Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205: Cấu kết
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Sau khi đêm xuống, một ngựa hai người nương theo ánh trăng ở trên đường nhỏ rừng rậm phi nhanh, Thẩm Ngọc và Ách Vệ ngồi một trước một sau. Ở nơi cách chỗ bọn họ một dặm xa, có đoàn kỵ mã lần theo dấu vết đuổi tới, tiếng roi như sấm, bụi đất tung bay.
"Là người Hung Nô? Bọn họ đuổi đến rồi, sao lại nhanh như vậy...."
Núi rừng yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau, Thẩm Ngọc quay đầu nhìn lại, còn có thể nhìn thấy đốm lửa như ẩn như hiện, đuổi theo gấp như vậy, chắc chắn là người Hung Nô.
Ách Vệ giết vào doanh trại người Hung Nô, ắt sẽ để lộ hành tung của bọn họ, chỉ là Thẩm Ngọc không ngờ tới người Hung Nô lại đuổi đến nhanh như vậy.
Mặc dù con ngựa này cũng là ngựa tốt, nhưng lưng lại phải mang hai người, tốc độ không sánh bằng người Hung Nô, mắt thấy ánh lửa phía sau đến càng ngày càng gần, Ách Vệ tìm một con đường mòn, quay đầu ngựa lại, tiến vào một con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm.
Ở một nơi kín đáo, hai người xuống ngựa, đồng thời dắt ngựa đến sau bụi cây, lẩn trốn.
Thẩm Ngọc căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nín thở thu liễm khí tức, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thân thể y không tự chủ được khẽ phát run.
"Sợ sao?"
Dưới ánh trăng lờ mờ, Ách Vệ dùng thủ ngữ hỏi y.
Thẩm Ngọc lắc đầu, không phải y sợ, chỉ là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, khẳng định là có căng thẳng, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Ách Vệ, thật giống như có ma lực vậy, khiến y thả lỏng xuống.
Ách Vệ đưa tay ôm lấy bả vai của y, hai người sánh vai thân cận, Thẩm Ngọc đã quen với những hành động này, chống cự lại cũng vô dụng.
Không tới thời gian uống cạn nửa chén trà, một đội quân người Hung Nô giơ cây đuốc phi nhanh qua, đợi bọn họ đi xa, Thẩm Ngọc cùng Ách Vệ mới từ trong đường nhỏ đi ra.
Hai ngày tiếp theo, lúc hai người đi đường, gặp không dưới mười đội quân người Hung Nô, mỗi một đội có khoảng chừng hai mươi người, tìm kiếm tới tới lui lui.
Ban ngày hai người bọn họ chỉ có thể tìm chỗ để ẩn nấp, đến buổi tối cũng phải cẩn thận thêm gấp bội, Ách Vệ bị đuổi có chút nóng nảy khó nhịn, sát tâm nhất thời nổi lên, cuối cùng Thẩm Ngọc cản hắn lại.
"Không thể giết người nữa, sẽ dẫn càng nhiều người Hung Nô đến." Thẩm Ngọc kéo hắn nói, "Ít nhất hiện tại bọn họ còn chưa biết vị trí chính xác của chúng ta, chỉ có thể tìm lung tung một hồi, nhịn một chút đi."
Thẩm Ngọc nhăn mặt nhỏ trầm tư, tuy Ách Vệ võ lực cao cường, có thể giải quyết một tiểu đội người Hung Nô, nhưng đối phương người đông thế mạnh, giống như tổ ong vò vẽ vậy, một khi chọc thủng, sẽ men theo mùi mà tập hợp lại đây, nếu rơi vào vòng vây, vậy chắc chắn bọn họ không còn nơi nào để trốn.
"Chúng ta cách Võ Định phủ có còn xa lắm không?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Không tới hai ngày đi đường nữa." Ách Vệ dùng thủ ngữ trả lời.
"Vậy thì tốt, nhịn thêm vài ngày nữa, trở lại tìm bọn họ tính sổ!".
Quân Huyền Kiêu nhìn dáng vẻ giơ nắm đấm của Thẩm Ngọc, lệ khí tan đi không ít, lời Thẩm Ngọc nói hắn đều hiểu, nhưng tính tình hắn nóng nảy, không chịu được bị người khác đuổi giết nhưng không đáp trả lại.
Chỉ có Thẩm Ngọc mảnh dây cương này mới có thể đem đầu con sư tử dễ tức giận này kéo lại.
Quân Huyền Kiêu cứ tưởng rằng cách Võ Định phủ càng gần, hoạt động của người Hung Nô sẽ ít đi một chút, kết quả là cứ nửa canh giờ lại gặp phải một đội, trốn trốn tránh tránh suốt hai ngày, bọn họ mới đến phía bên ngoài thành Võ Định phủ, đã nhìn thấy được tường thành rồi.
"Đến rồi!".
Thẩm Ngọc nhìn cả người mình, mấy ngày nay chưa tắm, một thân hỉ bào lễ phục này của y đã sắp biến thành màu đen, trên mặt dính đầy bụi bẩn, Thẩm Ngọc còn ngửi được mùi hôi của chính mình, vào thành gặp tri phủ xong nhất định y phải tắm rửa trước tiên, sau đó ăn bữa cơm canh nóng.....
Trang phục của hai người đều không gây chú ý, cùng bách tính bình thường xếp thành hàng đi vào thành, phía trước có một ông cụ bị binh lính canh cửa thành ngăn lại.
"Ngươi! Bên trong xe đựng gì thế?".
"Bẩm đại nhân, là củi lửa, chở vào trong thành bán."
"Thật không? Kiểm tra kỹ càng cho ta!".
Tên lính canh cửa thành gõ gõ đập đập lên xe củi gỗ, cố ý đẩy loạn ra, tra xét tỉ mỉ.
"Được rồi, đi mau! Người tiếp theo!" Lính canh thành thúc giục hô to.
Ông cụ bất chấp củi bị rơi ra, đẩy vội xe củi vào thành.
Còn khoảng mười người nữa là đến phiên Thẩm Ngọc.
"Ám Vệ đại ca, ngươi xem, Võ Định phủ đề phòng thật nghiêm ngặt, ngay cả một ông cụ bán củi cũng phải kiểm tra cả buổi, đợi lát nữa mặt nạ của ngươi chắc cũng cần phải tháo...."
Thẩm Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, dừng bước chân lại.
"Kỳ quái..."
Thẩm Ngọc lẩm bẩm, nụ cười trên mặt ngưng trệ lại, sau đó kéo ống tay áo Ách Vệ vội vàng đi về hướng ngược lại.
"Đi mau đi mau, Võ Định phủ này có gì đó không được bình thường...." Thẩm Ngọc thấp giọng nói.
Quân Huyền Kiêu thông suốt, xen lẫn trong đám người hỗn tạp rời đi.
Đoạn đường này hắn đã sinh nghi, làm sao ở biên giới Đại Tĩnh, người Hung Nô lại có thể hung hăng ngang ngược tùy ý làm bậy như vậy? Ban đầu hắn chỉ cho là người Hung Nô thừa dịp tình thế Đại Tĩnh hỗn loạn, mới lẻn vào lãnh thổ Đại Tĩnh.
Nếu Võ Định phủ đúng như bọn họ nói binh lính canh thành nghiêm ngặt như vậy, một ông lão cũng tra khám cẩn thận tỉ mỉ, mấy ngàn người Hung Nô vượt biên Võ Định phủ lại không biết sao?!
Chỉ có một khả năng, sợ rằng Võ Định phủ đã cấu kết cùng với người Hung Nô!
Bọn họ cứ liều lĩnh như vậy vào thành cầu viện, chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
Trong nháy mắt, Thẩm Ngọc còn nghĩ ra sớm hơn cả Quân Huyền Kiêu, điều này khiến cho Quân Huyền Kiêu cực kỳ kinh dị, kỳ thực Thẩm Ngọc rất thông minh nhưng chưa va chạm nhiều, chưa có đủ kinh nghiệm, giả dụ thêm một thời gian nữa, con mèo nhỏ này đủ nanh vuốt, nói không chừng ngay cả mình trấn cũng trấn không nổi y.
Đi ngược dòng người, dễ dàng bị người ở chỗ cao phát hiện, quả nhiên trên cổng thành truyền đến một tiếng quát to: "Hai người kia! Đứng lại!".
Hai người Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn nhau, nào còn có thể dừng lại, bước nhanh chân gạt đám người ra, lập tức lên ngựa, Ách Vệ phất roi đánh mạnh một cái, giục ngựa lao nhanh.
"Người đâu! Bắt bọn hắn lại!".
Trên cổng thành lớn tiếng ra lệnh, một đội tinh binh giữ thành đã nối đuôi nhau mà ra, đuổi theo.
Sau khi đêm xuống, một ngựa hai người nương theo ánh trăng ở trên đường nhỏ rừng rậm phi nhanh, Thẩm Ngọc và Ách Vệ ngồi một trước một sau. Ở nơi cách chỗ bọn họ một dặm xa, có đoàn kỵ mã lần theo dấu vết đuổi tới, tiếng roi như sấm, bụi đất tung bay.
"Là người Hung Nô? Bọn họ đuổi đến rồi, sao lại nhanh như vậy...."
Núi rừng yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau, Thẩm Ngọc quay đầu nhìn lại, còn có thể nhìn thấy đốm lửa như ẩn như hiện, đuổi theo gấp như vậy, chắc chắn là người Hung Nô.
Ách Vệ giết vào doanh trại người Hung Nô, ắt sẽ để lộ hành tung của bọn họ, chỉ là Thẩm Ngọc không ngờ tới người Hung Nô lại đuổi đến nhanh như vậy.
Mặc dù con ngựa này cũng là ngựa tốt, nhưng lưng lại phải mang hai người, tốc độ không sánh bằng người Hung Nô, mắt thấy ánh lửa phía sau đến càng ngày càng gần, Ách Vệ tìm một con đường mòn, quay đầu ngựa lại, tiến vào một con đường nhỏ cỏ dại mọc um tùm.
Ở một nơi kín đáo, hai người xuống ngựa, đồng thời dắt ngựa đến sau bụi cây, lẩn trốn.
Thẩm Ngọc căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nín thở thu liễm khí tức, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thân thể y không tự chủ được khẽ phát run.
"Sợ sao?"
Dưới ánh trăng lờ mờ, Ách Vệ dùng thủ ngữ hỏi y.
Thẩm Ngọc lắc đầu, không phải y sợ, chỉ là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, khẳng định là có căng thẳng, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Ách Vệ, thật giống như có ma lực vậy, khiến y thả lỏng xuống.
Ách Vệ đưa tay ôm lấy bả vai của y, hai người sánh vai thân cận, Thẩm Ngọc đã quen với những hành động này, chống cự lại cũng vô dụng.
Không tới thời gian uống cạn nửa chén trà, một đội quân người Hung Nô giơ cây đuốc phi nhanh qua, đợi bọn họ đi xa, Thẩm Ngọc cùng Ách Vệ mới từ trong đường nhỏ đi ra.
Hai ngày tiếp theo, lúc hai người đi đường, gặp không dưới mười đội quân người Hung Nô, mỗi một đội có khoảng chừng hai mươi người, tìm kiếm tới tới lui lui.
Ban ngày hai người bọn họ chỉ có thể tìm chỗ để ẩn nấp, đến buổi tối cũng phải cẩn thận thêm gấp bội, Ách Vệ bị đuổi có chút nóng nảy khó nhịn, sát tâm nhất thời nổi lên, cuối cùng Thẩm Ngọc cản hắn lại.
"Không thể giết người nữa, sẽ dẫn càng nhiều người Hung Nô đến." Thẩm Ngọc kéo hắn nói, "Ít nhất hiện tại bọn họ còn chưa biết vị trí chính xác của chúng ta, chỉ có thể tìm lung tung một hồi, nhịn một chút đi."
Thẩm Ngọc nhăn mặt nhỏ trầm tư, tuy Ách Vệ võ lực cao cường, có thể giải quyết một tiểu đội người Hung Nô, nhưng đối phương người đông thế mạnh, giống như tổ ong vò vẽ vậy, một khi chọc thủng, sẽ men theo mùi mà tập hợp lại đây, nếu rơi vào vòng vây, vậy chắc chắn bọn họ không còn nơi nào để trốn.
"Chúng ta cách Võ Định phủ có còn xa lắm không?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Không tới hai ngày đi đường nữa." Ách Vệ dùng thủ ngữ trả lời.
"Vậy thì tốt, nhịn thêm vài ngày nữa, trở lại tìm bọn họ tính sổ!".
Quân Huyền Kiêu nhìn dáng vẻ giơ nắm đấm của Thẩm Ngọc, lệ khí tan đi không ít, lời Thẩm Ngọc nói hắn đều hiểu, nhưng tính tình hắn nóng nảy, không chịu được bị người khác đuổi giết nhưng không đáp trả lại.
Chỉ có Thẩm Ngọc mảnh dây cương này mới có thể đem đầu con sư tử dễ tức giận này kéo lại.
Quân Huyền Kiêu cứ tưởng rằng cách Võ Định phủ càng gần, hoạt động của người Hung Nô sẽ ít đi một chút, kết quả là cứ nửa canh giờ lại gặp phải một đội, trốn trốn tránh tránh suốt hai ngày, bọn họ mới đến phía bên ngoài thành Võ Định phủ, đã nhìn thấy được tường thành rồi.
"Đến rồi!".
Thẩm Ngọc nhìn cả người mình, mấy ngày nay chưa tắm, một thân hỉ bào lễ phục này của y đã sắp biến thành màu đen, trên mặt dính đầy bụi bẩn, Thẩm Ngọc còn ngửi được mùi hôi của chính mình, vào thành gặp tri phủ xong nhất định y phải tắm rửa trước tiên, sau đó ăn bữa cơm canh nóng.....
Trang phục của hai người đều không gây chú ý, cùng bách tính bình thường xếp thành hàng đi vào thành, phía trước có một ông cụ bị binh lính canh cửa thành ngăn lại.
"Ngươi! Bên trong xe đựng gì thế?".
"Bẩm đại nhân, là củi lửa, chở vào trong thành bán."
"Thật không? Kiểm tra kỹ càng cho ta!".
Tên lính canh cửa thành gõ gõ đập đập lên xe củi gỗ, cố ý đẩy loạn ra, tra xét tỉ mỉ.
"Được rồi, đi mau! Người tiếp theo!" Lính canh thành thúc giục hô to.
Ông cụ bất chấp củi bị rơi ra, đẩy vội xe củi vào thành.
Còn khoảng mười người nữa là đến phiên Thẩm Ngọc.
"Ám Vệ đại ca, ngươi xem, Võ Định phủ đề phòng thật nghiêm ngặt, ngay cả một ông cụ bán củi cũng phải kiểm tra cả buổi, đợi lát nữa mặt nạ của ngươi chắc cũng cần phải tháo...."
Thẩm Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, dừng bước chân lại.
"Kỳ quái..."
Thẩm Ngọc lẩm bẩm, nụ cười trên mặt ngưng trệ lại, sau đó kéo ống tay áo Ách Vệ vội vàng đi về hướng ngược lại.
"Đi mau đi mau, Võ Định phủ này có gì đó không được bình thường...." Thẩm Ngọc thấp giọng nói.
Quân Huyền Kiêu thông suốt, xen lẫn trong đám người hỗn tạp rời đi.
Đoạn đường này hắn đã sinh nghi, làm sao ở biên giới Đại Tĩnh, người Hung Nô lại có thể hung hăng ngang ngược tùy ý làm bậy như vậy? Ban đầu hắn chỉ cho là người Hung Nô thừa dịp tình thế Đại Tĩnh hỗn loạn, mới lẻn vào lãnh thổ Đại Tĩnh.
Nếu Võ Định phủ đúng như bọn họ nói binh lính canh thành nghiêm ngặt như vậy, một ông lão cũng tra khám cẩn thận tỉ mỉ, mấy ngàn người Hung Nô vượt biên Võ Định phủ lại không biết sao?!
Chỉ có một khả năng, sợ rằng Võ Định phủ đã cấu kết cùng với người Hung Nô!
Bọn họ cứ liều lĩnh như vậy vào thành cầu viện, chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
Trong nháy mắt, Thẩm Ngọc còn nghĩ ra sớm hơn cả Quân Huyền Kiêu, điều này khiến cho Quân Huyền Kiêu cực kỳ kinh dị, kỳ thực Thẩm Ngọc rất thông minh nhưng chưa va chạm nhiều, chưa có đủ kinh nghiệm, giả dụ thêm một thời gian nữa, con mèo nhỏ này đủ nanh vuốt, nói không chừng ngay cả mình trấn cũng trấn không nổi y.
Đi ngược dòng người, dễ dàng bị người ở chỗ cao phát hiện, quả nhiên trên cổng thành truyền đến một tiếng quát to: "Hai người kia! Đứng lại!".
Hai người Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn nhau, nào còn có thể dừng lại, bước nhanh chân gạt đám người ra, lập tức lên ngựa, Ách Vệ phất roi đánh mạnh một cái, giục ngựa lao nhanh.
"Người đâu! Bắt bọn hắn lại!".
Trên cổng thành lớn tiếng ra lệnh, một đội tinh binh giữ thành đã nối đuôi nhau mà ra, đuổi theo.