Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
'ANH KHÔNG BIẾT LÀM CÁI GÌ KHÁC À?'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tiêu Trì quay đầu, đôi con ngươi thâm thúy đen nhánh híp lại đầy nguy hiểm, vốn định tóm lấy tay Kiều Mộ lần nữa thì bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ai đó đang đến gần, anh đành hậm hực từ bỏ.
Kiều Mộ cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô thản nhiên rút tay về, xoay người đi tới bồn rửa tay. Mở vòi nước, dòng nước lạnh xối xuống, những xúc cảm nóng ran còn sót trên tay phút chốc liền biến mất.
Người đến là Lí Thành An. Thấy trong phòng trị liệu đã có bệnh nhân, hắn ta thoáng ngỡ ngàng, mang vẻ mặt áy náy giải thích với Kiều Mộ trên đường bị kẹt xe.
"Không sao, vẫn còn 10 phút." Kiều Mộ khẽ gật đầu, lau khô tay rồi ngồi xuống ghế sô pha, tiện thể giở cuốn sách y học ra xem.
Tiêu Trì nằm sấp, ngoảnh mặt về hướng cô ngồi, cứ trắng trợn nhìn cô không chớp mắt.
10 phút sau, Kiều Mộ buông cuốn sách, đứng dậy rút kim trên chân Tiêu Trì. Khử độc xong, cô bỏ lại vào bao, cất gọn, sau đấy đổi kim khác châm huyệt hậu khê cho anh.
Tiêu Trì vẫn nằm đó, nhìn cô từ trên xuống dưới. Nghênh đón đôi mắt trong veo của cô, anh cuộn lưỡi, vô thức đá vào hàm dưới: "Cảm giác tốt chứ?"
"Rất mềm." Kiều Mộ né tránh ánh nhìn của Tiêu Trì, cây kim dài đâm xuống da thịt anh.
Huyệt thái dương của Tiêu Trì giật giật, đôi con ngươi sẫm lại. Khi anh di chuyển tầm mắt, trên đầu lại vang lên giọng nói của cô, lạnh nhạt và cứng nhắc: "Sư huynh, 20 phút nữa thì rút kim cho anh ta!"
Tay Kiều Mộ rời khỏi bàn tay anh. Cô đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, không hề ngoái đầu lại.
Tiêu Trì nhấp môi dưới, đưa mắt sang Lí Thành An, đáy mắt thêm vài phần bực bội.
Kiều Mộ không ở đây, ông cụ cũng không ở đây. Nằm một chốc thì Tiêu Trì buồn ngủ, dần dần thiếp đi.
Gần đây, có nhiều hàng xóm tái phát bệnh thấp khớp, chưa đến 10 giờ mà giường bệnh trong hai gian phòng điều trị đều đã kín chỗ, khắp sân ngập tràn mùi lá ngải.
Kiều Mộ mở cửa sổ cho thoáng khí, nhân tiện trở lại viện trong pha trà cho ông nội.
Lúc mang trà ra, Lí Thành An đang đứng chuyện trò với một người đàn ông chừng 40 tuổi, vẻ mặt tươi cười nịnh bợ, thái độ khiêm nhường, sống lưng cũng gập cả xuống. Cô không khỏi chau mày.
Thu lại tầm mắt, trông thấy ông nội đứng ngoài cửa phòng thuốc, cô thấp đầu bưng trà qua.
"Ai đến vậy ông? Sao sư huynh lại có thái độ đó ạ?"
Chỗ ông cụ đứng vừa vặn trồng một khóm Trúc La Hán, từ góc độ của Lí Thành An nhìn sang sẽ không thấy được có người ở bên này.
"Chủ tịch tập đoàn Sang Thiên! Đang nói chuyện với Thành An là lái xe của ông ta." Ông nội Kiều nhận lấy chén trà, nhấc nắp chén, nhẹ nhàng gạt gạt lá trà, nhấp một hớp rồi lượn qua hành lang gấp khúc quay vào viện trong: "Bảo ông không có ở đây. Chẳng bệnh tật gì, ngày nào cũng một đám chuyên gia vây quanh! Không hơi đâu mà phục vụ."
Kiều Mộ 'vâng' một tiếng, lắc lắc đầu, đi đến phòng điều trị.
Tiêu Trì nằm bò trên giường ngủ khò khò. Kim châm trên tay anh cũng đã quá thời gian, Lí Thành An cũng không vào rút cho anh.
Rút kim xong, Kiều Mộ đi mở tủ, mang một cái chăn, giũ ra đắp cho anh.
"Kiều Mộ!" Lí Thành An hớn hở lao vào, thấy cô đang thu dọn kim đã qua sử dụng, hắn ta hơi ngượng ngùng, "Thầy đâu em?"
"Bác Trương cuối ngõ gọi điện rủ ông đi đánh cờ rồi! Ông bảo hôm nay không nhận khám chữa cho ai ngoài hàng xóm."
Sau khi thu dọn kim, cô ngoảnh đầu nhìn hắn: "Mạng người không phân cao thấp sang hèn. Người ngoài đó không có bệnh, nhưng anh đặt hết cả tinh thần và sức lực vào ông ta. Nằm trong này cũng là bệnh nhân, thế mà anh lại chẳng ngó ngàng."
"Kiều Mộ à, chuyện không phải như vậy..." Lí Thành An chột dạ vò đầu: "Người ta cũng tới xin chữa trị, mãi không gặp thầy nên anh đành ra ứng phó."
Con ngươi Kiều Mộ tối đi, trong lời nói lộ rõ vẻ cáu giận: "Không phải ngày đầu tiên tới bái thầy, anh nên rõ quy tắc của Nhân Tế Đường là gì chứ."
Lí Thành An cũng hơi bực. Nghĩ đến mấy hôm nay, hàng xóm quanh đây nhiệt tình với chuyện 'lập gia đình' của Kiều Mộ, hắn ta cắn răng nhẫn nhịn.
Thầy chỉ có một đồ đệ là hắn đây, nếu phòng khám sắp truyền cho Kiều Mộ thật, hắn chắc chắn là chàng rể phù hợp nhất được chọn.
Âm thầm thở phù một hơi, hắn ta ngẩng đầu, cười khổ, khéo léo đáp: "Là anh không đúng! Kiều Mộ em đừng tức giận! Anh đảm bảo lần sau họ đến nữa, anh sẽ không bao giờ chậm trễ việc trị bệnh cho các bệnh nhân khác."
Nghe hắn ta nói thế, Kiều Mộ cũng không tiện tranh cãi. Cô nâng tay nhìn đồng hồ, đi sang phòng khám và ngồi lại bên đó.
Phòng khám của Nhân Tế Đường chẳng có món đó gì đáng giá, cũng không thu tiền ở đây. Chỉ cần mở cửa để thể hiện là đang kinh doanh thì láng giềng thân quen đều sẽ đi thẳng vào trong viện tìm người.
Không thân cũng chẳng cần phải lo lắng, có hướng dẫn và mũi tên in trên quầy, người tới khám bệnh tự nhiên sẽ tìm được đường.
Sau bữa trưa, bệnh nhân đến ban sáng đã đi gần hết, còn mỗi mình Tiêu Trì vẫn đang say giấc.
Lí Thành An vào xem mấy lượt, thấy anh đúng thật ngủ rất say, hắn cũng lười để ý, tan làm thì ra về. Kiều Mộ có phần không yên tâm, nghĩ một tẹo cô liền đứng dậy đi vào và ngồi xuống chiếc ghế hồi sáng ông nội đã ngồi lúc bắt mạch cho anh.
Cô chưa xem đơn thuốc. Ông nội đã bốc thuốc xong, chỉ viết sắc thế nào, dùng ra sao, cụ thể là bệnh gì thì cô không rõ.
Duỗi tay ra, ghé sát mặt anh huơ huơ vài cái, thấy anh không có phản ứng, Kiều Mộ dời ghế, hơi khom mình, cẩn thận đặt hai ngón tay lên mạch đập của anh.
Thăm mạch một lúc, cô lấy tay về, duy trì tư thế nghiêng người về phía trước, suy tư quan sát khuôn mặt anh.
Trừ vết thương cũ chưa lành, tì hơi hư nhược và gan không tốt lắm, thì cô không chẩn ra được bệnh gì khác. Ông nội chưa dạy cô bắt mạch. Lúc còn đi học, cả đống người chen chúc trong phòng học, giáo viên giảng cũng không kỹ càng, cơ bản chưa học được gì cả.
"Nhìn ra hoa chưa?" Tiêu Trì chợt mở bừng mắt, bất ngờ tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cả người cô nhoài lên thân mình.
Kiều Mộ thầm kinh hãi, cong khuỷu tay theo phản xạ có điều kiện. Một tay ngăn cách một khoảng giữa đôi bên, tay kia tăng thêm lực mau chóng tì lên cổ anh: "Chơi chưa đủ sao?"
Bốn mắt nhìn nhau. Tiêu Trì nom rõ ngọn lửa giận dữ nơi đáy mắt cô, yết hầu anh vô thức cuộn mấy lần, hơi thở thoáng gấp gáp.
Nhìn xuống, choáng váng bắt gặp sắc mặt cô vẫn như cũ, anh bất giác nở nụ cười: "Em không biết đỏ mặt."
Kiều Mộ cau mày, trong chớp mắt cô rút cánh tay về, khuỷu tay dùng sức thụi mạnh vào cằm anh: "Anh biết là được rồi."
"Ui..." Tiêu Trì bị đau, không thể không buông cô ra, anh nghiến răng xoa xoa cái cằm xém trật khớp.
Đỏ lên rồi đây này... Đúng là anh đã xem thường cô.
Kiều Mộ liếc xéo anh, vẩy vẩy bàn tay phải đau đến nỗi tê rần, ung dung đi ra ngoài: "Ông bốc thuốc xong rồi. Anh cầm về sắc, dùng theo chỉ dẫn, không có gì khác nữa."
Động tác trên tay Tiêu Trì khựng lại, miệng anh hơi hé mở, bỗng cười thành tiếng, dõi theo bóng lưng cô với ánh nhìn ý vị: "Mai tôi vẫn tới đấy!"
Kiều Mộ thoáng ngừng chân, nhưng chỉ giây lát liền bước tiếp.
Tiêu Trì thu lại hết tất cả phản ứng của cô. Anh nheo mắt, sờ sờ cằm, thong thả ngồi dậy.
Trở vào trong viện, Kiều Mộ nhịn một lúc mới đè nén được cơn giận, bực bội ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây hoa quế.
Mặt Trời khá gay gắt, chiếc ghế bị phơi đã ấm lên, gió nơi xa thổi tới khiến sau lưng lạnh một mảng, không biết vừa nãy rốt cuộc đổ bao nhiêu mồ hôi.
Về, cô phải tìm Hứa Thanh Sơn làm cho ít bùa chú gì gì đó dán trên cửa để đuổi tà mới được.
Ngoài cửa Nhân Tế Đường.
Tiêu Trì dựng cao cổ áo khoác che kín cằm, ngồi lên xe Tam Nhi lái. Anh tiện tay ném bọc thuốc xuống ghế sau, đan hai tay vào nhau, kê sau gáy biếng nhác ghếch chân nằm: "Về thôi, mai vẫn phải đến."
Nom sắc mặt anh là lạ, Tam Nhi không nhịn nổi tật buôn chuyện: "Có tiến triển chưa?"
"Tin tôi đập cậu vài phát không?" Tiêu Trì lạnh lùng trừng mắt lườm Tam Nhi một cái, rồi lấy bao thuốc để trong ngăn đựng đồ trước mặt, anh rút ra một điếu, đưa lên miệng châm.
Rít một hơi thật sâu, anh lim dim mắt, hài lòng nhả một vòng khói hoàn hảo.
Chơi đủ chưa...?
Giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt không thấy một tí ti thẹn thùng nào, đùa anh chắc?
Tiêu Trì phun khói bằng miệng, trên trán ẩn hiện gân xanh.
Tam Nhi cũng đốt một điếu thuốc, hắn cười gian manh: "Lại ăn thiệt chứ gì?"
Tiêu Trì coi như không nghe thấy, anh nhả từng vòng khói thuốc trắng xanh.
Một lúc sau, anh sực nhớ lúc đi quên hỏi số điện thoại của Kiều Mộ. Mở mắt, anh vô tình cuộn lưỡi, "Tam Nhi, cậu nhớ số di động của bác sĩ Kiều không?"
"Nhớ!" Tam Nhi bày ra dáng vẻ biết tỏng rồi nhá. Hắn đưa số của Kiều Mộ cho Tiêu Trì, cuối cùng he he cười nhạo: "Không lẽ chị ấy cũng quên luôn anh là ai!"
Tiêu Trì phớt lờ Tam Nhi! Anh ngồi thẳng lên, cúi đầu lưu lại số của Kiều Mộ, sau đấy lại nhắm mắt thư giãn tiếp.
"Anh đã làm gì chị ấy à?" Tam Nhi ngừng cười, giọng điệu nghiêm túc: "Sao em cảm giác hai người cứ như kẻ thù không đội Trời chung ấy nhỉ."
"Cô ấy đã chạm vào súng của tôi." Tiêu Trì lấy một điếu thuốc nữa, cắn trong miệng nhưng không châm.
"Cho nên anh Kabe-don* người ta?" Tam Nhi cảm giác mình đã bị dọa: "Anh không biết làm gì khác hả?"
(*Kabe-don: là hành động đẩy đối phương vào tường, rồi chống tay lên tường vây đối phương lại.)
"Nói vớ vẩn!" Tiêu Trì nghiến răng khạc ra ba chữ, nghĩ tới chuyện 'sàm sỡ' Kiều Mộ, con ngươi anh dần tối đi.
Tam Nhi quay sang nhìn anh trân trân, tiện thể tặng luôn cho anh một cái lườm sắc lẹm.
Tiêu Trì chẳng bận tâm, lại kéo cổ áo.
Hôm sau, anh vẫn đến Nhân Tế Đường châm cứu từ sáng sớm, song Kiều Mộ đi vắng.
Mang theo trà Vũ Di Nham* đặc biệt chuẩn bị cho ông cụ Kiều, anh ngẫm nghĩ một hồi, rồi hỏi với giọng tán gẫu: "Sao hôm nay không thấy Kiều Mộ ạ?"
(Vũ Di Nham: là loại trà ngon nức tiếng, đặc sản của vùng núi phía Bắc, Trung Quốc)
"Có hàng xóm bị thấp khớp không đi được, trong nhà lại chẳng có ai rảnh nên con bé sang xem thế nào." Ông cụ Kiều giơ cao cây kim bạc đã tiêu độc, nhìn kỹ một chốc, đoạn từ từ châm xuống, "Thằng ranh cậu liều mạng như vậy làm gì. Vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới. Đợi con bé về, ta bảo nó xoa bóp dưới thắt lưng cho."
"Cháu cảm ơn ông!" Tiêu Trì nheo mắt, một nụ cười không dễ thấy thoáng lướt qua bên khóe môi.
Gần trưa Kiều Mộ mới về. Vào cửa, cô liền đi thẳng đến phòng thuốc, bỏ tiền phí khám chữa bệnh vào trong ngăn kéo, nhân thể viết lại quá trình thăm bệnh tại nhà.
Cuối xuân đầu hè, Trời mưa nhiều hơn, là thời điểm bệnh thấp khớp phát tác nghiêm trọng nhất. Trước kia, thực tập tại bệnh viện đông y, cô tiếp xúc phần lớn với bệnh nhân mắc căn bệnh này, hầu hết có liên quan đến khí hậu ẩm ướt nơi đây.
Viết xong ghi chép, Lí Thành An đi tới, cách tấm rèm cửa vang lên giọng điệu chua chua: "Kiều Mộ, tan làm rồi, anh về đây. Thầy bảo em đến phòng điều trị làm xoa bóp cho bệnh nhân."
Cái tên lưu manh Tiêu Trì đó hỏi thăm Kiều Mộ cả buổi sáng nay, điều này rất không bình thường. Đến Nhân Tế Đường khám chữa bệnh, ngoài hàng xóm quanh ngõ An Cư, thi thoảng cũng có những người ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm tới. Còn anh ta, vừa đến liền biếu trà cho thầy, thực sự hiếm thấy.
Ngày trước, Kiều Mộ ra nước ngoài, Lí Thành An chỉ nghĩ gã láu cá này không đứng đắn. Giờ xem ra, anh ta có mục đích ngay từ khi mới đến, phỏng chừng chẳng phải để chữa bệnh.
Kiều Mộ chẳng buồn ngẩng đầu, cô đáp 'vâng' rồi gập cuốn sổ ghi chép, bỏ vào trong ngăn kéo.
"Thế, anh về trước nhé!" Lí Thành An chán nản tháo khẩu trang, xoay người cất bước, vừa cởi bộ đồ y tá, vừa đi lấy xe.
Kiều Mộ khóa ngăn kéo, tháo khẩu trang xuống, uống hớp trà, sau đó đứng dậy ra ngoài. Lí Thành An đã đi, có lẽ ông nội đã về viện trong. Phòng trị liệu sát bên chỉ sót lại một bệnh nhân đang nằm sấp trên giường ngủ say tít thò lò, trên người hãy còn đang cắm kim.
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tiêu Trì quay đầu, đôi con ngươi thâm thúy đen nhánh híp lại đầy nguy hiểm, vốn định tóm lấy tay Kiều Mộ lần nữa thì bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ai đó đang đến gần, anh đành hậm hực từ bỏ.
Kiều Mộ cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô thản nhiên rút tay về, xoay người đi tới bồn rửa tay. Mở vòi nước, dòng nước lạnh xối xuống, những xúc cảm nóng ran còn sót trên tay phút chốc liền biến mất.
Người đến là Lí Thành An. Thấy trong phòng trị liệu đã có bệnh nhân, hắn ta thoáng ngỡ ngàng, mang vẻ mặt áy náy giải thích với Kiều Mộ trên đường bị kẹt xe.
"Không sao, vẫn còn 10 phút." Kiều Mộ khẽ gật đầu, lau khô tay rồi ngồi xuống ghế sô pha, tiện thể giở cuốn sách y học ra xem.
Tiêu Trì nằm sấp, ngoảnh mặt về hướng cô ngồi, cứ trắng trợn nhìn cô không chớp mắt.
10 phút sau, Kiều Mộ buông cuốn sách, đứng dậy rút kim trên chân Tiêu Trì. Khử độc xong, cô bỏ lại vào bao, cất gọn, sau đấy đổi kim khác châm huyệt hậu khê cho anh.
Tiêu Trì vẫn nằm đó, nhìn cô từ trên xuống dưới. Nghênh đón đôi mắt trong veo của cô, anh cuộn lưỡi, vô thức đá vào hàm dưới: "Cảm giác tốt chứ?"
"Rất mềm." Kiều Mộ né tránh ánh nhìn của Tiêu Trì, cây kim dài đâm xuống da thịt anh.
Huyệt thái dương của Tiêu Trì giật giật, đôi con ngươi sẫm lại. Khi anh di chuyển tầm mắt, trên đầu lại vang lên giọng nói của cô, lạnh nhạt và cứng nhắc: "Sư huynh, 20 phút nữa thì rút kim cho anh ta!"
Tay Kiều Mộ rời khỏi bàn tay anh. Cô đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, không hề ngoái đầu lại.
Tiêu Trì nhấp môi dưới, đưa mắt sang Lí Thành An, đáy mắt thêm vài phần bực bội.
Kiều Mộ không ở đây, ông cụ cũng không ở đây. Nằm một chốc thì Tiêu Trì buồn ngủ, dần dần thiếp đi.
Gần đây, có nhiều hàng xóm tái phát bệnh thấp khớp, chưa đến 10 giờ mà giường bệnh trong hai gian phòng điều trị đều đã kín chỗ, khắp sân ngập tràn mùi lá ngải.
Kiều Mộ mở cửa sổ cho thoáng khí, nhân tiện trở lại viện trong pha trà cho ông nội.
Lúc mang trà ra, Lí Thành An đang đứng chuyện trò với một người đàn ông chừng 40 tuổi, vẻ mặt tươi cười nịnh bợ, thái độ khiêm nhường, sống lưng cũng gập cả xuống. Cô không khỏi chau mày.
Thu lại tầm mắt, trông thấy ông nội đứng ngoài cửa phòng thuốc, cô thấp đầu bưng trà qua.
"Ai đến vậy ông? Sao sư huynh lại có thái độ đó ạ?"
Chỗ ông cụ đứng vừa vặn trồng một khóm Trúc La Hán, từ góc độ của Lí Thành An nhìn sang sẽ không thấy được có người ở bên này.
"Chủ tịch tập đoàn Sang Thiên! Đang nói chuyện với Thành An là lái xe của ông ta." Ông nội Kiều nhận lấy chén trà, nhấc nắp chén, nhẹ nhàng gạt gạt lá trà, nhấp một hớp rồi lượn qua hành lang gấp khúc quay vào viện trong: "Bảo ông không có ở đây. Chẳng bệnh tật gì, ngày nào cũng một đám chuyên gia vây quanh! Không hơi đâu mà phục vụ."
Kiều Mộ 'vâng' một tiếng, lắc lắc đầu, đi đến phòng điều trị.
Tiêu Trì nằm bò trên giường ngủ khò khò. Kim châm trên tay anh cũng đã quá thời gian, Lí Thành An cũng không vào rút cho anh.
Rút kim xong, Kiều Mộ đi mở tủ, mang một cái chăn, giũ ra đắp cho anh.
"Kiều Mộ!" Lí Thành An hớn hở lao vào, thấy cô đang thu dọn kim đã qua sử dụng, hắn ta hơi ngượng ngùng, "Thầy đâu em?"
"Bác Trương cuối ngõ gọi điện rủ ông đi đánh cờ rồi! Ông bảo hôm nay không nhận khám chữa cho ai ngoài hàng xóm."
Sau khi thu dọn kim, cô ngoảnh đầu nhìn hắn: "Mạng người không phân cao thấp sang hèn. Người ngoài đó không có bệnh, nhưng anh đặt hết cả tinh thần và sức lực vào ông ta. Nằm trong này cũng là bệnh nhân, thế mà anh lại chẳng ngó ngàng."
"Kiều Mộ à, chuyện không phải như vậy..." Lí Thành An chột dạ vò đầu: "Người ta cũng tới xin chữa trị, mãi không gặp thầy nên anh đành ra ứng phó."
Con ngươi Kiều Mộ tối đi, trong lời nói lộ rõ vẻ cáu giận: "Không phải ngày đầu tiên tới bái thầy, anh nên rõ quy tắc của Nhân Tế Đường là gì chứ."
Lí Thành An cũng hơi bực. Nghĩ đến mấy hôm nay, hàng xóm quanh đây nhiệt tình với chuyện 'lập gia đình' của Kiều Mộ, hắn ta cắn răng nhẫn nhịn.
Thầy chỉ có một đồ đệ là hắn đây, nếu phòng khám sắp truyền cho Kiều Mộ thật, hắn chắc chắn là chàng rể phù hợp nhất được chọn.
Âm thầm thở phù một hơi, hắn ta ngẩng đầu, cười khổ, khéo léo đáp: "Là anh không đúng! Kiều Mộ em đừng tức giận! Anh đảm bảo lần sau họ đến nữa, anh sẽ không bao giờ chậm trễ việc trị bệnh cho các bệnh nhân khác."
Nghe hắn ta nói thế, Kiều Mộ cũng không tiện tranh cãi. Cô nâng tay nhìn đồng hồ, đi sang phòng khám và ngồi lại bên đó.
Phòng khám của Nhân Tế Đường chẳng có món đó gì đáng giá, cũng không thu tiền ở đây. Chỉ cần mở cửa để thể hiện là đang kinh doanh thì láng giềng thân quen đều sẽ đi thẳng vào trong viện tìm người.
Không thân cũng chẳng cần phải lo lắng, có hướng dẫn và mũi tên in trên quầy, người tới khám bệnh tự nhiên sẽ tìm được đường.
Sau bữa trưa, bệnh nhân đến ban sáng đã đi gần hết, còn mỗi mình Tiêu Trì vẫn đang say giấc.
Lí Thành An vào xem mấy lượt, thấy anh đúng thật ngủ rất say, hắn cũng lười để ý, tan làm thì ra về. Kiều Mộ có phần không yên tâm, nghĩ một tẹo cô liền đứng dậy đi vào và ngồi xuống chiếc ghế hồi sáng ông nội đã ngồi lúc bắt mạch cho anh.
Cô chưa xem đơn thuốc. Ông nội đã bốc thuốc xong, chỉ viết sắc thế nào, dùng ra sao, cụ thể là bệnh gì thì cô không rõ.
Duỗi tay ra, ghé sát mặt anh huơ huơ vài cái, thấy anh không có phản ứng, Kiều Mộ dời ghế, hơi khom mình, cẩn thận đặt hai ngón tay lên mạch đập của anh.
Thăm mạch một lúc, cô lấy tay về, duy trì tư thế nghiêng người về phía trước, suy tư quan sát khuôn mặt anh.
Trừ vết thương cũ chưa lành, tì hơi hư nhược và gan không tốt lắm, thì cô không chẩn ra được bệnh gì khác. Ông nội chưa dạy cô bắt mạch. Lúc còn đi học, cả đống người chen chúc trong phòng học, giáo viên giảng cũng không kỹ càng, cơ bản chưa học được gì cả.
"Nhìn ra hoa chưa?" Tiêu Trì chợt mở bừng mắt, bất ngờ tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cả người cô nhoài lên thân mình.
Kiều Mộ thầm kinh hãi, cong khuỷu tay theo phản xạ có điều kiện. Một tay ngăn cách một khoảng giữa đôi bên, tay kia tăng thêm lực mau chóng tì lên cổ anh: "Chơi chưa đủ sao?"
Bốn mắt nhìn nhau. Tiêu Trì nom rõ ngọn lửa giận dữ nơi đáy mắt cô, yết hầu anh vô thức cuộn mấy lần, hơi thở thoáng gấp gáp.
Nhìn xuống, choáng váng bắt gặp sắc mặt cô vẫn như cũ, anh bất giác nở nụ cười: "Em không biết đỏ mặt."
Kiều Mộ cau mày, trong chớp mắt cô rút cánh tay về, khuỷu tay dùng sức thụi mạnh vào cằm anh: "Anh biết là được rồi."
"Ui..." Tiêu Trì bị đau, không thể không buông cô ra, anh nghiến răng xoa xoa cái cằm xém trật khớp.
Đỏ lên rồi đây này... Đúng là anh đã xem thường cô.
Kiều Mộ liếc xéo anh, vẩy vẩy bàn tay phải đau đến nỗi tê rần, ung dung đi ra ngoài: "Ông bốc thuốc xong rồi. Anh cầm về sắc, dùng theo chỉ dẫn, không có gì khác nữa."
Động tác trên tay Tiêu Trì khựng lại, miệng anh hơi hé mở, bỗng cười thành tiếng, dõi theo bóng lưng cô với ánh nhìn ý vị: "Mai tôi vẫn tới đấy!"
Kiều Mộ thoáng ngừng chân, nhưng chỉ giây lát liền bước tiếp.
Tiêu Trì thu lại hết tất cả phản ứng của cô. Anh nheo mắt, sờ sờ cằm, thong thả ngồi dậy.
Trở vào trong viện, Kiều Mộ nhịn một lúc mới đè nén được cơn giận, bực bội ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây hoa quế.
Mặt Trời khá gay gắt, chiếc ghế bị phơi đã ấm lên, gió nơi xa thổi tới khiến sau lưng lạnh một mảng, không biết vừa nãy rốt cuộc đổ bao nhiêu mồ hôi.
Về, cô phải tìm Hứa Thanh Sơn làm cho ít bùa chú gì gì đó dán trên cửa để đuổi tà mới được.
Ngoài cửa Nhân Tế Đường.
Tiêu Trì dựng cao cổ áo khoác che kín cằm, ngồi lên xe Tam Nhi lái. Anh tiện tay ném bọc thuốc xuống ghế sau, đan hai tay vào nhau, kê sau gáy biếng nhác ghếch chân nằm: "Về thôi, mai vẫn phải đến."
Nom sắc mặt anh là lạ, Tam Nhi không nhịn nổi tật buôn chuyện: "Có tiến triển chưa?"
"Tin tôi đập cậu vài phát không?" Tiêu Trì lạnh lùng trừng mắt lườm Tam Nhi một cái, rồi lấy bao thuốc để trong ngăn đựng đồ trước mặt, anh rút ra một điếu, đưa lên miệng châm.
Rít một hơi thật sâu, anh lim dim mắt, hài lòng nhả một vòng khói hoàn hảo.
Chơi đủ chưa...?
Giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt không thấy một tí ti thẹn thùng nào, đùa anh chắc?
Tiêu Trì phun khói bằng miệng, trên trán ẩn hiện gân xanh.
Tam Nhi cũng đốt một điếu thuốc, hắn cười gian manh: "Lại ăn thiệt chứ gì?"
Tiêu Trì coi như không nghe thấy, anh nhả từng vòng khói thuốc trắng xanh.
Một lúc sau, anh sực nhớ lúc đi quên hỏi số điện thoại của Kiều Mộ. Mở mắt, anh vô tình cuộn lưỡi, "Tam Nhi, cậu nhớ số di động của bác sĩ Kiều không?"
"Nhớ!" Tam Nhi bày ra dáng vẻ biết tỏng rồi nhá. Hắn đưa số của Kiều Mộ cho Tiêu Trì, cuối cùng he he cười nhạo: "Không lẽ chị ấy cũng quên luôn anh là ai!"
Tiêu Trì phớt lờ Tam Nhi! Anh ngồi thẳng lên, cúi đầu lưu lại số của Kiều Mộ, sau đấy lại nhắm mắt thư giãn tiếp.
"Anh đã làm gì chị ấy à?" Tam Nhi ngừng cười, giọng điệu nghiêm túc: "Sao em cảm giác hai người cứ như kẻ thù không đội Trời chung ấy nhỉ."
"Cô ấy đã chạm vào súng của tôi." Tiêu Trì lấy một điếu thuốc nữa, cắn trong miệng nhưng không châm.
"Cho nên anh Kabe-don* người ta?" Tam Nhi cảm giác mình đã bị dọa: "Anh không biết làm gì khác hả?"
(*Kabe-don: là hành động đẩy đối phương vào tường, rồi chống tay lên tường vây đối phương lại.)
"Nói vớ vẩn!" Tiêu Trì nghiến răng khạc ra ba chữ, nghĩ tới chuyện 'sàm sỡ' Kiều Mộ, con ngươi anh dần tối đi.
Tam Nhi quay sang nhìn anh trân trân, tiện thể tặng luôn cho anh một cái lườm sắc lẹm.
Tiêu Trì chẳng bận tâm, lại kéo cổ áo.
Hôm sau, anh vẫn đến Nhân Tế Đường châm cứu từ sáng sớm, song Kiều Mộ đi vắng.
Mang theo trà Vũ Di Nham* đặc biệt chuẩn bị cho ông cụ Kiều, anh ngẫm nghĩ một hồi, rồi hỏi với giọng tán gẫu: "Sao hôm nay không thấy Kiều Mộ ạ?"
(Vũ Di Nham: là loại trà ngon nức tiếng, đặc sản của vùng núi phía Bắc, Trung Quốc)
"Có hàng xóm bị thấp khớp không đi được, trong nhà lại chẳng có ai rảnh nên con bé sang xem thế nào." Ông cụ Kiều giơ cao cây kim bạc đã tiêu độc, nhìn kỹ một chốc, đoạn từ từ châm xuống, "Thằng ranh cậu liều mạng như vậy làm gì. Vết thương cũ chưa khỏi lại thêm vết thương mới. Đợi con bé về, ta bảo nó xoa bóp dưới thắt lưng cho."
"Cháu cảm ơn ông!" Tiêu Trì nheo mắt, một nụ cười không dễ thấy thoáng lướt qua bên khóe môi.
Gần trưa Kiều Mộ mới về. Vào cửa, cô liền đi thẳng đến phòng thuốc, bỏ tiền phí khám chữa bệnh vào trong ngăn kéo, nhân thể viết lại quá trình thăm bệnh tại nhà.
Cuối xuân đầu hè, Trời mưa nhiều hơn, là thời điểm bệnh thấp khớp phát tác nghiêm trọng nhất. Trước kia, thực tập tại bệnh viện đông y, cô tiếp xúc phần lớn với bệnh nhân mắc căn bệnh này, hầu hết có liên quan đến khí hậu ẩm ướt nơi đây.
Viết xong ghi chép, Lí Thành An đi tới, cách tấm rèm cửa vang lên giọng điệu chua chua: "Kiều Mộ, tan làm rồi, anh về đây. Thầy bảo em đến phòng điều trị làm xoa bóp cho bệnh nhân."
Cái tên lưu manh Tiêu Trì đó hỏi thăm Kiều Mộ cả buổi sáng nay, điều này rất không bình thường. Đến Nhân Tế Đường khám chữa bệnh, ngoài hàng xóm quanh ngõ An Cư, thi thoảng cũng có những người ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm tới. Còn anh ta, vừa đến liền biếu trà cho thầy, thực sự hiếm thấy.
Ngày trước, Kiều Mộ ra nước ngoài, Lí Thành An chỉ nghĩ gã láu cá này không đứng đắn. Giờ xem ra, anh ta có mục đích ngay từ khi mới đến, phỏng chừng chẳng phải để chữa bệnh.
Kiều Mộ chẳng buồn ngẩng đầu, cô đáp 'vâng' rồi gập cuốn sổ ghi chép, bỏ vào trong ngăn kéo.
"Thế, anh về trước nhé!" Lí Thành An chán nản tháo khẩu trang, xoay người cất bước, vừa cởi bộ đồ y tá, vừa đi lấy xe.
Kiều Mộ khóa ngăn kéo, tháo khẩu trang xuống, uống hớp trà, sau đó đứng dậy ra ngoài. Lí Thành An đã đi, có lẽ ông nội đã về viện trong. Phòng trị liệu sát bên chỉ sót lại một bệnh nhân đang nằm sấp trên giường ngủ say tít thò lò, trên người hãy còn đang cắm kim.