Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Sau rất nhiều ngày vắng mặt, hôm nay C2 đã trở lại. Đúng như đã hứa, C2 sẽ post nốt mấy phiên ngoại về Thương Dịch Chi, Đường Thiệu Nghĩa cho các nàng. Nhắc lại lần nữa, đây là những phiên ngoại do fan của Tiên Chanh viết nhé.
Thái giám khom lưng, cung kính dâng khay thẻ bài lên. Sắc ngọc óng ánh trong suốt, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Anh ta liếc mắt, thấy tấm thẻ bài đặt ở vị trí chính giữa có tên: Ngôn Phi. Bất chợt nhớ đến một buổi chiều đang ngồi phê duyệt tấu chương thì thấy lão tướng Vương Tín Nghĩa đóng quân ở Sa mạc Bắc Mạc xin cáo lão hồi hương, triều đình Bắc Mạc sai Trần Khởi đóng ở Sa mạc. Ngôn Phi, Trần Khởi, anh ta chợt bật cười một tiếng, dạo này làm sao vậy, những người và việc xảy ra đều nhắc cho mình nhớ đến một cái tên ngỡ đã có thể quên...
Anh ta cầm lấy tấm thẻ bài, chỉ nhìn một lát rồi lại buông xuống, khẽ phất tay cho thái giám cầm khay thẻ bài lui ra ngoài. Rồi lại nhìn thoáng về phía Lý Phúc đang đứng chờ bên cạnh: "Bãi giá ngự hoa viên, không cho phép ai đến quấy rầy".
Một mình đơn độc dưới ánh trăng, chẳng được bao lâu anh ta đã cảm thấy mất hứng. Vô thức không nhận ra mình càng lúc càng uống nhiều, suy nghĩ có chút ngẩn ngơ, đường nét người đó càng lúc càng hiện rõ, ánh mắt của nàng bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta liền đưa tay về phía nàng, nhưng rồi bỗng nhiên nàng lại hóa thành một bóng lưng ở phía xa xa.
"A Mạch" anh ta khe khẽ kêu lên. Lần đầu tiên thấy nàng, cả người nàng bám đầy bụi đất, hình ảnh đó vẫn hiện rõ như vừa mới hôm qua. Tưởng rằng thông minh, lanh lợi thế nhưng lại vô cùng phiền phức, khi thì nịnh nọt, khi thì giả ngốc khoe mẽ, song quả thật nàng chính là một viên ngọc quý, có sự nhạy cảm trời sinh đối với chiến tranh. Có ai ngờ được một người như vậy lại là một nữ nhi. Từ lúc nào mà ánh mắt của anh ta luôn không kiềm chế được mà dõi theo nàng? Từ lúc nào mà anh ta bắt đầu không đành lòng coi nàng như một thanh bảo kiếm trên chiến trường, sử dụng nàng để dẹp bỏ những chông gai? Còn nhớ khi đó, phái nàng cải trang đi Dự Châu, khi vén rèm bước vào, nhìn thấy nàng trong hình dáng một thiếu nữ, trong nháy mắt ấy đã khiến anh ta sững sờ: A Mạch đúng là một thiếu nữ. Nàng đưa đôi mắt quyến rũ liếc nhìn anh ta, dáng điệu vừa e ấp xấu hổ, vừa có chút rụt rè, sợ hãi, tất cả dường như vẫn đang diễn ra ngay trước mắt. Nhưng cũng vẫn đôi mắt ấy lại quật cường nhìn anh ta, thà chịu một ngàn hai trăm roi chứ nhất quyết không mảy may tỏ ra một chút yếu thế trước mặt anh ta. Anh ta cho rằng nàng không nhượng bộ vì muốn che chở cho một người nam nhân, khi đó trong lòng vừa lạnh buốt vừa tức giận, không muốn thừa nhận sự rối loạn trong lòng, nhưng hiện giờ nhớ lại vẫn thấy vô cùng quen thuộc như cũ. Cuối cùng, anh ta vẫn không thể có được nàng, không có được tình yêu của nàng, chỉ có thế một mình nhớ nhung...
Đang lúc ngẩn ngơ, bên cạnh chợt có người gọi: "Bệ hạ". Anh ta mất kiên nhẫn quay lại: "Không nghe thấy gì sao? Ta nói là đừng cho ai đến quấy rầy". Song khi nhìn thấy người vừa đến, trong chớp mắt, cả người anh ta bỗng cứng đờ. Trong giây lát, trái tim đã co rút đến tận cùng, cảm thấy mạch máu bên tai đập thình thịch, muốn đưa tay ra, nhưng cánh tay đã tê dại... người vừa tới chính là người luôn chiếm cứ tâm tư của anh ta, luôn tồn tại trong trái tim anh ta. Trang phục nàng mặc, vẫn mang dáng dấp và tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế như xưa.
Thì ra điều mà mình suy nghĩ nhiều năm, ao ước nhiều năm như vậy, chính là muốn thấy điều này, mơ về điều này, dường như đến bây giờ mới hiểu được... Anh ta muốn chính là có một ngày nàng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, đi tới bên anh ta, dựa thật sát, và khi đó anh ta sẽ không buông tay...
"A Mạch" Anh ta kéo nàng vào lòng, cho rằng có lẽ sẽ chỉ ôm được một bầu hư không, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, anh ta sẽ chỉ tự ôm lấy chính mình.
Thế nhưng người trong lòng lại rất chân thực, rất ấm áp. Thậm chí nàng còn nhu thuận dựa vào lòng anh ta, ngồi trên đùi anh ta, bàn tay nhỏ nhắn vịn vào bờ vai anh ta, nhẹ nhàng níu vào y phục của anh ta, dường như có chút hồi hộp, căng thẳng.
Mềm mại như thể một áng mây. Anh ta nhớ đến đôi mắt sáng như sao sớm của nàng, tư thế hiên ngang giống như cơn gió mát ngoài tiền sảnh trong mùa hè của nàng, mà chưa từng nghĩ rằng cũng có thể nhìn thấy nàng trong dáng vẻ nũng nịu của một nữ nhi như thế này, trong chốc lát đã trở nên mềm mại như làn mưa xuân. Trong lòng anh ta bỗng chốc tràn ngập yêu thương vô hạn.
"A Mạch, A Mạch" Anh ta áp môi mình lên môi nàng, cảm nhận được nàng quả thật mềm mại như làn mưa xuân, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nàng, nàng khẽ ngửa đầu lên. Vì vậy anh ta liền lướt xuống. Da thịt của nàng mát lạnh hay là môi anh ta đang bỏng như lửa ? Chỉ cảm thấy không cách nào có thể rời khỏi được. Giây này, phút này anh ta đã đợi rất lâu, rất rất lâu rồi. Cho rằng cả đời này đã bỏ lỡ. Thế nhưng đúng vào lúc con người không chút chuẩn bị thì ông trời lại ban cho tặng phẩm quý giá nhất.
" A Mạch, nàng để ta đợi lâu như vậy, sau này nàng sẽ không thể đi đâu hết, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi." Anh ta rì rầm bên tai nàng, tiếp đó liền ngậm lấy vành tai mượt mà.
Sắc trời dần sáng, bên long sàng trong cung Vạn Thọ, cung nữ tay nâng chậu đồng, dáng vẻ phục tùng chờ đợi.
Trong trướng đột nhiên truyền đến âm thanh của thiên tử: "Ngôn Phi! Thế này là sao?" Lạnh lẽo như băng. Tiểu cung nữ hốt hoảng trong lòng, không ngờ vừa mới sáng sớm mà vạn tuế đã tức giận, không khỏi run rẩy phủ phục xuống thật thấp.
"Vạn tuế..." Nữ tử trên giường hiển nhiên cũng bị làm cho khiếp sợ, thanh âm run rẩy. Soạt một tiếng, đương kim thiên tử rời khỏi long sàng, trên mặt một vẻ lạnh lẽo, Lý Phúc vội vàng nâng long bào đi đến...
"Lý Phúc, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật. Lời trẫm nói ngươi cũng dám vào tai phải, ra tai trái. Người đâu, lôi xuống dưới đánh một trăm trượng." Bịch một tiếng, Lý Phúc đã quỳ xuống: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết". Lại bị hai thái giám, một phải, một trái kéo ra ngoài điện.
"Ngôn Phi đêm qua lời nói và việc làm không thỏa đáng, tướng mạo không chỉnh tề. Phạt giam trong cung cấm một tháng, biếm làm quý nhân"
"Vạn tuế khai ân" Mỹ nhân hoa dung thất sắc, nước mắt đã dàn dụa trên mặt từ lâu.
Anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt có vài phần tương tự với người nọ chính là khuôn mặt này, liền kiên quyết bỏ đi.
Cuối cùng cái mà anh ta có được, chỉ có thể là một đêm ảo mộng.
Thái giám khom lưng, cung kính dâng khay thẻ bài lên. Sắc ngọc óng ánh trong suốt, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Anh ta liếc mắt, thấy tấm thẻ bài đặt ở vị trí chính giữa có tên: Ngôn Phi. Bất chợt nhớ đến một buổi chiều đang ngồi phê duyệt tấu chương thì thấy lão tướng Vương Tín Nghĩa đóng quân ở Sa mạc Bắc Mạc xin cáo lão hồi hương, triều đình Bắc Mạc sai Trần Khởi đóng ở Sa mạc. Ngôn Phi, Trần Khởi, anh ta chợt bật cười một tiếng, dạo này làm sao vậy, những người và việc xảy ra đều nhắc cho mình nhớ đến một cái tên ngỡ đã có thể quên...
Anh ta cầm lấy tấm thẻ bài, chỉ nhìn một lát rồi lại buông xuống, khẽ phất tay cho thái giám cầm khay thẻ bài lui ra ngoài. Rồi lại nhìn thoáng về phía Lý Phúc đang đứng chờ bên cạnh: "Bãi giá ngự hoa viên, không cho phép ai đến quấy rầy".
Một mình đơn độc dưới ánh trăng, chẳng được bao lâu anh ta đã cảm thấy mất hứng. Vô thức không nhận ra mình càng lúc càng uống nhiều, suy nghĩ có chút ngẩn ngơ, đường nét người đó càng lúc càng hiện rõ, ánh mắt của nàng bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta liền đưa tay về phía nàng, nhưng rồi bỗng nhiên nàng lại hóa thành một bóng lưng ở phía xa xa.
"A Mạch" anh ta khe khẽ kêu lên. Lần đầu tiên thấy nàng, cả người nàng bám đầy bụi đất, hình ảnh đó vẫn hiện rõ như vừa mới hôm qua. Tưởng rằng thông minh, lanh lợi thế nhưng lại vô cùng phiền phức, khi thì nịnh nọt, khi thì giả ngốc khoe mẽ, song quả thật nàng chính là một viên ngọc quý, có sự nhạy cảm trời sinh đối với chiến tranh. Có ai ngờ được một người như vậy lại là một nữ nhi. Từ lúc nào mà ánh mắt của anh ta luôn không kiềm chế được mà dõi theo nàng? Từ lúc nào mà anh ta bắt đầu không đành lòng coi nàng như một thanh bảo kiếm trên chiến trường, sử dụng nàng để dẹp bỏ những chông gai? Còn nhớ khi đó, phái nàng cải trang đi Dự Châu, khi vén rèm bước vào, nhìn thấy nàng trong hình dáng một thiếu nữ, trong nháy mắt ấy đã khiến anh ta sững sờ: A Mạch đúng là một thiếu nữ. Nàng đưa đôi mắt quyến rũ liếc nhìn anh ta, dáng điệu vừa e ấp xấu hổ, vừa có chút rụt rè, sợ hãi, tất cả dường như vẫn đang diễn ra ngay trước mắt. Nhưng cũng vẫn đôi mắt ấy lại quật cường nhìn anh ta, thà chịu một ngàn hai trăm roi chứ nhất quyết không mảy may tỏ ra một chút yếu thế trước mặt anh ta. Anh ta cho rằng nàng không nhượng bộ vì muốn che chở cho một người nam nhân, khi đó trong lòng vừa lạnh buốt vừa tức giận, không muốn thừa nhận sự rối loạn trong lòng, nhưng hiện giờ nhớ lại vẫn thấy vô cùng quen thuộc như cũ. Cuối cùng, anh ta vẫn không thể có được nàng, không có được tình yêu của nàng, chỉ có thế một mình nhớ nhung...
Đang lúc ngẩn ngơ, bên cạnh chợt có người gọi: "Bệ hạ". Anh ta mất kiên nhẫn quay lại: "Không nghe thấy gì sao? Ta nói là đừng cho ai đến quấy rầy". Song khi nhìn thấy người vừa đến, trong chớp mắt, cả người anh ta bỗng cứng đờ. Trong giây lát, trái tim đã co rút đến tận cùng, cảm thấy mạch máu bên tai đập thình thịch, muốn đưa tay ra, nhưng cánh tay đã tê dại... người vừa tới chính là người luôn chiếm cứ tâm tư của anh ta, luôn tồn tại trong trái tim anh ta. Trang phục nàng mặc, vẫn mang dáng dấp và tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế như xưa.
Thì ra điều mà mình suy nghĩ nhiều năm, ao ước nhiều năm như vậy, chính là muốn thấy điều này, mơ về điều này, dường như đến bây giờ mới hiểu được... Anh ta muốn chính là có một ngày nàng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, đi tới bên anh ta, dựa thật sát, và khi đó anh ta sẽ không buông tay...
"A Mạch" Anh ta kéo nàng vào lòng, cho rằng có lẽ sẽ chỉ ôm được một bầu hư không, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, anh ta sẽ chỉ tự ôm lấy chính mình.
Thế nhưng người trong lòng lại rất chân thực, rất ấm áp. Thậm chí nàng còn nhu thuận dựa vào lòng anh ta, ngồi trên đùi anh ta, bàn tay nhỏ nhắn vịn vào bờ vai anh ta, nhẹ nhàng níu vào y phục của anh ta, dường như có chút hồi hộp, căng thẳng.
Mềm mại như thể một áng mây. Anh ta nhớ đến đôi mắt sáng như sao sớm của nàng, tư thế hiên ngang giống như cơn gió mát ngoài tiền sảnh trong mùa hè của nàng, mà chưa từng nghĩ rằng cũng có thể nhìn thấy nàng trong dáng vẻ nũng nịu của một nữ nhi như thế này, trong chốc lát đã trở nên mềm mại như làn mưa xuân. Trong lòng anh ta bỗng chốc tràn ngập yêu thương vô hạn.
"A Mạch, A Mạch" Anh ta áp môi mình lên môi nàng, cảm nhận được nàng quả thật mềm mại như làn mưa xuân, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nàng, nàng khẽ ngửa đầu lên. Vì vậy anh ta liền lướt xuống. Da thịt của nàng mát lạnh hay là môi anh ta đang bỏng như lửa ? Chỉ cảm thấy không cách nào có thể rời khỏi được. Giây này, phút này anh ta đã đợi rất lâu, rất rất lâu rồi. Cho rằng cả đời này đã bỏ lỡ. Thế nhưng đúng vào lúc con người không chút chuẩn bị thì ông trời lại ban cho tặng phẩm quý giá nhất.
" A Mạch, nàng để ta đợi lâu như vậy, sau này nàng sẽ không thể đi đâu hết, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi." Anh ta rì rầm bên tai nàng, tiếp đó liền ngậm lấy vành tai mượt mà.
Sắc trời dần sáng, bên long sàng trong cung Vạn Thọ, cung nữ tay nâng chậu đồng, dáng vẻ phục tùng chờ đợi.
Trong trướng đột nhiên truyền đến âm thanh của thiên tử: "Ngôn Phi! Thế này là sao?" Lạnh lẽo như băng. Tiểu cung nữ hốt hoảng trong lòng, không ngờ vừa mới sáng sớm mà vạn tuế đã tức giận, không khỏi run rẩy phủ phục xuống thật thấp.
"Vạn tuế..." Nữ tử trên giường hiển nhiên cũng bị làm cho khiếp sợ, thanh âm run rẩy. Soạt một tiếng, đương kim thiên tử rời khỏi long sàng, trên mặt một vẻ lạnh lẽo, Lý Phúc vội vàng nâng long bào đi đến...
"Lý Phúc, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật. Lời trẫm nói ngươi cũng dám vào tai phải, ra tai trái. Người đâu, lôi xuống dưới đánh một trăm trượng." Bịch một tiếng, Lý Phúc đã quỳ xuống: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết". Lại bị hai thái giám, một phải, một trái kéo ra ngoài điện.
"Ngôn Phi đêm qua lời nói và việc làm không thỏa đáng, tướng mạo không chỉnh tề. Phạt giam trong cung cấm một tháng, biếm làm quý nhân"
"Vạn tuế khai ân" Mỹ nhân hoa dung thất sắc, nước mắt đã dàn dụa trên mặt từ lâu.
Anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt có vài phần tương tự với người nọ chính là khuôn mặt này, liền kiên quyết bỏ đi.
Cuối cùng cái mà anh ta có được, chỉ có thể là một đêm ảo mộng.