Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
'CHUYỆN CỦA EM CHÍNH LÀ CHUYỆN CỦA ANH.'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tim Kiều Mộ đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, bàn tay dừng trên thắt lưng anh hệt bị rắn độc cắn cho một phát. Cô nhanh chóng lấy tay về, đột ngột đẩy anh ra.
"Khụ khụ..." Tiêu Trì ôm ngực ho khan mấy tiếng. Trong tai nghe truyền tới âm thanh. Anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, sau đấy thản nhiên đứng dậy lẫn vào đám đông.
"Kiều Kiều Kiều... Mộ, gã... ấy là ai thế?" Bởi kinh hãi nên Hứa Thanh San cũng nói năng lắp bắp. Trán cô nàng toát mồ hôi hột, làm nhòe cả lớp trang điểm, sắc mặt chẳng khác gì ma cà rồng, lẩy bẩy co rúm người vùi vào ghế.
"Không quen." Kiều Mộ cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai bàn tay khẽ run run, khuôn mặt hết tái xanh rồi trắng bệch, hiển nhiên cũng bị dọa không hề nhẹ.
"Không... quen á?" Hứa Thanh San trố mắt kinh ngạc.
Cô nàng lại tính sai rồi.
Sau khi bình tĩnh, Hứa Thanh San thấy Kiều Mộ không sao, cũng vơi bớt nỗi sợ. Cô nàng gắng gượng ngồi thẳng dậy, trợn mắt há mồm nhìn quán rượu đã bị đập phá thành bãi rác. Hai tay cô nàng không khỏi run rẩy, giở số điện thoại của người bạn cùng hợp tác và gọi đi.
Kiều Mộ ngẩng đầu, nghe Hứa Thanh San nói chuyện điện thoại một chốc, nhịp tim hỗn loạn của cô dần dần ổn định, cố gắng không nghĩ tới cảm giác lạnh lẽo còn vương trên tay. Kiều Mộ ở lại cùng Hứa Thanh San xử lý những chuyện sau đó.
Rạng sáng, rốt cuộc hai người về đến ngõ Cư An.
Hai nhà là hàng xóm sát vách. Kiều Mộ lấy chìa khóa ra mở cửa, phất phất tay bảp cô bạn chớ lo lắng.
Hứa Thanh San bị dọa một trận, lúc này còn chưa hết hoảng, cô nàng ôm Kiều Mộ một cái, nghĩ lại vẫn rùng cả mình, rồi quay người đi mở cửa.
Vào nhà, Kiều Mộ khóa cửa, sẽ sàng cất bước lên lầu, về phòng mình.
Giờ này ông nội vẫn chưa dậy, cũng may mà không báo trước thời gian trở lại. Nếu để ông nội biết cô xuống máy bay không về thẳng nhà, còn chạy tới lê la ở quán rượu, quỳ phạt ba ngày là chẳng thể tránh khỏi.
Rửa mặt xong, Kiều Mộ lấy mặt nạ trong túi hành lý ra đắp, ngã xuống giường liền chìm vào giấc nồng, ngủ thẳng một mạch đến chiều. Kiều Huy đi lên gõ cửa phòng, cô giật mình tỉnh giấc từ trong cảnh tượng khói lửa chiến tranh của giấc mơ. Mở đôi mắt nhập nhèm, bấy giờ cô mới nhận ra đã về thật rồi.
Rời giường đi mở cửa, Kiều Mộ thò đầu ra bên ngoài thoáng liếc qua, đoạn mau lẹ rụt vào, đóng cửa lại.
"Ông nội không biết em về à?"
Ngôi nhà của gia đình họ Kiều do tổ tiên để lại, mang đậm nét kiến trúc Lâm Châu. Cách bày trí bên trong tương tự tứ hợp viện Bắc Kinh. Song, khác biệt rất lớn ở đây là sân trước khá rộng rãi, làm chỗ thăm khám và chẩn trị của phòng thuốc đông y. Tổng cộng sáu gian to, với một cái sân gần trăm mét vuông.
Chỗ ở viện trong có cửa ra vào khác mà không cần phải đi qua phòng khám. Bên trong có một giếng trời (sân nhỏ) khoảng 20 mét vuông; Có hai lầu, phòng ăn, phòng khách, nhà bếp dưới lầu một. Tầng trên là phòng ngủ, tổng cộng tám gian, với ba phòng vệ sinh.
Phòng của Kiều Mộ ở bên trái cầu thang, đối diện phòng ông nội.
"Còn chưa cho ông biết!" Kiều Huy kéo ghế ngồi xuống, mở miệng không vui: "Thanh San bảo tối qua có kẻ say rượu ẩu đả, em gặp phải phiền toái hả?"
"Không có gì, chẳng qua có vị khách uống nhiều quá, gặp phải đám đánh lộn nên sợ đến nỗi không được bình thường." Kiều Mộ hờ hững đáp.
Kiều Huy nheo mắt, tỉ mỉ quan sát cô một chốc rồi chuyển chủ đề, hỏi cô chuẩn bị tìm công việc hay tính làm gì.
"Trước đi viếng mộ bố mẹ đã, sau đấy nghỉ ngơi vài hôm. Chuyện công việc không gấp, đàn anh của em ở khoa châm cứu bệnh viện Đông y thành phố vẫn để ý dùm em!"
Đưa tay xoa mặt, Kiều Mộ lấy quần áo và đồ dùng rửa mặt trong túi hành lý, mở cửa ra ngoài: "Em đi tắm cái đã!"
Kiều Huy gật đầu, cũng theo sau.
Giờ cơm tối, nom ông nội buồn bực, sắc mặt Kiều Huy cũng sầm sì, Kiều Mộ thức thời ngậm miệng yên ăn lặng cơm.
Bầu không khí im ắng này kéo dài cho đến tận khi ăn xong bữa cơm vẫn chưa tản mát, cũng không ai muốn đứng dậy mà cứ ngồi cả như vậy.
Hồi lâu, ông nội đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén lia qua: "Sau này có dự định gì không, về chơi hay ở lại lâu dài?"
"Ở lại lâu dài ạ." Kiều Mộ thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi cử động theo thói quen, tay phải cọ cọ vào móng tay trái, cô nói: "Anh cháu không muốn trông coi Nhân Tế Đường thì để cháu!"
"Khi nào cháu chữa khỏi mặt mình thì hẵng nói chuyện với ông." Tay ông cụ dùng thêm sức, 'rầm' một phát, bát đũa trên bàn đều rung lắc theo.
Động tác trên tay Kiều Mộ ngừng lại, phớt lờ ánh mắt khuyên can của Kiều Huy, cô bình tĩnh nói tiếp: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Để ông xem cháu giỏi giang được cỡ nào!" Ông nội hừ một tiếng, hầm hầm phất tay áo rời đi.
Kiều Mộ buông lỏng vai, đứng dậy thu dọn bàn ăn. Kiều Huy giơ tay xoa đầu cô, vẻ mặt tự trách: "Là anh không tốt, anh sẽ giúp em chuyện này."
"Không liên quan tới anh, là tự em thích." Kiều Mộ nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Mộ, khuôn mặt cô cứng ngắc chẳng có bất cứ biểu cảm nào. Nếu không nhìn kỹ căn bản chẳng thể phát hiện ra nét cười trong đôi mắt cô.
Biết tính em gái, Kiều Huy bèn dứt khoát không nói gì thêm.
Dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Kiều Mộ về phòng đi ngủ. Nghĩ đến công việc của Hứa Thanh San, cô không nhịn nổi liền lục tìm chiếc radio bỏ xó đã lâu. Vẫn chạy được, chất lượng âm thanh không tốt lắm, hơi rè. Bởi quán rượu bị đập phá nên Hứa Thanh San tất bật sứt đầu mẻ trán cả ngày nay, giọng nói của cô nàng nghe ra cũng khàn khàn.
Nghe hết chương trình phát thanh của cô bạn chủ trì, Kiều Mộ lắc đầu, tắt radio vùi đầu say giấc.
Còn một ngày nữa là cuối tuần, Hứa Thanh San vẫn bận túi bụi, chẳng thể thoát ra nổi. Những việc từng nói trước đó như muốn cùng Kiều Mộ đi ăn uống, đi mua sắm đành phải hoãn lại. Kiều Mộ liên lạc với đàn anh Mạnh Trường Phong, được biết buổi tối anh ta mới về quê tế tổ, cô liền hẹn gặp anh ta.
Hai năm chưa trở lại Lâm Châu, thành phố cổ vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, nhưng cô suýt nữa không nhận ra những tòa cao ốc mới xây dựng bên sông. Nếu không có biển chỉ dẫn thì cô loay hoay đến tối cũng chưa chắc đã tìm được chỗ hẹn.
Tắt máy, rút chìa khóa, Kiều Mộ gỡ kính râm, khép vạt áo khoác màu trắng mặc trên người, khóa xe lại rồi thong dong đẩy cửa đi vào.
Địa điểm là do Mạnh Trường Phong chọn, một nhà hàng Tây mở tại trung tâm thương mại mới của tập đoàn Hoa Kiều Thành, trang trí cực kỳ phong cách, đặt tên cũng rất thú vị - UR.
"Kiều Mộ", Mạnh Trường Phong đứng dậy, vẫy tay với cô.
Kiều Mộ nhìn theo hướng giọng nói, đáy mắt lướt qua một thoáng ngạc nhiên. Cô khẽ gật đầu với anh ta, vô thức rảo nhanh bước chân.
2 năm không gặp, Mạnh Trường Phong thay đổi khá nhiều, ví thử anh không lên tiếng trước, quả thật cô sẽ chẳng nhận ra.
Thời còn đi học, anh ta hơi béo, đeo cặp kính dày cộp, cứ mùa hè áo phông, mùa đông mặc áo lông luộm thà luộm thuộm. Giờ anh ta mặc một bộ đồ đơn giản nhàn nhã cũng đâu vào đấy phết, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, còn là kiểu tương đối mốt cơ đấy.
Gương mặt vốn tầm thường dường như trở nên có đường có nét hẳn lên sau một đêm, đẹp trai chững chạc đến bất ngờ.
"Anh phẫu thuật thẩm mĩ?" Kiều Mộ kéo ghế ngồi xuống, cất giọng đều đều.
Ở khoảng cách gần, gương mặt của Mạnh Trường Phong trở nên sáng sủa hơn, nụ cười trên môi như ẩn như hiện, đôi mắt ngời sáng có hồn toát ra vài phần đắc ý. Xương mặt chưa từng động chạm tới, ngũ quan cũng chưa trải qua bất kỳ chỉnh sửa nào, nguyên gốc trăm phần trăm, nhưng mức độ đẹp trai ném anh chàng Mạnh Trường Phong trước khi tốt nghiệp xa tới một vạn tám ngàn dặm.
Mạnh Trường Phong bị sặc bởi nước bọt của chính mình, nụ cười thấp thoáng mau chóng biến mất, anh ta nghiêng đầu sang bên bật ho sặc sụa.
Kiều Mộ cụp mắt, nhấc ấm trà trên bàn rót cho mình một tách, nhấp một ngụm: "Hay là có bạn gái rồi?"
Tiếng ho khan vừa mới ngừng của Mạnh Trường Phong lại vang lên, khuôn mặt tuấn tú trí thức lờ mờ ửng hồng.
Thấy vậy, Kiều Mộ không nhìn anh ta nữa, cô ngoảnh mặt ngắm đường phố bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Mạnh Trường Phong cũng đã ngừng ho, anh ta mỉm cười hỏi thăm cuộc sống ở nước ngoài của Kiều Mộ. 2 năm không gặp, tâm tình của cô càng ẩn trong sương mù, dường như chẳng thể nhìn ra đôi mắt trắng đen rõ ràng kia còn biết cười hay không.
Kiều Mộ kể bằng dăm ba câu vắn tắt. Cô gọi món rồi đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, cong năm ngón tay thon dài sạch sẽ, khẽ gõ lên mặt bàn và bảo: "Hôm nay em tìm anh là muốn nhờ anh một chuyện."
"Em nói đi!" Mạnh Trường Phong nhướng mày, nở nụ cười, giọng điệu thản nhiên: "Chuyện của em chính là chuyện của anh."
"Chuyện của mình, em có thể tự giải quyết. Tìm anh là vì mặt của em. Em nhớ, năm ấy anh lấy em làm đề tài viết luận văn. Có tiện cho em xem qua chút không?" Kiều Mộ giang tay, tùy ý gác lên trên bàn, ánh mắt chăm chú.
Tim Mạnh Trường Phong đập loạn mất một nhịp, đáy mắt dấy lên một tia xao động không kiềm chế nổi. "Đương nhiên là được rồi."
"Về gửi vào mail cho em nhé!" Kiều Mộ cầm túi xách, tao nhã đứng dậy: "Em đi rửa tay cái đã!"
Mạnh Trường Phong mỉm cười gật đầu, hai bàn tay căng thẳng xiết thành nắm đấm rồi nới lỏng từng chút một, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mắt anh ta mới dần dần bình thường lại.
Kiều Mộ rất hiếm khi nhờ vả người khác, cũng không thích nợ ơn ai. Bắt đầu từ hồi đại học, Mạnh Trường Phong chưa bao giờ trông thấy loại biểu cảm thứ hai trên mặt cô, mãi tới đêm trước khi tốt nghiệp anh ta mới biết mặt của cô bởi sai sót trong quá trình châm kim dẫn đến tê liệt hệ thần kinh, trước nay không thể hồi phục.
Khi học nghiên cứu sinh, anh ta dành thời gian rất dài muốn giúp cô hồi phục, tiếc rằng cô không hề phối hợp.
Cho nên nghe thấy cô nhờ giúp, quả thật quá bất ngờ.
Ở một nơi khác của nhà hàng.
Kiều Mộ tìm được vị trí phòng vệ sinh, vô tình nhìn thấy trong góc bày một giá nến phục cổ, cô không nhịn nổi nên dừng bước. Từ nước ngoài về, cô chỉ nhớ chuẩn bị mỗi quà tặng cho Hứa Thanh San, hiện tại món quà ấy bị bỏ quên, vẫn đang nằm trong túi hành lí.
Cô nhấp nhấp môi rồi tới gần ngửi kỹ mùi hương hun cho thơm phòng ấy, rồi thong thả lượn qua cây phát tài đặt trước mặt.
Vẫn chưa đến giờ cơm tối, trong nhà hàng ngoài cô và Mạnh Trường Phong chỉ có hai chiếc bàn cạnh quầy thu ngân là có người.
Một cặp đôi trẻ tuổi, hai người đàn ông thoạt nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Bầu không khí ấm cúng và yên tĩnh. Phòng vệ sinh bên này gần như không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào.
Kiều Mộ vặn vòi nước rửa tay. Ngẩng đầu nhìn vào gương, cô kiểm tra cẩn thận lớp trang điểm của mình.
Phơi nắng nhiều quá, không trang điểm thì căn bản hết cách gặp mọi người.
Kiều Mộ thoa thêm chút son môi, sau đó ra khỏi phòng vệ sinh. Trên lối đi bỗng nhiên có một người tiến vào. Theo phản xạ, cô tính nhường đường. Ai dè, người nọ lại giống như cố ý, bất chợt bắt lấy cánh tay cô rồi ấn cô lên tường.
Bóng tối bao phủ. Tầm mắt của Kiều Mộ bị che khuất hoàn toàn, chỉ trông thấy một mảng trắng, lọt vào lỗ tai là tiếng nói cợt nhả quen thuộc: "Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Kiều Mộ hất tay anh ra. Nào hay anh càng quá đáng, chợt nghiêng người, ghé sát vành tai cô khàn giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"
Dứt lời, anh tóm chặt cổ tay kia của cô một cách ác ý, kéo tay cô ra sau ôm vòng lấy thắt lưng anh. Lồng ngực rộng rãi nặng nề áp xuống.
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tim Kiều Mộ đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, bàn tay dừng trên thắt lưng anh hệt bị rắn độc cắn cho một phát. Cô nhanh chóng lấy tay về, đột ngột đẩy anh ra.
"Khụ khụ..." Tiêu Trì ôm ngực ho khan mấy tiếng. Trong tai nghe truyền tới âm thanh. Anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, sau đấy thản nhiên đứng dậy lẫn vào đám đông.
"Kiều Kiều Kiều... Mộ, gã... ấy là ai thế?" Bởi kinh hãi nên Hứa Thanh San cũng nói năng lắp bắp. Trán cô nàng toát mồ hôi hột, làm nhòe cả lớp trang điểm, sắc mặt chẳng khác gì ma cà rồng, lẩy bẩy co rúm người vùi vào ghế.
"Không quen." Kiều Mộ cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai bàn tay khẽ run run, khuôn mặt hết tái xanh rồi trắng bệch, hiển nhiên cũng bị dọa không hề nhẹ.
"Không... quen á?" Hứa Thanh San trố mắt kinh ngạc.
Cô nàng lại tính sai rồi.
Sau khi bình tĩnh, Hứa Thanh San thấy Kiều Mộ không sao, cũng vơi bớt nỗi sợ. Cô nàng gắng gượng ngồi thẳng dậy, trợn mắt há mồm nhìn quán rượu đã bị đập phá thành bãi rác. Hai tay cô nàng không khỏi run rẩy, giở số điện thoại của người bạn cùng hợp tác và gọi đi.
Kiều Mộ ngẩng đầu, nghe Hứa Thanh San nói chuyện điện thoại một chốc, nhịp tim hỗn loạn của cô dần dần ổn định, cố gắng không nghĩ tới cảm giác lạnh lẽo còn vương trên tay. Kiều Mộ ở lại cùng Hứa Thanh San xử lý những chuyện sau đó.
Rạng sáng, rốt cuộc hai người về đến ngõ Cư An.
Hai nhà là hàng xóm sát vách. Kiều Mộ lấy chìa khóa ra mở cửa, phất phất tay bảp cô bạn chớ lo lắng.
Hứa Thanh San bị dọa một trận, lúc này còn chưa hết hoảng, cô nàng ôm Kiều Mộ một cái, nghĩ lại vẫn rùng cả mình, rồi quay người đi mở cửa.
Vào nhà, Kiều Mộ khóa cửa, sẽ sàng cất bước lên lầu, về phòng mình.
Giờ này ông nội vẫn chưa dậy, cũng may mà không báo trước thời gian trở lại. Nếu để ông nội biết cô xuống máy bay không về thẳng nhà, còn chạy tới lê la ở quán rượu, quỳ phạt ba ngày là chẳng thể tránh khỏi.
Rửa mặt xong, Kiều Mộ lấy mặt nạ trong túi hành lý ra đắp, ngã xuống giường liền chìm vào giấc nồng, ngủ thẳng một mạch đến chiều. Kiều Huy đi lên gõ cửa phòng, cô giật mình tỉnh giấc từ trong cảnh tượng khói lửa chiến tranh của giấc mơ. Mở đôi mắt nhập nhèm, bấy giờ cô mới nhận ra đã về thật rồi.
Rời giường đi mở cửa, Kiều Mộ thò đầu ra bên ngoài thoáng liếc qua, đoạn mau lẹ rụt vào, đóng cửa lại.
"Ông nội không biết em về à?"
Ngôi nhà của gia đình họ Kiều do tổ tiên để lại, mang đậm nét kiến trúc Lâm Châu. Cách bày trí bên trong tương tự tứ hợp viện Bắc Kinh. Song, khác biệt rất lớn ở đây là sân trước khá rộng rãi, làm chỗ thăm khám và chẩn trị của phòng thuốc đông y. Tổng cộng sáu gian to, với một cái sân gần trăm mét vuông.
Chỗ ở viện trong có cửa ra vào khác mà không cần phải đi qua phòng khám. Bên trong có một giếng trời (sân nhỏ) khoảng 20 mét vuông; Có hai lầu, phòng ăn, phòng khách, nhà bếp dưới lầu một. Tầng trên là phòng ngủ, tổng cộng tám gian, với ba phòng vệ sinh.
Phòng của Kiều Mộ ở bên trái cầu thang, đối diện phòng ông nội.
"Còn chưa cho ông biết!" Kiều Huy kéo ghế ngồi xuống, mở miệng không vui: "Thanh San bảo tối qua có kẻ say rượu ẩu đả, em gặp phải phiền toái hả?"
"Không có gì, chẳng qua có vị khách uống nhiều quá, gặp phải đám đánh lộn nên sợ đến nỗi không được bình thường." Kiều Mộ hờ hững đáp.
Kiều Huy nheo mắt, tỉ mỉ quan sát cô một chốc rồi chuyển chủ đề, hỏi cô chuẩn bị tìm công việc hay tính làm gì.
"Trước đi viếng mộ bố mẹ đã, sau đấy nghỉ ngơi vài hôm. Chuyện công việc không gấp, đàn anh của em ở khoa châm cứu bệnh viện Đông y thành phố vẫn để ý dùm em!"
Đưa tay xoa mặt, Kiều Mộ lấy quần áo và đồ dùng rửa mặt trong túi hành lý, mở cửa ra ngoài: "Em đi tắm cái đã!"
Kiều Huy gật đầu, cũng theo sau.
Giờ cơm tối, nom ông nội buồn bực, sắc mặt Kiều Huy cũng sầm sì, Kiều Mộ thức thời ngậm miệng yên ăn lặng cơm.
Bầu không khí im ắng này kéo dài cho đến tận khi ăn xong bữa cơm vẫn chưa tản mát, cũng không ai muốn đứng dậy mà cứ ngồi cả như vậy.
Hồi lâu, ông nội đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén lia qua: "Sau này có dự định gì không, về chơi hay ở lại lâu dài?"
"Ở lại lâu dài ạ." Kiều Mộ thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi cử động theo thói quen, tay phải cọ cọ vào móng tay trái, cô nói: "Anh cháu không muốn trông coi Nhân Tế Đường thì để cháu!"
"Khi nào cháu chữa khỏi mặt mình thì hẵng nói chuyện với ông." Tay ông cụ dùng thêm sức, 'rầm' một phát, bát đũa trên bàn đều rung lắc theo.
Động tác trên tay Kiều Mộ ngừng lại, phớt lờ ánh mắt khuyên can của Kiều Huy, cô bình tĩnh nói tiếp: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
"Để ông xem cháu giỏi giang được cỡ nào!" Ông nội hừ một tiếng, hầm hầm phất tay áo rời đi.
Kiều Mộ buông lỏng vai, đứng dậy thu dọn bàn ăn. Kiều Huy giơ tay xoa đầu cô, vẻ mặt tự trách: "Là anh không tốt, anh sẽ giúp em chuyện này."
"Không liên quan tới anh, là tự em thích." Kiều Mộ nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Mộ, khuôn mặt cô cứng ngắc chẳng có bất cứ biểu cảm nào. Nếu không nhìn kỹ căn bản chẳng thể phát hiện ra nét cười trong đôi mắt cô.
Biết tính em gái, Kiều Huy bèn dứt khoát không nói gì thêm.
Dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Kiều Mộ về phòng đi ngủ. Nghĩ đến công việc của Hứa Thanh San, cô không nhịn nổi liền lục tìm chiếc radio bỏ xó đã lâu. Vẫn chạy được, chất lượng âm thanh không tốt lắm, hơi rè. Bởi quán rượu bị đập phá nên Hứa Thanh San tất bật sứt đầu mẻ trán cả ngày nay, giọng nói của cô nàng nghe ra cũng khàn khàn.
Nghe hết chương trình phát thanh của cô bạn chủ trì, Kiều Mộ lắc đầu, tắt radio vùi đầu say giấc.
Còn một ngày nữa là cuối tuần, Hứa Thanh San vẫn bận túi bụi, chẳng thể thoát ra nổi. Những việc từng nói trước đó như muốn cùng Kiều Mộ đi ăn uống, đi mua sắm đành phải hoãn lại. Kiều Mộ liên lạc với đàn anh Mạnh Trường Phong, được biết buổi tối anh ta mới về quê tế tổ, cô liền hẹn gặp anh ta.
Hai năm chưa trở lại Lâm Châu, thành phố cổ vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, nhưng cô suýt nữa không nhận ra những tòa cao ốc mới xây dựng bên sông. Nếu không có biển chỉ dẫn thì cô loay hoay đến tối cũng chưa chắc đã tìm được chỗ hẹn.
Tắt máy, rút chìa khóa, Kiều Mộ gỡ kính râm, khép vạt áo khoác màu trắng mặc trên người, khóa xe lại rồi thong dong đẩy cửa đi vào.
Địa điểm là do Mạnh Trường Phong chọn, một nhà hàng Tây mở tại trung tâm thương mại mới của tập đoàn Hoa Kiều Thành, trang trí cực kỳ phong cách, đặt tên cũng rất thú vị - UR.
"Kiều Mộ", Mạnh Trường Phong đứng dậy, vẫy tay với cô.
Kiều Mộ nhìn theo hướng giọng nói, đáy mắt lướt qua một thoáng ngạc nhiên. Cô khẽ gật đầu với anh ta, vô thức rảo nhanh bước chân.
2 năm không gặp, Mạnh Trường Phong thay đổi khá nhiều, ví thử anh không lên tiếng trước, quả thật cô sẽ chẳng nhận ra.
Thời còn đi học, anh ta hơi béo, đeo cặp kính dày cộp, cứ mùa hè áo phông, mùa đông mặc áo lông luộm thà luộm thuộm. Giờ anh ta mặc một bộ đồ đơn giản nhàn nhã cũng đâu vào đấy phết, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, còn là kiểu tương đối mốt cơ đấy.
Gương mặt vốn tầm thường dường như trở nên có đường có nét hẳn lên sau một đêm, đẹp trai chững chạc đến bất ngờ.
"Anh phẫu thuật thẩm mĩ?" Kiều Mộ kéo ghế ngồi xuống, cất giọng đều đều.
Ở khoảng cách gần, gương mặt của Mạnh Trường Phong trở nên sáng sủa hơn, nụ cười trên môi như ẩn như hiện, đôi mắt ngời sáng có hồn toát ra vài phần đắc ý. Xương mặt chưa từng động chạm tới, ngũ quan cũng chưa trải qua bất kỳ chỉnh sửa nào, nguyên gốc trăm phần trăm, nhưng mức độ đẹp trai ném anh chàng Mạnh Trường Phong trước khi tốt nghiệp xa tới một vạn tám ngàn dặm.
Mạnh Trường Phong bị sặc bởi nước bọt của chính mình, nụ cười thấp thoáng mau chóng biến mất, anh ta nghiêng đầu sang bên bật ho sặc sụa.
Kiều Mộ cụp mắt, nhấc ấm trà trên bàn rót cho mình một tách, nhấp một ngụm: "Hay là có bạn gái rồi?"
Tiếng ho khan vừa mới ngừng của Mạnh Trường Phong lại vang lên, khuôn mặt tuấn tú trí thức lờ mờ ửng hồng.
Thấy vậy, Kiều Mộ không nhìn anh ta nữa, cô ngoảnh mặt ngắm đường phố bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Mạnh Trường Phong cũng đã ngừng ho, anh ta mỉm cười hỏi thăm cuộc sống ở nước ngoài của Kiều Mộ. 2 năm không gặp, tâm tình của cô càng ẩn trong sương mù, dường như chẳng thể nhìn ra đôi mắt trắng đen rõ ràng kia còn biết cười hay không.
Kiều Mộ kể bằng dăm ba câu vắn tắt. Cô gọi món rồi đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, cong năm ngón tay thon dài sạch sẽ, khẽ gõ lên mặt bàn và bảo: "Hôm nay em tìm anh là muốn nhờ anh một chuyện."
"Em nói đi!" Mạnh Trường Phong nhướng mày, nở nụ cười, giọng điệu thản nhiên: "Chuyện của em chính là chuyện của anh."
"Chuyện của mình, em có thể tự giải quyết. Tìm anh là vì mặt của em. Em nhớ, năm ấy anh lấy em làm đề tài viết luận văn. Có tiện cho em xem qua chút không?" Kiều Mộ giang tay, tùy ý gác lên trên bàn, ánh mắt chăm chú.
Tim Mạnh Trường Phong đập loạn mất một nhịp, đáy mắt dấy lên một tia xao động không kiềm chế nổi. "Đương nhiên là được rồi."
"Về gửi vào mail cho em nhé!" Kiều Mộ cầm túi xách, tao nhã đứng dậy: "Em đi rửa tay cái đã!"
Mạnh Trường Phong mỉm cười gật đầu, hai bàn tay căng thẳng xiết thành nắm đấm rồi nới lỏng từng chút một, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mắt anh ta mới dần dần bình thường lại.
Kiều Mộ rất hiếm khi nhờ vả người khác, cũng không thích nợ ơn ai. Bắt đầu từ hồi đại học, Mạnh Trường Phong chưa bao giờ trông thấy loại biểu cảm thứ hai trên mặt cô, mãi tới đêm trước khi tốt nghiệp anh ta mới biết mặt của cô bởi sai sót trong quá trình châm kim dẫn đến tê liệt hệ thần kinh, trước nay không thể hồi phục.
Khi học nghiên cứu sinh, anh ta dành thời gian rất dài muốn giúp cô hồi phục, tiếc rằng cô không hề phối hợp.
Cho nên nghe thấy cô nhờ giúp, quả thật quá bất ngờ.
Ở một nơi khác của nhà hàng.
Kiều Mộ tìm được vị trí phòng vệ sinh, vô tình nhìn thấy trong góc bày một giá nến phục cổ, cô không nhịn nổi nên dừng bước. Từ nước ngoài về, cô chỉ nhớ chuẩn bị mỗi quà tặng cho Hứa Thanh San, hiện tại món quà ấy bị bỏ quên, vẫn đang nằm trong túi hành lí.
Cô nhấp nhấp môi rồi tới gần ngửi kỹ mùi hương hun cho thơm phòng ấy, rồi thong thả lượn qua cây phát tài đặt trước mặt.
Vẫn chưa đến giờ cơm tối, trong nhà hàng ngoài cô và Mạnh Trường Phong chỉ có hai chiếc bàn cạnh quầy thu ngân là có người.
Một cặp đôi trẻ tuổi, hai người đàn ông thoạt nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Bầu không khí ấm cúng và yên tĩnh. Phòng vệ sinh bên này gần như không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào.
Kiều Mộ vặn vòi nước rửa tay. Ngẩng đầu nhìn vào gương, cô kiểm tra cẩn thận lớp trang điểm của mình.
Phơi nắng nhiều quá, không trang điểm thì căn bản hết cách gặp mọi người.
Kiều Mộ thoa thêm chút son môi, sau đó ra khỏi phòng vệ sinh. Trên lối đi bỗng nhiên có một người tiến vào. Theo phản xạ, cô tính nhường đường. Ai dè, người nọ lại giống như cố ý, bất chợt bắt lấy cánh tay cô rồi ấn cô lên tường.
Bóng tối bao phủ. Tầm mắt của Kiều Mộ bị che khuất hoàn toàn, chỉ trông thấy một mảng trắng, lọt vào lỗ tai là tiếng nói cợt nhả quen thuộc: "Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Kiều Mộ hất tay anh ra. Nào hay anh càng quá đáng, chợt nghiêng người, ghé sát vành tai cô khàn giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"
Dứt lời, anh tóm chặt cổ tay kia của cô một cách ác ý, kéo tay cô ra sau ôm vòng lấy thắt lưng anh. Lồng ngực rộng rãi nặng nề áp xuống.