Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1
Tháng năm ở Hà Thành, trời vẫn mưa rả rích, cả thành phố đều bị bao trùm trong một mảnh mông lung
Bên trong một khách sạn cao cấp nào đó
Mạc Hân Hy mở mắt ra, gãi gãi đầu, cô lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ hết cả hồn
Một mớ hỗn độn đập vào trong mắt
Cộng thêm Lục Khải Vũ nằm ngay bên cạnh!
Lục Khải Vũ là hot boy của trường bọn họ, là người khiến bao cô gái phải gào thét điên cuồng
Những hồi ức đứt quãng dồn dập tràn vào trong đầu óc cô
Hình như hôm qua cô đã uống quá nhiều? Sau đó thì gặp được nam thần Lục Khải Vũ trước cửa phòng khách sạn. Thế là đầu óc cô nảy lên một cái, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, lập tức kéo đối phương vào bên trong
Lúc này, hình như Lục Khải Vũ còn đang chìm trong giấc ngủ say. Mạc Hân Hy hối hận dùng tay gõ gõ lên đầu mình, ôi trời đất ơi, cô đã làm ra những chuyện gì thế này!
Nếu để đám con gái điên cuồng kia biết được cô ở cùng nam thần đại học Bắc Đại, e là cô sẽ chết không toàn thây mất thôi
Mà còn Lục nam thần nữa chứ, cả ngày cứ lạnh lùng như tảng băng, bộ dáng thanh cao lãnh đạm không nhiễm bụi trần, nếu anh tỉnh lại mà thấy cảnh tượng này chẳng phải là sẽ muốn bóp chết mình ngay tại chỗ à?
Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy rùng mình một cái, thừa dịp đối phương còn chưa tỉnh lại, cô rón rén mặc quần áo, dùng áo khoác che kín đầu, chỉ chừa ra hai con mắt, tránh khỏi camera giám sát rồi chuồn mất
Trở về trường, cô có tật giật mình giả vờ bị bệnh nằm hai ngày trong kí túc xá, Lục Khải Vũ thì vẫn lạnh lùng đi học rồi ra về như bình thường
Cô nhẹ nhàng thở phào một hơi
Xem ra nam thần không thèm để ý đến chuyện kia hoặc cũng có thể là không còn nhớ rõ dung mạo của cô nữa rồi
Một tháng sau, Mạc Hân Hy vẻ mặt u sầu cầm giấy xét nghiệm bước ra khỏi Bệnh viện Nhân Dân Số Một Hà Thành
Cô dính bầu rồi!
Dính bầu ngay trong kỳ an toàn!
Cái loại chuyện có xác suất thấp như vậy mà cô cũng dính cho được!
Trong lúc Mạc Hân Hy còn đang xoắn xuýt phải làm sao với đứa trẻ này thì bỗng có người từ đằng sau trùm lên người cô một cái bao tải màu đen, chỉ trong chốc lát cô đã bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại, cô đang ở trên một chiếc du thuyền, ngồi trước mặt cô là hotgirl vừa trắng vừa giàu lại vừa xinh đẹp của trường Bắc Đại, Lư Giai Y
Thấy cô tỉnh lại, Lư Giai Y cười lạnh một tiếng: “Mạc Hân Hy của khoa hóa học đúng không?”
Mạc Hân Hy từ dưới đất bò dậy, chưa bước được bước nào đã bị vệ sĩ sau lưng Lư Giai Y bắt lại
“Lư Giai Y, hình như tôi không làm chuyện gì đắc tội với cô thì phải?” Cô dùng sức giãy dụa
Lư Giai Y giận dữ tiến lên phía trước: “Không có á? Đêm đầu tiên của kỳ nghỉ dài Mùng một tháng năm cô đã làm gì?”
Cô ta tốn bao nhiêu là công sức, không ngờ lại để con đĩ mặt đầy mụn này chiếm lợi. Người này trốn cũng thật là kĩ, che mặt lẩn tránh khỏi camera giám sát, cô ta phải mất cả tháng mới tìm ra được
“Tôi…” Trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô bổ nhào vào người nam thần
Nhìn vẻ mặt của Mạc Hân Hy, Lư Giai Y không thể nhịn được nữa, vung tay tát cô một cái
“Thế nào? Muốn mẹ sướng nhờ con, định dùng cái này để đe doạ Lục Khải Vũ đấy hả?” Cô ta lấy tờ kết quả xét nghiệm ra
“Tôi không có!” Mạc Hân Hy phản bác
Cái cô Lư Giai Y này thật đúng là tự cho mình là đúng, cô ta nghĩ ai cũng như mình đấy chắc, nhìn thấy Lục Khải Vũ thì điên cuồng cả lên?
Mạc Hân Hy cô mặc dù thích trai đẹp thật đấy, nhưng cô thèm vào mà thích loại đàn ông vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc lại còn không hiểu một tí phong tình nào như Lục Khải Vũ. Làm bạn gái của anh ta, chẳng phải là sẽ bị nghẹn chết à
“Vẫn còn mạnh miệng được cơ à, hôm nay, ngay trên chiếc thuyền này, tôi sẽ cho bọn họ đánh chết đứa trẻ trong bụng của cô.”
Nói xong, Lư Giai Y lùi về sau mấy bước: “Cho cô ta uống thuốc sảy thai!”
Phá thai ở đây á? Lư Giai Y định mưu sát cô đấy à?
Mạc Hân Hy tìm đúng thời cơ, nhân lúc bảo vệ đứng bên cạnh đang nhận thuốc, cô giãy dụa tránh thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, chạy đến bên cửa sổ, nhảy ra bên ngoài
Tình huống xảy ra đột ngột khiến mọi người đều choáng váng. Lư Giai Y bước mấy bước đến cạnh cửa sổ, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy siết, cong môi mỉm cười
Đây là đoạn nước chảy siết nhất của sông Trường Giang, cho dù Mạc Hân Hy có giỏi đến cỡ nào đi nữa thì cũng khó tránh khỏi cái chết
Chín tháng sau.
Tại một vùng nông thôn ở miền núi kinh tế trì trệ, trong một ngôi nhà không mấy nổi bật ở rìa ngoài phía Bắc của ngôi làng, hai chân Mạc Hân Hy bị xích sắt trói lại, trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ vừa mới đầy tháng đã lần lượt bị người ta bế đi, mà bản thân cô lại không thể làm gì được
“Diệp Lan Ninh, các người không thể làm như thế được, trả con lại cho tôi!” Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng xích sắt lại được hàn liền với móc sắt ở trên tường, dù cô có cố đến thế nào cũng chỉ là vô ích
Diệp Lan Ninh từ trên cao nhìn xuống, giơ tay túm tóc cô: “Mạc Hân Hy, nửa năm trước bố mẹ tôi tốn công cứu cô ra khỏi sông Trường Giang là vì muốn để cô làm vợ của anh trai tôi. Không ngờ, cô không những xấu ma chê quỷ hờn mà còn một bào thai sinh chín đứa, cô có biết trong một tháng này nhà chúng tôi đã tốn hết bao nhiêu tiền rồi không?”
Nghĩ đến chuyện tiền bạc, Diệp Lan Ninh có chút chán ghét hất cô ra
Mạc Hân Hy bị quăng ngã trên mặt đất, nhưng vẫn mặc kệ đau đớn mà bò qua: “Các người thả tôi và các con tôi ra đi, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền cho các người mà.”
“Kiếm tiền?” Diệp Lan Ninh nhíu mày
“Bao nhiêu? Tôi đã được nhận vào một trường đại học ở nước ngoài, cô có thể cho tôi ba tỷ tiền học phí không?”
“Ba tỷ?” Mạc Hân Hy không ngờ cô ta lại tham lam đến mức độ này
Diệp Lan Ninh cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh, nặng tay vỗ vào mặt cô: “Cô mới bầu bảy tháng, thế mà không cần đi bệnh viện cũng thuận lợi sinh được chín đứa trẻ. Mặc dù hai đứa yếu nhớt kia vừa mới tắt thở, nhưng vẫn còn lại bảy đứa bán được với giá tốt.”
“Cô nói cái gì?” Mạc Hân Hy đột nhiên nổi giận, cúi đầu mạnh mẽ lao về phía Diệp Lan Ninh: “Minh Húc và Vũ Tuệ chết rồi? Không thể nào! Hôm qua hai đứa nó vẫn còn tốt lắm cơ mà, cùng lắm chỉ hơi yếu ớt một chút.”
Diệp Lan Ninh không hề đề phòng, nặng nề ngã nhào trên mặt đất
Cơn đau trên người khiến cô ta nổi điên lên, cầm cây chổi lông gà đánh tới tấp vào người Mạc Hân Hy
“Cô dám đẩy ngã tôi à? Lũ nhóc kia cũng không phải con của anh trai tôi, giữ lại làm cái quái gì? Qua hôm nay cô sẽ kết hôn với anh trai tôi, để xem anh ấy làm sao thu phục cô.”
Mạc Hân Hy ôm đầu, tránh trái né phải nhưng làm thế nào cũng không trốn thoát được
Diệp Lan Ninh đánh đến phát mệt, giơ tay chỉ thẳng vào cô: “Đồ xấu xí, cũng không biết là tên đàn ông nào mắt bị mù mới có thể ở bên cô, lại còn có con nữa chứ. Nhưng mà tôi còn phải cảm ơn anh ta đấy, nếu không thì tôi lấy đâu ra học phí mà đi du học chứ!”
Sau khi Diệp Lan Ninh rời đi, Mạc Hân Hy trốn trong một góc phòng, hai tay ôm chặt cơ thể chính mình, nghẹn ngào khóc nấc lên
Nửa năm trước, cô nhảy xuống sông Trường Giang, lúc sắp không chịu nổi nữa thì được bố mẹ Diệp Lan Ninh cứu lên
Từ đó, cơn ác mộng của cô bắt đầu
Minh Húc và Vũ Tuệ của cô, hai cục cưng đáng yêu của cô đã không còn nữa rồi!
Diệp Lan Ninh, Mạc Hân Hy tôi xin thề, kiếp này tôi nhất định phải giết chết cô, báo thù cho các con của tôi
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đang khóa đột ngột bị mở ra, Diệp Định Quân cười khúc khích đi vào
Mạc Hân Hy cảnh giác lui vào trong góc tường: “Anh, anh định làm gì?”
“Mẹ anh bảo anh vào đây với em.” Diệp Định Quân từ khi sinh ra đã là một tên ngốc, bây giờ cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn không cưới được vợ
Vừa nói, Diệp Định Quân vừa đi về phía cô
Mạc Hân Hy nhanh chóng suy nghĩ, Diệp Định Quân này là một tên ngốc, có thể lợi dụng được
“Anh Quân ơi, chân của em đau quá, chảy máu hết rồi này.” Cô giả bộ bày ra vẻ đáng thương, giơ chân ra cho anh ta nhìn
Bị xích sắt trói trong thời gian dài, mắt cá chân cô thực sự đã rướm máu
“Chảy máu thật rồi kìa, có đau không?” Diệp Định Quân tuy là kẻ ngốc nhưng trong lòng vẫn là một người lương thiện
“Đau lắm, anh mở xích chân ra cho em có được không?”
“Mẹ anh nói nếu mở xích chân ra em sẽ chạy đi mất. Chỉ cần anh ở cùng với em, để em sinh thêm cục cưng thì em sẽ không bỏ đi nữa.”
“Không đâu, anh Quân tốt thế này cơ mà, em sẽ không bỏ anh mà đi đâu.” “Thật không? Em sẽ không lừa anh chứ?”
“Em hứa đó, tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh đâu mà.”
Khoảng một giờ sáng, Mạc Hân Hy đánh ngất Diệp Định Quân, thành công trốn thoát khỏi cái động ma hang quỷ này
Cô không vội chạy trốn theo con đường lớn phía sau làng, mà lảo đảo chạy về phía rừng hòe đầu thôn. Diệp Định Quân nói Minh Húc và Vũ Tuệ đáng thương của cô bị Diệp Lan Ninh ném vào đây
Nương theo ánh trăng mờ nhạt, cô đi xung quanh rừng hòe để tìm con. Một cơn gió thổi qua, từ phía trước truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cô mừng rỡ chạy nhanh đến
Cảm tạ trời đất, hai đứa trẻ vẫn còn thở thoi thóp. Cô ôm lấy con, mừng đến phát khóc, sau đó chạy như bay về phía đường lớn phía sau làng
Cô nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nếu không Minh Húc và Vũ Tuệ nhất định sẽ chết
Vừa tới đường lớn, cô đã trông thấy một chiếc ô tô từ phía xa đang phi vèo lại đây
Đây là cơ hội cuối cùng của cô, Mạc Hân Hy cắn răng, nhắm mắt lao ra giữa đường, hét to lên: “Dừng xe lại! Dừng xe!”
Chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt cô, chỉ cách có nửa mét
Xuyên qua ánh đèn, Mạc Hân Hy nhìn thấy trên thân xe có biểu tượng đặc thù của cảnh sát, cả người cô dường như được thả lỏng, ôm hai bé con từ từ ngã xuống đất.
Tháng năm ở Hà Thành, trời vẫn mưa rả rích, cả thành phố đều bị bao trùm trong một mảnh mông lung
Bên trong một khách sạn cao cấp nào đó
Mạc Hân Hy mở mắt ra, gãi gãi đầu, cô lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ hết cả hồn
Một mớ hỗn độn đập vào trong mắt
Cộng thêm Lục Khải Vũ nằm ngay bên cạnh!
Lục Khải Vũ là hot boy của trường bọn họ, là người khiến bao cô gái phải gào thét điên cuồng
Những hồi ức đứt quãng dồn dập tràn vào trong đầu óc cô
Hình như hôm qua cô đã uống quá nhiều? Sau đó thì gặp được nam thần Lục Khải Vũ trước cửa phòng khách sạn. Thế là đầu óc cô nảy lên một cái, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, lập tức kéo đối phương vào bên trong
Lúc này, hình như Lục Khải Vũ còn đang chìm trong giấc ngủ say. Mạc Hân Hy hối hận dùng tay gõ gõ lên đầu mình, ôi trời đất ơi, cô đã làm ra những chuyện gì thế này!
Nếu để đám con gái điên cuồng kia biết được cô ở cùng nam thần đại học Bắc Đại, e là cô sẽ chết không toàn thây mất thôi
Mà còn Lục nam thần nữa chứ, cả ngày cứ lạnh lùng như tảng băng, bộ dáng thanh cao lãnh đạm không nhiễm bụi trần, nếu anh tỉnh lại mà thấy cảnh tượng này chẳng phải là sẽ muốn bóp chết mình ngay tại chỗ à?
Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy rùng mình một cái, thừa dịp đối phương còn chưa tỉnh lại, cô rón rén mặc quần áo, dùng áo khoác che kín đầu, chỉ chừa ra hai con mắt, tránh khỏi camera giám sát rồi chuồn mất
Trở về trường, cô có tật giật mình giả vờ bị bệnh nằm hai ngày trong kí túc xá, Lục Khải Vũ thì vẫn lạnh lùng đi học rồi ra về như bình thường
Cô nhẹ nhàng thở phào một hơi
Xem ra nam thần không thèm để ý đến chuyện kia hoặc cũng có thể là không còn nhớ rõ dung mạo của cô nữa rồi
Một tháng sau, Mạc Hân Hy vẻ mặt u sầu cầm giấy xét nghiệm bước ra khỏi Bệnh viện Nhân Dân Số Một Hà Thành
Cô dính bầu rồi!
Dính bầu ngay trong kỳ an toàn!
Cái loại chuyện có xác suất thấp như vậy mà cô cũng dính cho được!
Trong lúc Mạc Hân Hy còn đang xoắn xuýt phải làm sao với đứa trẻ này thì bỗng có người từ đằng sau trùm lên người cô một cái bao tải màu đen, chỉ trong chốc lát cô đã bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại, cô đang ở trên một chiếc du thuyền, ngồi trước mặt cô là hotgirl vừa trắng vừa giàu lại vừa xinh đẹp của trường Bắc Đại, Lư Giai Y
Thấy cô tỉnh lại, Lư Giai Y cười lạnh một tiếng: “Mạc Hân Hy của khoa hóa học đúng không?”
Mạc Hân Hy từ dưới đất bò dậy, chưa bước được bước nào đã bị vệ sĩ sau lưng Lư Giai Y bắt lại
“Lư Giai Y, hình như tôi không làm chuyện gì đắc tội với cô thì phải?” Cô dùng sức giãy dụa
Lư Giai Y giận dữ tiến lên phía trước: “Không có á? Đêm đầu tiên của kỳ nghỉ dài Mùng một tháng năm cô đã làm gì?”
Cô ta tốn bao nhiêu là công sức, không ngờ lại để con đĩ mặt đầy mụn này chiếm lợi. Người này trốn cũng thật là kĩ, che mặt lẩn tránh khỏi camera giám sát, cô ta phải mất cả tháng mới tìm ra được
“Tôi…” Trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô bổ nhào vào người nam thần
Nhìn vẻ mặt của Mạc Hân Hy, Lư Giai Y không thể nhịn được nữa, vung tay tát cô một cái
“Thế nào? Muốn mẹ sướng nhờ con, định dùng cái này để đe doạ Lục Khải Vũ đấy hả?” Cô ta lấy tờ kết quả xét nghiệm ra
“Tôi không có!” Mạc Hân Hy phản bác
Cái cô Lư Giai Y này thật đúng là tự cho mình là đúng, cô ta nghĩ ai cũng như mình đấy chắc, nhìn thấy Lục Khải Vũ thì điên cuồng cả lên?
Mạc Hân Hy cô mặc dù thích trai đẹp thật đấy, nhưng cô thèm vào mà thích loại đàn ông vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc lại còn không hiểu một tí phong tình nào như Lục Khải Vũ. Làm bạn gái của anh ta, chẳng phải là sẽ bị nghẹn chết à
“Vẫn còn mạnh miệng được cơ à, hôm nay, ngay trên chiếc thuyền này, tôi sẽ cho bọn họ đánh chết đứa trẻ trong bụng của cô.”
Nói xong, Lư Giai Y lùi về sau mấy bước: “Cho cô ta uống thuốc sảy thai!”
Phá thai ở đây á? Lư Giai Y định mưu sát cô đấy à?
Mạc Hân Hy tìm đúng thời cơ, nhân lúc bảo vệ đứng bên cạnh đang nhận thuốc, cô giãy dụa tránh thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, chạy đến bên cửa sổ, nhảy ra bên ngoài
Tình huống xảy ra đột ngột khiến mọi người đều choáng váng. Lư Giai Y bước mấy bước đến cạnh cửa sổ, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy siết, cong môi mỉm cười
Đây là đoạn nước chảy siết nhất của sông Trường Giang, cho dù Mạc Hân Hy có giỏi đến cỡ nào đi nữa thì cũng khó tránh khỏi cái chết
Chín tháng sau.
Tại một vùng nông thôn ở miền núi kinh tế trì trệ, trong một ngôi nhà không mấy nổi bật ở rìa ngoài phía Bắc của ngôi làng, hai chân Mạc Hân Hy bị xích sắt trói lại, trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ vừa mới đầy tháng đã lần lượt bị người ta bế đi, mà bản thân cô lại không thể làm gì được
“Diệp Lan Ninh, các người không thể làm như thế được, trả con lại cho tôi!” Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng xích sắt lại được hàn liền với móc sắt ở trên tường, dù cô có cố đến thế nào cũng chỉ là vô ích
Diệp Lan Ninh từ trên cao nhìn xuống, giơ tay túm tóc cô: “Mạc Hân Hy, nửa năm trước bố mẹ tôi tốn công cứu cô ra khỏi sông Trường Giang là vì muốn để cô làm vợ của anh trai tôi. Không ngờ, cô không những xấu ma chê quỷ hờn mà còn một bào thai sinh chín đứa, cô có biết trong một tháng này nhà chúng tôi đã tốn hết bao nhiêu tiền rồi không?”
Nghĩ đến chuyện tiền bạc, Diệp Lan Ninh có chút chán ghét hất cô ra
Mạc Hân Hy bị quăng ngã trên mặt đất, nhưng vẫn mặc kệ đau đớn mà bò qua: “Các người thả tôi và các con tôi ra đi, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền cho các người mà.”
“Kiếm tiền?” Diệp Lan Ninh nhíu mày
“Bao nhiêu? Tôi đã được nhận vào một trường đại học ở nước ngoài, cô có thể cho tôi ba tỷ tiền học phí không?”
“Ba tỷ?” Mạc Hân Hy không ngờ cô ta lại tham lam đến mức độ này
Diệp Lan Ninh cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh, nặng tay vỗ vào mặt cô: “Cô mới bầu bảy tháng, thế mà không cần đi bệnh viện cũng thuận lợi sinh được chín đứa trẻ. Mặc dù hai đứa yếu nhớt kia vừa mới tắt thở, nhưng vẫn còn lại bảy đứa bán được với giá tốt.”
“Cô nói cái gì?” Mạc Hân Hy đột nhiên nổi giận, cúi đầu mạnh mẽ lao về phía Diệp Lan Ninh: “Minh Húc và Vũ Tuệ chết rồi? Không thể nào! Hôm qua hai đứa nó vẫn còn tốt lắm cơ mà, cùng lắm chỉ hơi yếu ớt một chút.”
Diệp Lan Ninh không hề đề phòng, nặng nề ngã nhào trên mặt đất
Cơn đau trên người khiến cô ta nổi điên lên, cầm cây chổi lông gà đánh tới tấp vào người Mạc Hân Hy
“Cô dám đẩy ngã tôi à? Lũ nhóc kia cũng không phải con của anh trai tôi, giữ lại làm cái quái gì? Qua hôm nay cô sẽ kết hôn với anh trai tôi, để xem anh ấy làm sao thu phục cô.”
Mạc Hân Hy ôm đầu, tránh trái né phải nhưng làm thế nào cũng không trốn thoát được
Diệp Lan Ninh đánh đến phát mệt, giơ tay chỉ thẳng vào cô: “Đồ xấu xí, cũng không biết là tên đàn ông nào mắt bị mù mới có thể ở bên cô, lại còn có con nữa chứ. Nhưng mà tôi còn phải cảm ơn anh ta đấy, nếu không thì tôi lấy đâu ra học phí mà đi du học chứ!”
Sau khi Diệp Lan Ninh rời đi, Mạc Hân Hy trốn trong một góc phòng, hai tay ôm chặt cơ thể chính mình, nghẹn ngào khóc nấc lên
Nửa năm trước, cô nhảy xuống sông Trường Giang, lúc sắp không chịu nổi nữa thì được bố mẹ Diệp Lan Ninh cứu lên
Từ đó, cơn ác mộng của cô bắt đầu
Minh Húc và Vũ Tuệ của cô, hai cục cưng đáng yêu của cô đã không còn nữa rồi!
Diệp Lan Ninh, Mạc Hân Hy tôi xin thề, kiếp này tôi nhất định phải giết chết cô, báo thù cho các con của tôi
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đang khóa đột ngột bị mở ra, Diệp Định Quân cười khúc khích đi vào
Mạc Hân Hy cảnh giác lui vào trong góc tường: “Anh, anh định làm gì?”
“Mẹ anh bảo anh vào đây với em.” Diệp Định Quân từ khi sinh ra đã là một tên ngốc, bây giờ cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn không cưới được vợ
Vừa nói, Diệp Định Quân vừa đi về phía cô
Mạc Hân Hy nhanh chóng suy nghĩ, Diệp Định Quân này là một tên ngốc, có thể lợi dụng được
“Anh Quân ơi, chân của em đau quá, chảy máu hết rồi này.” Cô giả bộ bày ra vẻ đáng thương, giơ chân ra cho anh ta nhìn
Bị xích sắt trói trong thời gian dài, mắt cá chân cô thực sự đã rướm máu
“Chảy máu thật rồi kìa, có đau không?” Diệp Định Quân tuy là kẻ ngốc nhưng trong lòng vẫn là một người lương thiện
“Đau lắm, anh mở xích chân ra cho em có được không?”
“Mẹ anh nói nếu mở xích chân ra em sẽ chạy đi mất. Chỉ cần anh ở cùng với em, để em sinh thêm cục cưng thì em sẽ không bỏ đi nữa.”
“Không đâu, anh Quân tốt thế này cơ mà, em sẽ không bỏ anh mà đi đâu.” “Thật không? Em sẽ không lừa anh chứ?”
“Em hứa đó, tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh đâu mà.”
Khoảng một giờ sáng, Mạc Hân Hy đánh ngất Diệp Định Quân, thành công trốn thoát khỏi cái động ma hang quỷ này
Cô không vội chạy trốn theo con đường lớn phía sau làng, mà lảo đảo chạy về phía rừng hòe đầu thôn. Diệp Định Quân nói Minh Húc và Vũ Tuệ đáng thương của cô bị Diệp Lan Ninh ném vào đây
Nương theo ánh trăng mờ nhạt, cô đi xung quanh rừng hòe để tìm con. Một cơn gió thổi qua, từ phía trước truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cô mừng rỡ chạy nhanh đến
Cảm tạ trời đất, hai đứa trẻ vẫn còn thở thoi thóp. Cô ôm lấy con, mừng đến phát khóc, sau đó chạy như bay về phía đường lớn phía sau làng
Cô nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nếu không Minh Húc và Vũ Tuệ nhất định sẽ chết
Vừa tới đường lớn, cô đã trông thấy một chiếc ô tô từ phía xa đang phi vèo lại đây
Đây là cơ hội cuối cùng của cô, Mạc Hân Hy cắn răng, nhắm mắt lao ra giữa đường, hét to lên: “Dừng xe lại! Dừng xe!”
Chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt cô, chỉ cách có nửa mét
Xuyên qua ánh đèn, Mạc Hân Hy nhìn thấy trên thân xe có biểu tượng đặc thù của cảnh sát, cả người cô dường như được thả lỏng, ôm hai bé con từ từ ngã xuống đất.