Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'LÀ NGƯỜI RƠI XUỐNG?'
***
Phòng bệnh của Hoàng Viện cách khu y tá rất xa, nhưng lại gần cầu thang thoát hiểm. Kiều Mộ ngoảnh đầu liếc một cái, đoạn nói thầm vào Hứa Thanh San chỉ đủ hai người nghe thấy: "Nhẹ chân thôi, đừng phát ra tiếng động! Đi theo tao!"
Hứa Thanh San hoảng hốt toát mồ hôi. Từ khi Kiều Mộ với Tiêu Trì thành đôi, ông nội Kiều không ít lần ca thán, cô nàng nghe cả, nhưng không giúp khuyên nhủ Kiều Mộ.
Hôm Hoàng Viện gặp chuyện, Kiều Mộ và cậu chàng Trương Dương kia bị người ta vác dao vây đánh, trong vòng tròn bạn bè thi nhau chuyển tiếp đoạn video. Hứa Thanh San gọi điện thoại qua, người ta chỉ nói mỗi câu không có việc gì rồi đuổi cô nàng đi. Đần cũng biết, ở bên này đúng là đã xảy ra chuyện.
Lui vào cầu thang thoát hiểm, phát hiện bên trong có người, dây thần kinh Kiều Mộ vô thức kéo căng, cô đẩy Hứa Thanh San ra sau lưng mình, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác.
"Chị dâu..." Ngươi nọ bỗng mở miệng, khuôn mặt để lộ một thoáng kinh ngạc: "Hai chị xuống lầu đợi ở khu y tá đã, nơi này không an toàn!"
Chẳng nói chẳng rằng, Kiều Mộ nheo mắt nhìn anh ta chằm chằm: "Ai là chị dâu anh?"
Dứt lời, dưới lầu có người đi lên, tiếng bước chân không đều đặn lắm.
Kiều Mộ nghiêng đầu ngó qua, thấy người ấy là Quan Công, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng gọi cô là chị dâu thì bối rối gãi đầu, lặng im dùng cử chỉ tay ra hiệu với Quan Công.
Quan Công xua tay. Bước lên bậc cầu thang, gã nhỏ giọng: "Chị dâu, Trương Dương ở khu nhà số 6. Hai người qua đó trước, chỗ này xử lý xong ngay thôi!"
Kiều Mộ ném cho gã một ánh nhìn 'đã hiểu', đoạn nắm tay Hứa Thanh San, khẽ khàng xuống lầu.
Kẻ trong phòng bệnh Hoàng Viện không phải Trương Lương Nghiệp. Có bọn Quan Công ở đây, chắc chắn cô bé sẽ ổn thôi.
"Kiều Mộ..." Hứa Thanh San thì thầm, tay chân khẽ run rẩy: "Mày không sợ à?"
Kiều Mộ lắc đầu, kéo cô nàng ra khỏi cầu thang, theo bảng chỉ dẫn, đi về phía khu nhà số 6. Viện điều dưỡng này không giao thiệp với bên ngoài, kẻ đó có thể lẻn vào, còn tìm thấy Hoàng Viện, chí ít nói rõ một điều, e rằng Trương Lương Nghiệp đã đoán ra Trương Dương đang được cảnh sát bảo vệ.
Quách Bằng Hải chưa bắt được Trương Dương. Những tên gã ta cử đi, chẳng tên nào trở lại. Lấy nhiều năm kinh nghiệm tiếp xúc với cảnh sát để phán đoán, tuyệt đối sẽ không nghĩ sau khi Trương Lương Nghiệp chạy thoát thân vẫn có nhiều kẻ chịu bán mạng cho lão như vậy.
"Tao lo cho mày lắm! Cả ông nội Kiều cũng lo cho mày!" Hứa Thanh San quay đầu liếc tòa nhà bốn tầng đứng im lìm dưới ánh hoàng hôn, nét lo âu hiện lên giữa chân mày cô nàng: "Anh ấy thật sự tốt thế sao?"
"Không tốt! Không lượn phố với tao, lại còn chẳng hẹn hò." Nghiêng đầu thoáng nhìn cô bạn, Kiều Mộ nhếch môi: "Theo tiêu chuẩn của mày thì xem như .. tệ."
"Thế mày thích anh ta ở điểm gì, thận tốt à?" Khóe miệng Hứa Thanh San giật giật.
Kiều Mộ vỗ vỗ vai cô bạn, giọng nói đều đều và trong trẻo pha lẫn ý cười: "Thích anh ấy không dính như hồ dán, tao có đủ tự do..."
Hứa Thanh San: "...."
Trầm lặng chốc lát, cô nàng ngẫm một tẹo vẫn không nhịn nổi, bèn hỏi: "Mày sẽ không vội cưới thật chứ?"
"Cái này thì chưa. Trước mắt ổn lắm, anh ấy bận, tao cũng bận. Lần nào gặp nhau cũng rất mới mẻ." Kiều Mộ nhướng môi, khuôn mặt để lộ nét cười: "Nghe mày lải nhải suốt cả đường, ông nội Hứa coi thường Bành Băn Tu, sao còn cứ bảo hắn ta đến nhà cho chướng mắt."
"Không ưa người nhưng ưa tiền!" Trán Hứa Thanh San nổi ba vạch đen, "Gần đây ông tao ngắm trúng một quán trà, ngày nào cũng dụ Bành Văn Tu mua lại."
Kiều Mộ ngạc nhiên: "Mua lại cũng không phải của ông! Với cả mày có gả cho Bành Văn Tu đâu, lý gì người ta tặng không."
Hứa Thanh San lườm Kiều Mộ, vẻ mặt ngập tràn ghét bỏ: "Mày không biết việc này nhỉ! Gần đây, nhờ sự giúp đỡ của ông, hắn ta không chỉ ký được đơn đặt hàng với các bệnh viện lớn của Lâm Châu mà còn đang đàm phán với cả mấy tỉnh lân cận. Coi ông nội như thần thánh ấy."
Kiều Mộ cạn lời. Ngó quanh một lượt, cô thấp giọng: "Mày chưa 'thịt' hắn ta à?"
"Sao có thể." Hứa Thanh San giơ hai tay ngán ngẩm: "Hôn môi cũng chưa! Vốn muốn mờ ám trước, mơi mơi khẩu vị hắn ta. Về mới phát hiện ưu tú của con người này chỉ là vẻ bề ngoài. Những người đẹp ngực to chân dài dưới tay mấy anh tài tiêu thụ thì em nào cũng 'có phần' với hắn! Bẩn chết đi được."
Giọng điệu Kiều Mộ mát mẻ: "Anh ta là người đàn ông định mệnh của mày mà."
"Định mệnh quái gì!" Hứa Thanh San nghiến răng: "Tao chuẩn bị chọn ngày tốt, xem lại cho mình một quẻ đây!"
Kiều Mộ lắc đầu buồn cười, không nói gì thêm.
Khu nhà số 6 là biệt thự nhỏ riêng biệt, giống như những căn nhà nhỏ có biển hiệu khác, bình thường đa phần dành cho lãnh đạo vào nghỉ.
Đến ngoài cửa, sắc Trời đã tối, dưới ánh đèn đường mờ tỏ mới bật, thấp thoáng chiếu rọi lên căn nhà ẩn giữa hàng cây xanh. Bước tới gõ cửa, chốc lát cửa mở ra, vừa liếc mắt đã thấy Trương Dương đang ngồi trên sàn nghiên cứu máy chụp hình tự động.
Kiều Mộ đằng hắng rồi kéo Hứa Thanh San đi vào.
Nghe thấy tiếng động, Trương Dương ngoảnh đầu, trông thấy Kiều Mộ, cậu chàng tươi hơn hớn: "Chị Kiều, chị đến thật rồi!"
"Đúng lúc rảnh rỗi. Nhưng Chủ Nhật chị phải trực ban, chỉ có thể ở đây với các em một ngày thôi!" Nhìn quanh một vòng, Kiều Mộ khẽ gật đầu với người đang trông coi Trương Dương, tiếp đó ngồi xuống.
Ngồi cạnh Kiều Mộ, Hứa Thanh San biếng nhác xoa xoa bụng, uể oải nói: "Có gì ăn không em?"
Trương Dương cười hì hì, đứng ngay dậy, "Có ạ! Biết các chị đến nên chú Quan đã bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối."
"Chu đáo phết!" Hứa Thanh San khẽ đập đập sô pha, đứng lên đi vào bếp.
Kiều Mộ nhấp môi, cũng nối gót cô bạn. Không phải những món chế biến cầu kỳ, song mùi vị ngon vô cùng. Hai người đều đói, thế là rửa tay ngồi xuống vùi đầu ăn cơm.
Trương Dương ngồi bên, chống hai tay lên bàn, hơi phấn khích: "Sắp có danh sách trúng tuyển rồi. Chị ơi, chị nghĩ em có đỗ không ạ?"
"Có!" Kiều Mộ trao cho cậu ấy một cái nhìn chắc chắn.
Trương Dương lại cười, dạt dào hạnh phúc khi nói tới Hoàng Viện đã hồi phục rất tốt, nhưng tối nay phải làm kiểm tra, vì vậy bác sĩ không cho cậu ấy qua đó.
Kiều Mộ chớp mắt, thuận theo ý Trương Dương. Trên góc độ bác sĩ, cô an ủi cậu ấy đừng nghĩ nhiều.
Giữa bữa ăn, cửa đột nhiên bị người ta đẩy mạnh, phát ra tiếng động cực lớn.
Mặt đồng chí đang bảo vệ Trương Dương chợt biến sắc, nhanh nhẹn tiến lên ngăn kẻ đột nhập, gằn giọng quát: "Ai?"
Trương Dương toan đứng dậy, nhưng bả vai bỗng nặng trĩu. Kiều Mộ đã đứng lên trước, bàn tay đặt trên vai cậu ấy nhấn xuống với sức lực kinh người.
"Hai chị em ngồi yên, đừng nhúc nhích!" Lấy tay về, Kiều Mộ vòng qua vách ngăn đi ra, híp mắt trông chừng phía cửa.
Hẳn là người của Trương Lương Nghiệp cử tới, y không mang theo vũ khí, quyền cước rất khá, phỏng chừng tính dẫn Trương Dương ra khỏi đây để xuất ngoại.
Đêm nay, bọn Tiêu Trì tiến hành bắt giữ Quách Bằng Hải, bất cứ tên nào trong số hai kẻ này bị bắt thì tên con lại đừng hòng tiếp tục nhởn nhơ.
Mắt thấy kẻ đột nhập bị khống chế, Kiều Mộ thở phù một hơi, trở lại bếp.
Ăn cơm xong, cảnh báo nguy hiểm được xóa bỏ, Kiều Mộ rủ Trương Dương cùng đi thăm Hoàng Viện.
Cô bé hồi phục tốt lắm. Thấy Kiều Mộ, hai mắt cô bé sáng rỡ: "Chị Kiều?"
"Em cảm thấy thế nào?" Kiều Mộ ngồi xuống, dáng vẻ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Hoàng Viện liếc Trương Dương, dần dần thấp đầu: "Ổn ạ! Ông nội với Liệt Phong vẫn khỏe chứ chị!"
Chuyển viện đến đây đã một tuần, Hoàng Viện chỉ gọi một cuộc điện thoại. Thời điểm khác, muốn gọi cho cô bé, có điều người trông giữ em ấy không cho phép.
"Đều khỏe cả. Bạn học đã đưa phiếu điểm tới rồi, em thi cũng khá! Năm học tới phấn đấu tốt hơn nhé!" Nhìn một lượt, thấy điều kiện trong phòng rất được, Kiều Mộ thoáng yên tâm.
Trò chuyện một lúc thì Hoàng Viện buồn ngủ, Trương Dương ở lại với cô bé, Kiều Mộ và Hứa Thanh San ra khỏi phòng, xuống lầu gặp Quan Công.
Ngoài trời đang nổi gió to, cây cối trong sân bị gió thổi nghiêng ngả, bụi bay tứ tung dưới ánh đèn đường. Trung tâm khí tượng đưa ra mức cảnh báo màu xanh, nhắc người dân cẩn thận khi ra ngoài, đóng chặt cửa nẻo, chú ý an toàn.
Đứng trên con đường xe chạy ngoài tòa nhà, Quan Công mỉm cười nhìn về phía bên này. Kiều Mộ gật đầu với gã, đi tới bồn hoa trước mặt, "Anh đến lúc nào vậy?"
"Trưa nay, mang flycam cho Trương Dương." Quan Công cười, lời nói mang theo ẩn ý sâu xa khác: "Đêm nay sẽ có bão đấy!"
"Tôi biết rồi! Các anh cũng cẩn thận nhé! Tôi ở căn nhà bên kia." Kiều Mộ khẽ mím môi, rồi xoay gót đi về phía bãi đỗ xe, xách hộp cấp cứu trên xe xuống.
Hứa Thanh San không theo chân Kiều Mộ, cô nàng nhướng mày, chậm rãi khoanh tay, nheo mắt nhìn Quan Công: "Các anh đừng kéo cô ấy vào được không hả?"
Quan Công sửng sốt, cười khổ, "Thật sự không phải chúng tôi muốn kéo chị dâu vào. Tình huống tối nay đặc biệt, không thể để Trương Dương tỉnh giấc."
Hứa Thanh San trợn trắng mặt, dứt khoát không thèm hỏi nữa.
Kiều Mộ nghĩ không sao thì chính là không sao. Không đủ lí do để thuyết phục, trước nay cô chẳng bao giờ ép buộc bản thân.
10 giờ hơn, mưa ào ào trút xuống đúng như dự báo.
Trương Dương uống hết cốc sữa bò có thuốc an thần, về phòng chẳng mấy chốc đã ngủ say. Kiều Mộ không yên tâm, dịch cái ghế ngồi canh ngoài cửa phòng cậu ấy.
Người Trương Lương Nghiệp sai tới đã được thả ra, đêm nay lão nhất định sẽ mạo hiểm đến mang Trương Dương đi, dẫu biết nơi này đã giăng sẵn lưới chờ lão.
Hứa Thanh San buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, dựa cửa nói chuyện với Kiều Mộ một lúc thì đi ngủ.
Kiều Mộ cử động tay, lấy di động kiểm tra vị trí của Tiêu Trì.
Nhìn suốt một đêm tới tận bình minh. Quan Công vác khuôn mặt phờ phạc đến đưa bữa sáng. Nhân lúc Hứa Thanh San và Trương Dương chưa dậy, gã kể ngắn gọn kết quả hành động đêm qua cho Kiều Mộ nghe.
Trương Lương Nghiệp có đến, bị bắn trúng vào chân, lái xe bỏ chạy suốt đêm, hiện giờ cảnh sát hai nơi đều đang tìm lão.
Nhận lấy sữa đậu nành trong tay gã, Kiều Mộ cúi đầu nhấp một hụm, rồi khẽ cau mày: "Tiêu Trì đã gặp chuyện phải không? Vị trí cuối cùng của anh ấy là ở cầu lớn Hán Phổ."
Mặt Quan Công thoáng biến sắc, gã không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đáp: "Di động... của anh ấy bị rơi."
"Là người rơi thì đúng hơn." Kiều Mộ đặt sữa đậu xuống, giơ tay chỉ lên tầng trên, vẻ mặt nặng nề: "Chiều bố trí người bí mật đưa bạn nối khố của tôi về nhé, tôi về Lâm Châu trước đây."
"Chị dâu..." Quan Công cuống quýt đứng dậy, giơ tay ngăn cô: "Bắt được Quách Bằng Hải rồi, cảnh sát vũ trang đã lên đường hỗ trợ tìm người, anh ấy sẽ không sao đâu."
"Cho dù không sao, tôi cũng hi vọng người anh ấy có thể gặp được đầu tiên khi trở lại là tôi." Kiều Mộ đẩy tay Quan Công, cô xách túi, không ngoảnh đầu, mở cửa đi ra.
Bốn giờ sáng, vị trí cuối cùng của Tiêu Trì là cầu Hán Phổ, sau đó không hề di chuyển nữa.
Trong đầu cô lướt qua vô số cảnh tượng cái chết của Tiêu Trì, nhưng chưa bao giờ biết, khi ngày này đến thật, cô sẽ không nỡ và buồn bã thế này.
"Chị dâu..." Quan Công đuổi theo đến ngoài cửa, gã ngập ngừng: "Hay chị..."
Chưa nói hết lời, di động của Kiều Mộ đã đổ chuông. Nghe điện thoại, giây lát sau đáy mắt cô giăng kín sương giá: "Em về ngay đây, ông nội xin nhờ cả các chị!"
'LÀ NGƯỜI RƠI XUỐNG?'
***
Phòng bệnh của Hoàng Viện cách khu y tá rất xa, nhưng lại gần cầu thang thoát hiểm. Kiều Mộ ngoảnh đầu liếc một cái, đoạn nói thầm vào Hứa Thanh San chỉ đủ hai người nghe thấy: "Nhẹ chân thôi, đừng phát ra tiếng động! Đi theo tao!"
Hứa Thanh San hoảng hốt toát mồ hôi. Từ khi Kiều Mộ với Tiêu Trì thành đôi, ông nội Kiều không ít lần ca thán, cô nàng nghe cả, nhưng không giúp khuyên nhủ Kiều Mộ.
Hôm Hoàng Viện gặp chuyện, Kiều Mộ và cậu chàng Trương Dương kia bị người ta vác dao vây đánh, trong vòng tròn bạn bè thi nhau chuyển tiếp đoạn video. Hứa Thanh San gọi điện thoại qua, người ta chỉ nói mỗi câu không có việc gì rồi đuổi cô nàng đi. Đần cũng biết, ở bên này đúng là đã xảy ra chuyện.
Lui vào cầu thang thoát hiểm, phát hiện bên trong có người, dây thần kinh Kiều Mộ vô thức kéo căng, cô đẩy Hứa Thanh San ra sau lưng mình, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác.
"Chị dâu..." Ngươi nọ bỗng mở miệng, khuôn mặt để lộ một thoáng kinh ngạc: "Hai chị xuống lầu đợi ở khu y tá đã, nơi này không an toàn!"
Chẳng nói chẳng rằng, Kiều Mộ nheo mắt nhìn anh ta chằm chằm: "Ai là chị dâu anh?"
Dứt lời, dưới lầu có người đi lên, tiếng bước chân không đều đặn lắm.
Kiều Mộ nghiêng đầu ngó qua, thấy người ấy là Quan Công, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng gọi cô là chị dâu thì bối rối gãi đầu, lặng im dùng cử chỉ tay ra hiệu với Quan Công.
Quan Công xua tay. Bước lên bậc cầu thang, gã nhỏ giọng: "Chị dâu, Trương Dương ở khu nhà số 6. Hai người qua đó trước, chỗ này xử lý xong ngay thôi!"
Kiều Mộ ném cho gã một ánh nhìn 'đã hiểu', đoạn nắm tay Hứa Thanh San, khẽ khàng xuống lầu.
Kẻ trong phòng bệnh Hoàng Viện không phải Trương Lương Nghiệp. Có bọn Quan Công ở đây, chắc chắn cô bé sẽ ổn thôi.
"Kiều Mộ..." Hứa Thanh San thì thầm, tay chân khẽ run rẩy: "Mày không sợ à?"
Kiều Mộ lắc đầu, kéo cô nàng ra khỏi cầu thang, theo bảng chỉ dẫn, đi về phía khu nhà số 6. Viện điều dưỡng này không giao thiệp với bên ngoài, kẻ đó có thể lẻn vào, còn tìm thấy Hoàng Viện, chí ít nói rõ một điều, e rằng Trương Lương Nghiệp đã đoán ra Trương Dương đang được cảnh sát bảo vệ.
Quách Bằng Hải chưa bắt được Trương Dương. Những tên gã ta cử đi, chẳng tên nào trở lại. Lấy nhiều năm kinh nghiệm tiếp xúc với cảnh sát để phán đoán, tuyệt đối sẽ không nghĩ sau khi Trương Lương Nghiệp chạy thoát thân vẫn có nhiều kẻ chịu bán mạng cho lão như vậy.
"Tao lo cho mày lắm! Cả ông nội Kiều cũng lo cho mày!" Hứa Thanh San quay đầu liếc tòa nhà bốn tầng đứng im lìm dưới ánh hoàng hôn, nét lo âu hiện lên giữa chân mày cô nàng: "Anh ấy thật sự tốt thế sao?"
"Không tốt! Không lượn phố với tao, lại còn chẳng hẹn hò." Nghiêng đầu thoáng nhìn cô bạn, Kiều Mộ nhếch môi: "Theo tiêu chuẩn của mày thì xem như .. tệ."
"Thế mày thích anh ta ở điểm gì, thận tốt à?" Khóe miệng Hứa Thanh San giật giật.
Kiều Mộ vỗ vỗ vai cô bạn, giọng nói đều đều và trong trẻo pha lẫn ý cười: "Thích anh ấy không dính như hồ dán, tao có đủ tự do..."
Hứa Thanh San: "...."
Trầm lặng chốc lát, cô nàng ngẫm một tẹo vẫn không nhịn nổi, bèn hỏi: "Mày sẽ không vội cưới thật chứ?"
"Cái này thì chưa. Trước mắt ổn lắm, anh ấy bận, tao cũng bận. Lần nào gặp nhau cũng rất mới mẻ." Kiều Mộ nhướng môi, khuôn mặt để lộ nét cười: "Nghe mày lải nhải suốt cả đường, ông nội Hứa coi thường Bành Băn Tu, sao còn cứ bảo hắn ta đến nhà cho chướng mắt."
"Không ưa người nhưng ưa tiền!" Trán Hứa Thanh San nổi ba vạch đen, "Gần đây ông tao ngắm trúng một quán trà, ngày nào cũng dụ Bành Văn Tu mua lại."
Kiều Mộ ngạc nhiên: "Mua lại cũng không phải của ông! Với cả mày có gả cho Bành Văn Tu đâu, lý gì người ta tặng không."
Hứa Thanh San lườm Kiều Mộ, vẻ mặt ngập tràn ghét bỏ: "Mày không biết việc này nhỉ! Gần đây, nhờ sự giúp đỡ của ông, hắn ta không chỉ ký được đơn đặt hàng với các bệnh viện lớn của Lâm Châu mà còn đang đàm phán với cả mấy tỉnh lân cận. Coi ông nội như thần thánh ấy."
Kiều Mộ cạn lời. Ngó quanh một lượt, cô thấp giọng: "Mày chưa 'thịt' hắn ta à?"
"Sao có thể." Hứa Thanh San giơ hai tay ngán ngẩm: "Hôn môi cũng chưa! Vốn muốn mờ ám trước, mơi mơi khẩu vị hắn ta. Về mới phát hiện ưu tú của con người này chỉ là vẻ bề ngoài. Những người đẹp ngực to chân dài dưới tay mấy anh tài tiêu thụ thì em nào cũng 'có phần' với hắn! Bẩn chết đi được."
Giọng điệu Kiều Mộ mát mẻ: "Anh ta là người đàn ông định mệnh của mày mà."
"Định mệnh quái gì!" Hứa Thanh San nghiến răng: "Tao chuẩn bị chọn ngày tốt, xem lại cho mình một quẻ đây!"
Kiều Mộ lắc đầu buồn cười, không nói gì thêm.
Khu nhà số 6 là biệt thự nhỏ riêng biệt, giống như những căn nhà nhỏ có biển hiệu khác, bình thường đa phần dành cho lãnh đạo vào nghỉ.
Đến ngoài cửa, sắc Trời đã tối, dưới ánh đèn đường mờ tỏ mới bật, thấp thoáng chiếu rọi lên căn nhà ẩn giữa hàng cây xanh. Bước tới gõ cửa, chốc lát cửa mở ra, vừa liếc mắt đã thấy Trương Dương đang ngồi trên sàn nghiên cứu máy chụp hình tự động.
Kiều Mộ đằng hắng rồi kéo Hứa Thanh San đi vào.
Nghe thấy tiếng động, Trương Dương ngoảnh đầu, trông thấy Kiều Mộ, cậu chàng tươi hơn hớn: "Chị Kiều, chị đến thật rồi!"
"Đúng lúc rảnh rỗi. Nhưng Chủ Nhật chị phải trực ban, chỉ có thể ở đây với các em một ngày thôi!" Nhìn quanh một vòng, Kiều Mộ khẽ gật đầu với người đang trông coi Trương Dương, tiếp đó ngồi xuống.
Ngồi cạnh Kiều Mộ, Hứa Thanh San biếng nhác xoa xoa bụng, uể oải nói: "Có gì ăn không em?"
Trương Dương cười hì hì, đứng ngay dậy, "Có ạ! Biết các chị đến nên chú Quan đã bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối."
"Chu đáo phết!" Hứa Thanh San khẽ đập đập sô pha, đứng lên đi vào bếp.
Kiều Mộ nhấp môi, cũng nối gót cô bạn. Không phải những món chế biến cầu kỳ, song mùi vị ngon vô cùng. Hai người đều đói, thế là rửa tay ngồi xuống vùi đầu ăn cơm.
Trương Dương ngồi bên, chống hai tay lên bàn, hơi phấn khích: "Sắp có danh sách trúng tuyển rồi. Chị ơi, chị nghĩ em có đỗ không ạ?"
"Có!" Kiều Mộ trao cho cậu ấy một cái nhìn chắc chắn.
Trương Dương lại cười, dạt dào hạnh phúc khi nói tới Hoàng Viện đã hồi phục rất tốt, nhưng tối nay phải làm kiểm tra, vì vậy bác sĩ không cho cậu ấy qua đó.
Kiều Mộ chớp mắt, thuận theo ý Trương Dương. Trên góc độ bác sĩ, cô an ủi cậu ấy đừng nghĩ nhiều.
Giữa bữa ăn, cửa đột nhiên bị người ta đẩy mạnh, phát ra tiếng động cực lớn.
Mặt đồng chí đang bảo vệ Trương Dương chợt biến sắc, nhanh nhẹn tiến lên ngăn kẻ đột nhập, gằn giọng quát: "Ai?"
Trương Dương toan đứng dậy, nhưng bả vai bỗng nặng trĩu. Kiều Mộ đã đứng lên trước, bàn tay đặt trên vai cậu ấy nhấn xuống với sức lực kinh người.
"Hai chị em ngồi yên, đừng nhúc nhích!" Lấy tay về, Kiều Mộ vòng qua vách ngăn đi ra, híp mắt trông chừng phía cửa.
Hẳn là người của Trương Lương Nghiệp cử tới, y không mang theo vũ khí, quyền cước rất khá, phỏng chừng tính dẫn Trương Dương ra khỏi đây để xuất ngoại.
Đêm nay, bọn Tiêu Trì tiến hành bắt giữ Quách Bằng Hải, bất cứ tên nào trong số hai kẻ này bị bắt thì tên con lại đừng hòng tiếp tục nhởn nhơ.
Mắt thấy kẻ đột nhập bị khống chế, Kiều Mộ thở phù một hơi, trở lại bếp.
Ăn cơm xong, cảnh báo nguy hiểm được xóa bỏ, Kiều Mộ rủ Trương Dương cùng đi thăm Hoàng Viện.
Cô bé hồi phục tốt lắm. Thấy Kiều Mộ, hai mắt cô bé sáng rỡ: "Chị Kiều?"
"Em cảm thấy thế nào?" Kiều Mộ ngồi xuống, dáng vẻ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Hoàng Viện liếc Trương Dương, dần dần thấp đầu: "Ổn ạ! Ông nội với Liệt Phong vẫn khỏe chứ chị!"
Chuyển viện đến đây đã một tuần, Hoàng Viện chỉ gọi một cuộc điện thoại. Thời điểm khác, muốn gọi cho cô bé, có điều người trông giữ em ấy không cho phép.
"Đều khỏe cả. Bạn học đã đưa phiếu điểm tới rồi, em thi cũng khá! Năm học tới phấn đấu tốt hơn nhé!" Nhìn một lượt, thấy điều kiện trong phòng rất được, Kiều Mộ thoáng yên tâm.
Trò chuyện một lúc thì Hoàng Viện buồn ngủ, Trương Dương ở lại với cô bé, Kiều Mộ và Hứa Thanh San ra khỏi phòng, xuống lầu gặp Quan Công.
Ngoài trời đang nổi gió to, cây cối trong sân bị gió thổi nghiêng ngả, bụi bay tứ tung dưới ánh đèn đường. Trung tâm khí tượng đưa ra mức cảnh báo màu xanh, nhắc người dân cẩn thận khi ra ngoài, đóng chặt cửa nẻo, chú ý an toàn.
Đứng trên con đường xe chạy ngoài tòa nhà, Quan Công mỉm cười nhìn về phía bên này. Kiều Mộ gật đầu với gã, đi tới bồn hoa trước mặt, "Anh đến lúc nào vậy?"
"Trưa nay, mang flycam cho Trương Dương." Quan Công cười, lời nói mang theo ẩn ý sâu xa khác: "Đêm nay sẽ có bão đấy!"
"Tôi biết rồi! Các anh cũng cẩn thận nhé! Tôi ở căn nhà bên kia." Kiều Mộ khẽ mím môi, rồi xoay gót đi về phía bãi đỗ xe, xách hộp cấp cứu trên xe xuống.
Hứa Thanh San không theo chân Kiều Mộ, cô nàng nhướng mày, chậm rãi khoanh tay, nheo mắt nhìn Quan Công: "Các anh đừng kéo cô ấy vào được không hả?"
Quan Công sửng sốt, cười khổ, "Thật sự không phải chúng tôi muốn kéo chị dâu vào. Tình huống tối nay đặc biệt, không thể để Trương Dương tỉnh giấc."
Hứa Thanh San trợn trắng mặt, dứt khoát không thèm hỏi nữa.
Kiều Mộ nghĩ không sao thì chính là không sao. Không đủ lí do để thuyết phục, trước nay cô chẳng bao giờ ép buộc bản thân.
10 giờ hơn, mưa ào ào trút xuống đúng như dự báo.
Trương Dương uống hết cốc sữa bò có thuốc an thần, về phòng chẳng mấy chốc đã ngủ say. Kiều Mộ không yên tâm, dịch cái ghế ngồi canh ngoài cửa phòng cậu ấy.
Người Trương Lương Nghiệp sai tới đã được thả ra, đêm nay lão nhất định sẽ mạo hiểm đến mang Trương Dương đi, dẫu biết nơi này đã giăng sẵn lưới chờ lão.
Hứa Thanh San buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, dựa cửa nói chuyện với Kiều Mộ một lúc thì đi ngủ.
Kiều Mộ cử động tay, lấy di động kiểm tra vị trí của Tiêu Trì.
Nhìn suốt một đêm tới tận bình minh. Quan Công vác khuôn mặt phờ phạc đến đưa bữa sáng. Nhân lúc Hứa Thanh San và Trương Dương chưa dậy, gã kể ngắn gọn kết quả hành động đêm qua cho Kiều Mộ nghe.
Trương Lương Nghiệp có đến, bị bắn trúng vào chân, lái xe bỏ chạy suốt đêm, hiện giờ cảnh sát hai nơi đều đang tìm lão.
Nhận lấy sữa đậu nành trong tay gã, Kiều Mộ cúi đầu nhấp một hụm, rồi khẽ cau mày: "Tiêu Trì đã gặp chuyện phải không? Vị trí cuối cùng của anh ấy là ở cầu lớn Hán Phổ."
Mặt Quan Công thoáng biến sắc, gã không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đáp: "Di động... của anh ấy bị rơi."
"Là người rơi thì đúng hơn." Kiều Mộ đặt sữa đậu xuống, giơ tay chỉ lên tầng trên, vẻ mặt nặng nề: "Chiều bố trí người bí mật đưa bạn nối khố của tôi về nhé, tôi về Lâm Châu trước đây."
"Chị dâu..." Quan Công cuống quýt đứng dậy, giơ tay ngăn cô: "Bắt được Quách Bằng Hải rồi, cảnh sát vũ trang đã lên đường hỗ trợ tìm người, anh ấy sẽ không sao đâu."
"Cho dù không sao, tôi cũng hi vọng người anh ấy có thể gặp được đầu tiên khi trở lại là tôi." Kiều Mộ đẩy tay Quan Công, cô xách túi, không ngoảnh đầu, mở cửa đi ra.
Bốn giờ sáng, vị trí cuối cùng của Tiêu Trì là cầu Hán Phổ, sau đó không hề di chuyển nữa.
Trong đầu cô lướt qua vô số cảnh tượng cái chết của Tiêu Trì, nhưng chưa bao giờ biết, khi ngày này đến thật, cô sẽ không nỡ và buồn bã thế này.
"Chị dâu..." Quan Công đuổi theo đến ngoài cửa, gã ngập ngừng: "Hay chị..."
Chưa nói hết lời, di động của Kiều Mộ đã đổ chuông. Nghe điện thoại, giây lát sau đáy mắt cô giăng kín sương giá: "Em về ngay đây, ông nội xin nhờ cả các chị!"