Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
'CỐ LÊN! EM NGỐC NHẤT MÀ!'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Kiều Mộ cụp mi, ánh mắt lướt qua tách trà trong tay Tần Bân rồi dừng ở đường phố ngoài cửa sổ.
Tần Bân như thể ông chồng bị cắm sừng, nhớn nhác chất vấn người vợ đi trệch đường ray, thứ cảm giác này quả thực khiến con người ta không lấy gì làm dễ chịu. Đến bạn bè còn chẳng phải, thì anh ta lấy đâu ra tư cách.
Kiều Mộ híp mi, thu lại tầm mắt rồi ung dung quay sang nhìn Tần Bân. Cô khẽ nhấp môi, đáp: "Phải, tôi thích anh ấy."
"Kiều Mộ!" Khí đen bảng lảng nơi đáy mắt Tần Bân. Anh ta ngẩng đầu, cực lực khống chế cơn giận: "Anh ta cũng là người bệnh, sao em không kì thị?"
"Thận anh ấy tốt!" Giọng điệu thơ ơ, nhưng trong lời nói như bọc đầu đạn hạt nhân có lực sát thương khủng khiếp.
Lồng ngực Tần Bân nghẹt lại, bàn tay cầm tách trà đột nhiên siết chặt, run run. Khớp xương trên mu bàn tay trắng bệch thành một đường: "Hai người ở bên nhau thật sao?"
Kiều Mộ ngả người, thư thái dựa vào thành ghế. Ánh mặt trời rọi lên gương mặt cô, toát ra vẻ lạnh lùng, dường như đang cười: "Anh có tư cách và lập trường hỏi vậy à?"
Tần Bân đanh mặt, anh ta từ từ buông tách trà, thu lại tất cả lửa giận, lùi một bước để tiến bước nhỏ hơn: "Mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện tới công ti anh làm việc."
Kiều Mộ cong ngón trỏ búng khăn trải bàn, vô số những hạt bụi màu trắng bay lên giữa luồng sáng chói lóa. Cô nheo mắt: "Điên!"
"Cho anh một cơ hội đi!" Tần Bân nghiêng người, hơi khom lưng, hai tay anh ta đặt trên bàn đan bừa vào nhau, đôi mắt đen dậy sóng.
"Không làm nổi." Kiều Mộ gõ gõ bàn, lưu loát đứng dậy. Cô đeo túi, ung dung cất bước, "Đừng làm phiền tôi nữa! Tôi không phải bác sĩ khoa thần kinh."
Bóng dáng mảnh mai, sống lưng thẳng tắp, bước chân rõ ràng trở nên nhẹ nhõm hơn, tựa như đã quẳng xuống được một cái bọc to bự...
Từ trong quán trà đi ra, Kiều Mộ gọi điện thoại cho Hứa Thanh San, tiếp đó bắt taxi đến cửa hàng sửa xe.
Xe Kiều Huy không hư hỏng nặng lắm, vốn 2, 3 ngày là có thể sửa xong, nhưng đúng dịp kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 nên thời gian mới kéo dài. Hứa Thanh San sẽ giải quyết thủ tục bảo hiểm còn lại, vì vậy không cần cô phải chạy đi lo.
Mấy hôm nay Hứa Thanh San bị 'chỉnh' dã man lắm: hai mắt thâm quầng hệt gấu trúc, da dẻ cũng mất hết vẻ sáng bóng.
Kiều Mộ liếc Hứa Thanh San một cái, ra hiệu cho cô nàng quay đầu xe, công ti của đương sự nằm ở khu vực này.
Trên đường, lọc qua một lượt tất cả những người đàn ông mình quen biết, Kiều Mộ quyết định gọi điện thoại cho Quan Công. Họ đều rất bận, chẳng biết có thời gian để giúp không.
Mạnh Trường Phong quá nho nhã, chả làm ăn gì được. Mấy người bạn nối khố chơi thân khác cũng hiền lành, còn 'non gan' hơn cả cô. Hai ông anh rể của Hứa Thanh San thì khỏi trông mong. Chị cả, chị hai mà không mở miệng, đố họ dám ra mặt.
Điện thoại kết nối, Kiều Mộ nói ngắn gọn vụ rắc rối. Quan Công vô tư đến bất ngờ: "Bọn tôi đến ngay đây."
Kiều Mộ cảm ơn rồi cúp máy, từ từ tăng tốc.
Đối phương hẹn hai cô đến công ti anh ta, cũng gần cửa hàng sửa xe. Đấy là một công ti kinh doanh đồ gỗ xuất nhập khẩu.
Đến nơi, đối phương lại nói mình đang ở kho bãi, bảo họ qua đây.
Kiều Mộ đành gọi điện thoại lại cho Quan Công, áy náy kể rõ tình hình. Quan Công trái lại chẳng phàn nàn kêu ca, chỉ bảo cô đừng lo, cứ đi thẳng tới đó là được.
Kho bãi vùng ngoại ô, bên cạnh là xưởng gia công vật liệu gỗ, xưởng sản xuất, đủ các loại tiếng vang ầm ầm của máy móc.
Hứa Thanh San bám chặt lấy Kiều Mộ, thấp thỏm không thôi, "Cần gọi thêm vài mống đến hỗ trợ không? Nhỡ hắn ta tính bắt giữ người thì làm sao?"
Kiều Mộ thoáng nhíu mày khinh thường, nhìn về phía chiếc Ford màu đen đang êm ru chạy tới.
Quan Công lái xe, không thấy được khuôn mặt người ngồi trên ghế phụ. Cơ mà dáng vẻ biếng nhác, bất cần đời kia, ngoài Tiêu Trì còn ai khác nữa.
Xe dừng, Quan Công bước xuống, cười he he đi đến: "Chị dâu."
Kiều Mộ nghiêng đầu. Cách tấm kính chắn gió, nhìn vào đôi mắt như cười như không của Tiêu Trì, cô khẽ nhấp môi.
"Gọi sai rồi!" Kiều Mộ chỉnh lại, quay đầu ngóng về phía lối ra của kho bãi, "Anh ta sắp đến đấy, các anh đợi một tí!"
Hứa Thanh San bị chấn động mạnh mẽ bởi một tiếng 'chị dâu' của Quan Công. Cô nàng trợn mắt nhìn trân trân Kiều Mộ một lúc, còn ngoảnh đầu liếc Tiêu Trì vẫn ngồi trong xe không xuống, lo lắng túm lấy Kiều Mộ: "Không phải chứ mày?"
Lại có thể là cái bông hoa đào thối 'hư nhược' kia.
"Không phải." Kiều Mộ vỗ vai Hứa Thanh San, giới thiệu cô nàng và Quan Công với nhau.
Quan Công rất cao, khuôn mặt bị nắng hun đen nhẻm, vừa cười thì đã lộ ra hàm răng trắng bóc, cho người ta ấn tượng hiền hòa. Song, lúc không nói chuyện, bộ dạng gã có hơi đáng sợ.
Hứa Thanh San nép vào người Kiều Mộ, muốn hỏi cô làm sao mà quen biết thế, nhưng lời tới miệng lại nuốt về.
Bên cạnh hai cô, người nào người nấy đều hiền lành ngoan ngoãn, Quan Công mặt mũi ngang ngược, nom chả giống người tốt.
Khoảng 30 phút sau, ba chiếc Land Rover màu trắng chầm chậm lái ra khỏi kho bãi. Xe dừng bánh, một người đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ liền đi xuống.
Kiều Mộ giật mình, thấy may đã lôi Quan Công đến.
"Tổng giám đốc Dương..." Hứa Thanh San đứng thẳng lưng, bước tới trước mặt người đàn ông mặc âu phục nhưng cổ lại đeo sợi dây chuyền vàng to tướng. Cô nàng cất lời chào hỏi: "Tôi xin lỗi, sự việc thành ra thế này, tôi thật sự lấy làm tiếc."
Dương Thiên Lộc đưa mắt liếc qua Hứa Thanh San rồi dừng trên mặt Quan Công, huyệt thái dương của y đột nhiên giật giật. Chẳng bận tâm đám đàn em sau lưng, y kéo Quan Công sang một bên, mặt dày cười xòa: "Gần đây anh Tiêu ổn lắm hả!"
Quan Công khẽ hếch cằm về phía chiếc Ford: "Trên xe kìa!"
Vừa nghe thấy vậy, mặt Dương Thiên Lộc cũng sắp xanh lè. Trong lúc phân tâm thì có hai chiếc xe nữa chạy tới. Hai người phụ nữ xinh đẹp trên mỗi xe bước xuống.
Kiều Mộ quay đầu, thấy chị cả và chị hai đang dựa cửa xe, nhìn qua đây với vẻ mặt bình thản như đang xem kịch.
Quả nhiên là chị ruột... Cô lặng lẽ đưa tay kéo Hứa Thanh San lùi lại.
Dương Thiên Lộc cũng đã trông thấy. Y châm điếu thuốc, cúi đầu rít một hơi, trán dần dần toát mồ hôi lạnh. "Là chị cô hết hả?"
Y biết một người trong số họ đang làm việc ở hải quan.
"Là chị ruột cả đấy!" Quan Công mỉm cười, hai kẻ lừa gạt gặp nhau, không ai báo cảnh sát, cũng kì lạ ghê. Nhả một ngụm khói thuốc, Quan Công thấp giọng chế nhạo: "Mộ cụ bà nhà cậu bị xói bao nhiêu lần rồi? Lần này định bụng lừa bao nhiêu, cho một con số cái nhỉ!"
"Dù sao cũng phải bằng giá gốc của chiếc xe, không thì tôi lỗ mất." Tay Dương Thiên Lộc run rẩy. Y kéo Quan Công đi xa hơn, thẽ thọt thăm dò: "Người đẹp băng giá là người của anh Trì à?"
"Thị lực tốt đấy! Anh Trì bảo, xe để cô ấy lái, trả cho cậu 80% tiền xe. Chuyện cậu hăm dọa người ta, coi như cho qua." Quan Công giơ tay chỉ chỉ đằng sau: "Chị dâu tương lai đấy, cậu liệu mà làm."
Chân Dương Thiên Lộc run bắn, cuống quýt đồng ý luôn.
Quan Công thấy y biết điều, nhỏ giọng cảnh cáo mấy câu rồi chụp lại CMT và số thẻ ngân hàng của y, đoạn trở lại bên Kiều Mộ.
"Sao rồi?" Thấy vẻ mặt thoải mái của Quan Công, trái tim treo lơ lửng của Hứa Thanh San từ từ đáp xuống.
Quan Công đưa di động cho cô nàng, nghiêm túc nói: "Xe cho cô. Cô trả 80% theo giá trị chiếc xe."
Hứa Thanh San hít sâu một hơi, quay sang chị cả và chị hai với ánh mắt cầu cứu: "Em không có tiền!"
"Cố lên! Em ngốc nhất mà!" Chị cả và chị hai nhìn nhau mỉm cười, rồi trở vào xe, loáng cái đã rời đi.
Hứa Thanh San hít một bụng khói xe. Trong làn gió đang đùa nghịch lung tung, cô nàng dõi theo xe của các chị hòa vào dòng xe cộ.
Thế này là xong rồi á?
Vậy hai bà ấy đến đây làm quái gì!
Kiều Mộ buồn cười không thể tả, vứt Hứa Thanh San lại, cô bước tới gõ cửa sổ chiếc Ford.
Tiêu Trì hạ kính xe, mồm nhai kẹo cao su, dáng vẻ biếng nhác: "Sợ lắm à?"
"Anh cảm thấy giống đang sợ không?" Kiều Mộ nhướng mày, đoạn đứng thẳng lên, quành trở lại. Tiêu Trì dõi theo bóng lưng của cô, đáy mắt anh toát ra nụ cười biết tỏng, nếu thật sự không sợ thì đã chẳng tìm Quan Công nhờ giúp đỡ.
Chuyển khoản xong, Hứa Thanh San ôm vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng. Kiều Mộ lười phải an ủi cô nàng, mà lịch sự cảm ơn Quan Công.
Quan Công cười hì hì, hớn hở xoay bước lên xe.
"Có cái vẹo gì mà vui thế?" Tiêu Trì nhổ bã kẹo cao su ra khăn giấy, vứt vào túi đựng rác rồi lấy thuốc hút.
Quan Công chỉ cười không nói gì, ngâm nga lời hát chẳng thành giai điệu, nổ máy, cho xe chạy,
Rời khỏi kho bãi, thấy tâm tình Tiêu Trì rất tốt, gã không nhịn nổi hắt cho anh chậu nước lạnh. Gã cho Tiêu Trì biết đội của anh có thêm một thành viên mới, chậm rãi phun ra cái tên: Ngân Kiều.
Ngân Kiều? Tiêu Trì ngồi ngay ngắn lại, anh ngạc nhiên: "Ai phê duyệt vụ này? Sao tôi không biết tí tin tức nào thế?"
Quan Công nhả khói thuốc, nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Lệnh chính thức đã đưa xuống trước khi ông nghỉ phép. Không thông báo cho ông cũng bình thường thôi."
Tiêu Trì nhúm hai đầu lông mày, anh rít một hơi hết nửa điếu thuốc, nặng nề ngả vào lưng ghế, "Ai đưa ra cái ý kiến ôi thiu này đấy? Đội chúng ta có Tam Nhi làm bình hoa rồi, thêm một người nữa, tôi không tiêu thụ nổi đâu."
Quan Công lại toét miệng, tỏ vẻ mình cũng biết là ai ra chỉ thị đó. Đóa hoa kia muốn đến, ngăn cũng chẳng ngăn được ấy.
Nói thế nào cũng là người đẹp đưa tới tay cả đội, muốn gì được nấy, năng nổ lại giỏi giang, còn không ít người theo đuổi.
Cơ mà, người ta mắt mù nên mới thích Tiêu Trì, theo đuổi một mạch từ trường cảnh sát đến sở công an rồi lại đến cục công an.
Cùng là kẻ thông minh mà đãi ngộ vẫn có sự khác biệt, suy cho cùng thế giới chỉ nhìn vẻ ngoài. Với cả, Tiêu Trì không chỉ có vẻ ngoài, kỹ năng và kinh nghiệm của anh đều vượt trội, ngoan cường lại liều lĩnh. Trong đội, từ trên xuống dưới không ai là không phục anh.
Tiêu Trì buồn bực, móc di động trong túi quần ra, mở khóa. Cũng mặc kệ đang là lúc nào, anh lật một dãy số rồi gọi qua.
Ai đó muốn vào đội, thế mà trước đấy không thông qua sự đồng ý của anh, ở đâu ra lối làm việc như vậy.
Gọi ba lần, bên kia đều không bắt máy. Tiêu Trì bốc hỏa, lạnh mặt bảo Quan Công lái xe về cục.
"Tôi giải thích rõ cho ông nhá! Chuyện này tìm ai cũng vô ích thôi. Người ta gánh phần kỹ thuật của vụ án này, xếp hạng nhất đợt bình bầu đầu năm đấy!" Quan Công nói với vẻ mặt cảm thông nhưng không nín nổi cười: "Một ngọn núi băng, một ngọn núi lửa. Mùi vị băng và lửa này, đẹp chết ông luôn!"
"Lái xe cẩn thận đi!" Trong mắt Tiêu Trì nổi lên thoáng âm u, anh cáu kỉnh khép mi.
Sau kỳ nghĩ lễ mùng 1 tháng 5, Lâm Châu chính thức sang hè. 7 giờ sáng, Mặt Trời đã có thể hun con người ta choáng váng, nhiệt độ tiếp tục tăng cao.
Kiều Mộ vừa đợi thông báo phỏng vấn của bệnh viện, vừa mặt dày ở lại giúp việc trong Nhân Tế Đường, gần như tiếp nối những ngày ra ngoài thăm khám bệnh.
Muốn Kiều Mộ phụ giúp cho ông nội không thành vấn đề, đổi thành Lí Thành An, chung quy cô không cam lòng.
Nháy mắt đã tới cuối tuần, Mạnh Trường Phong bất chợt gọi điện thoại bảo cô đến châm cứu cho một người bạn, đối phương là nữ, vì biết có mấy huyệt vị anh ta không tiện châm kim.
Kiều Mộ hỏi rõ tình trạng và địa chỉ của bệnh nhân. Nghe Mạnh Trường Phong nói ra tên đối phương, cô thoáng do dự, nhưng rồi cũng nhận lời.
Chung cư rất mới, có vẻ mới dọn vào ở chừng một, hai năm. Bãi cỏ của bồn hoa trước lầu còn chưa mọc ngay ngắn.
Xuống xe, tìm được số nhà tương ứng, Kiều Mộ giơ tay nhấn chuông.
Lát sau, cửa mở. Ngân Kiều mặc một chiếc áo phông nam rộng thùng thình xuất hiện, lịch sự mỉm cười với Kiều Mộ: "Bác sĩ Kiều, chào chị! Anh Mạnh đã nói với tôi, còn phiền chị chạy một chuyến, ngại quá!"
"Không sao." Thoáng quan sát Ngân Kiều một lượt, Kiều Mộ nhấc chân bước vào.
Nom Ngân Kiều ít hơn cô khoảng hai, ba tuổi. Đôi mắt sáng, hàm răng trắng, mặt mày khí khái, mái tóc dài ngang vai có chút bù xù, đoán chừng mới rời giường. Chiếc áo phông quá rộng nhưng vẫn không che nổi cặp chân dài thẳng tắp, phía trên thật sự 'trống trải', phong cảnh nóng bỏng.
"Để chị cười rồi, trong nhà hơi bừa bộn." Ngân Kiều dẫn cô vào, dọn qua sô pha, tiếp đấy nằm bò lên, cầm điều khiển bật TV.
Kiều Mộ không đáp lời, đưa mắt nhìn trên tủ TV. Trên đó là ảnh chụp chung của Tiêu Trì và bố anh. Cô khẽ nhếch môi, đặt hòm thuốc xuống, chuẩn bị một chốc đoạn lấy kim ra. Căn cứ theo tình trạng của Ngân Kiều, Kiều Mộ vén áo ngủ của cô ta lên, từ từ châm kim.
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Kiều Mộ cụp mi, ánh mắt lướt qua tách trà trong tay Tần Bân rồi dừng ở đường phố ngoài cửa sổ.
Tần Bân như thể ông chồng bị cắm sừng, nhớn nhác chất vấn người vợ đi trệch đường ray, thứ cảm giác này quả thực khiến con người ta không lấy gì làm dễ chịu. Đến bạn bè còn chẳng phải, thì anh ta lấy đâu ra tư cách.
Kiều Mộ híp mi, thu lại tầm mắt rồi ung dung quay sang nhìn Tần Bân. Cô khẽ nhấp môi, đáp: "Phải, tôi thích anh ấy."
"Kiều Mộ!" Khí đen bảng lảng nơi đáy mắt Tần Bân. Anh ta ngẩng đầu, cực lực khống chế cơn giận: "Anh ta cũng là người bệnh, sao em không kì thị?"
"Thận anh ấy tốt!" Giọng điệu thơ ơ, nhưng trong lời nói như bọc đầu đạn hạt nhân có lực sát thương khủng khiếp.
Lồng ngực Tần Bân nghẹt lại, bàn tay cầm tách trà đột nhiên siết chặt, run run. Khớp xương trên mu bàn tay trắng bệch thành một đường: "Hai người ở bên nhau thật sao?"
Kiều Mộ ngả người, thư thái dựa vào thành ghế. Ánh mặt trời rọi lên gương mặt cô, toát ra vẻ lạnh lùng, dường như đang cười: "Anh có tư cách và lập trường hỏi vậy à?"
Tần Bân đanh mặt, anh ta từ từ buông tách trà, thu lại tất cả lửa giận, lùi một bước để tiến bước nhỏ hơn: "Mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện tới công ti anh làm việc."
Kiều Mộ cong ngón trỏ búng khăn trải bàn, vô số những hạt bụi màu trắng bay lên giữa luồng sáng chói lóa. Cô nheo mắt: "Điên!"
"Cho anh một cơ hội đi!" Tần Bân nghiêng người, hơi khom lưng, hai tay anh ta đặt trên bàn đan bừa vào nhau, đôi mắt đen dậy sóng.
"Không làm nổi." Kiều Mộ gõ gõ bàn, lưu loát đứng dậy. Cô đeo túi, ung dung cất bước, "Đừng làm phiền tôi nữa! Tôi không phải bác sĩ khoa thần kinh."
Bóng dáng mảnh mai, sống lưng thẳng tắp, bước chân rõ ràng trở nên nhẹ nhõm hơn, tựa như đã quẳng xuống được một cái bọc to bự...
Từ trong quán trà đi ra, Kiều Mộ gọi điện thoại cho Hứa Thanh San, tiếp đó bắt taxi đến cửa hàng sửa xe.
Xe Kiều Huy không hư hỏng nặng lắm, vốn 2, 3 ngày là có thể sửa xong, nhưng đúng dịp kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 nên thời gian mới kéo dài. Hứa Thanh San sẽ giải quyết thủ tục bảo hiểm còn lại, vì vậy không cần cô phải chạy đi lo.
Mấy hôm nay Hứa Thanh San bị 'chỉnh' dã man lắm: hai mắt thâm quầng hệt gấu trúc, da dẻ cũng mất hết vẻ sáng bóng.
Kiều Mộ liếc Hứa Thanh San một cái, ra hiệu cho cô nàng quay đầu xe, công ti của đương sự nằm ở khu vực này.
Trên đường, lọc qua một lượt tất cả những người đàn ông mình quen biết, Kiều Mộ quyết định gọi điện thoại cho Quan Công. Họ đều rất bận, chẳng biết có thời gian để giúp không.
Mạnh Trường Phong quá nho nhã, chả làm ăn gì được. Mấy người bạn nối khố chơi thân khác cũng hiền lành, còn 'non gan' hơn cả cô. Hai ông anh rể của Hứa Thanh San thì khỏi trông mong. Chị cả, chị hai mà không mở miệng, đố họ dám ra mặt.
Điện thoại kết nối, Kiều Mộ nói ngắn gọn vụ rắc rối. Quan Công vô tư đến bất ngờ: "Bọn tôi đến ngay đây."
Kiều Mộ cảm ơn rồi cúp máy, từ từ tăng tốc.
Đối phương hẹn hai cô đến công ti anh ta, cũng gần cửa hàng sửa xe. Đấy là một công ti kinh doanh đồ gỗ xuất nhập khẩu.
Đến nơi, đối phương lại nói mình đang ở kho bãi, bảo họ qua đây.
Kiều Mộ đành gọi điện thoại lại cho Quan Công, áy náy kể rõ tình hình. Quan Công trái lại chẳng phàn nàn kêu ca, chỉ bảo cô đừng lo, cứ đi thẳng tới đó là được.
Kho bãi vùng ngoại ô, bên cạnh là xưởng gia công vật liệu gỗ, xưởng sản xuất, đủ các loại tiếng vang ầm ầm của máy móc.
Hứa Thanh San bám chặt lấy Kiều Mộ, thấp thỏm không thôi, "Cần gọi thêm vài mống đến hỗ trợ không? Nhỡ hắn ta tính bắt giữ người thì làm sao?"
Kiều Mộ thoáng nhíu mày khinh thường, nhìn về phía chiếc Ford màu đen đang êm ru chạy tới.
Quan Công lái xe, không thấy được khuôn mặt người ngồi trên ghế phụ. Cơ mà dáng vẻ biếng nhác, bất cần đời kia, ngoài Tiêu Trì còn ai khác nữa.
Xe dừng, Quan Công bước xuống, cười he he đi đến: "Chị dâu."
Kiều Mộ nghiêng đầu. Cách tấm kính chắn gió, nhìn vào đôi mắt như cười như không của Tiêu Trì, cô khẽ nhấp môi.
"Gọi sai rồi!" Kiều Mộ chỉnh lại, quay đầu ngóng về phía lối ra của kho bãi, "Anh ta sắp đến đấy, các anh đợi một tí!"
Hứa Thanh San bị chấn động mạnh mẽ bởi một tiếng 'chị dâu' của Quan Công. Cô nàng trợn mắt nhìn trân trân Kiều Mộ một lúc, còn ngoảnh đầu liếc Tiêu Trì vẫn ngồi trong xe không xuống, lo lắng túm lấy Kiều Mộ: "Không phải chứ mày?"
Lại có thể là cái bông hoa đào thối 'hư nhược' kia.
"Không phải." Kiều Mộ vỗ vai Hứa Thanh San, giới thiệu cô nàng và Quan Công với nhau.
Quan Công rất cao, khuôn mặt bị nắng hun đen nhẻm, vừa cười thì đã lộ ra hàm răng trắng bóc, cho người ta ấn tượng hiền hòa. Song, lúc không nói chuyện, bộ dạng gã có hơi đáng sợ.
Hứa Thanh San nép vào người Kiều Mộ, muốn hỏi cô làm sao mà quen biết thế, nhưng lời tới miệng lại nuốt về.
Bên cạnh hai cô, người nào người nấy đều hiền lành ngoan ngoãn, Quan Công mặt mũi ngang ngược, nom chả giống người tốt.
Khoảng 30 phút sau, ba chiếc Land Rover màu trắng chầm chậm lái ra khỏi kho bãi. Xe dừng bánh, một người đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ liền đi xuống.
Kiều Mộ giật mình, thấy may đã lôi Quan Công đến.
"Tổng giám đốc Dương..." Hứa Thanh San đứng thẳng lưng, bước tới trước mặt người đàn ông mặc âu phục nhưng cổ lại đeo sợi dây chuyền vàng to tướng. Cô nàng cất lời chào hỏi: "Tôi xin lỗi, sự việc thành ra thế này, tôi thật sự lấy làm tiếc."
Dương Thiên Lộc đưa mắt liếc qua Hứa Thanh San rồi dừng trên mặt Quan Công, huyệt thái dương của y đột nhiên giật giật. Chẳng bận tâm đám đàn em sau lưng, y kéo Quan Công sang một bên, mặt dày cười xòa: "Gần đây anh Tiêu ổn lắm hả!"
Quan Công khẽ hếch cằm về phía chiếc Ford: "Trên xe kìa!"
Vừa nghe thấy vậy, mặt Dương Thiên Lộc cũng sắp xanh lè. Trong lúc phân tâm thì có hai chiếc xe nữa chạy tới. Hai người phụ nữ xinh đẹp trên mỗi xe bước xuống.
Kiều Mộ quay đầu, thấy chị cả và chị hai đang dựa cửa xe, nhìn qua đây với vẻ mặt bình thản như đang xem kịch.
Quả nhiên là chị ruột... Cô lặng lẽ đưa tay kéo Hứa Thanh San lùi lại.
Dương Thiên Lộc cũng đã trông thấy. Y châm điếu thuốc, cúi đầu rít một hơi, trán dần dần toát mồ hôi lạnh. "Là chị cô hết hả?"
Y biết một người trong số họ đang làm việc ở hải quan.
"Là chị ruột cả đấy!" Quan Công mỉm cười, hai kẻ lừa gạt gặp nhau, không ai báo cảnh sát, cũng kì lạ ghê. Nhả một ngụm khói thuốc, Quan Công thấp giọng chế nhạo: "Mộ cụ bà nhà cậu bị xói bao nhiêu lần rồi? Lần này định bụng lừa bao nhiêu, cho một con số cái nhỉ!"
"Dù sao cũng phải bằng giá gốc của chiếc xe, không thì tôi lỗ mất." Tay Dương Thiên Lộc run rẩy. Y kéo Quan Công đi xa hơn, thẽ thọt thăm dò: "Người đẹp băng giá là người của anh Trì à?"
"Thị lực tốt đấy! Anh Trì bảo, xe để cô ấy lái, trả cho cậu 80% tiền xe. Chuyện cậu hăm dọa người ta, coi như cho qua." Quan Công giơ tay chỉ chỉ đằng sau: "Chị dâu tương lai đấy, cậu liệu mà làm."
Chân Dương Thiên Lộc run bắn, cuống quýt đồng ý luôn.
Quan Công thấy y biết điều, nhỏ giọng cảnh cáo mấy câu rồi chụp lại CMT và số thẻ ngân hàng của y, đoạn trở lại bên Kiều Mộ.
"Sao rồi?" Thấy vẻ mặt thoải mái của Quan Công, trái tim treo lơ lửng của Hứa Thanh San từ từ đáp xuống.
Quan Công đưa di động cho cô nàng, nghiêm túc nói: "Xe cho cô. Cô trả 80% theo giá trị chiếc xe."
Hứa Thanh San hít sâu một hơi, quay sang chị cả và chị hai với ánh mắt cầu cứu: "Em không có tiền!"
"Cố lên! Em ngốc nhất mà!" Chị cả và chị hai nhìn nhau mỉm cười, rồi trở vào xe, loáng cái đã rời đi.
Hứa Thanh San hít một bụng khói xe. Trong làn gió đang đùa nghịch lung tung, cô nàng dõi theo xe của các chị hòa vào dòng xe cộ.
Thế này là xong rồi á?
Vậy hai bà ấy đến đây làm quái gì!
Kiều Mộ buồn cười không thể tả, vứt Hứa Thanh San lại, cô bước tới gõ cửa sổ chiếc Ford.
Tiêu Trì hạ kính xe, mồm nhai kẹo cao su, dáng vẻ biếng nhác: "Sợ lắm à?"
"Anh cảm thấy giống đang sợ không?" Kiều Mộ nhướng mày, đoạn đứng thẳng lên, quành trở lại. Tiêu Trì dõi theo bóng lưng của cô, đáy mắt anh toát ra nụ cười biết tỏng, nếu thật sự không sợ thì đã chẳng tìm Quan Công nhờ giúp đỡ.
Chuyển khoản xong, Hứa Thanh San ôm vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng. Kiều Mộ lười phải an ủi cô nàng, mà lịch sự cảm ơn Quan Công.
Quan Công cười hì hì, hớn hở xoay bước lên xe.
"Có cái vẹo gì mà vui thế?" Tiêu Trì nhổ bã kẹo cao su ra khăn giấy, vứt vào túi đựng rác rồi lấy thuốc hút.
Quan Công chỉ cười không nói gì, ngâm nga lời hát chẳng thành giai điệu, nổ máy, cho xe chạy,
Rời khỏi kho bãi, thấy tâm tình Tiêu Trì rất tốt, gã không nhịn nổi hắt cho anh chậu nước lạnh. Gã cho Tiêu Trì biết đội của anh có thêm một thành viên mới, chậm rãi phun ra cái tên: Ngân Kiều.
Ngân Kiều? Tiêu Trì ngồi ngay ngắn lại, anh ngạc nhiên: "Ai phê duyệt vụ này? Sao tôi không biết tí tin tức nào thế?"
Quan Công nhả khói thuốc, nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Lệnh chính thức đã đưa xuống trước khi ông nghỉ phép. Không thông báo cho ông cũng bình thường thôi."
Tiêu Trì nhúm hai đầu lông mày, anh rít một hơi hết nửa điếu thuốc, nặng nề ngả vào lưng ghế, "Ai đưa ra cái ý kiến ôi thiu này đấy? Đội chúng ta có Tam Nhi làm bình hoa rồi, thêm một người nữa, tôi không tiêu thụ nổi đâu."
Quan Công lại toét miệng, tỏ vẻ mình cũng biết là ai ra chỉ thị đó. Đóa hoa kia muốn đến, ngăn cũng chẳng ngăn được ấy.
Nói thế nào cũng là người đẹp đưa tới tay cả đội, muốn gì được nấy, năng nổ lại giỏi giang, còn không ít người theo đuổi.
Cơ mà, người ta mắt mù nên mới thích Tiêu Trì, theo đuổi một mạch từ trường cảnh sát đến sở công an rồi lại đến cục công an.
Cùng là kẻ thông minh mà đãi ngộ vẫn có sự khác biệt, suy cho cùng thế giới chỉ nhìn vẻ ngoài. Với cả, Tiêu Trì không chỉ có vẻ ngoài, kỹ năng và kinh nghiệm của anh đều vượt trội, ngoan cường lại liều lĩnh. Trong đội, từ trên xuống dưới không ai là không phục anh.
Tiêu Trì buồn bực, móc di động trong túi quần ra, mở khóa. Cũng mặc kệ đang là lúc nào, anh lật một dãy số rồi gọi qua.
Ai đó muốn vào đội, thế mà trước đấy không thông qua sự đồng ý của anh, ở đâu ra lối làm việc như vậy.
Gọi ba lần, bên kia đều không bắt máy. Tiêu Trì bốc hỏa, lạnh mặt bảo Quan Công lái xe về cục.
"Tôi giải thích rõ cho ông nhá! Chuyện này tìm ai cũng vô ích thôi. Người ta gánh phần kỹ thuật của vụ án này, xếp hạng nhất đợt bình bầu đầu năm đấy!" Quan Công nói với vẻ mặt cảm thông nhưng không nín nổi cười: "Một ngọn núi băng, một ngọn núi lửa. Mùi vị băng và lửa này, đẹp chết ông luôn!"
"Lái xe cẩn thận đi!" Trong mắt Tiêu Trì nổi lên thoáng âm u, anh cáu kỉnh khép mi.
Sau kỳ nghĩ lễ mùng 1 tháng 5, Lâm Châu chính thức sang hè. 7 giờ sáng, Mặt Trời đã có thể hun con người ta choáng váng, nhiệt độ tiếp tục tăng cao.
Kiều Mộ vừa đợi thông báo phỏng vấn của bệnh viện, vừa mặt dày ở lại giúp việc trong Nhân Tế Đường, gần như tiếp nối những ngày ra ngoài thăm khám bệnh.
Muốn Kiều Mộ phụ giúp cho ông nội không thành vấn đề, đổi thành Lí Thành An, chung quy cô không cam lòng.
Nháy mắt đã tới cuối tuần, Mạnh Trường Phong bất chợt gọi điện thoại bảo cô đến châm cứu cho một người bạn, đối phương là nữ, vì biết có mấy huyệt vị anh ta không tiện châm kim.
Kiều Mộ hỏi rõ tình trạng và địa chỉ của bệnh nhân. Nghe Mạnh Trường Phong nói ra tên đối phương, cô thoáng do dự, nhưng rồi cũng nhận lời.
Chung cư rất mới, có vẻ mới dọn vào ở chừng một, hai năm. Bãi cỏ của bồn hoa trước lầu còn chưa mọc ngay ngắn.
Xuống xe, tìm được số nhà tương ứng, Kiều Mộ giơ tay nhấn chuông.
Lát sau, cửa mở. Ngân Kiều mặc một chiếc áo phông nam rộng thùng thình xuất hiện, lịch sự mỉm cười với Kiều Mộ: "Bác sĩ Kiều, chào chị! Anh Mạnh đã nói với tôi, còn phiền chị chạy một chuyến, ngại quá!"
"Không sao." Thoáng quan sát Ngân Kiều một lượt, Kiều Mộ nhấc chân bước vào.
Nom Ngân Kiều ít hơn cô khoảng hai, ba tuổi. Đôi mắt sáng, hàm răng trắng, mặt mày khí khái, mái tóc dài ngang vai có chút bù xù, đoán chừng mới rời giường. Chiếc áo phông quá rộng nhưng vẫn không che nổi cặp chân dài thẳng tắp, phía trên thật sự 'trống trải', phong cảnh nóng bỏng.
"Để chị cười rồi, trong nhà hơi bừa bộn." Ngân Kiều dẫn cô vào, dọn qua sô pha, tiếp đấy nằm bò lên, cầm điều khiển bật TV.
Kiều Mộ không đáp lời, đưa mắt nhìn trên tủ TV. Trên đó là ảnh chụp chung của Tiêu Trì và bố anh. Cô khẽ nhếch môi, đặt hòm thuốc xuống, chuẩn bị một chốc đoạn lấy kim ra. Căn cứ theo tình trạng của Ngân Kiều, Kiều Mộ vén áo ngủ của cô ta lên, từ từ châm kim.