Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Đổng Ngọc nâng lão phu nhân trở về phòng để ngủ, đang định vì Đổng Phi thất lễ mà nói một hai câu, nhưng lão phu nhân lại mở miệng trước.“ Đại muội, ngươi đã rời nhà được bao lâu rồi?”
“ Ngài nói là…..”
“ Kim Thành!” Lão phu nhân dựa vào thành giường, hai tròng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà tựa hồ là lầm bầm cho một mình nghe:“ Bắc Cung tiểu tử kia được bổ nhiệm làm Tây bộ đô uý phủ, nói trắng ra là cha của ngươi lấy tiền mua cho hắn một chức quan không có chút thực quyền, cái gì đều không có. Ta nghĩ Bắc Cung trở về ít nhất cũng phải nửa năm thời gian mới có thể ổn định được.”
Đổng Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói:“ Nửa năm có thể không đủ, quan hệ khương nhân vô cùng phức tạp, hơn nữa hai năm nay bên Bạch Mã khương các bộ lạc cũng không yên ổn, nếu muốn dựng Đô uý Phủ ít nhất là phải một năm.”
“ Vậy sớm trở về một chút.”
“ Sao ạ?”
“ Mang theo A Sửu theo. Hài tử này tính tình càng ngày càng nóng nảy, nếu ở Lâm Thao sớm muộn gì cũng gây ra chuyện. Dẫn hắn đi Tây Lương một thời gian để nhìn phong thổ của Khương nhân, tương lai sẽ có chỗ tốt đối với hắn. Còn nữa, bảo nó cũng mang Lục Y theo luôn.”
“ Ngài muốn là ….”
Lão phu nhân cười cười, khẽ cựa quậy thân mình, đưa lưng về Phía Đổng Ngọc nói:“ Đại muội, tính tình cha ngươi có thể ngươi không rõ lắm? Nói trắng ra là bị hai đứa nhóc xúi dục hắn tự đáp ứng….Nhưng nghĩ lại đó cũng là tốt cho nhà ta, nếu suy xét cho kỹ thì cha ngươi có quyệt định như thế quả thực không có gì đáng trách.”
“ Đổng Ngọc chau mày lại,“ Nhưng mà A Sửu …”
“ Mấu chốt chính là A Sửu, nếu như nó ở lại Lâm Thao thì cha ngươi sẽ nghĩ thế nào? Nếu ngươi không muốn A Sửu cùng với cha ngươi trở mặt tốt nhất thì hãy mang hắn cùng với Lục Y mang đi. Đi chậm chỉ sợ tiểu tử này lại làm ra việc phiền toái, đi sớm một chút .”
Đổng Ngọc gật đầu, “ Tôn nữ *(Cháu gái) hiểu được, con sẽ đi thương lượng cùng với Bắc Cung, tranh thủ nhanh chóng khởi hành.”
“ Đi thôi, ta mệt rồi !”
Đổng Ngọc đắp cho lão phu nhân một cái chăn rồi mới rời phòng.
Đứng ở cửa nàng nhịn không được thở phào một cái. Đều là người một nhà vì sao lại đến cái tình trạng này? Ngươi hại ta, ta hại ngươi….Nói thẳng ra cuối cùng người chịu thiệt không phải là người trong nhà sao? Rốt cục Đổng Hoàng cùng với nhị muội đang muốn làm cái gì? Quyên đi, hay là tìm Bắc Cung thương lượng trước đã.
Đổng Ngọc đi tìm Bắc Cung Bá thương lượng thì Đổng Viện lại chạy tới phòng của Đổng Phi.
Vừa đến ngoài phòng mà đã nghe thanh âm loảng xoảng trong phòng, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, Đổng Phi đang muốn nổi điên.
“ A Sửu, làm gì đó?”
Vừa vào cửa phòng Đổng Viện thấy Đổng Phi đầu tóc rối tung, nước nôi văng tung toé trên mặt đất. Mà Lục Y đang đứng bên cạnh choáng váng, muốn khuyên lại không dám khuyên, đôi mắt hồng hồng giống như là đang bị uỷ khuất.
“ Âm mưu, đây là âm mưu, âm mưu này muốn nhằm vào ta!”
Đổng Phi rít gào nói: “ Tứ tỷ, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, nhị tỷ là có ý tứ gì? Ta không tranh quyền , không đoạt lợi, chỗ tốt đều dành cho tỷ phu, nhưng nàng tại sao lại báo đáp ta như vậy? Không ngờ lại nghĩ ra chủ ý như vậy, nàng còn là người sao?”
Đổng Viện có chút mất hứng, “ Nàng không phải là người, thế chúng ta là gì…”
“ Ta không phải có ý tứ này…”
“ Ta đương nhiên biết ngươi không có ý tứ này, ta đến để nghĩ kế cho ngươi, “Đổng Viện đoạt từ trong tay Đổng Phi một cái lư hương đưa cho Lục Y,“ Lục Y, dọn phòng đi, ta cùng A Sửu ra ngoài nói chuyện một lát.”
Lục Y còn không rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Đang ở trong phòng học thêu thì thấy Đổng Phi đùng đùng nổi giận trở về cầm tất cả đồ vật đều ném ra ngoài .
Nàng gật đầu, “ Tứ tiểu thư, các người cứ nói chuyện, việc ở đây giao cho ta.”
“ Hì hì, thật là một nha đầu nhu thuận, trách không được A Sửu vì ngươi mà giận dữ.”
Khuôn mặt Lục Y đỏ lên, cúi đầu không nói gì. Bất quá trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, công tử rốt cuộc là làm sao vậy?
Đổng Viện kéo Đổng Phi ra khỏi phòng, “ Ngươi thật là ? Quăng đồ vật lại phải đi mua cái mới lại còn làm cho tiểu nha đầu sợ hãi… A Sửu , ngươi thành thật cho tỷ tỷ biết, ngươi có định thu hay không thu Lục Y?”
“ Có ý tứ gì?” Đổng Phi nhìn Đổng Viện nói: “ Tứ tỷ, tỷ nói cái gì đó. Lục y chỉ mới mười bốn, ta bất quá cũng chỉ có mười hai tuổi, thu cái gì mà thu.”
“ Còn nói không có? Nếu không như vậy, ngươi làm sao mà nổi giận như vậy? Hì hì, nhiều đứa trẻ khác mười hai tuổi cũng đã thành gia.”
“ Tứ tỷ ta bây giờ đang rất phiền, có chuyện gì thì nói đi.”
Đổng Viện thu hồi tươi cười, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Phiền cái gì mà phiền, nếu ngươi càng như vậy hai người kia sẽ càng vui vẻ, ngươi không biết sau khi ngươi rời đi thì nhị tỷ đã bị nương đánh, chỉ sợ nàng hiện tại…Hừ, hận ngươi muốn chết.”
“ Hận ta thì thế nào? Nếu chọc giận ta thì ….Hừ”
“ Ngươi làm gì ?” Đổng Viện hung hăng gõ đầu Đổng Phi, “ Dù thế nào đó cũng là nhị tỷ của ngươi.”
“ Tỷ nếu tới để biện hộ cho nàng thì miễn đi.”
Đổng Viện lạnh lùng cười, “ Ngươi tiểu gia hoả này thật sự không biết phân biệt, bổn tiểu thư tới là nghĩ kế dùm cho ngươi….Hừ, nói rõ một chút, ta nhìn tên Đổng Hoàng kia rất khó chịu, ỷ vào cha sủng ái mà kiêu ngạo. Mấy năm trước ngươi giáo huấn hắn, ta xem bây giờ hắn đã quên, ngươi phải giáo huấn cho hắn một lần nữa mới được.”
Đổng Phi nhíu mày , “ Như thế nào để giáo huấn?”
“ Nhị tỷ không phải nói là Vệ gia đang phái người tới đón dâu sao? Ngươi có dám hay không….” Đổng Viện nói xong, lấy bàn chay chém thẳng xuống.
Đổng Phi lập tức hiểu được ý tứ của Đổng Viện, nhãn tình sáng lên con ngươi nhỏ và dài hiện lên hàn quang, “ Tỷ nói là, giết!”
“ Cái này gọi là Xao Sơn Chấn Hổ. Ngươi phải cho tên tiểu vương bát đản kia hiểu được, chúng ta mới là hài tử của phụ thân, Đổng gia không đến lượt hắn làm chủ. Hơn nữa, nếu không làm như vậy thì tiểu tử kia khẳng định chưa từ bỏ ý định, hôm nay là Vệ Gia, ngày sau lại không biết cái gì gia nữa…..Hắn đã chằm chằm nhìn vào Lục Y không phải chuyện tình một hai ngày, nhưng bởi nguyên nhân là có ngươi cho nên hắn mới không dám xuống tay.”
Đi vào thời đại này Đổng Phi đương nhiên hiểu được một đạo lý: mạng người không đáng giá tiền, mạng của nữ nhân càng không đáng giá.
Nói trắng ra Lục Y chỉ là nô tỳ của Đổng gia, tất nhiên là có vô số người nhìn chằm chằm. Hơn nữa, Đổng Trác là ai?Đây chính là một người trong Diễn Nghĩa là cực kỳ háo sắc, ngay cả công chúa, Hoàng phi mà cũng dám “ Cưỡi”. Để Lục Y ở nhà quả thật là không an toàn.
“Theo tỷ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“ Nếu có gan thì giết người của Vệ gia, làm cho Đổng Hoàng hiểu được, hắn chỉ một cái rắm cũng không bằng.”
“ Giết người thì đơn giản, nhưng ta không biết lộ trình của đám người Vệ gia, cũng không biết là có bao nhiêu người, hơn nữa tư binh của ta còn chưa có luyện thành, nếu như thất bại chẳng phải là luyên luỵ cho người trong nhà? Nếu không thì tỷ cho ta mượn người của tỷ.”
Đổng Viện cười nói : “ Hừ, Ta không cho ngươi mượn người, chẳng lẽ cho ngươi đi một mình? Vừa lúc trong tay ta có một tên Khương nhân là Đổng Triệu, dưới tay cũng có hơn một trăm nhân mã, đều là gia nô mua từ các bộ lạc Khương nhân thực lực không kém, chúng ta xử lý người của Vệ gia, nhưng đối với bên ngoài là bị mã tặc khương nhân làm… vệ gia không làm được gì nhà chúng ta cả, nhưng tên Đổng Hoàng kia khẳng định sẽ biết chúng ta làm, tên Đổng Hoàng kia rất sợ chết, ta phỏng chừng sẽ làm cho hắn thành thật vài năm.”
Đổng Phi liên tục gật đầu, “ Cứ làm như thế”
“Ta bây giờ liền phái người đi tìm hiểu tin tức…. Đúng rồi , cho ta mượn Tiểu Thiết!”
Đổng Phi khẽ chau mày, nhẹ giọng nói :“ Tứ tỷ, tỷ sẽ không …. Thật sự làm khó cho ta, tỷ phu sẽ giết ta mất.”
“ Ngươi nghĩ lệch lạc đi đâu? Tiểu Thiết giỏi về truy tung, làm cho hắn đi tìm người chẳng phải là đỡ tốn thời gian hay sao?”
Khuôn mặt Đổng Viện đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi lấy chân liên tục đá vào người Đổng Phi, làm cho Đổng Phi tiên lục cầu xin tha thứ, cũng không dám hoàn thủ.
Đấm đã xong một trận Đổng Viện cũng hết giận chuẩn bị rời đi. Nhưng đi được một đoạn lại quay đầu lại, đột nhiên nói một câu: “ Bất quá, Tiểu Thiết quả nhiên là rất tuấn tú, nếu không, ngươi hãy ra cái giá .”
“ Biến !”
Đổng Phi cười mắng một tiếng , “ Cẩn thận tỷ phu về rút gân của ngươi.”
“ Hừ, ai rút gân của ai còn chưa biết, nếu hắn giương nanh múa vuốt thì lão nương làm cho hắn đẹp mặt.”
Tiểu sắc nữ này quả thật đáng sợ, thật không biết Lý Nho làm sao mà chịu được. Có thời gian nhất định thỉnh giáo một lần.
Cứ như vậy Đổng gia giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống bình lặng cứ trôi qua.
Đổng Chiếu giống như sợ hãi Đổng Phi trả thù cho nên cùng ở trong thành với Ngưu Phụ, còn Đổng phu nhân cũng rất là thống khoái, sau khi Đổng Chiếu chuyển vào trong thành thì nàng cũng mang theo một đội nhân đi tới mục trường, xem như chính thức chuyển ra mục trường ở.
Đổng Ngọc cùng Bắc Cung Bá sau khi thương lượng, cho nên quyết định nhanh chóng khởi hành.
Kéo dài một ngày thì cuộc sống yên ổn một ngày, nhưng cũng có những bất an. Dựa vào tính tình của Đổng Phi nếu mà người của Vệ gia đến thì quả thực là rất khó nói.
Bất quá làm cho Đổng Ngọc rất kỳ quái, Đổng Phi cứ nhiên không có phản ứng gì.
Đổng Phi càng như vậy, Đổng Ngọc càng bất an, có nhiều lúc đi qua chỗ ở của Đổng Phi, Đổng Ngọc muốn đi vào cùng nói chuỵên với Đổng Phi, cũng không phải Đổng Phi bận đi luyện võ trường mà là chính nàng có chuyện cho nên cũng chưa gặp để nói chuyện được.
Thường xuyên qua lại thấy Đổng Phi rất bình tĩnh, cho nên sự lo lắng của Đổng Ngọc cũng hạ xuống.
Yến hội đã qua đi ba ngày, hành trang cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Đổng Ngọc mang theo Bắc Cung Bá đến cáo từ lão phu nhân nói rằng hôm nay muốn xuất phát.
Tâm tư của lão phu nhân cũng muốn Đổng Ngọc khởi hành sớm một chút, rốt cục bà cũng đã thoải mái một chút. Nhưng trong đó lại có một tia khổ sở. Bà đã qua tuổi thất tuần, có trời mới biết có thể sống được bao lâu, đại tôn nữ ra đi thì không biết khi nào thì quay về, trong lòng cảm thấy không thoải mái , giống như mình đang thiếu cho Đổng Ngọc thứ gì đó.Cũng chính vì như vậy lão phu nhân mới quyết định mở tiệc tiễn đưa.
“ Đúng rồi, đi gọi A Sửu cho ta. Tiểu tử ngốc hai ngày hôm nay cũng không biết làm cái gì mà cứ lén lén gặp tứ muội.”
“ Bọn họ có thể nói chuyện gì, chắc là muốn làm mấy chuyện hồ nháo ấy mà.”
Đổng Ngọc cười nói : “ Nãi nãi, ngài chờ một chút, con đi gọi A Sửu.”
“ Đi đi.”
Đổng Ngọc để lại Bắc cung Bá nói chuyện với lão phu nhân, chính mình thì đứng dậy đi ra gọi Đổng Phi, đang đi thì gặp Đổng Phu nhân cũng đang đi tới, Đổng Ngọc vội vàng tiến lên đón, cung kính hành lễ nói : “ Nương, ngài sao lại đến đây?”
Đổng Phu nhân cầm lấy tay của Đổng Ngọc miệng chưa nói nhưng nước mắt thì tuôn ra.
“ Ta cũng biết, các con có phải hay không chuẩn bị đi?”
“ Vâng…”
“ Có phải vì nhị muội không hiểu chuyện cho nên con của ta mới rời đi.”
“ Mẫu thân, ngài không cần phải nói? Cũng không cần trách nàng…. Đợi khi Phủ Đô uý ở Tây Khương xong, con sẽ cùng Bắc Cung Bá trở về thăm ngài.”
“ Được, ta sẽ chờ.”
“ Mẫu thân, nãi nãi muốn mở tiệc tiễn đưa, con trước hết đi tìm A Sửu, ngài có muốn đi thông tri với vợ chồng nhị muội lại đây hay không? Đều là người một nhà, có thù hận nào mà không thể hoá giải được, nhị muội chắc cũng rất hối hận.”
“ Được rồi, ta sẽ phái người đi mời bọn họ.”
Đổng Ngọc cùng với Đổng phu nhân chia tay, liền đi tới tiểu viện của Đổng Phi.
Phía trong phòng cực kỳ tĩnh lặng giống như không có ai, Đổng Ngọc có chút kỳ quái, tiểu viện này luôn có người ở, sao hôm nay lại im lặng như vậy. Đẩy cửa đi vào, Đổng Ngọc kêu lên: “ A Sửu, Lục Y!”
Trong thư phòng giống như có người phát ra thanh âm yếu ớt, hơn nữa lại không rõ ràng.
Đổng Ngọc lại càng thấy kỳ quái, vội vàng đi vào thư phòng. Vừa bước vào cửa thì nàng bị cảnh tượng làm cho hoảng sợ, chỉ thấy Lục Y bị buộc chặt, trong miệng còn bị nhét một miếng khăn sạch đang nằm ở trên giường liều mạng dãy dụa.
“ Lục Y, đã xảy ra chuyện gì?”
Đổng Ngọc vội vàng chạy qua rút miếng khăn vải trong miệng Lục Y. Đây là khăn gấm Tứ Xuyên mấy hôm trước nãi nãi đem cho A Sửu, như thế nào lại dùng để nhét miệng người? Hơn nữa người bị nhét lại là Lục Y.
Lục y vừa được tháo khăn gấm ra liền thở dốc.
“ Đại tiểu thư không tốt, không tốt!”
Đổng Ngọc ngẩn ra nghi ngờ hỏi: “ Cái gì không tốt? Lục Y, ngươi từ từ nói đừng có gấp.”
“ Nô tỳ lúc trưa nghe thấy công tử cùng với tứ tiểu thư thương lượng , nói là muốn giữa đường giết chết người của Vệ gia, kế hoạch bọn họ đã lên nhiều ngày, tứ tiểu thư còn phái người hỏi thăm lộ tuyến của vệ gia muốn hôm nay động thủ.”
“ Cái gì ?”
Trong đầu Đổng Ngọc ông lên một tiếng, bắt đầu có chút rối loạn.
Đổng Ngọc đang sợ hãi Đổng Phi sẽ làm như thể không ngờ quả đúng là như thế, chẳng những làm mà còn kéo theo Đổng Viện vào chuyện này nữa.
“ Bọn họ, bọn họ nói là sẽ động thủ chỗ nào?”
“ Nô tỳ không biết, chỉ nghe bọn họ nói là trời tối sẽ động thủ. Nô tỳ muốn can ngăn nhưng nói được một hai câu thì chọc tức công tử, công tử liền trói nô tỳ lại.”
Lục Y đã biết chuyện xảy ra trong yến hội, tự nhiên càng cảm thấy lo lắng. Dù sao Đổng Phi cũng vì nàng mà trở mặt, hơn nữa đối phương chính là người có bối cảnh cường đại, nghe nói đến cả lão gia cũng phải nhường ba phần. Đổng Phi nếu bởi vì nàng mà gặp phải tai hoạ thì nàng, Lục Y cũng chính là tội nhân.
Trong lòng Lục Y nghĩ, công tử có thể thương nàng như thế, nàng làm nô tỳ cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
Đổng Ngọc rút từ bên hông ra một thanh đoản đao cắt đứt dây thừng trên người Lục Y,“ Lục Y, mau theo ta đi gặp lão phu nhân.”
Kéo Lục y đi ra , trong lòng Đổng Ngọc thầm cầu nguyện : A Sửu, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động a.
“ Ngài nói là…..”
“ Kim Thành!” Lão phu nhân dựa vào thành giường, hai tròng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà tựa hồ là lầm bầm cho một mình nghe:“ Bắc Cung tiểu tử kia được bổ nhiệm làm Tây bộ đô uý phủ, nói trắng ra là cha của ngươi lấy tiền mua cho hắn một chức quan không có chút thực quyền, cái gì đều không có. Ta nghĩ Bắc Cung trở về ít nhất cũng phải nửa năm thời gian mới có thể ổn định được.”
Đổng Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói:“ Nửa năm có thể không đủ, quan hệ khương nhân vô cùng phức tạp, hơn nữa hai năm nay bên Bạch Mã khương các bộ lạc cũng không yên ổn, nếu muốn dựng Đô uý Phủ ít nhất là phải một năm.”
“ Vậy sớm trở về một chút.”
“ Sao ạ?”
“ Mang theo A Sửu theo. Hài tử này tính tình càng ngày càng nóng nảy, nếu ở Lâm Thao sớm muộn gì cũng gây ra chuyện. Dẫn hắn đi Tây Lương một thời gian để nhìn phong thổ của Khương nhân, tương lai sẽ có chỗ tốt đối với hắn. Còn nữa, bảo nó cũng mang Lục Y theo luôn.”
“ Ngài muốn là ….”
Lão phu nhân cười cười, khẽ cựa quậy thân mình, đưa lưng về Phía Đổng Ngọc nói:“ Đại muội, tính tình cha ngươi có thể ngươi không rõ lắm? Nói trắng ra là bị hai đứa nhóc xúi dục hắn tự đáp ứng….Nhưng nghĩ lại đó cũng là tốt cho nhà ta, nếu suy xét cho kỹ thì cha ngươi có quyệt định như thế quả thực không có gì đáng trách.”
“ Đổng Ngọc chau mày lại,“ Nhưng mà A Sửu …”
“ Mấu chốt chính là A Sửu, nếu như nó ở lại Lâm Thao thì cha ngươi sẽ nghĩ thế nào? Nếu ngươi không muốn A Sửu cùng với cha ngươi trở mặt tốt nhất thì hãy mang hắn cùng với Lục Y mang đi. Đi chậm chỉ sợ tiểu tử này lại làm ra việc phiền toái, đi sớm một chút .”
Đổng Ngọc gật đầu, “ Tôn nữ *(Cháu gái) hiểu được, con sẽ đi thương lượng cùng với Bắc Cung, tranh thủ nhanh chóng khởi hành.”
“ Đi thôi, ta mệt rồi !”
Đổng Ngọc đắp cho lão phu nhân một cái chăn rồi mới rời phòng.
Đứng ở cửa nàng nhịn không được thở phào một cái. Đều là người một nhà vì sao lại đến cái tình trạng này? Ngươi hại ta, ta hại ngươi….Nói thẳng ra cuối cùng người chịu thiệt không phải là người trong nhà sao? Rốt cục Đổng Hoàng cùng với nhị muội đang muốn làm cái gì? Quyên đi, hay là tìm Bắc Cung thương lượng trước đã.
Đổng Ngọc đi tìm Bắc Cung Bá thương lượng thì Đổng Viện lại chạy tới phòng của Đổng Phi.
Vừa đến ngoài phòng mà đã nghe thanh âm loảng xoảng trong phòng, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, Đổng Phi đang muốn nổi điên.
“ A Sửu, làm gì đó?”
Vừa vào cửa phòng Đổng Viện thấy Đổng Phi đầu tóc rối tung, nước nôi văng tung toé trên mặt đất. Mà Lục Y đang đứng bên cạnh choáng váng, muốn khuyên lại không dám khuyên, đôi mắt hồng hồng giống như là đang bị uỷ khuất.
“ Âm mưu, đây là âm mưu, âm mưu này muốn nhằm vào ta!”
Đổng Phi rít gào nói: “ Tứ tỷ, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, nhị tỷ là có ý tứ gì? Ta không tranh quyền , không đoạt lợi, chỗ tốt đều dành cho tỷ phu, nhưng nàng tại sao lại báo đáp ta như vậy? Không ngờ lại nghĩ ra chủ ý như vậy, nàng còn là người sao?”
Đổng Viện có chút mất hứng, “ Nàng không phải là người, thế chúng ta là gì…”
“ Ta không phải có ý tứ này…”
“ Ta đương nhiên biết ngươi không có ý tứ này, ta đến để nghĩ kế cho ngươi, “Đổng Viện đoạt từ trong tay Đổng Phi một cái lư hương đưa cho Lục Y,“ Lục Y, dọn phòng đi, ta cùng A Sửu ra ngoài nói chuyện một lát.”
Lục Y còn không rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Đang ở trong phòng học thêu thì thấy Đổng Phi đùng đùng nổi giận trở về cầm tất cả đồ vật đều ném ra ngoài .
Nàng gật đầu, “ Tứ tiểu thư, các người cứ nói chuyện, việc ở đây giao cho ta.”
“ Hì hì, thật là một nha đầu nhu thuận, trách không được A Sửu vì ngươi mà giận dữ.”
Khuôn mặt Lục Y đỏ lên, cúi đầu không nói gì. Bất quá trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, công tử rốt cuộc là làm sao vậy?
Đổng Viện kéo Đổng Phi ra khỏi phòng, “ Ngươi thật là ? Quăng đồ vật lại phải đi mua cái mới lại còn làm cho tiểu nha đầu sợ hãi… A Sửu , ngươi thành thật cho tỷ tỷ biết, ngươi có định thu hay không thu Lục Y?”
“ Có ý tứ gì?” Đổng Phi nhìn Đổng Viện nói: “ Tứ tỷ, tỷ nói cái gì đó. Lục y chỉ mới mười bốn, ta bất quá cũng chỉ có mười hai tuổi, thu cái gì mà thu.”
“ Còn nói không có? Nếu không như vậy, ngươi làm sao mà nổi giận như vậy? Hì hì, nhiều đứa trẻ khác mười hai tuổi cũng đã thành gia.”
“ Tứ tỷ ta bây giờ đang rất phiền, có chuyện gì thì nói đi.”
Đổng Viện thu hồi tươi cười, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Phiền cái gì mà phiền, nếu ngươi càng như vậy hai người kia sẽ càng vui vẻ, ngươi không biết sau khi ngươi rời đi thì nhị tỷ đã bị nương đánh, chỉ sợ nàng hiện tại…Hừ, hận ngươi muốn chết.”
“ Hận ta thì thế nào? Nếu chọc giận ta thì ….Hừ”
“ Ngươi làm gì ?” Đổng Viện hung hăng gõ đầu Đổng Phi, “ Dù thế nào đó cũng là nhị tỷ của ngươi.”
“ Tỷ nếu tới để biện hộ cho nàng thì miễn đi.”
Đổng Viện lạnh lùng cười, “ Ngươi tiểu gia hoả này thật sự không biết phân biệt, bổn tiểu thư tới là nghĩ kế dùm cho ngươi….Hừ, nói rõ một chút, ta nhìn tên Đổng Hoàng kia rất khó chịu, ỷ vào cha sủng ái mà kiêu ngạo. Mấy năm trước ngươi giáo huấn hắn, ta xem bây giờ hắn đã quên, ngươi phải giáo huấn cho hắn một lần nữa mới được.”
Đổng Phi nhíu mày , “ Như thế nào để giáo huấn?”
“ Nhị tỷ không phải nói là Vệ gia đang phái người tới đón dâu sao? Ngươi có dám hay không….” Đổng Viện nói xong, lấy bàn chay chém thẳng xuống.
Đổng Phi lập tức hiểu được ý tứ của Đổng Viện, nhãn tình sáng lên con ngươi nhỏ và dài hiện lên hàn quang, “ Tỷ nói là, giết!”
“ Cái này gọi là Xao Sơn Chấn Hổ. Ngươi phải cho tên tiểu vương bát đản kia hiểu được, chúng ta mới là hài tử của phụ thân, Đổng gia không đến lượt hắn làm chủ. Hơn nữa, nếu không làm như vậy thì tiểu tử kia khẳng định chưa từ bỏ ý định, hôm nay là Vệ Gia, ngày sau lại không biết cái gì gia nữa…..Hắn đã chằm chằm nhìn vào Lục Y không phải chuyện tình một hai ngày, nhưng bởi nguyên nhân là có ngươi cho nên hắn mới không dám xuống tay.”
Đi vào thời đại này Đổng Phi đương nhiên hiểu được một đạo lý: mạng người không đáng giá tiền, mạng của nữ nhân càng không đáng giá.
Nói trắng ra Lục Y chỉ là nô tỳ của Đổng gia, tất nhiên là có vô số người nhìn chằm chằm. Hơn nữa, Đổng Trác là ai?Đây chính là một người trong Diễn Nghĩa là cực kỳ háo sắc, ngay cả công chúa, Hoàng phi mà cũng dám “ Cưỡi”. Để Lục Y ở nhà quả thật là không an toàn.
“Theo tỷ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“ Nếu có gan thì giết người của Vệ gia, làm cho Đổng Hoàng hiểu được, hắn chỉ một cái rắm cũng không bằng.”
“ Giết người thì đơn giản, nhưng ta không biết lộ trình của đám người Vệ gia, cũng không biết là có bao nhiêu người, hơn nữa tư binh của ta còn chưa có luyện thành, nếu như thất bại chẳng phải là luyên luỵ cho người trong nhà? Nếu không thì tỷ cho ta mượn người của tỷ.”
Đổng Viện cười nói : “ Hừ, Ta không cho ngươi mượn người, chẳng lẽ cho ngươi đi một mình? Vừa lúc trong tay ta có một tên Khương nhân là Đổng Triệu, dưới tay cũng có hơn một trăm nhân mã, đều là gia nô mua từ các bộ lạc Khương nhân thực lực không kém, chúng ta xử lý người của Vệ gia, nhưng đối với bên ngoài là bị mã tặc khương nhân làm… vệ gia không làm được gì nhà chúng ta cả, nhưng tên Đổng Hoàng kia khẳng định sẽ biết chúng ta làm, tên Đổng Hoàng kia rất sợ chết, ta phỏng chừng sẽ làm cho hắn thành thật vài năm.”
Đổng Phi liên tục gật đầu, “ Cứ làm như thế”
“Ta bây giờ liền phái người đi tìm hiểu tin tức…. Đúng rồi , cho ta mượn Tiểu Thiết!”
Đổng Phi khẽ chau mày, nhẹ giọng nói :“ Tứ tỷ, tỷ sẽ không …. Thật sự làm khó cho ta, tỷ phu sẽ giết ta mất.”
“ Ngươi nghĩ lệch lạc đi đâu? Tiểu Thiết giỏi về truy tung, làm cho hắn đi tìm người chẳng phải là đỡ tốn thời gian hay sao?”
Khuôn mặt Đổng Viện đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi lấy chân liên tục đá vào người Đổng Phi, làm cho Đổng Phi tiên lục cầu xin tha thứ, cũng không dám hoàn thủ.
Đấm đã xong một trận Đổng Viện cũng hết giận chuẩn bị rời đi. Nhưng đi được một đoạn lại quay đầu lại, đột nhiên nói một câu: “ Bất quá, Tiểu Thiết quả nhiên là rất tuấn tú, nếu không, ngươi hãy ra cái giá .”
“ Biến !”
Đổng Phi cười mắng một tiếng , “ Cẩn thận tỷ phu về rút gân của ngươi.”
“ Hừ, ai rút gân của ai còn chưa biết, nếu hắn giương nanh múa vuốt thì lão nương làm cho hắn đẹp mặt.”
Tiểu sắc nữ này quả thật đáng sợ, thật không biết Lý Nho làm sao mà chịu được. Có thời gian nhất định thỉnh giáo một lần.
Cứ như vậy Đổng gia giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống bình lặng cứ trôi qua.
Đổng Chiếu giống như sợ hãi Đổng Phi trả thù cho nên cùng ở trong thành với Ngưu Phụ, còn Đổng phu nhân cũng rất là thống khoái, sau khi Đổng Chiếu chuyển vào trong thành thì nàng cũng mang theo một đội nhân đi tới mục trường, xem như chính thức chuyển ra mục trường ở.
Đổng Ngọc cùng Bắc Cung Bá sau khi thương lượng, cho nên quyết định nhanh chóng khởi hành.
Kéo dài một ngày thì cuộc sống yên ổn một ngày, nhưng cũng có những bất an. Dựa vào tính tình của Đổng Phi nếu mà người của Vệ gia đến thì quả thực là rất khó nói.
Bất quá làm cho Đổng Ngọc rất kỳ quái, Đổng Phi cứ nhiên không có phản ứng gì.
Đổng Phi càng như vậy, Đổng Ngọc càng bất an, có nhiều lúc đi qua chỗ ở của Đổng Phi, Đổng Ngọc muốn đi vào cùng nói chuỵên với Đổng Phi, cũng không phải Đổng Phi bận đi luyện võ trường mà là chính nàng có chuyện cho nên cũng chưa gặp để nói chuyện được.
Thường xuyên qua lại thấy Đổng Phi rất bình tĩnh, cho nên sự lo lắng của Đổng Ngọc cũng hạ xuống.
Yến hội đã qua đi ba ngày, hành trang cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Đổng Ngọc mang theo Bắc Cung Bá đến cáo từ lão phu nhân nói rằng hôm nay muốn xuất phát.
Tâm tư của lão phu nhân cũng muốn Đổng Ngọc khởi hành sớm một chút, rốt cục bà cũng đã thoải mái một chút. Nhưng trong đó lại có một tia khổ sở. Bà đã qua tuổi thất tuần, có trời mới biết có thể sống được bao lâu, đại tôn nữ ra đi thì không biết khi nào thì quay về, trong lòng cảm thấy không thoải mái , giống như mình đang thiếu cho Đổng Ngọc thứ gì đó.Cũng chính vì như vậy lão phu nhân mới quyết định mở tiệc tiễn đưa.
“ Đúng rồi, đi gọi A Sửu cho ta. Tiểu tử ngốc hai ngày hôm nay cũng không biết làm cái gì mà cứ lén lén gặp tứ muội.”
“ Bọn họ có thể nói chuyện gì, chắc là muốn làm mấy chuyện hồ nháo ấy mà.”
Đổng Ngọc cười nói : “ Nãi nãi, ngài chờ một chút, con đi gọi A Sửu.”
“ Đi đi.”
Đổng Ngọc để lại Bắc cung Bá nói chuyện với lão phu nhân, chính mình thì đứng dậy đi ra gọi Đổng Phi, đang đi thì gặp Đổng Phu nhân cũng đang đi tới, Đổng Ngọc vội vàng tiến lên đón, cung kính hành lễ nói : “ Nương, ngài sao lại đến đây?”
Đổng Phu nhân cầm lấy tay của Đổng Ngọc miệng chưa nói nhưng nước mắt thì tuôn ra.
“ Ta cũng biết, các con có phải hay không chuẩn bị đi?”
“ Vâng…”
“ Có phải vì nhị muội không hiểu chuyện cho nên con của ta mới rời đi.”
“ Mẫu thân, ngài không cần phải nói? Cũng không cần trách nàng…. Đợi khi Phủ Đô uý ở Tây Khương xong, con sẽ cùng Bắc Cung Bá trở về thăm ngài.”
“ Được, ta sẽ chờ.”
“ Mẫu thân, nãi nãi muốn mở tiệc tiễn đưa, con trước hết đi tìm A Sửu, ngài có muốn đi thông tri với vợ chồng nhị muội lại đây hay không? Đều là người một nhà, có thù hận nào mà không thể hoá giải được, nhị muội chắc cũng rất hối hận.”
“ Được rồi, ta sẽ phái người đi mời bọn họ.”
Đổng Ngọc cùng với Đổng phu nhân chia tay, liền đi tới tiểu viện của Đổng Phi.
Phía trong phòng cực kỳ tĩnh lặng giống như không có ai, Đổng Ngọc có chút kỳ quái, tiểu viện này luôn có người ở, sao hôm nay lại im lặng như vậy. Đẩy cửa đi vào, Đổng Ngọc kêu lên: “ A Sửu, Lục Y!”
Trong thư phòng giống như có người phát ra thanh âm yếu ớt, hơn nữa lại không rõ ràng.
Đổng Ngọc lại càng thấy kỳ quái, vội vàng đi vào thư phòng. Vừa bước vào cửa thì nàng bị cảnh tượng làm cho hoảng sợ, chỉ thấy Lục Y bị buộc chặt, trong miệng còn bị nhét một miếng khăn sạch đang nằm ở trên giường liều mạng dãy dụa.
“ Lục Y, đã xảy ra chuyện gì?”
Đổng Ngọc vội vàng chạy qua rút miếng khăn vải trong miệng Lục Y. Đây là khăn gấm Tứ Xuyên mấy hôm trước nãi nãi đem cho A Sửu, như thế nào lại dùng để nhét miệng người? Hơn nữa người bị nhét lại là Lục Y.
Lục y vừa được tháo khăn gấm ra liền thở dốc.
“ Đại tiểu thư không tốt, không tốt!”
Đổng Ngọc ngẩn ra nghi ngờ hỏi: “ Cái gì không tốt? Lục Y, ngươi từ từ nói đừng có gấp.”
“ Nô tỳ lúc trưa nghe thấy công tử cùng với tứ tiểu thư thương lượng , nói là muốn giữa đường giết chết người của Vệ gia, kế hoạch bọn họ đã lên nhiều ngày, tứ tiểu thư còn phái người hỏi thăm lộ tuyến của vệ gia muốn hôm nay động thủ.”
“ Cái gì ?”
Trong đầu Đổng Ngọc ông lên một tiếng, bắt đầu có chút rối loạn.
Đổng Ngọc đang sợ hãi Đổng Phi sẽ làm như thể không ngờ quả đúng là như thế, chẳng những làm mà còn kéo theo Đổng Viện vào chuyện này nữa.
“ Bọn họ, bọn họ nói là sẽ động thủ chỗ nào?”
“ Nô tỳ không biết, chỉ nghe bọn họ nói là trời tối sẽ động thủ. Nô tỳ muốn can ngăn nhưng nói được một hai câu thì chọc tức công tử, công tử liền trói nô tỳ lại.”
Lục Y đã biết chuyện xảy ra trong yến hội, tự nhiên càng cảm thấy lo lắng. Dù sao Đổng Phi cũng vì nàng mà trở mặt, hơn nữa đối phương chính là người có bối cảnh cường đại, nghe nói đến cả lão gia cũng phải nhường ba phần. Đổng Phi nếu bởi vì nàng mà gặp phải tai hoạ thì nàng, Lục Y cũng chính là tội nhân.
Trong lòng Lục Y nghĩ, công tử có thể thương nàng như thế, nàng làm nô tỳ cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
Đổng Ngọc rút từ bên hông ra một thanh đoản đao cắt đứt dây thừng trên người Lục Y,“ Lục Y, mau theo ta đi gặp lão phu nhân.”
Kéo Lục y đi ra , trong lòng Đổng Ngọc thầm cầu nguyện : A Sửu, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động a.