-
Chương 57
Nhưng Thẩm Anh cũng chỉ ngây người trong giây lát rồi trở lại bình thường. Hắn nhẹ cong khóe môi, giọng bình tĩnh: “Chờ ta à? Có chuyện gì sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới hoàn hồn, phát hiện mình đang đứng trong hành lang ngay trước cửa phòng ngủ của hắn. Nàng nhìn trước ngó sau, giải thích: “Trưởng tỷ mới cho ta hai bộ quần áo, liền mặc thử xem có vừa hay không. Trời hơi nóng nên ta ra ngoài hóng gió đêm một lát.”
Thẩm Anh chỉ nhẹ đáp lại một tiếng rồi nói: “Màu sắc hoa văn có vẻ hơi già, nàng cũng chỉ mới hai mươi, sao lại mặc kiểu này.”
“Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn, nàng lại thấy rất tốt.
Thẩm Anh thừa dịp nàng cúi đầu, nhanh chóng đánh giá nàng một phen từ đầu tới chân. Hắn hơi quay đầu đi, thủng thỉnh nói: “Nha đầu kia đúng là chỉ cam lòng tiêu tiền cho Nghiêm Học Trung. May bộ quần áo này cho nàng chắc cũng chỉ tốn một lượng bạc, vậy mà nàng đã sướng đến thế rồi cơ à?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, một lượng cũng đâu có ít. Nàng nhìn thoáng qua phòng của Thẩm Thời Linh, nhỏ giọng nói: “Bộ đồ này tốt xấu gì cũng là tâm ý của trưởng tỷ, huống chi ta cũng rất thích......"
Thẩm Anh tiến lên, nhàn nhạt lườm nàng một cái: “Không có kinh nghiệm.”
Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, bám gót theo sau. Thẩm Anh nói: “Nàng đi theo ta như vậy, chẳng lẽ biết trong phòng ta có một tủ quần áo à?”
“Gì cơ?” Trời đất chứng giám, chuyện này từ lúc nào vậy? Nàng căn bản là không hề hay biết gì.
Thẩm Anh đã tự ý mở cửa, cầm đèn đi đến trước một tủ quần áo, bày ra bộ dạng của một kẻ ăn chơi trác táng, nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Cứ việc chọn.”
Mạnh Cảnh Xuân ló đầu qua nhìn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở dài: “Ta chỉ thấy một đống bạc.” Trong tủ quần áo có ít nhất hai, ba mươi bộ, mà toàn là nữ trang. Nàng duỗi tay sờ thử, đều được may từ chất liệu tốt.
Thẩm Anh đi đến ghế dựa, ngồi xuống, lười nhác nói: “Nếu nàng thấy bộ nào thuận mắt, vậy sau này cứ tìm người đó đến may đồ, đỡ phải lo nhiều.”
“Cái này......" Mạnh Cảnh Xuân chỉ chỉ một đống đồ trong tủ, “Đều là do thợ may khác nhau làm ra à?”
Thẩm Anh vẫn bày ra dáng vẻ như chẳng hề gì của một tên phá gia bại sản, nói: "Tuy nói trong kinh thành có khoảng mười mấy thợ may lành nghề, nhưng không chừng khẩu vị nàng đặc biệt, thích mấy thứ dị thường khác người gì đó, không bằng để mỗi người may một bộ cho nàng xem thử.”
Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại nhìn đống quần áo trong tủ, nâng cằm lên, nghiêm túc hỏi: "Tướng gia tìm người may từ khi nào vậy?”
Thẩm Anh mò lấy một quyển sách trên bàn, theo khuôn theo dạng lật một trang ra, nhàn nhạt nói: “Mới đây thôi. Nhiều chuyện quá, không nhớ rõ lắm.”
Mạnh Cảnh Xuân “hừ” một tiếng trong lòng, lập tức hỏi tiếp: “Sao Tướng gia biết được kích thước quần áo của ta?”
Thẩm Anh liếc nàng một cái: “Không phải nhìn bằng mắt sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bị hắn làm cho nghẹn một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta mặc quần áo xưa giờ là được rồi. Với lại chờ ta về kinh, sau này cũng cực ít có dịp mặc đến mấy bộ này, không phải quá lãng phí rồi sao?”
“Lãng phí gì chứ?” Thẩm Anh âm thầm lẩm bẩm một tiếng, lại lật một trang sách, cũng không ngẩng đầu lên: “Nàng may thêm một bộ, ta may ít một bộ, tính qua tính lại cũng như nhau cả thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân oán thầm, cái này cũng gọi là tiết kiệm á? Lý luận kiểu gì vậy.
Thẩm Anh lại nói: “Bên ngoài mặc không được, nhưng trong nhà thì chắc vẫn được chứ.” Nói rồi vẫy vẫy tay gọi nàng qua.
Mạnh Cảnh Xuân không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, chỉ có thể đi qua. Đứng cả buổi trời, Thẩm Anh cũng không lên tiếng, chỉ lật thêm một trang sách nữa, thật lâu sau mới ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: “Rót cho ta ly nước."
Dạo này Thẩm Anh hay lấy cớ bị thương, bảo là tay phải không thể cử động, cũng tuyên bố là đã mất năng lực tự lo cho mình, chỗ nào cũng bắt người ta phải phục vụ cho, cực kỳ khó hầu hạ.
Mạnh Cảnh Xuân rất là tốt tính rót cho hắn chén nước, Thẩm Anh giương mắt nhìn nàng, nói: “Nàng không thử một chút à?”
"Thử gì?"
“Quần áo đó.”
"Không thử." Mạnh Cảnh Xuân từ chối chắc như đinh đóng cột.
Thẩm Anh không nói gì, để sách lên bàn, tay trái phủ lên đai lưng to bản của nàng, nói: “Nàng bó chặt như vậy làm chi?”
Mạnh Cảnh Xuân vội chuyển tay hắn đi: “Nghe nói buộc chặt mới lộ rõ eo."
Thẩm Anh lườm nàng một cái: “Không khó thở à?”
Mạnh Cảnh Xuân vội nói: “Không có không có.” Nàng liếc nhìn bộ dáng hiện giờ của Thẩm Anh một cái, vội vàng cười hì hì lui về sau hai bước, khom lưng nói một tiếng: "Ta đi về trước, Tướng gia đi nghỉ sớm đi.”
“Nàng đi ngay bây giờ à?”
Mạnh Cảnh Xuân đã đi gần đến cửa, cười làm lành nói: "Ta muốn tốt cho Tướng gia thôi.” Nói xong liền nhanh chóng ra ngoài rồi khép cửa lại.
Nàng đứng bên ngoài, tựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi, trên mặt tràn ngập ý cười, nhìn mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trời đêm. Đêm nay thật là đẹp.
Vừa rồi Thẩm Anh chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh lỏng lẻo, mùi hương trên người cực kỳ dễ chịu. Nếu nàng nán lại thêm chút nữa, có khi lại làm ra chuyện gì cầm thú với hắn mất.
Cũng không biết có phải vì ngày hôm sau phải rời khỏi nhà hay không, mà tối hôm đó cả hai người đều ngủ không ngon, sáng dậy tinh thần uể oải không phấn chấn. Thẩm Thời Linh nhìn hai người bọn họ, châm chọc nói: "Ỷ còn trẻ mà buông thả là không tốt đâu, coi chừng sau này lại hối không kịp.”
Thẩm Anh không thèm đếm xỉa gì tới nàng, Mạnh Cảnh Xuân thì đỏ mặt vùi đầu ăn cơm. Thẩm Anh mở miệng nói: “Không ai đút ta thì ta ăn thế nào?”
Thẩm Thời Linh liếc nhìn hắn một cái: “Tay trái ngươi cũng gãy à?”
Thẩm Anh trả lời như lẽ đương nhiên: “Ta không quen dùng tay trái.”
Mạnh Cảnh Xuân yên lặng bưng chén cháo trước mặt hắn lên, múc một thìa đưa tới miệng hắn: "Cháo không nóng, Tướng gia ăn nhanh đi.”
Thẩm Anh rất là hưởng thụ.
Nghiêm Học Trung ngồi đối diện cấp tốc ăn xong bữa sáng, đứng lên: "Phu nhân ăn từ từ, Thẩm đại nhân Mạnh bình sự cũng ăn từ từ, ta đi trước một bước."
Đợi Nghiêm Học Trung đi rồi, Thẩm Anh mới lườm Mạnh Cảnh Xuân một cái, nói: “Haiz, nàng quả thực là không biết cách chăm sóc người khác mà, cầm thìa cũng cầm không xong nữa.” Hắn nói xong liền vươn tay cầm lấy cái thìa từ trong tay nàng, cúi đầu tự múc ăn.
Mạnh Cảnh Xuân yên lặng xoay người lại, bưng chén của mình lên. Ồ, Tướng gia nhỏ nhen đang kích Nghiêm Học Trung đấy à?
Hai người ăn cơm xong, Ngưu quản gia tiến lên, xác nhận hành lý chuẩn bị trước đó đều đã được chất lên xe, có thể xuất phát.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi trong xe ngựa, vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài, nói: “Đến khi trở về thì chắc kinh thành đã vào thu rồi.”
“Ừ.” Thẩm Anh khẽ đáp một tiếng, vẫn tựa vào thành xe đọc sách, nói với nàng: “Đưa đống tấu chương trong cái rương phía dưới cho ta.”
“Tấu chương?” Mạnh Cảnh Xuân cúi người kéo rương lại gần, quả thật từ bên trong nhặt ra được vài cuốn tấu chương đưa cho hắn.
Nàng còn tưởng Thẩm Anh thật sự không đếm xỉa gì đến triều chính nữa, còn đang lấy làm lạ là sao hắn bỏ xuống được, không ngờ chỉ là nói miệng mà thôi. Nàng không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ Tướng gia có việc muốn xử lý trên đường đi à?”
Thẩm Anh biếng nhác trả lời: “Cứ coi như vậy đi.” Hắn lật tấu chương ra xem: “Muốn xử một người, mời một người."
Mạnh Cảnh Xuân nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Thẩm Anh cũng không ngẩng đầu lên: “Mới đây có một quan địa phương dâng sớ lên trên, nói là Châu mục Hồ Châu Liêu Hâm xây phủ, đến khi gần hoàn thành thì có thầy phong thủy bảo với lão là tòa nhà kia có hung khí, nếu lập tức chuyển vào, nhất định sẽ có người chết trong nhà mới. Liêu Hâm kinh sợ, hỏi thầy phong thủy phải làm sao để hóa giải hung khí này, thầy phong thủy liền nói với lão, cho một oan quỷ đi thay. Liêu Hâm liền ra lệnh cho nô bộc trong nhà giết người, kéo người sắp chết vào nhà mới để làm oan quỷ giải họa.”
Tốt xấu gì Mạnh Cảnh Xuân cũng từng mò mẫm lăn lộn trong các loại vụ án được hơn một năm, đương nhiên không thấy kỳ lạ. Điều khiến nàng cảm thấy nghi ngờ chính là, vụ án này kiểu gì cũng không thể nào đến lượt Thẩm Anh phải đi quản.
Theo thường lệ, Giám sát ngự sử tiếp nhận vụ án sẽ phải tự mình đi tra, nếu thực sự có chuyện này, phải xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó. Nhưng bây giờ Thẩm Anh lại bày ra bộ dáng của một Giám sát ngự sử, muốn đi bắt một tên quan địa phương xem mạng người như cỏ rác?
Nàng nghĩ không thông, dứt khoát hỏi hắn lý do.
Thẩm Anh tiếp tục đọc tấu chương, chỉ qua loa trả lời nàng: "Tiện đường."
Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, hắn cứ hay bày ra dáng vẻ này. Chuyện liên quan đến việc công, vậy mà hắn lại nói nhẹ nhàng như thế, giống như nàng dễ gạt lắm không bằng. Nàng hà hà hơi, đột nhiên bổ nhào qua cù lét hắn. Tay trái Thẩm Anh còn đang cầm tấu chương, tay kia thì không tiện cử động, đành phải để mặc cho nàng cù.
Hắn nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn cười thành tiếng, cầu xin nàng tha cho: "Đừng cù nữa!”
Mạnh Cảnh Xuân cách hắn rất gần, móng vuốt cong cong để bên miệng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể quay sang cù hắn. Thẩm Anh sợ nàng, đành phải thành thật khai báo: “Vụ này là một cái cớ để có thể xử lý Liêu Hâm, chỉ cần bắt được lão, liền có thể lôi ra rất nhiều chuyện khác.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi nheo mắt: "Chẳng lẽ, xử lý Liêu Hâm cũng chỉ là cái cớ?"
Thẩm Anh duỗi ngón tay ra chọc chọc lên trán nàng: “Bây giờ lại thông minh thế nhỉ.” Hắn nói tiếp: "Xử lý được Liêu Hâm liền có thể lôi ra người đứng phía sau lão. Tìm một lý do bắt trọn một mẻ là xong.”
Mạnh Cảnh Xuân từng nghe nhắc đến Liêu Hâm, nàng hơi suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Không lẽ...... Người đứng sau là dư đảng của phế Thái tử......"
Thẩm Anh nâng tay làm động tác suỵt: “Mấy lời này không nên nói lung tung.”
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, trong lòng phát lạnh: “Người kia bây giờ đã lên ngôi rồi, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Thẩm Anh nghe nàng nói như vậy, vội vàng an ủi nàng: “Mấy năm nay Liêu Hâm nhậm chức Châu mục Hồ Châu, làm việc cực kỳ xằng bậy, dân chúng khổ cực kinh khủng, cũng nên là thời điểm tóm lão ta rồi. Còn về người đứng sau lưng, cũng đã nối giáo cho giặc nhiều năm, bây giờ ở trong triều lại đảm nhiệm một chức vị quan trọng, bây giờ chẳng qua là phải...... thanh lý mà thôi."
Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại biết rõ, lòng vua khó dò, cho dù hiện giờ hắn còn có thể nói vài câu không đúng mực với tân hoàng, nhưng ai biết đến một ngày đẹp trời nào tân hoàng sẽ trở mặt đâu.
Hiện tại Mạnh Cảnh Xuân càng lúc càng hiểu thêm về những chuyện thế này, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, chung quy là sợ nói nhiều rồi lại lo lắng vớ vẩn. Nàng thở ra một hơi, hỏi: “Vậy chắc là phải ở Hồ Châu mấy ngày đúng không?”
Thẩm Anh chỉ duỗi ra một ngón trỏ.
"Một ngày?" Tra án gì chứ? Tưởng đi uống trà sao?
Thẩm Anh nhíu mày nhìn nàng: “Chẳng qua ta chỉ đến để trấn an một tí thôi, Giám sát ngự sử cũng sắp đến Hồ Châu rồi."
Mạnh Cảnh Xuân thở phào, từ trên người hắn đứng lên, cầm lấy tay phải của hắn, nói: “Vết thương trên cánh tay còn đau không?”
Thẩm Anh hơi chột dạ nói: “Ừ, rất đau."
Mạnh Cảnh Xuân lại không bị thuyết phục: “Tướng gia giả vờ thật khéo......"
Thẩm Anh phản bác: “Ta giả vờ khi nào? Nàng có thể giả vờ được giống như vậy sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên cau mày, liếc xéo hắn một cái: “Tay phải của Tướng gia quả thật không thể cử động à?"
"Đau mà, tất nhiên không thể."
“Không tin.” Mạnh Cảnh Xuân đổi tư thế ngồi, bỗng nhiên lại nhớ đến gì đó, liền mở miệng hỏi: "Vừa rồi Tướng gia nói, xử lý một người, mời một người. Vậy...... người muốn mời là ai?”
Trên mặt Thẩm Anh bỗng nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, giọng điệu lại có phần buồn bã, trả lời: "Một người đã không còn ít tuổi nữa...... là nữ nhân."