Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Năm đầu Đại Quan, Đổng Phi được bổ nhiệm làm nhiếp chính vương, tổng lĩnh tất cả sự vụ trong triều, có thể nói danh tiếng không ai bằng.
Quyết định của Đổng Phi khiến cho rất nhiều người cảm thấy thất vọng. Nhưng sau đó vào tháng 3 năm Đại Quan đầu tiên, Đổng Phi lại làm một quyết định kì quái.
Đổng Ký bị giam giữ tròn một năm cuối cùng cũng được thả ra.
Rất nhiều người cảm thấy Đổng Ký trải qua chuyện lần này thì địa vị thế tử sẽ bị hủy đi. Nhưng không, sau khi Đổng Phi thả Đổng Ký thì chính thức tuyên bố, Đổng Ký chính là thế tử Lương vương phủ, cũng xây phủ thế tử ở Tiến Xương phường, chấp thuận Đổng Ký mở phủ riêng, chiêu nạp phụ tá.
Đây là việc khiến người khác nhìn không thấu.
Nhưng có người thông minh thì sẽ nhìn ra trong quyết định của Đổng Phi một số manh mối.
Nhất là việc quan viên văn võ bị giam giữ cùng Đổng Ký lúc trước đều đến xin đầu nhập khi Đổng Ký mở phủ riêng, mà Đổng Phi lại không có bất cứ thái độ gì. Tình hình lúc này trở nên rõ ràng hơn, đồng thời bắt đầu có người động tâm tư, tự đến đề cử bản thân.
Nhưng trừ điều đó ra, Đổng Phi không lộ bất cứ điều gì khác.
Trong câu chuyện đầu đường cuối phố, mặc dù Đổng Ký được bổ nhiệm là Lương vương thế tử, nhưng thực tế từ khi được thả ra, thái độ của Đổng Phi với hắn vẫn rất lạnh nhạt.
Tháng 8 năm Đại Quan đầu tiên, Lục Tốn hỏa thiêu Sài Tang, đoạt Lư Giang.
Cùng tháng, Bàng Thống bày kế ở Ô Thương bắn chết Trình Phổ, bắt Ngu Phiên làm tù binh, chiếm lĩnh hoàn toàn Hội Kê. Trương Nhậm nhân cơ hội phân binh đánh vào Đan Dương.
Tháng 10, Sa Ma Kha, Hoàng Trung xuất kích từ Cửu Giang, trảm thái thú Đan Dương Trương Hoằng.
Có tin tức tốt, nhưng cũng có tin tức xấu... Trần Cung và Từ Thứ bày kế tập kích Khúc A, bị Gia Cát Lượng nhìn thấu, trên đường phục kích bắn chết Trần Cung.
Đây cũng là đả kích lớn nhất với Đổng Phi trong năm Đại Quan đầu tiên.
Tháng 12 năm đầu Đại Quan, Đổng Phi tuyên bố thay đổi triều chính. Loại bỏ chế độ cửu khanh, đặt riêng lục bộ, bố trí thượng thư, thị lang, thành lập nội các, đặt các chức quan thủ phụ, thứ phụ. Thật ra nội các chế sớm đã ra đời, chỉ là năm xưa gọi là Thừa Minh điện, hiện tại quang minh chính đại lập ra mà thôi. Về phần ưu khuyết của chế độ này, thì phải chờ thực tiễn sau này mới biết.
Nhưng ít ra trước mắt không ai dám đứng ra phản đối.
Tháng giêng năm Đại Quan thứ 2, chiến sự Nhữ Nam cũng xong...
Trương Yến bị Trần Đáo, Bàng Đức giáp công phải lui về giữ Nhương sơn, cùng tháng ốm chết.
Hồ Chiêu được bổ nhiệm làm thứ sử Kinh Châu, Bàng Đức được phong làm Kinh Châu hành quân tổng quản, tách quân sự và chính trị thành hệ thống độc lập.
Lâu Khuê được phong làm thứ sử Dự Châu, Trần Đáo đảm nhiệm Dự Châu hành quân tổng quản.
Lương Tập làm thứ sử Duyễn Châu, Trương Cáp đảm đương Duyễn Châu hành quân tổng quản...
Đến lúc này Quan Đông bình định, theo việc Đổng Phi phổ biến luật pháp mà dần khôi phục nguyên khí, tái hiện thịnh vượng và phồn vinh năm xưa.
Trong Đại Quan năm 2, Gia Cát Lượng thành thân với muội muội Tôn Nhân của Tôn Sách
Tôn Nhân, nhũ danh Thượng Hương, quả cảm dũng luyện, khi kết hợp với Gia Cát Lượng thì bù đắp được khuyết điểm của hắn.
Thế nhưng tháng 10 cùng năm, Tôn Sách phản công Thượng Ngu bị Bàng Thống bày mưu phục kích. Trên đường chạy về Ngô Quận lại gặp Cam Bôn.
Hai quân khổ chiến, Tôn Sách bị Cam Bôn giết chết tại trận. Có điều bản thân Cam Bôn cũng bị Tôn Sách liều mạng một kích khiến cho trọng thương. Tháng 12 cùng năm thì chết trên giường. Bàng Thống nhận nhiệm vụ, tiếp chưởng Vô Nan quân tiếp tục mãnh công Ngô Quận.
Năm 3 Đại Quan Đan Dương thất thủ.
Gia Cát Lượng lúc này mới thể hiện năng lực và trí tuệ như yêu nhân như vị kia trong diễn nghĩa.
Sau khi Tôn Sách chết, hắn được sự ủng hộ của Tôn Nhân tiếp chưởng Giang Đông. Chỉ dựa vào một Ngô Quận mà giằng co cùng Lục Tốn, Bàng Thống, Từ Thứ.
Khi Đổng Phi nhận được chiến báo thì không nhịn được cảm thán:
- Trên đời này làm gì có thiên tài? Bất kì ai cũng phải trải qua khổ luyện mới có thể hiển lộ năng lực. Nếu như ba năm trước đây Gia Cát Khổng Minh có thể có bản lĩnh ngày hôm nay, thì hươu chết về tay ai hãy còn chưa biết.
Đúng vậy.
Đổng Phi cuối cùng cũng được chứng kiến năng lực và thủ đoạn kinh người của Gia Cát Lượng.
Thế nhưng đại thế đã mất, hắn cũng vô lực xoay chuyển trời đất... Gia Cát Lượng chỉ còn cách phát huy hết thủ đoạn thiên mã hành không của hắn mà thôi.
Ít nhất trong thời gian tròn một năm, hắn đối mặt với ba người Bàng Thống, Lục Tốn, Từ Thứ mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào.
Chỉ có điều Ngô Quận tài nguyên thiếu thốn, tài nguyên có thể sử dụng của Gia Cát Lượng càng lúc càng ít. Cuối năm 4 Đại Quan cuối cùng cũng nếm mùi thất bại.
Với Đổng Phi mà nói, năm 4 Đại Quan không thể nghi ngờ chính là một năm đặc sắc.
Ba người Bàng Thống, Lục Tốn, Từ Thứ kỳ mưu diệu kế vô kể, Gia Cát Khổng Minh một mình ứng chiến cũng là diệu thủ liên miên, không hề kém 3 người.
Chỉ có điều nếu cứ tiếp tục thế này Đổng Phi cũng không chịu được.
Đánh nhiều hơn một ngày, tiền lương hao tổn vô số kể. Cho dù y nhà to nghiệp lớn cũng không thể chịu được hao tổn như vậy.
Cho nên Đổng Phi viết một phong thư thông qua Gia Cát Cẩn gửi đến Gia Cát Lượng. Tháng 3 năm 5 Đại Quan, Gia Cát Lượng mắt thấy đại thế đã mất liền dẫn theo gia quyến tập kích Hải Diêm, cướp hơn 30 chiếc Ngũ Nha chiến hạm to lớn của hải quân Liêu Đông đang trú ở Hải Diêm, từ vịnh Hàng Châu chạy ra biển, tha hương mà đi.
Khoảng chừng 20 năm sau, tại nơi lúc đó còn là man hoang, mà hậu thế gọi là Malaysia và Indonesia xuất hiện một quốc gia hoàn toàn mới, quốc hiệu là 'Ngô', trong sử sách gọ là Đại Ngô thiên quốc, từ đó về sau hùng bá Nam Dương.
Có điều việc này xảy ra vào nhiều năm về sau.
Tháng 10 năm 5 Đại Quan, Lục Tốn phụng mệnh quay lại Trường An, được phong tước Thư hầu, thành thân với Thái Tiết lúc này gần 25 tuổi, trải qua 7 năm mòn mỏi đợi chờ.
Tháng giêng năm 6 Đại Quan, Bàng Thống khải hoàn hồi triều...
**********
Đối với Đổng Ký mà nói, thời gian mấy năm qua không thể nghi ngờ giống như một giấc mộng.
Khổ tâm mưu tính lại bị phụ thân chối bỏ hoàn toàn. Trong thiên lao một năm, Đổng Ký dường như đã hiểu ra được nhiều điều.
Mỗi người đều có nguyên tắc của mình.
Như phụ thân hắn, nguyên tắc cực kì đơn giản. Không phải là vinh hoa phú quý, cũng không phải là chấp chưởng thiên hạ. Nguyên tắc của Đổng Phi chính là bảo vệ gia đình chu đáo, coi trọng lời đã hứa.
Có một số việc có vội cũng không được.
Tỷ như lúc trước Lưu Biện thất tung, nếu như Đổng Phi thực sự leo lên hoàng vị, như vậy y sẽ phải đối mặt với chinh phạt của thiên hạ.
Trước đây Đổng Phi có đại nghĩa.
Nhưng nếu y soán vị thì đại nghĩa đó cũng không còn, Quan Đông sẽ lại xuất hiện cục diện thế nào?
Có thể khẳng định chắc chắn, hiện tại đám người thứ sử Ký Châu Triệu Tiễn tuyệt sẽ không để tình huống như vậy xuất hiện.
Thế nhưng đến khi thiên hạ bình định, đại quyền chấp chưởng trong tay thì mọi việc sẽ khác. Ít nhất từ hiện tại mà xem thì là như vậy. Triệu Tiễn đã ốm chết được một năm. Mà Ký Châu dưới sự thống trị của Triệu Tiễn cũng hoàn toàn yên ổn. Tân nhiệm thứ sử Ký Châu Mi Trúc đã âm thầm tiếp chưởng Ký Châu.
5 năm tâm huyết của Triệu Tiễn cuối cùng rơi vào tay Đổng Phi.
Ngẫm ra đúng là gừng càng già càng cay. Phụ vương đã nói mọi việc phải tuần tự như tiến... Trước đây cảm thấy hình như phụ vương đã mất đi hùng tâm tráng chí rong ruổi chiến trường năm xưa, thế nhưng hiện tại xem ra tất cả đều nằm trong nắm tay của phụ thân.
Càng là như vậy, Đổng Ký lại càng thêm cẩn thận.
Sau khi đảm nhận thế tử Lương vương, Đổng Ký lại được Đổng Phi điều nhập Thừa Minh điện, đảm nhiệm thủ phụ tham nghị, cả ngày bận rộn không được nhàn.
Một ngày Đổng Ký lại được kiêm nhiệm Lễ bộ thị lang, cũng chủ trì đại khảo thu này.
Đổng Ký không khỏi thêm hoảng sợ.
Thi Hương đã tiến hành được 7 năm.
Thế nhưng đối với chức vụ nhân viên chủ trì Đổng Phi rất nghiêm ngặt, không ngờ đột nhiên lại giao chức này lên đầu Đổng Ký.
Đổng Ký sợ hãi, lập tức chạy tới Lễ bộ báo tin cho Thạch Thao.
Thạch Thao hiển nhiên lại động viên một phen, mang chi tiết các cuộc thi hương từ khi bắt đầu nói ra một lượt. Đợi đến khi Đổng Ký ra khỏi Lễ bộ thì trời cũng đã muộn.
Đổng Ký bất ngờ phát hiện ngoài đại môn Lễ bộ có một người đang đứng.
- Viện Dung đại thúc, sao ngài lại ở đây?
Đổng Thiết mỉm cười, khom người nói:
- Thế tử, vương gia mệnh ta ở đây đợi thế tử, mời ngài lập tức hồi vương phủ có chuyện quan trọng cần thương nghị.
- A.
Đổng Ký không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Từ sau khi Đổng Phi mệnh hắn mở phủ, thì chuyện gì cũng thông qua Thừa Minh điện truyền đạt.
Trừ tình huống đặc biệt thì Đổng Phi không nói với hắn câu nào. Vì chuyện này mà mẫu thân Đổng Lục của hắn không biết đã rớt bao nhiêu nước mắt.
Sao hôm nay lại gọi hắn tới?
Đổng Ký suy nghĩ một chút, cảm thấy mấy năm nay hắn vẫn rất thành thật, không hề làm việc gì bất thường...
- Thế tử, chúng ta đi nhanh lên một chút.
Đổng Thiết nói:
- Vương gia chờ đã lâu, nếu như không về sợ là sẽ giận.
Đổng Ký lên ngựa, sóng vai đi cùng Đổng Thiết.
Trên danh nghĩa, Đổng Thiết đã từ toàn bộ các chức quan, giờ chỉ còn là hạ nhân của Lương vương phủ. Nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết, tín nhiệm của Đổng Phi với Đổng Thiết khắp thiên hạ cũng chỉ có vài người có thể so được. Ngoài Điển Vi, Sa Ma Kha thì người còn lại là Tùy hầu Bàng Thống.
Trước mặt Đổng Thiết, Đổng Ký không dám khoe khoang.
- Thiết thúc, phụ vương tìm ta là có chuyện gì vậy?
Đổng Thiết nói:
- Việc này thì ta không rõ. Sáng sớm hôm nay vương gia nhận được một phong thư từ Tây Vực... Sau đó cả ngày nhốt trong thư phòng nói chuyện với mấy vị phu nhân. Có lẽ là giờ dậu vương gia mới đi ra, lập tức bảo ta đến đây tìm ngài. Ngoài ra còn Tất hầu, Thiên hầu, Thư hầu và Tùy hầu cũng đã được báo tin... Có điều bọn họ cũng không bận, hẳn là đã đến đông đủ.
- A.
Đổng Ký không dám chậm trễ nữa.
Tất hầu Điển Vi, Thiên hầu Sa Ma Kha, Thư hầu Lục Tốn, Tùy hầu Bàng Thống...
Trừ Lục Tốn không phải người nhà, thì những người khác có thể nói đều là những người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của Đổng Phi. Đột nhiên được triệu tập chắc chắn có đại sự.
Đổng Ký theo Đổng Thiết vội vội vàng vàng về phủ, không đợi bái kiến mẫu thân đã bị dẫn đến thư phòng.
Lương vương phủ cũng không có gì thay đổi. Trong thư phòng đặt một gia cụ gỗ lim kiểu mới, bên trên có một xấp thư tịch và địa đồ.
Đổng Phi ngồi ngay ngắn sau án thư, đám người Điển Vi, Sa Ma Kha cũng đều đã đến.
- Vương gia, thế tử tới rồi.
- Cho nó vào đi.
Vẻ mặt của Đổng Phi rất bình thản, qua mấy năm y có vẻ béo hơn một chút. Miệng rộng mũi sư, dưới cằm để râu, y chang Đổng Trác.
Đổng Ký thấp tha thấp thỏm đi vào.
Không biết vì sao uy của phụ vương hai năm nay càng lúc càng lớn.
- Tiểu Thiết, ngươi thủ ở bên ngoài, không có sự cho phép của ta bất kì ai cũng không được tiến vào.
- Rõ.
Đổng Ký trong lòng bất an, xem ra thật là có đại sự.
Đổng Phi ra hiệu cho Đổng Ký ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một cuốn thư tịch mở ra nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn Đổng Ký.
- Bá Uy.
- Có hài nhi.
- Hai năm nay ngươi làm không tệ, so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Ha ha, phủ thế tử của ngươi nhân tài đông đúc đấy.
Đổng Ký giật mình đánh thót.
- Chiết trùng giáo úy Cao Thuận đã thành nha môn tướng của ngươi, cấm trung tướng quân Tử Long cũng là đô úy của ngươi... Ừm, Ngụy Diên không ngờ trở thành binh tào duyện, Tuân Du là trưởng sử thế tử phủ. Ô, còn Lương Mậu, Lô Dục chỉ có thể làm tòng sự, Tào Phi Tuân Thích là tam giáp khoa cử lần đầu, đường đường Thái Học viện học sĩ cũng chỉ là thư tá của ngươi... Bá Uy, ngươi làm không tệ. Ừm, ngoài ra còn quân sư Chu Bất Nghi, Vương Mãi, Quách Hoài... Ha ha, ta cũng thấy đỏ mắt rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán Đổng Ký đã nhễ nhại.
- A, cái khiến ta kinh ngạc chính là Sử A không ngờ đã trở thành gia tướng của quý phủ ngươi. Kiếm pháp của hắn không tệ, không khác tiểu Thiết là mấy.
Đổng Phi gấp thư tịch lại, híp mắt cười nhìn Đổng Ký:
- Bá Uy, ngươi làm rất tốt.
- Hài nhi, hài nhi...
Đổng Ký có chút không thở nổi, ngẩng đầu nhìn mấy người xung quanh, nhưng phát hiện mọi người đều mỉm cười bình thản.
Đổng Ký dường như hiểu ra một chút, khẽ nói:
- Hài nhi biết tất cả đều là do phụ vương an bài, nếu không có phụ vương thì hài nhi sao có bản lĩnh chiêu lãm nhiều hiền lương như vậy?
Đổng Phi thở dài.
- Ngươi lông cánh đã đủ, có một số việc trong lòng ta cũng biết rõ ràng. Thật ra năm đó ta muốn trở về giết ngươi. Nếu không phải vì câu nói của Mạnh Đức trước khi chết, sợ là ta cũng không đổi chủ ý. Mạnh Đức nói nên dừng thì dừng, có một số việc ta không thể làm chủ. Ngẫm lại lời này của hắn rất có đạo lý. Nếu như đã có một số việc ta không thể thay đổi, thì đơn giản thuận thế mà làm, tùy ý nó phát triển. Hai năm nay, việc ngươi làm ở Thừa Minh điện khiến ta rất hài lòng.
Đổng Ký không lên tiếng, không dám mở miệng ngắt lời Đổng Phi.
Đổng Phi đưa phong thư ra:
- Ngoại công ngươi đi rồi.
- A?
Trong giọng nói Đổng Phi mang theo thương cảm:
- Đời này ta cảm kích nhất hai người, một là tằng tổ mẫu của ngươi. Nếu không có người, thì có lẽ ta đã chết đuối lúc vừa sinh ra. Người còn lại là ngoại công của ngươi, nếu không có lão nhân gia, sợ là ta không thể có được thành tựu hôm nay, càng không nói tới người còn gả đại nương của ngươi cho ta, từ đó ta mới được sĩ nhân từ từ tiếp thụ.
Điển Vi, Sa Ma Kha cũng đều lộ ra vẻ thương cảm.
- Ngoại công ngươi đi để lại một người con, nay cũng là một tiểu quốc chủ ở Ba Tư. Tình hình của Ba Tư không quá ổn định. Nhất là sau khi ngoại công ngươi đi rồi, rất nhiều kẻ nhăm nhe tiểu cữu cữu của ngươi. Ngoại bà ngươi gởi thư thỉnh ta xuất binh, giúp tiểu cữu cữu ngươi một tay.
Thật ra Đổng Phi dù không nói rõ, nhưng những người đang ngồi đây đều biết vị ngoại bà kia là ai.
- Ta đã đồng ý.
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Một tháng sau ta sẽ lĩnh binh tây hành. Mẫu thân ngươi, đại nương, nương và tứ nương. Còn cả mấy đệ đệ của ngươi cũng đều muốn theo ta xuất chinh. Ngoài ra đại bá ngươi, tam thúc, còn cả Sĩ Nguyên cũng dẫn theo toàn gia cùng ta tây hành. Ngươi... Có hiểu ý ta không?
Đổng Ký há hốc:
- Vậy còn hài nhi?
Lục Tốn nói:
- Nhạc phụ cảm thấy hoàng thượng tuổi còn nhỏ, nếu nhạc phụ xuất chinh thì trong nhà không thể thiếu người. Cho nên hi vọng ngươi ở lại... Giám quốc.
- A?
Đổng Phi nói:
- Nếu nói đến giám quốc thì tuổi ngươi còn hơi nhỏ. Có điều nếu nói về năng lực và kinh nghiệm thì cũng không phải quá kém. Tuổi của Lâu Khuê cũng đã lớn, vài ngày trước nói với ta muốn trí sĩ. Sư huynh trước đây sai sót, nhưng mấy năm nay ở Sóc Phương cũng đã chịu đủ khổ sở, thống trị ba quận tái bắc không tồi, coi như là đoái công chuộc tội. Ngày mai hắn sẽ được gọi về Thừa Minh điện.
- Bên cạnh ngươi hiền lương không ít. Lại có tỷ phu ngươi bên cạnh ứng phó, hơn nữa Thúc Chí, Lệnh Minh đối với ngươi cũng rất vừa lòng, cuối cùng ta đã có thể yên tâm giao quốc sự cho ngươi. Về phần ngươi làm tốt hay dở thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi. Ngươi là một tiểu tử thông minh, có khả năng, cũng có thủ đoạn. Chỉ là đôi khi khí lượng hơi nhỏ. Có điều hai năm nay cũng coi như có tiến bộ.
- Đang ngồi ở đây đều là người trong nhà, ta chỉ có ba câu tặng ngươi: Mọi việc phải suy nghĩ trước sau, phải có lượng dùng người; Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, phải lấy sử làm gương, lấy người làm kính; Phải nghe từ nhiều phía, Lời thật mất lòng, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà tặc lưỡi. Nơi đây ta có một phong thư của quân sư lưu cho ta, ngươi hãy xem cho kỹ.
Đổng Phi nói xong lấy từ trên án một phong thư đưa cho Đổng Ký.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Hôm nay ta thiết yến trong phủ, mời không ít người... Bá Uy, ngươi ra ngoài tiếp khách một chút.
- Vâng.
Đổng Ký cất thư, cùng Bàng Thống, Lục Tốn đứng dậy cáo từ.
Điển Vi và Sa Ma Kha vẫn ở lại.
- Nhị đệ, ngươi thật sự không định quay về sao?
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Không về nữa... Ha ha, thiên hạ to lớn hơn cả tưởng tượng hai ta. Trung Nguyên bình định, sức mạnh chúng ta chẳng lẽ dùng trên bụng nữ nhân sao? Giống như Sa Sa, từ khi nạp Thái Uyển kia giờ gầy đi rồi.
Khuôn mặt Sa Ma Kha đỏ bừng lên.
- Có trở về hay không với ta đều không có gì đáng kể. Nếu như Bá Uy có thể làm tốt thì ta không về có sao? Nếu như nó không có bản lĩnh thì ta về có tác dụng gì? Có một số việc chúng ta chỉ có thể làm đến bước này, còn lại phải xem cố gắng của hắn. Nếu hắn đã lựa chọn...
Đổng Phi nói xong thì đứng dậy:
- Đi thôi, khách nhân đã tới rồi, chớ có để họ sốt ruột.
**********
Một tháng sau, ngoài thành Trường An tinh kỳ phấp phới.
Đổng Phi mặc cho văn võ bá quan ngăn cản, quyết định tây chinh. Có điều việc y lưu Đổng Ký lại giám quốc không ai đứng ra phản đối.
Ít nhất tam phụ đại thần Thừa Minh điện đều im lặng.
Thủ phụ Cố Ung, thứ phụ Trần Đáo, tam phụ Thạch Thao...
Đổng Ký dẫn thê tử Lữ Hân, dẫn theo quan viên lớn nhỏ trong phủ tiễn Đổng Phi đến cầu.
Lúc này dương liễu đang xanh.
Mặc dù trong suốt một tháng, ngày nào Đổng Lục cũng gọi Đổng Ký tới nói chuyện, nhưng lúc này vẫn không nhịn được rớt nước mắt.
Đổng Ký vốn định ngăn cản mẫu thân đi.
Nhưng Đổng Lục lại nói:
- Đại nương ngươi xuất thân đại gia, tam nương cả ngày vũ đao lộng thương, tứ nương là một con mọt sách. Lần tây hành này không biết là sẽ có chuyện gì. Phụ vương ngươi hai năm nay thoải mái đã quen rồi, nếu như không có người bên cạnh chăm sóc sợ là không vui vẻ. Từ nhỏ ta đã theo phụ vương ngươi, rất hiểu sở thích của y. Theo y đi cũng để chăm sóc lẫn nhau... Bá Uy à, phải ngoan ngoãn, mọi việc phải suy nghĩ nhiều hơn, nghìn vạn lần đừng làm chuyện khiến phụ vương ngươi tức giận nữa.
Đổng Ký nhất nhất đáp ứng.
Bên kia Đổng Phi khẽ an ủi Thái Tiết, rồi chậm rãi bước tới.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, có phải là xuất binh chiến tranh đâu? Khóc sướt mướt còn ra cái thể thống gì?
Y phất tay bảo mọi người lên xe ngựa, sau đó quan sát Đổng Ký từ trên xuống dưới, chỉ là trong ánh mắt kia không còn chút áp lực khiến Đổng Ký sợ hãi lúc trước nữa.
Đột nhiên y tiến lên một bước ôm chặt lấy Đổng Ký.
- Lục Cân, hãy bảo trọng, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi.
Đã bao nhiêu lâu Đổng Ký không được nghe Đổng Phi gọi nhũ danh như vậy, nước mắt Đổng Ký rút cuộc không kìm được ứa ra.
- Nhớ kỹ lời ta, mọi việc đều phải lưu một con đường, học vấn cha không được tốt lắm, nhưng cũng biết đạo lý tốt quá hóa dở.
- Hài nhi nhớ kỹ.
Đổng Phi mỉm cười, lại ôm chặt Đổng Ký lần nữa:
- Chăm sóc tỷ tỷ ngươi cho tốt.
Nói xong Đổng Phi xoay người lên ngựa, vung nắm tay lên không trung:
- Xuất phát.
Sư tông thú đã qua thởi đỉnh phong, nhưng tuổi già chí chưa già, vẫn rất thần tuấn. Ngửa cổ tung đề hí một tiếng dài, bước về phía trước.
Đổng Ký không nhịn được gọi với theo:
- Cha.
Đổng Phi trên lưng ngựa run lên, nhưng không quay đầu lại, chỉ là vẫy tay về phía sau, phóng ngựa chạy đi như bay...
Năm 7 Đại Quan, Đổng Phi dẫn binh mã viễn chinh Ba Tư, từ đó về sau không đặt chân trở về Trung Nguyên nửa bước.
Sau khi Đổng Phi rời đi ba năm, Đổng Ký dưới sự thúc ép của triều thần, bức Thiếu đế nhường vị, đăng cơ làm đế, quốc hiệu là 'Lương'.
Trong [Lương sử], Đổng Ký là Lương thái tông, còn Đổng Phi được tôn làm thái tổ.
Lịch sử từ đó về sau mở ra một chương mới.
**********
Khi Đổng Phi rời khỏi Trường An còn dẫn theo toàn bộ già trẻ Tào gia.
Lấy con thứ ba Tào Tháo là Tào Chương làm tiên phong, Đổng Sóc làm tả hộ quân, Đổng Hựu làm hữu hộ quân, còn Đổng Phi tự mình tọa trấn trung quân, Điển Vi, Sa Ma Kha thì theo quân mà đi.
Ngoài dự đoán mọi người chính là thái thú Tam Hàn Hạ Tề trở thành thống soái hậu quân.
Theo Hạ Tề nói:
- Đánh vài chục năm, giết ở Tam Hàn máu chảy thành sông, nhưng toàn thân cũng đầy sẹo. Nội chiến ta không muốn tham dự nữa, nhưng xuất chinh tây phương sao có thể thiếu được ta? Ta có ba con trai đều nguyện ý theo vương gia, kiến công nước khác.
Hạ Tề nói những lời này khiến Đổng Phi cực kỳ sung sướng.
Ba vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về Tây Vực.
Khoảng chừng 50 ngày sau khi rời Trường An, đại quân đi qua Vũ Uy, đến Ốc Lan huyện. Lúc này xem như đã tiến vào Trương Dịch.
Đêm đó Đổng Phi sai người nghỉ ngơi tại Ốc Lan.
Đồng thời phái khoái mã đến Hán An thành báo cho Từ Hoảng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã 20 năm trôi qua từ lần trước nhập Tây Vực. Ba người Đổng Phi, Điển Vi, Sa Ma Kha đang ngồi trong quân trướng uống rượu, ôn lại sự tình năm xưa, không nhịn được cười ha ha. Lúc đầu chỉ có 3 người nói, nhưng đến lúc sau đám người Thái Diễm cũng tham gia.
Rượu đến lúc hưng phấn, đột nhiên Đổng Thiết tiến vào bẩm báo:
- Vương gia, ngoài doanh có cố nhân cầu kiến.
- Cố nhân?
Đổng Phi kinh ngạc:
- Cố nhân? Cố nhân nào? Cố nhân của ta ngươi đề biết cả, người đó là ai?
Đổng Thiết cười nói:
- Lai lịch vị cố nhân này rất lớn, không cho ta nói tên, nếu như ta nói rồi chắc chắc hắn sẽ không bỏ qua cho ta. Hơn nữa còn muốn đại vương tự mình ra ngoài nghênh tiếp.
- Bậy.
Sa Ma Kha nghe vậy giận tím mặt:
- Tiểu tử vô liêm sỉ kia không muốn sống nữa hay sao, lại dám trêu chọc các ông? Nhị ca chờ chút, để ta trói hắn đến.
- Khoan đã.
Trong lòng Đổng Phi đột nhiên khẽ động.
Người Đổng Thiết biết, lại có khẩu khí lớn như vậy, trong những người y biết thì dường như chỉ có một người dám nói như vậy.
Lẽ nào...
Đổng Phi bật dậy, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người ba chân bốn cẳng chạy ra cửa doanh.
Dưới ánh lửa, một lão giả tướng mạo gầy gò tay vịn quải trượng đứng đó. Một thân y phục màu xanh, toát ra soái khí bất tận.
Râu ba chỏm dưới hàm trong gió đong đưa.
Phía sau hắn còn có hai nam tử ba mươi tuổi đang khoanh tay đứng.
Đổng Phi thấy được lão giả này thì cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí bộc phát, nhưng khi tới miệng lại không thể nói ra lời.
Lão giả cười nói:
- Nhìn thấy lão sư sao không nói lời nào? Ha ha, nghe nói đại vương ngài muốn Tây chinh, không biết lão già này có tác dụng hay không?
Đổng Phi cười rồi.
Y tiến lên một bước, vái chào sát đất:
- Nếu có tiên sinh đi theo, Phi... Không còn gì phải lo lắng.
Hai người nhìn nhau không khỏi cất tiếng cười to.
Tiếng cười kia trong màn đêm quanh quẩn mãi không thôi...
Quyết định của Đổng Phi khiến cho rất nhiều người cảm thấy thất vọng. Nhưng sau đó vào tháng 3 năm Đại Quan đầu tiên, Đổng Phi lại làm một quyết định kì quái.
Đổng Ký bị giam giữ tròn một năm cuối cùng cũng được thả ra.
Rất nhiều người cảm thấy Đổng Ký trải qua chuyện lần này thì địa vị thế tử sẽ bị hủy đi. Nhưng không, sau khi Đổng Phi thả Đổng Ký thì chính thức tuyên bố, Đổng Ký chính là thế tử Lương vương phủ, cũng xây phủ thế tử ở Tiến Xương phường, chấp thuận Đổng Ký mở phủ riêng, chiêu nạp phụ tá.
Đây là việc khiến người khác nhìn không thấu.
Nhưng có người thông minh thì sẽ nhìn ra trong quyết định của Đổng Phi một số manh mối.
Nhất là việc quan viên văn võ bị giam giữ cùng Đổng Ký lúc trước đều đến xin đầu nhập khi Đổng Ký mở phủ riêng, mà Đổng Phi lại không có bất cứ thái độ gì. Tình hình lúc này trở nên rõ ràng hơn, đồng thời bắt đầu có người động tâm tư, tự đến đề cử bản thân.
Nhưng trừ điều đó ra, Đổng Phi không lộ bất cứ điều gì khác.
Trong câu chuyện đầu đường cuối phố, mặc dù Đổng Ký được bổ nhiệm là Lương vương thế tử, nhưng thực tế từ khi được thả ra, thái độ của Đổng Phi với hắn vẫn rất lạnh nhạt.
Tháng 8 năm Đại Quan đầu tiên, Lục Tốn hỏa thiêu Sài Tang, đoạt Lư Giang.
Cùng tháng, Bàng Thống bày kế ở Ô Thương bắn chết Trình Phổ, bắt Ngu Phiên làm tù binh, chiếm lĩnh hoàn toàn Hội Kê. Trương Nhậm nhân cơ hội phân binh đánh vào Đan Dương.
Tháng 10, Sa Ma Kha, Hoàng Trung xuất kích từ Cửu Giang, trảm thái thú Đan Dương Trương Hoằng.
Có tin tức tốt, nhưng cũng có tin tức xấu... Trần Cung và Từ Thứ bày kế tập kích Khúc A, bị Gia Cát Lượng nhìn thấu, trên đường phục kích bắn chết Trần Cung.
Đây cũng là đả kích lớn nhất với Đổng Phi trong năm Đại Quan đầu tiên.
Tháng 12 năm đầu Đại Quan, Đổng Phi tuyên bố thay đổi triều chính. Loại bỏ chế độ cửu khanh, đặt riêng lục bộ, bố trí thượng thư, thị lang, thành lập nội các, đặt các chức quan thủ phụ, thứ phụ. Thật ra nội các chế sớm đã ra đời, chỉ là năm xưa gọi là Thừa Minh điện, hiện tại quang minh chính đại lập ra mà thôi. Về phần ưu khuyết của chế độ này, thì phải chờ thực tiễn sau này mới biết.
Nhưng ít ra trước mắt không ai dám đứng ra phản đối.
Tháng giêng năm Đại Quan thứ 2, chiến sự Nhữ Nam cũng xong...
Trương Yến bị Trần Đáo, Bàng Đức giáp công phải lui về giữ Nhương sơn, cùng tháng ốm chết.
Hồ Chiêu được bổ nhiệm làm thứ sử Kinh Châu, Bàng Đức được phong làm Kinh Châu hành quân tổng quản, tách quân sự và chính trị thành hệ thống độc lập.
Lâu Khuê được phong làm thứ sử Dự Châu, Trần Đáo đảm nhiệm Dự Châu hành quân tổng quản.
Lương Tập làm thứ sử Duyễn Châu, Trương Cáp đảm đương Duyễn Châu hành quân tổng quản...
Đến lúc này Quan Đông bình định, theo việc Đổng Phi phổ biến luật pháp mà dần khôi phục nguyên khí, tái hiện thịnh vượng và phồn vinh năm xưa.
Trong Đại Quan năm 2, Gia Cát Lượng thành thân với muội muội Tôn Nhân của Tôn Sách
Tôn Nhân, nhũ danh Thượng Hương, quả cảm dũng luyện, khi kết hợp với Gia Cát Lượng thì bù đắp được khuyết điểm của hắn.
Thế nhưng tháng 10 cùng năm, Tôn Sách phản công Thượng Ngu bị Bàng Thống bày mưu phục kích. Trên đường chạy về Ngô Quận lại gặp Cam Bôn.
Hai quân khổ chiến, Tôn Sách bị Cam Bôn giết chết tại trận. Có điều bản thân Cam Bôn cũng bị Tôn Sách liều mạng một kích khiến cho trọng thương. Tháng 12 cùng năm thì chết trên giường. Bàng Thống nhận nhiệm vụ, tiếp chưởng Vô Nan quân tiếp tục mãnh công Ngô Quận.
Năm 3 Đại Quan Đan Dương thất thủ.
Gia Cát Lượng lúc này mới thể hiện năng lực và trí tuệ như yêu nhân như vị kia trong diễn nghĩa.
Sau khi Tôn Sách chết, hắn được sự ủng hộ của Tôn Nhân tiếp chưởng Giang Đông. Chỉ dựa vào một Ngô Quận mà giằng co cùng Lục Tốn, Bàng Thống, Từ Thứ.
Khi Đổng Phi nhận được chiến báo thì không nhịn được cảm thán:
- Trên đời này làm gì có thiên tài? Bất kì ai cũng phải trải qua khổ luyện mới có thể hiển lộ năng lực. Nếu như ba năm trước đây Gia Cát Khổng Minh có thể có bản lĩnh ngày hôm nay, thì hươu chết về tay ai hãy còn chưa biết.
Đúng vậy.
Đổng Phi cuối cùng cũng được chứng kiến năng lực và thủ đoạn kinh người của Gia Cát Lượng.
Thế nhưng đại thế đã mất, hắn cũng vô lực xoay chuyển trời đất... Gia Cát Lượng chỉ còn cách phát huy hết thủ đoạn thiên mã hành không của hắn mà thôi.
Ít nhất trong thời gian tròn một năm, hắn đối mặt với ba người Bàng Thống, Lục Tốn, Từ Thứ mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào.
Chỉ có điều Ngô Quận tài nguyên thiếu thốn, tài nguyên có thể sử dụng của Gia Cát Lượng càng lúc càng ít. Cuối năm 4 Đại Quan cuối cùng cũng nếm mùi thất bại.
Với Đổng Phi mà nói, năm 4 Đại Quan không thể nghi ngờ chính là một năm đặc sắc.
Ba người Bàng Thống, Lục Tốn, Từ Thứ kỳ mưu diệu kế vô kể, Gia Cát Khổng Minh một mình ứng chiến cũng là diệu thủ liên miên, không hề kém 3 người.
Chỉ có điều nếu cứ tiếp tục thế này Đổng Phi cũng không chịu được.
Đánh nhiều hơn một ngày, tiền lương hao tổn vô số kể. Cho dù y nhà to nghiệp lớn cũng không thể chịu được hao tổn như vậy.
Cho nên Đổng Phi viết một phong thư thông qua Gia Cát Cẩn gửi đến Gia Cát Lượng. Tháng 3 năm 5 Đại Quan, Gia Cát Lượng mắt thấy đại thế đã mất liền dẫn theo gia quyến tập kích Hải Diêm, cướp hơn 30 chiếc Ngũ Nha chiến hạm to lớn của hải quân Liêu Đông đang trú ở Hải Diêm, từ vịnh Hàng Châu chạy ra biển, tha hương mà đi.
Khoảng chừng 20 năm sau, tại nơi lúc đó còn là man hoang, mà hậu thế gọi là Malaysia và Indonesia xuất hiện một quốc gia hoàn toàn mới, quốc hiệu là 'Ngô', trong sử sách gọ là Đại Ngô thiên quốc, từ đó về sau hùng bá Nam Dương.
Có điều việc này xảy ra vào nhiều năm về sau.
Tháng 10 năm 5 Đại Quan, Lục Tốn phụng mệnh quay lại Trường An, được phong tước Thư hầu, thành thân với Thái Tiết lúc này gần 25 tuổi, trải qua 7 năm mòn mỏi đợi chờ.
Tháng giêng năm 6 Đại Quan, Bàng Thống khải hoàn hồi triều...
**********
Đối với Đổng Ký mà nói, thời gian mấy năm qua không thể nghi ngờ giống như một giấc mộng.
Khổ tâm mưu tính lại bị phụ thân chối bỏ hoàn toàn. Trong thiên lao một năm, Đổng Ký dường như đã hiểu ra được nhiều điều.
Mỗi người đều có nguyên tắc của mình.
Như phụ thân hắn, nguyên tắc cực kì đơn giản. Không phải là vinh hoa phú quý, cũng không phải là chấp chưởng thiên hạ. Nguyên tắc của Đổng Phi chính là bảo vệ gia đình chu đáo, coi trọng lời đã hứa.
Có một số việc có vội cũng không được.
Tỷ như lúc trước Lưu Biện thất tung, nếu như Đổng Phi thực sự leo lên hoàng vị, như vậy y sẽ phải đối mặt với chinh phạt của thiên hạ.
Trước đây Đổng Phi có đại nghĩa.
Nhưng nếu y soán vị thì đại nghĩa đó cũng không còn, Quan Đông sẽ lại xuất hiện cục diện thế nào?
Có thể khẳng định chắc chắn, hiện tại đám người thứ sử Ký Châu Triệu Tiễn tuyệt sẽ không để tình huống như vậy xuất hiện.
Thế nhưng đến khi thiên hạ bình định, đại quyền chấp chưởng trong tay thì mọi việc sẽ khác. Ít nhất từ hiện tại mà xem thì là như vậy. Triệu Tiễn đã ốm chết được một năm. Mà Ký Châu dưới sự thống trị của Triệu Tiễn cũng hoàn toàn yên ổn. Tân nhiệm thứ sử Ký Châu Mi Trúc đã âm thầm tiếp chưởng Ký Châu.
5 năm tâm huyết của Triệu Tiễn cuối cùng rơi vào tay Đổng Phi.
Ngẫm ra đúng là gừng càng già càng cay. Phụ vương đã nói mọi việc phải tuần tự như tiến... Trước đây cảm thấy hình như phụ vương đã mất đi hùng tâm tráng chí rong ruổi chiến trường năm xưa, thế nhưng hiện tại xem ra tất cả đều nằm trong nắm tay của phụ thân.
Càng là như vậy, Đổng Ký lại càng thêm cẩn thận.
Sau khi đảm nhận thế tử Lương vương, Đổng Ký lại được Đổng Phi điều nhập Thừa Minh điện, đảm nhiệm thủ phụ tham nghị, cả ngày bận rộn không được nhàn.
Một ngày Đổng Ký lại được kiêm nhiệm Lễ bộ thị lang, cũng chủ trì đại khảo thu này.
Đổng Ký không khỏi thêm hoảng sợ.
Thi Hương đã tiến hành được 7 năm.
Thế nhưng đối với chức vụ nhân viên chủ trì Đổng Phi rất nghiêm ngặt, không ngờ đột nhiên lại giao chức này lên đầu Đổng Ký.
Đổng Ký sợ hãi, lập tức chạy tới Lễ bộ báo tin cho Thạch Thao.
Thạch Thao hiển nhiên lại động viên một phen, mang chi tiết các cuộc thi hương từ khi bắt đầu nói ra một lượt. Đợi đến khi Đổng Ký ra khỏi Lễ bộ thì trời cũng đã muộn.
Đổng Ký bất ngờ phát hiện ngoài đại môn Lễ bộ có một người đang đứng.
- Viện Dung đại thúc, sao ngài lại ở đây?
Đổng Thiết mỉm cười, khom người nói:
- Thế tử, vương gia mệnh ta ở đây đợi thế tử, mời ngài lập tức hồi vương phủ có chuyện quan trọng cần thương nghị.
- A.
Đổng Ký không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Từ sau khi Đổng Phi mệnh hắn mở phủ, thì chuyện gì cũng thông qua Thừa Minh điện truyền đạt.
Trừ tình huống đặc biệt thì Đổng Phi không nói với hắn câu nào. Vì chuyện này mà mẫu thân Đổng Lục của hắn không biết đã rớt bao nhiêu nước mắt.
Sao hôm nay lại gọi hắn tới?
Đổng Ký suy nghĩ một chút, cảm thấy mấy năm nay hắn vẫn rất thành thật, không hề làm việc gì bất thường...
- Thế tử, chúng ta đi nhanh lên một chút.
Đổng Thiết nói:
- Vương gia chờ đã lâu, nếu như không về sợ là sẽ giận.
Đổng Ký lên ngựa, sóng vai đi cùng Đổng Thiết.
Trên danh nghĩa, Đổng Thiết đã từ toàn bộ các chức quan, giờ chỉ còn là hạ nhân của Lương vương phủ. Nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết, tín nhiệm của Đổng Phi với Đổng Thiết khắp thiên hạ cũng chỉ có vài người có thể so được. Ngoài Điển Vi, Sa Ma Kha thì người còn lại là Tùy hầu Bàng Thống.
Trước mặt Đổng Thiết, Đổng Ký không dám khoe khoang.
- Thiết thúc, phụ vương tìm ta là có chuyện gì vậy?
Đổng Thiết nói:
- Việc này thì ta không rõ. Sáng sớm hôm nay vương gia nhận được một phong thư từ Tây Vực... Sau đó cả ngày nhốt trong thư phòng nói chuyện với mấy vị phu nhân. Có lẽ là giờ dậu vương gia mới đi ra, lập tức bảo ta đến đây tìm ngài. Ngoài ra còn Tất hầu, Thiên hầu, Thư hầu và Tùy hầu cũng đã được báo tin... Có điều bọn họ cũng không bận, hẳn là đã đến đông đủ.
- A.
Đổng Ký không dám chậm trễ nữa.
Tất hầu Điển Vi, Thiên hầu Sa Ma Kha, Thư hầu Lục Tốn, Tùy hầu Bàng Thống...
Trừ Lục Tốn không phải người nhà, thì những người khác có thể nói đều là những người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của Đổng Phi. Đột nhiên được triệu tập chắc chắn có đại sự.
Đổng Ký theo Đổng Thiết vội vội vàng vàng về phủ, không đợi bái kiến mẫu thân đã bị dẫn đến thư phòng.
Lương vương phủ cũng không có gì thay đổi. Trong thư phòng đặt một gia cụ gỗ lim kiểu mới, bên trên có một xấp thư tịch và địa đồ.
Đổng Phi ngồi ngay ngắn sau án thư, đám người Điển Vi, Sa Ma Kha cũng đều đã đến.
- Vương gia, thế tử tới rồi.
- Cho nó vào đi.
Vẻ mặt của Đổng Phi rất bình thản, qua mấy năm y có vẻ béo hơn một chút. Miệng rộng mũi sư, dưới cằm để râu, y chang Đổng Trác.
Đổng Ký thấp tha thấp thỏm đi vào.
Không biết vì sao uy của phụ vương hai năm nay càng lúc càng lớn.
- Tiểu Thiết, ngươi thủ ở bên ngoài, không có sự cho phép của ta bất kì ai cũng không được tiến vào.
- Rõ.
Đổng Ký trong lòng bất an, xem ra thật là có đại sự.
Đổng Phi ra hiệu cho Đổng Ký ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một cuốn thư tịch mở ra nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn Đổng Ký.
- Bá Uy.
- Có hài nhi.
- Hai năm nay ngươi làm không tệ, so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Ha ha, phủ thế tử của ngươi nhân tài đông đúc đấy.
Đổng Ký giật mình đánh thót.
- Chiết trùng giáo úy Cao Thuận đã thành nha môn tướng của ngươi, cấm trung tướng quân Tử Long cũng là đô úy của ngươi... Ừm, Ngụy Diên không ngờ trở thành binh tào duyện, Tuân Du là trưởng sử thế tử phủ. Ô, còn Lương Mậu, Lô Dục chỉ có thể làm tòng sự, Tào Phi Tuân Thích là tam giáp khoa cử lần đầu, đường đường Thái Học viện học sĩ cũng chỉ là thư tá của ngươi... Bá Uy, ngươi làm không tệ. Ừm, ngoài ra còn quân sư Chu Bất Nghi, Vương Mãi, Quách Hoài... Ha ha, ta cũng thấy đỏ mắt rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán Đổng Ký đã nhễ nhại.
- A, cái khiến ta kinh ngạc chính là Sử A không ngờ đã trở thành gia tướng của quý phủ ngươi. Kiếm pháp của hắn không tệ, không khác tiểu Thiết là mấy.
Đổng Phi gấp thư tịch lại, híp mắt cười nhìn Đổng Ký:
- Bá Uy, ngươi làm rất tốt.
- Hài nhi, hài nhi...
Đổng Ký có chút không thở nổi, ngẩng đầu nhìn mấy người xung quanh, nhưng phát hiện mọi người đều mỉm cười bình thản.
Đổng Ký dường như hiểu ra một chút, khẽ nói:
- Hài nhi biết tất cả đều là do phụ vương an bài, nếu không có phụ vương thì hài nhi sao có bản lĩnh chiêu lãm nhiều hiền lương như vậy?
Đổng Phi thở dài.
- Ngươi lông cánh đã đủ, có một số việc trong lòng ta cũng biết rõ ràng. Thật ra năm đó ta muốn trở về giết ngươi. Nếu không phải vì câu nói của Mạnh Đức trước khi chết, sợ là ta cũng không đổi chủ ý. Mạnh Đức nói nên dừng thì dừng, có một số việc ta không thể làm chủ. Ngẫm lại lời này của hắn rất có đạo lý. Nếu như đã có một số việc ta không thể thay đổi, thì đơn giản thuận thế mà làm, tùy ý nó phát triển. Hai năm nay, việc ngươi làm ở Thừa Minh điện khiến ta rất hài lòng.
Đổng Ký không lên tiếng, không dám mở miệng ngắt lời Đổng Phi.
Đổng Phi đưa phong thư ra:
- Ngoại công ngươi đi rồi.
- A?
Trong giọng nói Đổng Phi mang theo thương cảm:
- Đời này ta cảm kích nhất hai người, một là tằng tổ mẫu của ngươi. Nếu không có người, thì có lẽ ta đã chết đuối lúc vừa sinh ra. Người còn lại là ngoại công của ngươi, nếu không có lão nhân gia, sợ là ta không thể có được thành tựu hôm nay, càng không nói tới người còn gả đại nương của ngươi cho ta, từ đó ta mới được sĩ nhân từ từ tiếp thụ.
Điển Vi, Sa Ma Kha cũng đều lộ ra vẻ thương cảm.
- Ngoại công ngươi đi để lại một người con, nay cũng là một tiểu quốc chủ ở Ba Tư. Tình hình của Ba Tư không quá ổn định. Nhất là sau khi ngoại công ngươi đi rồi, rất nhiều kẻ nhăm nhe tiểu cữu cữu của ngươi. Ngoại bà ngươi gởi thư thỉnh ta xuất binh, giúp tiểu cữu cữu ngươi một tay.
Thật ra Đổng Phi dù không nói rõ, nhưng những người đang ngồi đây đều biết vị ngoại bà kia là ai.
- Ta đã đồng ý.
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Một tháng sau ta sẽ lĩnh binh tây hành. Mẫu thân ngươi, đại nương, nương và tứ nương. Còn cả mấy đệ đệ của ngươi cũng đều muốn theo ta xuất chinh. Ngoài ra đại bá ngươi, tam thúc, còn cả Sĩ Nguyên cũng dẫn theo toàn gia cùng ta tây hành. Ngươi... Có hiểu ý ta không?
Đổng Ký há hốc:
- Vậy còn hài nhi?
Lục Tốn nói:
- Nhạc phụ cảm thấy hoàng thượng tuổi còn nhỏ, nếu nhạc phụ xuất chinh thì trong nhà không thể thiếu người. Cho nên hi vọng ngươi ở lại... Giám quốc.
- A?
Đổng Phi nói:
- Nếu nói đến giám quốc thì tuổi ngươi còn hơi nhỏ. Có điều nếu nói về năng lực và kinh nghiệm thì cũng không phải quá kém. Tuổi của Lâu Khuê cũng đã lớn, vài ngày trước nói với ta muốn trí sĩ. Sư huynh trước đây sai sót, nhưng mấy năm nay ở Sóc Phương cũng đã chịu đủ khổ sở, thống trị ba quận tái bắc không tồi, coi như là đoái công chuộc tội. Ngày mai hắn sẽ được gọi về Thừa Minh điện.
- Bên cạnh ngươi hiền lương không ít. Lại có tỷ phu ngươi bên cạnh ứng phó, hơn nữa Thúc Chí, Lệnh Minh đối với ngươi cũng rất vừa lòng, cuối cùng ta đã có thể yên tâm giao quốc sự cho ngươi. Về phần ngươi làm tốt hay dở thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi. Ngươi là một tiểu tử thông minh, có khả năng, cũng có thủ đoạn. Chỉ là đôi khi khí lượng hơi nhỏ. Có điều hai năm nay cũng coi như có tiến bộ.
- Đang ngồi ở đây đều là người trong nhà, ta chỉ có ba câu tặng ngươi: Mọi việc phải suy nghĩ trước sau, phải có lượng dùng người; Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, phải lấy sử làm gương, lấy người làm kính; Phải nghe từ nhiều phía, Lời thật mất lòng, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà tặc lưỡi. Nơi đây ta có một phong thư của quân sư lưu cho ta, ngươi hãy xem cho kỹ.
Đổng Phi nói xong lấy từ trên án một phong thư đưa cho Đổng Ký.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Hôm nay ta thiết yến trong phủ, mời không ít người... Bá Uy, ngươi ra ngoài tiếp khách một chút.
- Vâng.
Đổng Ký cất thư, cùng Bàng Thống, Lục Tốn đứng dậy cáo từ.
Điển Vi và Sa Ma Kha vẫn ở lại.
- Nhị đệ, ngươi thật sự không định quay về sao?
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Không về nữa... Ha ha, thiên hạ to lớn hơn cả tưởng tượng hai ta. Trung Nguyên bình định, sức mạnh chúng ta chẳng lẽ dùng trên bụng nữ nhân sao? Giống như Sa Sa, từ khi nạp Thái Uyển kia giờ gầy đi rồi.
Khuôn mặt Sa Ma Kha đỏ bừng lên.
- Có trở về hay không với ta đều không có gì đáng kể. Nếu như Bá Uy có thể làm tốt thì ta không về có sao? Nếu như nó không có bản lĩnh thì ta về có tác dụng gì? Có một số việc chúng ta chỉ có thể làm đến bước này, còn lại phải xem cố gắng của hắn. Nếu hắn đã lựa chọn...
Đổng Phi nói xong thì đứng dậy:
- Đi thôi, khách nhân đã tới rồi, chớ có để họ sốt ruột.
**********
Một tháng sau, ngoài thành Trường An tinh kỳ phấp phới.
Đổng Phi mặc cho văn võ bá quan ngăn cản, quyết định tây chinh. Có điều việc y lưu Đổng Ký lại giám quốc không ai đứng ra phản đối.
Ít nhất tam phụ đại thần Thừa Minh điện đều im lặng.
Thủ phụ Cố Ung, thứ phụ Trần Đáo, tam phụ Thạch Thao...
Đổng Ký dẫn thê tử Lữ Hân, dẫn theo quan viên lớn nhỏ trong phủ tiễn Đổng Phi đến cầu.
Lúc này dương liễu đang xanh.
Mặc dù trong suốt một tháng, ngày nào Đổng Lục cũng gọi Đổng Ký tới nói chuyện, nhưng lúc này vẫn không nhịn được rớt nước mắt.
Đổng Ký vốn định ngăn cản mẫu thân đi.
Nhưng Đổng Lục lại nói:
- Đại nương ngươi xuất thân đại gia, tam nương cả ngày vũ đao lộng thương, tứ nương là một con mọt sách. Lần tây hành này không biết là sẽ có chuyện gì. Phụ vương ngươi hai năm nay thoải mái đã quen rồi, nếu như không có người bên cạnh chăm sóc sợ là không vui vẻ. Từ nhỏ ta đã theo phụ vương ngươi, rất hiểu sở thích của y. Theo y đi cũng để chăm sóc lẫn nhau... Bá Uy à, phải ngoan ngoãn, mọi việc phải suy nghĩ nhiều hơn, nghìn vạn lần đừng làm chuyện khiến phụ vương ngươi tức giận nữa.
Đổng Ký nhất nhất đáp ứng.
Bên kia Đổng Phi khẽ an ủi Thái Tiết, rồi chậm rãi bước tới.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, có phải là xuất binh chiến tranh đâu? Khóc sướt mướt còn ra cái thể thống gì?
Y phất tay bảo mọi người lên xe ngựa, sau đó quan sát Đổng Ký từ trên xuống dưới, chỉ là trong ánh mắt kia không còn chút áp lực khiến Đổng Ký sợ hãi lúc trước nữa.
Đột nhiên y tiến lên một bước ôm chặt lấy Đổng Ký.
- Lục Cân, hãy bảo trọng, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi.
Đã bao nhiêu lâu Đổng Ký không được nghe Đổng Phi gọi nhũ danh như vậy, nước mắt Đổng Ký rút cuộc không kìm được ứa ra.
- Nhớ kỹ lời ta, mọi việc đều phải lưu một con đường, học vấn cha không được tốt lắm, nhưng cũng biết đạo lý tốt quá hóa dở.
- Hài nhi nhớ kỹ.
Đổng Phi mỉm cười, lại ôm chặt Đổng Ký lần nữa:
- Chăm sóc tỷ tỷ ngươi cho tốt.
Nói xong Đổng Phi xoay người lên ngựa, vung nắm tay lên không trung:
- Xuất phát.
Sư tông thú đã qua thởi đỉnh phong, nhưng tuổi già chí chưa già, vẫn rất thần tuấn. Ngửa cổ tung đề hí một tiếng dài, bước về phía trước.
Đổng Ký không nhịn được gọi với theo:
- Cha.
Đổng Phi trên lưng ngựa run lên, nhưng không quay đầu lại, chỉ là vẫy tay về phía sau, phóng ngựa chạy đi như bay...
Năm 7 Đại Quan, Đổng Phi dẫn binh mã viễn chinh Ba Tư, từ đó về sau không đặt chân trở về Trung Nguyên nửa bước.
Sau khi Đổng Phi rời đi ba năm, Đổng Ký dưới sự thúc ép của triều thần, bức Thiếu đế nhường vị, đăng cơ làm đế, quốc hiệu là 'Lương'.
Trong [Lương sử], Đổng Ký là Lương thái tông, còn Đổng Phi được tôn làm thái tổ.
Lịch sử từ đó về sau mở ra một chương mới.
**********
Khi Đổng Phi rời khỏi Trường An còn dẫn theo toàn bộ già trẻ Tào gia.
Lấy con thứ ba Tào Tháo là Tào Chương làm tiên phong, Đổng Sóc làm tả hộ quân, Đổng Hựu làm hữu hộ quân, còn Đổng Phi tự mình tọa trấn trung quân, Điển Vi, Sa Ma Kha thì theo quân mà đi.
Ngoài dự đoán mọi người chính là thái thú Tam Hàn Hạ Tề trở thành thống soái hậu quân.
Theo Hạ Tề nói:
- Đánh vài chục năm, giết ở Tam Hàn máu chảy thành sông, nhưng toàn thân cũng đầy sẹo. Nội chiến ta không muốn tham dự nữa, nhưng xuất chinh tây phương sao có thể thiếu được ta? Ta có ba con trai đều nguyện ý theo vương gia, kiến công nước khác.
Hạ Tề nói những lời này khiến Đổng Phi cực kỳ sung sướng.
Ba vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về Tây Vực.
Khoảng chừng 50 ngày sau khi rời Trường An, đại quân đi qua Vũ Uy, đến Ốc Lan huyện. Lúc này xem như đã tiến vào Trương Dịch.
Đêm đó Đổng Phi sai người nghỉ ngơi tại Ốc Lan.
Đồng thời phái khoái mã đến Hán An thành báo cho Từ Hoảng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã 20 năm trôi qua từ lần trước nhập Tây Vực. Ba người Đổng Phi, Điển Vi, Sa Ma Kha đang ngồi trong quân trướng uống rượu, ôn lại sự tình năm xưa, không nhịn được cười ha ha. Lúc đầu chỉ có 3 người nói, nhưng đến lúc sau đám người Thái Diễm cũng tham gia.
Rượu đến lúc hưng phấn, đột nhiên Đổng Thiết tiến vào bẩm báo:
- Vương gia, ngoài doanh có cố nhân cầu kiến.
- Cố nhân?
Đổng Phi kinh ngạc:
- Cố nhân? Cố nhân nào? Cố nhân của ta ngươi đề biết cả, người đó là ai?
Đổng Thiết cười nói:
- Lai lịch vị cố nhân này rất lớn, không cho ta nói tên, nếu như ta nói rồi chắc chắc hắn sẽ không bỏ qua cho ta. Hơn nữa còn muốn đại vương tự mình ra ngoài nghênh tiếp.
- Bậy.
Sa Ma Kha nghe vậy giận tím mặt:
- Tiểu tử vô liêm sỉ kia không muốn sống nữa hay sao, lại dám trêu chọc các ông? Nhị ca chờ chút, để ta trói hắn đến.
- Khoan đã.
Trong lòng Đổng Phi đột nhiên khẽ động.
Người Đổng Thiết biết, lại có khẩu khí lớn như vậy, trong những người y biết thì dường như chỉ có một người dám nói như vậy.
Lẽ nào...
Đổng Phi bật dậy, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người ba chân bốn cẳng chạy ra cửa doanh.
Dưới ánh lửa, một lão giả tướng mạo gầy gò tay vịn quải trượng đứng đó. Một thân y phục màu xanh, toát ra soái khí bất tận.
Râu ba chỏm dưới hàm trong gió đong đưa.
Phía sau hắn còn có hai nam tử ba mươi tuổi đang khoanh tay đứng.
Đổng Phi thấy được lão giả này thì cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí bộc phát, nhưng khi tới miệng lại không thể nói ra lời.
Lão giả cười nói:
- Nhìn thấy lão sư sao không nói lời nào? Ha ha, nghe nói đại vương ngài muốn Tây chinh, không biết lão già này có tác dụng hay không?
Đổng Phi cười rồi.
Y tiến lên một bước, vái chào sát đất:
- Nếu có tiên sinh đi theo, Phi... Không còn gì phải lo lắng.
Hai người nhìn nhau không khỏi cất tiếng cười to.
Tiếng cười kia trong màn đêm quanh quẩn mãi không thôi...