-
Chương 2: Tin Tức Tố Áp Chế
Chết tiệt, chẳng lẽ lão già bất tử họ Sở kia lại phái người đuổi đến? Trái tim Sở Ngộ đập thình thịch, chẳng trách hôm nay ở công ty lại thấy tinh thần bất an.
Hiện tại cậu chỉ còn một mình Thối Thối, dù bản thân có bị mang đi tra tấn cũng chẳng sao cả, chỉ cần Thối Thối được bình an vô sự...
Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng ý nghĩ này đã xoay quanh đầu Sở Ngộ đến vài lần, yết hầu cậu lên xuống khẩn trương, cuối cùng cau mày gọi to: "Thối Thối con đừng chơi trốn tìm với ba ba nữa, mau ra ngoài đi!"
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức quỷ dị, trong không khí cũng ngập tràn mùi nguy hiểm, thiếu chút nữa Sở Ngộ đã theo bản năng biến về nguyên dạng, mà đôi con ngươi màu đen kia nháy mắt cũng biến thành màu hổ phách, trong màn đêm tăm tối tỏa ra ánh sáng kinh người.
Nửa thân trên của cậu hơi cúi xuống, như thể đã sẵn sàng chờ phát động.
Vừa mới đi vào phòng khách, đồng tử của Sở Ngộ đột nhiên co rút lại, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hô hấp cũng dừng lại vào giờ khắc này, chỉ thấy trong phòng khách quả nhiên có một bóng người, Sở Ngộ không cần bật đèn, chỉ dựa vào mái tóc vàng chói mắt kia liền biết người tới là ai.
"Tần... Chi Thừa..." Sở Ngộ gọi tên người đàn ông ấy, trong mắt hiện lên ý tứ phức tạp.
Từ ánh sáng yếu ớt của cánh cửa ra vào, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông với dáng người thon gầy mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám và áo sơ mi đen, đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Sở Ngộ, chẳng qua lúc này chiếc cà vạt cùng vài cúc áo sơ mi trước ngực được mở ra có vẻ không ăn nhập với khí chất của hắn cho lắm.
Trước khi Sở Ngộ bước vào Tần Chi Thừa đã nhìn chằm chằm hành lang phòng khách, lúc này sau khi nhìn rõ vẻ mặt của Sở Ngộ, đôi môi mỏng kia lập tức nhếch lên một nụ cười hờ hững, hắn đưa tay sửa sang lại cà vạt, vừa chậm rãi đứng lên đi về phía Sở Ngộ vừa mở miệng nói: "Cá Nhỏ, ba năm sáu tháng và bảy ngày, cuối cùng tôi cũng tìm được em."
Người đàn ông với dáng người cao gầy mặc âu phục mang giày da, cử chỉ tự nhiên rất cao quý, nhất là giọng nói từ tính và trầm ấm kia nghe càng như mê dược.
"Làm sao anh tìm được nơi này?"
Sở Ngộ chỉ cảm thấy máu toàn thân đang dâng lên não, cái gì cũng không nghe được chỉ còn tiếng vọng 'ù ù.'
Tần Chi Thừa có khuôn mặt hoàn mỹ đúng chuẩn đàn ông Châu Âu, đường nét khuôn mặt rất sắc sảo mê hoặc, càng đòi mạng hơn nữa là phần thân trên thẳng tắp, lúc nào cũng làm nổi bật cơ bắp săn chắc trước ngực, mà đường cong tiếp nối đùi và eo lại càng ngông cuồng hữu lực.
Nhưng không hiểu vì sao sắc mặt Sở Ngộ khó coi đến cực điểm, dường như trong mắt của cậu nam nhân hoàn mỹ trước mặt này là một đại ác ma ăn thịt người không biết nhả xương.
"Thối Thối đâu? Dì Vương đâu? Anh đã làm gì bọn họ?"
Sở Ngộ hít sâu một hơi, rất nhanh đã ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, dù sao thì so với an nguy của bản thân cậu càng để tâm đến việc con trai của mình có an toàn hay không.
"Thối Thối là tên của bé con sao?" Giọng nói của Tần Chi Thừa hơi khàn khàn, tựa hồ đã lộ ra sự mệt mỏi sau một ngày dài bôn ba, "Cá Nhỏ, em vẫn luôn có thể khiến cho tôi bất ngờ như vậy."
Nói xong, hắn nguy hiểm nheo lại đôi con ngươi màu vàng, không để ý đến sự kháng cự trong mắt Sở Ngộ, tiến đến gần cậu với cảm giác áp chế cực lớn.
"Có vẻ em quan tâm đến bé con đó nhỉ?"
"Vớ vẩn, tôi có thể không quan tâm đến con trai của mình sao? Nói, anh đã đưa họ đi đâu?"
Sở Ngộ dựa lưng vào tường, chống đỡ bằng chân phải không còn run rẩy, lúc này mới khiến cho Tần Chi Thừa không nhìn ra điểm dị thường, nhưng mà cậu còn chưa kịp nói dứt lời, một bóng người đã dần bao phủ trước mặt cậu, vào lúc Sở Ngộ cho rằng Tần Chi Thừa muốn động thủ, người nọ chỉ nâng tay cậu lên, thật cẩn thận mà hôn lên ngón tay thon dài mảnh khảnh kia.
Sở Ngộ không chút thay đổi sắc mặt nhìn vào hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh vài cái, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, Tần Chi Thừa vẫn mang dáng vẻ quý tộc thân sĩ khiến người ta chán ghét như vậy.
"Cá Nhỏ, đừng lúc nào cũng nóng vội như thế, yên tâm, bọn họ hiện ở một nơi rất an toàn."
"Tần Chi Thừa, anh có bệnh đúng không, anh dựa vào cái gì lại âm thầm đưa con trai tôi đi?"
"Đầu tiên không phải em nên giải thích với tôi tại sao ba năm trước đây em lại đột nhiên bỏ nhà đi à?"
"Tần Chi Thừa, anh thật sự quá coi trọng bản thân mình phải không? Tôi làm gì cũng phải báo cáo với anh? Anh dựa vào cái gì? Anh xứng sao? Còn nữa, Tần Chi Thừa lần cuối cùng tôi nhắc lại với anh, tôi không có nhà!"
Tần Chi Thừa im lặng nghe xong lời của Sở Ngộ, việc ngoài ý muốn chính là hắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười với ý vị sâu xa, sau đó ngón tay từ lòng bàn tay của Sở Ngộ dời ra sau tai cậu, bàn tay to lớn xuyên qua mái tóc dài mềm mại, bắt đầu vuốt ve sau gáy của Sở Ngộ nơi đã bị hắn đánh dấu qua.
Tần Chi Thừa cúi người ghé vào bên tai Sở Ngộ, thấp giọng chuyển chủ đề: "Cá Nhỏ, hơn ba năm không có tôi, thời kỳ mẫn cảm rất khó chịu có phải không?"
Thân là Alpha của Sở Ngộ, Tần Chi Thừa đương nhiên quen thuộc từng tấc da thịt trên người Omega của mình.
Nơi mẫn cảm như tuyến thể lại bị người đàn ông kia khiêu khích như vậy, Sở Ngộ không kiên trì được bao lâu cả người đã mềm nhũn, hiển nhiên cậu chán ghét loại cảm giác này đến cực điểm, lại hết lần này đến lần khác bởi vì bản năng của Omega trong xương cốt, bản thân không có cách nào dùng toàn lực chống cự, vì thế cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng đôi mắt đen nhánh, cố hết sức để biểu đạt sự phản kháng của mình: "Anh bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, không có anh, tôi rất tốt!"
Thấy Sở Ngộ phản ứng mạnh mẽ với sự đụng chạm của mình như vậy, ánh mắt Tần Chi Thừa khẽ biến đổi, càng được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, hắn tiến lên cọ cọ vào khóe môi lạnh như băng của Sở Ngộ, nhếch miệng cười nói: "Thân thể của em lại không nói như thế!"
"Hổ con khẩu thị tâm phi."
Cái tên đàn ông này mỗi lần nói chuyện với cậu đều không chút lưu tình như vậy, luôn coi cậu như một kẻ ngốc.
"Tần Chi Thừa, anh bớt nói nhảm đi! Mau trả Thối Thối lại đây cho tôi!"
Sở Ngộ không khỏi tức giận, nháy mắt trong cổ họng phát ra một tiếng gầm thét của loài dã thú, sau một tiếng động cực lớn, chỉ thấy một móng vuốt hổ bổ nhào xuống đánh ngã Tần Chi Thừa, rồi lại nặng nề giẫm lên ngực hắn.
"Ha ha... Cá Nhỏ, tính tình của em vẫn thối như vậy!"
"Không được gọi tôi là Cá Nhỏ!"
Tính cách của Sở Ngộ vẫn luôn nóng nảy, điều này Tần Chi Thừa đã quen từ lâu, nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi, dường như không cảm giác được đau đớn, thong dong nhìn con hổ nhỏ xù lông trên đầu, "Chuyện này khiến tôi nhớ tới cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Vừa dứt lời Tần Chi Thừa không cho Sở Ngộ có một chút cơ hội phản ứng, chỉ thấy một tia sáng đỏ chợt lóe lên trong đôi mắt màu vàng ấy, không khí cũng theo đó mà tản ra tin tức tố cường đại cùng áp bách.
Không Omega nào có thể cầm cự được một phút với tin tức tố mạnh mẽ đến từ một Siêu cấp Alpha.
"Tần Chi Thừa! Anh...."
Quả nhiên chỉ với một chút thời gian, cơ thể Sở Ngộ như bị sét đánh, sau cú chấn động bất ngờ cậu đã bị áp chế đến mức không còn duy trì được dạng thú của mình nữa, chân tay mềm nhũn ngã quỵ xuống sàn.
Trước khi mất đi ý thức, Sở Ngộ cảm nhận được mình bị Tần Chi Thừa ôm lên, chóp mũi còn mơ hồ ngửi được mùi tuyết tùng sót lại trên người Tần Chi Thừa.
"Xin lỗi Cá Nhỏ, là tôi quá hưng phấn, nhất thời không khống chế được Pheromone."
Tần Chi Thừa dịu dàng hôn lên trán Sở Ngộ, tham lam hấp thụ mùi hương trên người cậu, mùi hương cơ thể thiếu niên sảng khoái sạch sẽ hòa lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, tràn ngập dã tính và gợi cảm, khiến Tần Chi Thừa cam tâm trầm mê trong đó.
"Tần Chi Thừa... anh... trả Thối Thối lại cho tôi..." Sắc mặt Sở Ngộ tái nhợt, cả người dần nóng lên, giọng điệu càng lúc càng nhẹ đi, cắn răng dùng chút sức lực cuối cùng nói xong một câu liền nhắm mắt mê man.
"Cá Nhỏ ngoan nào, lúc em tỉnh dậy có thể nhìn thấy bé con rồi." Thanh âm của Tần Chi Thừa đột nhiên trầm xuống, trong mắt quay cuồng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt: "Con của chúng ta."
Hiện tại cậu chỉ còn một mình Thối Thối, dù bản thân có bị mang đi tra tấn cũng chẳng sao cả, chỉ cần Thối Thối được bình an vô sự...
Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng ý nghĩ này đã xoay quanh đầu Sở Ngộ đến vài lần, yết hầu cậu lên xuống khẩn trương, cuối cùng cau mày gọi to: "Thối Thối con đừng chơi trốn tìm với ba ba nữa, mau ra ngoài đi!"
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức quỷ dị, trong không khí cũng ngập tràn mùi nguy hiểm, thiếu chút nữa Sở Ngộ đã theo bản năng biến về nguyên dạng, mà đôi con ngươi màu đen kia nháy mắt cũng biến thành màu hổ phách, trong màn đêm tăm tối tỏa ra ánh sáng kinh người.
Nửa thân trên của cậu hơi cúi xuống, như thể đã sẵn sàng chờ phát động.
Vừa mới đi vào phòng khách, đồng tử của Sở Ngộ đột nhiên co rút lại, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hô hấp cũng dừng lại vào giờ khắc này, chỉ thấy trong phòng khách quả nhiên có một bóng người, Sở Ngộ không cần bật đèn, chỉ dựa vào mái tóc vàng chói mắt kia liền biết người tới là ai.
"Tần... Chi Thừa..." Sở Ngộ gọi tên người đàn ông ấy, trong mắt hiện lên ý tứ phức tạp.
Từ ánh sáng yếu ớt của cánh cửa ra vào, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông với dáng người thon gầy mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám và áo sơ mi đen, đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Sở Ngộ, chẳng qua lúc này chiếc cà vạt cùng vài cúc áo sơ mi trước ngực được mở ra có vẻ không ăn nhập với khí chất của hắn cho lắm.
Trước khi Sở Ngộ bước vào Tần Chi Thừa đã nhìn chằm chằm hành lang phòng khách, lúc này sau khi nhìn rõ vẻ mặt của Sở Ngộ, đôi môi mỏng kia lập tức nhếch lên một nụ cười hờ hững, hắn đưa tay sửa sang lại cà vạt, vừa chậm rãi đứng lên đi về phía Sở Ngộ vừa mở miệng nói: "Cá Nhỏ, ba năm sáu tháng và bảy ngày, cuối cùng tôi cũng tìm được em."
Người đàn ông với dáng người cao gầy mặc âu phục mang giày da, cử chỉ tự nhiên rất cao quý, nhất là giọng nói từ tính và trầm ấm kia nghe càng như mê dược.
"Làm sao anh tìm được nơi này?"
Sở Ngộ chỉ cảm thấy máu toàn thân đang dâng lên não, cái gì cũng không nghe được chỉ còn tiếng vọng 'ù ù.'
Tần Chi Thừa có khuôn mặt hoàn mỹ đúng chuẩn đàn ông Châu Âu, đường nét khuôn mặt rất sắc sảo mê hoặc, càng đòi mạng hơn nữa là phần thân trên thẳng tắp, lúc nào cũng làm nổi bật cơ bắp săn chắc trước ngực, mà đường cong tiếp nối đùi và eo lại càng ngông cuồng hữu lực.
Nhưng không hiểu vì sao sắc mặt Sở Ngộ khó coi đến cực điểm, dường như trong mắt của cậu nam nhân hoàn mỹ trước mặt này là một đại ác ma ăn thịt người không biết nhả xương.
"Thối Thối đâu? Dì Vương đâu? Anh đã làm gì bọn họ?"
Sở Ngộ hít sâu một hơi, rất nhanh đã ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, dù sao thì so với an nguy của bản thân cậu càng để tâm đến việc con trai của mình có an toàn hay không.
"Thối Thối là tên của bé con sao?" Giọng nói của Tần Chi Thừa hơi khàn khàn, tựa hồ đã lộ ra sự mệt mỏi sau một ngày dài bôn ba, "Cá Nhỏ, em vẫn luôn có thể khiến cho tôi bất ngờ như vậy."
Nói xong, hắn nguy hiểm nheo lại đôi con ngươi màu vàng, không để ý đến sự kháng cự trong mắt Sở Ngộ, tiến đến gần cậu với cảm giác áp chế cực lớn.
"Có vẻ em quan tâm đến bé con đó nhỉ?"
"Vớ vẩn, tôi có thể không quan tâm đến con trai của mình sao? Nói, anh đã đưa họ đi đâu?"
Sở Ngộ dựa lưng vào tường, chống đỡ bằng chân phải không còn run rẩy, lúc này mới khiến cho Tần Chi Thừa không nhìn ra điểm dị thường, nhưng mà cậu còn chưa kịp nói dứt lời, một bóng người đã dần bao phủ trước mặt cậu, vào lúc Sở Ngộ cho rằng Tần Chi Thừa muốn động thủ, người nọ chỉ nâng tay cậu lên, thật cẩn thận mà hôn lên ngón tay thon dài mảnh khảnh kia.
Sở Ngộ không chút thay đổi sắc mặt nhìn vào hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh vài cái, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, Tần Chi Thừa vẫn mang dáng vẻ quý tộc thân sĩ khiến người ta chán ghét như vậy.
"Cá Nhỏ, đừng lúc nào cũng nóng vội như thế, yên tâm, bọn họ hiện ở một nơi rất an toàn."
"Tần Chi Thừa, anh có bệnh đúng không, anh dựa vào cái gì lại âm thầm đưa con trai tôi đi?"
"Đầu tiên không phải em nên giải thích với tôi tại sao ba năm trước đây em lại đột nhiên bỏ nhà đi à?"
"Tần Chi Thừa, anh thật sự quá coi trọng bản thân mình phải không? Tôi làm gì cũng phải báo cáo với anh? Anh dựa vào cái gì? Anh xứng sao? Còn nữa, Tần Chi Thừa lần cuối cùng tôi nhắc lại với anh, tôi không có nhà!"
Tần Chi Thừa im lặng nghe xong lời của Sở Ngộ, việc ngoài ý muốn chính là hắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười với ý vị sâu xa, sau đó ngón tay từ lòng bàn tay của Sở Ngộ dời ra sau tai cậu, bàn tay to lớn xuyên qua mái tóc dài mềm mại, bắt đầu vuốt ve sau gáy của Sở Ngộ nơi đã bị hắn đánh dấu qua.
Tần Chi Thừa cúi người ghé vào bên tai Sở Ngộ, thấp giọng chuyển chủ đề: "Cá Nhỏ, hơn ba năm không có tôi, thời kỳ mẫn cảm rất khó chịu có phải không?"
Thân là Alpha của Sở Ngộ, Tần Chi Thừa đương nhiên quen thuộc từng tấc da thịt trên người Omega của mình.
Nơi mẫn cảm như tuyến thể lại bị người đàn ông kia khiêu khích như vậy, Sở Ngộ không kiên trì được bao lâu cả người đã mềm nhũn, hiển nhiên cậu chán ghét loại cảm giác này đến cực điểm, lại hết lần này đến lần khác bởi vì bản năng của Omega trong xương cốt, bản thân không có cách nào dùng toàn lực chống cự, vì thế cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng đôi mắt đen nhánh, cố hết sức để biểu đạt sự phản kháng của mình: "Anh bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, không có anh, tôi rất tốt!"
Thấy Sở Ngộ phản ứng mạnh mẽ với sự đụng chạm của mình như vậy, ánh mắt Tần Chi Thừa khẽ biến đổi, càng được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, hắn tiến lên cọ cọ vào khóe môi lạnh như băng của Sở Ngộ, nhếch miệng cười nói: "Thân thể của em lại không nói như thế!"
"Hổ con khẩu thị tâm phi."
Cái tên đàn ông này mỗi lần nói chuyện với cậu đều không chút lưu tình như vậy, luôn coi cậu như một kẻ ngốc.
"Tần Chi Thừa, anh bớt nói nhảm đi! Mau trả Thối Thối lại đây cho tôi!"
Sở Ngộ không khỏi tức giận, nháy mắt trong cổ họng phát ra một tiếng gầm thét của loài dã thú, sau một tiếng động cực lớn, chỉ thấy một móng vuốt hổ bổ nhào xuống đánh ngã Tần Chi Thừa, rồi lại nặng nề giẫm lên ngực hắn.
"Ha ha... Cá Nhỏ, tính tình của em vẫn thối như vậy!"
"Không được gọi tôi là Cá Nhỏ!"
Tính cách của Sở Ngộ vẫn luôn nóng nảy, điều này Tần Chi Thừa đã quen từ lâu, nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi, dường như không cảm giác được đau đớn, thong dong nhìn con hổ nhỏ xù lông trên đầu, "Chuyện này khiến tôi nhớ tới cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Vừa dứt lời Tần Chi Thừa không cho Sở Ngộ có một chút cơ hội phản ứng, chỉ thấy một tia sáng đỏ chợt lóe lên trong đôi mắt màu vàng ấy, không khí cũng theo đó mà tản ra tin tức tố cường đại cùng áp bách.
Không Omega nào có thể cầm cự được một phút với tin tức tố mạnh mẽ đến từ một Siêu cấp Alpha.
"Tần Chi Thừa! Anh...."
Quả nhiên chỉ với một chút thời gian, cơ thể Sở Ngộ như bị sét đánh, sau cú chấn động bất ngờ cậu đã bị áp chế đến mức không còn duy trì được dạng thú của mình nữa, chân tay mềm nhũn ngã quỵ xuống sàn.
Trước khi mất đi ý thức, Sở Ngộ cảm nhận được mình bị Tần Chi Thừa ôm lên, chóp mũi còn mơ hồ ngửi được mùi tuyết tùng sót lại trên người Tần Chi Thừa.
"Xin lỗi Cá Nhỏ, là tôi quá hưng phấn, nhất thời không khống chế được Pheromone."
Tần Chi Thừa dịu dàng hôn lên trán Sở Ngộ, tham lam hấp thụ mùi hương trên người cậu, mùi hương cơ thể thiếu niên sảng khoái sạch sẽ hòa lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, tràn ngập dã tính và gợi cảm, khiến Tần Chi Thừa cam tâm trầm mê trong đó.
"Tần Chi Thừa... anh... trả Thối Thối lại cho tôi..." Sắc mặt Sở Ngộ tái nhợt, cả người dần nóng lên, giọng điệu càng lúc càng nhẹ đi, cắn răng dùng chút sức lực cuối cùng nói xong một câu liền nhắm mắt mê man.
"Cá Nhỏ ngoan nào, lúc em tỉnh dậy có thể nhìn thấy bé con rồi." Thanh âm của Tần Chi Thừa đột nhiên trầm xuống, trong mắt quay cuồng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt: "Con của chúng ta."