Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Mạc Hân Hy và trợ lý Tiêu đi theo đoàn nhân viên của đài truyền hình vào nhà của cha nuôi Tư Nhã.
Đó là một căn hộ cũ rộng khoảng ba mươi lăm mét vuông, có một phòng khách và một phòng ngủ, sàn nhà đã xuất hiện những vết mốc meo, ghế sô pha bị tróc sơn cả mảng, trên bàn cà phê bừa bộn toàn là đồ ăn thức uống còn thừa.
Trong góc phòng khách có một chiếc giường nhỏ cũ nát, bên trên là tấm chiếu đen xì lạnh lẽo, không biết đã dùng tự bao giờ, mép chiếu sờn rách tả tơi. Khắp cả căn phòng, ngoại trừ mùi ẩm mố ra thì còn nồng nặc mùi thức ăn ôi thiu hôi thối.
Mạc Hân Hy chậm rãi đi tới trước chiếc giường nhỏ, trên giường ngay cả một cái gối cũng không có, đây có lẽ chính là nơi mà Tư Nhã ngủ!
Trái tim cô lúc này giống như có hàng trăm nghìn con kiến đang cắn dứt, đau đớn khôn cùng.
Tư Nhã của cô, bé con thứ bảy của cô, thật không ngờ rằng từ trước tới giờ con bé luôn phải sống trong một môi trường như thế này. Là một người làm mẹ, phải chăng cô đã quá thất trách, cô đã không làm tròn bổn phận và chức trách của mình.
“Tổng giám sát Lam, chị sao vậy ạ?” Tiêu Dao nhận thấy biểu hiện khác thường trên khuôn mặt cô nên vội quan tâm hỏi han.
“Không có gì!” Cô vươn tay ra định sờ nơi con gái cô từng ngủ, tay còn chưa chạm xuống chiếu, đột nhiên có một con gián to bò ra từ kẽ hở trên chiếu.
“Ôi gián kìa! Tổng giám sát Lam cẩn thận.” Tiêu Dao vội vàng kéo cô trốn sang một bên.
Bố mẹ nuôi của Tư Nhã đang nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể với phóng viên, lúc này nghe thấy tiếng hét của Tiêu Dao, bọn họ quay đầu lại mới phát hiện trong phòng vẫn còn người khác.
“Là cô, chị phóng viên à, chính là cô ta, hôm đó khi ở trong bệnh viện chính cô ta đã đánh tôi, cô ta cũng là người của tập đoàn nhà họ Lục.” Nói rồi, người mẹ nuôi tên Tôn Di của Tư Nhã lập tức lôi Mạc Hân Hy tới.
“Hôm đó cô ta không chỉ đánh tôi mà còn bóp cổ tôi, cho tôi uống một viên thuốc có thể gây bệnh tâm thần. Hai vợ chồng tôi đều là những người thấp cổ bé họng, chị phóng viên à, chị phải đòi lại công bằng cho chúng tôi đấy!” Tôn Di chỉ vào Mạc Hân Hy rồi tường thuật lại cho người phóng viên của đài truyền hình.
Người phóng viên lập tức hướng micro và máy quay về phía cô: “Xin hỏi, những lời cô ấy nói có phải sự thật không? Cô cũng là nhân viên trong tập đoàn nhà họ Lục phải không?”
Mạc Hân Hy nhìn thẳng vào máy quay, cô dõng dạc trả lời: “Đúng vậy, tôi là tổng giám sát của bộ phận thiết kế Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, thuộc tập đoàn nhà họ Lục.”
“Vừa rồi cô Tôn Di nói rằng cô đã đánh cô ấy ở trong bệnh viện, còn cho cô ấy uống thuốc có thể dẫn đến tâm thần, tất cả đều là thật sao?” Phóng viên lại hỏi tiếp.
Mạc Hân Hy liếc nhìn người phóng viên rồi nói: “Cô nghĩ rằng trên thị trường có loại thuốc như thế à?”
“Cái này..” Nữ phóng viên suy nghĩ một lát rồi khẳng định: “Hình như là tôi chưa nghe nói bao giờ.”
“Chuyện khi ở bệnh viện, để tôi kể lại một lượt cho mọi người nghe. Lần này Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú hợp tác với Đài truyền hình Nguyệt Tú, thực hiện chương trình tu sửa nhà cửa miễn phí, đối tượng được lựa chọn là một hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, thực sự cần được giúp đỡ. Chúng tôi không lựa chọn nhà cô Tôn Di đây cũng là có lý do.”
“Lý do gì chứ? Chẳng qua là có người đi cửa sau, là do công ty các người làm việc không minh bạch công bằng” Mẹ nuôi của Tư Nhã bất mãn gào lên.
Mạc Hân Hy phớt lờ cô ta, cô nói với nữ phóng viên: “Chị cũng nhìn thấy rồi đấy, hai vợ chồng cô Tôn đây tuổi chỉ mới ngoài ba mươi, đang trong độ tuổi trẻ khỏe, sức lực dồi dào. Nếu như hai người bọn họ siêng năng chăm chỉ đi kiếm việc làm, tôi nghĩ cuộc sống của họ sẽ không đến nông nỗi như thế này.”
“Chồng và con gái của tôi đều bị ốm đau bệnh tật, cô bảo chúng tôi phải làm việc kiểu gì?” Mẹ nuôi của Tư Nhã chỉ tay vào mặt Mạc Hân Hy rồi gào lên, có phóng viên của đài truyền hình ở đây, còn lâu cô ta mới sợ người phụ nữ này!
“Bị bệnh gì? Có giấy xác nhận của bệnh viện không?” Mạc Hân Hy hỏi ngược lại.
“Tại sao chúng tôi lại phải nói với cô? Tôi phải hỏi ngược lại cô mới đúng, hôm đó khi ở bệnh viện, cô đã cho vợ tôi uống viên thuốc quỷ quái gì đó, sau khi uống xong, cô ấy bị đau nhức khắp người. Cô nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này.” Bố nuôi của Tư Nhã cao giọng nói.
Mạc Hân Hy và trợ lý Tiêu đi theo đoàn nhân viên của đài truyền hình vào nhà của cha nuôi Tư Nhã.
Đó là một căn hộ cũ rộng khoảng ba mươi lăm mét vuông, có một phòng khách và một phòng ngủ, sàn nhà đã xuất hiện những vết mốc meo, ghế sô pha bị tróc sơn cả mảng, trên bàn cà phê bừa bộn toàn là đồ ăn thức uống còn thừa.
Trong góc phòng khách có một chiếc giường nhỏ cũ nát, bên trên là tấm chiếu đen xì lạnh lẽo, không biết đã dùng tự bao giờ, mép chiếu sờn rách tả tơi. Khắp cả căn phòng, ngoại trừ mùi ẩm mố ra thì còn nồng nặc mùi thức ăn ôi thiu hôi thối.
Mạc Hân Hy chậm rãi đi tới trước chiếc giường nhỏ, trên giường ngay cả một cái gối cũng không có, đây có lẽ chính là nơi mà Tư Nhã ngủ!
Trái tim cô lúc này giống như có hàng trăm nghìn con kiến đang cắn dứt, đau đớn khôn cùng.
Tư Nhã của cô, bé con thứ bảy của cô, thật không ngờ rằng từ trước tới giờ con bé luôn phải sống trong một môi trường như thế này. Là một người làm mẹ, phải chăng cô đã quá thất trách, cô đã không làm tròn bổn phận và chức trách của mình.
“Tổng giám sát Lam, chị sao vậy ạ?” Tiêu Dao nhận thấy biểu hiện khác thường trên khuôn mặt cô nên vội quan tâm hỏi han.
“Không có gì!” Cô vươn tay ra định sờ nơi con gái cô từng ngủ, tay còn chưa chạm xuống chiếu, đột nhiên có một con gián to bò ra từ kẽ hở trên chiếu.
“Ôi gián kìa! Tổng giám sát Lam cẩn thận.” Tiêu Dao vội vàng kéo cô trốn sang một bên.
Bố mẹ nuôi của Tư Nhã đang nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể với phóng viên, lúc này nghe thấy tiếng hét của Tiêu Dao, bọn họ quay đầu lại mới phát hiện trong phòng vẫn còn người khác.
“Là cô, chị phóng viên à, chính là cô ta, hôm đó khi ở trong bệnh viện chính cô ta đã đánh tôi, cô ta cũng là người của tập đoàn nhà họ Lục.” Nói rồi, người mẹ nuôi tên Tôn Di của Tư Nhã lập tức lôi Mạc Hân Hy tới.
“Hôm đó cô ta không chỉ đánh tôi mà còn bóp cổ tôi, cho tôi uống một viên thuốc có thể gây bệnh tâm thần. Hai vợ chồng tôi đều là những người thấp cổ bé họng, chị phóng viên à, chị phải đòi lại công bằng cho chúng tôi đấy!” Tôn Di chỉ vào Mạc Hân Hy rồi tường thuật lại cho người phóng viên của đài truyền hình.
Người phóng viên lập tức hướng micro và máy quay về phía cô: “Xin hỏi, những lời cô ấy nói có phải sự thật không? Cô cũng là nhân viên trong tập đoàn nhà họ Lục phải không?”
Mạc Hân Hy nhìn thẳng vào máy quay, cô dõng dạc trả lời: “Đúng vậy, tôi là tổng giám sát của bộ phận thiết kế Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, thuộc tập đoàn nhà họ Lục.”
“Vừa rồi cô Tôn Di nói rằng cô đã đánh cô ấy ở trong bệnh viện, còn cho cô ấy uống thuốc có thể dẫn đến tâm thần, tất cả đều là thật sao?” Phóng viên lại hỏi tiếp.
Mạc Hân Hy liếc nhìn người phóng viên rồi nói: “Cô nghĩ rằng trên thị trường có loại thuốc như thế à?”
“Cái này..” Nữ phóng viên suy nghĩ một lát rồi khẳng định: “Hình như là tôi chưa nghe nói bao giờ.”
“Chuyện khi ở bệnh viện, để tôi kể lại một lượt cho mọi người nghe. Lần này Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú hợp tác với Đài truyền hình Nguyệt Tú, thực hiện chương trình tu sửa nhà cửa miễn phí, đối tượng được lựa chọn là một hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, thực sự cần được giúp đỡ. Chúng tôi không lựa chọn nhà cô Tôn Di đây cũng là có lý do.”
“Lý do gì chứ? Chẳng qua là có người đi cửa sau, là do công ty các người làm việc không minh bạch công bằng” Mẹ nuôi của Tư Nhã bất mãn gào lên.
Mạc Hân Hy phớt lờ cô ta, cô nói với nữ phóng viên: “Chị cũng nhìn thấy rồi đấy, hai vợ chồng cô Tôn đây tuổi chỉ mới ngoài ba mươi, đang trong độ tuổi trẻ khỏe, sức lực dồi dào. Nếu như hai người bọn họ siêng năng chăm chỉ đi kiếm việc làm, tôi nghĩ cuộc sống của họ sẽ không đến nông nỗi như thế này.”
“Chồng và con gái của tôi đều bị ốm đau bệnh tật, cô bảo chúng tôi phải làm việc kiểu gì?” Mẹ nuôi của Tư Nhã chỉ tay vào mặt Mạc Hân Hy rồi gào lên, có phóng viên của đài truyền hình ở đây, còn lâu cô ta mới sợ người phụ nữ này!
“Bị bệnh gì? Có giấy xác nhận của bệnh viện không?” Mạc Hân Hy hỏi ngược lại.
“Tại sao chúng tôi lại phải nói với cô? Tôi phải hỏi ngược lại cô mới đúng, hôm đó khi ở bệnh viện, cô đã cho vợ tôi uống viên thuốc quỷ quái gì đó, sau khi uống xong, cô ấy bị đau nhức khắp người. Cô nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này.” Bố nuôi của Tư Nhã cao giọng nói.