Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Anh Ấy Vẫn Luôn Đối Với Em Rất Tốt
Hoäc Anh Tuấn ôm Từ Uyển Nhan đi vào.
trong biệt thự, cánh cửa vừa khép lại, anh đã lập tức buông lỏng cánh tay đang ôm Từ Uyển Nhan ra.
Nhớ lại gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Hoa Nguyệt ở bên ngoài cửa, anh mím môi khó chịu.
“Em cứ tùy ý”
Một câu nói đơn giản như vậy, trái ngược.
hẳn với sự chu đáo che chở vừa rồi.
Anh xoay người bước lên tầng, đi thay một thân quần áo đã thấm đầy nước mưa.
Trong lòng Từ Uyển Nhan hiểu rõ, câu nói “em cứ tùy ý” kia của Hoäc Anh Tuấn, đó là giới hạn của cô ta chỉ trong phạm vi tầng một của căn biệt thự.
Rõ ràng cô ta đã vạch ra kế hoạch lâu như vậy, thậm chí tốn mất bốn năm thời gian đợi anh ra tù. Tưởng rằng cuối cùng cũng có thể tiến vào tim của anh, kết quả anh chỉ coi cô ta như công cụ để cố tình kích thích Đường Hoa Nguyệt mà thôi.
Ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt lần nào anh cũng giả vờ vui vẻ, nhưng khi chỉ còn hai người ngay đến tay của cô ta anh cũng không động vào.
Từ Uyển Nhan gắt gao nắm chặt tay, con ngươi hiện lên vẻ độc ác và tràn đầy hận thù Hoäc Anh Tuấn càng xa cách đối với cô ta, cô ta sẽ lại càng khiến cho Đường Hoa Nguyệt sống không dễ chịu Không tìm kiếm được sự giúp đỡ từ Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể rời đi trước.
Sắc mặt cô tái nhợt, trở về khu nhà trọ nhỏ vội vã thay một bộ quần áo khác, uống thuốc sau đó tiếp tục nghĩ cách xoay sở tiền.
Cô cũng đã nghĩ tới đi vay, hoặc là huy động vốn cộng đồng, vế trước chắc chắn là một cái hố, vế sau thì lại nước xa không thể cứu được lửa gần.
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy mẩu quảng.
cáo nhỏ dán trên cột quảng cáo, mím môi đi tới một bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư nhân này có chút đặc biệt, tương đối hẻo lánh, còn phải đi bộ xuyên qua khu nhà cũ nát mới tìm ra được.
Cô thẳng thắn hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tôi bị bệnh ung thư máu, giai đoạn cuối, xin hỏi nếu như vậy thì máu của tôi còn có thể bán được không?”
Đường Hoa Nguyệt bất đắc dĩ đi đến bước phải bán máu, nhưng vấn đề của bản thân cô. tự hiểu rõ, không thể chỉ vì cô cần dùng đến tiền mà vượt qua chuẩn mực đạo đức, dù sao máu cũng không thể vận chuyển lung tung.
Nghe vậy, bác sĩ sững người một chút, sau đó mỉm cười nhìn Đường Hoa Nguyệt.
“Không sao, chỉ là chất lượng của máu không được tốt lắm mà thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ”
Đường Hoa Nguyệt thở dài một hơi, cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
Chỉ chốc lát sau, y tá đã đi đến, đưa cô đi đến phòng rút máu.
Cồn i-ốt quẹt qua làn da, mát mát lành lạnh, nhìn ánh sáng lóe lên từ kim tiêm dưới ánh nắng, Đường Hoa Nguyệt nắm chặt tay, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.
Từ nhỏ cô đã rất sợ tiêm, cho nên cô từ từ nhắm hai mắt mà nói một câu: “Nếu có thể thì rút nhiều thêm chút đi, tôi đang thiếu tiền”
Y tá kia liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng ừ một tiếng.
€ô ta đâm ống kim tiêm vào mạch máu của Đường Hoa Nguyệt, máu tươi đỏ thắm chảy đầy ống đựng máu khi ống tiêm được kéo ra.
Lúc lấy máu rất đau, sắc mặt của Đường Hoa Nguyệt trắng bệch như tuyết, ý thức cũng dần dần trở nên choáng váng, cả người lung lay như sắp đổ.
Lúc này điện thoại của cô đột nhiên kêu lên.
Đường Hoa Nguyệt läc đầu để tỉnh táo lại, sau đó mở mắt, lấy điện thoại từ trong túi xách ra… là anh trai Đường Hàn Khiết của cô gọi “Anh” Đường Hoa Nguyệt nghe điện thoại.
Từ điện thoại truyên đến một giọng nói trầm thấp lại hiền lành, xen lẫn sự lo lắng: “Giọng của em sao nghe kì quá vậy, bị ốm rồi sao?”
Đường Hoa Nguyệt qua loa trả lời lấy lệ: “Em không sao, chỉ là bị cảm mạo thôi, cơ thể có chút suy yếu.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt” Đường Hàn Khiết chà sát đôi giày da trên mặt đất đầy đá: “Việc tiền bạc anh sẽ nghĩ cách, em không cần lo lắng, biết chưa hả?”
“Anh, Hoắc Anh Tuấn sẽ giúp đỡ em, việc tiền bạc em có thể giải quyết, anh an tâm đi, đừng vất vả quá”
Anh trai cô vốn là cao thủ lập trình trò chơi lợi hại nhất, bởi vì nhà họ Đường nghèo túng, bị đồng nghiệp chèn ép, thậm chí có thể nói toàn bộ nhà họ Đường đều bị một trận đả kích, vì vậy bọn họ mới trở nên quẫn bách như vậy, vô cùng khó khăn.
Đường Hàn Khiết cũng chẳng khá hơn là bao, từng là thiên tài hơn người vậy mà bây giờ chỉ có thể dựa vào nghề tư vấn để kiếm được chút tiền.
Vô cùng vất vả, ngay cả tiền thuốc thuốc men một ngày của mẹ cũng không kiếm nổi.
Đường Hàn Khiết cũng không nói nhiều về chủ đề này nữa, anh ta liếc nhìn chiếc xe đua vừa mới tiến vào sân cách đó không xa, hỏi: “Hoäc Anh Tuấn đối xử với em có tốt không?”
Lúc đó hai nhà Đường và Hoắc đã xảy ra quá nhiều chuyện, Đường Hàn Khiết lo lắng Đường Hoa Nguyệt sống không tốt.
Đường Hoa Nguyệt nghe vậy sửng sốt một lát, cô khẽ buông mắt xuống, nhìn máu của mình đang không ngừng bị rút ra, đã không còn sự sợ hãi như lúc ban đầu nữa rồi.
Cô khẽ nhếch môi: “Anh ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt”
Hoäc Anh Tuấn ôm Từ Uyển Nhan đi vào.
trong biệt thự, cánh cửa vừa khép lại, anh đã lập tức buông lỏng cánh tay đang ôm Từ Uyển Nhan ra.
Nhớ lại gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Hoa Nguyệt ở bên ngoài cửa, anh mím môi khó chịu.
“Em cứ tùy ý”
Một câu nói đơn giản như vậy, trái ngược.
hẳn với sự chu đáo che chở vừa rồi.
Anh xoay người bước lên tầng, đi thay một thân quần áo đã thấm đầy nước mưa.
Trong lòng Từ Uyển Nhan hiểu rõ, câu nói “em cứ tùy ý” kia của Hoäc Anh Tuấn, đó là giới hạn của cô ta chỉ trong phạm vi tầng một của căn biệt thự.
Rõ ràng cô ta đã vạch ra kế hoạch lâu như vậy, thậm chí tốn mất bốn năm thời gian đợi anh ra tù. Tưởng rằng cuối cùng cũng có thể tiến vào tim của anh, kết quả anh chỉ coi cô ta như công cụ để cố tình kích thích Đường Hoa Nguyệt mà thôi.
Ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt lần nào anh cũng giả vờ vui vẻ, nhưng khi chỉ còn hai người ngay đến tay của cô ta anh cũng không động vào.
Từ Uyển Nhan gắt gao nắm chặt tay, con ngươi hiện lên vẻ độc ác và tràn đầy hận thù Hoäc Anh Tuấn càng xa cách đối với cô ta, cô ta sẽ lại càng khiến cho Đường Hoa Nguyệt sống không dễ chịu Không tìm kiếm được sự giúp đỡ từ Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể rời đi trước.
Sắc mặt cô tái nhợt, trở về khu nhà trọ nhỏ vội vã thay một bộ quần áo khác, uống thuốc sau đó tiếp tục nghĩ cách xoay sở tiền.
Cô cũng đã nghĩ tới đi vay, hoặc là huy động vốn cộng đồng, vế trước chắc chắn là một cái hố, vế sau thì lại nước xa không thể cứu được lửa gần.
Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy mẩu quảng.
cáo nhỏ dán trên cột quảng cáo, mím môi đi tới một bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư nhân này có chút đặc biệt, tương đối hẻo lánh, còn phải đi bộ xuyên qua khu nhà cũ nát mới tìm ra được.
Cô thẳng thắn hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tôi bị bệnh ung thư máu, giai đoạn cuối, xin hỏi nếu như vậy thì máu của tôi còn có thể bán được không?”
Đường Hoa Nguyệt bất đắc dĩ đi đến bước phải bán máu, nhưng vấn đề của bản thân cô. tự hiểu rõ, không thể chỉ vì cô cần dùng đến tiền mà vượt qua chuẩn mực đạo đức, dù sao máu cũng không thể vận chuyển lung tung.
Nghe vậy, bác sĩ sững người một chút, sau đó mỉm cười nhìn Đường Hoa Nguyệt.
“Không sao, chỉ là chất lượng của máu không được tốt lắm mà thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ”
Đường Hoa Nguyệt thở dài một hơi, cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
Chỉ chốc lát sau, y tá đã đi đến, đưa cô đi đến phòng rút máu.
Cồn i-ốt quẹt qua làn da, mát mát lành lạnh, nhìn ánh sáng lóe lên từ kim tiêm dưới ánh nắng, Đường Hoa Nguyệt nắm chặt tay, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.
Từ nhỏ cô đã rất sợ tiêm, cho nên cô từ từ nhắm hai mắt mà nói một câu: “Nếu có thể thì rút nhiều thêm chút đi, tôi đang thiếu tiền”
Y tá kia liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng ừ một tiếng.
€ô ta đâm ống kim tiêm vào mạch máu của Đường Hoa Nguyệt, máu tươi đỏ thắm chảy đầy ống đựng máu khi ống tiêm được kéo ra.
Lúc lấy máu rất đau, sắc mặt của Đường Hoa Nguyệt trắng bệch như tuyết, ý thức cũng dần dần trở nên choáng váng, cả người lung lay như sắp đổ.
Lúc này điện thoại của cô đột nhiên kêu lên.
Đường Hoa Nguyệt läc đầu để tỉnh táo lại, sau đó mở mắt, lấy điện thoại từ trong túi xách ra… là anh trai Đường Hàn Khiết của cô gọi “Anh” Đường Hoa Nguyệt nghe điện thoại.
Từ điện thoại truyên đến một giọng nói trầm thấp lại hiền lành, xen lẫn sự lo lắng: “Giọng của em sao nghe kì quá vậy, bị ốm rồi sao?”
Đường Hoa Nguyệt qua loa trả lời lấy lệ: “Em không sao, chỉ là bị cảm mạo thôi, cơ thể có chút suy yếu.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt” Đường Hàn Khiết chà sát đôi giày da trên mặt đất đầy đá: “Việc tiền bạc anh sẽ nghĩ cách, em không cần lo lắng, biết chưa hả?”
“Anh, Hoắc Anh Tuấn sẽ giúp đỡ em, việc tiền bạc em có thể giải quyết, anh an tâm đi, đừng vất vả quá”
Anh trai cô vốn là cao thủ lập trình trò chơi lợi hại nhất, bởi vì nhà họ Đường nghèo túng, bị đồng nghiệp chèn ép, thậm chí có thể nói toàn bộ nhà họ Đường đều bị một trận đả kích, vì vậy bọn họ mới trở nên quẫn bách như vậy, vô cùng khó khăn.
Đường Hàn Khiết cũng chẳng khá hơn là bao, từng là thiên tài hơn người vậy mà bây giờ chỉ có thể dựa vào nghề tư vấn để kiếm được chút tiền.
Vô cùng vất vả, ngay cả tiền thuốc thuốc men một ngày của mẹ cũng không kiếm nổi.
Đường Hàn Khiết cũng không nói nhiều về chủ đề này nữa, anh ta liếc nhìn chiếc xe đua vừa mới tiến vào sân cách đó không xa, hỏi: “Hoäc Anh Tuấn đối xử với em có tốt không?”
Lúc đó hai nhà Đường và Hoắc đã xảy ra quá nhiều chuyện, Đường Hàn Khiết lo lắng Đường Hoa Nguyệt sống không tốt.
Đường Hoa Nguyệt nghe vậy sửng sốt một lát, cô khẽ buông mắt xuống, nhìn máu của mình đang không ngừng bị rút ra, đã không còn sự sợ hãi như lúc ban đầu nữa rồi.
Cô khẽ nhếch môi: “Anh ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt”