Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Ba ngày ba đêm, suốt ba ngày ba đêm! Đổng Phi liên tục mang người chiến đấu ở các bộ lạc tây bắc, từ đại dương hà giết đến Tây hải, từ tây hải giết đến kim thành, lại từ kim thành chạy đến tích núi đá, có thể nói là cực khổ vạn phần, nhưng sự tức giận trong lòng vì tứ tỷ chết mà cũng vơi đi được một ít.
Sau khi giả dạng thành quân của Phá khương tập kích đốt đương khương rồi tiếp tục trốn đến Tích núi đá. Kiểm kê nhân số thì Đổng Phi phát hiện ba ngày chiến đấu, tập kích làm cho hắn tổn thất hơn sáu mươi người. Trong đó chân chính chết trận chỉ có hai mươi người, còn trên đường mất liên lạc hơn phân nửa. Việc này cũng khó tránh khỏi, không ngủ, không nghỉ ba ngày ba đêm cho dù là Đổng Phi cũng đã tới cực hạn.
Hắn thậm chí còn cho rằng đây là ngồi trên lưng ngựa, nếu bước xuống lưng ngựa sợ rằng sẽ nằm xuống ngủ mất. Nhìn lại những người khác thì thấy chật vật không chịu nổi. Tốt hơn một chút chỉ có Lục Y cùng với Đổng Thíêt cùng với bảy người kia. Bọn họ mỗi lần tập kích đều là được giữ lại trông chừng chiến mã cùng với vật tư, cho đến khi xong cuộc chiến thì mới đi vào.
“Tiểu thiết, đi về phía trước xem có địa phương nào nghỉ ngơi, nhớ kỹ nhất định phải bí ẩn.”
Đổng Thiết đáp một tiếng, nhảy xuống ngựa nhanh chân chạy đi. Hiện tại là vùng núi, tốc độ của ngựa không thể chạy nhanh, mà Đổng Thiết lại có phi mao thối, trong hoàn cảnh như thế này thì còn dung tốt hơn cả chiến mã. Đám người Đổng phi không nhanh không chậm đi tới phía trước, ước chừng một nén nhang thời gian thì thấy đổng thiết chạy nhanh từ góc núi chạy ra.
“Chủ nhân, đi về phía trước khoảng ba dặm đường có một khe núi, địa hình rất bí ẩn, nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện.”
Mí mắt đổng phi đang nhắm lại, nghe câu nói ấy lập tức tỉnh táo hắn lên.
“Đổng Triệu, giục mọi người đi nhanh về phía trước, phía trước có một khe núi, chúng ta sẽ ở chỗ này hồi phục hai ngày, sau đó lại tiếp tục đi.”
Tất cả đoàn người nghe vậy đều phấn chấn, đối với người ngồi ngủ gật trên lưng ngựa ba ngày ba đêm thì ước muốn của họ lớn nhất bây giờ là nằm xuống ngủ một giấc, khi tỉnh lại có chút thức ăn nóng hầm hập thì quả thực là sung sướng. Mọi người liền đẩy nhanh tốc độ theo phía sau Đổng Thiết, rất nhanh đã đi vào trong khe núi.
Khe núi được núi vây quanh bốn phía, cùng với tuyết làm cho huyền bí và tĩnh mịch.
Rất yên lặng cũng rất bí ẩn, trong khe núi có mấy sơn động, còn có một khe suối chảy róc rách, nơi này có một cái ôn tuyền bốc lên hơi nước làm cho khe núi biến thành một mảnh sương mù, quả thật là một nơi ẩn thân thật tốt.
Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, sau khi vào khe núi liền lập tức xuống ngựa nằm xuống nền đá ngủ vùi đi.
Đổng Phi đành phải bồng những người này vào sơn động, dọc theo đường cho dù xóc nảy nhưng vẫn không làm cho bọn họ tỉnh.
“Đổng Triệu, ngươi cũng đi ngủ đi.”
Nhìn đại bộ phận dã an bài mọi người thoả đáng, Đổng Phi nói với Đổng triệu.
Đổng Triệu cũng muốn như vậy nhưng hắn nhìn thấy Đổng phi không có ý định nghỉ ngơi, nhịn không được hỏi; “Chủ công, ngài không nghỉ ngơi sao?”
“Các ngươi hãy nghỉ ngơi trước, nơi này tuy bí mật, nhưng dù sao cũng chưa thoát ly hiểm cảnh. Ta chưa muốn ngủ, ngươi ngủ trước đi.”
“Điều này sao có thể….”
“Như thế nào không thể?” Ánh mắt Đổng phi trừng lên, “Đây là mệnh lệnh, lập tức đi nghỉ ngơi, chúng ta còn phải đi quãng đường rất dài.”
Đổng Triệu cảm động không thôi, theo một chủ công như vậy thì chết cũng xứng. Hắn cũng biết, hắn đã không còn chống đỡ được nữa, cùng ở chỗ này với chủ công không bằng còn chạy nhanh đi nghỉ ngơi, nhanh chóng khôi phục một chút thể lực rồi giúp đỡ cho chủ công cảnh giới. Đổng Phi nhìn đồng triệu đi vào rồi mới ngồi xuống, toàn thân là một mảnh đau nhức, cũng khó trách, ở trên ngựa chạy ba ngày ba đêm, cho dù là người sắt cũng không thể chịu đựng. May mắn bốn bề vắng lặng, Đổng Phi thay một bộ đồ khô, lấy trong bọc hành lý một tấm da trải xuống, sư tông thú cùng với tượng long một tả một hữu phủ phục bên cạnh.
Hắn nghe nói tỷ phu đã chết trận ở thị trấn. Tuy rằng đã có chuẩn bị tinh thần nhưng trong lòng của hắn có chút không thoải mái.
Ngày cuối cùng điên cuồng tập kích Phá khương và Đốt đương khương cũng là vì nguyên nhân này. Tuy rằng không nói chuyện nhiều với Bắc Cung Bá, nhưng hắn có thể cảm nhận được ,tỷ phu là người tốt. Đáng tiếc, người tốt sống không lâu.
Ba ngày này đối với Đổng Phi mà nói là ba ngày vô cùng trọng yếu.
Binh thư của Mã Viện lưu lại lần đầu tiên vận dụng trên chiến trường cũng đã bắt đầu có chút linh hoạt.
Nhớ ngày đó Phục Ba tướng quân tung hoành tại Tây vực mười mấy năm chưa từng một lần bại. Khương nhân giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, hắn lại dùng chiến thuật giống như Tằm ăn , không ngừng xâm chiếm lực lượng của đối phương, mãi cho tới khi sức chiến đấu của người bên hắn tuyệt đối vượt qua mới thôi. Mã Viên dùng binh rất cẩn thận, về điểm này Đổng Phi thấy trong binh pháp của ông ta cảm nhận ra. Nhưng đợi khí hắn chân chính vận dụng thì hắn mới biết phương diện này vô cùng ảo diệu. Chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy loại binh pháp này giống như thuật du kích chiến mà lão thôn trưởng đã nói, nhưng cũng có đôi chút không giống với nhau.
Khúc dạo đầu của Mã Viên trong binh thư đã nói qua, Tôn Tử viết: Binh dã, Quỷ đạo dã. Đồng thời hắn cũng hấp thụ tư tưởng đạo gia, cho nên đối với binh pháp tôn tử thì thấy Thuỷ vô tường hình, Binh vô thường càng khắc sâu lý giải. Có thể nói, bên trong binh pháp của Mã viện đều rất tán thưởng những lời nói này.
Đổng Phi đồng dạng cũng rất tán thưởng, hiện giờ yên tĩnh hắn cẩn thận nhớ lại hành động ba ngày qua rồi tiến hành tổng kết, cũng tìm kiếm sơ hở của hành động. Đáng tiếc trong tay hắn không có đủ binh lực, nếu không thì muốn chém Hàn Toại cũng không phải là không có khả năng.
Lúc này Hàn Toại có thể khinh địch sao, hắn có thể còn mắc mưu sao?Hiện tại Đổng Phi không dám khinh thường Hàn Toại nữa. Lúc này đây hắn có thể đánh thắng, nhưng tiếp theo thì sao? Trên đời này không có tướng quân bất bại, Hàn Toại lần này thua Đổng Phi chủ yếu là hắn khinh địch, nhưng có thể khẳng định hắn sau này có thể sẽ nhảy lên một độ cao mới. Tây lương danh sĩ quả nhiên bất phàm suýt nữa thì làm cho mình ở lại Tây bắc . Một trận gió thổi qua làm cho Đổng Phi không tự chủ được dùng sức siết chặt lại áo choàng.
Dựa lưng vào hai con ngựa, nhiệt khí từ sư tông thú cùng tượng long truyền ra làm cho hắn nhịn không được , hai mí mắt từ từ nhắm lại. Rất mệt, thật sự không thể gắng được nữa! Đổng Phi biết hắn không thể ngủ, nhưng mí mắt lại không chịu sự điều khiển của hắn , cho nên từ từ khép lại.
Dựa vào một chút thanh tỉnh cuối cùng, Đổng Phi hung hắng véo lên vết thương ở đùi, đau đớn kịch liệt liền làm cho hắn có chút thanh tỉnh, buồn ngủ cũng tuỳ theo mà biến mất. Đổng Phi cắn răng chịu đựng, ở trong sơn động đứng dậy tập luyện một lần Ngũ Cầm hí, hổ phấn chấn, Khỉ linh hoạt, hùng phát lực…. Luyện 1 bài Ngũ cầm hí, người Đổng Phi ra một người mồ hôi.
Thoát lực, thân mình ba ngày đày có điểm thoát lực, bất quá tinh thần đã khá hơn nhiều, hắn không ngừng lặp đi lặp lại cho đến khi nghe tiếng nói chuyện của Đổng Thiết cùng với Lục y. Đổng Phi căn bản đã gắng đến hết sức rốt cục đã được thả lỏng xuống. Hắn ngồi xuống dựa lưng vào hai con ngựa, ánh mắt nhắm lại . Cho dù trời có sập xuống thì ta cũng sẽ không mở mắt ra.
Một giấc này hắn ngủ đúng một ngày một đêm. Khi tỉnh lại đúng lúc trời vừa sáng, mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu lên tạo nên thất thải quang mang. Toàn bộ khe núi bị thất thải quang mang này vây quang giống như một thế giới tràn ngập thần bí mang theo huyễn huyễn thế giới.
Phía ngoài sơn động, Đổng thiết vì hắn mà canh gác. Đổng Phi xoay người một cái , toàn thân đau nhức một mảnh, Hắn đứng dậy đi ra, gọi Đổng Thiết mang theo hai con ngựa hướng về phía ngoài khe núi đi tới.
“Ta ngủ bao lâu?”
“Chủ nhân, ngài ngủ một ngày một đêm a.”
“Trách không được bụng đói như vậy.” Đổng phi xoa bụng, tự giễu nói: “Có biết tình huống bên ngoài sơn động thế nào không?”
“Ngày hôm qua Mã Tung dẫn người đi ra hỏi thăm một lần, nghe nói Đốt đương vương cùng với Phá khương đã đánh nhau.”
“Mã Tung? Mã Tung là ai?”
“Ngài quên? Chính là người đi theo Bắc Cung Ngọc đến tập kích doanh trại, sau đó bị ngài bắt làm tù binh, là người dẫn cũng ta đến thị trấn.”
Đổng Phi vỗ vỗ cái trán, “Nga, đúng rồi…. Hôm đó có nhiều việc nên quên gã gia hoả này, như thế nào, đánh nhiều trận chiến như vậy mà tên gia hoả kia vãn chưa chết? Ta nhớ rõ hắn hình như cũng không được tốt lắm a.”
Đổng Thiết cười nói: ”Chủ nhân, Mã Tung từ trước tới nay đều thường là coi ngựa và vật tư cho chúng ta, đến khi trận chiến sắp kết thúc thì mới lao vào. Ha hả, hắn rất cơ trí đấy chứ. Lục Nhi tỷ tỷ nói hắn là kẻ đại dối trá. Từ “Kẻ dối Trá” này của Đổng Phi vô ý nói ra, bây giờ đã bị đám người Lục Y ứng dụng khắp nơi.
Đổng phi gật gật đầu: “Hắn thật ra là người thông minh. Tiểu Thiết, ngươi phải nhớ kỹ, có thể sống thì đều so với mọi thứ trọng yếu hơn cả. Về sau ngươi học hắn một điểm , đừng khi nào cũng thích xông về phía trước….Đúng rồi, Đốt đương khương cùng Phá khương đánh nhau, Hàn Toại có ngăn lại không?”
“Hắn rất muốn ngăn lại, nhưng bây giờ đang sinh bệnh…..Hôm qua vào chính ngọ thì Phá Khương cùng Đốt đương khương lần đầu tiên giao phong, nghe nói đốt khương bị một chút thiệt thòi, bất quá phá khương cũng không được tốt lắm , hai bên tựa hồ vào thế dằng co.”
“Đánh tốt lắm, cứ đánh mạnh vào!”
Đổng Phi trong lòng đang suy nghĩ: Xem hành động của Hàn Toại chắc là muốn tạo phản. Nhưng hiện tại Phá khương cùng đốt khương đánh nhau, trong thời gian ngắn chắc không giải quyết được. Không được, ta muốn lập tức về nhà, nói không chừng loạn khăn vàng đã muốn bắt đầu rồi. Hắn không khỏi có chút đắc ý, ít nhất tình huống Tây Lương còn chưa phát sinh đại loạn.
Từ khe núi truyền đến một trận mùi thơm làm cho bụng Đổng Phi reo lên, hắn không nói gì, nhưng cước bộ lại nhanh hơn đi về phia chỗ đống lửa.
Lục Y đang ngồi bên cạnh cầm bát canh thịt nhìn Đổng Phi cười. Cứ như vậy, tất cả mọi người ở trong núi ba ngày, cho đến khi tinh thần hồi phục mới thôi.
Bên trong ba ngày Đổng Phi không ngừng phái người ra tìm hiểu tin tức. Đốt đương khương cùng với Phá khương hoàn toàn xé rách mặt, quân lính từ lòng chảo trở về chuẩn bị gia nhập chiến đấu song phương. Không chỉ có như thế, toàn bộ Tây Bắc bởi vì bị Đổng Phi nhiễu loạn, cho nên các bộ lạc cũng không tín nhiệm ai cả, tất cả đều nghi kỵ lẫn nhau, thỉnh thoảng còn có xung đột nhỏ.
“Địch nhân ở lòng chảo đã bị loại bỏ?” Đổng Phi không ngờ kết quả như vậy. Thời điểm nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của hắn là lập tức hướng từ lòng chảo tiến đến Bạch mã khương. Nhưng hắn vẫn nhịn được. Tại hắn thấy đây không phải là thời cơ tốt nhất.
“Chủ nhân, chúng ta khi nào thì rời khỏi nơi này?”
“Không cần nóng nảy, không nóng nảy!”
Đổng Phi cố nén xúc động, kiên nhân nói: “Chờ một chút, ta chỉ sợ Hàn Toại đã tỉnh ngộ, hiền giờ hắn đã biết chúng ta muốn đi tích núi đá, các ngươi hãy nhìn xem, không đầy một thời gian hắn sẽ ra mặt hoá giải chiến đấu của song phương, đến lúc đó bọn họ sẽ ở Đốt đương khương lãnh địa truy đuổi chúng ta, một đường đến Đại dương hà tất nhiên sẽ bị mai phục.”
“Ngài muốn chúng ta từ lòng chảo đi về?”
“Đúng là như vậy, hư hư thật thật…Hắc hắc, Hàn Toại không phải không biết đạo quân của Đốt đương khương đã rút khỏi lòng chảo, hắn nhất định sẽ mang người đi về phía lòng chảo, chúng ta hiện giờ nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ trúng bẫy bọn hắn.Chúng ta chờ thêm vài ngày, chờ đến khi đốt đương khương cùng phá khương toàn diện đánh nhau, Hàn Toại nhất định sẽ chạy tới, Hiện tại chúng ta cùng với hắn xem ai nhẫn nại hơn.” Lời vừa nói xong, Đổng Phi phát hiện mọi người chung quanh đều im lặng, không ai nói một câu.
Hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn mọi người thì phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Chủ công, ngài thật sự chỉ có mười ba tuổi sao?”
“Ta….”
Đổng Phi biết hắn biểu hiện hơi quá đáng. lập tức cười ha ha hai tiếng, nói tránh đi: “Chúng ta ở nơi này xem diễn kịch, xem bọn chúng diễn.”
“Cái gì gọi là xem Diễn kịch? Diễn, đây là cái gì?”
"Việc này…..Diễn , thật ra giống như khiêu vũ giống nhau. Nữ nhân khiêu vũ thì mọi người đều thích nhìn có phải không a?Xem hí kịch cùng với xem nữ nhân khiêu vũ cùng có ý tứ giống nhau, ha ha ha ha.”
Không cẩn thận lại nói lỡ miệng. Ở thời đại này còn chưa có từ diễn kịch này.
Lục y nghi hoặc nhìn Đổng Phi, thiếu gia quả thật kỳ lạ, luôn nói những từ rất khó hiểu, nếu ngươi đi hỏi lại hắn thì hắn sẽ dùng những từ khó hiểu khác để giải thích. Dù sao, từ khi sinh ra hắn đã có điểm cổ quái.
Giống như Đổng Phi đoán, Đốt đương Khương cùng Phá khương chiến tranh mãi cho qua năm mới.
Hàn Toại khổ cực chờ đợi nơi lòng chảo, rốt cục mất đi kiên nhẫn, quyết định ra mặt hoá giải song phương cùng với tìm tung tích đám người Đổng Phi ở Ngạc đối hồ, hắn phỏng chừng đám người Đổng Phi lúc này đang ở trung tâm lãnh địa của Đốt đương khương, chỉ cần song phương ngừng chiến, bằng vào một câu nói của lão Đốt vương thì đám người Đổng Phi chấp cánh khó thoát.
Ngay khi Hàn Toại ra mặt thu thập tàn cuộc thì Đổng Phi cũng nhận được tin tức. Hắn lập tức mang theo mọi người hành động, từ tích núi đá chạy tới phụ cận Đại dương hà. Dọc theo đường đi quả thật không gặp được sự ngăn trở. Kim thành quận binh thì bị Hàn Toại mang đi, mà binh lực của song phương lại đang dùng để chiến tranh. Dọc theo đường Đại dương hà một đường thẳng tiến, đoàn người Đổng Phi một đường thông suốt, tại thời điểm mười lăm tháng giêng đã chạy đến Lòng chảo.
Địa hình Lòng chảo là một nơi rất hiểm yếu ở Hạp Cốc, hai bên cây cối dày đặc, cho dù là có mấy ngàn người ẩn nấp cũng không có người phát hiện được. Đổng Phi cưỡi trên tượng long không khỏi thở phào một hơi.
“Chỉ cần xuyên qua Hạp Cốc phía trước thì chúng ta an toàn!”
Trên mặt mọi người đều tràn đầy hưng phấn và chói lọi. Đúng vậy, rốt cùng an toàn. Hồi tưởng lại quảng thời gian trải qua quả thật giống như đang nằm mơ . Làm cho một nửa Tây Lương loạn thành một đoàn, tương lai nếu già thì sẽ có chuyện mà kể với con cháu. Nhưng Đổng Phi lại không lộ ra một chút tươi cười, Hắn đi ở phía sau, khi thời điểm hắn tiến vào Hạp Cốc thì nhịn không được quay đầu nhìn về phía Kim Thành, cặp mắt nhỏ và dài hiện lên hàn quang.
Hàn Toại, đây là lần đầu tiên chúng ta giao phong! Bọn người các ngươi, không cần chờ lâu, ta nhất định sẽ quay lại, khi đó hãy cho ta lĩnh giáo sự cao minh của Tây Lương danh sĩ của ngươi.
Nghĩ đến đây hắn liền vung đao lên, khắc ngay một dòng chữ trên vách đá của Hạp cốc: “Một ngày nào đó Ta sẽ trở lại thì sẽ làm cho Kim Thành biến thành biển máu” . Nhìn qua thì thơ không phải thơ, phú không phải phú, nhưng lại cho thấy lòng quyết tâm của Đổng Phi. Hắn phóng ngựa đuổi theo đám người, xuyên qua Hạp Cốc thật dài.
Mắt thấy thời điểm sắp ra lòng chảo thì đột nhiên một thanh âm la lên, từ hai bên sườn núi xuất hiện một đám người. Một đám tay cầm cung tiễn, dưới ánh mặt trời chói lọi sánh long lanh, sát khí bức người.
Đổng Phi chấn động, chẳng lẽ Hàn Toại cho quân mai phục chỗ này? Trong khi đang bối rối thì thấy trên sườn núi lao xuông một con ngựa, còn cách Đổng Phi khá xa thì người cưỡi trên ngựa đã nhảy xuống ngựa quỳ rạp xuống.
“Chủ Công?”
Đổng Phi nheo mắt nhìn kỹ thất thanh kêu lên: “Bá Hầu…..Ngươi còn sống?”
Sau khi giả dạng thành quân của Phá khương tập kích đốt đương khương rồi tiếp tục trốn đến Tích núi đá. Kiểm kê nhân số thì Đổng Phi phát hiện ba ngày chiến đấu, tập kích làm cho hắn tổn thất hơn sáu mươi người. Trong đó chân chính chết trận chỉ có hai mươi người, còn trên đường mất liên lạc hơn phân nửa. Việc này cũng khó tránh khỏi, không ngủ, không nghỉ ba ngày ba đêm cho dù là Đổng Phi cũng đã tới cực hạn.
Hắn thậm chí còn cho rằng đây là ngồi trên lưng ngựa, nếu bước xuống lưng ngựa sợ rằng sẽ nằm xuống ngủ mất. Nhìn lại những người khác thì thấy chật vật không chịu nổi. Tốt hơn một chút chỉ có Lục Y cùng với Đổng Thíêt cùng với bảy người kia. Bọn họ mỗi lần tập kích đều là được giữ lại trông chừng chiến mã cùng với vật tư, cho đến khi xong cuộc chiến thì mới đi vào.
“Tiểu thiết, đi về phía trước xem có địa phương nào nghỉ ngơi, nhớ kỹ nhất định phải bí ẩn.”
Đổng Thiết đáp một tiếng, nhảy xuống ngựa nhanh chân chạy đi. Hiện tại là vùng núi, tốc độ của ngựa không thể chạy nhanh, mà Đổng Thiết lại có phi mao thối, trong hoàn cảnh như thế này thì còn dung tốt hơn cả chiến mã. Đám người Đổng phi không nhanh không chậm đi tới phía trước, ước chừng một nén nhang thời gian thì thấy đổng thiết chạy nhanh từ góc núi chạy ra.
“Chủ nhân, đi về phía trước khoảng ba dặm đường có một khe núi, địa hình rất bí ẩn, nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện.”
Mí mắt đổng phi đang nhắm lại, nghe câu nói ấy lập tức tỉnh táo hắn lên.
“Đổng Triệu, giục mọi người đi nhanh về phía trước, phía trước có một khe núi, chúng ta sẽ ở chỗ này hồi phục hai ngày, sau đó lại tiếp tục đi.”
Tất cả đoàn người nghe vậy đều phấn chấn, đối với người ngồi ngủ gật trên lưng ngựa ba ngày ba đêm thì ước muốn của họ lớn nhất bây giờ là nằm xuống ngủ một giấc, khi tỉnh lại có chút thức ăn nóng hầm hập thì quả thực là sung sướng. Mọi người liền đẩy nhanh tốc độ theo phía sau Đổng Thiết, rất nhanh đã đi vào trong khe núi.
Khe núi được núi vây quanh bốn phía, cùng với tuyết làm cho huyền bí và tĩnh mịch.
Rất yên lặng cũng rất bí ẩn, trong khe núi có mấy sơn động, còn có một khe suối chảy róc rách, nơi này có một cái ôn tuyền bốc lên hơi nước làm cho khe núi biến thành một mảnh sương mù, quả thật là một nơi ẩn thân thật tốt.
Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, sau khi vào khe núi liền lập tức xuống ngựa nằm xuống nền đá ngủ vùi đi.
Đổng Phi đành phải bồng những người này vào sơn động, dọc theo đường cho dù xóc nảy nhưng vẫn không làm cho bọn họ tỉnh.
“Đổng Triệu, ngươi cũng đi ngủ đi.”
Nhìn đại bộ phận dã an bài mọi người thoả đáng, Đổng Phi nói với Đổng triệu.
Đổng Triệu cũng muốn như vậy nhưng hắn nhìn thấy Đổng phi không có ý định nghỉ ngơi, nhịn không được hỏi; “Chủ công, ngài không nghỉ ngơi sao?”
“Các ngươi hãy nghỉ ngơi trước, nơi này tuy bí mật, nhưng dù sao cũng chưa thoát ly hiểm cảnh. Ta chưa muốn ngủ, ngươi ngủ trước đi.”
“Điều này sao có thể….”
“Như thế nào không thể?” Ánh mắt Đổng phi trừng lên, “Đây là mệnh lệnh, lập tức đi nghỉ ngơi, chúng ta còn phải đi quãng đường rất dài.”
Đổng Triệu cảm động không thôi, theo một chủ công như vậy thì chết cũng xứng. Hắn cũng biết, hắn đã không còn chống đỡ được nữa, cùng ở chỗ này với chủ công không bằng còn chạy nhanh đi nghỉ ngơi, nhanh chóng khôi phục một chút thể lực rồi giúp đỡ cho chủ công cảnh giới. Đổng Phi nhìn đồng triệu đi vào rồi mới ngồi xuống, toàn thân là một mảnh đau nhức, cũng khó trách, ở trên ngựa chạy ba ngày ba đêm, cho dù là người sắt cũng không thể chịu đựng. May mắn bốn bề vắng lặng, Đổng Phi thay một bộ đồ khô, lấy trong bọc hành lý một tấm da trải xuống, sư tông thú cùng với tượng long một tả một hữu phủ phục bên cạnh.
Hắn nghe nói tỷ phu đã chết trận ở thị trấn. Tuy rằng đã có chuẩn bị tinh thần nhưng trong lòng của hắn có chút không thoải mái.
Ngày cuối cùng điên cuồng tập kích Phá khương và Đốt đương khương cũng là vì nguyên nhân này. Tuy rằng không nói chuyện nhiều với Bắc Cung Bá, nhưng hắn có thể cảm nhận được ,tỷ phu là người tốt. Đáng tiếc, người tốt sống không lâu.
Ba ngày này đối với Đổng Phi mà nói là ba ngày vô cùng trọng yếu.
Binh thư của Mã Viện lưu lại lần đầu tiên vận dụng trên chiến trường cũng đã bắt đầu có chút linh hoạt.
Nhớ ngày đó Phục Ba tướng quân tung hoành tại Tây vực mười mấy năm chưa từng một lần bại. Khương nhân giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, hắn lại dùng chiến thuật giống như Tằm ăn , không ngừng xâm chiếm lực lượng của đối phương, mãi cho tới khi sức chiến đấu của người bên hắn tuyệt đối vượt qua mới thôi. Mã Viên dùng binh rất cẩn thận, về điểm này Đổng Phi thấy trong binh pháp của ông ta cảm nhận ra. Nhưng đợi khí hắn chân chính vận dụng thì hắn mới biết phương diện này vô cùng ảo diệu. Chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy loại binh pháp này giống như thuật du kích chiến mà lão thôn trưởng đã nói, nhưng cũng có đôi chút không giống với nhau.
Khúc dạo đầu của Mã Viên trong binh thư đã nói qua, Tôn Tử viết: Binh dã, Quỷ đạo dã. Đồng thời hắn cũng hấp thụ tư tưởng đạo gia, cho nên đối với binh pháp tôn tử thì thấy Thuỷ vô tường hình, Binh vô thường càng khắc sâu lý giải. Có thể nói, bên trong binh pháp của Mã viện đều rất tán thưởng những lời nói này.
Đổng Phi đồng dạng cũng rất tán thưởng, hiện giờ yên tĩnh hắn cẩn thận nhớ lại hành động ba ngày qua rồi tiến hành tổng kết, cũng tìm kiếm sơ hở của hành động. Đáng tiếc trong tay hắn không có đủ binh lực, nếu không thì muốn chém Hàn Toại cũng không phải là không có khả năng.
Lúc này Hàn Toại có thể khinh địch sao, hắn có thể còn mắc mưu sao?Hiện tại Đổng Phi không dám khinh thường Hàn Toại nữa. Lúc này đây hắn có thể đánh thắng, nhưng tiếp theo thì sao? Trên đời này không có tướng quân bất bại, Hàn Toại lần này thua Đổng Phi chủ yếu là hắn khinh địch, nhưng có thể khẳng định hắn sau này có thể sẽ nhảy lên một độ cao mới. Tây lương danh sĩ quả nhiên bất phàm suýt nữa thì làm cho mình ở lại Tây bắc . Một trận gió thổi qua làm cho Đổng Phi không tự chủ được dùng sức siết chặt lại áo choàng.
Dựa lưng vào hai con ngựa, nhiệt khí từ sư tông thú cùng tượng long truyền ra làm cho hắn nhịn không được , hai mí mắt từ từ nhắm lại. Rất mệt, thật sự không thể gắng được nữa! Đổng Phi biết hắn không thể ngủ, nhưng mí mắt lại không chịu sự điều khiển của hắn , cho nên từ từ khép lại.
Dựa vào một chút thanh tỉnh cuối cùng, Đổng Phi hung hắng véo lên vết thương ở đùi, đau đớn kịch liệt liền làm cho hắn có chút thanh tỉnh, buồn ngủ cũng tuỳ theo mà biến mất. Đổng Phi cắn răng chịu đựng, ở trong sơn động đứng dậy tập luyện một lần Ngũ Cầm hí, hổ phấn chấn, Khỉ linh hoạt, hùng phát lực…. Luyện 1 bài Ngũ cầm hí, người Đổng Phi ra một người mồ hôi.
Thoát lực, thân mình ba ngày đày có điểm thoát lực, bất quá tinh thần đã khá hơn nhiều, hắn không ngừng lặp đi lặp lại cho đến khi nghe tiếng nói chuyện của Đổng Thiết cùng với Lục y. Đổng Phi căn bản đã gắng đến hết sức rốt cục đã được thả lỏng xuống. Hắn ngồi xuống dựa lưng vào hai con ngựa, ánh mắt nhắm lại . Cho dù trời có sập xuống thì ta cũng sẽ không mở mắt ra.
Một giấc này hắn ngủ đúng một ngày một đêm. Khi tỉnh lại đúng lúc trời vừa sáng, mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu lên tạo nên thất thải quang mang. Toàn bộ khe núi bị thất thải quang mang này vây quang giống như một thế giới tràn ngập thần bí mang theo huyễn huyễn thế giới.
Phía ngoài sơn động, Đổng thiết vì hắn mà canh gác. Đổng Phi xoay người một cái , toàn thân đau nhức một mảnh, Hắn đứng dậy đi ra, gọi Đổng Thiết mang theo hai con ngựa hướng về phía ngoài khe núi đi tới.
“Ta ngủ bao lâu?”
“Chủ nhân, ngài ngủ một ngày một đêm a.”
“Trách không được bụng đói như vậy.” Đổng phi xoa bụng, tự giễu nói: “Có biết tình huống bên ngoài sơn động thế nào không?”
“Ngày hôm qua Mã Tung dẫn người đi ra hỏi thăm một lần, nghe nói Đốt đương vương cùng với Phá khương đã đánh nhau.”
“Mã Tung? Mã Tung là ai?”
“Ngài quên? Chính là người đi theo Bắc Cung Ngọc đến tập kích doanh trại, sau đó bị ngài bắt làm tù binh, là người dẫn cũng ta đến thị trấn.”
Đổng Phi vỗ vỗ cái trán, “Nga, đúng rồi…. Hôm đó có nhiều việc nên quên gã gia hoả này, như thế nào, đánh nhiều trận chiến như vậy mà tên gia hoả kia vãn chưa chết? Ta nhớ rõ hắn hình như cũng không được tốt lắm a.”
Đổng Thiết cười nói: ”Chủ nhân, Mã Tung từ trước tới nay đều thường là coi ngựa và vật tư cho chúng ta, đến khi trận chiến sắp kết thúc thì mới lao vào. Ha hả, hắn rất cơ trí đấy chứ. Lục Nhi tỷ tỷ nói hắn là kẻ đại dối trá. Từ “Kẻ dối Trá” này của Đổng Phi vô ý nói ra, bây giờ đã bị đám người Lục Y ứng dụng khắp nơi.
Đổng phi gật gật đầu: “Hắn thật ra là người thông minh. Tiểu Thiết, ngươi phải nhớ kỹ, có thể sống thì đều so với mọi thứ trọng yếu hơn cả. Về sau ngươi học hắn một điểm , đừng khi nào cũng thích xông về phía trước….Đúng rồi, Đốt đương khương cùng Phá khương đánh nhau, Hàn Toại có ngăn lại không?”
“Hắn rất muốn ngăn lại, nhưng bây giờ đang sinh bệnh…..Hôm qua vào chính ngọ thì Phá Khương cùng Đốt đương khương lần đầu tiên giao phong, nghe nói đốt khương bị một chút thiệt thòi, bất quá phá khương cũng không được tốt lắm , hai bên tựa hồ vào thế dằng co.”
“Đánh tốt lắm, cứ đánh mạnh vào!”
Đổng Phi trong lòng đang suy nghĩ: Xem hành động của Hàn Toại chắc là muốn tạo phản. Nhưng hiện tại Phá khương cùng đốt khương đánh nhau, trong thời gian ngắn chắc không giải quyết được. Không được, ta muốn lập tức về nhà, nói không chừng loạn khăn vàng đã muốn bắt đầu rồi. Hắn không khỏi có chút đắc ý, ít nhất tình huống Tây Lương còn chưa phát sinh đại loạn.
Từ khe núi truyền đến một trận mùi thơm làm cho bụng Đổng Phi reo lên, hắn không nói gì, nhưng cước bộ lại nhanh hơn đi về phia chỗ đống lửa.
Lục Y đang ngồi bên cạnh cầm bát canh thịt nhìn Đổng Phi cười. Cứ như vậy, tất cả mọi người ở trong núi ba ngày, cho đến khi tinh thần hồi phục mới thôi.
Bên trong ba ngày Đổng Phi không ngừng phái người ra tìm hiểu tin tức. Đốt đương khương cùng với Phá khương hoàn toàn xé rách mặt, quân lính từ lòng chảo trở về chuẩn bị gia nhập chiến đấu song phương. Không chỉ có như thế, toàn bộ Tây Bắc bởi vì bị Đổng Phi nhiễu loạn, cho nên các bộ lạc cũng không tín nhiệm ai cả, tất cả đều nghi kỵ lẫn nhau, thỉnh thoảng còn có xung đột nhỏ.
“Địch nhân ở lòng chảo đã bị loại bỏ?” Đổng Phi không ngờ kết quả như vậy. Thời điểm nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của hắn là lập tức hướng từ lòng chảo tiến đến Bạch mã khương. Nhưng hắn vẫn nhịn được. Tại hắn thấy đây không phải là thời cơ tốt nhất.
“Chủ nhân, chúng ta khi nào thì rời khỏi nơi này?”
“Không cần nóng nảy, không nóng nảy!”
Đổng Phi cố nén xúc động, kiên nhân nói: “Chờ một chút, ta chỉ sợ Hàn Toại đã tỉnh ngộ, hiền giờ hắn đã biết chúng ta muốn đi tích núi đá, các ngươi hãy nhìn xem, không đầy một thời gian hắn sẽ ra mặt hoá giải chiến đấu của song phương, đến lúc đó bọn họ sẽ ở Đốt đương khương lãnh địa truy đuổi chúng ta, một đường đến Đại dương hà tất nhiên sẽ bị mai phục.”
“Ngài muốn chúng ta từ lòng chảo đi về?”
“Đúng là như vậy, hư hư thật thật…Hắc hắc, Hàn Toại không phải không biết đạo quân của Đốt đương khương đã rút khỏi lòng chảo, hắn nhất định sẽ mang người đi về phía lòng chảo, chúng ta hiện giờ nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ trúng bẫy bọn hắn.Chúng ta chờ thêm vài ngày, chờ đến khi đốt đương khương cùng phá khương toàn diện đánh nhau, Hàn Toại nhất định sẽ chạy tới, Hiện tại chúng ta cùng với hắn xem ai nhẫn nại hơn.” Lời vừa nói xong, Đổng Phi phát hiện mọi người chung quanh đều im lặng, không ai nói một câu.
Hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn mọi người thì phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Chủ công, ngài thật sự chỉ có mười ba tuổi sao?”
“Ta….”
Đổng Phi biết hắn biểu hiện hơi quá đáng. lập tức cười ha ha hai tiếng, nói tránh đi: “Chúng ta ở nơi này xem diễn kịch, xem bọn chúng diễn.”
“Cái gì gọi là xem Diễn kịch? Diễn, đây là cái gì?”
"Việc này…..Diễn , thật ra giống như khiêu vũ giống nhau. Nữ nhân khiêu vũ thì mọi người đều thích nhìn có phải không a?Xem hí kịch cùng với xem nữ nhân khiêu vũ cùng có ý tứ giống nhau, ha ha ha ha.”
Không cẩn thận lại nói lỡ miệng. Ở thời đại này còn chưa có từ diễn kịch này.
Lục y nghi hoặc nhìn Đổng Phi, thiếu gia quả thật kỳ lạ, luôn nói những từ rất khó hiểu, nếu ngươi đi hỏi lại hắn thì hắn sẽ dùng những từ khó hiểu khác để giải thích. Dù sao, từ khi sinh ra hắn đã có điểm cổ quái.
Giống như Đổng Phi đoán, Đốt đương Khương cùng Phá khương chiến tranh mãi cho qua năm mới.
Hàn Toại khổ cực chờ đợi nơi lòng chảo, rốt cục mất đi kiên nhẫn, quyết định ra mặt hoá giải song phương cùng với tìm tung tích đám người Đổng Phi ở Ngạc đối hồ, hắn phỏng chừng đám người Đổng Phi lúc này đang ở trung tâm lãnh địa của Đốt đương khương, chỉ cần song phương ngừng chiến, bằng vào một câu nói của lão Đốt vương thì đám người Đổng Phi chấp cánh khó thoát.
Ngay khi Hàn Toại ra mặt thu thập tàn cuộc thì Đổng Phi cũng nhận được tin tức. Hắn lập tức mang theo mọi người hành động, từ tích núi đá chạy tới phụ cận Đại dương hà. Dọc theo đường đi quả thật không gặp được sự ngăn trở. Kim thành quận binh thì bị Hàn Toại mang đi, mà binh lực của song phương lại đang dùng để chiến tranh. Dọc theo đường Đại dương hà một đường thẳng tiến, đoàn người Đổng Phi một đường thông suốt, tại thời điểm mười lăm tháng giêng đã chạy đến Lòng chảo.
Địa hình Lòng chảo là một nơi rất hiểm yếu ở Hạp Cốc, hai bên cây cối dày đặc, cho dù là có mấy ngàn người ẩn nấp cũng không có người phát hiện được. Đổng Phi cưỡi trên tượng long không khỏi thở phào một hơi.
“Chỉ cần xuyên qua Hạp Cốc phía trước thì chúng ta an toàn!”
Trên mặt mọi người đều tràn đầy hưng phấn và chói lọi. Đúng vậy, rốt cùng an toàn. Hồi tưởng lại quảng thời gian trải qua quả thật giống như đang nằm mơ . Làm cho một nửa Tây Lương loạn thành một đoàn, tương lai nếu già thì sẽ có chuyện mà kể với con cháu. Nhưng Đổng Phi lại không lộ ra một chút tươi cười, Hắn đi ở phía sau, khi thời điểm hắn tiến vào Hạp Cốc thì nhịn không được quay đầu nhìn về phía Kim Thành, cặp mắt nhỏ và dài hiện lên hàn quang.
Hàn Toại, đây là lần đầu tiên chúng ta giao phong! Bọn người các ngươi, không cần chờ lâu, ta nhất định sẽ quay lại, khi đó hãy cho ta lĩnh giáo sự cao minh của Tây Lương danh sĩ của ngươi.
Nghĩ đến đây hắn liền vung đao lên, khắc ngay một dòng chữ trên vách đá của Hạp cốc: “Một ngày nào đó Ta sẽ trở lại thì sẽ làm cho Kim Thành biến thành biển máu” . Nhìn qua thì thơ không phải thơ, phú không phải phú, nhưng lại cho thấy lòng quyết tâm của Đổng Phi. Hắn phóng ngựa đuổi theo đám người, xuyên qua Hạp Cốc thật dài.
Mắt thấy thời điểm sắp ra lòng chảo thì đột nhiên một thanh âm la lên, từ hai bên sườn núi xuất hiện một đám người. Một đám tay cầm cung tiễn, dưới ánh mặt trời chói lọi sánh long lanh, sát khí bức người.
Đổng Phi chấn động, chẳng lẽ Hàn Toại cho quân mai phục chỗ này? Trong khi đang bối rối thì thấy trên sườn núi lao xuông một con ngựa, còn cách Đổng Phi khá xa thì người cưỡi trên ngựa đã nhảy xuống ngựa quỳ rạp xuống.
“Chủ Công?”
Đổng Phi nheo mắt nhìn kỹ thất thanh kêu lên: “Bá Hầu…..Ngươi còn sống?”