Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'VẬY ANH GẮNG SỨC THÊM NỮA!'
***
Có vẻ đã bị cô hỏi khó, Tiêu Trì đứng thẳng dậy, mở nắp nồi, đảo thịt lợn đang xào, đoạn đậy nắp vung lại. Anh nhíu mày vặn nhỏ lửa và đáp: "Liên quan gì đến Ngân Kiều?"
Dứt lời, dường như nhớ ra điều gì đó, anh khẽ nhếch miệng cười: "Nếu Tần Bân lọt được vào mắt em thì đã chẳng lợi cho anh! Hơn nữa, hắn chưa bao giờ là đối thủ của anh."
Kiều Mộ dịch sang bên, nhón một quả vải bỏ vào miệng rồi mau chóng quay người.
Phản ứng của Tiêu Trì còn nhanh hơn cả Kiều Mộ. Anh duỗi một cánh tay, tóm lấy bả vai cô, kéo cô lại. Đặt một nụ hôn lên môi cô, anh nói: "Kỳ an toàn một tháng của người khác chỉ có mấy ngày, của em cũng chỉ mấy ngày thôi nhỉ?"
"Thịt xào chua ngọt thơm quá!" Lưng Kiều Mộ toát mồ hôi, gương mặt luôn lạnh nhạt bỗng lờ mờ nhuốm sắc hồng.
"Làm riêng cho em đấy!" Tiêu Trì hôn Kiều Mộ cái nữa, sau đó mới buông cô ra, đưa tay cầm một quả vải đút vào miệng cô, "Ở đây chờ anh!"
Miệng ngậm quả vải, Kiều Mộ cúi xuống nhìn ngón chân mình. Mồ hôi cứ vã như tắm, không chịu bốc hơi.
Tiêu Trì nghiêng đầu, thu hết tất cả dáng vẻ xấu hổ của cô vào trong đáy mắt. Nụ cười trên môi anh dần lan rộng.
Đợi thịt kho dứa cạn nước, Tiêu Trì nhấc nồi, cho ra đĩa. Tiếp đấy, anh lấy sườn tẩm bột hấp và cá hấp khỏi chõ, cất lời gọi cô giúp một tay.
Kiều Mộ nuốt nước bọt, nở nụ cười nhàn nhạt: "Có bốn người ăn, sao anh nấu lắm món thế?"
"Hơn bốn người đấy!" Tiêu Trì tranh thủ cơ hội thơm lên trán cô, rồi lê cái chân bị thương chậm rãi đi ra ngoài.
Kiều Mộ đặt món thịt xào chua ngọt xuống, cô tóm cánh tay Tiêu Trì, nhấn anh xuống ghế. Vòng ra sau lưng Tiêu Trì, cô cởi bỏ chiếc tạp dề anh đang mặc: "Anh ngồi đi, còn lại để em!"
Tiêu Trì mỉm cười gật đầu. Anh móc bao thuốc trong túi quần, lấy một điếu đưa lên miệng nhưng không châm.
Kiều Mộ vào bếp. Chạm vào đĩa, phỏng chừng bị bỏng nên cô vội rụt tay về thổi phù phù. Nhấc nồi hấp trên bếp xuống, cô lấy giẻ lau chùi kệ bếp.
Nhìn từ góc độ của Tiêu Trì, vừa vặn trông thấy gương mặt in nghiêng của cô.
Bắt được người, họ dẫn về ngay trong đêm để thẩm vấn gấp. Phát hiện tên này có liên quan đến vụ án giết cả nhà mà bọn Ngân Kiều bất ngờ tìm ra, lại nghe kể manh mối là do Kiều Mộ tìm thấy. Cảm xúc của anh khá phức tạp.
Nói thực, anh may mắn mới có được cô. Nhưng anh lo lắng cô quá lí trí, làm bất cứ điều gì cũng chỉ cần thứ mình muốn...
Chẳng hạn như con cái...
Hôm đó lên xe, anh cố ý thăm dò Tam Nhi, hỏi hắn có nhặt được thứ gì không nên nhặt trên xe không?
Tam Nhi bảo không, còn đem chuyện này ra trêu anh.
Lúc ấy, trong đầu Tiêu Trì chỉ có mỗi suy nghĩ... Kiều Mộ đang "gài bẫy" anh.
Phản ứng của của cô khi nãy đã chứng thực suy đoán của anh là chính xác. Cô muốn đứa con, nhưng không muốn "dính dáng" với anh.
Lát sau, ông nội và Hoàng Viện xách bánh ga tô về. Vừa qua bậc cửa, Liệt Phong lao ngay vào bếp, ngoáy tít đuôi, nhào lên người Tiêu Trì.
Kiều Mộ bưng món ăn ra, lấy bát đũa rồi mời ông nội ăn cơm.
"Chờ chút! Ông Hứa của cháu cũng sắp sang rồi! Thanh Lam với Thanh Sương đi công tác, tụi nó nhờ ông Hứa đưa quà cho cháu đấy!" Ngồi xuống cạnh Tiêu Trì, ông nội nói tiếp: "Kiều Mộ à, cháu đến phòng khách cầm lọ thuốc bột chữa vết thương do dao ở trong tủ ra đây. Buổi tối nhớ thay thuốc cho cậu ấy."
Kiều Mộ "Vâng" một tiếng, đoạn sang phòng khách tìm thuốc bột. Trở lại phòng ăn, cô đưa cho Tiêu Trì.
Tiêu Trì nhận lấy, tiện tay cất luôn vào túi quần.
Đang chuyện trò thì ông nội Hứa ngồi xe lăn tới. Vẻ mặt ông cụ thờ ơ. Theo sau lưng ông là cô nàng Hứa Thanh San ủ rũ, và anh chàng Bành Văn Tu cười không khép nổi miệng.
Kiều Mộ thản nhiên cùng Hứa Thanh San trao đổi một ánh nhìn, sau đó cô nở nụ cười mời họ vào bàn.
Bánh kem đặt trên bàn trà trong phòng khách. Bởi lẽ thêm một người ngoài, nên hai ông đều không nhắc tới chuyện sinh nhật của Kiều Mộ. Thay vào đó, họ hứng thú vặn hỏi Bành Văn Tu lắm thay.
Lẳng lặng nắm lấy tay Kiều Mộ, lưng Tiêu Trì đầm đìa mồ hôi.
Hai ông cụ toàn bậc thấu tỏ sự đời, Bành Văn Tu thoạt nhìn chỉ là dạng khôn vặt, kết quả bị hai ông 'rung' cho, khai tuốt cả điều nên nói lẫn không nên nói.
Ông nội Hứa luôn mong ba chị em Hứa Thanh San có thể tìm được đối tượng bằng lòng làm rể nhà họ Hứa. Không ngờ chị cả và chị hai thoải mái đẩy vấn đề nan giải ấy cho Hứa Thanh San. Lần này đến, rõ ràng Bành Văn Tu không làm tốt công tác "điều tra ban đầu". Lúc hắn ta tỏ vẻ kiên quyết đồng ý ở rể, ánh mắt hai ông cụ đột nhiên trở nên sắc lẹm.
Dạo trước, Tiêu Trì đã từng thấy kiểu nhìn này khi anh chơi cờ cùng hai ông. Có điều, không phải vì họ không hài lòng với anh, mà là lo anh sẽ liên lụy tới Kiều Mộ.
"Con bé Thanh San này từ nhỏ làm gì cũng thiếu suy nghĩ. Cậu đã đồng ý ở rể thì sau này sống với nhau cho tốt!" Ông nội Hứa giải quyết dứt điểm, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mặt Hứa Thanh San cũng xanh lè.
Tiêu Trì hơi lơ ngơ. Khóe mắt thấy Kiều Mộ đang cười, anh liền nén tò mò.
Ăn xong, Hoàng Viện mang bánh gato ra, châm nến đòi Kiều Mộ ước nguyện.
Kiều Mộ làm như lơ đãng liếc Tiêu Trì một cái, cô cúi đầu nghiêm túc chắp hai tay ước. Những năm trước cũng không làm sinh nhật, dì Lưu vẫn nhớ mỗi năm nấu mì thọ cho cô. Năm nay coi như là niềm vui bất ngờ.
Thổi nến, cắt bánh, vẫn chưa tới 9 giờ. Mọi người chuyển sang phòng khách chuyện phiếm tiếp.
Sau khi pha trà, ông nội Kiều gọi Hoàng Viện xếp cờ, rồi chợt cất lời: "Tiêu Trì, cháu đang không khỏe, để Kiều Mộ đưa cháu về nghỉ ngơi sớm đi!"
"Vâng! Vậy cháu về trước đây ạ!" Tiêu Trì không khách sáo. Chống vào tay vịn sô pha, anh từ từ đứng lên.
Hứa Thanh San ngó qua anh, lại ngoảnh đầu sang Kiều Mộ. Cô nàng tiếp lời: "Mày lái xe tao ấy! Mai tiện thể đem xe đi rửa hộ tao!"
"Biết rồi! Tối nay mày không phải đến đài à?" Kiều Mộ cũng đứng dậy, cô nhìn Bành Văn Tu bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Hứa Thanh San xua tay bảo họ đi mau!
Ông nội đã biết chuyện Bành Văn Tu thích đến Ma Cao đánh bạc, chưa biết chừng chốc nữa sẽ 'bóc phốt' hắn ta thế nào, tốt nhất đừng để Tiêu Trì ở lại xem.
Anh chính là cảnh sát đó, phản đối mê tín dị đoan không nể nang gì hết á.
Kiều Mộ nín cười, cùng Tiêu Trì ra ngoài. Cô dặn anh cứ đợi ở sân trước để cô lên lầu lấy quần áo.
Tiêu Trì ngồi xuống ghế đá. Giọng của ông nội Hứa từ trong phòng khách loáng thoáng vọng ra, nghe rõ là đang muốn Bành Văn Tu "vào tròng". Tiêu Trì bật cười.
Anh vốn đã chướng mắt với Bành Văn Tu.
Đợi chừng mấy phút, Kiều Mộ đi xuống. Chắc Liệt Phong nghe thấy tiếng động, nó bỗng lao ra khỏi phòng khách, quấn quanh chân anh.
"Mai rảnh tao tới thăm mày! Ngoan! Trông ông cẩn thận nhé!" Tiêu Trì xoa đầu nó, vịn bàn đứng dậy.
Kiều Mộ vào gara lấy hòm thuốc, tiếng mở khóa xe vang lên. Lát sau, nghe thấy tiếng khóa lại, bóng dáng cô xuất hiện trên hành lang gấp khúc, thong dong bước tới.
Thấy cô, nụ cười trên môi Tiêu Trì dần đậm hơn, "Chút vết thương nhỏ thôi, không cần em xách hộp cấp cứu chuyên dụng thế này đâu."
Kiều Mộ liếc anh, chẳng nói câu nào.
Cô có cả chìa khóa xe và chìa khóa gara của nhà Hứa Thanh San. Hai người xuyên qua cửa ngách đi lấy xe. Tiêu Trì ngồi vào ghế sau. Ngoài cửa xe, Liệt Phong cứ ngóng nhìn họ.
"Liệt Phong, mày về tìm ông đi!" Thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, Kiều Mộ vẫy tay với nó rồi nổ máy cho xe chuyển bánh.
Lái ra khỏi gara, Kiều Mộ vươn tay nhấn nút điều khiển đóng cửa cuốn xuống. Hạ cửa sổ xe, cô cho xe chạy theo hướng cục cảnh sát thành phố: "Anh từ đơn vị đến thẳng đây à?"
"Kết thúc thẩm vấn thì anh qua luôn." Tiêu Trì đờ người trên ghế, giọng nói trầm khàn toát lên một thoáng mệt mỏi: "Tin tức Trương Dương mất tích bị lộ, Trương Lương Nghiệp chạy thoát. Vụ án mà em phát hiện, theo nghi phạm bọn anh bắt về khai báo, Quách Bằng Hải không trực tiếp tham gia, nhưng do Trương Lương Nghiệp ra lệnh."
Kiều Mộ khẽ liếm môi, cô lờ mờ đoán được tin tức Trương Dương vẫn ổn bị rò rỉ là bởi Weibo. Nghĩ một tẹo, Kiều Mộ lặng im.
Đã là sai sót trong công tác, chắn chắn Quan Công sẽ chủ động thừa nhận, cô không cần phải "thêm một dao".
Tiêu Trì dường như rất mệt, chuyện trò chưa được đôi câu, anh đã thiếp đi.
Kiều Mộ đau lòng lạ lùng. Đến dưới lầu nhà Tiêu Trì, ngoảnh lại thấy anh vẫn không muốn tỉnh, cô nhíu mày, tắt máy, rút chìa khóa đi xuống. Vòng qua đầu xe, cô mở cửa ghế sau gọi anh dậy.
Tiêu Trì mở mắt, ờm ờ hỏi: "Tới nhà rồi à?" Nắm lấy tay cô, anh chậm rãi ngồi thẳng lên.
Hơn một tuần này, hầu như chẳng có cảm giác được ngủ một giấc yên ổn. Sau khi bắt được nghi phạm, trở lại gấp ngay trong đêm để thẩm vấn, mãi tận trưa đối tượng mới mở miệng.
Anh vẫn nhớ muốn đón sinh nhật cùng cô. Bàn giao lại công việc xong, anh liền bắt taxi đến Nhân Tế Đường.
"Tới rồi! Em đỡ anh xuống!" Kiều Mộ nghiêng người. Trong bóng tối, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô toát ra ánh sáng dịu dàng.
"Anh đâu nỡ làm em mệt chứ!" Tiêu Trì cất lời đũa giỡn. Đầu óc đã tỉnh táo hơn, anh buông tay cô, cử động cái chân bị thương, xuống xe.
Kiều Mộ xách lấy hộp cấp cứu trên ghế phụ, khóa xe, lên lầu cùng anh.
Vào nhà, Tiêu Trì bật đèn, đóng cửa lại. Ánh mắt sáng rỡ, anh ấn cô lên cửa, nhướng môi cười xấu xa: "Hôm nay cũng kỳ an toàn hả?"
Hai má Kiều Mộ nóng bừng. Cô né tránh ánh mắt của Tiêu Trì, đẩy anh ra: "Anh đi tắm đi, em xử lí vết thương cho anh!"
Tiêu Trì không nhúc nhích. Anh híp mắt, cố ý ghé sát hôn vào vành tai cô, "Anh cam tâm tình nguyện để em lừa, có muốn cân nhắc về việc đón nhận anh không? Đứa trẻ không thể thiếu cha, em bảo đúng không?"
"Anh nghĩ xa xôi quá!" Kiều Mộ cau mày, mồ hôi nóng túa ra hết lớp này tới lớp khác: "Nào có nhanh thế."
"Vậy anh gắng sức thêm nữa!" Tiêu Trì bỗng cười thành tiếng. Anh buông cô, đi vào bếp kiếm màng bọc thực phẩm.
Kiều Mộ thở phào, tim đập thình thịch. Cô đứng sững tại chỗ hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Không làm chuyện gì xấu mà trong lòng cũng hoảng. Tố chất tâm lí của bọn tội phạm kia quả nhiên không thể đánh giá bằng mắt người thường.
Tắm gội xong, Tiêu Trì quấn khăn tắm đi ra, anh ngồi lên sô pha như thể ông lớn.
Kiều Mộ buồn cười lắc đầu. Cô bước tới, cẩn thận gỡ bỏ màng bọc thực phẩm bao bên ngoài vết thương.
"Trương Lương Nghiệp trốn thoát đã đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của tụi anh! May còn phản ứng kịp, lão chưa thể rời khỏi Lâm Châu được." Tiêu Trì cầm một chiếc gối dựa, kê sau gáy, lim dim mắt thư giãn: "Công ti vật liệu gỗ của Dương Thiên Lộc có quan hệ hợp tác chặt chẽ với xưởng nội thất Sang Thiên. Tụi anh tranh thủ lần theo tuyến này đã rất lâu. Phải cái thằng đó "cáo" quá, cách một khoảng thời gian mới cho tí tin tức lặt vặt, chuyện lớn thì bưng kín."
"Sau này hắn cũng chẳng có cơ hội để nói nữa. Hôm nay, bên bệnh viện số Một lại đưa ra giấy báo bệnh tình nguy kịch." Kiều Mộ cầm kéo cắt băng gạc trên chân anh.
Trông thấy miệng vết thương khá dài, cô không khỏi tức giận. Khâu tổng cộng 6 mũi.
"Về được là may mắn lắm rồi. Đã biết đủ!" Tiêu Trì ngồi thẳng dậy, duỗi tay nhéo má cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Con thì thôi khỏi! Hôm nào đó anh thật sự không trở lại, em muốn đổi người cũng nhẹ nhàng hơn."
'VẬY ANH GẮNG SỨC THÊM NỮA!'
***
Có vẻ đã bị cô hỏi khó, Tiêu Trì đứng thẳng dậy, mở nắp nồi, đảo thịt lợn đang xào, đoạn đậy nắp vung lại. Anh nhíu mày vặn nhỏ lửa và đáp: "Liên quan gì đến Ngân Kiều?"
Dứt lời, dường như nhớ ra điều gì đó, anh khẽ nhếch miệng cười: "Nếu Tần Bân lọt được vào mắt em thì đã chẳng lợi cho anh! Hơn nữa, hắn chưa bao giờ là đối thủ của anh."
Kiều Mộ dịch sang bên, nhón một quả vải bỏ vào miệng rồi mau chóng quay người.
Phản ứng của Tiêu Trì còn nhanh hơn cả Kiều Mộ. Anh duỗi một cánh tay, tóm lấy bả vai cô, kéo cô lại. Đặt một nụ hôn lên môi cô, anh nói: "Kỳ an toàn một tháng của người khác chỉ có mấy ngày, của em cũng chỉ mấy ngày thôi nhỉ?"
"Thịt xào chua ngọt thơm quá!" Lưng Kiều Mộ toát mồ hôi, gương mặt luôn lạnh nhạt bỗng lờ mờ nhuốm sắc hồng.
"Làm riêng cho em đấy!" Tiêu Trì hôn Kiều Mộ cái nữa, sau đó mới buông cô ra, đưa tay cầm một quả vải đút vào miệng cô, "Ở đây chờ anh!"
Miệng ngậm quả vải, Kiều Mộ cúi xuống nhìn ngón chân mình. Mồ hôi cứ vã như tắm, không chịu bốc hơi.
Tiêu Trì nghiêng đầu, thu hết tất cả dáng vẻ xấu hổ của cô vào trong đáy mắt. Nụ cười trên môi anh dần lan rộng.
Đợi thịt kho dứa cạn nước, Tiêu Trì nhấc nồi, cho ra đĩa. Tiếp đấy, anh lấy sườn tẩm bột hấp và cá hấp khỏi chõ, cất lời gọi cô giúp một tay.
Kiều Mộ nuốt nước bọt, nở nụ cười nhàn nhạt: "Có bốn người ăn, sao anh nấu lắm món thế?"
"Hơn bốn người đấy!" Tiêu Trì tranh thủ cơ hội thơm lên trán cô, rồi lê cái chân bị thương chậm rãi đi ra ngoài.
Kiều Mộ đặt món thịt xào chua ngọt xuống, cô tóm cánh tay Tiêu Trì, nhấn anh xuống ghế. Vòng ra sau lưng Tiêu Trì, cô cởi bỏ chiếc tạp dề anh đang mặc: "Anh ngồi đi, còn lại để em!"
Tiêu Trì mỉm cười gật đầu. Anh móc bao thuốc trong túi quần, lấy một điếu đưa lên miệng nhưng không châm.
Kiều Mộ vào bếp. Chạm vào đĩa, phỏng chừng bị bỏng nên cô vội rụt tay về thổi phù phù. Nhấc nồi hấp trên bếp xuống, cô lấy giẻ lau chùi kệ bếp.
Nhìn từ góc độ của Tiêu Trì, vừa vặn trông thấy gương mặt in nghiêng của cô.
Bắt được người, họ dẫn về ngay trong đêm để thẩm vấn gấp. Phát hiện tên này có liên quan đến vụ án giết cả nhà mà bọn Ngân Kiều bất ngờ tìm ra, lại nghe kể manh mối là do Kiều Mộ tìm thấy. Cảm xúc của anh khá phức tạp.
Nói thực, anh may mắn mới có được cô. Nhưng anh lo lắng cô quá lí trí, làm bất cứ điều gì cũng chỉ cần thứ mình muốn...
Chẳng hạn như con cái...
Hôm đó lên xe, anh cố ý thăm dò Tam Nhi, hỏi hắn có nhặt được thứ gì không nên nhặt trên xe không?
Tam Nhi bảo không, còn đem chuyện này ra trêu anh.
Lúc ấy, trong đầu Tiêu Trì chỉ có mỗi suy nghĩ... Kiều Mộ đang "gài bẫy" anh.
Phản ứng của của cô khi nãy đã chứng thực suy đoán của anh là chính xác. Cô muốn đứa con, nhưng không muốn "dính dáng" với anh.
Lát sau, ông nội và Hoàng Viện xách bánh ga tô về. Vừa qua bậc cửa, Liệt Phong lao ngay vào bếp, ngoáy tít đuôi, nhào lên người Tiêu Trì.
Kiều Mộ bưng món ăn ra, lấy bát đũa rồi mời ông nội ăn cơm.
"Chờ chút! Ông Hứa của cháu cũng sắp sang rồi! Thanh Lam với Thanh Sương đi công tác, tụi nó nhờ ông Hứa đưa quà cho cháu đấy!" Ngồi xuống cạnh Tiêu Trì, ông nội nói tiếp: "Kiều Mộ à, cháu đến phòng khách cầm lọ thuốc bột chữa vết thương do dao ở trong tủ ra đây. Buổi tối nhớ thay thuốc cho cậu ấy."
Kiều Mộ "Vâng" một tiếng, đoạn sang phòng khách tìm thuốc bột. Trở lại phòng ăn, cô đưa cho Tiêu Trì.
Tiêu Trì nhận lấy, tiện tay cất luôn vào túi quần.
Đang chuyện trò thì ông nội Hứa ngồi xe lăn tới. Vẻ mặt ông cụ thờ ơ. Theo sau lưng ông là cô nàng Hứa Thanh San ủ rũ, và anh chàng Bành Văn Tu cười không khép nổi miệng.
Kiều Mộ thản nhiên cùng Hứa Thanh San trao đổi một ánh nhìn, sau đó cô nở nụ cười mời họ vào bàn.
Bánh kem đặt trên bàn trà trong phòng khách. Bởi lẽ thêm một người ngoài, nên hai ông đều không nhắc tới chuyện sinh nhật của Kiều Mộ. Thay vào đó, họ hứng thú vặn hỏi Bành Văn Tu lắm thay.
Lẳng lặng nắm lấy tay Kiều Mộ, lưng Tiêu Trì đầm đìa mồ hôi.
Hai ông cụ toàn bậc thấu tỏ sự đời, Bành Văn Tu thoạt nhìn chỉ là dạng khôn vặt, kết quả bị hai ông 'rung' cho, khai tuốt cả điều nên nói lẫn không nên nói.
Ông nội Hứa luôn mong ba chị em Hứa Thanh San có thể tìm được đối tượng bằng lòng làm rể nhà họ Hứa. Không ngờ chị cả và chị hai thoải mái đẩy vấn đề nan giải ấy cho Hứa Thanh San. Lần này đến, rõ ràng Bành Văn Tu không làm tốt công tác "điều tra ban đầu". Lúc hắn ta tỏ vẻ kiên quyết đồng ý ở rể, ánh mắt hai ông cụ đột nhiên trở nên sắc lẹm.
Dạo trước, Tiêu Trì đã từng thấy kiểu nhìn này khi anh chơi cờ cùng hai ông. Có điều, không phải vì họ không hài lòng với anh, mà là lo anh sẽ liên lụy tới Kiều Mộ.
"Con bé Thanh San này từ nhỏ làm gì cũng thiếu suy nghĩ. Cậu đã đồng ý ở rể thì sau này sống với nhau cho tốt!" Ông nội Hứa giải quyết dứt điểm, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mặt Hứa Thanh San cũng xanh lè.
Tiêu Trì hơi lơ ngơ. Khóe mắt thấy Kiều Mộ đang cười, anh liền nén tò mò.
Ăn xong, Hoàng Viện mang bánh gato ra, châm nến đòi Kiều Mộ ước nguyện.
Kiều Mộ làm như lơ đãng liếc Tiêu Trì một cái, cô cúi đầu nghiêm túc chắp hai tay ước. Những năm trước cũng không làm sinh nhật, dì Lưu vẫn nhớ mỗi năm nấu mì thọ cho cô. Năm nay coi như là niềm vui bất ngờ.
Thổi nến, cắt bánh, vẫn chưa tới 9 giờ. Mọi người chuyển sang phòng khách chuyện phiếm tiếp.
Sau khi pha trà, ông nội Kiều gọi Hoàng Viện xếp cờ, rồi chợt cất lời: "Tiêu Trì, cháu đang không khỏe, để Kiều Mộ đưa cháu về nghỉ ngơi sớm đi!"
"Vâng! Vậy cháu về trước đây ạ!" Tiêu Trì không khách sáo. Chống vào tay vịn sô pha, anh từ từ đứng lên.
Hứa Thanh San ngó qua anh, lại ngoảnh đầu sang Kiều Mộ. Cô nàng tiếp lời: "Mày lái xe tao ấy! Mai tiện thể đem xe đi rửa hộ tao!"
"Biết rồi! Tối nay mày không phải đến đài à?" Kiều Mộ cũng đứng dậy, cô nhìn Bành Văn Tu bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Hứa Thanh San xua tay bảo họ đi mau!
Ông nội đã biết chuyện Bành Văn Tu thích đến Ma Cao đánh bạc, chưa biết chừng chốc nữa sẽ 'bóc phốt' hắn ta thế nào, tốt nhất đừng để Tiêu Trì ở lại xem.
Anh chính là cảnh sát đó, phản đối mê tín dị đoan không nể nang gì hết á.
Kiều Mộ nín cười, cùng Tiêu Trì ra ngoài. Cô dặn anh cứ đợi ở sân trước để cô lên lầu lấy quần áo.
Tiêu Trì ngồi xuống ghế đá. Giọng của ông nội Hứa từ trong phòng khách loáng thoáng vọng ra, nghe rõ là đang muốn Bành Văn Tu "vào tròng". Tiêu Trì bật cười.
Anh vốn đã chướng mắt với Bành Văn Tu.
Đợi chừng mấy phút, Kiều Mộ đi xuống. Chắc Liệt Phong nghe thấy tiếng động, nó bỗng lao ra khỏi phòng khách, quấn quanh chân anh.
"Mai rảnh tao tới thăm mày! Ngoan! Trông ông cẩn thận nhé!" Tiêu Trì xoa đầu nó, vịn bàn đứng dậy.
Kiều Mộ vào gara lấy hòm thuốc, tiếng mở khóa xe vang lên. Lát sau, nghe thấy tiếng khóa lại, bóng dáng cô xuất hiện trên hành lang gấp khúc, thong dong bước tới.
Thấy cô, nụ cười trên môi Tiêu Trì dần đậm hơn, "Chút vết thương nhỏ thôi, không cần em xách hộp cấp cứu chuyên dụng thế này đâu."
Kiều Mộ liếc anh, chẳng nói câu nào.
Cô có cả chìa khóa xe và chìa khóa gara của nhà Hứa Thanh San. Hai người xuyên qua cửa ngách đi lấy xe. Tiêu Trì ngồi vào ghế sau. Ngoài cửa xe, Liệt Phong cứ ngóng nhìn họ.
"Liệt Phong, mày về tìm ông đi!" Thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, Kiều Mộ vẫy tay với nó rồi nổ máy cho xe chuyển bánh.
Lái ra khỏi gara, Kiều Mộ vươn tay nhấn nút điều khiển đóng cửa cuốn xuống. Hạ cửa sổ xe, cô cho xe chạy theo hướng cục cảnh sát thành phố: "Anh từ đơn vị đến thẳng đây à?"
"Kết thúc thẩm vấn thì anh qua luôn." Tiêu Trì đờ người trên ghế, giọng nói trầm khàn toát lên một thoáng mệt mỏi: "Tin tức Trương Dương mất tích bị lộ, Trương Lương Nghiệp chạy thoát. Vụ án mà em phát hiện, theo nghi phạm bọn anh bắt về khai báo, Quách Bằng Hải không trực tiếp tham gia, nhưng do Trương Lương Nghiệp ra lệnh."
Kiều Mộ khẽ liếm môi, cô lờ mờ đoán được tin tức Trương Dương vẫn ổn bị rò rỉ là bởi Weibo. Nghĩ một tẹo, Kiều Mộ lặng im.
Đã là sai sót trong công tác, chắn chắn Quan Công sẽ chủ động thừa nhận, cô không cần phải "thêm một dao".
Tiêu Trì dường như rất mệt, chuyện trò chưa được đôi câu, anh đã thiếp đi.
Kiều Mộ đau lòng lạ lùng. Đến dưới lầu nhà Tiêu Trì, ngoảnh lại thấy anh vẫn không muốn tỉnh, cô nhíu mày, tắt máy, rút chìa khóa đi xuống. Vòng qua đầu xe, cô mở cửa ghế sau gọi anh dậy.
Tiêu Trì mở mắt, ờm ờ hỏi: "Tới nhà rồi à?" Nắm lấy tay cô, anh chậm rãi ngồi thẳng lên.
Hơn một tuần này, hầu như chẳng có cảm giác được ngủ một giấc yên ổn. Sau khi bắt được nghi phạm, trở lại gấp ngay trong đêm để thẩm vấn, mãi tận trưa đối tượng mới mở miệng.
Anh vẫn nhớ muốn đón sinh nhật cùng cô. Bàn giao lại công việc xong, anh liền bắt taxi đến Nhân Tế Đường.
"Tới rồi! Em đỡ anh xuống!" Kiều Mộ nghiêng người. Trong bóng tối, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô toát ra ánh sáng dịu dàng.
"Anh đâu nỡ làm em mệt chứ!" Tiêu Trì cất lời đũa giỡn. Đầu óc đã tỉnh táo hơn, anh buông tay cô, cử động cái chân bị thương, xuống xe.
Kiều Mộ xách lấy hộp cấp cứu trên ghế phụ, khóa xe, lên lầu cùng anh.
Vào nhà, Tiêu Trì bật đèn, đóng cửa lại. Ánh mắt sáng rỡ, anh ấn cô lên cửa, nhướng môi cười xấu xa: "Hôm nay cũng kỳ an toàn hả?"
Hai má Kiều Mộ nóng bừng. Cô né tránh ánh mắt của Tiêu Trì, đẩy anh ra: "Anh đi tắm đi, em xử lí vết thương cho anh!"
Tiêu Trì không nhúc nhích. Anh híp mắt, cố ý ghé sát hôn vào vành tai cô, "Anh cam tâm tình nguyện để em lừa, có muốn cân nhắc về việc đón nhận anh không? Đứa trẻ không thể thiếu cha, em bảo đúng không?"
"Anh nghĩ xa xôi quá!" Kiều Mộ cau mày, mồ hôi nóng túa ra hết lớp này tới lớp khác: "Nào có nhanh thế."
"Vậy anh gắng sức thêm nữa!" Tiêu Trì bỗng cười thành tiếng. Anh buông cô, đi vào bếp kiếm màng bọc thực phẩm.
Kiều Mộ thở phào, tim đập thình thịch. Cô đứng sững tại chỗ hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Không làm chuyện gì xấu mà trong lòng cũng hoảng. Tố chất tâm lí của bọn tội phạm kia quả nhiên không thể đánh giá bằng mắt người thường.
Tắm gội xong, Tiêu Trì quấn khăn tắm đi ra, anh ngồi lên sô pha như thể ông lớn.
Kiều Mộ buồn cười lắc đầu. Cô bước tới, cẩn thận gỡ bỏ màng bọc thực phẩm bao bên ngoài vết thương.
"Trương Lương Nghiệp trốn thoát đã đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của tụi anh! May còn phản ứng kịp, lão chưa thể rời khỏi Lâm Châu được." Tiêu Trì cầm một chiếc gối dựa, kê sau gáy, lim dim mắt thư giãn: "Công ti vật liệu gỗ của Dương Thiên Lộc có quan hệ hợp tác chặt chẽ với xưởng nội thất Sang Thiên. Tụi anh tranh thủ lần theo tuyến này đã rất lâu. Phải cái thằng đó "cáo" quá, cách một khoảng thời gian mới cho tí tin tức lặt vặt, chuyện lớn thì bưng kín."
"Sau này hắn cũng chẳng có cơ hội để nói nữa. Hôm nay, bên bệnh viện số Một lại đưa ra giấy báo bệnh tình nguy kịch." Kiều Mộ cầm kéo cắt băng gạc trên chân anh.
Trông thấy miệng vết thương khá dài, cô không khỏi tức giận. Khâu tổng cộng 6 mũi.
"Về được là may mắn lắm rồi. Đã biết đủ!" Tiêu Trì ngồi thẳng dậy, duỗi tay nhéo má cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Con thì thôi khỏi! Hôm nào đó anh thật sự không trở lại, em muốn đổi người cũng nhẹ nhàng hơn."