Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Anh Trai Cô Xảy Ra Chuyện Rồi
Chiếc xe theo quán tính mà bị văng đi rất xa, kim loại ma sát trên nền đất tạo thành những tia lửa.
Đội cứu viện nhanh chóng chạy lên phía trước, dập tắt ngọn lửa.
Tuy rằng đã được cứu kịp thời, nhưng vết thương của Đường Hàn Khiết vẫn vô cùng nghiêm trọng Đồng đội tìm được điện thoại của Đường Hàn Khiết trong khu nghỉ ngơi, muốn liên hệ với người nhà anh ta. Sau khi mở khóa ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi đến bị nhỡ, tên người gọi chỉ có duy nhất một chữ “Nguyệt”
Đoàn người không hiểu giữa người tên Nguyệt này và Đường Hàn Khiết là quan hệ gì, trực tiếp bỏ qua.
Từ trong danh bạ nhìn thấy được số điện thoại của một cái tên ghi chú là “cô gái của tôi”, vội vàng gọi cho số điện thoại này…
“Alo, xin chào, Đường Hàn Khiết xảy ra chuyện rồi, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Chúng tôi hiện tại đang đưa anh ta đến bệnh viện trực thuộc đại học Y, cô có thể đến đây được không?”
Lúc Từ Uyển Nhan nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Đường Hàn Khiết vốn dĩ không muốn bắt máy, nhưng cuối cùng cũng ấn nhận điện thoại, kết quả đối phương lại cho cô ta một đoạn nói chuyện khó hiểu như vậy.
Cô ta vừa muốn mở miệng nói một câu “liên quan gì đến tôi” thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, đôi lông mày thanh tú của cô ta khẽ nhếch lên, trong mắt tràn ngập mưu tính.
“Ngoại trừ thông báo với tôi, các anh đã thông báo cho người nào khác chưa?
“Hả? Chúng tôi nhìn thấy tên ghi chú, chỉ liên lạc với cô. Nếu như có thể phiền cô nhanh.
chóng đến đây, Đường Hàn Khiết bị thương rất nặng”
Từ Uyển Nhan hỏi: “Tôi có lẽ cần phải một khoảng thời gian nữa, các anh rất vội sao?”
“Là như thế này, chúng tôi hoài nghĩ rằng sự cố này không đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, còn cần phải đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc. Đoàn xe đến tiếp phía sau cũng có rất nhiều việc cần xử lý, vì vậy cần làm phiền cô rồi”
“Tôi sẽ mau chóng chạy tới”
Để lại một câu nói như vậy, Từ Uyển Nhan liền cúp điện thoại.
Ngón tay mảnh khảnh của cô ta miết nhẹ điện thoại, ánh mắt đen tối mù mịt.
Cô ta vô cùng buồn bực không biết Đường Hàn Khiết rốt cuộc đã đặt tên ghi chú của cô là gì, mà những đồng đội của anh ấy mới có thể gọi điện thoại đến cho cô ta đầu tiên mà không phải là gọi cho Đường Hoa Nguyệt.
Cô ta và Đường Hàn Khiết đã từng là người yêu của nhau, nhưng chuyện này có rất ít người biết.
Bởi vì cô ta không muốn công khai, tìm một cái cớ lừa dối Đường Hàn Khiết.
Cô ta nói cô ta là con gái nuôi nhà họ Đường, nếu như tình cảm của bọn họ truyền ra ngoài sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với nhà họ Đường, bố mẹ Đường cũng sẽ không cho phép.
Đợi đến một ngày, Đường Hàn Khiết chính thức nắm giữ tập đoàn Đường Khuyết sẽ công bố cũng không muộn.
Bây giờ Từ Uyển Nhan nghĩ lại, cảm thấy người nhà họ Đường quả nhiên đều vô cùng dễ lừa.
Từ Yến Nhi đi đến bệnh viện.
Cô ta nhìn người đang năm trên giường bệnh, tâm tình có chút phức tạp.
Cô cũng đã từng thích Đường Hàn Khiết, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản cô tiến bước lên cao!
Hơn nữa tính cách của Hoäc Anh Tuấn so với Đường Hàn Khiết thì lại càng hợp với khẩu vị của cô ta hơn.
Từ Uyển Nhan dùng điện thoại của Đường Hàn Khiết gọi đến cho Đường Hoa Nguyệt.
Đối phương rất nhanh đã bắt máy: “Anh, anh cuối cùng cũng gọi lại cho em, đã xảy ra chuyện gì sao? Hiện giờ anh đang ở đâu?
Hoäắc Anh Tuấn cho em một tấm chỉ phiếu, tiền thuốc men của mẹ anh không cần…”
Từ Uyển Nhan không kiên nhẫn cät ngang: “Đường Hoa Nguyệt, là tôi”
“Từ Uyến Nhan?” Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cô một lần nữa liếc nhìn điện thoại, xác định là số điện thoại của anh trai cô.
Cô lập tức truy hỏi: “Từ Uyển Nhan, sao cô lại cầm điện thoại của anh trai tôi?”
Từ Uyển Nhan không phải đã chia tay với anh trai cô rồi sao?
Lẽ nào hiện tại bọn họ vẫn đang bên nhau?
*Đương nhiên là vì anh trai cô mặt dày mày dạn cầu xin tôi cầm rồi” Từ Uyển Nhan cười lạnh lùng.
“Được rồi Đường Hoa Nguyệt, anh trai cô xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hiện tại bị thương.
nặng đang nằm trong bệnh viện. Đồng đội của anh ta gọi điện thoại cho tôi, cô nhanh chóng cút qua đây thu dọn tàn cuộc đi”
Giọng Từ Uyển Nhan hơi cao lên, Đường Hoa Nguyệt có thể cảm nhận được.
Người phụ nữ này bây giờ nhất định đang vô cùng đắc ý.
Anh trai cô cũng đã chia tay với Từ Uyển Nhan rồi, nhưng Từ Uyển Nhan đối với anh ấy vẫn rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả đứa em gái sinh đôi là cô đây.
Đường Hoa Nguyệt siết chặt điện thoại trong tay, cảm thấy cả người lại bắt đầu đau.
“Anh trai tôi đang ở bệnh viện nào?”
Từ Uyển Nhan không thừa nước đục thả câu.
Bệnh viện Nhân dân số một thành phố, phòng hai bảy trên tầng mười ba của tòa nhà phía Nam. Nếu như mà cô đến muộn, tôi sẽ vứt anh cô ở trên sàn để cho người khác giày xéo chà đạp anh tai”
“Cô dám động vào anh trai tôi, tôi sẽ giết chết côt”
Đường Hoa Nguyệt buông xuống một câu nói gay gắt, trực tiếp cúp điện thoại.
€ô di chuyển quá mức nhanh chóng và mãnh liệt khiến cho đầu cô lại bắt đầu choáng váng.
Đợi một lúc cho cơn choáng váng hòa hoãn đi, gương mặt Đường Hoa Nguyệt trắng bệch nhịn cơn đau, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.
Cô tìm đến phòng bệnh mà Từ Uyển Nhan nói, vừa đẩy cửa đã trực tiếp xông vào trong.
“Anh, anh…”
Trên giường bệnh có một người đang nằm, trông trắng nốn lại gầy yếu, đó không phải là Đường Hàn Khiết.
Mà là người năm đó đột nhiên nhảy lầu trở thành người thực vật, người đàn ông mà cả đời này cô sợ gặp phải nhất, Lục Xuyên Mạn!
Đồng tử của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên co rút lại, ngón tay mảnh khảnh đang phát run, gần như không thể hô hấp được.
Cô muốn chạy trốn!
Cô phải chạy trốn!
Vừa đúng vào lúc này, bên ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân.
Đường Hoa Nguyệt cứng ngắc quay đầu lại, trong con ngươi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi phản chiếu vẻ mặt đẹp trai dị thường, lại hung ác nham hiểm vô cùng của Hoắc Anh Tuấn.
Chiếc xe theo quán tính mà bị văng đi rất xa, kim loại ma sát trên nền đất tạo thành những tia lửa.
Đội cứu viện nhanh chóng chạy lên phía trước, dập tắt ngọn lửa.
Tuy rằng đã được cứu kịp thời, nhưng vết thương của Đường Hàn Khiết vẫn vô cùng nghiêm trọng Đồng đội tìm được điện thoại của Đường Hàn Khiết trong khu nghỉ ngơi, muốn liên hệ với người nhà anh ta. Sau khi mở khóa ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi đến bị nhỡ, tên người gọi chỉ có duy nhất một chữ “Nguyệt”
Đoàn người không hiểu giữa người tên Nguyệt này và Đường Hàn Khiết là quan hệ gì, trực tiếp bỏ qua.
Từ trong danh bạ nhìn thấy được số điện thoại của một cái tên ghi chú là “cô gái của tôi”, vội vàng gọi cho số điện thoại này…
“Alo, xin chào, Đường Hàn Khiết xảy ra chuyện rồi, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Chúng tôi hiện tại đang đưa anh ta đến bệnh viện trực thuộc đại học Y, cô có thể đến đây được không?”
Lúc Từ Uyển Nhan nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Đường Hàn Khiết vốn dĩ không muốn bắt máy, nhưng cuối cùng cũng ấn nhận điện thoại, kết quả đối phương lại cho cô ta một đoạn nói chuyện khó hiểu như vậy.
Cô ta vừa muốn mở miệng nói một câu “liên quan gì đến tôi” thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, đôi lông mày thanh tú của cô ta khẽ nhếch lên, trong mắt tràn ngập mưu tính.
“Ngoại trừ thông báo với tôi, các anh đã thông báo cho người nào khác chưa?
“Hả? Chúng tôi nhìn thấy tên ghi chú, chỉ liên lạc với cô. Nếu như có thể phiền cô nhanh.
chóng đến đây, Đường Hàn Khiết bị thương rất nặng”
Từ Uyển Nhan hỏi: “Tôi có lẽ cần phải một khoảng thời gian nữa, các anh rất vội sao?”
“Là như thế này, chúng tôi hoài nghĩ rằng sự cố này không đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, còn cần phải đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc. Đoàn xe đến tiếp phía sau cũng có rất nhiều việc cần xử lý, vì vậy cần làm phiền cô rồi”
“Tôi sẽ mau chóng chạy tới”
Để lại một câu nói như vậy, Từ Uyển Nhan liền cúp điện thoại.
Ngón tay mảnh khảnh của cô ta miết nhẹ điện thoại, ánh mắt đen tối mù mịt.
Cô ta vô cùng buồn bực không biết Đường Hàn Khiết rốt cuộc đã đặt tên ghi chú của cô là gì, mà những đồng đội của anh ấy mới có thể gọi điện thoại đến cho cô ta đầu tiên mà không phải là gọi cho Đường Hoa Nguyệt.
Cô ta và Đường Hàn Khiết đã từng là người yêu của nhau, nhưng chuyện này có rất ít người biết.
Bởi vì cô ta không muốn công khai, tìm một cái cớ lừa dối Đường Hàn Khiết.
Cô ta nói cô ta là con gái nuôi nhà họ Đường, nếu như tình cảm của bọn họ truyền ra ngoài sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với nhà họ Đường, bố mẹ Đường cũng sẽ không cho phép.
Đợi đến một ngày, Đường Hàn Khiết chính thức nắm giữ tập đoàn Đường Khuyết sẽ công bố cũng không muộn.
Bây giờ Từ Uyển Nhan nghĩ lại, cảm thấy người nhà họ Đường quả nhiên đều vô cùng dễ lừa.
Từ Yến Nhi đi đến bệnh viện.
Cô ta nhìn người đang năm trên giường bệnh, tâm tình có chút phức tạp.
Cô cũng đã từng thích Đường Hàn Khiết, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản cô tiến bước lên cao!
Hơn nữa tính cách của Hoäc Anh Tuấn so với Đường Hàn Khiết thì lại càng hợp với khẩu vị của cô ta hơn.
Từ Uyển Nhan dùng điện thoại của Đường Hàn Khiết gọi đến cho Đường Hoa Nguyệt.
Đối phương rất nhanh đã bắt máy: “Anh, anh cuối cùng cũng gọi lại cho em, đã xảy ra chuyện gì sao? Hiện giờ anh đang ở đâu?
Hoäắc Anh Tuấn cho em một tấm chỉ phiếu, tiền thuốc men của mẹ anh không cần…”
Từ Uyển Nhan không kiên nhẫn cät ngang: “Đường Hoa Nguyệt, là tôi”
“Từ Uyến Nhan?” Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cô một lần nữa liếc nhìn điện thoại, xác định là số điện thoại của anh trai cô.
Cô lập tức truy hỏi: “Từ Uyển Nhan, sao cô lại cầm điện thoại của anh trai tôi?”
Từ Uyển Nhan không phải đã chia tay với anh trai cô rồi sao?
Lẽ nào hiện tại bọn họ vẫn đang bên nhau?
*Đương nhiên là vì anh trai cô mặt dày mày dạn cầu xin tôi cầm rồi” Từ Uyển Nhan cười lạnh lùng.
“Được rồi Đường Hoa Nguyệt, anh trai cô xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hiện tại bị thương.
nặng đang nằm trong bệnh viện. Đồng đội của anh ta gọi điện thoại cho tôi, cô nhanh chóng cút qua đây thu dọn tàn cuộc đi”
Giọng Từ Uyển Nhan hơi cao lên, Đường Hoa Nguyệt có thể cảm nhận được.
Người phụ nữ này bây giờ nhất định đang vô cùng đắc ý.
Anh trai cô cũng đã chia tay với Từ Uyển Nhan rồi, nhưng Từ Uyển Nhan đối với anh ấy vẫn rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả đứa em gái sinh đôi là cô đây.
Đường Hoa Nguyệt siết chặt điện thoại trong tay, cảm thấy cả người lại bắt đầu đau.
“Anh trai tôi đang ở bệnh viện nào?”
Từ Uyển Nhan không thừa nước đục thả câu.
Bệnh viện Nhân dân số một thành phố, phòng hai bảy trên tầng mười ba của tòa nhà phía Nam. Nếu như mà cô đến muộn, tôi sẽ vứt anh cô ở trên sàn để cho người khác giày xéo chà đạp anh tai”
“Cô dám động vào anh trai tôi, tôi sẽ giết chết côt”
Đường Hoa Nguyệt buông xuống một câu nói gay gắt, trực tiếp cúp điện thoại.
€ô di chuyển quá mức nhanh chóng và mãnh liệt khiến cho đầu cô lại bắt đầu choáng váng.
Đợi một lúc cho cơn choáng váng hòa hoãn đi, gương mặt Đường Hoa Nguyệt trắng bệch nhịn cơn đau, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.
Cô tìm đến phòng bệnh mà Từ Uyển Nhan nói, vừa đẩy cửa đã trực tiếp xông vào trong.
“Anh, anh…”
Trên giường bệnh có một người đang nằm, trông trắng nốn lại gầy yếu, đó không phải là Đường Hàn Khiết.
Mà là người năm đó đột nhiên nhảy lầu trở thành người thực vật, người đàn ông mà cả đời này cô sợ gặp phải nhất, Lục Xuyên Mạn!
Đồng tử của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên co rút lại, ngón tay mảnh khảnh đang phát run, gần như không thể hô hấp được.
Cô muốn chạy trốn!
Cô phải chạy trốn!
Vừa đúng vào lúc này, bên ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân.
Đường Hoa Nguyệt cứng ngắc quay đầu lại, trong con ngươi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi phản chiếu vẻ mặt đẹp trai dị thường, lại hung ác nham hiểm vô cùng của Hoắc Anh Tuấn.