-
Chương 6
Thẩm Anh đoán chắc thuốc đã có tác dụng, để tránh phiền toái và lúng túng, liền tắt nến, mang theo hồ sơ vụ án trực tiếp đi về nhà.
Mạnh Cảnh Xuân cảm giác như mình đã ngủ một giấc rất lâu, lâu như là đã đem toàn bộ thời gian ngủ của cuộc đời này ra mà ngủ trong một lần vậy. Hình như có mơ thấy rất nhiều chuyện lẻ tẻ rời rạc, nhưng lại dường như không có ý nghĩa gì cho lắm, nên không thể nhớ ra nổi tí ti nào.
Khi nàng tỉnh lại thì thấy cực kỳ đau đầu, sau đó nhìn thấy chén thuốc trên bàn thì giật nảy mình. Chẳng lẽ lại còn mộng du nữa hay sao?!
Bên ngoài hình như có tiếng mưa rơi. Nàng vừa đứng lên thì lập tức thấy choáng váng quay cuồng, chân nam đá chân xiêu. Đi đến cửa, vừa muốn lần mò mở cửa, lại phát hiện cửa còn chưa cài then! Chẳng lẽ quên khóa cửa trước khi đi ngủ sao?
Khi nàng đang vắt óc nhớ lại thì thấy cánh cửa bật ra về phía mình. Nàng giật mình lùi về sau một bước, thấy Thẩm Anh đẩy cửa đi vào. Mạnh Cảnh Xuân bị dọa cho nhảy dựng, còn Thẩm Anh thì thủng thỉnh gập lại dù, hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Sau khi hắn vào nhà rồi, Mạnh Cảnh Xuân mới chợt nhìn thấy phía sau hắn còn có một người.
Người kia đeo một hòm thuốc trên vai, cũng đi theo vào phòng.
Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn hoang mang rối loạn. Thẩm Anh từ từ giải thích: “Hôm kia ngươi không đến Đại Lý tự, nên Từ thiếu khanh cho rằng ngươi gặp phải chuyện gì, sai người đến đây xem thử. Y quan nói có thể là do ăn phải đồ hư thiu, cho nên mới ngủ mê không tỉnh. Bây giờ xem tình hình này thì có vẻ đã ổn cả rồi.”
Hắn đặt dù sang một bên, nhìn Trương Chi Thanh nói: “Vị này là Trương thái y bên Thái y viện."
Mạnh Cảnh Xuân đờ đẫn, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp: “Vậy có nghĩa là, ta ăn phải đồ hư thiu, ngủ mê man 3 ngày nay sao?” Vừa mới nhậm chức đã nghỉ làm ba ngày, đúng là mất hết cả mặt mũi.
Dường như Thẩm Anh cũng đoán được nàng đang chán nản chuyện gì, nói ngay: “Ta đã thay ngươi xin nghỉ phép bên Đại Lý tự rồi, không có việc gì."
Trương Chi Thanh đứng một bên nói: “Tỉnh lại tức là đã khỏe rồi, ngày mai là có thể đi làm.”
Sau khi Mạnh Cảnh Xuân hỏi han được tình hình đại khái, đầu óc cũng đã thanh tỉnh hơn vài phần, rốt cuộc nghĩ đến chuyện phải ăn nói nhã nhặn: “Tại hạ đã biết. Tạ ơn Thẩm tướng và Trương thái y."
Trương Chi Thanh vẫn đứng đeo hòm thuốc như cũ, nói: ”Để ta chẩn mạch cho Mạnh đại nhân, xem có cần điều dưỡng gì nữa hay không .”
Mạnh Cảnh Xuân lại vô thức lui về sau một bước, vội nói: "Không cần phải phiền đến Trương thái y. Trước giờ thân thể tại hạ luôn rất tốt, đã không còn chuyện gì nữa rồi."
Trương Chi Thanh thấy phản ứng của nàng, chỉ cho rằng nàng giấu bệnh sợ thầy, không kiên trì thêm nữa.
Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân thì thấp thỏm. Nếu bị người khác phát hiện mình là nữ nhân, thì chỉ còn một con đường chết. Không biết vào lúc mình mê man, vị Trương thái y này có chẩn ra được cái gì không . Nàng uyển chuyển tiễn khách: “Tại hạ muốn đi nghỉ một chút. Nếu như hai vị không còn chuyện gì, vậy......"
Thẩm Anh cầm cây dù lên, nói với Trương Chi Thanh: “Đi thôi.”
Trương Chi Thanh liền đi theo hắn ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng cài then, quanh quẩn hai vòng trong phòng, kinh ngạc phát hiện không thấy hộp điểm tâm trên bàn nữa. Ăn phải đồ hư thiu? Nhớ lại hôm đó, ban ngày nàng ăn ở quan xá, sập tối thì ăn ở kỹ quán, nhưng mấy món nàng ăn Trần Đình Phương cũng ăn. Vậy vấn đề hiển nhiên là phát sinh sau đó.
Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, chỉ mất hộp điểm tâm kia. Thật sự là có phần giấu đầu lòi đuôi.
Bên ngoài trời vẫn mưa ào ào. Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy hơi lạnh, lại chui vào trong chăn lần nữa. Thứ gì ăn vào có thể khiến người ta ngủ mê mệt lâu như vậy? Chẳng lẽ có người đầu độc vào trong điểm tâm sao? Nếu Thẩm Anh biết được thì đã không đưa cho nàng, vì hắn cần gì phải hại một tên quan thuộc tầng thấp nhất như nàng chứ?
Hoàng thượng thưởng điểm tâm có độc cho Thẩm Anh sao? Tại sao ông ấy lại muốn đầu độc hữu tướng cơ chứ? Mạnh Cảnh Xuân không tài nào đoán ra được nguyên nhân, nên thử suy đoán theo nhiều hướng khác nhau. Ví dụ như, người khác biết được điểm tâm này là thưởng cho Thẩm Anh, liền động tay chân trong điểm tâm, khiến cho vua tôi ngờ vực vô căn cứ. Hoặc là người kia không biết điểm tâm này là ban cho Thẩm Anh, mà muốn hạ độc hại Hoàng thượng, lại bởi vì bên cạnh Hoàng thượng có người chuyên thử độc, cho nên mới chọn loại độc dược không phát tác ngay này...... Hằng hà sa số, Mạnh Cảnh Xuân càng nghĩ càng đau đầu.
Độc dược ăn vào sẽ khiến người ta ngủ mê không tỉnh sao? Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân rơi lộp bộp một cái.
Hóa ra trên đời thật sự có độc dược ăn vào sẽ khiến người ta ngủ mê không tỉnh...... Lúc mẫu thân nhắc tới chuyện này với nàng, nàng chưa từng tin.
***
Trận mưa này ở kinh thành kéo dài năm, sáu ngày. Sắc trời luôn âm u, ẩm ướt khiến người ta cảm thấy uể oải lười biếng. Vẫn chưa đến mùa mưa mà trời đã mưa dầm mưa dề.
Mạnh Cảnh Xuân đã đi làm trở lại. Người xung quanh không ai hỏi tới, nên nàng cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, ngày nào cũng bận bịu. Cũng có một lần, khi về nhà lúc sập tối, Mạnh Cảnh Xuân ngẫu nhiên gặp Thẩm Anh, thuận miệng hỏi một câu, sao hộp điểm tâm dở dang trong phòng không thấy đâu nữa.
Thẩm Anh ra vẻ nghi hoặc một chút, trả lời cho có lệ: “Lúc trước dược đồng của nhà Trương thái y có qua đây sắc thuốc, chắc là đói bụng nên tiện tay cầm đi ăn rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân cười mỉa một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ giật mình “ồ ra là như thế”.
Tướng gia nghĩ nàng là kẻ ngốc.
Nhưng nàng cũng không đề cập gì đến chuyện này nữa. Từ đó về sau, dường như Thẩm Anh đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều. Nàng cũng giả ngu hưởng thụ ‘ý tốt’ này. Ví dụ như thức ăn trong nhà bếp, một ít giấy thượng hạng, hoặc là thỏi mực cực kỳ quý báu, nàng đều nhận mà không hỏi han gì.
Tướng gia quả đúng là có tiền, nhưng che giấu rất tốt. Có vài lần Mạnh Cảnh Xuân về nhà, đứng trong hậu viện, nhìn bức tường thấp kia, thầm nghĩ nếu có thể nhân cơ hội lúc Thẩm Anh không ở đây, trèo tường qua bên kia ngó ngó thử xem rốt cuộc trong nhà hắn giấu bao nhiêu thỏi vàng nén bạc. Chuyện đó chắc chắn sẽ rất thú vị. Nhưng đương nhiên đó cũng chỉ là tưởng tượng của nàng mà thôi. Quân tử động khẩu không động thủ.
***
Khi thời tiết chuyển mùa, Trần Đình Phương cũng bệnh. Mạnh Cảnh Xuân nhân mấy ngày nghỉ phép thì chạy đi thăm hắn. Vẻ mặt Trần Đình Phương nhợt nhạt yếu đuối, không có tinh thần. Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, ngày thường không phát tác thì ít ra còn có thể trang điểm để giấu diếm. Thế này cũng không tệ, không cần phải cố gắng giả vờ khỏe mạnh trước mặt người khác nữa.
Trần Đình Phương vốn không gặp khách, nhưng nghe nói là Mạnh Cảnh Xuân tới thì liền bảo hạ nhân mời vào.
Mạnh Cảnh Xuân chọn một vài chuyện vui vẻ kể cho hắn nghe, nhưng Trần Đình Phương có vẻ không hào hứng lắm.
Bỗng nhiên, Trần Đình Phương cắt ngang nàng, hỏi: “Gần đây Đại Lý tự vẫn còn đang điều tra về vụ án của Hàn Chí Thanh sao?”
"A?" Mạnh Cảnh Xuân nói, “Đúng vậy, ngày nào thiếu khanh đại nhân cũng ưu sầu.”
Trần Đình Phương ho nhẹ, vẻ uể oải trên mặt càng đậm: "Mạnh huynh có xem qua hồ sơ vụ án này chưa?”
“Lúc sao chép thì có xem qua một ít, nên đối với tình hình cơ bản của vụ án cũng khá rõ ràng. Chỉ là, vì sao hiền đệ lại hỏi về chuyện này?”
Trần Đình Phương kiệt sức: “Mạnh huynh có thấy vụ án này rất có vấn đề không ?”
Mạnh Cảnh Xuân không đáp.
Nếu nói một cách thật lòng thì là cực kỳ có vấn đề. Ở bên ngoài nhìn vào thì chẳng qua chỉ là một vụ án viết sách bình thường, đã tìm ra được toàn bộ bằng chứng chứng minh hắn có lòng phản nghịch, bây giờ chỉ cần dựa theo luật pháp, phải xử như thế nào thì cứ như thế đó. Nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ dính tới nhị điện hạ trong đó, khiến rất nhiều chuyện trở nên vô cùng tế nhị. Có người nói Nhị điện hạ là người giám sát vụ án nhưng lại nhận hối lộ. Lại có người nói thật ra Nhị điện hạ thật lòng khâm phục khí phách của Hàn Chí Thanh. Mấy chuyện này thì thôi cũng cho qua đi. Chỉ là trên dưới Hàn phủ phải có tới mấy trăm mạng người, nếu y theo luật mà xử lý, thì nữ quyến trong nhà đều sẽ bị giáng làm nô tỳ. Trước khi quyết định cuối cùng được đưa ra thì tất nhiên là phải bị canh giữ chặt chẽ. Nhưng ngặt nỗi nhị điện hạ lại cứ đòi thả người, mà lý do đòi thả là, mấy phụ nữ trẻ em đó nửa chữ bẻ đôi cũng không biết thì có tội gì?
Mạnh Cảnh Xuân cho dù to gan lớn mật, lỗ mãng thô kệch, nhưng cũng sẽ không thẳng thắn phát biểu suy nghĩ của mình cho người đang ngồi đối diện này.
Tuy nhị điện hạ làm người cũng nhân hậu, nhưng thanh danh lại không tốt. Mấy ngày trước đây Mạnh Cảnh Xuân còn nghe được một vài lời đồn đãi, nói rằng gần đây Nhị điện hạ liên tiếp xuất cung, lưu luyến nơi phong nguyệt, làm mất hết thể diện hoàng gia, chọc cho Hoàng thượng tức giận cực độ, trực tiếp ra lệnh cấm túc. Aiz, cũng không biết bây giờ có được thả ra chưa.
Thấy Mạnh Cảnh Xuân thất thần, Trần Đình Phương cười thê lương: “Ai cũng bảo Nhị điện hạ thả nữ quyến của Hàn phủ vì lý do cá nhân, nhưng những người đó thì biết cái gì?"
Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Cảnh Xuân thấy lạnh lẽo trong lòng.
Trong lúc sao chép hồ sơ vụ án, nàng có đọc được cuốn sổ con ghi chép tình tiết vụ án này. Trong đó chỉ nói: “Hàn Chí Thanh đại nghịch bất đạo, theo luật phải bị lăng trì, bêu đầu thị chúng. Còn những người biên soạn sách, mang tội liên can phản nghịch, theo luật xử trảm, lập tức hành quyết. Con cả Hàn Dĩ Quân, cháu trưởng Hàn Nghĩa Tung cũng dựa theo luật về tội liên can phản nghịch, lập tức hành quyết. Vợ lớn Tống thị, thiếp Chung thị, trưởng nữ thứ nữ và những nữ quyến khác trong nhà, mang tội liên can, sung quân làm nô. Tài sản sung công .” Không hề có ý gì là muốn biện hộ cho nữ quyến Hàn phủ.
Cho dù chuyển lên cấp trên, cũng là Hoàng thượng mềm lòng nhất thời phê hạ. Nghĩa là tuy Nhị điện hạ làm giám sát nhưng không cần phải gánh tội danh muốn thả người vì lý do cá nhân này.
E là tấu chương này không phải do một mình Nhị điện hạ tấu lên.
Cùng đi thẩm án với Nhị điện hạ là Hình bộ thị lang Ngụy Minh Tiên, một người hung ác ngoan lệ, phá án theo lẽ công bằng, không màng tình cảm. Những vụ án mà ông ta xử lý đều là thiết án, không hề có chuyện phải lật lại bản cung khai, thủ đoạn vô cùng lợi hại. Mạnh Cảnh Xuân thầm nói, may mà nàng không cần tham dự vào chuyện thẩm tra hạch hỏi trong vụ án rắc rối khó xử này. Nếu không , chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ không biết mình chết thảm đến thế nào. Cũng khó trách gần đây sắc mặt của Từ thiếu khanh tương đối tệ hại, chắc cũng sợ bị liên luỵ.
Nếu thật sự tấu chương này là do Ngụy Minh Tiên bí mật ra lệnh cho người khác mượn danh nghĩa Nhị điện hạ để tấu lên, vậy thì ông ta thật đúng là không muốn sống nữa. Mạnh Cảnh Xuân âm thầm suy nghĩ, nếu không có người nâng đỡ, e rằng Ngụy Minh Tiên cũng không dám làm như vậy.
Mà kỳ lạ nhất chính là, đến bây giờ nhị điện hạ cũng chỉ mặc kệ cho một đám quan lại trình tấu chương lên trên, mà không hề phân bua phản bác gì. Vì thế chỉ thấy một đám người chỉ trích Nhị điện hạ không đúng, còn Nhị điện hạ thì cứ như không có chuyện gì xảy ra. Thật sự khiến người khác vô cùng khó hiểu.
Đấm vào tường mềm thì sẽ chỉ lún sâu thêm. Đối phương vẫn lù lù không động, đám quan lại cho dù hao hết miệng lưỡi, nhưng vẫn không thể làm gì được Nhị điện hạ. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, chợt cười lên. Nói cho ngay thì kế sách này của Nhị điện hạ cũng thật cao minh. Cây ngay không sợ chết đứng, dù sao đi nữa phụ hoàng vẫn sủng ta, các ngươi cứ việc phun nước bọt thoải mái.
Trần Đình Phương liếc nàng một cái, nói: "Buồn cười lắm sao?"
Mạnh Cảnh Xuân bỗng phát hiện mình đã thất lễ, lập tức thu lại ý cười, nói: "Thật xấu hổ, vừa mới thất thần."
Trần Đình Phương chỉ nghĩ là nàng ngốc nghếch, cũng lười nói thêm gì nữa với nàng.
Chợt có gã sai vặt ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, Nhị điện hạ đến."
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Mạnh Cảnh Xuân nghe nói là Nhị điện hạ đến, vội vàng đứng dậy muốn tránh đi. Trần Đình Phương lại duỗi tay nhẹ phủ lên cánh tay nàng, nhàn nhạt nói: “Cứ ngồi đi, đến lúc đó thi lễ là được.”
Mạnh Cảnh Xuân thấp thỏm.
Khi Nhị điện hạ Thành Hoàn tới, Mạnh Cảnh Xuân quy quy củ củ hành lễ, còn Trần Đình Phương vẫn lười biếng nằm ườn ra trên giường như trước, không hề có ý muốn đứng dậy hành lễ.
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy hơi kinh hãi. Thật sự không ngờ Trần Đình Phương lại không kiêng nể gì như thế. Mà nhìn tình hình này, xem ra Trần Đình Phương có quan hệ rất sâu với Nhị điện hạ, vượt xa ngoài dự liệu của nàng.