-
Chương 12: Lời xin lỗi
Hà Man chỉ thấy phía trước bắt đầu
trắng dần, tỏa ra những mảnh vụn lấp lánh tựa
như màn hình hoa tuyết trên chiếc tivi thưở nhỏ.
Cô dường như không thể cảm nhận được những
tín hiệu của thế giới bên ngoài nữa. Thật nực
cười, vậy mà cô vẫn nghĩ mình là người thuần
khiết hoàn hảo bị tổn thương nhiều nhất.
1.
“Cô Hà, bác sỹ Lư có chút việc đến muộn một chút, giờ đang trên đường tới đây, ông ấy nói cô cứ nghe mấy băng ghi âm đang để trên bàn trước.”
Y tá của phòng khám tâm lý tư nhân xem ra dịu dàng ân cần hơn nhiều so với trong bệnh viện công lập, có lẽ nguyên nhân là do khối lượng công việc không giống nhau. Hà Man chẳng phải cũng đã từng vì áp lực khủng khiếp của công việc mà hay gắt gỏng vô cớ với những người xung quanh đó sao?
Cuối cùng cô cũng tìm được đến phòng khám này. Xuất viện đã hơn 3 tháng, Hà Man cũng chẳng muốn tìm hiểu chân tướng của chuyện ly hôn nữa. Biết hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao Tạ Vũ cũng chẳng thể quay lại bên cô.
Chỉ là trong những ngày này, cảm giác cô độc bao trùm lên mọi giác quan, len lỏi thấm buốt trong từng ngách nhỏ của tâm hồn, khiến Hà Man cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô thực ra cũng không còn ghét bỏ “Hà Man của quá khứ” – kẻ đã từng cướp đi tuổi thanh xuân, bạn bè và người chồng của mình nữa, dù sao cô ta cũng chỉ là một con côn trùng đáng thương mà thôi. Với tình cảnh chẳng còn gì để mất như hiện tại, nếu như có cơ hội để nói chuyện với chính bản thân mình trong quá khứ, cũng không phải chuyện tồi tệ.
Chẳng qua cô chỉ muốn tìm một người hiểu chuyện để giãi bày những tâm sự chất chứa trong lòng. Dù sao cuối tuần cũng không có việc gì để làm.
Hà Man không liên lạc với Tạ Vũ nữa, cô không muốn Tạ Vũ nghĩ rằng mình đang cố mượn cớ cần tìm phòng khám tâm lý mà quấy rầy anh ta. Cô cũng có lòng tự trọng của mình. Nhưng cô cũng đã gửi email cho Tiểu Hoàn, không ngờ nhận được hồi âm rất nhanh. Bác sỹ tâm lý tên là Lư Chí Hành, Tiểu Hoàn còn gửi cả số điện thoại phòng khám, số điện thoại riêng và cả địa chỉ nữa. Hà Man gọi đến phòng khám, lên lịch hẹn ngày hôm nay với y tá trực ban, trong lúc chờ đợi, nữ y tá đưa cô vào trong phòng làm việc riêng của bác sỹ, bật máy tính và mở một file tài liệu, đó chính là tất cả những bản ghi âm mỗi lần Hà Man đến để tư vấn.
Hà Man nhẹ nhàng lên tiếng cảm ơn, nữ y tá bước ra, từ từ khép cửa lại.
Mỗi file trên màn hình đều hiển thị thời gian ghi âm. Cô đeo tai nghe và click đại vào một file.
Bên tai vẳng lên giọng nói kỳ dị của một cô gái, vừa lạ lẫm lại vừa gần gũi, ngữ điệu nhanh và lộ vẻ thấp thỏm bất an. “Anh ấy đi đâu cũng mang theo điện thoại, mỗi lần điện thoại kêu anh ấy liền trốn ngay vào phòng vệ sinh, hôm nay tắm xong anh ấy quên không mang ra. Tôi cầm điện thoại lên xem, thấy có ai đó tên là Cookie, gửi tin nhắn nghe rất mùi mẫn tình cảm cho anh ấy. Lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy mình không thể thở nổi, anh có hiểu không, dường như tôi còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch ngay bên tai vậy, tôi nghĩ mình sắp chết rồi.” Giọng bác sỹ Lư ôn hòa nhưng cũng đầy sức hút. “Tin nhắn đó viết gì vậy?”
“Người tên là Cookie đó, hỏi khi nào có thể gặp lại anh ấy.”
“Điều này thực ra rất bình thường, không thể nói là anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài được. Tâm lý và cảm xúc của con người nhiều khi tác động rất lớn đến sự nhìn nhận đối với một vấn đề nào đó, cô không thực sự tin tưởng anh ấy, nên mới thấy tin nhắn này có vấn đề. Là người ngoài cuộc, tôi lại thấy việc này rất bình thường, có lẽ chỉ là bạn làm ăn thôi.”
“Nhất định có vấn đề, tôi có thể cảm nhận được! Anh không phải là phụ nữ thì không hiểu được đâu, chẳng cần chứng cứ gì cả, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được giữa hai người đó có vấn đề, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể biết ngay có gì đó không ổn. Anh không hiểu… anh thực sự không hiểu đâu.”
Trong bản ghi âm, giọng của Hà Man đang từ thảng thốt cao đanh bỗng dần trở nên trầm lắng một cách tội nghiệp, như một chiếc xe bay vọt lên từ vách núi, rồi dần mất hút dưới đáy vực sâu.
Đây là mình sao? Hà Man ngồi trước màn hình thoáng chút bối rối, cô không muốn nghe thêm nữa.
Hà Man trong băng ghi âm tiếp tục nói. “Chồng tôi bây giờ về ngày càng muộn, tôi ngày nào cũng muốn hét lên với anh ấy ‘Cút đi, đừng bao giờ vác mặt về nữa’, nhưng lại sợ nhỡ anh ấy đi mất thật thì sao. Tôi không sợ anh ấy bỏ tôi mà đi, thật đấy, không hề sợ chút nào. Bây giờ tôi cũng không yêu anh ấy nhiều như trước nữa, thật đấy. Tại sao lại như vậy, người có lỗi là anh ấy, chẳng qua chỉ là tôi chưa bắt tận tay day tận mặt mà thôi, sao tôi phải để cho anh ấy hả lòng hả dạ chứ?”
Tâm trạng Hà Man trong băng ghi âm đã bắt đầu trở nên rối loạn, tiếng khóc tấm tức gián đoạn. Hà Man thẫn thờ ngồi đó, lắng nghe tiếng trái tim mình rạn vỡ trong quá khứ, không ý thức được có người vừa mở cửa bước vào.
Đột nhiên, một cánh tay nhẹ nhàng ôm trọn lấy cô từ phía sau.
Hà Man giật mình sợ hãi, đẩy mạnh ra.
2.
Trước mặt cô là một người đàn ông mặc sơ-mi trắng, áo khoác vẫn còn chưa kịp treo lên.
Hà Man sững nhìn, một lúc lâu sau đầu óc mới bắt đầu phản ứng lại.
Anh ta có lẽ là bác sỹ Lư. Hà Man mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn kéo nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo và cúi đầu chào.
“Bác sỹ Lư, tôi là Hà Man.”
Lư Chí Hành mỉm cười, như để Hà Man cảm thấy yên tâm hơn, anh ta chủ động lùi ra sau một bước, quay người cởi áo treo lên giá.
“Anh vẫn đang thắc mắc tại sao nhắn tin mà em lại không trả lời, thì ra đang mải nghe băng ghi âm.” Giọng anh ta nhẹ và thanh, tâm trạng có vẻ đang rất tốt.
Hà Man nghe thấy vậy, liền cầm điện thoại lên, quả nhiên có một tin nhắn đến. Cô cũng quên không lưu số điện thoại Lư Chí Hành mà Tiểu Hoàn gửi trong mail lần trước, bỗng thấy hơi khó xử, liền nhấn vào mục tin nhắn gửi đến.
Sau đó ngây người ra.
Dưới dãy số điện thoại, tin nhắn mới nhất gửi đến. “Anh bị tắc đường rồi, sẽ đến nhanh thôi, đừng sốt ruột nhé.”
Nhưng ba tin nhắn phía trên, lại là những dấu câu giống các tin nhắn từ 3 tháng trước: dấu hỏi, dấu chấm và dấu lửng.
Dĩ nhiên không phải là tin nhắn lừa đảo thu phí gì đó. Nhưng tại sao lại như vậy?
Bác sỹ Lư lúc này đã treo xong áo khoác, đưa tay lên cởi một chiếc cúc phía trên cổ áo sơ-mi, vừa cười vừa hỏi. “Em biến mất hơn nửa năm, sao bỗng nhiên lại nhớ ra là cần tìm anh vậy?”
Đây đúng là giọng nói của nhân vật nam trong file ghi âm rồi, Hà Man cẩn thận nhìn lại đối phương một lần nữa: 30 – 40 tuổi, thân hình bình thường, để đầu đinh, không đẹp trai lắm, nhưng toát lên một thần thái đĩnh đạc, có vẻ là một người đàn ông dịu dàng từ tốn.
Tiếc là Hà Man chẳng có chút ấn tượng gì, cũng chẳng thể tỏ ra gần gũi quen thuộc từ lâu như biểu hiện vừa rồi của anh ta.
Bác sỹ Lư thấy Hà Man không đáp, liền đổi chủ đề. “Nghe nói em ly hôn rồi?”
Giọng anh ta vô cùng dịu dàng, Hà Man tự nhủ: bác sỹ tâm lý ai cũng đều như vậy cả, cứ hung dữ như giáo viên chủ nhiệm thì ai mà dám bộc bạch tâm sự với họ chứ.
Hà Man hít một hơi thật sâu, không trả lời hai câu hỏi trên, bắt đầu nghiêm túc nói về mục đích đến của ngày hôm nay.
“Là thế này…” Nhìn sắc mặt ngày càng ảm đạm của người đàn ông đối diện, Hà Man kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, chậm rãi nói nốt vế sau. “Ông là bác sỹ tâm lý, chứng mất trí nhớ tạm thời chắc ông hiểu rõ hơn tôi. Dù sao bây giờ tôi cũng đang bị như vậy, tuy đã bắt đầu làm quen trở lại với cuộc sống hiện tại, nhưng vẫn cảm thấy chút tò mò đối với quá khứ. Vì vậy… vì vậy, hôm nay tôi muốn đến để nói chuyện với ông một chút, nhân tiện nghe lại băng ghi âm của tôi ngày xưa.”
“Ông?” Anh ta bật cười. “Nếu không phải em đang giả vờ, thì xem ra em thực sự không nhớ ra anh rồi.”
Hà Man lắc đầu, khẳng định. “Một chút ấn tượng cũng không. Cảm giác như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt vậy.”
Cô cũng không hiểu tại sao ngôn từ của mình lại thẳng tuột đến vậy.
Lư Chí Hành cúi đầu trầm ngâm, không khí trở nên có chút kỳ lạ. Hà Man không muốn chen ngang vào dòng suy nghĩ của anh ta, lặng lẽ đứng đó.
Rất lâu sau, cuối cùng anh ta cũng mỉm cười, thần sắc cũng tự tại hơn nhiều, đi đến ngồi xuống ghế của mình, ra hiệu Hà Man ngồi.
“Anh nghĩ đi nghĩ lại, chắc em cũng không việc gì phải lừa anh, cũng không việc gì phải đối xử với anh như vậy sau nửa năm bặt vô âm tín.”
Hà Man không hiểu anh ta định nói gì, đành tiếp tục giữ im lặng.
Lư Chí Hành nhìn cô nở một nụ cười trìu mến, thành khẩn nói. “Vừa rồi hơi đường đột một chút. Anh mở cửa vào tưởng em là bạn gái của anh, vì nhìn phía sau em và cô ấy rất giống nhau, hoàn toàn không có ý gì cả. Hà Man, đừng để tâm nhé.”
Hà Man cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, vừa cười vừa lắc nhẹ đầu.
“Em muốn hỏi điều gì?”
“Tôi cũng không biết nữa,” Hà Man nhỏm người dậy. “Từ khi biết ngày trước mình hay đến đây khám bệnh, tôi luôn muốn được đến một lần xem sao, lúc đó thực sự rất cấp bách. Nhưng sau một thời gian thì tình hình lại thay đổi, vừa gặp ông, tự dưng tôi thấy mình không còn muốn hỏi gì nữa.”
“Thật sự không muốn hỏi gì nữa?”
“Những chuyện quá khứ, hãy cứ để nó trôi qua. Dù sao cuộc sống và tinh thần của tôi bây giờ cũng không gặp phải vấn đề gì, không nhất thiết phải truy xét đến cùng nữa.”
Ngay khi vừa nghe được đoạn ghi âm, Hà Man đã hạ quyết tâm như vậy.
Những ngày tháng cô và Tạ Vũ sống trong nghi kỵ lẫn nhau ở quá khứ, cũng không cần nhắc đến nữa. Từng câu từng lời của người con gái khủng hoảng đến mức tiều tụy trong băng ghi âm kia đã không ngừng tố cáo tên đàn ông vô trách nhiệm, kẻ mà cô đã từng yêu thương sâu đậm đó, thật khó có thể tưởng tượng rằng có một ngày anh ta có thể vứt bỏ cô dễ dàng như vậy. Cô thấy bản thân mình thật đáng thương, và càng cảm thấy phẫn uất với sự vô tình của Tạ Vũ.
Cứ coi như dấu chấm hết vậy.
Hà Man cầm lấy túi, toan bước ra cửa, bỗng Lư Chí Hành cất tiếng ngăn lại.
“Hà Man, nếu như em thực sự chỉ có thể nhớ những chuyện 5 năm về trước, vậy có phải trong lòng mình bây giờ, em vẫn coi Tạ Vũ là chồng?”
Hà Man bỗng thấy mông lung, chỉ quay lại nhìn trong im lặng.
Lư Chí Hành nhìn Hà Man, ánh mắt khẩn tiếng. “Với tư cách là một bác sỹ, anh hiểu rất rõ tình trạng của em trước kia. Anh vẫn mong em có thể rời xa Tạ Vũ. Mặc dù bây giờ có vẻ em đang rất ổn, nhưng anh vẫn nhớ bộ dạng của em khi mới được bạn bè giới thiệu đến đây. Người đàn ông này đã giày vò tinh thần em trong một thời gian quá dài, em phải tránh xa anh ta, hãy suy nghĩ thật kỹ, vì hạnh phúc của chính mình.”
Hà Man lạnh nhạt nhìn.
“Sao vậy?” Lư Chí Hành bị ánh nhìn của Hà Man làm cho căng thẳng.
“Đây là những lời mà một bác sỹ cần nói sao?” Hà Man không nhịn được. “Từ giây phút bước vào phòng làm việc, những lời ông nói đều rất không chuyên nghiệp, ôm tôi từ đằng sau, rồi lại thẳng thừng hỏi tôi về việc ly hôn, bây giờ đến hạnh phúc của tôi ông cũng lôi ra nói được. Mặc dù tôi mất trí, cũng không biết được bác sỹ tâm lý cần làm những gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, ông làm vậy không thỏa đáng chút nào.”
“Ngoài ra,” Hà Man móc điện thoại ra. “Tin nhắn ông gửi cho tôi là có ý gì?”
Lư Chí Hành trầm lắng nhìn Hà Man, cười nhạt. “Em giả vờ gì chứ, muốn nhanh nhanh chóng chóng quay về bên người đàn ông của mình nên bây giờ bắt đầu diễn trò với anh?”
Hà Man chỉ thấy “ầm” một tiếng, dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu. Cô lờ mờ cảm thấy toàn thân mình bất giác run lên. Cổ họng đau rát, không cất nổi nửa lời.
“Anh đúng là không chuyên nghiệp, đúng ra không nên cho bệnh nhân của mình ở lại qua đêm, càng không nên thích bệnh nhân của mình. Dù cô ấy mỗi ngày đều đến tố cáo tội lỗi của chồng mình, cũng không thể nói một ngày nào đó cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, đúng không?”
Sau khi Lư Chí Hành tháo bỏ chiếc mặt nạ ân cần của mình, mỗi lời anh ta nói đều như sét đánh ngang tai đối với cô.
“Thế nhưng, giờ em cũng đâu còn là bệnh nhân của anh nữa, nói câu này cũng không thể coi là không chuyên nghiệp nhỉ. Anh tìm em rất lâu rồi, em toàn lẩn tránh, nghe nói em đã ly hôn nửa năm trước, chuyện đó xảy ra sau khi em ở lại đây?”
Hà Man cảm thấy dường như có cái gì đó vỡ nát trong tim. Ánh mắt cô hằn lên những tia đỏ, nghiến chặt răng nhìn Lư Chí Hành, đến mức khiến anh ta cảm thấy lo ngại, nhanh chóng rút lại câu nói phía sau.
“Anh…” Nét mặt của Lư Chí Hành bỗng dãn ra, lại trở về vẻ ân cần thường có. “Thôi được rồi, đúng là em không còn nhớ gì cả, anh tưởng rằng em vẫn đang cố ý… cho nên… coi như anh chưa nói gì cả nhé. Hà Man, anh xin lỗi.”
“Nói tiếp đi.” Hà Man cảm thấy cổ họng mình như bị ai bóp nghẹt. “Anh nói tiếp đi.”
“Em… một năm trước em bắt đầu tìm đến anh vì chuyện hôn nhân bất ổn, nguyên nhân ban đầu là vì hai người đã có một ngày kỷ niệm ngày cưới tồi tệ. Mấy tháng đầu, mỗi lần đến đây em lại ngồi khóc, không nói năng gì cả. Sau đó, em bắt đầu tin tưởng anh hơn, quen với việc ngồi trước mặt anh bộc bạch tâm sự của mình, dần dần tháo bỏ được áp lực. Sau khi cãi nhau với bạn, em bắt đầu sống trong cô độc, rồi bắt đầu có xu hướng tự kỷ, đồng thời cũng trở nên dễ dàng phụ thuộc vào người khác. Người khác ở đây, tình cờ lại chính là anh. Có thể do…” Lư Chí Hành nói đến đây, bỗng gãi gãi đầu ngượng ngùng. “Cũng có thể do anh không có can hệ gì với cuộc sống của em, lại là người duy nhất mà em có thể trút bầu tâm sự. Hai chúng ta ngày càng thân mật, anh luôn là người đầu tiên được nghe em tâm sự mỗi khi có chuyện.”
Lư Chí Hành ngước lên, dịu dàng nhìn về phía Hà Man. Cô quay đi, thấy băng giá lạnh buốt trong tim.
“Dù sao anh cũng chỉ là kẻ bên lề, anh hiểu điều đó. Tuy em không biểu lộ ra ngoài, nhưng anh nghĩ mình có thể cảm nhận được.”
“Đừng nói những lời vớ vẩn đó nữa.” Hà Man lạnh lùng chen ngang.
Lư Chí Hành cười. “Vậy em muốn nghe gì nào? Được rồi, đêm tất niên, chồng em lại đi đâu mất dạng. Em say rượu, gọi điện cho anh vừa khóc vừa bảo chồng em tắt máy rồi, em không tìm được anh ta. Sau đó em loạng quạng tìm đến chỗ anh, nói rằng không muốn về nhà. Thấy em như vậy, anh lo em xảy ra chuyện nên đưa em vào trong phòng làm việc, an ủi em.”
Hà Man đột nhiên thấy da đầu mình tê dại, hai tai ù đi. Tiếng Lư Chí Hành như vọng đến từ nơi nào đó rất xa, lại bị át đi bởi những tiếng gầm hú.
“Sau tối hôm đó, em không xuất hiện nữa, anh gọi điện em đều không nghe. Nghe nói em sắp ly hôn, anh cứ nghĩ em sẽ đến tìm anh, nhưng mãi cũng không thấy em đến. Gửi tin nhắn cũng không thấy em trả lời. Sau đó, vì quá nhớ em, nên anh chỉ gửi những dấu câu, vì anh nghĩ, em cũng chẳng thèm để ý đến nó.”
Thời gian nặng nề trôi qua dài như cả một thế kỷ, Hà Man mới bắt đầu chầm chậm mở miệng, lúc này đây, ngay cả tiếng nói của mình, cô cũng nghe không rõ. “Tối hôm đó… chúng ta… có xảy ra chuyện đó rồi sao?”
Lư Chí Hành bỗng thấy có chút không nỡ.
“Nếu… nếu em không còn nhớ gì cả, vậy cứ để nó qua đi. Dù sao từ trước tới nay, người mà em yêu thương nhất, vẫn là chồng của em.”
“Có, hay là không?”
Hà Man phát điên, cô không còn biết mình đang nói gì, toàn thân run rẩy, hét lên hoảng loạn.
Khung cảnh phía trước bỗng trở nên mờ đục, nước mắt vừa tuôn ra, đã ngay lập tức khô lạnh.
“Có. Và chồng của em cũng đã biết. Hà Man… Những việc anh vừa nói hoàn toàn chỉ do một phút không kiểm soát được bản thân. Hoàn toàn không phải do em, là lỗi của anh, cũng một phần là lỗi của chồng em. Anh bây giờ cũng không còn tơ tưởng gì nữa, chỉ là không đành lòng khi thấy em vẫn mù quáng muốn trở về với anh ta, anh không muốn em lại bị tổn thương.”
Hà Man chỉ cảm thấy phía trước bắt đầu trắng dần, những mảnh vụn lấp lánh tựa như màn hình hoa tuyết của chiếc tivi hồi nhỏ. Cô dường như không thể cảm nhận được những tín hiệu của thế giới bên ngoài nữa.
Thật nực cười, cô vốn vẫn nghĩ mình là người thuần khiết hoàn hảo bị tổn thương nhiều nhất.
Trong phút chốc, những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu hiện ra, lơ lửng trước mắt.
“Cô ta làm tổn thương anh như vậy, anh vẫn để cho cô ta vào ở sao. Tạ Vũ, anh có khốn nạn không? Anh có khốn nạn không?
Tiếng của ai vậy, đang nói ai vậy?
Đúng rồi, tại sao anh không nói cho em, Tạ Vũ, anh có khốn nạn không?
Nước mắt Hà Man tuôn rơi, từng giọt mặn đắng.
3.
Tạ Vũ quẳng lon bia rỗng vào sọt rác, bật một lon mới.
Lại ngồi uống một mình.
Hình như mới một tháng trước thôi, Hà Man còn nhảy lò cò đi bên cạnh anh, họ cùng uống bia, anh hai lon, cô ấy một lon.
Tạ Vũ đã tiến bộ hơn rất nhiều, anh đã biết cách để điều khiển tư duy của mình, không để nó đi quá xa, và càng không cho phép nó mang lại những luồng cảm xúc vô dụng.
Anh thường xuyên nhìn thấy cô trong công ty. Mọi người vẫn thấy một Hà Man nghiêm túc và hết mình của ngày trước, nhưng lần tại nạn đó đã khiến cô thay đổi, giờ đây, cô đã trở nên thích đùa giỡn, khoan dung và đáng yêu hơn xưa rất nhiều.
Ký ức thật kỳ diệu. Trong đám người đó có cả những nhân viên lão làng cấp cao, bọn họ hình như đã vô tình quên mất rằng, thực ra từ rất rất lâu rồi, Hà Man cũng vẫn như vậy.
Chỉ là bây giờ cô ấy mới trở lại mà thôi.
Tạ Vũ đã vô số lần tưởng tượng; Nếu như năm đó có thể yên ổn vui vẻ ở bên cạnh cô ấy một cách thật lòng, không vì vị thế cửa trên trong cuộc hôn nhân của bản thân bị đe dọa mà trở nên hẹp hòi ích kỷ; Nếu như năm đó, khi cô ấy dằn vặt không tiếc lời, anh có thể rộng lượng thấu hiểu hơn một chút những áp lực mà cô ấy đang phải chịu đựng, hoặc nhẹ nhàng dỗ dành như lúc thường, mà không phải đem tất cả dồn nén hết về phía cô ấy…
“Nếu như” – hai chữ này thật chẳng có chút nghĩa lý gì. Sự tồn tại của nó, chẳng qua chỉ là trò đùa của thượng đế dành cho con người.
Vậy mới hối hận, vậy mới đớn đau.
Tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Cô ấy đã trở nên tốt đẹp hơn, và sẽ có một ngày bắt đầu một cuộc đời mới.
Lon thứ hai cũng đã cạn tới đáy. Tạ Vũ nhìn lên trần nhà, đèn ở lối vào đã tắt từ rất lâu. Lúc này, anh chợt nghe thấy tiếng nôn thốc nôn tháo.
Một hình bóng nhỏ bé dưới ánh đèn đường.
Tạ Vũ rảo bước thật nhanh qua đỡ Hà Man, lúc này đang gập người loạng choạng.
“Uống nhiều vậy để làm gì! Nửa đêm rồi nguy hiểm thế nào em biết không, vô tâm vừa thôi chứ!” Anh bực đến phát điên.
Hà Man lấy tay đẩy. “Em bẩn lắm, tránh xa em ra!”
“Em đến nôn trước cửa nhà anh, chẳng phải là cố tình muốn tìm anh sao? Em bảo ai tránh xa em ra?” Tạ Vũ vuốt hai tay lên tóc, đi đi lại lại xung quanh, cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
“Được rồi được rồi, mau đứng lên, chúng mình về nhà, em cố chịu một chút.”
Tạ Vũ kéo Hà Man dậy, bế trọn vào lòng như một chú mèo nhỏ, vết nôn bắn lên khắp người. Tạ Vũ thở dài rồi rảo bước nhanh về phía cửa nhà.
Hà Man bỗng nấc lên một tiếng.
“Em vừa gặp tay bác sĩ tâm lý đó.”
Tạ Vũ giật mình sững lại.
4.
“Tại sao anh lại giấu em? Không cho em đi gặp hắn, làm em tưởng chúng mình ly hôn tất cả là lỗi do anh… Tạ Vũ, anh có khốn nạn không chứ?”
Tạ Vũ im lặng, lòng đau như dao cắt.
Hà Man khóc to thành tiếng, hai tay bấu chặt lấy cổ anh, người cô co lại, run lên như sắp vỡ ra từng mảnh.
Tạ Vũ tiếp tục bước vào cửa nhà, đặt Hà Man lên sô-pha, quay người đi lấy khăn ấm và nước, lúc quay lại thì thấy Hà Man đang bắt đầu trở nên vô cùng kích động, tự tát vào mặt mình, giằng xé tóc và cắn xé cổ tay trái, máu nhỏ giọt vương vãi khắp nơi.
Tạ Vũ kinh hãi, lao nhanh đến phía trước, tóm chặt lấy hai tay Hà Man.
“Em điên rồi hả, Hà Man, em muốn chết thì cũng không được chết trước mặt anh, bình tĩnh xem nào! Em thấy có lỗi với anh chứ gì? Đúng không? Được, giờ im lặng đi, coi như đó là yêu cầu của anh, được chưa?”
Hà Man từ từ nhả tay ra.
Máu từ vết thương nhả ra đầm đìa, trái tim Tạ Vũ dường như cũng đang rỉ máu theo.
“Đồ điên!” Anh chửi cô thậm tệ, quay người đi tìm hộp sơ cứu.
“Em đang khiến anh coi thường em đấy!” Tạ Vũ vừa sát trùng vừa trừng mắt nhìn cô giận dữ. “Học cái thói coi rẻ bản thân mình từ khi nào thế? Hả?”
“Em thấy mình thật bẩn thỉu.”
Giọng Hà Man yếu ớt như một đứa trẻ.
Tạ Vũ thấy sống mũi mình cay cay, bèn ngước qua phía khác.
“Tại sao lúc nào cũng là em? Em cứ chắc như đinh đóng cột rằng anh làm em tổn thương, sao em lại làm cái việc đó cơ chứ? Sao em lại khốn nạn như vậy, sao em lại bẩn thỉu vô liêm sỉ như vậy…”
Hà Man gằn lên từng lời tự sỉ vả bản thân, nước mắt chảy đẫm đầu gối, co quắp ở góc sô-pha, vừa điên dại vừa đáng thương.
Tạ Vũ một tay níu chặt Hà Man vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. “Không sao, không sao. Ngoan nào, đừng như vậy nữa.”
“Anh tránh xa em ra, em không nên đến tìm anh, nếu chết em cũng phải chết ở chỗ khác, em đến không phải để anh cảm thấy thương hại, em chỉ muốn nói rằng em xin lỗi, em thực sự xin lỗi anh…” Hà Man ấp úng rồi giằng ra, vùng vẫy mãi vẫn không thoát khỏi vòng tay đang siết chặt của Tạ Vũ, vô tình cắn vào tai của anh.
Cô càng dùng sức nghiến răng thật mạnh như đang cắn chính mình, toàn thân anh run lên trong phút chốc, rồi nhanh chóng gồng cứng như một tảng đá, không nói nửa lời, hai cánh tay càng siết chặt, cho đến khi cô lả dần và chìm trong im lặng.
“Em không có lỗi gì cả…” Tạ Vũ nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa bé. “Chính anh mới là người có lỗi với em. Lúc trên đường anh nghĩ mãi, nếu như lúc đó anh đối tốt với em hơn, em cũng không chán nản đến nỗi phải đi tìm sự an ủi từ người khác. Anh chỉ biết cố tình làm em ghen tuông để giữ thể hiện cho bản thân, anh thật chẳng đáng mặt đàn ông. Anh không để em đi tìm anh ta, anh chỉ muốn bù đắp tất cả mọi thứ cho em. Ngày trước, em đã vì anh mà chịu quá nhiều tổn thương rồi, giờ đã không còn nhớ được gì nữa, vậy hãy cứ để nó qua đi em nhé, như vậy, anh mới có thể tạm quên đi mọi lỗi lầm mà mình đã gây ra. Man, anh xin lỗi. Lúc cầu hôn, anh đã hứa rằng cả đời này sẽ mang đến hạnh phúc cho em, vậy mà anh vẫn chưa làm được.”
“Nhưng lúc em trở về tìm anh, anh hận em vậy cơ mà…”
“Không phải anh hận em…” Tạ Vũ dịu dàng. “Chỉ là… chỉ là anh không biết làm sao để đối diện với em. Em không biết mọi chuyện, nhưng anh vẫn bị ám ảnh, khi đứng trước mặt em, anh vẫn cảm thấy mình là thằng bợm rượu chẳng ra gì. Trông em như vậy, anh lại càng không thể chịu được. Anh sợ rằng, nếu có tiếp tục một lần nữa, anh vẫn không thể mang đến hạnh phúc cho em, càng sợ rằng nếu một ngày nào đó khi ký ức trở về, em sẽ nhớ lại bộ dạng bạc nhược đáng khinh của anh năm xưa, em sẽ lập tức rời bỏ anh. Anh không dám, vợ à, anh thực sự không dám.”
VỢ.
Hà Man cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Cô ngước đầu nhìn Tạ Vũ, nhìn sâu vào đôi mắt cũng đang ngân ngấn nước giống như mình.
“Anh vừa gọi em là gì cơ?”
“Vợ!” Tạ Vũ càng ôm chặt lấy cô vào lòng, không ngừng thốt lên. “Vợ, vợ à…”
Hà Man cuối cùng cũng lấy hết can đảm, vừa khóc vừa nói. “Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Nước mắt Tạ Vũ nhỏ từng giọt trên vai Hà Man. “Ừ, cho em một cơ hội, cũng là cho anh một cơ hội. Lần này chúng mình nhất định sẽ trọn đời bên nhau.”
“Nhớ đấy nhé. Chúng mình nhất định sẽ trọn đời bên nhau.”
trắng dần, tỏa ra những mảnh vụn lấp lánh tựa
như màn hình hoa tuyết trên chiếc tivi thưở nhỏ.
Cô dường như không thể cảm nhận được những
tín hiệu của thế giới bên ngoài nữa. Thật nực
cười, vậy mà cô vẫn nghĩ mình là người thuần
khiết hoàn hảo bị tổn thương nhiều nhất.
1.
“Cô Hà, bác sỹ Lư có chút việc đến muộn một chút, giờ đang trên đường tới đây, ông ấy nói cô cứ nghe mấy băng ghi âm đang để trên bàn trước.”
Y tá của phòng khám tâm lý tư nhân xem ra dịu dàng ân cần hơn nhiều so với trong bệnh viện công lập, có lẽ nguyên nhân là do khối lượng công việc không giống nhau. Hà Man chẳng phải cũng đã từng vì áp lực khủng khiếp của công việc mà hay gắt gỏng vô cớ với những người xung quanh đó sao?
Cuối cùng cô cũng tìm được đến phòng khám này. Xuất viện đã hơn 3 tháng, Hà Man cũng chẳng muốn tìm hiểu chân tướng của chuyện ly hôn nữa. Biết hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao Tạ Vũ cũng chẳng thể quay lại bên cô.
Chỉ là trong những ngày này, cảm giác cô độc bao trùm lên mọi giác quan, len lỏi thấm buốt trong từng ngách nhỏ của tâm hồn, khiến Hà Man cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô thực ra cũng không còn ghét bỏ “Hà Man của quá khứ” – kẻ đã từng cướp đi tuổi thanh xuân, bạn bè và người chồng của mình nữa, dù sao cô ta cũng chỉ là một con côn trùng đáng thương mà thôi. Với tình cảnh chẳng còn gì để mất như hiện tại, nếu như có cơ hội để nói chuyện với chính bản thân mình trong quá khứ, cũng không phải chuyện tồi tệ.
Chẳng qua cô chỉ muốn tìm một người hiểu chuyện để giãi bày những tâm sự chất chứa trong lòng. Dù sao cuối tuần cũng không có việc gì để làm.
Hà Man không liên lạc với Tạ Vũ nữa, cô không muốn Tạ Vũ nghĩ rằng mình đang cố mượn cớ cần tìm phòng khám tâm lý mà quấy rầy anh ta. Cô cũng có lòng tự trọng của mình. Nhưng cô cũng đã gửi email cho Tiểu Hoàn, không ngờ nhận được hồi âm rất nhanh. Bác sỹ tâm lý tên là Lư Chí Hành, Tiểu Hoàn còn gửi cả số điện thoại phòng khám, số điện thoại riêng và cả địa chỉ nữa. Hà Man gọi đến phòng khám, lên lịch hẹn ngày hôm nay với y tá trực ban, trong lúc chờ đợi, nữ y tá đưa cô vào trong phòng làm việc riêng của bác sỹ, bật máy tính và mở một file tài liệu, đó chính là tất cả những bản ghi âm mỗi lần Hà Man đến để tư vấn.
Hà Man nhẹ nhàng lên tiếng cảm ơn, nữ y tá bước ra, từ từ khép cửa lại.
Mỗi file trên màn hình đều hiển thị thời gian ghi âm. Cô đeo tai nghe và click đại vào một file.
Bên tai vẳng lên giọng nói kỳ dị của một cô gái, vừa lạ lẫm lại vừa gần gũi, ngữ điệu nhanh và lộ vẻ thấp thỏm bất an. “Anh ấy đi đâu cũng mang theo điện thoại, mỗi lần điện thoại kêu anh ấy liền trốn ngay vào phòng vệ sinh, hôm nay tắm xong anh ấy quên không mang ra. Tôi cầm điện thoại lên xem, thấy có ai đó tên là Cookie, gửi tin nhắn nghe rất mùi mẫn tình cảm cho anh ấy. Lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy mình không thể thở nổi, anh có hiểu không, dường như tôi còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch ngay bên tai vậy, tôi nghĩ mình sắp chết rồi.” Giọng bác sỹ Lư ôn hòa nhưng cũng đầy sức hút. “Tin nhắn đó viết gì vậy?”
“Người tên là Cookie đó, hỏi khi nào có thể gặp lại anh ấy.”
“Điều này thực ra rất bình thường, không thể nói là anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài được. Tâm lý và cảm xúc của con người nhiều khi tác động rất lớn đến sự nhìn nhận đối với một vấn đề nào đó, cô không thực sự tin tưởng anh ấy, nên mới thấy tin nhắn này có vấn đề. Là người ngoài cuộc, tôi lại thấy việc này rất bình thường, có lẽ chỉ là bạn làm ăn thôi.”
“Nhất định có vấn đề, tôi có thể cảm nhận được! Anh không phải là phụ nữ thì không hiểu được đâu, chẳng cần chứng cứ gì cả, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được giữa hai người đó có vấn đề, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể biết ngay có gì đó không ổn. Anh không hiểu… anh thực sự không hiểu đâu.”
Trong bản ghi âm, giọng của Hà Man đang từ thảng thốt cao đanh bỗng dần trở nên trầm lắng một cách tội nghiệp, như một chiếc xe bay vọt lên từ vách núi, rồi dần mất hút dưới đáy vực sâu.
Đây là mình sao? Hà Man ngồi trước màn hình thoáng chút bối rối, cô không muốn nghe thêm nữa.
Hà Man trong băng ghi âm tiếp tục nói. “Chồng tôi bây giờ về ngày càng muộn, tôi ngày nào cũng muốn hét lên với anh ấy ‘Cút đi, đừng bao giờ vác mặt về nữa’, nhưng lại sợ nhỡ anh ấy đi mất thật thì sao. Tôi không sợ anh ấy bỏ tôi mà đi, thật đấy, không hề sợ chút nào. Bây giờ tôi cũng không yêu anh ấy nhiều như trước nữa, thật đấy. Tại sao lại như vậy, người có lỗi là anh ấy, chẳng qua chỉ là tôi chưa bắt tận tay day tận mặt mà thôi, sao tôi phải để cho anh ấy hả lòng hả dạ chứ?”
Tâm trạng Hà Man trong băng ghi âm đã bắt đầu trở nên rối loạn, tiếng khóc tấm tức gián đoạn. Hà Man thẫn thờ ngồi đó, lắng nghe tiếng trái tim mình rạn vỡ trong quá khứ, không ý thức được có người vừa mở cửa bước vào.
Đột nhiên, một cánh tay nhẹ nhàng ôm trọn lấy cô từ phía sau.
Hà Man giật mình sợ hãi, đẩy mạnh ra.
2.
Trước mặt cô là một người đàn ông mặc sơ-mi trắng, áo khoác vẫn còn chưa kịp treo lên.
Hà Man sững nhìn, một lúc lâu sau đầu óc mới bắt đầu phản ứng lại.
Anh ta có lẽ là bác sỹ Lư. Hà Man mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn kéo nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo và cúi đầu chào.
“Bác sỹ Lư, tôi là Hà Man.”
Lư Chí Hành mỉm cười, như để Hà Man cảm thấy yên tâm hơn, anh ta chủ động lùi ra sau một bước, quay người cởi áo treo lên giá.
“Anh vẫn đang thắc mắc tại sao nhắn tin mà em lại không trả lời, thì ra đang mải nghe băng ghi âm.” Giọng anh ta nhẹ và thanh, tâm trạng có vẻ đang rất tốt.
Hà Man nghe thấy vậy, liền cầm điện thoại lên, quả nhiên có một tin nhắn đến. Cô cũng quên không lưu số điện thoại Lư Chí Hành mà Tiểu Hoàn gửi trong mail lần trước, bỗng thấy hơi khó xử, liền nhấn vào mục tin nhắn gửi đến.
Sau đó ngây người ra.
Dưới dãy số điện thoại, tin nhắn mới nhất gửi đến. “Anh bị tắc đường rồi, sẽ đến nhanh thôi, đừng sốt ruột nhé.”
Nhưng ba tin nhắn phía trên, lại là những dấu câu giống các tin nhắn từ 3 tháng trước: dấu hỏi, dấu chấm và dấu lửng.
Dĩ nhiên không phải là tin nhắn lừa đảo thu phí gì đó. Nhưng tại sao lại như vậy?
Bác sỹ Lư lúc này đã treo xong áo khoác, đưa tay lên cởi một chiếc cúc phía trên cổ áo sơ-mi, vừa cười vừa hỏi. “Em biến mất hơn nửa năm, sao bỗng nhiên lại nhớ ra là cần tìm anh vậy?”
Đây đúng là giọng nói của nhân vật nam trong file ghi âm rồi, Hà Man cẩn thận nhìn lại đối phương một lần nữa: 30 – 40 tuổi, thân hình bình thường, để đầu đinh, không đẹp trai lắm, nhưng toát lên một thần thái đĩnh đạc, có vẻ là một người đàn ông dịu dàng từ tốn.
Tiếc là Hà Man chẳng có chút ấn tượng gì, cũng chẳng thể tỏ ra gần gũi quen thuộc từ lâu như biểu hiện vừa rồi của anh ta.
Bác sỹ Lư thấy Hà Man không đáp, liền đổi chủ đề. “Nghe nói em ly hôn rồi?”
Giọng anh ta vô cùng dịu dàng, Hà Man tự nhủ: bác sỹ tâm lý ai cũng đều như vậy cả, cứ hung dữ như giáo viên chủ nhiệm thì ai mà dám bộc bạch tâm sự với họ chứ.
Hà Man hít một hơi thật sâu, không trả lời hai câu hỏi trên, bắt đầu nghiêm túc nói về mục đích đến của ngày hôm nay.
“Là thế này…” Nhìn sắc mặt ngày càng ảm đạm của người đàn ông đối diện, Hà Man kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, chậm rãi nói nốt vế sau. “Ông là bác sỹ tâm lý, chứng mất trí nhớ tạm thời chắc ông hiểu rõ hơn tôi. Dù sao bây giờ tôi cũng đang bị như vậy, tuy đã bắt đầu làm quen trở lại với cuộc sống hiện tại, nhưng vẫn cảm thấy chút tò mò đối với quá khứ. Vì vậy… vì vậy, hôm nay tôi muốn đến để nói chuyện với ông một chút, nhân tiện nghe lại băng ghi âm của tôi ngày xưa.”
“Ông?” Anh ta bật cười. “Nếu không phải em đang giả vờ, thì xem ra em thực sự không nhớ ra anh rồi.”
Hà Man lắc đầu, khẳng định. “Một chút ấn tượng cũng không. Cảm giác như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt vậy.”
Cô cũng không hiểu tại sao ngôn từ của mình lại thẳng tuột đến vậy.
Lư Chí Hành cúi đầu trầm ngâm, không khí trở nên có chút kỳ lạ. Hà Man không muốn chen ngang vào dòng suy nghĩ của anh ta, lặng lẽ đứng đó.
Rất lâu sau, cuối cùng anh ta cũng mỉm cười, thần sắc cũng tự tại hơn nhiều, đi đến ngồi xuống ghế của mình, ra hiệu Hà Man ngồi.
“Anh nghĩ đi nghĩ lại, chắc em cũng không việc gì phải lừa anh, cũng không việc gì phải đối xử với anh như vậy sau nửa năm bặt vô âm tín.”
Hà Man không hiểu anh ta định nói gì, đành tiếp tục giữ im lặng.
Lư Chí Hành nhìn cô nở một nụ cười trìu mến, thành khẩn nói. “Vừa rồi hơi đường đột một chút. Anh mở cửa vào tưởng em là bạn gái của anh, vì nhìn phía sau em và cô ấy rất giống nhau, hoàn toàn không có ý gì cả. Hà Man, đừng để tâm nhé.”
Hà Man cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, vừa cười vừa lắc nhẹ đầu.
“Em muốn hỏi điều gì?”
“Tôi cũng không biết nữa,” Hà Man nhỏm người dậy. “Từ khi biết ngày trước mình hay đến đây khám bệnh, tôi luôn muốn được đến một lần xem sao, lúc đó thực sự rất cấp bách. Nhưng sau một thời gian thì tình hình lại thay đổi, vừa gặp ông, tự dưng tôi thấy mình không còn muốn hỏi gì nữa.”
“Thật sự không muốn hỏi gì nữa?”
“Những chuyện quá khứ, hãy cứ để nó trôi qua. Dù sao cuộc sống và tinh thần của tôi bây giờ cũng không gặp phải vấn đề gì, không nhất thiết phải truy xét đến cùng nữa.”
Ngay khi vừa nghe được đoạn ghi âm, Hà Man đã hạ quyết tâm như vậy.
Những ngày tháng cô và Tạ Vũ sống trong nghi kỵ lẫn nhau ở quá khứ, cũng không cần nhắc đến nữa. Từng câu từng lời của người con gái khủng hoảng đến mức tiều tụy trong băng ghi âm kia đã không ngừng tố cáo tên đàn ông vô trách nhiệm, kẻ mà cô đã từng yêu thương sâu đậm đó, thật khó có thể tưởng tượng rằng có một ngày anh ta có thể vứt bỏ cô dễ dàng như vậy. Cô thấy bản thân mình thật đáng thương, và càng cảm thấy phẫn uất với sự vô tình của Tạ Vũ.
Cứ coi như dấu chấm hết vậy.
Hà Man cầm lấy túi, toan bước ra cửa, bỗng Lư Chí Hành cất tiếng ngăn lại.
“Hà Man, nếu như em thực sự chỉ có thể nhớ những chuyện 5 năm về trước, vậy có phải trong lòng mình bây giờ, em vẫn coi Tạ Vũ là chồng?”
Hà Man bỗng thấy mông lung, chỉ quay lại nhìn trong im lặng.
Lư Chí Hành nhìn Hà Man, ánh mắt khẩn tiếng. “Với tư cách là một bác sỹ, anh hiểu rất rõ tình trạng của em trước kia. Anh vẫn mong em có thể rời xa Tạ Vũ. Mặc dù bây giờ có vẻ em đang rất ổn, nhưng anh vẫn nhớ bộ dạng của em khi mới được bạn bè giới thiệu đến đây. Người đàn ông này đã giày vò tinh thần em trong một thời gian quá dài, em phải tránh xa anh ta, hãy suy nghĩ thật kỹ, vì hạnh phúc của chính mình.”
Hà Man lạnh nhạt nhìn.
“Sao vậy?” Lư Chí Hành bị ánh nhìn của Hà Man làm cho căng thẳng.
“Đây là những lời mà một bác sỹ cần nói sao?” Hà Man không nhịn được. “Từ giây phút bước vào phòng làm việc, những lời ông nói đều rất không chuyên nghiệp, ôm tôi từ đằng sau, rồi lại thẳng thừng hỏi tôi về việc ly hôn, bây giờ đến hạnh phúc của tôi ông cũng lôi ra nói được. Mặc dù tôi mất trí, cũng không biết được bác sỹ tâm lý cần làm những gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, ông làm vậy không thỏa đáng chút nào.”
“Ngoài ra,” Hà Man móc điện thoại ra. “Tin nhắn ông gửi cho tôi là có ý gì?”
Lư Chí Hành trầm lắng nhìn Hà Man, cười nhạt. “Em giả vờ gì chứ, muốn nhanh nhanh chóng chóng quay về bên người đàn ông của mình nên bây giờ bắt đầu diễn trò với anh?”
Hà Man chỉ thấy “ầm” một tiếng, dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu. Cô lờ mờ cảm thấy toàn thân mình bất giác run lên. Cổ họng đau rát, không cất nổi nửa lời.
“Anh đúng là không chuyên nghiệp, đúng ra không nên cho bệnh nhân của mình ở lại qua đêm, càng không nên thích bệnh nhân của mình. Dù cô ấy mỗi ngày đều đến tố cáo tội lỗi của chồng mình, cũng không thể nói một ngày nào đó cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, đúng không?”
Sau khi Lư Chí Hành tháo bỏ chiếc mặt nạ ân cần của mình, mỗi lời anh ta nói đều như sét đánh ngang tai đối với cô.
“Thế nhưng, giờ em cũng đâu còn là bệnh nhân của anh nữa, nói câu này cũng không thể coi là không chuyên nghiệp nhỉ. Anh tìm em rất lâu rồi, em toàn lẩn tránh, nghe nói em đã ly hôn nửa năm trước, chuyện đó xảy ra sau khi em ở lại đây?”
Hà Man cảm thấy dường như có cái gì đó vỡ nát trong tim. Ánh mắt cô hằn lên những tia đỏ, nghiến chặt răng nhìn Lư Chí Hành, đến mức khiến anh ta cảm thấy lo ngại, nhanh chóng rút lại câu nói phía sau.
“Anh…” Nét mặt của Lư Chí Hành bỗng dãn ra, lại trở về vẻ ân cần thường có. “Thôi được rồi, đúng là em không còn nhớ gì cả, anh tưởng rằng em vẫn đang cố ý… cho nên… coi như anh chưa nói gì cả nhé. Hà Man, anh xin lỗi.”
“Nói tiếp đi.” Hà Man cảm thấy cổ họng mình như bị ai bóp nghẹt. “Anh nói tiếp đi.”
“Em… một năm trước em bắt đầu tìm đến anh vì chuyện hôn nhân bất ổn, nguyên nhân ban đầu là vì hai người đã có một ngày kỷ niệm ngày cưới tồi tệ. Mấy tháng đầu, mỗi lần đến đây em lại ngồi khóc, không nói năng gì cả. Sau đó, em bắt đầu tin tưởng anh hơn, quen với việc ngồi trước mặt anh bộc bạch tâm sự của mình, dần dần tháo bỏ được áp lực. Sau khi cãi nhau với bạn, em bắt đầu sống trong cô độc, rồi bắt đầu có xu hướng tự kỷ, đồng thời cũng trở nên dễ dàng phụ thuộc vào người khác. Người khác ở đây, tình cờ lại chính là anh. Có thể do…” Lư Chí Hành nói đến đây, bỗng gãi gãi đầu ngượng ngùng. “Cũng có thể do anh không có can hệ gì với cuộc sống của em, lại là người duy nhất mà em có thể trút bầu tâm sự. Hai chúng ta ngày càng thân mật, anh luôn là người đầu tiên được nghe em tâm sự mỗi khi có chuyện.”
Lư Chí Hành ngước lên, dịu dàng nhìn về phía Hà Man. Cô quay đi, thấy băng giá lạnh buốt trong tim.
“Dù sao anh cũng chỉ là kẻ bên lề, anh hiểu điều đó. Tuy em không biểu lộ ra ngoài, nhưng anh nghĩ mình có thể cảm nhận được.”
“Đừng nói những lời vớ vẩn đó nữa.” Hà Man lạnh lùng chen ngang.
Lư Chí Hành cười. “Vậy em muốn nghe gì nào? Được rồi, đêm tất niên, chồng em lại đi đâu mất dạng. Em say rượu, gọi điện cho anh vừa khóc vừa bảo chồng em tắt máy rồi, em không tìm được anh ta. Sau đó em loạng quạng tìm đến chỗ anh, nói rằng không muốn về nhà. Thấy em như vậy, anh lo em xảy ra chuyện nên đưa em vào trong phòng làm việc, an ủi em.”
Hà Man đột nhiên thấy da đầu mình tê dại, hai tai ù đi. Tiếng Lư Chí Hành như vọng đến từ nơi nào đó rất xa, lại bị át đi bởi những tiếng gầm hú.
“Sau tối hôm đó, em không xuất hiện nữa, anh gọi điện em đều không nghe. Nghe nói em sắp ly hôn, anh cứ nghĩ em sẽ đến tìm anh, nhưng mãi cũng không thấy em đến. Gửi tin nhắn cũng không thấy em trả lời. Sau đó, vì quá nhớ em, nên anh chỉ gửi những dấu câu, vì anh nghĩ, em cũng chẳng thèm để ý đến nó.”
Thời gian nặng nề trôi qua dài như cả một thế kỷ, Hà Man mới bắt đầu chầm chậm mở miệng, lúc này đây, ngay cả tiếng nói của mình, cô cũng nghe không rõ. “Tối hôm đó… chúng ta… có xảy ra chuyện đó rồi sao?”
Lư Chí Hành bỗng thấy có chút không nỡ.
“Nếu… nếu em không còn nhớ gì cả, vậy cứ để nó qua đi. Dù sao từ trước tới nay, người mà em yêu thương nhất, vẫn là chồng của em.”
“Có, hay là không?”
Hà Man phát điên, cô không còn biết mình đang nói gì, toàn thân run rẩy, hét lên hoảng loạn.
Khung cảnh phía trước bỗng trở nên mờ đục, nước mắt vừa tuôn ra, đã ngay lập tức khô lạnh.
“Có. Và chồng của em cũng đã biết. Hà Man… Những việc anh vừa nói hoàn toàn chỉ do một phút không kiểm soát được bản thân. Hoàn toàn không phải do em, là lỗi của anh, cũng một phần là lỗi của chồng em. Anh bây giờ cũng không còn tơ tưởng gì nữa, chỉ là không đành lòng khi thấy em vẫn mù quáng muốn trở về với anh ta, anh không muốn em lại bị tổn thương.”
Hà Man chỉ cảm thấy phía trước bắt đầu trắng dần, những mảnh vụn lấp lánh tựa như màn hình hoa tuyết của chiếc tivi hồi nhỏ. Cô dường như không thể cảm nhận được những tín hiệu của thế giới bên ngoài nữa.
Thật nực cười, cô vốn vẫn nghĩ mình là người thuần khiết hoàn hảo bị tổn thương nhiều nhất.
Trong phút chốc, những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu hiện ra, lơ lửng trước mắt.
“Cô ta làm tổn thương anh như vậy, anh vẫn để cho cô ta vào ở sao. Tạ Vũ, anh có khốn nạn không? Anh có khốn nạn không?
Tiếng của ai vậy, đang nói ai vậy?
Đúng rồi, tại sao anh không nói cho em, Tạ Vũ, anh có khốn nạn không?
Nước mắt Hà Man tuôn rơi, từng giọt mặn đắng.
3.
Tạ Vũ quẳng lon bia rỗng vào sọt rác, bật một lon mới.
Lại ngồi uống một mình.
Hình như mới một tháng trước thôi, Hà Man còn nhảy lò cò đi bên cạnh anh, họ cùng uống bia, anh hai lon, cô ấy một lon.
Tạ Vũ đã tiến bộ hơn rất nhiều, anh đã biết cách để điều khiển tư duy của mình, không để nó đi quá xa, và càng không cho phép nó mang lại những luồng cảm xúc vô dụng.
Anh thường xuyên nhìn thấy cô trong công ty. Mọi người vẫn thấy một Hà Man nghiêm túc và hết mình của ngày trước, nhưng lần tại nạn đó đã khiến cô thay đổi, giờ đây, cô đã trở nên thích đùa giỡn, khoan dung và đáng yêu hơn xưa rất nhiều.
Ký ức thật kỳ diệu. Trong đám người đó có cả những nhân viên lão làng cấp cao, bọn họ hình như đã vô tình quên mất rằng, thực ra từ rất rất lâu rồi, Hà Man cũng vẫn như vậy.
Chỉ là bây giờ cô ấy mới trở lại mà thôi.
Tạ Vũ đã vô số lần tưởng tượng; Nếu như năm đó có thể yên ổn vui vẻ ở bên cạnh cô ấy một cách thật lòng, không vì vị thế cửa trên trong cuộc hôn nhân của bản thân bị đe dọa mà trở nên hẹp hòi ích kỷ; Nếu như năm đó, khi cô ấy dằn vặt không tiếc lời, anh có thể rộng lượng thấu hiểu hơn một chút những áp lực mà cô ấy đang phải chịu đựng, hoặc nhẹ nhàng dỗ dành như lúc thường, mà không phải đem tất cả dồn nén hết về phía cô ấy…
“Nếu như” – hai chữ này thật chẳng có chút nghĩa lý gì. Sự tồn tại của nó, chẳng qua chỉ là trò đùa của thượng đế dành cho con người.
Vậy mới hối hận, vậy mới đớn đau.
Tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Cô ấy đã trở nên tốt đẹp hơn, và sẽ có một ngày bắt đầu một cuộc đời mới.
Lon thứ hai cũng đã cạn tới đáy. Tạ Vũ nhìn lên trần nhà, đèn ở lối vào đã tắt từ rất lâu. Lúc này, anh chợt nghe thấy tiếng nôn thốc nôn tháo.
Một hình bóng nhỏ bé dưới ánh đèn đường.
Tạ Vũ rảo bước thật nhanh qua đỡ Hà Man, lúc này đang gập người loạng choạng.
“Uống nhiều vậy để làm gì! Nửa đêm rồi nguy hiểm thế nào em biết không, vô tâm vừa thôi chứ!” Anh bực đến phát điên.
Hà Man lấy tay đẩy. “Em bẩn lắm, tránh xa em ra!”
“Em đến nôn trước cửa nhà anh, chẳng phải là cố tình muốn tìm anh sao? Em bảo ai tránh xa em ra?” Tạ Vũ vuốt hai tay lên tóc, đi đi lại lại xung quanh, cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
“Được rồi được rồi, mau đứng lên, chúng mình về nhà, em cố chịu một chút.”
Tạ Vũ kéo Hà Man dậy, bế trọn vào lòng như một chú mèo nhỏ, vết nôn bắn lên khắp người. Tạ Vũ thở dài rồi rảo bước nhanh về phía cửa nhà.
Hà Man bỗng nấc lên một tiếng.
“Em vừa gặp tay bác sĩ tâm lý đó.”
Tạ Vũ giật mình sững lại.
4.
“Tại sao anh lại giấu em? Không cho em đi gặp hắn, làm em tưởng chúng mình ly hôn tất cả là lỗi do anh… Tạ Vũ, anh có khốn nạn không chứ?”
Tạ Vũ im lặng, lòng đau như dao cắt.
Hà Man khóc to thành tiếng, hai tay bấu chặt lấy cổ anh, người cô co lại, run lên như sắp vỡ ra từng mảnh.
Tạ Vũ tiếp tục bước vào cửa nhà, đặt Hà Man lên sô-pha, quay người đi lấy khăn ấm và nước, lúc quay lại thì thấy Hà Man đang bắt đầu trở nên vô cùng kích động, tự tát vào mặt mình, giằng xé tóc và cắn xé cổ tay trái, máu nhỏ giọt vương vãi khắp nơi.
Tạ Vũ kinh hãi, lao nhanh đến phía trước, tóm chặt lấy hai tay Hà Man.
“Em điên rồi hả, Hà Man, em muốn chết thì cũng không được chết trước mặt anh, bình tĩnh xem nào! Em thấy có lỗi với anh chứ gì? Đúng không? Được, giờ im lặng đi, coi như đó là yêu cầu của anh, được chưa?”
Hà Man từ từ nhả tay ra.
Máu từ vết thương nhả ra đầm đìa, trái tim Tạ Vũ dường như cũng đang rỉ máu theo.
“Đồ điên!” Anh chửi cô thậm tệ, quay người đi tìm hộp sơ cứu.
“Em đang khiến anh coi thường em đấy!” Tạ Vũ vừa sát trùng vừa trừng mắt nhìn cô giận dữ. “Học cái thói coi rẻ bản thân mình từ khi nào thế? Hả?”
“Em thấy mình thật bẩn thỉu.”
Giọng Hà Man yếu ớt như một đứa trẻ.
Tạ Vũ thấy sống mũi mình cay cay, bèn ngước qua phía khác.
“Tại sao lúc nào cũng là em? Em cứ chắc như đinh đóng cột rằng anh làm em tổn thương, sao em lại làm cái việc đó cơ chứ? Sao em lại khốn nạn như vậy, sao em lại bẩn thỉu vô liêm sỉ như vậy…”
Hà Man gằn lên từng lời tự sỉ vả bản thân, nước mắt chảy đẫm đầu gối, co quắp ở góc sô-pha, vừa điên dại vừa đáng thương.
Tạ Vũ một tay níu chặt Hà Man vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. “Không sao, không sao. Ngoan nào, đừng như vậy nữa.”
“Anh tránh xa em ra, em không nên đến tìm anh, nếu chết em cũng phải chết ở chỗ khác, em đến không phải để anh cảm thấy thương hại, em chỉ muốn nói rằng em xin lỗi, em thực sự xin lỗi anh…” Hà Man ấp úng rồi giằng ra, vùng vẫy mãi vẫn không thoát khỏi vòng tay đang siết chặt của Tạ Vũ, vô tình cắn vào tai của anh.
Cô càng dùng sức nghiến răng thật mạnh như đang cắn chính mình, toàn thân anh run lên trong phút chốc, rồi nhanh chóng gồng cứng như một tảng đá, không nói nửa lời, hai cánh tay càng siết chặt, cho đến khi cô lả dần và chìm trong im lặng.
“Em không có lỗi gì cả…” Tạ Vũ nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa bé. “Chính anh mới là người có lỗi với em. Lúc trên đường anh nghĩ mãi, nếu như lúc đó anh đối tốt với em hơn, em cũng không chán nản đến nỗi phải đi tìm sự an ủi từ người khác. Anh chỉ biết cố tình làm em ghen tuông để giữ thể hiện cho bản thân, anh thật chẳng đáng mặt đàn ông. Anh không để em đi tìm anh ta, anh chỉ muốn bù đắp tất cả mọi thứ cho em. Ngày trước, em đã vì anh mà chịu quá nhiều tổn thương rồi, giờ đã không còn nhớ được gì nữa, vậy hãy cứ để nó qua đi em nhé, như vậy, anh mới có thể tạm quên đi mọi lỗi lầm mà mình đã gây ra. Man, anh xin lỗi. Lúc cầu hôn, anh đã hứa rằng cả đời này sẽ mang đến hạnh phúc cho em, vậy mà anh vẫn chưa làm được.”
“Nhưng lúc em trở về tìm anh, anh hận em vậy cơ mà…”
“Không phải anh hận em…” Tạ Vũ dịu dàng. “Chỉ là… chỉ là anh không biết làm sao để đối diện với em. Em không biết mọi chuyện, nhưng anh vẫn bị ám ảnh, khi đứng trước mặt em, anh vẫn cảm thấy mình là thằng bợm rượu chẳng ra gì. Trông em như vậy, anh lại càng không thể chịu được. Anh sợ rằng, nếu có tiếp tục một lần nữa, anh vẫn không thể mang đến hạnh phúc cho em, càng sợ rằng nếu một ngày nào đó khi ký ức trở về, em sẽ nhớ lại bộ dạng bạc nhược đáng khinh của anh năm xưa, em sẽ lập tức rời bỏ anh. Anh không dám, vợ à, anh thực sự không dám.”
VỢ.
Hà Man cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Cô ngước đầu nhìn Tạ Vũ, nhìn sâu vào đôi mắt cũng đang ngân ngấn nước giống như mình.
“Anh vừa gọi em là gì cơ?”
“Vợ!” Tạ Vũ càng ôm chặt lấy cô vào lòng, không ngừng thốt lên. “Vợ, vợ à…”
Hà Man cuối cùng cũng lấy hết can đảm, vừa khóc vừa nói. “Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Nước mắt Tạ Vũ nhỏ từng giọt trên vai Hà Man. “Ừ, cho em một cơ hội, cũng là cho anh một cơ hội. Lần này chúng mình nhất định sẽ trọn đời bên nhau.”
“Nhớ đấy nhé. Chúng mình nhất định sẽ trọn đời bên nhau.”