Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Tạ Thư Dật, cái tên khốn kiếp! Tôi còn lo lắng cho hạnh phúc của anh, còn vì anh mà suy nghĩ, chỉ muốn anh cùng người đáng giá để anh yêu được ở bên nhau! Nhưng anh lại đến…đã có được tôi, ngay cả một câu cũng không nói, cứ thế mà đi khỏi! Làm sao anh có thể chà đạp lòng tự trọng của tôi như vậy? Anh xem tôi thành loại người nào? Món đồ chơi dùng xong không cần đến nữa à? Tôi đánh giá anh quá cao rồi!
Thì ra là, suốt năm năm qua, anh cũng không phải loại người chung tình gì cả, cũng chỉ là loại đàn ông ong bướm tầm thường mà thôi! Là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!
Nước mắt theo gò má chảy xuống, nhỏ vào trong tô cháo trắng.
“Viễn Chi, sao em lại khóc? Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Tiểu Tĩnh gấp gáp hỏi.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lắc đầu một cái, đem cháo trên tay bỏ xuống, cô một chút muốn ăn cũng không.
“Mẹ nuôi nấu cháo cho em, em cảm thấy rất hạnh phúc, cho nên mới không nhịn được mà rơi lệ.” Hải Nhạc miễn cưỡng mình nói.
“Em a, đúng là cảm tính a, chỉ là chút cháo thôi đã khiến em cảm động khóc như vậy rồi, nếu như có người đối xử với em tốt hơn một chút nữa, em có phải là muốn lấy thân báo đáp không đây?”
Hải Nhạc cúi đầu, biết là đùa, nhưng cô nghe thật sự có chút chột dạ, lại có chút bi ai, đúng là có người chỉ mang một lon cháo gà tới, cô liền lấy thân báo đáp hắn! Thật sự là vô cùng khôi hài, một lon cháo gà, lấy được tình cảm của cô, còn để cho cô lấy thân báo đáp!
Tạ Thư Dật, anh tại sao, lại khiến cho tôi muốn hận anh như vậy? Anh được lắm, chơi rất được! Bị anh đưa ra làm thành thế thân cùng đồ chơi một lần, tôi sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa! Chuyện của anh, sẽ không liên quan gì tới tôi! Tôi cũng sẽ không rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng nữa! Cút đi! Chạy về Đài Bắc của anh đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Trước khi Tạ Thư Dật phải trở về Đài Bắc, sáng sớm chú Phúc đã đến phòng bệnh 605, nhẹ giọng gọi hắn. Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc ngủ rất ngon, hắn giúp cô mặc quần áo nhưng cô vẫn không tỉnh lại, cũng biết tối hôm qua hắn đã dằn vặt cô mệt mỏi cả đêm, trong lòng hắn có chút đau lòng, không đành lòng đánh thức cô, Tạ Thư Dật chỉ hôn nhẹ lên trán của Hải Nhạc, sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh.
Chú Phúc nhìn thấy Tạ Thư Dật từ trong phòng của Hải Nhạc đi ra, vẻ mặt không khỏi khiếp sợ, nhìn thấy, hắn cố ý dặn dò chú Phúc: “ Chú Phúc, không cần nhiều chuyện, không được nói chuyện này với ai, kể cả thím Phúc!”
Bởi vì hắn biết rõ Nhạc Nhạc của hắn là một cô bé rất dễ xấu hổ, nếu như cô ấy biết rằng có người biết hắn qua đêm cùng cô, đảm bảo cô sẽ thẹn thùng muốn độn thổ mất.
“Thiếu gia, chú Phúc hiểu." Chú Phúc lúc trước cũng đã thuer dò xét, bây giờ nghĩ đến thiếu gia lại ở trong phòng của Viễn Chi, thật sự rất kinh ngạc, thiếu gia làm sao lại thích Viễn Chi chứ? Viễn Chi mặc dù rất tốt, nhưng tướng mạo của cô thật không dám đối mặt, đứng cùng thiếu gia, quả thật là một cái người trên trời kẻ dưới đất a, thiếu gia là bị điên rồi sao?
Hay là, thiếu gia chỉ muốn đùa bỡn Viễn Chi mà thôi? Dù sao cũng chỉ là một cô gái vừa câm vừa xấu xí, được thiếu anh anh tuấn coi trọng, trong mắt mọi người, có thể là cô gái này kiếp trước đã tu luyện được phúc khí đây, thiếu gia cũng nghĩ như vậy chứ?
Nhưng là thiếu gia bình thường không phải như thế a, phải biết ban đầu cô giúp việc Tiểu Liên đó ngoại hình xinh đẹp như vậy, Viễn Chi không thể sánh bằng, chỉ vì có hành động quyến rũ thiếu gia, liền bị thiếu gia đuổi ra khỏi nhà sao, nhưng lúc này sao thiếu gia lại đối xử với Viễn Chi như vậy? Hắn ngủ ở trong phòng bệnh của Viễn Chi, nếu như nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì chỉ có quỷ mới tin! Hành động của thiếu gia qua không bình thường rồi!
Nếu như thật sự là thiếu gia chỉ muốn đùa bỡn Viễn Chi, thì con bé Viễn Chi đáng thương, nó phải làm sao a! Chú Phúc bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Viễn Chi. ((((((((( trời ơi, gia đình nhận nuôi chị này tốt quá tốt luôn mà… T.T))))))))))
Tạ Thư Dật nhìn chú Phúc tâm thần bất định bất an, biết ông ấy rất kinh ngạ, bất quá, chuyện này có chút phức tạp, hắn cũng tiện giải thích cho ông ấy hiểu, Tạ Thư Dật nhìn chú Phúc, nói: “ Chú Phúc, chớ suy nghĩ nhiều, tôi sẽ tổn thương cô ấy.”
Chú Phúc nghe hắn nói như vậy càng thêm trợn mắt há hốc mồm, nếu như nói thiếu gia chỉ là đùa bỡn thì còn có thể hiểu được, nhưng cậu ta lại nói sẽ không tổn thương con bé, chẳng lẽ thiếu gia thật sự nghiêm túc với Viễn Chi sao? Điều này, điều này, làm sao có thể chứ? Thiếu gia hoàn mỹ ưu tú như vậy, làm sao có thể thích Viễn Chi?
Ây da, loạn, loạn, loạn mất thôi, làm sao có thể a! Thiếu gia thích Viễn Chi? Thích một cô gái vừa câm vừa xấu xí như thế? Thiếu gia điên rồi! Thiếu gia điên mất rồi!
Nhưng chú Phúc cũng biết rõ thân phân của mình, đây là chuyện của thiếu gia, ông chỉ là một người làm, nhiệm vụ của ông là làm tốt công việc của mình, không được để ý, soi mói chuyện riêng tư của chủ nhân, ông là quản gia trung thành nhất của Tạ gia, cho nên, tất cả ông đều tôn trọng chủ nhân.
Tạ Thư Dật vẫn đắm chìm trong kí ức cùng Hải Nhạc triền miên tối hôm qua, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười hạnh phúc.(((((((((( Sắc lang, nham hiểm, ngồi đó mà cười đi, người ta giận rồi đó….hehe ^_^))))))))))
Nụ cười hạnh phúc này rơi vào tầm mắt của chú Phúc, càng khiến ông thêm kinh hãi, ai, khẩu vị của thiếu gia đúng là khác với nam nhân bình thường a! Chẳng qua là, điều này càng khiến ông lo lắng hơn, nếu như thiếu gia thật sự thích Viễn Chi, thì làm sao qua nổi cửa ải của lão gia! Thật sự ông không hiểu thiếu gia nghĩ thế nào!
Khi Tạ Thư Dật đi tới xe, Tạ ba ba nhìn hắn từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc trêu ghẹo: " Thư Dật, nhìn con thần khí thanh sảng, có chút nào là dáng vẻ của người bị bệnh sao? Có phải là con nói hơi quá sự thật không đấy!”
Tạ Thư Dật cười cười, nhiều năm tâm nguyện cuối cùng tối qua cũng đạt được, dĩ nhiên là thần khí thanh sảng rồi…, nhưng mà hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Cha cũng nhìn ra rồi?
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, về Đài Bắc kiểm tra lại cho chắc chắn.” Mẹ Hải Nhạc nói.
“Vâng.” Tạ Thư Dật tâm tình vui vẻ trả lời, sau đó ngủ một mạch, về tới Đài Bắc, Tạ ba ba mới đánh thức hắn dậy. So với Hải Nhạc, hắn mệt mỏi hơn rất nhiều, chẳng qua là thể chất của hắn rất tốt, cho nên khôi phục rát nhanh. Nghĩ đến Nhạc nhạc, hắn đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi, là do là cha và dì tự mình đi đón hắn nên mới bất đắc dĩ phải về, nếu không hắn nhất định sẽ không về đài Bắc, hắn chỉ muốn ở cùng với Nhạc Nhạc, không muốn rời xa cô.
Tạ Thư Dật được Tạ ba ba đưa đến bệnh viển Vinh Tổng, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động phải tự mình ra tiếp, lại khiến cho Tạ Thư Dật nhớ ra chuyện giám định DNA lần trước, nếu không quay trở lại Đài Bắc, hắn cũng xém quên mất chuyện này! Đây cũng là một việc rất kỳ lạ, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ!
Theo lý mà nói, Tiểu Bảo Tiểu Bối rõ ràng là cốt nhục của hắn, hoàn toàn có thể giám định ra, nhưng kết quả lại dám nói rằng không phải quan hệ cha con, Vinh Tổng là bệnh viện lớn, uy tín lâu năm như vậy, làm sao có thể sảy ra sai lầm lớn như vậy? Chỉ có thể xảy ra một điều, chính là có người ở bên trong giở trò quỷ!
Là ai? Sẽ là ai? Biết hắn tới giám định, trừ cha, trừ viện trưởng, trừ chuyên gia giám định cho hắn, những người khác đều không có ai biết, hơn nữa kết quả là do viện trưởng tự mình đưa cho hắn! Viện trưởng không thể nào đem giám định kết quả đánh tráo chứ? Ông ta cũng từ bệnh viện này mà đi lên, viện trưởng tự nhiên không thể nào đánh tráo, cũng không thể để lộ ra ngoài! Nhưng mà có thể là chuyên gia giám định giở trò quỷ lên kết quả, chỉ có chuyên viên giám định và nhân viên phụ trách mới có thể giở trò lên báo cáo kết quả! Hơn nữa, có thể là đã lừa gạt viện trưởng, len lén mà hành động!
Hắn có đắc tội với bọn họ sao? Tạ Thư Dật hắn lại có thể cùng với nhân viên phụ trách giám định kết thù sao? Không có! Hoàn toàn không có thể! Như vậy, kết quả giám định nhất định là đã bị một số tiền lớn mua chuộc đánh tráo rồi! Vậy sẽ là người nào? Là ai làm trò quỷ này? Tiểu Bảo Tiểu Bối là cốt nhục của hắn, chuyện cũng không làm tổn hại đến ai! Chẳng lẽ là Nhạc Nhạc của hắn? Là Nhạc Nhạc không muốn làm cho hắn biết Tiểu Bảo Tiểu Bối là con ruột của hắn?
Không, khả năng này không lớn, Nhạc Nhạc tuyệt đối không làm vậy đấy! Sau khi làm giám định, lúc hắn đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà thì cô biểu hiện ra chỉ là có chút gấp gáp mà thôi, Nhạc Nhạc của hắn, không thể nào sẽ che giấu như vậy, chuyện gì cũng đều thể hiện qua vẻ mặt và đôi mắt, hắn có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải là cô!
Vậy là ai à? Rốt cuộc là ai? Người nào làm như vậy?
Tạ Thư Dật khổ não suy nghĩ, không thể nào là chính hắn để lộ ra sơ hở nào, hắn giám định xong, liền trở về nhà, chỉ nói chuyện với cha về chuyện giám định mà thôi. Đúng rồi! Là lúc ở nhà, lúc cha hắn mới về, hắn cố ý kéo cha hắn tới thư phòng nói chuyện này!
Tạ Thư Dật không khỏi sáng suốt ra từ trên giường ngồi dậy! Là bị lộ tin tức lúc đó sao?
Khi đó trong nhà trừ có mấy người làm nữ, còn có vú La, không có người khác nữa sao?
Trì Hải Hoan! Trì Hải Hoan lúc đó về nhà!
Trời ạ! Là cô ta sao? Không đúng, không đúng, khi đó cô ngồi ở lầu dưới, lúc ấy Tiểu Bảo Tiểu Bối còn sợ cô ta hơn ông kẹ, cô ta cũng sẽ không biết tin tức này! ((((((((((((((Trời ơi ………đúng bả rồi đó///// Không phải gì mà không phải/////)))))))))))))
Vậy là ai? Dạ trưởng Trúc bang phái người âm thầm theo dõi hắn, phát hiện điều bí mật này, mới đánh tráo kết quả sao?
Nếu là dạ trưởng Trúc bang, Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối có thể bị nguy hiểm hay không? Tim của Tạ Thư Dật nhất thời như bị treo lên!
Không, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo! Lúc này không nên dứt dây động rừng, hắn sẽ âm thầm tra rõ chuyện này! Hắn nhất định phải đem kẻ chủ mưu phía sau ra trước mặt mình! Tạ Thư Dật ở trong lòng không khỏi nghĩ tới.
Phải tìm nhân viên khoa giám định để điều tra rõ chuyện này? Tạ Thư Dật thật không hiểu bọn họ lại dám mạo hiểm ném công việc của mình để đánh tráo túi kết quả, kẻ đó chắc chắn là không phải vì tiền, rốt cuộc là ai, là ai có sức ảnh hưởng lớn như vậy, có thể điều khiển họ làm giả kết quả? Người này thật sự là không phải tầm thường, Trì Hải Hoan, không thể nào có ảnh hưởng lớn như vậy), là Lưu Kim Miểu sao? ((((((((((huhuhu, nghĩ kĩ hơn đi anh, là bả đó……. T.T))))))))))))) Lưu Kim Miểu dùng thủ đoạn uy hiếp ép bọn họ làm giả kết quả? Làm sao mới có thể để họ nói ra sự thật đây?
Lưu Kim Miểu, hắn không có cần thiết phải làm như vậy, hắn hoàn toàn không có cần thiết sửa đổi kết quả, theo cá tính của hắn, nếu hắn biết Tiểu Bảo Tiểu Bối là cốt nhục của Tạ Thư Dật hắn, sẽ trực tiếp âm thâm làm hại đến Tiểu Bảo Tiểu Bối và Nhạc Nhạc! Làm sao có thể Tiểu Bảo Tiểu Bối và Nhạc Nhạc đến bây giờ cũng một chút việc gì cũng không xảy ra!
Là ai? Rốt cuộc là ai? Hắn rốt cuộc còn đắc tội người nào? Còn có người nào có năng lực dám cùng hắn đối đầu làm ra chuyện này?
Trong lòng Tạ Thư Dật liền nóng nảy.
Chỉ có cách đến bệnh viện khác làm giám định DNA, rồi đem kết quả đến trước mặt viện trưởng và nhân viên giám định mà thôi, áp lực với viện trưởng, không cần hắn tự mình tra ra, viện trưởng nhất định sẽ thay hắn làm việc này!
Chẳng qua là, xem ra vẫn phải trở về góc bể một chuyến! Hắn muốn đem những nguy hiểm ẩn bên cạnh Hải Nhạc Tiểu Bảo Tiểu Bối thanh trừ hết!
Nghĩ tới Nhạc Nhạc, hắn đột nhiên rất nhớ cô, rất nhớ cô, không biết cô hiện tại đã tốt hơn chút nào hay chưa?
Tạ Thư Dật nghĩ tới cô, không tự chủ được liền lấy điện thoại gọi cho cô, gọi mấy lần vẫn không có người nào nghe máy, hắn có chút nóng nảy rồi, không thể nào? Không phải là hắn mới đi, đã có người gây bất lợi với Nhạc Nhạc chứ? Bằng không tại sao lại không nhận điện thoại của hắn?
Tạ Thư Dật sốt ruột, điện thoại di động không người nào nghe khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng gọi điện về Hải Giác, bảo chú Phúc nhanh đến bệnh viện xem tình hình Hải Nhạc thế nào. Chú Phúc nghe thấy giọng Tạ Thư Dật có chút gấp gáp cho nên không dám chậm trễ, vội vàng phóng xe đến bệnh viện, thấy cô vẫn đang yên tĩnh nằm trong phòng bệnh, ông trong lòng không khỏi cảm thán, thiếu gia đúng là tự mình dọa mình, chỉ là Viễn Chi không nghe cuộc gọi của hắn, hắn liền liên tưởng đến người ta gặp nguy hiểm trong khi con bé vẫn rất tốt! Còn hại ông vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện. Nhưng mà cũng may là Viễn Chi không có chuyện gì, nếu như con bé thật sự xảy ra chuyện, không biết thiếu gia sẽ biến thành cái dạng gì nữa!
Tạ Thư Dật biết được Hải Nhạc không có chuyện gì, cuối cùng yên lòng, nhưng ngược lại hắn buồn bực cô tại sao không nhận điện thoại của hắn, cũng không phải là hắn hết tiền, tại sao lại không nghe máy? Chẳng lẽ, hắn làm sai chỗ nào sao? Chọc giận cô rồi sao?
Càng nghĩ lại càng lo, Tạ Thư Dật không ngừng gửi tin nhắn cho Hải Nhạc, kết quả cũng không nhận được một tin hồi âm nào. Bọn họ rõ ràng đã thân mật như vậy, tại sao đột nhiên cô liền trở mặt? Tạ Thư Dật vò đầu bứt tai cũng nghĩ không ra.
Không nghĩ tới, hắn bây giờ lại nhìn không thấu cô nữa! Lòng của nữ nhân, đúng là kim dưới đáy biển a! Hắn không khỏi ở trong lòng cảm thán.
Cho đến khi vú La mang bữa tối lên cho hắn, Tạ Thư Dật vẫn chìn trong khổ não, vú La thấy gương mặt mất hứng của hắn, không khỏi quan tâm hỏi: " Thiếu gia, làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”
"Trong lòng." Tạ Thư Dật sầu mi khổ sở thở dài một cái.
“Trong lòng? Vậy là vì cái gì?" Vú La không khỏi hỏi.
Tạ Thư Dật nhìn vú La một cái, suy nghĩ một chút thấy vú La đã đến làm việc trong nhà của hắn cũng đã mấy chục năm rồi, từ khi mẹ hắn chưa bước vào Tạ gia, bà ấy đã sống ở đây, hắn đối với vú La rất có cảm tình, loại tình cảm không khác tình thân là mấy.
“Vì một nữ nhân, một nữ nhân cứng đầu cứng cổ." Tạ Thư Dật thở dài thừa nhận.
“Phải không? Thiếu gia bắt đầu bạn gái mới rồi sao?" La mẹ vừa nghe hắn nói như vậy, không khỏi vui mừng, như vậy lão gia sẽ không cần phải dùng chuyện tình cảm mà khiến thiếu gia phiền não nữa.
“Trong lòng tôi không thoải mái, vú lại cao hứng như thế?” Tạ Thư Dật không khỏi liếc vú La một cái.
“Thiếu gia, vậy lúc nào cậu định đưa cô gái đó về nhà cho lão gia và phu nhân gặp mặt đây?” Vú La vẫn như cũ cười hỏi hắn.
“Gặp mặt cha tôi?” Tạ Thư Dật trong lòng không khỏi vừa động, cái chủ ý này quả thật không tệ a, thật ra thì Nhạc Nhạc cũng chưa có chính thức gặp mặt cha mẹ, nói không chừng khi cô cùng cha mẹ tiếp xúc một chút, phát hiện cha mẹ nhớ thương cô như vậy, nhất thời tâm niệm thay đổi, hướng tới bọn hắn thừa nhận mình là Nhạc Nhạc, vậy cũng tốt!
Là hắn nghĩ đến quá đơn giản rồi sao? Cô ấy là loại người, mặc dù tính tình nhu nhược, nhưng nếu là thực sự rất quật cường, chín trâu kéo về cũng không nổi! Nếu như cô ấy đã không muốn thừa nhận mình là Nhạc Nhạc, thì coi như tiếp xúc với cha mẹ, cô cũng chưa chắc sẽ thừa nhận, Tạ Thư Dật hắn cùng cô tiếp xúc lâu như vậy, chẳng phải cô vẫn như cũ không hé lời nào sao!
Tạ Thư Dật không khỏi thở dài một cái.
“Ai, thiếu gia, cũng đã đến lúc cậu nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi, ta nhớ, năm lão gia được hai mươi sáu tuổi thì quen biết mẹ cậu, hai mươi tám tuổi thì kết hôn, năm lão gia bao mươi tuổi thì có cậu. Thiếu gia à, trước giờ cậu đối với nữ nhân hờ hững chẳng quan tâm, lão gia thật sự rất lo lắng đấy.”
“Vậy tôi cũng không cần gấp, còn có ba bốn năm." Tạ Thư Dật nói xong, ở trong lòng vui rạo rực, cha lúc ba mươi tuổi thì mới có hắn, nhưng Tạ Thư Dật hắn còn chưa đủ hai mươi bảy tuổi đã có con trai con gái hơn năm tuổi rồi! So với cha, hắn mạnh hơn nhiều đấy!
“Tôi biết, nhưng bây giờ cậu nên cẩn thận lựa chọn một chút, tìm cho chúng tôi một thiếu phu nhân thật tốt.” Vú La nói.
“Được, tôi biết rồi.” Tạ Thư Dật cười nhẹ nói.
Trong đầu hắn lúc này lại nhớ đến chuyện giám định DNA, không khỏi hỏi vú La: “Vú La, lần đó tôi đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà, để chúng ngồi ở dưới phòng khách, vú có phát hiện trong nhà kẻ nào có hành động bất thường không?”
“Thiếu gia a, chuyện cậu hỏi không nói ngay được, chuyện này cũng đã lâu rồi.” Vú La vừa nói, vừa đem hộp thức ăn mở ra: “Bây giờ cậu cần bồi bổ, tất cả đều là đồ ăn do vú La tự tay làm… ăn một chút đi!”
“Vú không nhớ gì sao?” Tạ Thư Dật không khỏi có chút nổi giận, "Ngay cả người phụ nữ kia? Một chút dị thường cũng không có sao?”
“Ý cậu nói là sao, thiếu gia?” Vú La buông bát xuống đũa, nghiêm túc suy tư, " Thiếu gia à, tôi cũng không biết cô ấy về nhà lúc nào, lúc đó tôi vẫn đang ở trong phòng bếp, cũng không nhìn ra cô ấy có gì khác lạ. Ngày đó cậu đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà, hai tiểu tử kia giống như cũng không có xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn ngủ, lúc sau cậu ra ngoài, về lại cùng lão gia đi vào thư phòng, Tiểu Bảo Tiểu Bối chơi ở phòng khách rất vui vẻ, tôi cũng cùng đầu bếp chuẩn bị cơm tối ở phòng bếp. Tiểu Bảo Tiểu Bối thích ăn món điểm tâm ngọt bữa trưa, cho nên buổi tối tôi tự mình làm cho chúng ăn, sắp xếp xong xuôi, tôi mới đi lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm. A, đúng rồi, hình như lúc đó tôi thấy cô ấy đứng ở cửa thư phòng, cô ấy nhìn thấy tôi thì cười một cái, tóm lại cô ấy giống như đi ngang qua rồi xuống lầu, cô ấy còn cúi đầu chào hỏi với tôi nữa, xem ra hết thảy đều rất bình thường.”
Cái gì? Trì Hải Hoan lúc ấy đứng ở cửa thư phòng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ta đang trộm nghe hắn cùng cha đối thoại sao? Người đàn bà đáng chết này! Tạ Thư Dật không khỏi hai tay đấm nắm thành quyền, trong mắt toát ra lửa giận hừng hực.
Vú La mẹ thấy dáng vẻ của hắn có chút dọa người, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng hỏi: " Thiếu gia, tôi nói sai cái gì sao? Nếu là nói sai, cậu cũng đừng tức giận.”
Tạ Thư Dật phục hồi tinh thần lại, từ từ thở bình thường, kìm nén lửa giận trong lòng xuống:" Không có, vú không có nói sai cái gì, thật ra thì tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cũng không có ý tứ gì khác, tôi cũng có chút đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”
Tạ Thư Dật nắm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ở trong đầu suy tư.
Nếu báo cáo kết quả giám định thật sự là do Trì Hải Hoan giở trò quỷ, cô ta chết chắc! Lại dám thay đổi kết quả hắn muốn!
Xem ra, cô ta cũng biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc rồi! Người đàn bà đáng chết này! Cô ta sẽ không làm cái gì gây nguy hiểm cho Nhạc Nhạc chứ? Nếu cô ta dám, hắn nhất định sẽ băm cô ta thành trăm mảnh! ((((((Ây da, ác quá….))))))))))))
“Vú La, sau này nếu cô ta ra ngoài, bà nhớ gọi cho tôi.” Tạ Thư Dật phân phó vú La.
“Vâng! Thiếu gia!” Vú La đáp lời nói.
Thật ra thì ở trong lòng bà cũng có chút kinh nghi, nhưng bà vẫn không có nói gì, bởi vì bà biết thiếu gia cực độ ghét Trì Hải Hoan, thậm chí là căm hận, nhưng khi lúc lão gia thấy cô ấy đáng thương, cho nên chứa chấp ở nhà, dĩ nhiên, hẳn là còn nhân tố khác ẩn bên trong nhé, bằng không, cũng sẽ không để Trì Hải Hoan đụng chạm vào tên tuổi Hải Nhạc rồi.
Ngày mà thiếu gia đính hôn, lễ đính hôn tổ chức ở khách sạn, toàn bộ người giúp việc ở Tạ gia đều được nghỉ, chỉ có vú La ở lại giữ nhà thôi, cho nên, bà cũng hoàn toàn không ngờ tới, Trì Hải Hoan lại giả mạo Hải Nhạc, đính hôn cùng thiếu gia.Thiếu gia thiếu chút nữa nổi cơn điên đòi giết cô ấy rồi, nhưng Trì Hải Hoan quả thật lớn mệnh. Ai, những thứ này, đều giữ kín không nói ra bên ngoài, phu nhân cũng sợ mọi người sau này sẽ biết chuyện, cho nên đổi hết người làm trong nhà, chỉ giữ lại một mình vú La. Tạ gia những năm này, thật sự là tai nạn nặng nề, Hải Nhạc đáng thương a, thiện lương như vậy, lại ra đi oan uổng như vậy, mỗi lần nhớ đến nhị tiểu thư, trong lòng bà lại cảm thấy đau lòng.
Thiếu gia mấy năm này cũng không dễ qua, chỉ biết là đi sớm về muộn, cơ hồ không tiếp xúc với phụ nữ. Bây giờ thì tốt rồi, đã có người con gái khiến cho cậu ấy phải phiền lòng, hi vọng cô gái này có thể khiến cho thiếu gia quên đi được bóng ma cùng tổn thương mà sau khi Hải Nhạc ra đi để lại cho hắn.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Thì ra là, suốt năm năm qua, anh cũng không phải loại người chung tình gì cả, cũng chỉ là loại đàn ông ong bướm tầm thường mà thôi! Là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!
Nước mắt theo gò má chảy xuống, nhỏ vào trong tô cháo trắng.
“Viễn Chi, sao em lại khóc? Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Tiểu Tĩnh gấp gáp hỏi.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lắc đầu một cái, đem cháo trên tay bỏ xuống, cô một chút muốn ăn cũng không.
“Mẹ nuôi nấu cháo cho em, em cảm thấy rất hạnh phúc, cho nên mới không nhịn được mà rơi lệ.” Hải Nhạc miễn cưỡng mình nói.
“Em a, đúng là cảm tính a, chỉ là chút cháo thôi đã khiến em cảm động khóc như vậy rồi, nếu như có người đối xử với em tốt hơn một chút nữa, em có phải là muốn lấy thân báo đáp không đây?”
Hải Nhạc cúi đầu, biết là đùa, nhưng cô nghe thật sự có chút chột dạ, lại có chút bi ai, đúng là có người chỉ mang một lon cháo gà tới, cô liền lấy thân báo đáp hắn! Thật sự là vô cùng khôi hài, một lon cháo gà, lấy được tình cảm của cô, còn để cho cô lấy thân báo đáp!
Tạ Thư Dật, anh tại sao, lại khiến cho tôi muốn hận anh như vậy? Anh được lắm, chơi rất được! Bị anh đưa ra làm thành thế thân cùng đồ chơi một lần, tôi sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa! Chuyện của anh, sẽ không liên quan gì tới tôi! Tôi cũng sẽ không rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng nữa! Cút đi! Chạy về Đài Bắc của anh đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Trước khi Tạ Thư Dật phải trở về Đài Bắc, sáng sớm chú Phúc đã đến phòng bệnh 605, nhẹ giọng gọi hắn. Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc ngủ rất ngon, hắn giúp cô mặc quần áo nhưng cô vẫn không tỉnh lại, cũng biết tối hôm qua hắn đã dằn vặt cô mệt mỏi cả đêm, trong lòng hắn có chút đau lòng, không đành lòng đánh thức cô, Tạ Thư Dật chỉ hôn nhẹ lên trán của Hải Nhạc, sau đó yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh.
Chú Phúc nhìn thấy Tạ Thư Dật từ trong phòng của Hải Nhạc đi ra, vẻ mặt không khỏi khiếp sợ, nhìn thấy, hắn cố ý dặn dò chú Phúc: “ Chú Phúc, không cần nhiều chuyện, không được nói chuyện này với ai, kể cả thím Phúc!”
Bởi vì hắn biết rõ Nhạc Nhạc của hắn là một cô bé rất dễ xấu hổ, nếu như cô ấy biết rằng có người biết hắn qua đêm cùng cô, đảm bảo cô sẽ thẹn thùng muốn độn thổ mất.
“Thiếu gia, chú Phúc hiểu." Chú Phúc lúc trước cũng đã thuer dò xét, bây giờ nghĩ đến thiếu gia lại ở trong phòng của Viễn Chi, thật sự rất kinh ngạc, thiếu gia làm sao lại thích Viễn Chi chứ? Viễn Chi mặc dù rất tốt, nhưng tướng mạo của cô thật không dám đối mặt, đứng cùng thiếu gia, quả thật là một cái người trên trời kẻ dưới đất a, thiếu gia là bị điên rồi sao?
Hay là, thiếu gia chỉ muốn đùa bỡn Viễn Chi mà thôi? Dù sao cũng chỉ là một cô gái vừa câm vừa xấu xí, được thiếu anh anh tuấn coi trọng, trong mắt mọi người, có thể là cô gái này kiếp trước đã tu luyện được phúc khí đây, thiếu gia cũng nghĩ như vậy chứ?
Nhưng là thiếu gia bình thường không phải như thế a, phải biết ban đầu cô giúp việc Tiểu Liên đó ngoại hình xinh đẹp như vậy, Viễn Chi không thể sánh bằng, chỉ vì có hành động quyến rũ thiếu gia, liền bị thiếu gia đuổi ra khỏi nhà sao, nhưng lúc này sao thiếu gia lại đối xử với Viễn Chi như vậy? Hắn ngủ ở trong phòng bệnh của Viễn Chi, nếu như nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì chỉ có quỷ mới tin! Hành động của thiếu gia qua không bình thường rồi!
Nếu như thật sự là thiếu gia chỉ muốn đùa bỡn Viễn Chi, thì con bé Viễn Chi đáng thương, nó phải làm sao a! Chú Phúc bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Viễn Chi. ((((((((( trời ơi, gia đình nhận nuôi chị này tốt quá tốt luôn mà… T.T))))))))))
Tạ Thư Dật nhìn chú Phúc tâm thần bất định bất an, biết ông ấy rất kinh ngạ, bất quá, chuyện này có chút phức tạp, hắn cũng tiện giải thích cho ông ấy hiểu, Tạ Thư Dật nhìn chú Phúc, nói: “ Chú Phúc, chớ suy nghĩ nhiều, tôi sẽ tổn thương cô ấy.”
Chú Phúc nghe hắn nói như vậy càng thêm trợn mắt há hốc mồm, nếu như nói thiếu gia chỉ là đùa bỡn thì còn có thể hiểu được, nhưng cậu ta lại nói sẽ không tổn thương con bé, chẳng lẽ thiếu gia thật sự nghiêm túc với Viễn Chi sao? Điều này, điều này, làm sao có thể chứ? Thiếu gia hoàn mỹ ưu tú như vậy, làm sao có thể thích Viễn Chi?
Ây da, loạn, loạn, loạn mất thôi, làm sao có thể a! Thiếu gia thích Viễn Chi? Thích một cô gái vừa câm vừa xấu xí như thế? Thiếu gia điên rồi! Thiếu gia điên mất rồi!
Nhưng chú Phúc cũng biết rõ thân phân của mình, đây là chuyện của thiếu gia, ông chỉ là một người làm, nhiệm vụ của ông là làm tốt công việc của mình, không được để ý, soi mói chuyện riêng tư của chủ nhân, ông là quản gia trung thành nhất của Tạ gia, cho nên, tất cả ông đều tôn trọng chủ nhân.
Tạ Thư Dật vẫn đắm chìm trong kí ức cùng Hải Nhạc triền miên tối hôm qua, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười hạnh phúc.(((((((((( Sắc lang, nham hiểm, ngồi đó mà cười đi, người ta giận rồi đó….hehe ^_^))))))))))
Nụ cười hạnh phúc này rơi vào tầm mắt của chú Phúc, càng khiến ông thêm kinh hãi, ai, khẩu vị của thiếu gia đúng là khác với nam nhân bình thường a! Chẳng qua là, điều này càng khiến ông lo lắng hơn, nếu như thiếu gia thật sự thích Viễn Chi, thì làm sao qua nổi cửa ải của lão gia! Thật sự ông không hiểu thiếu gia nghĩ thế nào!
Khi Tạ Thư Dật đi tới xe, Tạ ba ba nhìn hắn từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc trêu ghẹo: " Thư Dật, nhìn con thần khí thanh sảng, có chút nào là dáng vẻ của người bị bệnh sao? Có phải là con nói hơi quá sự thật không đấy!”
Tạ Thư Dật cười cười, nhiều năm tâm nguyện cuối cùng tối qua cũng đạt được, dĩ nhiên là thần khí thanh sảng rồi…, nhưng mà hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Cha cũng nhìn ra rồi?
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, về Đài Bắc kiểm tra lại cho chắc chắn.” Mẹ Hải Nhạc nói.
“Vâng.” Tạ Thư Dật tâm tình vui vẻ trả lời, sau đó ngủ một mạch, về tới Đài Bắc, Tạ ba ba mới đánh thức hắn dậy. So với Hải Nhạc, hắn mệt mỏi hơn rất nhiều, chẳng qua là thể chất của hắn rất tốt, cho nên khôi phục rát nhanh. Nghĩ đến Nhạc nhạc, hắn đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi, là do là cha và dì tự mình đi đón hắn nên mới bất đắc dĩ phải về, nếu không hắn nhất định sẽ không về đài Bắc, hắn chỉ muốn ở cùng với Nhạc Nhạc, không muốn rời xa cô.
Tạ Thư Dật được Tạ ba ba đưa đến bệnh viển Vinh Tổng, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động phải tự mình ra tiếp, lại khiến cho Tạ Thư Dật nhớ ra chuyện giám định DNA lần trước, nếu không quay trở lại Đài Bắc, hắn cũng xém quên mất chuyện này! Đây cũng là một việc rất kỳ lạ, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ!
Theo lý mà nói, Tiểu Bảo Tiểu Bối rõ ràng là cốt nhục của hắn, hoàn toàn có thể giám định ra, nhưng kết quả lại dám nói rằng không phải quan hệ cha con, Vinh Tổng là bệnh viện lớn, uy tín lâu năm như vậy, làm sao có thể sảy ra sai lầm lớn như vậy? Chỉ có thể xảy ra một điều, chính là có người ở bên trong giở trò quỷ!
Là ai? Sẽ là ai? Biết hắn tới giám định, trừ cha, trừ viện trưởng, trừ chuyên gia giám định cho hắn, những người khác đều không có ai biết, hơn nữa kết quả là do viện trưởng tự mình đưa cho hắn! Viện trưởng không thể nào đem giám định kết quả đánh tráo chứ? Ông ta cũng từ bệnh viện này mà đi lên, viện trưởng tự nhiên không thể nào đánh tráo, cũng không thể để lộ ra ngoài! Nhưng mà có thể là chuyên gia giám định giở trò quỷ lên kết quả, chỉ có chuyên viên giám định và nhân viên phụ trách mới có thể giở trò lên báo cáo kết quả! Hơn nữa, có thể là đã lừa gạt viện trưởng, len lén mà hành động!
Hắn có đắc tội với bọn họ sao? Tạ Thư Dật hắn lại có thể cùng với nhân viên phụ trách giám định kết thù sao? Không có! Hoàn toàn không có thể! Như vậy, kết quả giám định nhất định là đã bị một số tiền lớn mua chuộc đánh tráo rồi! Vậy sẽ là người nào? Là ai làm trò quỷ này? Tiểu Bảo Tiểu Bối là cốt nhục của hắn, chuyện cũng không làm tổn hại đến ai! Chẳng lẽ là Nhạc Nhạc của hắn? Là Nhạc Nhạc không muốn làm cho hắn biết Tiểu Bảo Tiểu Bối là con ruột của hắn?
Không, khả năng này không lớn, Nhạc Nhạc tuyệt đối không làm vậy đấy! Sau khi làm giám định, lúc hắn đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà thì cô biểu hiện ra chỉ là có chút gấp gáp mà thôi, Nhạc Nhạc của hắn, không thể nào sẽ che giấu như vậy, chuyện gì cũng đều thể hiện qua vẻ mặt và đôi mắt, hắn có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải là cô!
Vậy là ai à? Rốt cuộc là ai? Người nào làm như vậy?
Tạ Thư Dật khổ não suy nghĩ, không thể nào là chính hắn để lộ ra sơ hở nào, hắn giám định xong, liền trở về nhà, chỉ nói chuyện với cha về chuyện giám định mà thôi. Đúng rồi! Là lúc ở nhà, lúc cha hắn mới về, hắn cố ý kéo cha hắn tới thư phòng nói chuyện này!
Tạ Thư Dật không khỏi sáng suốt ra từ trên giường ngồi dậy! Là bị lộ tin tức lúc đó sao?
Khi đó trong nhà trừ có mấy người làm nữ, còn có vú La, không có người khác nữa sao?
Trì Hải Hoan! Trì Hải Hoan lúc đó về nhà!
Trời ạ! Là cô ta sao? Không đúng, không đúng, khi đó cô ngồi ở lầu dưới, lúc ấy Tiểu Bảo Tiểu Bối còn sợ cô ta hơn ông kẹ, cô ta cũng sẽ không biết tin tức này! ((((((((((((((Trời ơi ………đúng bả rồi đó///// Không phải gì mà không phải/////)))))))))))))
Vậy là ai? Dạ trưởng Trúc bang phái người âm thầm theo dõi hắn, phát hiện điều bí mật này, mới đánh tráo kết quả sao?
Nếu là dạ trưởng Trúc bang, Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bảo Tiểu Bối có thể bị nguy hiểm hay không? Tim của Tạ Thư Dật nhất thời như bị treo lên!
Không, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo! Lúc này không nên dứt dây động rừng, hắn sẽ âm thầm tra rõ chuyện này! Hắn nhất định phải đem kẻ chủ mưu phía sau ra trước mặt mình! Tạ Thư Dật ở trong lòng không khỏi nghĩ tới.
Phải tìm nhân viên khoa giám định để điều tra rõ chuyện này? Tạ Thư Dật thật không hiểu bọn họ lại dám mạo hiểm ném công việc của mình để đánh tráo túi kết quả, kẻ đó chắc chắn là không phải vì tiền, rốt cuộc là ai, là ai có sức ảnh hưởng lớn như vậy, có thể điều khiển họ làm giả kết quả? Người này thật sự là không phải tầm thường, Trì Hải Hoan, không thể nào có ảnh hưởng lớn như vậy), là Lưu Kim Miểu sao? ((((((((((huhuhu, nghĩ kĩ hơn đi anh, là bả đó……. T.T))))))))))))) Lưu Kim Miểu dùng thủ đoạn uy hiếp ép bọn họ làm giả kết quả? Làm sao mới có thể để họ nói ra sự thật đây?
Lưu Kim Miểu, hắn không có cần thiết phải làm như vậy, hắn hoàn toàn không có cần thiết sửa đổi kết quả, theo cá tính của hắn, nếu hắn biết Tiểu Bảo Tiểu Bối là cốt nhục của Tạ Thư Dật hắn, sẽ trực tiếp âm thâm làm hại đến Tiểu Bảo Tiểu Bối và Nhạc Nhạc! Làm sao có thể Tiểu Bảo Tiểu Bối và Nhạc Nhạc đến bây giờ cũng một chút việc gì cũng không xảy ra!
Là ai? Rốt cuộc là ai? Hắn rốt cuộc còn đắc tội người nào? Còn có người nào có năng lực dám cùng hắn đối đầu làm ra chuyện này?
Trong lòng Tạ Thư Dật liền nóng nảy.
Chỉ có cách đến bệnh viện khác làm giám định DNA, rồi đem kết quả đến trước mặt viện trưởng và nhân viên giám định mà thôi, áp lực với viện trưởng, không cần hắn tự mình tra ra, viện trưởng nhất định sẽ thay hắn làm việc này!
Chẳng qua là, xem ra vẫn phải trở về góc bể một chuyến! Hắn muốn đem những nguy hiểm ẩn bên cạnh Hải Nhạc Tiểu Bảo Tiểu Bối thanh trừ hết!
Nghĩ tới Nhạc Nhạc, hắn đột nhiên rất nhớ cô, rất nhớ cô, không biết cô hiện tại đã tốt hơn chút nào hay chưa?
Tạ Thư Dật nghĩ tới cô, không tự chủ được liền lấy điện thoại gọi cho cô, gọi mấy lần vẫn không có người nào nghe máy, hắn có chút nóng nảy rồi, không thể nào? Không phải là hắn mới đi, đã có người gây bất lợi với Nhạc Nhạc chứ? Bằng không tại sao lại không nhận điện thoại của hắn?
Tạ Thư Dật sốt ruột, điện thoại di động không người nào nghe khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng gọi điện về Hải Giác, bảo chú Phúc nhanh đến bệnh viện xem tình hình Hải Nhạc thế nào. Chú Phúc nghe thấy giọng Tạ Thư Dật có chút gấp gáp cho nên không dám chậm trễ, vội vàng phóng xe đến bệnh viện, thấy cô vẫn đang yên tĩnh nằm trong phòng bệnh, ông trong lòng không khỏi cảm thán, thiếu gia đúng là tự mình dọa mình, chỉ là Viễn Chi không nghe cuộc gọi của hắn, hắn liền liên tưởng đến người ta gặp nguy hiểm trong khi con bé vẫn rất tốt! Còn hại ông vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện. Nhưng mà cũng may là Viễn Chi không có chuyện gì, nếu như con bé thật sự xảy ra chuyện, không biết thiếu gia sẽ biến thành cái dạng gì nữa!
Tạ Thư Dật biết được Hải Nhạc không có chuyện gì, cuối cùng yên lòng, nhưng ngược lại hắn buồn bực cô tại sao không nhận điện thoại của hắn, cũng không phải là hắn hết tiền, tại sao lại không nghe máy? Chẳng lẽ, hắn làm sai chỗ nào sao? Chọc giận cô rồi sao?
Càng nghĩ lại càng lo, Tạ Thư Dật không ngừng gửi tin nhắn cho Hải Nhạc, kết quả cũng không nhận được một tin hồi âm nào. Bọn họ rõ ràng đã thân mật như vậy, tại sao đột nhiên cô liền trở mặt? Tạ Thư Dật vò đầu bứt tai cũng nghĩ không ra.
Không nghĩ tới, hắn bây giờ lại nhìn không thấu cô nữa! Lòng của nữ nhân, đúng là kim dưới đáy biển a! Hắn không khỏi ở trong lòng cảm thán.
Cho đến khi vú La mang bữa tối lên cho hắn, Tạ Thư Dật vẫn chìn trong khổ não, vú La thấy gương mặt mất hứng của hắn, không khỏi quan tâm hỏi: " Thiếu gia, làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”
"Trong lòng." Tạ Thư Dật sầu mi khổ sở thở dài một cái.
“Trong lòng? Vậy là vì cái gì?" Vú La không khỏi hỏi.
Tạ Thư Dật nhìn vú La một cái, suy nghĩ một chút thấy vú La đã đến làm việc trong nhà của hắn cũng đã mấy chục năm rồi, từ khi mẹ hắn chưa bước vào Tạ gia, bà ấy đã sống ở đây, hắn đối với vú La rất có cảm tình, loại tình cảm không khác tình thân là mấy.
“Vì một nữ nhân, một nữ nhân cứng đầu cứng cổ." Tạ Thư Dật thở dài thừa nhận.
“Phải không? Thiếu gia bắt đầu bạn gái mới rồi sao?" La mẹ vừa nghe hắn nói như vậy, không khỏi vui mừng, như vậy lão gia sẽ không cần phải dùng chuyện tình cảm mà khiến thiếu gia phiền não nữa.
“Trong lòng tôi không thoải mái, vú lại cao hứng như thế?” Tạ Thư Dật không khỏi liếc vú La một cái.
“Thiếu gia, vậy lúc nào cậu định đưa cô gái đó về nhà cho lão gia và phu nhân gặp mặt đây?” Vú La vẫn như cũ cười hỏi hắn.
“Gặp mặt cha tôi?” Tạ Thư Dật trong lòng không khỏi vừa động, cái chủ ý này quả thật không tệ a, thật ra thì Nhạc Nhạc cũng chưa có chính thức gặp mặt cha mẹ, nói không chừng khi cô cùng cha mẹ tiếp xúc một chút, phát hiện cha mẹ nhớ thương cô như vậy, nhất thời tâm niệm thay đổi, hướng tới bọn hắn thừa nhận mình là Nhạc Nhạc, vậy cũng tốt!
Là hắn nghĩ đến quá đơn giản rồi sao? Cô ấy là loại người, mặc dù tính tình nhu nhược, nhưng nếu là thực sự rất quật cường, chín trâu kéo về cũng không nổi! Nếu như cô ấy đã không muốn thừa nhận mình là Nhạc Nhạc, thì coi như tiếp xúc với cha mẹ, cô cũng chưa chắc sẽ thừa nhận, Tạ Thư Dật hắn cùng cô tiếp xúc lâu như vậy, chẳng phải cô vẫn như cũ không hé lời nào sao!
Tạ Thư Dật không khỏi thở dài một cái.
“Ai, thiếu gia, cũng đã đến lúc cậu nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi, ta nhớ, năm lão gia được hai mươi sáu tuổi thì quen biết mẹ cậu, hai mươi tám tuổi thì kết hôn, năm lão gia bao mươi tuổi thì có cậu. Thiếu gia à, trước giờ cậu đối với nữ nhân hờ hững chẳng quan tâm, lão gia thật sự rất lo lắng đấy.”
“Vậy tôi cũng không cần gấp, còn có ba bốn năm." Tạ Thư Dật nói xong, ở trong lòng vui rạo rực, cha lúc ba mươi tuổi thì mới có hắn, nhưng Tạ Thư Dật hắn còn chưa đủ hai mươi bảy tuổi đã có con trai con gái hơn năm tuổi rồi! So với cha, hắn mạnh hơn nhiều đấy!
“Tôi biết, nhưng bây giờ cậu nên cẩn thận lựa chọn một chút, tìm cho chúng tôi một thiếu phu nhân thật tốt.” Vú La nói.
“Được, tôi biết rồi.” Tạ Thư Dật cười nhẹ nói.
Trong đầu hắn lúc này lại nhớ đến chuyện giám định DNA, không khỏi hỏi vú La: “Vú La, lần đó tôi đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà, để chúng ngồi ở dưới phòng khách, vú có phát hiện trong nhà kẻ nào có hành động bất thường không?”
“Thiếu gia a, chuyện cậu hỏi không nói ngay được, chuyện này cũng đã lâu rồi.” Vú La vừa nói, vừa đem hộp thức ăn mở ra: “Bây giờ cậu cần bồi bổ, tất cả đều là đồ ăn do vú La tự tay làm… ăn một chút đi!”
“Vú không nhớ gì sao?” Tạ Thư Dật không khỏi có chút nổi giận, "Ngay cả người phụ nữ kia? Một chút dị thường cũng không có sao?”
“Ý cậu nói là sao, thiếu gia?” Vú La buông bát xuống đũa, nghiêm túc suy tư, " Thiếu gia à, tôi cũng không biết cô ấy về nhà lúc nào, lúc đó tôi vẫn đang ở trong phòng bếp, cũng không nhìn ra cô ấy có gì khác lạ. Ngày đó cậu đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối về nhà, hai tiểu tử kia giống như cũng không có xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn ngủ, lúc sau cậu ra ngoài, về lại cùng lão gia đi vào thư phòng, Tiểu Bảo Tiểu Bối chơi ở phòng khách rất vui vẻ, tôi cũng cùng đầu bếp chuẩn bị cơm tối ở phòng bếp. Tiểu Bảo Tiểu Bối thích ăn món điểm tâm ngọt bữa trưa, cho nên buổi tối tôi tự mình làm cho chúng ăn, sắp xếp xong xuôi, tôi mới đi lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm. A, đúng rồi, hình như lúc đó tôi thấy cô ấy đứng ở cửa thư phòng, cô ấy nhìn thấy tôi thì cười một cái, tóm lại cô ấy giống như đi ngang qua rồi xuống lầu, cô ấy còn cúi đầu chào hỏi với tôi nữa, xem ra hết thảy đều rất bình thường.”
Cái gì? Trì Hải Hoan lúc ấy đứng ở cửa thư phòng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ta đang trộm nghe hắn cùng cha đối thoại sao? Người đàn bà đáng chết này! Tạ Thư Dật không khỏi hai tay đấm nắm thành quyền, trong mắt toát ra lửa giận hừng hực.
Vú La mẹ thấy dáng vẻ của hắn có chút dọa người, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng hỏi: " Thiếu gia, tôi nói sai cái gì sao? Nếu là nói sai, cậu cũng đừng tức giận.”
Tạ Thư Dật phục hồi tinh thần lại, từ từ thở bình thường, kìm nén lửa giận trong lòng xuống:" Không có, vú không có nói sai cái gì, thật ra thì tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cũng không có ý tứ gì khác, tôi cũng có chút đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”
Tạ Thư Dật nắm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ở trong đầu suy tư.
Nếu báo cáo kết quả giám định thật sự là do Trì Hải Hoan giở trò quỷ, cô ta chết chắc! Lại dám thay đổi kết quả hắn muốn!
Xem ra, cô ta cũng biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc rồi! Người đàn bà đáng chết này! Cô ta sẽ không làm cái gì gây nguy hiểm cho Nhạc Nhạc chứ? Nếu cô ta dám, hắn nhất định sẽ băm cô ta thành trăm mảnh! ((((((Ây da, ác quá….))))))))))))
“Vú La, sau này nếu cô ta ra ngoài, bà nhớ gọi cho tôi.” Tạ Thư Dật phân phó vú La.
“Vâng! Thiếu gia!” Vú La đáp lời nói.
Thật ra thì ở trong lòng bà cũng có chút kinh nghi, nhưng bà vẫn không có nói gì, bởi vì bà biết thiếu gia cực độ ghét Trì Hải Hoan, thậm chí là căm hận, nhưng khi lúc lão gia thấy cô ấy đáng thương, cho nên chứa chấp ở nhà, dĩ nhiên, hẳn là còn nhân tố khác ẩn bên trong nhé, bằng không, cũng sẽ không để Trì Hải Hoan đụng chạm vào tên tuổi Hải Nhạc rồi.
Ngày mà thiếu gia đính hôn, lễ đính hôn tổ chức ở khách sạn, toàn bộ người giúp việc ở Tạ gia đều được nghỉ, chỉ có vú La ở lại giữ nhà thôi, cho nên, bà cũng hoàn toàn không ngờ tới, Trì Hải Hoan lại giả mạo Hải Nhạc, đính hôn cùng thiếu gia.Thiếu gia thiếu chút nữa nổi cơn điên đòi giết cô ấy rồi, nhưng Trì Hải Hoan quả thật lớn mệnh. Ai, những thứ này, đều giữ kín không nói ra bên ngoài, phu nhân cũng sợ mọi người sau này sẽ biết chuyện, cho nên đổi hết người làm trong nhà, chỉ giữ lại một mình vú La. Tạ gia những năm này, thật sự là tai nạn nặng nề, Hải Nhạc đáng thương a, thiện lương như vậy, lại ra đi oan uổng như vậy, mỗi lần nhớ đến nhị tiểu thư, trong lòng bà lại cảm thấy đau lòng.
Thiếu gia mấy năm này cũng không dễ qua, chỉ biết là đi sớm về muộn, cơ hồ không tiếp xúc với phụ nữ. Bây giờ thì tốt rồi, đã có người con gái khiến cho cậu ấy phải phiền lòng, hi vọng cô gái này có thể khiến cho thiếu gia quên đi được bóng ma cùng tổn thương mà sau khi Hải Nhạc ra đi để lại cho hắn.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn