Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Phiên ngoại 21: Năm tuổi (10)
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Lễ Khanh trơ mắt nhìn tiểu ma đầu này cầm ngân phiếu nhét vào trong túi mình, giận mà không dám nói gì.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta là đang giữ hộ ngươi, cũng đâu phải là không trả cho ngươi." Kỳ Ngọc vỗ vỗ ngực nói, "Thật đó." (nghe mùi giống để mẹ giữ tiền lì xì cho sau này mẹ trả)
Lễ Khanh nhún nhún vai, thịt vào miệng sói rồi nào có chuyện nhả ra chứ?
"Ta muốn về nhà."
"Được được, chúng ta đi thôi."
Kỳ Ngọc kéo lấy Lễ Khanh, Lễ Khanh thuận theo tay hắn đứng lên, bỗng nhiễn Kỳ Ngọc thoáng cọ mặt qua, lại còn cắn má cậu một cái, đầu lưỡi còn chạm một chút vào môi!
"Ngươi... sao ngươi lại làm vậy?!"
Kỳ Ngọc liếm liếm môi, nói qua loa: "Bên mép ngươi còn dính vụn bánh quế hoa kìa, ta lau đi giúp ngươi."
"Ngươi nói cho ta là được rồi, dùng miệng lau?"
"Ta cũng đâu có chê ngươi, ngươi lại còn chê ta?" Kỳ Ngọc chẹp miệng thưởng thức, "Ngọt ghê!"
"Bánh quế hoa đương nhiên là ngọt rồi."
Có phải đầu của tiểu bá vương này bị đập vào đâu rồi không? Nói lời vô nghĩa.
"Không đúng, lúc nãy ta ăn cũng không thấy ngọt, mà cảm giác hơi ngấy, chẳng lẽ miếng ngươi ăn ngọt hơn?"
"Nói hươu nói vượn."
Lễ Khanh lười để ý hắn, hắn lại lấy ra một miếng bánh hoa quế từ trong hộp, đưa tới trước mặt cậu.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi ăn thử một miếng nữa đi."
Lễ Khanh không biết hắn lại phát điên cái gì, nhưng vẫn không chống đỡ được sự cám dỗ của đồ ngọt, vội cắn cả miếng vào miệng.
Kỳ Ngọc gấp đến độ giậm chân.
"Nè nè nè! Không phải ăn như vậy! Ăn giống như vừa nãy ý! Chừa lại một chút ở khóe miệng cho ta!"
"Ta...xi (lỗi)."
Lễ Khanh sợ hắn cướp, ngậm hết bánh quế hoa nhai lấy nhai để, nói chuyện cũng ậm ờ không rõ.
Kỳ Ngọc gấp đến đỏ mắt, sợ cậu nuốt xuống rồi thì không còn phần của mình nữa, đầu óc hồ đồ luôn rồi, xông tới đẩy đầu Lễ Khanh xuống, dán môi mình lên, cạy mở môi Lễ Khanh, đầu lưỡi đảo quanh lấy ra một miếng bánh quế hoa nhỏ.
"He he, đấu với ta." Kỳ Ngọc đắc ý nói, "Ngọt thật, ngọt quá! Chính là mùi vị này! Ha ha!"
Lễ Khanh ngây người, quên cả nhai.
"Ngươi..."
"Làm sao? Nhìn dáng vẻ nhỏ mọn đó của ngươi kìa, ta ăn một chút xíu như vậy cũng tiếc, chả bù cho ta đối tốt với ngươi như vậy."
Lễ Khanh ngơ ngẩn: "Nhưng cái đó ta đã ăn vào rồi."
"Ngươi ăn rồi nên mới ngọt đó."
"Ta..." Lễ Khanh cảm thấy bản thân khó mà chấp nhận được, "Còn có cả nước miếng của ta nữa..."
Kỳ Ngọc lại nghĩ khác.
"Sao vậy nhỉ? Tại sao ngươi ăn qua rồi lại ngọt thế." Hắn bỗng nhiên nghĩ ra, "Ta biết rồi, bình thường ngươi khóc nhiều quá, khóc trôi luôn cả vị đắng vị mặn, chỉ còn thừa lại vị ngọt thôi."
Nghe hoang đường lại không có cách nào phản bác, Lễ Khanh trố mắt nghẹn họng.
"Đồ thần kinh..."
Kỳ Ngọc vì phát hiện ra điều mới mẻ này, cao hứng nhảy loạn, còn ở bên cạnh rêu rao.
"Tiểu mít ướt rất ngọt! Nước miếng cũng ngọt! Còn ăn kẹo làm gì chứ, ăn mít ướt là được rồi!"
"..."
Đầu của tiểu bá vương bị hỏng rồi thì phải làm thế nào? Lễ Khanh suy tính có cần kéo hắn đến chỗ Thập Tứ thúc chẩn bệnh một chút không.
Thập Tứ thúc chuyên trị mấy chứng bệnh nan y khó chữa.
"Ngươi qua đây!"
Kỳ Ngọc đột nhiên lại gọi cậu, Lễ Khanh không tự chủ nghe lời hắn, đi lại gần.
Kỳ Ngọc xách theo tú cầu kia, kéo dây lụa phía sau, quấn một vòng quanh thân Lễ Khanh.
"Làm cái gì vậy?"
"Sợ ngươi chạy loạn, lại lạc mất ta."
Thắt nút Lễ Khanh xong, hắn lại cầm một đầu khác quấn vào eo mình.
"Ngươi không trả lại tú cầu cho người ta, người ta thành thân kiểu gì?"
"Trả cái mông...dùng tốt hơn cả dây thừng, đi đi đi."
Kỳ Ngọc đi đằng trước, Lễ Khanh vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau, thật là mất mặt mà.
Kỳ Ngọc lầm bà lầm bầm: "Thảo nào người ta toàn dùng dây thừng để dắt trâu bò, thì ra là sợ lạc mất."
"..."
Lễ Khanh đen mặt.
Ngươi qua kẻ lại trên đường, nhìn thấy hai đứa trẻ, buộc dây lụa tú cầu đi lang thang khắp nơi, vừa tò mò vừa buồn cười, chỉ chỉ trỏ trỏ cực kỳ hài hước.
"Này! Cháu bé! Cháu như này là đang thành thân lấy vợ à?"
"Lấy vợ?"
Kỳ Ngọc mờ mịt, nhìn Lễ Khanh một cái, da mặt Lễ Khanh mỏng hơn hắn, cúi đầu đỏ mặt không dám nhìn người.
Kỳ Ngọc cho là cậu ngầm thừa nhận: "Đúng vậy đúng vậy!"
Này! Chuyện vốn không phải như vậy...
"Ha ha ha! Tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm tân lang! Chú chim nhỏ của cháu đã lớn chưa?"
"Dù sao cũng lớn hơn của ông! Tránh ra tránh ra."
"Ơ, cái tên nhóc này.."
Kỳ Ngọc chạy ngang chạy dọc, không sợ một ai, ngẩng đầu ưỡn ngực, còn nâng dây lụa lên vai, để cho tú cầu rơi xuống trước ngực mình.
Càng oai hơn đó!
"Tiểu mít ướt, ngươi nghe thấy không? Bọn họ đều nói ta là tân lang! Ha ha!"
"Nghe thấy rồi..."
Có gì hay mà đắc ý chứ?
"Ta là tân lang, ngươi chính là tân nương đó! Ha ha!"
"Ta không cần..."
Kỳ Ngọc rêu rao một đường, mãi đến khi đưa Lễ Khanh vào phủ tướng quân, mới cởi dây lụa ra, vội vàng chạy đi mất.
Lễ Khanh xấu hổ cả một đường, mới thờ phào nhẹ nhõm, phát hiện trong tay có thêm một chút đồ, thì ra là do quá xấu hổ, cậu nắm chặt dây lụa, không cẩn thận kéo rớt tua rua vàng đỏ ở phía trên xuống.
"Này! Tua rua của ngươi rơi rồi!"
Người đã chạy xa.
Thẩm Ngọc ở trong cung nghe người kể lại tỉ mỉ mấy chuyện hỗn trướng Kỳ Ngọc làm bên ngoài, đang vừa bực vừa buồn cười, thì thấy Kỳ Ngọc ung dung lẻn trở về.
"Quân Kỳ Ngọc!"
Kỳ Ngọc lắc mông chạy qua ôm y: "Cha nhỏ!"
"Tú cầu này con còn chưa vứt đi hả?"
Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn nhìn tú cầu trước ngực.
"Con vất vả lắm mới cướp được..."
"Vậy con giữ lại đến lúc lớn cưới vợ lấy mà dùng đi."
Thẩm Ngọc không thèm nói hắn nữa.
Kỳ Ngọc nghiêng nghiêng đầu: "Ý? Cha nhỏ, sao cha biết tú cầu này của con."
"Hầy, bây giờ gần như toàn kinh thành đều biết ngươi đội tú cầu, rêu rao khắp phố còn ồn ào hô hào muốn làm tân lang, không còn chút mặt mũi nào."
Tiểu ma đầu này làm nhiều chuyện hỗn trướng, Thẩm Ngọc cũng lười tức giận, chỉ là muốn bắt hắn tới đây, kiểm tra trên dưới một lượt, lục ra được rất nhiều ngân phiếu.
"Cái này lại ở đâu ra?"
"Con... con thu phí bảo hộ."
"Con không thiếu ăn lại không lo mặc, cướp nhiều tiền của người khác như vậy làm gì?"
Kỳ Ngọc đảo mắt một vòng, ôm lấy Thẩm Ngọc làm nũng nói: "Giữ tiền cho cha nhỏ lấy con dâu đó."
"Con còn nói dối nữa, ta giao con cho phụ hoàng, lần này ta sẽ không ngăn hắn nữa."
"Đừng đừng!" Kỳ Ngọc hoảng sợ, không tình nguyện nói, "Hôm nay con phạm lỗi rồi."
"Phạm lỗi rồi con còn lừa tiền của người ta?"
Kỳ Ngọc lầm bầm: "Con sợ hắn không để ý đến con."
"Lý lẽ lệch lạc gì thế này?"
"Tiền của hắn để ở chỗ con cất giữ, hắn sẽ không phớt lờ con nữa."
"..."
"Cũng đâu phải con không trả, hắn đưa cho con, con đưa cho hắn, đưa qua đưa lại, đây là mối quan hệ giữa người với người mà cha nhỏ ngài nói đó."
"...Ta không nói như vậy."
"Aiya, con sẽ không nợ hắn đâu, thật đó."
Thẩm Ngọc hết lời: "Tốt nhất là thế."
Kỳ Ngọc dậy thật sớm, đã tự mình rửa mặt mặc y phục xong xuôi, đòi cung nhân đánh xe ngựa đưa hắn đến học đường.
"Con ăn điểm tâm sáng xong đã rồi hẵng đi, sữa bò uống chưa?"
"Con mang đến học đường uống."
Kỳ Ngọc huơ huơ hũ nước trong tay, đã chạy ra ngoài leo lên xe ngựa rồi.
Thẩm Ngọc không biết hắn bị bệnh gì, trở về tẩm điện chui vào trong chăn, bị hai bàn tay lớn kéo vào trong ngực, ấm áp thoải mái.
"Ngươi xem hôm nay con trai ngươi lại làm ra cái trò gì."
"Đừng để ý đến nó, chúng ta thân mật một lúc..."
Quân Huyền Kiêu đã bắt đầu kề tai cọ má.
Thẩm Ngọc đập đùi hắn: "Ngươi còn không đi thượng triều?"
"Vội cái gì... nhanh thôi."
"Một lớn một nhỏ, không người nào làm chuyện đứng đắn cả, thật là làm người ta lo... ưm..."
Miệng Thẩm Ngọc bị ấm áp bao phủ, bị quấn lấy một lúc lâu.
"Ngươi chính là chuyện chính đáng..."
Ngày hôm đó, các đại thần ở đại điện đợi thêm một canh giờ.
Hơn nữa cũng đã đợi thành quen.
Ngự thiện phòng đã đưa đủ điểm tâm sáng, thức uống nóng, thậm chí còn có thể ngủ thêm một giấc nữa.
*************
Editor: Có lẽ đọc đến đây mọi người sẽ thấy hơi cụt nhưng mình đã cố gắng tìm hết trên baidu rồi thì thấy raw cũng chỉ đến đoạn này. Không biết là do tác giả chỉ viết đến đây hay là do một số vấn đề khác không được up bản đầy đủ trên mạng. Nếu bạn nào biết nguồn raw đầy đủ hơn có thể nhắn tin cho page để chúng mình edit nốt nhé!
Lời cuối cùng, cảm ơn mọi người vẫn luôn đồng hành với chúng mình thời gian qua. Vậy là chúng ta thực sự phải nói lời tạm biệt với Á Nô rồi. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ các dự án sau của nhóm nhé. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các bạn! Luv ya!
Lễ Khanh trơ mắt nhìn tiểu ma đầu này cầm ngân phiếu nhét vào trong túi mình, giận mà không dám nói gì.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta là đang giữ hộ ngươi, cũng đâu phải là không trả cho ngươi." Kỳ Ngọc vỗ vỗ ngực nói, "Thật đó." (nghe mùi giống để mẹ giữ tiền lì xì cho sau này mẹ trả)
Lễ Khanh nhún nhún vai, thịt vào miệng sói rồi nào có chuyện nhả ra chứ?
"Ta muốn về nhà."
"Được được, chúng ta đi thôi."
Kỳ Ngọc kéo lấy Lễ Khanh, Lễ Khanh thuận theo tay hắn đứng lên, bỗng nhiễn Kỳ Ngọc thoáng cọ mặt qua, lại còn cắn má cậu một cái, đầu lưỡi còn chạm một chút vào môi!
"Ngươi... sao ngươi lại làm vậy?!"
Kỳ Ngọc liếm liếm môi, nói qua loa: "Bên mép ngươi còn dính vụn bánh quế hoa kìa, ta lau đi giúp ngươi."
"Ngươi nói cho ta là được rồi, dùng miệng lau?"
"Ta cũng đâu có chê ngươi, ngươi lại còn chê ta?" Kỳ Ngọc chẹp miệng thưởng thức, "Ngọt ghê!"
"Bánh quế hoa đương nhiên là ngọt rồi."
Có phải đầu của tiểu bá vương này bị đập vào đâu rồi không? Nói lời vô nghĩa.
"Không đúng, lúc nãy ta ăn cũng không thấy ngọt, mà cảm giác hơi ngấy, chẳng lẽ miếng ngươi ăn ngọt hơn?"
"Nói hươu nói vượn."
Lễ Khanh lười để ý hắn, hắn lại lấy ra một miếng bánh hoa quế từ trong hộp, đưa tới trước mặt cậu.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi ăn thử một miếng nữa đi."
Lễ Khanh không biết hắn lại phát điên cái gì, nhưng vẫn không chống đỡ được sự cám dỗ của đồ ngọt, vội cắn cả miếng vào miệng.
Kỳ Ngọc gấp đến độ giậm chân.
"Nè nè nè! Không phải ăn như vậy! Ăn giống như vừa nãy ý! Chừa lại một chút ở khóe miệng cho ta!"
"Ta...xi (lỗi)."
Lễ Khanh sợ hắn cướp, ngậm hết bánh quế hoa nhai lấy nhai để, nói chuyện cũng ậm ờ không rõ.
Kỳ Ngọc gấp đến đỏ mắt, sợ cậu nuốt xuống rồi thì không còn phần của mình nữa, đầu óc hồ đồ luôn rồi, xông tới đẩy đầu Lễ Khanh xuống, dán môi mình lên, cạy mở môi Lễ Khanh, đầu lưỡi đảo quanh lấy ra một miếng bánh quế hoa nhỏ.
"He he, đấu với ta." Kỳ Ngọc đắc ý nói, "Ngọt thật, ngọt quá! Chính là mùi vị này! Ha ha!"
Lễ Khanh ngây người, quên cả nhai.
"Ngươi..."
"Làm sao? Nhìn dáng vẻ nhỏ mọn đó của ngươi kìa, ta ăn một chút xíu như vậy cũng tiếc, chả bù cho ta đối tốt với ngươi như vậy."
Lễ Khanh ngơ ngẩn: "Nhưng cái đó ta đã ăn vào rồi."
"Ngươi ăn rồi nên mới ngọt đó."
"Ta..." Lễ Khanh cảm thấy bản thân khó mà chấp nhận được, "Còn có cả nước miếng của ta nữa..."
Kỳ Ngọc lại nghĩ khác.
"Sao vậy nhỉ? Tại sao ngươi ăn qua rồi lại ngọt thế." Hắn bỗng nhiên nghĩ ra, "Ta biết rồi, bình thường ngươi khóc nhiều quá, khóc trôi luôn cả vị đắng vị mặn, chỉ còn thừa lại vị ngọt thôi."
Nghe hoang đường lại không có cách nào phản bác, Lễ Khanh trố mắt nghẹn họng.
"Đồ thần kinh..."
Kỳ Ngọc vì phát hiện ra điều mới mẻ này, cao hứng nhảy loạn, còn ở bên cạnh rêu rao.
"Tiểu mít ướt rất ngọt! Nước miếng cũng ngọt! Còn ăn kẹo làm gì chứ, ăn mít ướt là được rồi!"
"..."
Đầu của tiểu bá vương bị hỏng rồi thì phải làm thế nào? Lễ Khanh suy tính có cần kéo hắn đến chỗ Thập Tứ thúc chẩn bệnh một chút không.
Thập Tứ thúc chuyên trị mấy chứng bệnh nan y khó chữa.
"Ngươi qua đây!"
Kỳ Ngọc đột nhiên lại gọi cậu, Lễ Khanh không tự chủ nghe lời hắn, đi lại gần.
Kỳ Ngọc xách theo tú cầu kia, kéo dây lụa phía sau, quấn một vòng quanh thân Lễ Khanh.
"Làm cái gì vậy?"
"Sợ ngươi chạy loạn, lại lạc mất ta."
Thắt nút Lễ Khanh xong, hắn lại cầm một đầu khác quấn vào eo mình.
"Ngươi không trả lại tú cầu cho người ta, người ta thành thân kiểu gì?"
"Trả cái mông...dùng tốt hơn cả dây thừng, đi đi đi."
Kỳ Ngọc đi đằng trước, Lễ Khanh vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau, thật là mất mặt mà.
Kỳ Ngọc lầm bà lầm bầm: "Thảo nào người ta toàn dùng dây thừng để dắt trâu bò, thì ra là sợ lạc mất."
"..."
Lễ Khanh đen mặt.
Ngươi qua kẻ lại trên đường, nhìn thấy hai đứa trẻ, buộc dây lụa tú cầu đi lang thang khắp nơi, vừa tò mò vừa buồn cười, chỉ chỉ trỏ trỏ cực kỳ hài hước.
"Này! Cháu bé! Cháu như này là đang thành thân lấy vợ à?"
"Lấy vợ?"
Kỳ Ngọc mờ mịt, nhìn Lễ Khanh một cái, da mặt Lễ Khanh mỏng hơn hắn, cúi đầu đỏ mặt không dám nhìn người.
Kỳ Ngọc cho là cậu ngầm thừa nhận: "Đúng vậy đúng vậy!"
Này! Chuyện vốn không phải như vậy...
"Ha ha ha! Tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm tân lang! Chú chim nhỏ của cháu đã lớn chưa?"
"Dù sao cũng lớn hơn của ông! Tránh ra tránh ra."
"Ơ, cái tên nhóc này.."
Kỳ Ngọc chạy ngang chạy dọc, không sợ một ai, ngẩng đầu ưỡn ngực, còn nâng dây lụa lên vai, để cho tú cầu rơi xuống trước ngực mình.
Càng oai hơn đó!
"Tiểu mít ướt, ngươi nghe thấy không? Bọn họ đều nói ta là tân lang! Ha ha!"
"Nghe thấy rồi..."
Có gì hay mà đắc ý chứ?
"Ta là tân lang, ngươi chính là tân nương đó! Ha ha!"
"Ta không cần..."
Kỳ Ngọc rêu rao một đường, mãi đến khi đưa Lễ Khanh vào phủ tướng quân, mới cởi dây lụa ra, vội vàng chạy đi mất.
Lễ Khanh xấu hổ cả một đường, mới thờ phào nhẹ nhõm, phát hiện trong tay có thêm một chút đồ, thì ra là do quá xấu hổ, cậu nắm chặt dây lụa, không cẩn thận kéo rớt tua rua vàng đỏ ở phía trên xuống.
"Này! Tua rua của ngươi rơi rồi!"
Người đã chạy xa.
Thẩm Ngọc ở trong cung nghe người kể lại tỉ mỉ mấy chuyện hỗn trướng Kỳ Ngọc làm bên ngoài, đang vừa bực vừa buồn cười, thì thấy Kỳ Ngọc ung dung lẻn trở về.
"Quân Kỳ Ngọc!"
Kỳ Ngọc lắc mông chạy qua ôm y: "Cha nhỏ!"
"Tú cầu này con còn chưa vứt đi hả?"
Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn nhìn tú cầu trước ngực.
"Con vất vả lắm mới cướp được..."
"Vậy con giữ lại đến lúc lớn cưới vợ lấy mà dùng đi."
Thẩm Ngọc không thèm nói hắn nữa.
Kỳ Ngọc nghiêng nghiêng đầu: "Ý? Cha nhỏ, sao cha biết tú cầu này của con."
"Hầy, bây giờ gần như toàn kinh thành đều biết ngươi đội tú cầu, rêu rao khắp phố còn ồn ào hô hào muốn làm tân lang, không còn chút mặt mũi nào."
Tiểu ma đầu này làm nhiều chuyện hỗn trướng, Thẩm Ngọc cũng lười tức giận, chỉ là muốn bắt hắn tới đây, kiểm tra trên dưới một lượt, lục ra được rất nhiều ngân phiếu.
"Cái này lại ở đâu ra?"
"Con... con thu phí bảo hộ."
"Con không thiếu ăn lại không lo mặc, cướp nhiều tiền của người khác như vậy làm gì?"
Kỳ Ngọc đảo mắt một vòng, ôm lấy Thẩm Ngọc làm nũng nói: "Giữ tiền cho cha nhỏ lấy con dâu đó."
"Con còn nói dối nữa, ta giao con cho phụ hoàng, lần này ta sẽ không ngăn hắn nữa."
"Đừng đừng!" Kỳ Ngọc hoảng sợ, không tình nguyện nói, "Hôm nay con phạm lỗi rồi."
"Phạm lỗi rồi con còn lừa tiền của người ta?"
Kỳ Ngọc lầm bầm: "Con sợ hắn không để ý đến con."
"Lý lẽ lệch lạc gì thế này?"
"Tiền của hắn để ở chỗ con cất giữ, hắn sẽ không phớt lờ con nữa."
"..."
"Cũng đâu phải con không trả, hắn đưa cho con, con đưa cho hắn, đưa qua đưa lại, đây là mối quan hệ giữa người với người mà cha nhỏ ngài nói đó."
"...Ta không nói như vậy."
"Aiya, con sẽ không nợ hắn đâu, thật đó."
Thẩm Ngọc hết lời: "Tốt nhất là thế."
Kỳ Ngọc dậy thật sớm, đã tự mình rửa mặt mặc y phục xong xuôi, đòi cung nhân đánh xe ngựa đưa hắn đến học đường.
"Con ăn điểm tâm sáng xong đã rồi hẵng đi, sữa bò uống chưa?"
"Con mang đến học đường uống."
Kỳ Ngọc huơ huơ hũ nước trong tay, đã chạy ra ngoài leo lên xe ngựa rồi.
Thẩm Ngọc không biết hắn bị bệnh gì, trở về tẩm điện chui vào trong chăn, bị hai bàn tay lớn kéo vào trong ngực, ấm áp thoải mái.
"Ngươi xem hôm nay con trai ngươi lại làm ra cái trò gì."
"Đừng để ý đến nó, chúng ta thân mật một lúc..."
Quân Huyền Kiêu đã bắt đầu kề tai cọ má.
Thẩm Ngọc đập đùi hắn: "Ngươi còn không đi thượng triều?"
"Vội cái gì... nhanh thôi."
"Một lớn một nhỏ, không người nào làm chuyện đứng đắn cả, thật là làm người ta lo... ưm..."
Miệng Thẩm Ngọc bị ấm áp bao phủ, bị quấn lấy một lúc lâu.
"Ngươi chính là chuyện chính đáng..."
Ngày hôm đó, các đại thần ở đại điện đợi thêm một canh giờ.
Hơn nữa cũng đã đợi thành quen.
Ngự thiện phòng đã đưa đủ điểm tâm sáng, thức uống nóng, thậm chí còn có thể ngủ thêm một giấc nữa.
*************
Editor: Có lẽ đọc đến đây mọi người sẽ thấy hơi cụt nhưng mình đã cố gắng tìm hết trên baidu rồi thì thấy raw cũng chỉ đến đoạn này. Không biết là do tác giả chỉ viết đến đây hay là do một số vấn đề khác không được up bản đầy đủ trên mạng. Nếu bạn nào biết nguồn raw đầy đủ hơn có thể nhắn tin cho page để chúng mình edit nốt nhé!
Lời cuối cùng, cảm ơn mọi người vẫn luôn đồng hành với chúng mình thời gian qua. Vậy là chúng ta thực sự phải nói lời tạm biệt với Á Nô rồi. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ các dự án sau của nhóm nhé. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các bạn! Luv ya!