Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Đổng Phi phá cửa thành xong liền đi phía sau áp trận. Chạy được hơn mười dặm thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Kim Thành quận thì hắn mới phun một ngụm tiên huyết.
Đánh ra tam chuỳ có thể nói là đã hao hết toàn bộ khí lực của hắn. Chẳng những hắn mà ngay cả Lấm tấm thú hắn cưỡi cũng chống đỡ không được. Đổng Phi rất rõ ràng tình trạng trước mắt, cho dù hắn có thể cầm đại chuỳ nhưng lấm tấm thú cũng vô pháp tiếp tục chở hắn, cho nên đành cưỡng chế phun máu ra để rút lui khỏi Kim Thành quận.
Ngụm máu này vừa phun ra thì trên người hắn đã không còn nửa điểm khí lực. Mà lấm tấm thú cũng đã đến cực hạn không thể mang theo hai người trên lưng nữa cho nên chân mềm nhũn, hí lên một tiếng rồi ngã quỵ trên tuyết.
Đổng Phi cảm thấy thân thể chấn động, liền từ lưng của Lấm tấm thú văng ra ngoài…. Không thể để cho tỷ tỷ bị thương… Hắn dùng một chút khí lực còn sót lại đột nhiên xoay người làm cho mình úp mặt xuống tuyết.
“A Sửu!”
“Chủ nhân… Ngài bị làm sao thế?”
Đổng Thiết cùng với Bắc Cung Bá thấy bộ dạng của Đổng Phi thì không khỏi hoảng sợ. Cho nên vội vàng dừng ngựa, Đổng Thiết vội vàng cầm dây cương của lấm Tấm thú, Bắc Cung Bá lập tức ôm Đổng Phi ra cởi bỏ dây lưng bên hông Đổng Phi ra rồi ôm Đổng Ngọc vào lòng.
Bắc Cung Bá đẩy Đổng Phi nhưng không thấy hắn có nửa điểm phản ứng, chỉ thấy khuôn mặt của Đổng Phi vàng như nến, không có nửa điểm huyết sắc.
“A Sửu tỉnh lại, tỉnh lại a!”
Tiếng gọi dồn dập ầm ỹ cũng không làm cho Đổng Phi tỉnh lại mà ngược lại làm cho Đổng Ngọc từ từ mở mắt .
“Bắc Cung, đây là nơi nào? Chúng ta đều chết hết rồi sao….. A Sửu làm sao vậy?”
“Đại muôi, muội tỉnh rồi, rốt cục tỉnh rồi!” Bắc Cung Bá chợt nảy ra muôn vàn bi thương cùng vui mừng, lại không nói nên lời. Đổng Ngọc tỉnh nhưng Đổng Phi lại hôn mê, việc này không phải tin tức tốt, ít nhất là trong tình huống thế này.
Đổng Ngọc thân thể bị trúng kịch độc, tay chân không có nửa điểm khí lực. Nàng rất rõ ràng, tuyệt đối không thể nóng lòng, càng nóng lòng thì khí huyết lưu thông càng mau như vậy thì chết cũng càng nhanh. Mà trong tình huống như thế này thì nàng không thể chết.
Đổng Ngọc vẫn duy trì bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Bắc Cung, A Sửu một người đánh tới sao?”
“Không, hắn còn mang theo một số người!”
Bắc Cung Bá ngẩng đầu nhìn lại không khỏi cười khổ. Đổng Phi mang đến hai mươi gia tướng trước khi vào được Phủ Thái thú thì chết mất vài người, hiện tại theo bọn họ từ trong Kim Thành giết ra chỉ còn sống đúng một người.
“Ngươi lại đây!”
Gã gia tướng vội vàng đi đến bên cạnh Bắc Cung Bá, Đổng Ngọc mở miệng hỏi: “Những người khác đâu? A Sửu để cho bọn họ đi tới chỗ nào?”
“Trước khi công tử vào thành thì cho Đổng đầu lĩnh cùng với Lục cô nương mang theo những người khác đi đến phía tây nam, nghe nói ở đó có một thị trấn bỏ hoang, về phía Đổng đầu lĩnh có đi tới chỗ ấy hay không thì tiểu nhân không biết.”
Đổng Ngọc kịch liệt ho khan, cầm lấy tay Bắc Cung Bá nhẹ giọng nói: “Bắc Cung, trước tiên hãy dẫn mọi người đến cái thị trấn kia, chỗ ấy chúng ta trước kia hình như đã giao dịch ở đấy. Hiện tại không phải thời điểm để nghỉ ngơi.”
Bắc Cung Bá gật gật đầu, ôm lấy Đổng Ngọc đặt ở trên ngựa của hắn. Sau đó bồng Đổng Phi lên ngựa của Đổng Thiết, hắn cùng với Đổng Ngọc cưỡi một con, Đổng Thiết cùng với gã gia tướng kia cưỡi một con. Lấm tấm thú không có ai cưỡi để cho nó đi theo phía sau, nhìn nó thì không thể cưỡi được.
Tuyết hôm nay rơi xuống đúng một đêm.
Đến lúc trời hửng sáng thì thế giới chính là một mảnh trắng phau, thiên địa một màu. Ánh thái dương từ chân trời dâng lên cũng chính là thời tiết này khó mà có được, rất xa thì đã thấy bóng dáng của thị trấn.
Đổng Thiết nhảy xuống ngựa nói gã gia tướng đi báo tin. Hắn một tay nắm ngựa chở Đổng Phi, một tay cầm cương Lấm tấm thú chậm rãi đi theo mọi người.
Không đầy một khắc thời gian thì thấy một đội nhân mã chạy nhanh mà tới cầm đầu chính là hai người Đổng Triệu và Lục Y .
“Công tử đâu? Công tử ở đâu?”
Lục Y từ xa hô lên, thanh âm thật dễ nghe đối với đám người đã kiệt sức thì quả thực giống như nhạc tiên.
Rốt cục xem như đã thoát hiểm. Tuy rằng chính là tạm thời nhưng so với cuộc sống khi nào cũng đề phòng thì tốt hơn nhiều.
Đổng Phi hôn mê lần này thì đã là một ngày.
Khi hắn tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối, thạch ốc tuy đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ. Ở trong phòng có một đống lửa hừng hực bốc cháy. Phía trên là một ấm nước, hơi nước từ vòi phun ra làm cho căn phòng này càng thêm ấm áp, ngoại trừ Đổng Phi thì trong phòng không có ai, phía bên ngoài im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng thở của chiến mã. Muốn chống người đứng dậy thì chỉ cảm thấy thân thể đau giống như muốn xé ra. Cái loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy vô lực, Đổng Phi vội vàng nằm xuống lại. Hắn nhắm mắt lại trong đầu ong ong vang lên, Đổng Phi biết, đây chính là do hắn đã kiệt sức giống như đèn dầu sắp tắt, cho nên hắn từ từ hô hấp theo bộ công pháp Ngũ Cầm hí mà năm đó lão nhân trong thôn đã truyền cho hắn tiến hành thổ nạp, ước chừng nửa nén hương thời gian thì đã có cảm giác tốt hơn một chút. Trên người đã có một chút khí lực, Đổng Phi dãy dụa muốn đứng lên. Hắn muốn biết đây là địa phương nào, tỷ tỷ cùng với tỷ phu có an toàn không?
Hai chân vừa chạm đất thì một trận chóng đầu hoa mắt. Đổng Phi lại nhắm mắt lại sau một lúc thích ứng thì mới mở mắt ra hướng ngoài nhà đá đi ra, vừa mở cửa thì một cỗ gió lạnh đập vào mặt hắn. Đổng Phi không khỏi đánh một cái rùng mình, hắn vội vàng nắm thật chặt áo khoác lúc này hắn mới ổn định lại, trước kia loại nhiệt độ này làm sao hắn để vào mắt?
Trên cổ một đám lông hoàng sắc, một con ngựa tướng mạo xấu xí đứng ở cửa chứng kiến Đổng Phi liền kêu lên một tiếng chạy tới, đem cái đầu to dụi nhẹ vào ngực của Đổng Phi.
“A Sửu?”
Vừa thấy Sư tông thú tâm tình Đổng Phi đang căng thẳng thì cũng nhanh chóng hạ xuống. Sư tông thú đi theo đám người Đổng Triệu, chắc khi hắn hôn mê thì tỷ phu cũng đã mang hắn hội hợp với đám người Đổng Triệu. Không biết Tỷ tỷ bây giờ thế nào!
Đổng Phi ôm đầu Sư tông thú A Sửu trong lòng lại nghĩ đến tỷ tỷ. Hắn đang muốn tìm người để hỏi tình huống thì đột nhiên trên cây đại thụ có bóng người nhảy xuống, đi tới trước mặt Đổng Phi quỳ xuống mừng rỡ nói: “Chủ nhân, ngài đã tỉnh!”
“Tiểu Thiết? Ngươi từ nơi nào xuất hiện?”
Đánh ra tam chuỳ có thể nói là đã hao hết toàn bộ khí lực của hắn. Chẳng những hắn mà ngay cả Lấm tấm thú hắn cưỡi cũng chống đỡ không được. Đổng Phi rất rõ ràng tình trạng trước mắt, cho dù hắn có thể cầm đại chuỳ nhưng lấm tấm thú cũng vô pháp tiếp tục chở hắn, cho nên đành cưỡng chế phun máu ra để rút lui khỏi Kim Thành quận.
Ngụm máu này vừa phun ra thì trên người hắn đã không còn nửa điểm khí lực. Mà lấm tấm thú cũng đã đến cực hạn không thể mang theo hai người trên lưng nữa cho nên chân mềm nhũn, hí lên một tiếng rồi ngã quỵ trên tuyết.
Đổng Phi cảm thấy thân thể chấn động, liền từ lưng của Lấm tấm thú văng ra ngoài…. Không thể để cho tỷ tỷ bị thương… Hắn dùng một chút khí lực còn sót lại đột nhiên xoay người làm cho mình úp mặt xuống tuyết.
“A Sửu!”
“Chủ nhân… Ngài bị làm sao thế?”
Đổng Thiết cùng với Bắc Cung Bá thấy bộ dạng của Đổng Phi thì không khỏi hoảng sợ. Cho nên vội vàng dừng ngựa, Đổng Thiết vội vàng cầm dây cương của lấm Tấm thú, Bắc Cung Bá lập tức ôm Đổng Phi ra cởi bỏ dây lưng bên hông Đổng Phi ra rồi ôm Đổng Ngọc vào lòng.
Bắc Cung Bá đẩy Đổng Phi nhưng không thấy hắn có nửa điểm phản ứng, chỉ thấy khuôn mặt của Đổng Phi vàng như nến, không có nửa điểm huyết sắc.
“A Sửu tỉnh lại, tỉnh lại a!”
Tiếng gọi dồn dập ầm ỹ cũng không làm cho Đổng Phi tỉnh lại mà ngược lại làm cho Đổng Ngọc từ từ mở mắt .
“Bắc Cung, đây là nơi nào? Chúng ta đều chết hết rồi sao….. A Sửu làm sao vậy?”
“Đại muôi, muội tỉnh rồi, rốt cục tỉnh rồi!” Bắc Cung Bá chợt nảy ra muôn vàn bi thương cùng vui mừng, lại không nói nên lời. Đổng Ngọc tỉnh nhưng Đổng Phi lại hôn mê, việc này không phải tin tức tốt, ít nhất là trong tình huống thế này.
Đổng Ngọc thân thể bị trúng kịch độc, tay chân không có nửa điểm khí lực. Nàng rất rõ ràng, tuyệt đối không thể nóng lòng, càng nóng lòng thì khí huyết lưu thông càng mau như vậy thì chết cũng càng nhanh. Mà trong tình huống như thế này thì nàng không thể chết.
Đổng Ngọc vẫn duy trì bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Bắc Cung, A Sửu một người đánh tới sao?”
“Không, hắn còn mang theo một số người!”
Bắc Cung Bá ngẩng đầu nhìn lại không khỏi cười khổ. Đổng Phi mang đến hai mươi gia tướng trước khi vào được Phủ Thái thú thì chết mất vài người, hiện tại theo bọn họ từ trong Kim Thành giết ra chỉ còn sống đúng một người.
“Ngươi lại đây!”
Gã gia tướng vội vàng đi đến bên cạnh Bắc Cung Bá, Đổng Ngọc mở miệng hỏi: “Những người khác đâu? A Sửu để cho bọn họ đi tới chỗ nào?”
“Trước khi công tử vào thành thì cho Đổng đầu lĩnh cùng với Lục cô nương mang theo những người khác đi đến phía tây nam, nghe nói ở đó có một thị trấn bỏ hoang, về phía Đổng đầu lĩnh có đi tới chỗ ấy hay không thì tiểu nhân không biết.”
Đổng Ngọc kịch liệt ho khan, cầm lấy tay Bắc Cung Bá nhẹ giọng nói: “Bắc Cung, trước tiên hãy dẫn mọi người đến cái thị trấn kia, chỗ ấy chúng ta trước kia hình như đã giao dịch ở đấy. Hiện tại không phải thời điểm để nghỉ ngơi.”
Bắc Cung Bá gật gật đầu, ôm lấy Đổng Ngọc đặt ở trên ngựa của hắn. Sau đó bồng Đổng Phi lên ngựa của Đổng Thiết, hắn cùng với Đổng Ngọc cưỡi một con, Đổng Thiết cùng với gã gia tướng kia cưỡi một con. Lấm tấm thú không có ai cưỡi để cho nó đi theo phía sau, nhìn nó thì không thể cưỡi được.
Tuyết hôm nay rơi xuống đúng một đêm.
Đến lúc trời hửng sáng thì thế giới chính là một mảnh trắng phau, thiên địa một màu. Ánh thái dương từ chân trời dâng lên cũng chính là thời tiết này khó mà có được, rất xa thì đã thấy bóng dáng của thị trấn.
Đổng Thiết nhảy xuống ngựa nói gã gia tướng đi báo tin. Hắn một tay nắm ngựa chở Đổng Phi, một tay cầm cương Lấm tấm thú chậm rãi đi theo mọi người.
Không đầy một khắc thời gian thì thấy một đội nhân mã chạy nhanh mà tới cầm đầu chính là hai người Đổng Triệu và Lục Y .
“Công tử đâu? Công tử ở đâu?”
Lục Y từ xa hô lên, thanh âm thật dễ nghe đối với đám người đã kiệt sức thì quả thực giống như nhạc tiên.
Rốt cục xem như đã thoát hiểm. Tuy rằng chính là tạm thời nhưng so với cuộc sống khi nào cũng đề phòng thì tốt hơn nhiều.
Đổng Phi hôn mê lần này thì đã là một ngày.
Khi hắn tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối, thạch ốc tuy đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ. Ở trong phòng có một đống lửa hừng hực bốc cháy. Phía trên là một ấm nước, hơi nước từ vòi phun ra làm cho căn phòng này càng thêm ấm áp, ngoại trừ Đổng Phi thì trong phòng không có ai, phía bên ngoài im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng thở của chiến mã. Muốn chống người đứng dậy thì chỉ cảm thấy thân thể đau giống như muốn xé ra. Cái loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy vô lực, Đổng Phi vội vàng nằm xuống lại. Hắn nhắm mắt lại trong đầu ong ong vang lên, Đổng Phi biết, đây chính là do hắn đã kiệt sức giống như đèn dầu sắp tắt, cho nên hắn từ từ hô hấp theo bộ công pháp Ngũ Cầm hí mà năm đó lão nhân trong thôn đã truyền cho hắn tiến hành thổ nạp, ước chừng nửa nén hương thời gian thì đã có cảm giác tốt hơn một chút. Trên người đã có một chút khí lực, Đổng Phi dãy dụa muốn đứng lên. Hắn muốn biết đây là địa phương nào, tỷ tỷ cùng với tỷ phu có an toàn không?
Hai chân vừa chạm đất thì một trận chóng đầu hoa mắt. Đổng Phi lại nhắm mắt lại sau một lúc thích ứng thì mới mở mắt ra hướng ngoài nhà đá đi ra, vừa mở cửa thì một cỗ gió lạnh đập vào mặt hắn. Đổng Phi không khỏi đánh một cái rùng mình, hắn vội vàng nắm thật chặt áo khoác lúc này hắn mới ổn định lại, trước kia loại nhiệt độ này làm sao hắn để vào mắt?
Trên cổ một đám lông hoàng sắc, một con ngựa tướng mạo xấu xí đứng ở cửa chứng kiến Đổng Phi liền kêu lên một tiếng chạy tới, đem cái đầu to dụi nhẹ vào ngực của Đổng Phi.
“A Sửu?”
Vừa thấy Sư tông thú tâm tình Đổng Phi đang căng thẳng thì cũng nhanh chóng hạ xuống. Sư tông thú đi theo đám người Đổng Triệu, chắc khi hắn hôn mê thì tỷ phu cũng đã mang hắn hội hợp với đám người Đổng Triệu. Không biết Tỷ tỷ bây giờ thế nào!
Đổng Phi ôm đầu Sư tông thú A Sửu trong lòng lại nghĩ đến tỷ tỷ. Hắn đang muốn tìm người để hỏi tình huống thì đột nhiên trên cây đại thụ có bóng người nhảy xuống, đi tới trước mặt Đổng Phi quỳ xuống mừng rỡ nói: “Chủ nhân, ngài đã tỉnh!”
“Tiểu Thiết? Ngươi từ nơi nào xuất hiện?”