-
Chương 6: Tự vệ – phản kích
Tình yêu cuối cùng có phải là vậy không?
Ngay từ đầu đã ẩn giấu một kho vũ khí nguy
hiểm, chỉ thể hiện mặt tích cực nhất, đẹp nhất
của mình, một thời gian sau thì chao ôi, xì hơi,
ợ khan, tất cả đều không thèm kỵ húy nữa, đã
hiểu rõ bạn đời như thuộc cả dấu chỉ tay của
mình, và lúc ấy – kho vũ khí nguy hiểm mới
dần dần ngấm vào bộ mặt giả tạo vẫn thường
dành cho người ta ngắm nghía kia,
tan vào trong huyết quản.
1.
Khi Hà Man tỉnh giấc, trời đã sáng từ bao giờ. Đồng hồ trên đầu giường báo 9 rưỡi. Cô không biết Tạ Vũ đã đi làm chưa, nhưng cũng không dám bước chân xuống tầng để nghe ngóng mà chạy vội chạy vàng vào nhà vệ sinh, quyết định phải tắm rửa trước.
Không thể để anh ấy nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác lôi thôi và khuôn mặt bóng nhẫy dầu của mình được, hơi thở và cả gỉ mắt nữa… ôi, không thể.
Nhiều năm trước, khi hai người mới bắt đầu sống chung, cứ buổi sáng, Hà Man lại len lén thức dậy, đánh răng rửa mặt xong lại tiếp tục vào nằm, làm ra vẻ “mặt thì ngái ngủ mà mắt môi vẫn tươi rói.” Mãi đến một hôm rốt cuộc không tiếp diễn nổi nữa, cô đã bị lộ bản mặt mộc của mình.
Làm gì có người nào vừa mới ngủ dậy mà dã sạch sẽ xinh đẹp đến vậy chứ – sau khi biết chân tướng sự việc, Tạ Vũ bừng tỉnh ngộ.
Tình yêu cuối cùng có phải là vậy không? Từ đầu đã ẩn giấu một kho vũ khí nguy hiểm, thể hiện mặt tích cực nhất, đẹp nhất của mình, một thời gian sau thì chao ôi, xì hơi, ợ khan, tất cảđều không thèm kỵ húy nữa, đã hiểu rõ bạn đời như thuộc cả dấu chỉ tay của mình, và lúc ấy -kho vũ khí nguy hiểm mới dần dần ngấm vào bộ mặt giả tạo vẫn thường dành cho người ta ngắm nghía kia, tan vào trong huyết quản.
Giờ bỗng nhiên mọi thứ quay trở lại.
Hà Man nhìn mình trong gương, nhìn thật lâu. Đúng là đã già đi thật, cố đưa tay khẽ sờ lên mặt. Dù không rõ nét lắm, nhưng khuôn mặt và đôi mắt đã hằn lên chút dấu tích của thời gian.
Con người không thể chống chọi lại được với thời gian, mới chỉ một hai ngày cô đã buộc phải học cách chấp nhận sự thật đó.
Hà Man không muốn nghĩ nhiều nữa, quay đầu đi thẳng vào phòng tắm, vừa vặn vòi hoa sen liền bị nóng bỏng kêu lên thất thanh.
Thì ra vòi hoa sen trong phòng tắm có nút tắt bật trái ngược nhau, bình thường những nhà khác khi vặn sang trái là nước nóng, vặn sang phải là nước lạnh. Nhưng nhà họ thì hoàn toàn ngược lại, Hà Man vốn đã quen với sự ngược đời đó, nhưng lần này thì quên mất.
Hà Man bật cười. Hôm qua nói chuyện với Tạ Vũ về ban công ngoài phòng bếp gì đó… chắc đã cải tạo lại rồi. Cô dặn lòng nhớ kỹ, sau đó vặn đi vặn lai vài lần để không còn bị nhầm nữa.
Cô cảm thấy thật ra từ trước đến nay bản thân mình cũng có một ưu điểm rất lớn, đó chính là biết lắng nghe, phân biệt phải trái.
Tắm xong, cô quấn khăn, chăm chú nhìn mình trong gương một lần nữa, sau đó theo thói quen đưa tay lên bệ bồn rửa tay lấy đồ. Mấy cái lọ này, sao không quen thuộc chút nào thế nhỉ.
Hà Man chăm chú đọc từng thành phần được in trên nhãn lọ bằng tiếng Trung và tiếng Anh, lẩm bẩm. “Đây có phải dành cho tuổi mình dùng đâu.”
Tuổi của mình… Lòng cô bỗng dấy lên một niềm chua xót.
Chắc đó là đồ của “bạn gái” Tạ Vũ. Cô phát hiện ra rằng, càng đối mặt với nhiều sự kích động, cô lại càng thấy mình bình tĩnh. Mà không bình tĩnh cũng không được, trên danh nghĩa cô là người đang vượt thời gian, từ quá khứ đến một tương lai ngập tràn những sản phẩm khoa học công nghệ hiện đại và vẫn chưa thể thích ứng nổi với những niềm vui và nỗi sợ hàng ngày. Chỉ là một người bạn gái thôi mà, không đến nỗi khiến cô phải cảm thấy tổn thương thế chứ.
Lạ thật.
Hà Man nắm chặt lọ kem nhỏ, chỉ ước được như những cảnh phim võ hiệp, có thể dùng sức mạnh của lòng bàn tay để bóp nó vỡ nát.
2.
Khi xuống tầng, quả nhiên cô phát hiện Tạ Vũ đã đi làm từ lâu rồi.
Trên bệ rửa tay trong phòng bếp, cô nhìn thấy tờ giấy Tạ Vũ dùng chìa khóa phòng bếp chèn lên. “Anh đi trước đây, em ngủ thêm chút nữa nhé. Trong tủ bếp bên trái có ngũ cốc, tủ lạnh có sữa và hoa quả tươi, trong tủ đông có hoành thánh và kem đấy. Điện thoại của anh là 186-1908-1328, hoặc em có thể gọi đến công ty, nhờ tổng đài chuyển máy cho anh. Dưới bàn trà trong phòng khách có ví tiền cũ đấy, bên trong có tiền mặt, nếu không đủ tiền em có thể lấy. Anh sẽ gọi điện cho chị Hà Kỳ đến đón em. Yên tâm.”
Đuổi em đi sao?
Lòng Hà Man bỗng nặng trịch. Cô muốn nhắn tin chửi Tạ Vũ là đồ khốn kiếp, nhưng lúc này mới sực nhớ mình chưa mua điện thoại mới, chỉ có thể dùng máy bàn gọi cho anh ấy mà thôi.
Hay là không nói gì với anh ta nhỉ… mất mặt lắm. Hà Man sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách, cuối cùng quyết định ăn một chút gì dó, kết quả vừa mở ngăn kéo tủ bếp liền trông thấy đôi bông tai của “bạn gái” mà Tạ Vũ hôm qua trong lúc hoang mang đã cất vào đó.
Hà Man đóng sầm ngăn kéo lại.
Mẹ kiếp, đúng là tức chết đi được!
3.
Hà Man đổ ngũ cốc ra bát, trộn sữa tươi lạnh rồi nhai vài miếng lấy lệ, cảm thấy dạ dày ổn hơn một chút, sau đó dựa vào ghế sô-pha, thẫn thờ cả buổi trưa.
Ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến tâm trạng con người ta được bộc lộ rõ nét. Cô chầm chậm nhắm mắt. Sự nhiệt tình và rung động của buổi tối hôm qua khi cô đứng chờ anh ở cổng giờ đã hoàn toàn tan biến, Hà Man bắt đầu thử nghĩ về tình cảnh của mình hiện tại.
Tạ Vũ có tin mình bị mất trí thật không? Cô cố gắng không chú ý đến hàng loạt những cử chỉ đầy tính cảnh giác và né tránh của Tạ Vũ, không muốn những cảm xúc đó ảnh hưởng đến tư duy của mình.
Ly hôn rồi mà, có cảm giác xa cách với mình cũng là điều bình thường, có bạn gái mới… cũng là chuyện bình thường.
Bạn gái mới. Hà Man cắn chặt môi. Khi còn yêu nhau, đã không biết bao nhiêu lần cô hỏi đến những vấn đề vô vị như thế, chẳng hạn nếu một ngày nào đó cô bị bệnh, hoặc chết vì tai nạn xe cộ hay máy bay gì đó, liệu Tạ Vũ có yêu người con gái khác không, cô gái đó liệu có giống cô hay không… Hai người đang yêu nhau say đắm, làm sao có thể suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này chứ. Mỗi lần cô nhắc đến chữ “chết”, Tạ Vũ lại “xùy xùy”, bảo phỉ phui cái mồm và lẩm bẩm cầu xin trời Phật phù hộ, tha thứ cho cô vợ trót dại miệng của mình.
Tạ Vũ từng nói, nếu cô chết, anh ấy sẽ cùng chết theo chứ làm sao có thể tìm được ai khác chứ? Có người nào hơn được cô đâu.
Ai hơn được cô chứ? Hai dòng nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi, từ từ lăn dài trên má Hà Man.
Cô hy vọng khi chớp mắt tỉnh dậy, tất cả đều chỉ là một giấc mộng, cô vẫn đang ngồi trên chuyến bay đến vùng biển hè hưởng tuần trăng mật, Tạ Vũ ngồi bên cạnh ngáy vang như sấm. Cô lay anh dậy, nói rằng cô mơ thấy 5 năm sau anh có tình yêu mới, rồi sau đó cấu véo anh túi bụi.
Nhưng mọi thứ đã không thể quay trở lại nữa. Giờ đây cô phải đối mặt với một Tạ Vũ vừa xa lạ vừa khách sáo, hơn nữa cô còn cố gắng tự nhủ phải kiềm chế, phải lý trí, không được ăn nói hàm hồ.
Trước mặt anh, dường như cô đã không còn tư cách để ăn nói hàm hồ.
Chưa bao giờ cô thấy bộ dạng lãnh đạm như vậy của Tạ Vũ. Khi xưa lần đầu tiên cô và anh gặp nhau tại thành phố này, cứ vậy mà cảm mến nhau, rồi bỗng nhiên yêu nhau, cãi cọ, giận dỗi… cứ vậy vài năm, rồi kết hôn…
Bỗng nhiên giờ chẳng còn gì nữa.
Giữa họ không trải qua quá trình theo đuổi lẫn nhau, tất cả cứ tự nhiên như nước chảy xuôi dòng, giống như một cặp trời sinh. Từ trước đến nay Hà Man với chị gái như hình với bóng, sống nương tựa vào nhau, cảm giác dựa dẫm và thân mật đó tự nhiên chuyển hết sang Tạ Vũ, không có bất kỳ một sơ suất hay kẽ hở nào.
Chẳng trách giờ đối diện với một Tạ Vũ như vậy, chân tay cô lại trở nên thừa thãi, luống cuống.
Cô mất trí thì sao chứ, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là một Hà Man đã từng ly hôn với anh mà thôi.
Hà Man bật dậy từ ghế sô-pha.
Cô muốn phản kích.
Nếu phải ở đây đoán già đoán non làm thế nào để trở thành một người đàn bà thép của năm 2012, chi bằng hãy cứ tự nhiên là chính mình. Dù trong mắt của mọi người trên thế giới này, cô là phiên bản Hà Man 2012 thì có làm sao, kiểu gì cũng có một ngày cô sẽ khiến mọi người phải thừa nhận, cô là Hà Man phiên bản năm 2007, ngọt ngào, thoải mái, dễ thương, đáng yêu, không thể là một người giả tạo.
Huống hồ bây giờ, đến kẻ khờ cũng có thể nhìn ra Hà Man phiên bản 2012 là một người đàn bà không thể khiến ai thích nổi.
4.
Hà Man lấy một vali từ trên nóc tủ quần áo trong phòng Tạ Vũ, kéo nó ra khỏi nhà rồi gọi taxi, trở về căn nhà cô thuê.
Khi cô hăm hở nhét quần áo của mình vào vali, bỗng một sự sợ hãi lướt qua. Tối qua Tạ Vũ không hề nhắc đến chuyện cô có thể ở đó bao lâu – có lẽ cũng chào đón cô về nhà, cũng có thể do tối qua đã quá muộn, nên để cô lưu lại tạm một đêm.
Sao nghĩ đi nghĩ lại đều thấy mình như kẻ đến sau thế nhỉ.
Ngoài biết lắng nghe ra, Hà Man còn có một ưu điểm nữa, đó là da mặt cô đã dày lên, có thể bỏ ngoài tai mọi lời nói cũng như thái độ của người khác.
Hà Man sắp xếp đầy một vali quần áo mùa hè và giày dép, lấy thêm mấy hộp kem dưỡng da và bộ trang điểm trên bàn phấn nhét vào túi xách, sau đó nặng nhọc xách túi to túi nhỏ quay trở lại nhà Tạ Vũ. Giờ là nhà của cô. Đương nhiên trước đây cũng vậy và sau này cũng thế.
Hà Man xếp tất cả quần áo vào trong tủ, thu dọn xong xuôi nhìn đồng hồ đã điểm 4 giờ chiều. Cô xuống tầng vào phòng bếp, ngó nghiêng một hồi, từ hiện trạng bếp núc mà phỏng đoán, căn nhà này rất ít khi nổi lửa, trong tủ lạnh thức ăn nhanh chiếm đa số.
Cô nhớ lại tối qua trước khi đi ngủ Tạ Vũ hâm cho cô một cốc sữa nóng, Hà Man đã nhân cơ hội đó hỏi bạn gái mới của anh có biết nấu ăn không. Dường như Tạ Vũ không muốn nói đến cô gái ấy trước mặt Hà Man, chỉ trả lời nhát gừng. “Cô ấy không biết nấu cơm.”
Cũng chẳng hiểu sao, khi trông thấy căn phòng bếp rộng rãi thế này cô lại muốn nấu cơm đến thế. Năm 2012 thì có sao, khoa học kỹ thuật vẫn chưa tiến bộ đến mức phát minh ra hẳn người máy chuyên để nấu cơm rửa bát chứ? Nếu không nổi lửa lên thì sao gọi là nhà mình được, sao có cảm giác thân thuộc đoàn tụ chứ.
Cô cầm chìa khóa, bước ra khỏi cửa.
Mất trí nhớ quả thật gây ra nhiều bất tiện cho cuộc sống. Bước ra khỏi khu nhà của mình, Hà Man mới nhận ra xung quanh đã thay đổi quá nhiều, siêu thị nhỏ trước đây hay đến mua đồ đã không còn nữa, cô chặn một người đi đường hỏi quanh đây có siêu thị lớn nào không, họ chỉ trỏ một hồi, cuối cùng cảm thấy quá phiền phức, lẳng lặng ném một câu. “Cô tra trên mạng ấy, hoặc có thể dùng Baidu map[1] để chỉ đường có phải dễ không?”
[1] Baidu map: tương tự Google map, là bản đồ điện tử trực tuyến.
Anh trai ơi, anh nói tiếng người đi có được không hả? Hà Man đứng im một chỗ, hơi nóng ban ngày của mùa hè tích lũy trong nền đất, lựa lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi bắt đầu phát huy tối đa uy quyền của mình. Hà Man đưa tay lau mồ hôi trên trán, quyết định hỏi tiếp.
Cuối cùng cũng đã nhìn thấy biển hiệu Walmart, Hà Man xúc động suýt rơi nước mắt, bước nhanh vào đại sảnh mát lạnh của siêu thị, toàn thân như được sống lại. Cũng may 5 năm qua đi, quy cách mua đồ trong siêu thị cũng không có nhiều thay đổi lớn, Hà Man đẩy xe đi qua đi lại, trong lòng có chút an tâm.
Một số mặt hàng trước đây cô thích giờ đã không thấy bán, một số mặt hàng đã thay nhãn mác, suýt nữa không nhận ra. Nhiều sản phẩm mới khiến cô cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, dạo một vòng quanh siêu thị, xe chở đồ đã chất đầy ắp.
Khi thanh toán, xếp hàng trước cô là một đôi tình nhân đang tranh luận với nhau. Cô gái cúi người cầm lên một hộp nhỏ hình chữ nhật trong giỏ hàng nhìn chàng trai đầy nghi hoặc. “Anh mua nhiều kẹo cao su vậy để làm gì?”
Cậu ta huýt sáo, đang định nở nụ cười hắc ám, định thần nhìn lại nhãn hộp trong tay cô gái, kêu thất thanh. “Chết cha, là kẹo cao su thật sao. Anh định mua bao cao su mà! Đóng gói kiểu này đúng là hù dọa nhau quá!”
Mặt cô gái bỗng chốc đỏ nhừ quả cà chua, hậm hực sút cho anh chàng một cú, quay người để hộp kẹo cao su lên quầy.
Cậu con trai chen qua người Hà Man, vừa chạy vừa ngoái đầu nói với lại cùng cô gái. “Chờ chút, để anh chạy đi lấy hai hộp.”
Cô gái tức giận đùng đùng quay đi, không ngờ chạm phải ánh mắt Hà Man. Hà Man cười tỏ vẻ thiện ý, khuôn mặt cô gái vừa bình tĩnh đã đỏ bừng trở lại.
Hà Man mím môi nén cười, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng trước lúc đi hưởng tuần trăng mật, cô và Tạ Vũ cùng đi siêu thị để mua đồ dùng cần phải mang theo. Đi ngang qua một giá hàng, bỗng Tạ Vũ kéo Hà Man, thì thào. “Đợi anh một chút, anh phải đi mua một thứ rất quan trọng.”
Hà Man ngơ ngác nhìn Tạ Vũ đứng trước giá hàng, bỗng chốc chợt hiểu.
“Đồ lưu manh!” Cô đỏ bừng mặt, nghiến răng mắng.
“Gì mà lưu manh chứ, em không hiểu à, cái này là sản phẩm dùng để kế hoạch hóa sinh đẻ, Nhà nước cũng ủng hộ đấy!”
“Ủng hộ cái đầu anh!” Hà Man đẩy xe quay người bước đi, chỉ sợ những người xung quanh biết được giữa họ có mối quan hệ nào đó. Mấy phút sau Tạ Vũ đuổi kịp, vứt mấy hộp nhỏ màu sắc sặc sỡ vào xe đẩy. “Anh làm gì thế, chỉ biết mình anh thôi à, làm như những đồ này một mình em có thể dùng được vậy…”
Ký ức quá thân thiết, đối với cô, dường như đó là chuyện mới xảy ra một tháng trước mà thôi. Nhưng đối với Tạ Vũ thì có lẽ chuyện đó đã từ kiếp trước rồi.
Tên lưu manh từng ôm eo cô đi dạo vòng quanh siêu thị, giờ chỉ cười với cô nụ cười xã giao mà thôi, tưởng như cô có thể cắn xé người khác không bằng, lúc nào anh cũng cảnh giác và xa cách, Hà Man lại thấy tim nhói đau, đau đến không cất nổi thành lời.
Hà Man vẫn còn đang mải gặm nhấm nỗi hoảng hốt, nhân viên thu ngân đã bắt đầu thanh toán đến lượt của cô.
Cô cố gắng xua đuổi những tạp niệm khỏi đầu, cúi người xếp đồ trong xe lên quầy thu ngân, nhẩm tính một chút giá tiền, rồi lại nhìn ví tiền, mới phát hiện tiền mặt mình mang theo không đủ.
Thế thì quẹt thẻ vậy.
Nhìn xấp thẻ trong ví, Hà Man hoảng hốt thật sự.
Cô có thẻ tín dụng của ngân hàng Ngoại thương sao? Lại cả ngân hàng Giao thông nữa, mà lại đều là thẻ vàng… Tiếc thay, cô không nhớ mật mã một thẻ nào cả.
Nhân viên thu ngân nhanh nhẹn quét mã vạch trên từng sản phẩm, chiếc máy trong tay kêu “tinh tinh” tựa như tiếng chuông đòi mạng.
Giờ chỉ còn cách thử loạn các mật mã thôi. Hà Man gõ vài lần, mấy mật mã đó đều không đúng, ánh mắt của nhân viên thu ngân rõ ràng lộ chút không hài lòng.
Những người xếp hàng đợi phía sau cô bắt đầu sốt ruột, thỉnh thoảng lại ngoái cổ lên nhìn, dường như muốn tìm hiểu rõ xem chuyện gì đang xảy ra. Hà Man nhìn đống đồ chất như núi trên mặt bàn thu ngân, cuống đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Cô muốn gọi điện cho Tạ Vũ, nhưng điện thoại lại chưa mua.
“Để tôi thử lại lần cuối xem sao, nếu không được, tôi không mua những thứ này nữa.”
Khi Hà Man nhìn vào mắt nhân viên thu ngân nói câu đó, cô cảm nhận một cách sâu sắc rằng, đến một câu mất mặt như thế mà cô cũng thốt ra được trước mặt bàn dân thiên hạ, vậy thì sợ gì nữa mà không mở miệng? Tối nay cô nhất định phải nói rõ cho Tạ Vũ biết, cô muốn quay trở lại, tiếp tục ở trong ngôi nhà mình đã gắn bó lâu nay, đó cũng là lẽ chính đáng.
Lần cuối cùng đưa tay nhấn lên phím của máy quét thẻ, ngón tay cô run bần bật.
Thử xem sao… thử tổ hợp số này xem có khớp không.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt” phát ra từ máy quét, tim cô mới trở lại nhịp đập bình thường. Nhìn tờ phiếu thanh toán nhỏ dài đang được in ra, cô thấy khi xưa nhận được giấy thông báo trúng tuỵển Đại học cũng chẳng sung sướng đến thế.
Khi bước ra khỏi siêu thị, mặt trời đã xuống núi. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời chuyển sang màu xám sẫm, tự nhiên một cảm giác lạ lẫm, không thật ùa đến.
Từ giây phút tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô luôn chìm trong mộng tưởng như vậy. Bác sĩ chữa trị chính, Hà Kỳ, Tạ Vũ… ai cũng nói cho cô hay môt đống sự kiện, một mớ sự thực yêu cầu cô phải chấp nhận, nhưng nó giống như một vở kịch tồi, cô không thể nhớ nổi câu thoại tiếp theo là gì cả.
Tại giờ khắc này, khi trải qua “giây phút sinh tử” trước quầy thu ngân, cô – dù là Hà Man của quá khứ hay hiện tại – mới thật sự bắt đầu một cuộc sống mới cho mình, một người cần đối diện và giải quyết tất cả những vấn đề của bản thân.
Một lần nữa, cô lại đứng trên con lộ rải nhựa đường của hiện thực.
Ngay từ đầu đã ẩn giấu một kho vũ khí nguy
hiểm, chỉ thể hiện mặt tích cực nhất, đẹp nhất
của mình, một thời gian sau thì chao ôi, xì hơi,
ợ khan, tất cả đều không thèm kỵ húy nữa, đã
hiểu rõ bạn đời như thuộc cả dấu chỉ tay của
mình, và lúc ấy – kho vũ khí nguy hiểm mới
dần dần ngấm vào bộ mặt giả tạo vẫn thường
dành cho người ta ngắm nghía kia,
tan vào trong huyết quản.
1.
Khi Hà Man tỉnh giấc, trời đã sáng từ bao giờ. Đồng hồ trên đầu giường báo 9 rưỡi. Cô không biết Tạ Vũ đã đi làm chưa, nhưng cũng không dám bước chân xuống tầng để nghe ngóng mà chạy vội chạy vàng vào nhà vệ sinh, quyết định phải tắm rửa trước.
Không thể để anh ấy nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác lôi thôi và khuôn mặt bóng nhẫy dầu của mình được, hơi thở và cả gỉ mắt nữa… ôi, không thể.
Nhiều năm trước, khi hai người mới bắt đầu sống chung, cứ buổi sáng, Hà Man lại len lén thức dậy, đánh răng rửa mặt xong lại tiếp tục vào nằm, làm ra vẻ “mặt thì ngái ngủ mà mắt môi vẫn tươi rói.” Mãi đến một hôm rốt cuộc không tiếp diễn nổi nữa, cô đã bị lộ bản mặt mộc của mình.
Làm gì có người nào vừa mới ngủ dậy mà dã sạch sẽ xinh đẹp đến vậy chứ – sau khi biết chân tướng sự việc, Tạ Vũ bừng tỉnh ngộ.
Tình yêu cuối cùng có phải là vậy không? Từ đầu đã ẩn giấu một kho vũ khí nguy hiểm, thể hiện mặt tích cực nhất, đẹp nhất của mình, một thời gian sau thì chao ôi, xì hơi, ợ khan, tất cảđều không thèm kỵ húy nữa, đã hiểu rõ bạn đời như thuộc cả dấu chỉ tay của mình, và lúc ấy -kho vũ khí nguy hiểm mới dần dần ngấm vào bộ mặt giả tạo vẫn thường dành cho người ta ngắm nghía kia, tan vào trong huyết quản.
Giờ bỗng nhiên mọi thứ quay trở lại.
Hà Man nhìn mình trong gương, nhìn thật lâu. Đúng là đã già đi thật, cố đưa tay khẽ sờ lên mặt. Dù không rõ nét lắm, nhưng khuôn mặt và đôi mắt đã hằn lên chút dấu tích của thời gian.
Con người không thể chống chọi lại được với thời gian, mới chỉ một hai ngày cô đã buộc phải học cách chấp nhận sự thật đó.
Hà Man không muốn nghĩ nhiều nữa, quay đầu đi thẳng vào phòng tắm, vừa vặn vòi hoa sen liền bị nóng bỏng kêu lên thất thanh.
Thì ra vòi hoa sen trong phòng tắm có nút tắt bật trái ngược nhau, bình thường những nhà khác khi vặn sang trái là nước nóng, vặn sang phải là nước lạnh. Nhưng nhà họ thì hoàn toàn ngược lại, Hà Man vốn đã quen với sự ngược đời đó, nhưng lần này thì quên mất.
Hà Man bật cười. Hôm qua nói chuyện với Tạ Vũ về ban công ngoài phòng bếp gì đó… chắc đã cải tạo lại rồi. Cô dặn lòng nhớ kỹ, sau đó vặn đi vặn lai vài lần để không còn bị nhầm nữa.
Cô cảm thấy thật ra từ trước đến nay bản thân mình cũng có một ưu điểm rất lớn, đó chính là biết lắng nghe, phân biệt phải trái.
Tắm xong, cô quấn khăn, chăm chú nhìn mình trong gương một lần nữa, sau đó theo thói quen đưa tay lên bệ bồn rửa tay lấy đồ. Mấy cái lọ này, sao không quen thuộc chút nào thế nhỉ.
Hà Man chăm chú đọc từng thành phần được in trên nhãn lọ bằng tiếng Trung và tiếng Anh, lẩm bẩm. “Đây có phải dành cho tuổi mình dùng đâu.”
Tuổi của mình… Lòng cô bỗng dấy lên một niềm chua xót.
Chắc đó là đồ của “bạn gái” Tạ Vũ. Cô phát hiện ra rằng, càng đối mặt với nhiều sự kích động, cô lại càng thấy mình bình tĩnh. Mà không bình tĩnh cũng không được, trên danh nghĩa cô là người đang vượt thời gian, từ quá khứ đến một tương lai ngập tràn những sản phẩm khoa học công nghệ hiện đại và vẫn chưa thể thích ứng nổi với những niềm vui và nỗi sợ hàng ngày. Chỉ là một người bạn gái thôi mà, không đến nỗi khiến cô phải cảm thấy tổn thương thế chứ.
Lạ thật.
Hà Man nắm chặt lọ kem nhỏ, chỉ ước được như những cảnh phim võ hiệp, có thể dùng sức mạnh của lòng bàn tay để bóp nó vỡ nát.
2.
Khi xuống tầng, quả nhiên cô phát hiện Tạ Vũ đã đi làm từ lâu rồi.
Trên bệ rửa tay trong phòng bếp, cô nhìn thấy tờ giấy Tạ Vũ dùng chìa khóa phòng bếp chèn lên. “Anh đi trước đây, em ngủ thêm chút nữa nhé. Trong tủ bếp bên trái có ngũ cốc, tủ lạnh có sữa và hoa quả tươi, trong tủ đông có hoành thánh và kem đấy. Điện thoại của anh là 186-1908-1328, hoặc em có thể gọi đến công ty, nhờ tổng đài chuyển máy cho anh. Dưới bàn trà trong phòng khách có ví tiền cũ đấy, bên trong có tiền mặt, nếu không đủ tiền em có thể lấy. Anh sẽ gọi điện cho chị Hà Kỳ đến đón em. Yên tâm.”
Đuổi em đi sao?
Lòng Hà Man bỗng nặng trịch. Cô muốn nhắn tin chửi Tạ Vũ là đồ khốn kiếp, nhưng lúc này mới sực nhớ mình chưa mua điện thoại mới, chỉ có thể dùng máy bàn gọi cho anh ấy mà thôi.
Hay là không nói gì với anh ta nhỉ… mất mặt lắm. Hà Man sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách, cuối cùng quyết định ăn một chút gì dó, kết quả vừa mở ngăn kéo tủ bếp liền trông thấy đôi bông tai của “bạn gái” mà Tạ Vũ hôm qua trong lúc hoang mang đã cất vào đó.
Hà Man đóng sầm ngăn kéo lại.
Mẹ kiếp, đúng là tức chết đi được!
3.
Hà Man đổ ngũ cốc ra bát, trộn sữa tươi lạnh rồi nhai vài miếng lấy lệ, cảm thấy dạ dày ổn hơn một chút, sau đó dựa vào ghế sô-pha, thẫn thờ cả buổi trưa.
Ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến tâm trạng con người ta được bộc lộ rõ nét. Cô chầm chậm nhắm mắt. Sự nhiệt tình và rung động của buổi tối hôm qua khi cô đứng chờ anh ở cổng giờ đã hoàn toàn tan biến, Hà Man bắt đầu thử nghĩ về tình cảnh của mình hiện tại.
Tạ Vũ có tin mình bị mất trí thật không? Cô cố gắng không chú ý đến hàng loạt những cử chỉ đầy tính cảnh giác và né tránh của Tạ Vũ, không muốn những cảm xúc đó ảnh hưởng đến tư duy của mình.
Ly hôn rồi mà, có cảm giác xa cách với mình cũng là điều bình thường, có bạn gái mới… cũng là chuyện bình thường.
Bạn gái mới. Hà Man cắn chặt môi. Khi còn yêu nhau, đã không biết bao nhiêu lần cô hỏi đến những vấn đề vô vị như thế, chẳng hạn nếu một ngày nào đó cô bị bệnh, hoặc chết vì tai nạn xe cộ hay máy bay gì đó, liệu Tạ Vũ có yêu người con gái khác không, cô gái đó liệu có giống cô hay không… Hai người đang yêu nhau say đắm, làm sao có thể suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này chứ. Mỗi lần cô nhắc đến chữ “chết”, Tạ Vũ lại “xùy xùy”, bảo phỉ phui cái mồm và lẩm bẩm cầu xin trời Phật phù hộ, tha thứ cho cô vợ trót dại miệng của mình.
Tạ Vũ từng nói, nếu cô chết, anh ấy sẽ cùng chết theo chứ làm sao có thể tìm được ai khác chứ? Có người nào hơn được cô đâu.
Ai hơn được cô chứ? Hai dòng nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi, từ từ lăn dài trên má Hà Man.
Cô hy vọng khi chớp mắt tỉnh dậy, tất cả đều chỉ là một giấc mộng, cô vẫn đang ngồi trên chuyến bay đến vùng biển hè hưởng tuần trăng mật, Tạ Vũ ngồi bên cạnh ngáy vang như sấm. Cô lay anh dậy, nói rằng cô mơ thấy 5 năm sau anh có tình yêu mới, rồi sau đó cấu véo anh túi bụi.
Nhưng mọi thứ đã không thể quay trở lại nữa. Giờ đây cô phải đối mặt với một Tạ Vũ vừa xa lạ vừa khách sáo, hơn nữa cô còn cố gắng tự nhủ phải kiềm chế, phải lý trí, không được ăn nói hàm hồ.
Trước mặt anh, dường như cô đã không còn tư cách để ăn nói hàm hồ.
Chưa bao giờ cô thấy bộ dạng lãnh đạm như vậy của Tạ Vũ. Khi xưa lần đầu tiên cô và anh gặp nhau tại thành phố này, cứ vậy mà cảm mến nhau, rồi bỗng nhiên yêu nhau, cãi cọ, giận dỗi… cứ vậy vài năm, rồi kết hôn…
Bỗng nhiên giờ chẳng còn gì nữa.
Giữa họ không trải qua quá trình theo đuổi lẫn nhau, tất cả cứ tự nhiên như nước chảy xuôi dòng, giống như một cặp trời sinh. Từ trước đến nay Hà Man với chị gái như hình với bóng, sống nương tựa vào nhau, cảm giác dựa dẫm và thân mật đó tự nhiên chuyển hết sang Tạ Vũ, không có bất kỳ một sơ suất hay kẽ hở nào.
Chẳng trách giờ đối diện với một Tạ Vũ như vậy, chân tay cô lại trở nên thừa thãi, luống cuống.
Cô mất trí thì sao chứ, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là một Hà Man đã từng ly hôn với anh mà thôi.
Hà Man bật dậy từ ghế sô-pha.
Cô muốn phản kích.
Nếu phải ở đây đoán già đoán non làm thế nào để trở thành một người đàn bà thép của năm 2012, chi bằng hãy cứ tự nhiên là chính mình. Dù trong mắt của mọi người trên thế giới này, cô là phiên bản Hà Man 2012 thì có làm sao, kiểu gì cũng có một ngày cô sẽ khiến mọi người phải thừa nhận, cô là Hà Man phiên bản năm 2007, ngọt ngào, thoải mái, dễ thương, đáng yêu, không thể là một người giả tạo.
Huống hồ bây giờ, đến kẻ khờ cũng có thể nhìn ra Hà Man phiên bản 2012 là một người đàn bà không thể khiến ai thích nổi.
4.
Hà Man lấy một vali từ trên nóc tủ quần áo trong phòng Tạ Vũ, kéo nó ra khỏi nhà rồi gọi taxi, trở về căn nhà cô thuê.
Khi cô hăm hở nhét quần áo của mình vào vali, bỗng một sự sợ hãi lướt qua. Tối qua Tạ Vũ không hề nhắc đến chuyện cô có thể ở đó bao lâu – có lẽ cũng chào đón cô về nhà, cũng có thể do tối qua đã quá muộn, nên để cô lưu lại tạm một đêm.
Sao nghĩ đi nghĩ lại đều thấy mình như kẻ đến sau thế nhỉ.
Ngoài biết lắng nghe ra, Hà Man còn có một ưu điểm nữa, đó là da mặt cô đã dày lên, có thể bỏ ngoài tai mọi lời nói cũng như thái độ của người khác.
Hà Man sắp xếp đầy một vali quần áo mùa hè và giày dép, lấy thêm mấy hộp kem dưỡng da và bộ trang điểm trên bàn phấn nhét vào túi xách, sau đó nặng nhọc xách túi to túi nhỏ quay trở lại nhà Tạ Vũ. Giờ là nhà của cô. Đương nhiên trước đây cũng vậy và sau này cũng thế.
Hà Man xếp tất cả quần áo vào trong tủ, thu dọn xong xuôi nhìn đồng hồ đã điểm 4 giờ chiều. Cô xuống tầng vào phòng bếp, ngó nghiêng một hồi, từ hiện trạng bếp núc mà phỏng đoán, căn nhà này rất ít khi nổi lửa, trong tủ lạnh thức ăn nhanh chiếm đa số.
Cô nhớ lại tối qua trước khi đi ngủ Tạ Vũ hâm cho cô một cốc sữa nóng, Hà Man đã nhân cơ hội đó hỏi bạn gái mới của anh có biết nấu ăn không. Dường như Tạ Vũ không muốn nói đến cô gái ấy trước mặt Hà Man, chỉ trả lời nhát gừng. “Cô ấy không biết nấu cơm.”
Cũng chẳng hiểu sao, khi trông thấy căn phòng bếp rộng rãi thế này cô lại muốn nấu cơm đến thế. Năm 2012 thì có sao, khoa học kỹ thuật vẫn chưa tiến bộ đến mức phát minh ra hẳn người máy chuyên để nấu cơm rửa bát chứ? Nếu không nổi lửa lên thì sao gọi là nhà mình được, sao có cảm giác thân thuộc đoàn tụ chứ.
Cô cầm chìa khóa, bước ra khỏi cửa.
Mất trí nhớ quả thật gây ra nhiều bất tiện cho cuộc sống. Bước ra khỏi khu nhà của mình, Hà Man mới nhận ra xung quanh đã thay đổi quá nhiều, siêu thị nhỏ trước đây hay đến mua đồ đã không còn nữa, cô chặn một người đi đường hỏi quanh đây có siêu thị lớn nào không, họ chỉ trỏ một hồi, cuối cùng cảm thấy quá phiền phức, lẳng lặng ném một câu. “Cô tra trên mạng ấy, hoặc có thể dùng Baidu map[1] để chỉ đường có phải dễ không?”
[1] Baidu map: tương tự Google map, là bản đồ điện tử trực tuyến.
Anh trai ơi, anh nói tiếng người đi có được không hả? Hà Man đứng im một chỗ, hơi nóng ban ngày của mùa hè tích lũy trong nền đất, lựa lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi bắt đầu phát huy tối đa uy quyền của mình. Hà Man đưa tay lau mồ hôi trên trán, quyết định hỏi tiếp.
Cuối cùng cũng đã nhìn thấy biển hiệu Walmart, Hà Man xúc động suýt rơi nước mắt, bước nhanh vào đại sảnh mát lạnh của siêu thị, toàn thân như được sống lại. Cũng may 5 năm qua đi, quy cách mua đồ trong siêu thị cũng không có nhiều thay đổi lớn, Hà Man đẩy xe đi qua đi lại, trong lòng có chút an tâm.
Một số mặt hàng trước đây cô thích giờ đã không thấy bán, một số mặt hàng đã thay nhãn mác, suýt nữa không nhận ra. Nhiều sản phẩm mới khiến cô cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, dạo một vòng quanh siêu thị, xe chở đồ đã chất đầy ắp.
Khi thanh toán, xếp hàng trước cô là một đôi tình nhân đang tranh luận với nhau. Cô gái cúi người cầm lên một hộp nhỏ hình chữ nhật trong giỏ hàng nhìn chàng trai đầy nghi hoặc. “Anh mua nhiều kẹo cao su vậy để làm gì?”
Cậu ta huýt sáo, đang định nở nụ cười hắc ám, định thần nhìn lại nhãn hộp trong tay cô gái, kêu thất thanh. “Chết cha, là kẹo cao su thật sao. Anh định mua bao cao su mà! Đóng gói kiểu này đúng là hù dọa nhau quá!”
Mặt cô gái bỗng chốc đỏ nhừ quả cà chua, hậm hực sút cho anh chàng một cú, quay người để hộp kẹo cao su lên quầy.
Cậu con trai chen qua người Hà Man, vừa chạy vừa ngoái đầu nói với lại cùng cô gái. “Chờ chút, để anh chạy đi lấy hai hộp.”
Cô gái tức giận đùng đùng quay đi, không ngờ chạm phải ánh mắt Hà Man. Hà Man cười tỏ vẻ thiện ý, khuôn mặt cô gái vừa bình tĩnh đã đỏ bừng trở lại.
Hà Man mím môi nén cười, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng trước lúc đi hưởng tuần trăng mật, cô và Tạ Vũ cùng đi siêu thị để mua đồ dùng cần phải mang theo. Đi ngang qua một giá hàng, bỗng Tạ Vũ kéo Hà Man, thì thào. “Đợi anh một chút, anh phải đi mua một thứ rất quan trọng.”
Hà Man ngơ ngác nhìn Tạ Vũ đứng trước giá hàng, bỗng chốc chợt hiểu.
“Đồ lưu manh!” Cô đỏ bừng mặt, nghiến răng mắng.
“Gì mà lưu manh chứ, em không hiểu à, cái này là sản phẩm dùng để kế hoạch hóa sinh đẻ, Nhà nước cũng ủng hộ đấy!”
“Ủng hộ cái đầu anh!” Hà Man đẩy xe quay người bước đi, chỉ sợ những người xung quanh biết được giữa họ có mối quan hệ nào đó. Mấy phút sau Tạ Vũ đuổi kịp, vứt mấy hộp nhỏ màu sắc sặc sỡ vào xe đẩy. “Anh làm gì thế, chỉ biết mình anh thôi à, làm như những đồ này một mình em có thể dùng được vậy…”
Ký ức quá thân thiết, đối với cô, dường như đó là chuyện mới xảy ra một tháng trước mà thôi. Nhưng đối với Tạ Vũ thì có lẽ chuyện đó đã từ kiếp trước rồi.
Tên lưu manh từng ôm eo cô đi dạo vòng quanh siêu thị, giờ chỉ cười với cô nụ cười xã giao mà thôi, tưởng như cô có thể cắn xé người khác không bằng, lúc nào anh cũng cảnh giác và xa cách, Hà Man lại thấy tim nhói đau, đau đến không cất nổi thành lời.
Hà Man vẫn còn đang mải gặm nhấm nỗi hoảng hốt, nhân viên thu ngân đã bắt đầu thanh toán đến lượt của cô.
Cô cố gắng xua đuổi những tạp niệm khỏi đầu, cúi người xếp đồ trong xe lên quầy thu ngân, nhẩm tính một chút giá tiền, rồi lại nhìn ví tiền, mới phát hiện tiền mặt mình mang theo không đủ.
Thế thì quẹt thẻ vậy.
Nhìn xấp thẻ trong ví, Hà Man hoảng hốt thật sự.
Cô có thẻ tín dụng của ngân hàng Ngoại thương sao? Lại cả ngân hàng Giao thông nữa, mà lại đều là thẻ vàng… Tiếc thay, cô không nhớ mật mã một thẻ nào cả.
Nhân viên thu ngân nhanh nhẹn quét mã vạch trên từng sản phẩm, chiếc máy trong tay kêu “tinh tinh” tựa như tiếng chuông đòi mạng.
Giờ chỉ còn cách thử loạn các mật mã thôi. Hà Man gõ vài lần, mấy mật mã đó đều không đúng, ánh mắt của nhân viên thu ngân rõ ràng lộ chút không hài lòng.
Những người xếp hàng đợi phía sau cô bắt đầu sốt ruột, thỉnh thoảng lại ngoái cổ lên nhìn, dường như muốn tìm hiểu rõ xem chuyện gì đang xảy ra. Hà Man nhìn đống đồ chất như núi trên mặt bàn thu ngân, cuống đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Cô muốn gọi điện cho Tạ Vũ, nhưng điện thoại lại chưa mua.
“Để tôi thử lại lần cuối xem sao, nếu không được, tôi không mua những thứ này nữa.”
Khi Hà Man nhìn vào mắt nhân viên thu ngân nói câu đó, cô cảm nhận một cách sâu sắc rằng, đến một câu mất mặt như thế mà cô cũng thốt ra được trước mặt bàn dân thiên hạ, vậy thì sợ gì nữa mà không mở miệng? Tối nay cô nhất định phải nói rõ cho Tạ Vũ biết, cô muốn quay trở lại, tiếp tục ở trong ngôi nhà mình đã gắn bó lâu nay, đó cũng là lẽ chính đáng.
Lần cuối cùng đưa tay nhấn lên phím của máy quét thẻ, ngón tay cô run bần bật.
Thử xem sao… thử tổ hợp số này xem có khớp không.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt” phát ra từ máy quét, tim cô mới trở lại nhịp đập bình thường. Nhìn tờ phiếu thanh toán nhỏ dài đang được in ra, cô thấy khi xưa nhận được giấy thông báo trúng tuỵển Đại học cũng chẳng sung sướng đến thế.
Khi bước ra khỏi siêu thị, mặt trời đã xuống núi. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời chuyển sang màu xám sẫm, tự nhiên một cảm giác lạ lẫm, không thật ùa đến.
Từ giây phút tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô luôn chìm trong mộng tưởng như vậy. Bác sĩ chữa trị chính, Hà Kỳ, Tạ Vũ… ai cũng nói cho cô hay môt đống sự kiện, một mớ sự thực yêu cầu cô phải chấp nhận, nhưng nó giống như một vở kịch tồi, cô không thể nhớ nổi câu thoại tiếp theo là gì cả.
Tại giờ khắc này, khi trải qua “giây phút sinh tử” trước quầy thu ngân, cô – dù là Hà Man của quá khứ hay hiện tại – mới thật sự bắt đầu một cuộc sống mới cho mình, một người cần đối diện và giải quyết tất cả những vấn đề của bản thân.
Một lần nữa, cô lại đứng trên con lộ rải nhựa đường của hiện thực.