, khao khát thứ gì đó.
"A...Nóng quá đi...." Phượng Tâm cắn môi, đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm. Chạy tới ngăn bàn cầm cây kéo trong đó ra muốn đâm vào đùi một cái để tự thanh tỉnh bản thân. Nhưng còn chưa kịp đâm thì đã bị một bàn tay khác cầm lấy cổ tay, lực đạo vô cùng mạnh giữ chặt lấy cổ tay cô.Phượng Tâm mơ màng nhìn người trước mặt.
Ai đây? Trong nhà cô có đàn ông bao giờ? A... hình như có.
Sự đụng chạm da thịt từ cổ tay lan truyền tới toàn thân khiến cả người cô như bị kiến cắn. Cô không suy nghĩ nhiều muốn đẩy hắn ra. Cô không muốn lôi một người vô tội vào. Nhưng là người đàn ông kia dường như không có ý buông ra, càng dùng sức kéo cô vào lòng, dùng tay còn lại giữ lấy gáy cô mà hôn xuống.
Trong khoảnh khắc, cả người Phượng Tâm như nhũn ra, sự lạnh lẽo từ môi anh lan truyền, khiến cho cơ thể cô như kích thích. Muốn... muốn thêm...
Đầu óc cô hiện tại trống rỗng, không nhìn thấy gì, không suy nghĩ được gì.
Giang Trầm kết thúc nụ hôn, buông đôi môi đỏ mọng của cô ra, nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt thâm trầm như đang vừa đấu tranh vừa dò xét. Cuối cùng anh ôm lấy thân thể ướt đẫm của cô bế bên kiểu công chúa, đi tới cửa phòng đóng lại, khóa chặt.
Anh ôm cô tới mép giường rồi thả xuống cho cô đứng, thân thể Phượng Tâm xụi lơ suýt ngã. Anh cởi bỏ áo quần ướt nhẹp đang dán chặt vào cơ thể của cô, đẩy cô ngã trên giường.
"Ưm... nóng... khó chịu quá...." Phượng Tâm vươn tay như muốn bắt lấy thứ gì đó, liền túm được góc áo của Giang Trầm, liền kéo xuống: "Muốn... làm tôi... ư... ưm..." Thuốc quá nặng liều tạo nhiều cảm giác khó chịu khiến cho cô muốn phát điên, liền như thế nói lời dâm loạn cầu xin người đàn ông mới gặp mặt mấy lần làm mình.
A... bất quá cô sẽ chịu trách nhiệm. Cô nhặt được anh, cứu sống anh, lấy một chút lợi tức rồi chịu trách nhiệm chắc sẽ không sao đâu.
Khóe mắt Phượng Tâm hàm chứa xuân ý, thanh nhã như ngọc, tiếng nói hơi khàn khàn: "A Trầm... muốn... anh thử mở chân tôi ra... cho tiểu huyệt đói khát của tôi... được không?" Giọng cô như dụ dỗ.
Khuôn mặt vẫn còn có vết sưng của Giang Trầm khẽ biến sắc, phát ra một tia lạnh lẽo, đáy mắt cũng đục ngầu đưa tay xuống vuốt ve bắp đùi cô vài lượt, cầm lấy định tách chân cô ra."A... Không..."
"Không? Không phải là em muốn tôi làm em sao? Sao lại không cho anh nhìn?" Người đàn ông không chịu chờ đợi câu trả lời của người bên dưới mình mà trực tiếp dùng bàn tay to cường ngạnh tách hai chân của cô ra: "Em phải chịu trách nhiệm đấy!"
"Tôi chịu... Tôi sẽ chịu trách nhiệm... ưm.. rất muốn..."
Sắc mặt anh ung dung thanh nhã, bàn tay đưa tới tiểu huyệt không ngừng chảy ra xuân thủy, ngón tay giấu ở tiểu trân châu giữa đóa hoa, càng không ngừng bóp nặn gảy, Phượng Tâm nào chịu nổi được kích thích này, hai chân trắng nõn bắt đầu giãy đạp loạn, miệng khóc hô: "Aaa... không cần... không cần anh chơi chỗ đó... huhu.. không cần..."
Giang Trầm càng mở rộng hai chân cô ra: "Vì sao không cần chơi chỗ này? Chẳng phải rất sung sướng sao? Tùy tiện chơi đùa liền đem em chơi đến khóc, nhìn xem tiểu tao huyệt của em chảy nhiều nước như vậy, đúng là khẩu thị tâm phi mà."
Na: Có ai đọc không vậy? Sao không thấy ai cmt gì cả... Huhu