Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206: Tình cảm dịu dàng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Tri phủ Võ Định phủ này không tra xét người Hung Nô, hết lần này tới lần khác bắt chúng ta, quả nhiên có mờ ám với người Hung Nô!"
Thẩm Ngọc lắc lư trên lưng ngựa khiến câu nói không trôi chảy, quay đầu nhìn lại, đã có tới hai mươi quan binh đuổi theo, đều là mũ sắt, trường thương, đại đao, trong đó có bảy tám người cưỡi ngựa, trong miệng hô đánh hô giết, khí thế hung mãnh.
"Bọn họ đuổi tới rồi!"
Ngựa của hai người bôn ba một đường đã mệt nhọc, dần dần bị quân lính đuổi kịp, chỉ cách có khoảng ba bốn trượng.
"Đứng lại! Xuống ngựa đưa tay chịu trói, sẽ tha chết cho các ngươi!"
"Chúng ta cũng không phạm tội, ngươi bắt chúng ta làm gì?" Thẩm Ngọc quát hỏi.
"Nếu các ngươi là dân lành, làm sao phải chạy? Có thể thấy thân phận khả nghi!" Quan binh uy hiếp nói, "Nếu Tri phủ đại nhân hạ lệnh bắt các ngươi, chúng ta phải tự cố gắng hết sức làm tròn trọng trách, mang các ngươi về thẩm vấn, nếu không có tội gì sẽ thả các ngươi đi! Mau dừng lại!"
Lời này ngay cả Thẩm Ngọc cũng không tin, càng không cần nói đến Ách Vệ.
"Các ngươi tự tìm đường chết!"
Quan binh thấy người trước mặt không chút dao động, hai chân kẹp chặt ngựa đuổi theo, nhấc trường thương đâm về phía lưng Ách Vệ.
"Cẩn thận!"
Không cần Thẩm Ngọc nhắc, Ách Vệ đã cảm nhận được nguy hiểm, giống như là có mắt mọc sau lưng vậy, trở tay bắt được thân thương Hồng Anh*, dùng sức kéo một cái.
Vốn là Ách Vệ có thể ung dung tránh thoát, nhưng một khi hắn tránh ra, Thẩm Ngọc liền bị lộ ra toàn bộ, cho nên chỉ có thể cứng rắn đỡ lấy.
Sức lực Ách Vệ kinh người, thân thể quan binh kia mãnh liệt lệch tới phía trước, chỉ có thể buông tay, nếu không cả người sẽ bị kéo khỏi ngựa, Ách Vệ cướp được binh khí, coi nó như gậy Thiếu Lâm, đập một cái, đánh những quan binh kia ngã xuống ngựa.
"To gan!"
Quan binh còn sót lại càng bị chọc giận, cưỡi ngựa dồn dập đuổi theo, bao vây từ hai phía, một tay Ách Vệ cầm dây cương bảo vệ Thẩm Ngọc, một tay cầm thương, vậy mà vẫn chặn được công kích từ bốn phía.
"Người này võ nghệ cao cường! Bắn tên truyền tin!"
Sau khi một quan binh bị đâm thủng ngực, những người khác đều vội vàng cẩn thận tránh né, không dám dồn ép quá chặt nữa, mà sai người bắn lên không trung một cột pháo sáng, âm thanh chói tai rít dài cắt ngang bầu trời.
Tên truyền tin cầu viện này chứng minh xung quanh còn có quan binh hỗ trợ, trong lòng Ách Vệ biết không thể ứng phó nữa.
"Ám Vệ đại ca, phía sau bên trái lại có một đám người... là người Hung Nô!"
Thẩm Ngọc vội nhắc nhở, y mới vừa nói xong, người Hung Nô từ bốn phương tám hướng trong rừng xông ra, đuổi tới, cộng lại vậy mà đã hơn trăm người!
Càng gay go hơn là con đường phía trước cũng có một nhóm người Hung Nô chặn lại, bọn họ bị bao vây thành vòng tròn!
Ách Vệ để rảnh một tay, lấy từ trong bọc y phục ra một vật nhét vào trong tay Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc nhìn một cái, là một vật giống như hộp cơ quan, chính là nỏ Gia Cát được Sở nhân phục chế, tinh xảo hơn cung tên bình thường, uy lực to lớn, hơn nữa hộp nỏ có thể lắp được hai mươi phát tên, Thẩm Ngọc chưa từng dùng, nhưng dù sao đã nhìn thấy ở không ít ghi chép.
Thẩm Ngọc cũng không nói nhảm, nhấc dây nỏ đè xuống cơ quan, tên bắn vụt ra, Thẩm Ngọc bị phản lực chấn động đau cả tay, y không biết ngắm tên, may mà trước mặt có chừng mười người dàn ngang trên đường, người Hung Nô chưa từng thấy cái hộp nhỏ trong tay Thẩm Ngọc, không có ý định phòng bị, chẳng khác nào mười cái bia ngắm, tay Thẩm Ngọc lệch một cái, vậy mà cũng bắn trúng vai một người Hung Nô, xương vai tên kia bị đâm thủng, đau đến ngửa ra sau ngã xuống ngựa.
"Bắt bọn họ lại!"
Người Hung Nô càng hung tàn, thấy người mình bị thương, không những không sợ, ngược lại từng gương mặt dữ tợn thúc ngựa xông tới.
Tình cảnh nguy cấp, Thẩm Ngọc cũng không ngắm chuẩn, bắn liên tục mấy mũi tên, có một chết hai bị thương, người Hung Nô còn sót lại giống như phát điên vậy tay cầm loan đao* chém đến.
Nếu có hai tay thì còn được, chung quy Ách Vệ chỉ có thể dùng một tay, không ngăn cản được rất nhiều binh khí đánh tới, hắn chỉ có thể ôm Thẩm Ngọc bỏ ngựa, xoay sang bên cạnh, nhảy xuống ngựa, lăn trên đất một vòng, liền đứng lên.
Mắt thấy gần trăm người lại vây đến, Ách Vệ cầm thương Hồng Anh chủ động ra tay, muốn giết một tên mở ra chỗ hổng.
Thẩm Ngọc chưa từng ra chiến trường, đối mặt với tình hình như này vẫn hơi hoảng loạn, nhưng tay y vẫn luôn đặt lên dây nỏ, trước mắt nhiều người như vậy, cho dù y ngắm tên kém đi chăng nữa cũng có thể bắn trúng, liên tục phát chừng mười mũi tên cũng thấy có hiệu quả, nỏ Gia Cát lực sát thương lớn, trúng phải dù không chết cũng trọng thương, nhưng hộp tên lập tức hết sạch.
Lưỡi mác đan xen, cây trường thương của Ách Vệ hóa thành ánh đỏ lướt qua, nơi nó đánh tới liền đỏ tươi một mảng, hắn trải qua vô số trận chiến, không có chiêu thức đẹp đẽ, chỉ chú trọng cách giết chết kẻ thù nhanh nhất, cổ của tất cả quan binh đều không có giáp sắt che chắn bị rạch ra đâm thủng, chết oan uổng.
Ách Vệ hung hãn khiến người Hung Nô và quan binh đều hơi sợ hãi.
"Tóm tiểu bạch kiểm kia trước!"
Một quan binh Đại Tĩnh hô một tiếng, nhắm đúng Thẩm Ngọc không có võ nghệ.
Mấy chục người hướng về phía Thẩm Ngọc, trong lúc rối loạn Thẩm Ngọc lại bắn ra hai mũi tên, chỉ có một mũi làm người Hung Nô bị trọng thương, một mũi khác đâm vào áo giáp quan binh, nhưng không đâm được vào nửa tấc.
Bốn phía Thẩm Ngọc đều là địch nhân, không thể tránh né, phóng mắt nhìn qua, đều là loan đao sáng loáng.
Trường thương đâm tới trước, càn quét một vùng, đụng phải loan đao phát ra âm thanh kim loại va chạm leng keng, lửa tóe khắp nơi.
Eo Thẩm Ngọc được quấn lấy, Ách Vệ ôm y, nhảy ra khỏi trận vây.
"Ám Vệ đại ca!"
Thẩm Ngọc cúi đầu thấy bụng Ách Vệ xuất hiện một vết thương, máu tươi tuôn ra ào ạt, nhìn thấy mà giật mình.
Đồng tử Thẩm Ngọc co rút, nếu không phải vì cứu y, Ách Vệ sẽ không bị thương!
"Ngươi... ngươi bị thương rồi!" Giọng nói Thẩm Ngọc run rẩy, "Xin lỗi, là ta vô dụng..."
Ách Vệ cúi đầu nhìn chăm chú Thẩm Ngọc một chút, không còn lạnh nhạt vô tình của ngày xưa, tràn đầy trìu mến, tình cảm dịu dàng giống như một đầm nước mùa xuân, dường như là đang an ủi y không nên tự trách.
Ánh mắt này quen thuộc như vậy, trong lòng Thẩm Ngọc như bị giáng một đòn nặng nề.
"Giết bọn chúng! Hắn bị thương rồi! Ha ha ha!"
Một dự cảm xấu sinh ra.
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Tri phủ Võ Định phủ này không tra xét người Hung Nô, hết lần này tới lần khác bắt chúng ta, quả nhiên có mờ ám với người Hung Nô!"
Thẩm Ngọc lắc lư trên lưng ngựa khiến câu nói không trôi chảy, quay đầu nhìn lại, đã có tới hai mươi quan binh đuổi theo, đều là mũ sắt, trường thương, đại đao, trong đó có bảy tám người cưỡi ngựa, trong miệng hô đánh hô giết, khí thế hung mãnh.
"Bọn họ đuổi tới rồi!"
Ngựa của hai người bôn ba một đường đã mệt nhọc, dần dần bị quân lính đuổi kịp, chỉ cách có khoảng ba bốn trượng.
"Đứng lại! Xuống ngựa đưa tay chịu trói, sẽ tha chết cho các ngươi!"
"Chúng ta cũng không phạm tội, ngươi bắt chúng ta làm gì?" Thẩm Ngọc quát hỏi.
"Nếu các ngươi là dân lành, làm sao phải chạy? Có thể thấy thân phận khả nghi!" Quan binh uy hiếp nói, "Nếu Tri phủ đại nhân hạ lệnh bắt các ngươi, chúng ta phải tự cố gắng hết sức làm tròn trọng trách, mang các ngươi về thẩm vấn, nếu không có tội gì sẽ thả các ngươi đi! Mau dừng lại!"
Lời này ngay cả Thẩm Ngọc cũng không tin, càng không cần nói đến Ách Vệ.
"Các ngươi tự tìm đường chết!"
Quan binh thấy người trước mặt không chút dao động, hai chân kẹp chặt ngựa đuổi theo, nhấc trường thương đâm về phía lưng Ách Vệ.
"Cẩn thận!"
Không cần Thẩm Ngọc nhắc, Ách Vệ đã cảm nhận được nguy hiểm, giống như là có mắt mọc sau lưng vậy, trở tay bắt được thân thương Hồng Anh*, dùng sức kéo một cái.
Vốn là Ách Vệ có thể ung dung tránh thoát, nhưng một khi hắn tránh ra, Thẩm Ngọc liền bị lộ ra toàn bộ, cho nên chỉ có thể cứng rắn đỡ lấy.
Sức lực Ách Vệ kinh người, thân thể quan binh kia mãnh liệt lệch tới phía trước, chỉ có thể buông tay, nếu không cả người sẽ bị kéo khỏi ngựa, Ách Vệ cướp được binh khí, coi nó như gậy Thiếu Lâm, đập một cái, đánh những quan binh kia ngã xuống ngựa.
"To gan!"
Quan binh còn sót lại càng bị chọc giận, cưỡi ngựa dồn dập đuổi theo, bao vây từ hai phía, một tay Ách Vệ cầm dây cương bảo vệ Thẩm Ngọc, một tay cầm thương, vậy mà vẫn chặn được công kích từ bốn phía.
"Người này võ nghệ cao cường! Bắn tên truyền tin!"
Sau khi một quan binh bị đâm thủng ngực, những người khác đều vội vàng cẩn thận tránh né, không dám dồn ép quá chặt nữa, mà sai người bắn lên không trung một cột pháo sáng, âm thanh chói tai rít dài cắt ngang bầu trời.
Tên truyền tin cầu viện này chứng minh xung quanh còn có quan binh hỗ trợ, trong lòng Ách Vệ biết không thể ứng phó nữa.
"Ám Vệ đại ca, phía sau bên trái lại có một đám người... là người Hung Nô!"
Thẩm Ngọc vội nhắc nhở, y mới vừa nói xong, người Hung Nô từ bốn phương tám hướng trong rừng xông ra, đuổi tới, cộng lại vậy mà đã hơn trăm người!
Càng gay go hơn là con đường phía trước cũng có một nhóm người Hung Nô chặn lại, bọn họ bị bao vây thành vòng tròn!
Ách Vệ để rảnh một tay, lấy từ trong bọc y phục ra một vật nhét vào trong tay Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc nhìn một cái, là một vật giống như hộp cơ quan, chính là nỏ Gia Cát được Sở nhân phục chế, tinh xảo hơn cung tên bình thường, uy lực to lớn, hơn nữa hộp nỏ có thể lắp được hai mươi phát tên, Thẩm Ngọc chưa từng dùng, nhưng dù sao đã nhìn thấy ở không ít ghi chép.
Thẩm Ngọc cũng không nói nhảm, nhấc dây nỏ đè xuống cơ quan, tên bắn vụt ra, Thẩm Ngọc bị phản lực chấn động đau cả tay, y không biết ngắm tên, may mà trước mặt có chừng mười người dàn ngang trên đường, người Hung Nô chưa từng thấy cái hộp nhỏ trong tay Thẩm Ngọc, không có ý định phòng bị, chẳng khác nào mười cái bia ngắm, tay Thẩm Ngọc lệch một cái, vậy mà cũng bắn trúng vai một người Hung Nô, xương vai tên kia bị đâm thủng, đau đến ngửa ra sau ngã xuống ngựa.
"Bắt bọn họ lại!"
Người Hung Nô càng hung tàn, thấy người mình bị thương, không những không sợ, ngược lại từng gương mặt dữ tợn thúc ngựa xông tới.
Tình cảnh nguy cấp, Thẩm Ngọc cũng không ngắm chuẩn, bắn liên tục mấy mũi tên, có một chết hai bị thương, người Hung Nô còn sót lại giống như phát điên vậy tay cầm loan đao* chém đến.
Nếu có hai tay thì còn được, chung quy Ách Vệ chỉ có thể dùng một tay, không ngăn cản được rất nhiều binh khí đánh tới, hắn chỉ có thể ôm Thẩm Ngọc bỏ ngựa, xoay sang bên cạnh, nhảy xuống ngựa, lăn trên đất một vòng, liền đứng lên.
Mắt thấy gần trăm người lại vây đến, Ách Vệ cầm thương Hồng Anh chủ động ra tay, muốn giết một tên mở ra chỗ hổng.
Thẩm Ngọc chưa từng ra chiến trường, đối mặt với tình hình như này vẫn hơi hoảng loạn, nhưng tay y vẫn luôn đặt lên dây nỏ, trước mắt nhiều người như vậy, cho dù y ngắm tên kém đi chăng nữa cũng có thể bắn trúng, liên tục phát chừng mười mũi tên cũng thấy có hiệu quả, nỏ Gia Cát lực sát thương lớn, trúng phải dù không chết cũng trọng thương, nhưng hộp tên lập tức hết sạch.
Lưỡi mác đan xen, cây trường thương của Ách Vệ hóa thành ánh đỏ lướt qua, nơi nó đánh tới liền đỏ tươi một mảng, hắn trải qua vô số trận chiến, không có chiêu thức đẹp đẽ, chỉ chú trọng cách giết chết kẻ thù nhanh nhất, cổ của tất cả quan binh đều không có giáp sắt che chắn bị rạch ra đâm thủng, chết oan uổng.
Ách Vệ hung hãn khiến người Hung Nô và quan binh đều hơi sợ hãi.
"Tóm tiểu bạch kiểm kia trước!"
Một quan binh Đại Tĩnh hô một tiếng, nhắm đúng Thẩm Ngọc không có võ nghệ.
Mấy chục người hướng về phía Thẩm Ngọc, trong lúc rối loạn Thẩm Ngọc lại bắn ra hai mũi tên, chỉ có một mũi làm người Hung Nô bị trọng thương, một mũi khác đâm vào áo giáp quan binh, nhưng không đâm được vào nửa tấc.
Bốn phía Thẩm Ngọc đều là địch nhân, không thể tránh né, phóng mắt nhìn qua, đều là loan đao sáng loáng.
Trường thương đâm tới trước, càn quét một vùng, đụng phải loan đao phát ra âm thanh kim loại va chạm leng keng, lửa tóe khắp nơi.
Eo Thẩm Ngọc được quấn lấy, Ách Vệ ôm y, nhảy ra khỏi trận vây.
"Ám Vệ đại ca!"
Thẩm Ngọc cúi đầu thấy bụng Ách Vệ xuất hiện một vết thương, máu tươi tuôn ra ào ạt, nhìn thấy mà giật mình.
Đồng tử Thẩm Ngọc co rút, nếu không phải vì cứu y, Ách Vệ sẽ không bị thương!
"Ngươi... ngươi bị thương rồi!" Giọng nói Thẩm Ngọc run rẩy, "Xin lỗi, là ta vô dụng..."
Ách Vệ cúi đầu nhìn chăm chú Thẩm Ngọc một chút, không còn lạnh nhạt vô tình của ngày xưa, tràn đầy trìu mến, tình cảm dịu dàng giống như một đầm nước mùa xuân, dường như là đang an ủi y không nên tự trách.
Ánh mắt này quen thuộc như vậy, trong lòng Thẩm Ngọc như bị giáng một đòn nặng nề.
"Giết bọn chúng! Hắn bị thương rồi! Ha ha ha!"
Một dự cảm xấu sinh ra.