-
Chương 13: Em chỉ nhớ ra anh
Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là khát vọng
đối với sự lặp lại. Hà Man tin rằng, hiện giờ
mình đang hạnh phúc. Bởi cô vô cùng khao
khát được trải qua từng ngày như vậy trong
tương lai, không sợ cảm giác nhạt nhẽo vô vị,
cũng chẳng cần tìm kiếm cảm giác mới mẻ nào
khác, chỉ cần hai vợ chồng cứ như vậy, dần biến
thành hai ông bà lão, sống bình yên trong ngôi
nhà nhỏ này là đủ.
1.
Ba tháng sau. Giáng sinh.
Trong những ngày này, Danny mỗi khi gặp ai đều đúc kết kinh nghiệm cuộc đời của mình.
“Nếu bạn bè của cậu cằn nhằn về người yêu cũ của mình, tốt nhất chỉ nên tin một nửa, trượng nghĩa đến mấy cũng nên nhớ rằng: cười nhiều hơn, nói ít đi. Chính vì tớ quá ngu, quá ngây thơ, hùa vào cùng nó thêm mắm dặm muối, nói xấu chê bai đủ trò sau lưng con bé đó, lại còn làm ông mối giới thiệu bạn gái mới để nó cưa cẩm, cuối cùng thì sao? Bọn nó quay xừ lại với nhau rồi kìa!”
Nhìn đôi tình nhân đang đi phía trước, đó chính là những gì Danny đang cảm thấy trong lòng.
Anh mãi chửi thầm, đột nhiên thấy hình như có gì đó ươn ướt rơi bộp xuống mặt, liền đưa tay lên quệt…
“Cứt chim! Phát điên lên mất, đúng là xui tận mạng!” Danny ức chế kêu lên thành tiếng, Hà Man và Tạ Vũ đang đi phía trước nghe thấy liền quay lại.
Hà Man lục vội đồ đạc trong túi xách, chắc tìm giấy ăn để lau hộ. Danny thấy Hà Man sốt sắng như vậy, trong lòng cũng nguôi đi đôi phần, không ngờ cô ấy lại lôi ra… điện thoại của mình.
“Chị lấy điện thoại làm gì chứ?” Danny sửng sốt, ánh mắt bốc lửa nhìn về phía chiếc điện thoại, lúc này đang chuẩn bị vào chế độ chụp ảnh.
“Không có cơ hội lần thứ hai đâu.” Hà Man thích thú ngắm chuẩn. “Phải chụp tung ngay lên Blog mới được.”
2.
Người thân bạn bè đều vui mừng khi thấy hai người đã yên ấm trở lại, Tiểu Hoàn tít tận Nhật Bản gửi về một email với tiêu đề chỉ độc mỗi dãy chữ “Aaaaaaaaa” cùng mấy dấu chấm than đầy biểu cảm. Hà Kỳ thì rất trịnh trọng, ra vẻ đã sớm tiên liệu hết mọi chuyện, dường như không còn nhớ ra ngày trước ai đã từng đứng trước mặt cô em gái mình, ngay cả cái tên Tạ Vũ cũng không dám hé răng nhắc tới nửa lời nữa. Danny thì liên tục vẫy cờ trắng đầu hàng, ngày kỷ niệm kết hôn lần trước của hai người, anh đã tế nhị gọi Hà Man là “chị dâu”, cũng là người đầu tiên giữ vững lập trường trong đám bạn thân thiết của họ, nhìn cảnh hai người tình cũ không rủ cũng đến như bây giờ, anh thầm nghĩ công cuộc giới thiệu bạn gái mới cho Tạ Vũ coi như sớm đã đi tong…
Chỉ có những đồng nghiệp ở công ty là vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Không chỉ một người, ngày trước mỗi lần họp, không khí trong phòng căng thẳng kịch tính như phim hành động Mỹ, cảnh tượng hai người họ giơ nanh nhe vuốt cãi nhau nảy lửa chẳng kém gì việc tay không tháo bom nổ chậm hay đua xe trên đường cao tốc cả. Giờ thì yên lành hòa hợp hệt mấy phim tình cảm mùi mẫn trong nước, thật khó có thể hiểu được.
Không cãi nhau nữa thì còn có gì hay ho.
Hai nhân vật chính trong tâm bão lại không hiểu được bản thân có gì mà mọi người phải um sùm lên như vậy.
“Cảm giác khi tái hợp?” Đối diện với câu hỏi của Danny, Tạ Vũ nghiêm túc nghĩ ngợi một lát. “Đại khái là giống như trước nay vẫn chưa hề chia tay vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Nếu mà nói là có gì khác hơn không thì…” Tạ Vũ nở một nụ cười thật tươi với Danny. “Chỉ là vô cùng vui vẻ thôi.”
Đã bảo mà, đôi này tốt nhất là nên cầm tay nhau nhảy lầu chết quách đi cho xong. Danny nghiến răng ken két.
Để chúc mừng cho việc trùng phùng của cả hai, Tạ Vũ và Hà Man quyết định tổ chức một buổi tiệc Giáng sinh hoành tráng, mời mọi người đến chung vui.
Tuần trước Tạ Vũ tự tay mang về một cây thông Noel nhỏ, rồi đặt nó vào trong góc tường cạnh cửa sổ, Hà Man thì hào hứng chăng đầy những sợi tua lấp lánh và những món đồ trang trí đáng yêu lên phía trên.
Hà Man hài lòng chống tay đứng ngắm nghía thành quả của hai đứa, đột nhiên cảm thấy hình như quên mất thứ gì đó. Cô vào phòng khách hình như không phải chỉ để ngắm cây thông Noel, vào để lấy cái gì nhỉ?
“Sao thế? Dạo này em có vẻ hay quên vậy?” Tạ Vũ véo nhẹ mũi Hà Man.
“Gà!”
Hà Man nhớ ra mình quên chưa phết mật ong lên gà quay, liền hớt hải chạy vào trong bếp.
Cô đeo găng tay cách nhiệt, lấy gà ra khỏi lò nướng, bây giờ mới nhớ ra là vừa định vào phòng khách để lấy mật ong, sao giờ lại chạy vào tay không chứ? Hà Man vỗ vỗ trán, lại lật đật chạy ra phòng khách lần nữa, cuối cũng phủ được một lớp mật ong vàng mịn lên trên đĩa gà nướng, nhỏm qua nhìn lại thực đơn lần nữa, xem có quên làm món gì khác không.
“Bánh ngọt! Bánh ngọt!” Hà Man toát mồ hôi lạnh. Khách đã sắp đến cả, bây giờ mà chạy đi mua chắc phải cả tiếng mất.
“Lại – gì – nữa – thế?” Tạ Vũ nhìn vẻ hốt hoảng của vợ, nhăn mặt hỏi to.
“Bánh ngọt!” Hà Man sắp khóc đến nơi.
Tạ Vũ ôm đầu bất lực. “Trong tủ lạnh mà em. Một tiếng trước chính em bảo anh mang về, rồi tự tay cất tủ lạnh mà.”
“À, ừ!” Hà Man bẽn lẽn vỗ vỗ trán. “Lần đầu làm tiệc kiểu này, em loạn hết cả lên!”
Tạ Vũ dở khóc dở cười, đi đến sau lưng Hà Man, gác cằm lên đầu vợ.
“Vợ ơi, bữa nay toàn người nhà mà, đừng căng thẳng quá.”
“Anh nghĩ tố chất tâm lý của vợ mình kém thế sao! Chỉ là càng sợ quên lại càng dễ bị loạn thôi mà!”
Hà Man vừa nói vừa ngước nhìn hình dáng mình phản chiếu trên kính cửa tủ bếp, tóc tai bù xù, lại còn quên cả trang điểm nữa chứ, thấy vậy liền đẩy tay Tạ Vũ ra.
“Em còn chưa trang điểm nữa này! Nhanh, nhanh tránh ra, anh bỏ gà vào lại trong lò cho em, để em xử lý vụ này đã!”
“Lại còn cãi là không căng thẳng.” Nhìn Hà Man hớt hơ hớt hải chạy lên tầng, Tạ Vũ chỉ còn nước cau mày thở dài.
Anh bỗng muốn lấy một lon Coca, bèn đi ra tủ lạnh – vừa mở thì thấy tận ba hộp bánh ngọt đập vào mắt.
“… Sao cô ấy lại loạn đến thế này chứ? Cứ như chuẩn bị gặp mẹ chồng.” Tạ Vũ mồm méo xệch, cảm thán vài câu rồi đóng cửa tủ lại.
3.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, ngoài Danny, Tiểu Hoàn và vài người bạn thân ra, chị của Hà Man – Hà Kỳ cũng đã đến, còn mang theo cả chồng và cô con gái rất đáng yêu nữa, Mỹ Kỳ mới lên lớp 1. Cả chủ lẫn khách đều ăn uống rất vui vẻ.
Danny lần đầu tiên gặp con gái của Hà Kỳ, cảm thấy vô cùng thích thú, lúc ngồi luôn mồm trêu chọc cô bé, Tiểu Hoàn ngồi cạnh quan sát một cách khá căng thẳng.
“Mỹ Kỳ, có thấy anh đẹp trai không?” Danny mặt mày hớn hở.
“Mỹ Kỳ ngoan, phải gọi là chú Danny nhé, chú ý đang trêu kìa.”
Danny quắc mắt nhìn Tiểu Hoàn, không thèm để ý, tiếp tục hỏi cô bé. “Mỹ Kỳ, đã thi học kỳ xong chưa?”
“Chưa ạ!” Mỹ Kỳ cong môi. “Tháng sau cơ.”
“Thế Mỹ Kỳ học có giỏi không nào?”
Mỹ Kỳ gật đầu híp mắt cười, vô cùng đáng yêu, Hà Man ở bên cạnh mỉm cười thích thú.
Tạ Vũ ghét sát bên tai cô. “Không cần phải thèm, sau này rồi em cũng sẽ có.”
Hà Man đỏ mặt lườm chồng một cái.
“Vậy chú hỏi con một bài toán nhỏ nhé? Có tự tin không nào?”
Mỹ Kỳ tiếp tục gật đầu.
“Hơi khó đấy nhé, nghe cho kỹ. Mỹ Kỳ 6 tuổi, đúng không? Bây giờ chú lớn hơn con 25 tuổi, vậy 50 năm sau, chú lớn hơn con bao nhiêu tuổi?”
Đố mẹo, đúng là bắt nạt trẻ con. Tiểu Hoàn lấy khuỷu tay huých mạnh Danny một cái.
Mỹ Kỳ bắt đầu xòe tay ra cẩn thận đếm, trông rất thú vị. Hà Kỳ và chồng nhìn nhau cười trìu mến, thấy rất tự hào về cô con gái của mình.
“50 năm sau, con 56 tuổi, chú ơi, lúc đó…” Mỹ Kỳ tính mãi, cuối cùng cô bé tròn mắt, thật thà đáp. “Lúc đó chắc chú chết rồi ạ.”
Mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo, Danny chỉ biết nhăn mặt cười khổ.
4.
Sau khi ăn uống xong, Danny dẫn mọi người vào trong phòng khách, vẻ mặt rất bí hiểm.
“Mọi người, tiết mục chính tối nay chuẩn bị bắt đầu.”
Hà Man nhíu đầu. “Làm gì mà thần bí thế, không được làm mấy trò kỳ quặc đâu nhé, ở đây có trẻ con. Còn nữa, cấm không được làm bẩn nhà chị, anh chị dọn dẹp mãi mới sạch được thế này đấy.”
Danny không thèm để ý, lấy từ túi áo ra một chiếc DVD rồi giơ cao. “Mọi người, mọi người còn nhớ cảnh tượng lãng mạn khi anh Tạ Vũ cầu hôn với chị dâu 6 năm trước không?”
Danny còn chưa nói hết, mọi người đã vỗ tay ầm ầm. Hà Man đứng phắt dậy, định cướp DVD trong tay Danny.
Hà Man kêu lên. “Đừng! Đưa đây cho chị! Đừng có mở, ngố chết đi được!”
Chồng của Hà Kỳ chưa xem DVD này bao giờ, cười lớn sảng khoái, mọi người cùng nhau hô to. “Mở đi! Mở đi!”
“Sau đây, chính là thời khắc chứng kiến thiên tình sử của hai nhân vật chính ngày hôm nay!” Danny vừa nói, vừa cho đĩa vào đầu DVD.
6 năm trước.
Trước ống kính, Tạ Vũ đứng một mình trước hàng cây rậm rạp trong công viên. Tiểu Hoàn và một vài người bạn nữa thì tay xách nách mang đồ đạc, đứng xung quanh Tạ Vũ, anh đang chuẩn bị nốt những công đoạn cuối cùng.
“Hoa và bóng bay đâu?”
Tiểu Hoàn giơ cao túi trong tay đáp. “Có đây!”
Tạ Vũ lại hỏi. “Nhạc có chưa?”
Một người khác cười nói. “Trong điện thoại của cậu còn gì? Chẳng phải đã nói trước sao? Đến lúc đó chúng tớ sẽ trốn ở phía xa, nhạc bật lên nghe cũng không rõ lắm, nên câu đã đặt làm chuông điện thoại, khi nào ra hiệu một cái là tớ gọi điện cho cậu luôn, xem như là tự động!”
“Ừ, ừ nhỉ!” Tạ Vũ cười cười, lấy điện thoại ra, bật thử một lần nữa, lúc này mới yên tâm hơn một chút.”
“À à à, máy quay phim có chưa?”
Khung hình vọng lên tiếng của Danny. “Cậu bị mù đấy à! Nãy giờ đang nói chuyện với ai hả? Không thấy đang quay ầm ầm đây sao?”
Tạ Vũ nhìn thẳng vào camera, giơ ngón tay giữa với Danny. Khán giả trong đoạn phim và khán giả đang xem ai nấy đều ồ lên.
“Được rồi, 10 phút nữa Man sẽ đến, bây giờ mọi người đi thay đồ rồi nấp đi nào, nhất định đừng để cô ấy phát hiện ra nhé, tập đi tập lại mấy lần rồi, tớ không phải nhắc lại nữa chứ?”
Mọi người đồng thanh hô. “Cố lên! Bắt lấy nó!”
Tạ Vũ nhìn ống kính, nở một nụ cười nhanh rồi đưa tay lên sờ túi áo, mặt bỗng biến sắc. “Toi rồi! Tớ để quên nhẫn trên bàn trà rồi!”
Danny rên rỉ. “Tạ Vũ, sao cậu không đâm đầu vào ô tô mà chết đi!”
“Tớ tớ tớ… bây giờ chạy về lấy! Mọi người đợi tý!”
Tạ Vũ lắp bắp nói với ống kính rồi ba chân bốn cẳng chạy đi, Danny giọng rất bại hoại, gọi với theo. “Không cần quay lại đâu, để tý tớ tỏ tình với cô ấy cho!”
Tiếng cười của mọi người vang lên trong phòng. Hà Man đang nằm tựa vào lòng Tạ Vũ cũng bật cười ngặt nghẽo, đến nỗi không nhìn rõ cả màn hình.
Màn hình bỗng tối đen, đến khi sáng lại, Hà Man đã xuất hiện ở trước hàng cây, vẻ mặt bồn chồn sốt ruột.
Danny cất giọng nghịch ngợm. “Sau đây là bản tin truyền hình trực tiếp tại hiện trường của đài chúng tôi. Bây giờ là 2 giờ chiều, mặt trời chói lọi, ruồi muỗi vô kể, thanh nữ họ Hà đang dài cổ đợi bạn trai đến để chèo thuyền vãn cảnh, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của chàng đâu. Dự đoán theo tình hình hiện tại, tinh thần của thanh nữ kia đang vô cùng bất ổn, nếu bạn trai không lập tức xuất hiện ngay, rất có thể nơi đây sẽ chứng kiến một trận huyết chiến ác liệt, yêu cầu trẻ em dưới 18 tuổi và phụ nữ mang thai hoặc đang cho con bú suy nghĩ kỹ trước khi xem tiếp.”
Lúc này Tạ Vũ đã đến nơi, người nhễ nhại mồ hôi chạy đến bên cạnh Hà Man.
“Anh sao thế? Sao lần nào cũng cho em leo cây chứ? Sao không nghe điện thoại? Lần này là do ngủ nướng hay quên chìa khóa đây?”
Hà Man bắn một tràng như tiểu liên, Tạ Vũ chỉ biết gãi đầu gãi tai cười cầu hòa, bèn tìm cách đánh trống lảng.
“Đừng cáu, đừng cáu…”
“Vậy anh nói xem, em có lý do để cáu không?”
“Có có có!”
“Có thì tại sao em không được tiếp tục cáu?”
Tạ Vũ chưng hửng. “Thế thì anh chịu rồi.”
“Để em đứng giữa trời nắng chang chang đợi hẳn 45 phút, anh còn chịu gì chứ?!”
Tiếng Danny nén cười rinh rích vang lên như nhạc nền.
Tạ Vũ quyết đánh liều chuyển chủ đề. “Man, em có nhớ chúng mình quen nhau mấy năm rồi không?”
“Ban đầu thì vẫn nhớ, nhưng do anh đến muộn, tự dưng quên hẳn mấy năm rồi. Giờ chỉ nhớ, em vừa phải đứng đây đợi anh 45 phút!”
Tạ Vũ toát mồ hôi hột, “chiến dịch cầu hôn” hôm nay hoành tráng là vậy, giờ chỉ vì Hà Man mà mãi chẳng vào được chủ đề chính, nghĩ thế máu nóng bỗng bốc lên. “Em đừng cà khịa anh nữa được không? Lâu lắm mới ra ngoài được một lần, không thể bình tĩnh chút sao?”
“Ái chà chà! Được đấy nhỉ, cậu chết chắc rồi. Thần thánh cũng không cứu được cậu phen này đâu.” Danny hào hứng thêm vào.
Hà Man giọng cao vút. “Anh cũng biết là lâu lắm mới ra ngoài một lần à? Thế tại sao còn đến muộn? Đừng nói là anh lớn thế này rồi mà không biết cả khái niệm đúng giờ đấy nhé? Anh nói xem, có lần nào mà em không phải đợi anh nửa tiếng trở lên?”
Biết Danny đang quay trộm, Tạ Vũ đành cắn răng chịu đựng, cười hì hì xin lỗi Hà Man, cầu trời khấn phật cho cô ấy nhanh chóng hạ hỏa. “Được rồi được rồi, anh xin lỗi, là lỗi của anh! Từ nay về sau anh không đến muộn nữa, được không nào?”
“Câu này em nghe cả mấy năm rồi! Vẫn chứng nào tật nấy, chỉ giỏi làm phí thời gian của em thôi!”
“Hôm nay anh định mang đến cho em một bất ngờ mà.”
“Trễ hẹn cũng như lần trước, còn có cái gì để bất ngờ chứ?”
Danny cảm thán. “Chị dâu… nói hay lắm…”
Tạ Vũ xị mặt xuống, không khí trở nên im lặng. Lúc này, Tiểu Hoàn đang nấp ở bãi cỏ xa xa, chẳng biết tình hình ra sao bèn rón rén cầm bó hoa hồng lẻn đến phía sau Hà Man, Danny giật mình vẫy tay cật lực, bảo Tiểu Hoàn nấp đi chỗ khác.
Danny không dám hét to. “Hâm à! Chui ra làm gì! Quay về mau!”
Phía bên này, Tạ Vũ đã bắt đầu thực sự nổi cáu. “Không cãi nhau nữa được không? Hôm nay anh thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Bây giờ em không có hứng, nghe giọng anh em cũng không thấy có hứng.”
Tạ Vũ lúc này đã thực sự nổi giận, đỏ mặt chỉ tay vào Hà Man, nhưng lại không thốt lên nổi câu nào.
Đám bạn phía xa lại tưởng Tạ Vũ giơ tay ra hiệu, liền lập tức gọi điện theo đúng kịch bản.
Đoạn nhạc cầu hôn được lựa chọn kỹ càng vang lên lúc này chẳng khác gì tiếng bom nổ ầm ầm bên tai Tạ Vũ, thật là dở khóc dở cười. Tạ Vũ phát điên, lôi điện thoại ra, ném thẳng xuống đất.
“Anh còn dám nổi xung với em?!” Hà Man cũng phát điên. “Ném điện thoại thì có gì ghê gớm chứ, em cũng ném được!”
Hà Man cũng rút điện thoại ra, đột nhiên ngừng lại, rồi đút vào túi. Sau đó chạy qua vài bước, khom lưng nhặt chiếc điện thoại mà Tạ Vũ vừa ném, đoạn lấy hết sức bình sinh ném thẳng xuống đất “cạch” một lần nữa.
“Hà Man! Có giỏi thì tự lấy điện thoại ra mà ném đi!” Tạ Vũ tức đến xì khói.
“Tại sao em phải ném điện thoại của em chứ!”
Chiếc điện thoại tuy đã tan tành, nhưng vẫn cố phát lên đoạn nhạc chuông một cách tội nghiệp, giọng Danny tấm tắc. “Nokia đúng là nồi đồng cối đá!”
Ở phía bên này, không khí trận khẩu chiến giữa Tạ Vũ và Hà Man ngày càng gay cấn.
“Được, được!” Tạ Vũ chỉ Hà Man. “Có giỏi thì em ném tiếp đi, ném cái này đi!”
Tạ Vũ móc từ trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn, tung về phía Hà Man rồi đùng đùng quay lưng rảo bước.
Hà Man nhìn hộp nằm trên mặt đất, kinh ngạc đưa hai tay lên che miệng, cô hết nhìn chiếc hộp, lại nhìn Tạ Vũ, lại cúi xuống nhìn chiếc hộp.
Một giây sau cô mới tỉnh ngộ, liền nhanh chóng cúi xuống nhặt hộp nhẫn lên, co chân đuổi theo bóng dáng Tạ Vũ đang khuất dần sau hàng cây.
Danny cũng cách máy quay nhỏm dậy đuổi theo, hình ảnh trở nên xáo trộn, không nhìn thấy rõ.
“Anh chạy đi đâu, cầu hôn em mà không nói sớm, ấp a ấp úng lại phải để em nổi cáu!”
“Anh còn gì để nói chứ, ai vừa bảo không có hứng nghe giọng anh cơ mà!” Tạ Vũ vẫn phăm phăm bước đi, không thèm quay đầu lại.
“Đừng bực nữa được không? Chẳng phải khi cầu hôn người ta thường phải quỳ xuống đó sao? Chẳng ai chạy như anh cả!” Hà Man vừa đuổi theo vừa thở hổn hển.
“Thích thì em tự đi mà quỳ!”
Hà Man khựng lại một chút, lại lập tức đuổi nhanh theo sau, tóm được tay của Tạ Vũ. Sau đó mở hộp nhẫn ra, quỳ một gối xuống. “Vợ à, đừng giận nữa, em đồng ý lấy anh nhé.” Hà Man mỉm cười, ngước lên nhìn Tạ Vũ.
Mọi người ồ lên sửng sốt.
“Ai gả cho ai thế chứ!” Chồng của Hà Kỳ cười ngặt nghẽo không ngừng.
Trong khung hình, nhân lúc Tạ Vũ đang đứng ngây ra, Hà Man tranh thủ lấy chiếc nhẫn rồi tự mình đeo vào ngón áp út của anh.
“Không nói, nghĩa là đồng ý rồi nhé.”
Không khí trong phòng khách lúc này đã ầm ầm như chợ vỡ. Tạ Vũ vừa cười lớn vừa ôm chặt lấy Hà Man. Hà Man cũng tựa ra sau, cảm nhận được tiếng tim anh đập rộn ràng.
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi Tiểu Hoàn. “Đúng rồi, hôm đó rốt cuộc là mọi người sắp xếp gì thế? Còn hoa, bóng bay nữa cơ mà, tiếc quá…”
Tiểu Hoàn đang định nói, liền bị Tạ Vũ ngắt lời trước.
“Ai bảo hôm đó em làm anh bực, vậy thì tốt nhất cả đời này cũng không cần biết làm gì.”
5.
Mọi người đã đi hết, phòng khách trở lại vẻ tĩnh lặng thường có.
Hà Man rửa dọn trong bếp, không hiểu sao khi đưa mắt nhìn những ánh đèn đã tắt trên cây thông noel, cùng những món đồ ăn vặt đã hết, trong lòng cô bất giác dấy lên một cảm giác lạc lõng mơ hồ.
Thời khắc đẹp, cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc.
Nếu chưa kết thúc, thì cũng không xứng để gọi là một thời khắc đẹp.
Cô cũng không biết vì sao mình lại muốn bật khóc. Dường như khi đã đạt đến cực điểm của hạnh phúc, con người ta bỗng thấy sợ nó vuột khỏi tầm tay.
Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là khát vọng đối với sự lặp lại.
Hà Man tin rằng, hiện giờ mình đang hạnh phúc. Bởi cô vô cùng khao khát được trải qua từng ngày như vậy trong tương lai, không sợ cảm giác nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng cần tìm kiếm cảm giác mới mẻ nào khác, chỉ cần hai vợ chồng cứ như vậy, dần biến thành hai ông bà lão, sống bình yên trong ngôi nhà nhỏ này là đủ.
Khóe mắt bất giác thấy cay cay.
“Sao lại khóc?” Tạ Vũ bưng cốc đi ngang qua giật mình.
“Không có gì, em cũng chẳng biết nữa.”
“Có phải ‘bà cô[1]’ sắp đến không?”
[1] Ám chỉ kinh nguyệt.
“Anh cút đi!” Hà Man trợn mắt một cái, tiếp tục cúi đầu rửa bát.
Tạ Vũ âm thầm quan sát. “Man.”
“Dạ?”
“Còn nhớ anh từng nói, vì sao anh thích em không?”
Hà Man bật cười. “Nhớ mà.”
Anh chàng khóa trên, phụ trách phân công đón các nữ sinh viên mới nhập học bê đồ đạc vào trong ký túc xá, vô tình đưa mắt về phía nhà vệ sinh, bỗng thấy một cô gái với mái tóc dài đang lúi húi đánh răng, quay lưng về phía anh.
Không biết tại sao mình lại tự nhiên suy nghĩ mông lung, nếu như một ngày nào đó mình lấy vợ, khi đánh răng nhìn phía sau liệu có giống cô gái kia?
Anh mải ngắm nhìn cô gái còn chưa rõ mặt mũi kia trong yên lặng, cho đến khi một nữ sinh khác cũng từ trong nhà vệ sinh bước ra, giật mình nhìn thấy phía trước có một gã đang đờ đẫn đứng nhìn, lập tức một tràng âm thanh chói tai vang lên.
“Biến… thái!!!”
Cô gái đang đánh răng kia lúc này mới quay đầu lại, ánh nắng chiều hè rơi trên từng lọn tóc dài, khi cô quay đầu lại, từng mảng sáng trên đó như đang nhảy múa, đẹp đến sững sờ.
… Sau đó, anh chàng này lại kết hôn với cô nàng hét “biến thái” kia.
“Ngoài việc hét giỏi ra, em còn biết rửa bát giỏi nữa nhé!” Hà Man tức khí ném giẻ rửa bát vào chậu nước. “Chẳng lẽ lưng em không đẹp như cô ấy hả?”
“Lâu rồi anh cũng không còn nhớ lưng cô ấy như thế nào. Giờ anh chỉ nhớ ra em thôi.”
đối với sự lặp lại. Hà Man tin rằng, hiện giờ
mình đang hạnh phúc. Bởi cô vô cùng khao
khát được trải qua từng ngày như vậy trong
tương lai, không sợ cảm giác nhạt nhẽo vô vị,
cũng chẳng cần tìm kiếm cảm giác mới mẻ nào
khác, chỉ cần hai vợ chồng cứ như vậy, dần biến
thành hai ông bà lão, sống bình yên trong ngôi
nhà nhỏ này là đủ.
1.
Ba tháng sau. Giáng sinh.
Trong những ngày này, Danny mỗi khi gặp ai đều đúc kết kinh nghiệm cuộc đời của mình.
“Nếu bạn bè của cậu cằn nhằn về người yêu cũ của mình, tốt nhất chỉ nên tin một nửa, trượng nghĩa đến mấy cũng nên nhớ rằng: cười nhiều hơn, nói ít đi. Chính vì tớ quá ngu, quá ngây thơ, hùa vào cùng nó thêm mắm dặm muối, nói xấu chê bai đủ trò sau lưng con bé đó, lại còn làm ông mối giới thiệu bạn gái mới để nó cưa cẩm, cuối cùng thì sao? Bọn nó quay xừ lại với nhau rồi kìa!”
Nhìn đôi tình nhân đang đi phía trước, đó chính là những gì Danny đang cảm thấy trong lòng.
Anh mãi chửi thầm, đột nhiên thấy hình như có gì đó ươn ướt rơi bộp xuống mặt, liền đưa tay lên quệt…
“Cứt chim! Phát điên lên mất, đúng là xui tận mạng!” Danny ức chế kêu lên thành tiếng, Hà Man và Tạ Vũ đang đi phía trước nghe thấy liền quay lại.
Hà Man lục vội đồ đạc trong túi xách, chắc tìm giấy ăn để lau hộ. Danny thấy Hà Man sốt sắng như vậy, trong lòng cũng nguôi đi đôi phần, không ngờ cô ấy lại lôi ra… điện thoại của mình.
“Chị lấy điện thoại làm gì chứ?” Danny sửng sốt, ánh mắt bốc lửa nhìn về phía chiếc điện thoại, lúc này đang chuẩn bị vào chế độ chụp ảnh.
“Không có cơ hội lần thứ hai đâu.” Hà Man thích thú ngắm chuẩn. “Phải chụp tung ngay lên Blog mới được.”
2.
Người thân bạn bè đều vui mừng khi thấy hai người đã yên ấm trở lại, Tiểu Hoàn tít tận Nhật Bản gửi về một email với tiêu đề chỉ độc mỗi dãy chữ “Aaaaaaaaa” cùng mấy dấu chấm than đầy biểu cảm. Hà Kỳ thì rất trịnh trọng, ra vẻ đã sớm tiên liệu hết mọi chuyện, dường như không còn nhớ ra ngày trước ai đã từng đứng trước mặt cô em gái mình, ngay cả cái tên Tạ Vũ cũng không dám hé răng nhắc tới nửa lời nữa. Danny thì liên tục vẫy cờ trắng đầu hàng, ngày kỷ niệm kết hôn lần trước của hai người, anh đã tế nhị gọi Hà Man là “chị dâu”, cũng là người đầu tiên giữ vững lập trường trong đám bạn thân thiết của họ, nhìn cảnh hai người tình cũ không rủ cũng đến như bây giờ, anh thầm nghĩ công cuộc giới thiệu bạn gái mới cho Tạ Vũ coi như sớm đã đi tong…
Chỉ có những đồng nghiệp ở công ty là vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Không chỉ một người, ngày trước mỗi lần họp, không khí trong phòng căng thẳng kịch tính như phim hành động Mỹ, cảnh tượng hai người họ giơ nanh nhe vuốt cãi nhau nảy lửa chẳng kém gì việc tay không tháo bom nổ chậm hay đua xe trên đường cao tốc cả. Giờ thì yên lành hòa hợp hệt mấy phim tình cảm mùi mẫn trong nước, thật khó có thể hiểu được.
Không cãi nhau nữa thì còn có gì hay ho.
Hai nhân vật chính trong tâm bão lại không hiểu được bản thân có gì mà mọi người phải um sùm lên như vậy.
“Cảm giác khi tái hợp?” Đối diện với câu hỏi của Danny, Tạ Vũ nghiêm túc nghĩ ngợi một lát. “Đại khái là giống như trước nay vẫn chưa hề chia tay vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Nếu mà nói là có gì khác hơn không thì…” Tạ Vũ nở một nụ cười thật tươi với Danny. “Chỉ là vô cùng vui vẻ thôi.”
Đã bảo mà, đôi này tốt nhất là nên cầm tay nhau nhảy lầu chết quách đi cho xong. Danny nghiến răng ken két.
Để chúc mừng cho việc trùng phùng của cả hai, Tạ Vũ và Hà Man quyết định tổ chức một buổi tiệc Giáng sinh hoành tráng, mời mọi người đến chung vui.
Tuần trước Tạ Vũ tự tay mang về một cây thông Noel nhỏ, rồi đặt nó vào trong góc tường cạnh cửa sổ, Hà Man thì hào hứng chăng đầy những sợi tua lấp lánh và những món đồ trang trí đáng yêu lên phía trên.
Hà Man hài lòng chống tay đứng ngắm nghía thành quả của hai đứa, đột nhiên cảm thấy hình như quên mất thứ gì đó. Cô vào phòng khách hình như không phải chỉ để ngắm cây thông Noel, vào để lấy cái gì nhỉ?
“Sao thế? Dạo này em có vẻ hay quên vậy?” Tạ Vũ véo nhẹ mũi Hà Man.
“Gà!”
Hà Man nhớ ra mình quên chưa phết mật ong lên gà quay, liền hớt hải chạy vào trong bếp.
Cô đeo găng tay cách nhiệt, lấy gà ra khỏi lò nướng, bây giờ mới nhớ ra là vừa định vào phòng khách để lấy mật ong, sao giờ lại chạy vào tay không chứ? Hà Man vỗ vỗ trán, lại lật đật chạy ra phòng khách lần nữa, cuối cũng phủ được một lớp mật ong vàng mịn lên trên đĩa gà nướng, nhỏm qua nhìn lại thực đơn lần nữa, xem có quên làm món gì khác không.
“Bánh ngọt! Bánh ngọt!” Hà Man toát mồ hôi lạnh. Khách đã sắp đến cả, bây giờ mà chạy đi mua chắc phải cả tiếng mất.
“Lại – gì – nữa – thế?” Tạ Vũ nhìn vẻ hốt hoảng của vợ, nhăn mặt hỏi to.
“Bánh ngọt!” Hà Man sắp khóc đến nơi.
Tạ Vũ ôm đầu bất lực. “Trong tủ lạnh mà em. Một tiếng trước chính em bảo anh mang về, rồi tự tay cất tủ lạnh mà.”
“À, ừ!” Hà Man bẽn lẽn vỗ vỗ trán. “Lần đầu làm tiệc kiểu này, em loạn hết cả lên!”
Tạ Vũ dở khóc dở cười, đi đến sau lưng Hà Man, gác cằm lên đầu vợ.
“Vợ ơi, bữa nay toàn người nhà mà, đừng căng thẳng quá.”
“Anh nghĩ tố chất tâm lý của vợ mình kém thế sao! Chỉ là càng sợ quên lại càng dễ bị loạn thôi mà!”
Hà Man vừa nói vừa ngước nhìn hình dáng mình phản chiếu trên kính cửa tủ bếp, tóc tai bù xù, lại còn quên cả trang điểm nữa chứ, thấy vậy liền đẩy tay Tạ Vũ ra.
“Em còn chưa trang điểm nữa này! Nhanh, nhanh tránh ra, anh bỏ gà vào lại trong lò cho em, để em xử lý vụ này đã!”
“Lại còn cãi là không căng thẳng.” Nhìn Hà Man hớt hơ hớt hải chạy lên tầng, Tạ Vũ chỉ còn nước cau mày thở dài.
Anh bỗng muốn lấy một lon Coca, bèn đi ra tủ lạnh – vừa mở thì thấy tận ba hộp bánh ngọt đập vào mắt.
“… Sao cô ấy lại loạn đến thế này chứ? Cứ như chuẩn bị gặp mẹ chồng.” Tạ Vũ mồm méo xệch, cảm thán vài câu rồi đóng cửa tủ lại.
3.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, ngoài Danny, Tiểu Hoàn và vài người bạn thân ra, chị của Hà Man – Hà Kỳ cũng đã đến, còn mang theo cả chồng và cô con gái rất đáng yêu nữa, Mỹ Kỳ mới lên lớp 1. Cả chủ lẫn khách đều ăn uống rất vui vẻ.
Danny lần đầu tiên gặp con gái của Hà Kỳ, cảm thấy vô cùng thích thú, lúc ngồi luôn mồm trêu chọc cô bé, Tiểu Hoàn ngồi cạnh quan sát một cách khá căng thẳng.
“Mỹ Kỳ, có thấy anh đẹp trai không?” Danny mặt mày hớn hở.
“Mỹ Kỳ ngoan, phải gọi là chú Danny nhé, chú ý đang trêu kìa.”
Danny quắc mắt nhìn Tiểu Hoàn, không thèm để ý, tiếp tục hỏi cô bé. “Mỹ Kỳ, đã thi học kỳ xong chưa?”
“Chưa ạ!” Mỹ Kỳ cong môi. “Tháng sau cơ.”
“Thế Mỹ Kỳ học có giỏi không nào?”
Mỹ Kỳ gật đầu híp mắt cười, vô cùng đáng yêu, Hà Man ở bên cạnh mỉm cười thích thú.
Tạ Vũ ghét sát bên tai cô. “Không cần phải thèm, sau này rồi em cũng sẽ có.”
Hà Man đỏ mặt lườm chồng một cái.
“Vậy chú hỏi con một bài toán nhỏ nhé? Có tự tin không nào?”
Mỹ Kỳ tiếp tục gật đầu.
“Hơi khó đấy nhé, nghe cho kỹ. Mỹ Kỳ 6 tuổi, đúng không? Bây giờ chú lớn hơn con 25 tuổi, vậy 50 năm sau, chú lớn hơn con bao nhiêu tuổi?”
Đố mẹo, đúng là bắt nạt trẻ con. Tiểu Hoàn lấy khuỷu tay huých mạnh Danny một cái.
Mỹ Kỳ bắt đầu xòe tay ra cẩn thận đếm, trông rất thú vị. Hà Kỳ và chồng nhìn nhau cười trìu mến, thấy rất tự hào về cô con gái của mình.
“50 năm sau, con 56 tuổi, chú ơi, lúc đó…” Mỹ Kỳ tính mãi, cuối cùng cô bé tròn mắt, thật thà đáp. “Lúc đó chắc chú chết rồi ạ.”
Mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo, Danny chỉ biết nhăn mặt cười khổ.
4.
Sau khi ăn uống xong, Danny dẫn mọi người vào trong phòng khách, vẻ mặt rất bí hiểm.
“Mọi người, tiết mục chính tối nay chuẩn bị bắt đầu.”
Hà Man nhíu đầu. “Làm gì mà thần bí thế, không được làm mấy trò kỳ quặc đâu nhé, ở đây có trẻ con. Còn nữa, cấm không được làm bẩn nhà chị, anh chị dọn dẹp mãi mới sạch được thế này đấy.”
Danny không thèm để ý, lấy từ túi áo ra một chiếc DVD rồi giơ cao. “Mọi người, mọi người còn nhớ cảnh tượng lãng mạn khi anh Tạ Vũ cầu hôn với chị dâu 6 năm trước không?”
Danny còn chưa nói hết, mọi người đã vỗ tay ầm ầm. Hà Man đứng phắt dậy, định cướp DVD trong tay Danny.
Hà Man kêu lên. “Đừng! Đưa đây cho chị! Đừng có mở, ngố chết đi được!”
Chồng của Hà Kỳ chưa xem DVD này bao giờ, cười lớn sảng khoái, mọi người cùng nhau hô to. “Mở đi! Mở đi!”
“Sau đây, chính là thời khắc chứng kiến thiên tình sử của hai nhân vật chính ngày hôm nay!” Danny vừa nói, vừa cho đĩa vào đầu DVD.
6 năm trước.
Trước ống kính, Tạ Vũ đứng một mình trước hàng cây rậm rạp trong công viên. Tiểu Hoàn và một vài người bạn nữa thì tay xách nách mang đồ đạc, đứng xung quanh Tạ Vũ, anh đang chuẩn bị nốt những công đoạn cuối cùng.
“Hoa và bóng bay đâu?”
Tiểu Hoàn giơ cao túi trong tay đáp. “Có đây!”
Tạ Vũ lại hỏi. “Nhạc có chưa?”
Một người khác cười nói. “Trong điện thoại của cậu còn gì? Chẳng phải đã nói trước sao? Đến lúc đó chúng tớ sẽ trốn ở phía xa, nhạc bật lên nghe cũng không rõ lắm, nên câu đã đặt làm chuông điện thoại, khi nào ra hiệu một cái là tớ gọi điện cho cậu luôn, xem như là tự động!”
“Ừ, ừ nhỉ!” Tạ Vũ cười cười, lấy điện thoại ra, bật thử một lần nữa, lúc này mới yên tâm hơn một chút.”
“À à à, máy quay phim có chưa?”
Khung hình vọng lên tiếng của Danny. “Cậu bị mù đấy à! Nãy giờ đang nói chuyện với ai hả? Không thấy đang quay ầm ầm đây sao?”
Tạ Vũ nhìn thẳng vào camera, giơ ngón tay giữa với Danny. Khán giả trong đoạn phim và khán giả đang xem ai nấy đều ồ lên.
“Được rồi, 10 phút nữa Man sẽ đến, bây giờ mọi người đi thay đồ rồi nấp đi nào, nhất định đừng để cô ấy phát hiện ra nhé, tập đi tập lại mấy lần rồi, tớ không phải nhắc lại nữa chứ?”
Mọi người đồng thanh hô. “Cố lên! Bắt lấy nó!”
Tạ Vũ nhìn ống kính, nở một nụ cười nhanh rồi đưa tay lên sờ túi áo, mặt bỗng biến sắc. “Toi rồi! Tớ để quên nhẫn trên bàn trà rồi!”
Danny rên rỉ. “Tạ Vũ, sao cậu không đâm đầu vào ô tô mà chết đi!”
“Tớ tớ tớ… bây giờ chạy về lấy! Mọi người đợi tý!”
Tạ Vũ lắp bắp nói với ống kính rồi ba chân bốn cẳng chạy đi, Danny giọng rất bại hoại, gọi với theo. “Không cần quay lại đâu, để tý tớ tỏ tình với cô ấy cho!”
Tiếng cười của mọi người vang lên trong phòng. Hà Man đang nằm tựa vào lòng Tạ Vũ cũng bật cười ngặt nghẽo, đến nỗi không nhìn rõ cả màn hình.
Màn hình bỗng tối đen, đến khi sáng lại, Hà Man đã xuất hiện ở trước hàng cây, vẻ mặt bồn chồn sốt ruột.
Danny cất giọng nghịch ngợm. “Sau đây là bản tin truyền hình trực tiếp tại hiện trường của đài chúng tôi. Bây giờ là 2 giờ chiều, mặt trời chói lọi, ruồi muỗi vô kể, thanh nữ họ Hà đang dài cổ đợi bạn trai đến để chèo thuyền vãn cảnh, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của chàng đâu. Dự đoán theo tình hình hiện tại, tinh thần của thanh nữ kia đang vô cùng bất ổn, nếu bạn trai không lập tức xuất hiện ngay, rất có thể nơi đây sẽ chứng kiến một trận huyết chiến ác liệt, yêu cầu trẻ em dưới 18 tuổi và phụ nữ mang thai hoặc đang cho con bú suy nghĩ kỹ trước khi xem tiếp.”
Lúc này Tạ Vũ đã đến nơi, người nhễ nhại mồ hôi chạy đến bên cạnh Hà Man.
“Anh sao thế? Sao lần nào cũng cho em leo cây chứ? Sao không nghe điện thoại? Lần này là do ngủ nướng hay quên chìa khóa đây?”
Hà Man bắn một tràng như tiểu liên, Tạ Vũ chỉ biết gãi đầu gãi tai cười cầu hòa, bèn tìm cách đánh trống lảng.
“Đừng cáu, đừng cáu…”
“Vậy anh nói xem, em có lý do để cáu không?”
“Có có có!”
“Có thì tại sao em không được tiếp tục cáu?”
Tạ Vũ chưng hửng. “Thế thì anh chịu rồi.”
“Để em đứng giữa trời nắng chang chang đợi hẳn 45 phút, anh còn chịu gì chứ?!”
Tiếng Danny nén cười rinh rích vang lên như nhạc nền.
Tạ Vũ quyết đánh liều chuyển chủ đề. “Man, em có nhớ chúng mình quen nhau mấy năm rồi không?”
“Ban đầu thì vẫn nhớ, nhưng do anh đến muộn, tự dưng quên hẳn mấy năm rồi. Giờ chỉ nhớ, em vừa phải đứng đây đợi anh 45 phút!”
Tạ Vũ toát mồ hôi hột, “chiến dịch cầu hôn” hôm nay hoành tráng là vậy, giờ chỉ vì Hà Man mà mãi chẳng vào được chủ đề chính, nghĩ thế máu nóng bỗng bốc lên. “Em đừng cà khịa anh nữa được không? Lâu lắm mới ra ngoài được một lần, không thể bình tĩnh chút sao?”
“Ái chà chà! Được đấy nhỉ, cậu chết chắc rồi. Thần thánh cũng không cứu được cậu phen này đâu.” Danny hào hứng thêm vào.
Hà Man giọng cao vút. “Anh cũng biết là lâu lắm mới ra ngoài một lần à? Thế tại sao còn đến muộn? Đừng nói là anh lớn thế này rồi mà không biết cả khái niệm đúng giờ đấy nhé? Anh nói xem, có lần nào mà em không phải đợi anh nửa tiếng trở lên?”
Biết Danny đang quay trộm, Tạ Vũ đành cắn răng chịu đựng, cười hì hì xin lỗi Hà Man, cầu trời khấn phật cho cô ấy nhanh chóng hạ hỏa. “Được rồi được rồi, anh xin lỗi, là lỗi của anh! Từ nay về sau anh không đến muộn nữa, được không nào?”
“Câu này em nghe cả mấy năm rồi! Vẫn chứng nào tật nấy, chỉ giỏi làm phí thời gian của em thôi!”
“Hôm nay anh định mang đến cho em một bất ngờ mà.”
“Trễ hẹn cũng như lần trước, còn có cái gì để bất ngờ chứ?”
Danny cảm thán. “Chị dâu… nói hay lắm…”
Tạ Vũ xị mặt xuống, không khí trở nên im lặng. Lúc này, Tiểu Hoàn đang nấp ở bãi cỏ xa xa, chẳng biết tình hình ra sao bèn rón rén cầm bó hoa hồng lẻn đến phía sau Hà Man, Danny giật mình vẫy tay cật lực, bảo Tiểu Hoàn nấp đi chỗ khác.
Danny không dám hét to. “Hâm à! Chui ra làm gì! Quay về mau!”
Phía bên này, Tạ Vũ đã bắt đầu thực sự nổi cáu. “Không cãi nhau nữa được không? Hôm nay anh thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Bây giờ em không có hứng, nghe giọng anh em cũng không thấy có hứng.”
Tạ Vũ lúc này đã thực sự nổi giận, đỏ mặt chỉ tay vào Hà Man, nhưng lại không thốt lên nổi câu nào.
Đám bạn phía xa lại tưởng Tạ Vũ giơ tay ra hiệu, liền lập tức gọi điện theo đúng kịch bản.
Đoạn nhạc cầu hôn được lựa chọn kỹ càng vang lên lúc này chẳng khác gì tiếng bom nổ ầm ầm bên tai Tạ Vũ, thật là dở khóc dở cười. Tạ Vũ phát điên, lôi điện thoại ra, ném thẳng xuống đất.
“Anh còn dám nổi xung với em?!” Hà Man cũng phát điên. “Ném điện thoại thì có gì ghê gớm chứ, em cũng ném được!”
Hà Man cũng rút điện thoại ra, đột nhiên ngừng lại, rồi đút vào túi. Sau đó chạy qua vài bước, khom lưng nhặt chiếc điện thoại mà Tạ Vũ vừa ném, đoạn lấy hết sức bình sinh ném thẳng xuống đất “cạch” một lần nữa.
“Hà Man! Có giỏi thì tự lấy điện thoại ra mà ném đi!” Tạ Vũ tức đến xì khói.
“Tại sao em phải ném điện thoại của em chứ!”
Chiếc điện thoại tuy đã tan tành, nhưng vẫn cố phát lên đoạn nhạc chuông một cách tội nghiệp, giọng Danny tấm tắc. “Nokia đúng là nồi đồng cối đá!”
Ở phía bên này, không khí trận khẩu chiến giữa Tạ Vũ và Hà Man ngày càng gay cấn.
“Được, được!” Tạ Vũ chỉ Hà Man. “Có giỏi thì em ném tiếp đi, ném cái này đi!”
Tạ Vũ móc từ trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn, tung về phía Hà Man rồi đùng đùng quay lưng rảo bước.
Hà Man nhìn hộp nằm trên mặt đất, kinh ngạc đưa hai tay lên che miệng, cô hết nhìn chiếc hộp, lại nhìn Tạ Vũ, lại cúi xuống nhìn chiếc hộp.
Một giây sau cô mới tỉnh ngộ, liền nhanh chóng cúi xuống nhặt hộp nhẫn lên, co chân đuổi theo bóng dáng Tạ Vũ đang khuất dần sau hàng cây.
Danny cũng cách máy quay nhỏm dậy đuổi theo, hình ảnh trở nên xáo trộn, không nhìn thấy rõ.
“Anh chạy đi đâu, cầu hôn em mà không nói sớm, ấp a ấp úng lại phải để em nổi cáu!”
“Anh còn gì để nói chứ, ai vừa bảo không có hứng nghe giọng anh cơ mà!” Tạ Vũ vẫn phăm phăm bước đi, không thèm quay đầu lại.
“Đừng bực nữa được không? Chẳng phải khi cầu hôn người ta thường phải quỳ xuống đó sao? Chẳng ai chạy như anh cả!” Hà Man vừa đuổi theo vừa thở hổn hển.
“Thích thì em tự đi mà quỳ!”
Hà Man khựng lại một chút, lại lập tức đuổi nhanh theo sau, tóm được tay của Tạ Vũ. Sau đó mở hộp nhẫn ra, quỳ một gối xuống. “Vợ à, đừng giận nữa, em đồng ý lấy anh nhé.” Hà Man mỉm cười, ngước lên nhìn Tạ Vũ.
Mọi người ồ lên sửng sốt.
“Ai gả cho ai thế chứ!” Chồng của Hà Kỳ cười ngặt nghẽo không ngừng.
Trong khung hình, nhân lúc Tạ Vũ đang đứng ngây ra, Hà Man tranh thủ lấy chiếc nhẫn rồi tự mình đeo vào ngón áp út của anh.
“Không nói, nghĩa là đồng ý rồi nhé.”
Không khí trong phòng khách lúc này đã ầm ầm như chợ vỡ. Tạ Vũ vừa cười lớn vừa ôm chặt lấy Hà Man. Hà Man cũng tựa ra sau, cảm nhận được tiếng tim anh đập rộn ràng.
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi Tiểu Hoàn. “Đúng rồi, hôm đó rốt cuộc là mọi người sắp xếp gì thế? Còn hoa, bóng bay nữa cơ mà, tiếc quá…”
Tiểu Hoàn đang định nói, liền bị Tạ Vũ ngắt lời trước.
“Ai bảo hôm đó em làm anh bực, vậy thì tốt nhất cả đời này cũng không cần biết làm gì.”
5.
Mọi người đã đi hết, phòng khách trở lại vẻ tĩnh lặng thường có.
Hà Man rửa dọn trong bếp, không hiểu sao khi đưa mắt nhìn những ánh đèn đã tắt trên cây thông noel, cùng những món đồ ăn vặt đã hết, trong lòng cô bất giác dấy lên một cảm giác lạc lõng mơ hồ.
Thời khắc đẹp, cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc.
Nếu chưa kết thúc, thì cũng không xứng để gọi là một thời khắc đẹp.
Cô cũng không biết vì sao mình lại muốn bật khóc. Dường như khi đã đạt đến cực điểm của hạnh phúc, con người ta bỗng thấy sợ nó vuột khỏi tầm tay.
Ai đó đã từng nói, hạnh phúc là khát vọng đối với sự lặp lại.
Hà Man tin rằng, hiện giờ mình đang hạnh phúc. Bởi cô vô cùng khao khát được trải qua từng ngày như vậy trong tương lai, không sợ cảm giác nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng cần tìm kiếm cảm giác mới mẻ nào khác, chỉ cần hai vợ chồng cứ như vậy, dần biến thành hai ông bà lão, sống bình yên trong ngôi nhà nhỏ này là đủ.
Khóe mắt bất giác thấy cay cay.
“Sao lại khóc?” Tạ Vũ bưng cốc đi ngang qua giật mình.
“Không có gì, em cũng chẳng biết nữa.”
“Có phải ‘bà cô[1]’ sắp đến không?”
[1] Ám chỉ kinh nguyệt.
“Anh cút đi!” Hà Man trợn mắt một cái, tiếp tục cúi đầu rửa bát.
Tạ Vũ âm thầm quan sát. “Man.”
“Dạ?”
“Còn nhớ anh từng nói, vì sao anh thích em không?”
Hà Man bật cười. “Nhớ mà.”
Anh chàng khóa trên, phụ trách phân công đón các nữ sinh viên mới nhập học bê đồ đạc vào trong ký túc xá, vô tình đưa mắt về phía nhà vệ sinh, bỗng thấy một cô gái với mái tóc dài đang lúi húi đánh răng, quay lưng về phía anh.
Không biết tại sao mình lại tự nhiên suy nghĩ mông lung, nếu như một ngày nào đó mình lấy vợ, khi đánh răng nhìn phía sau liệu có giống cô gái kia?
Anh mải ngắm nhìn cô gái còn chưa rõ mặt mũi kia trong yên lặng, cho đến khi một nữ sinh khác cũng từ trong nhà vệ sinh bước ra, giật mình nhìn thấy phía trước có một gã đang đờ đẫn đứng nhìn, lập tức một tràng âm thanh chói tai vang lên.
“Biến… thái!!!”
Cô gái đang đánh răng kia lúc này mới quay đầu lại, ánh nắng chiều hè rơi trên từng lọn tóc dài, khi cô quay đầu lại, từng mảng sáng trên đó như đang nhảy múa, đẹp đến sững sờ.
… Sau đó, anh chàng này lại kết hôn với cô nàng hét “biến thái” kia.
“Ngoài việc hét giỏi ra, em còn biết rửa bát giỏi nữa nhé!” Hà Man tức khí ném giẻ rửa bát vào chậu nước. “Chẳng lẽ lưng em không đẹp như cô ấy hả?”
“Lâu rồi anh cũng không còn nhớ lưng cô ấy như thế nào. Giờ anh chỉ nhớ ra em thôi.”