Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 359
Dịch: Benbobinhyen
La Viễn thấy hắn quay lại, lập tức ghé vào tai hắn: “Bên này tôi không chống đỡ được nữa. Cô sinh viên đó đi đâu rồi? Sẽ không bỏ chạy ngay tại trận chứ?”
“Không thể nào! Là Bân Khách giới thiệu, xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện gì! Chắc là hôm nay mưa lớn quá!”
“Thôi đi, Lữ Mi người ta sao vẫn đến được đấy? Anh phải cẩn thận một chút, lão Thượng kia cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Anh ta rất sỹ diện, nếu anh để anh ta mất mặt trước hai anh em họ Vương, việc hợp tác sau này của chúng ta e là sẽ tan thành mây khói mất!”
“Yên tâm, đợi thêm mười phút nữa mà không đến, tôi tìm Bân Khách, để cô ấy nghĩ cách khác.” Lôi Tuấn Vũ cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Mấy người đàn ông trên bàn rượu kề tai to nhỏ rất thoải mái. Chuyện làm ăn, chuyện gia đình, chuyện tình cảm, bọn họ thích mượn rượu để phát tiết. Những chuyện lúc uống rượu, có thể không cần chịu trách nhiệm, phun ra là thích rồi. Cho nên, hai anh em họ Vương và Lữ Mi ai cũng đắc ý dào dạt, hoàn toàn không thèm để ý người khác đang bàn luận chuyện gì.
La Viễn thấy hợp đồng đã ký xong, liền lấy cớ mình có chút chuyện, tránh đi mất. Anh ta biết hai anh em họ Vương lúc này, chỉ cần thuê một phòng, liền vui vẻ vào cuộc ngay. Hợp đồng thành công! Anh ta cũng không cần ở đây tốn sức nữa. Nói là xuống dưới lầu hít thở không khí, trên thực tế là không muốn ở đây làm bóng đèn.
Yên tâm, mọi chuyện xong xuôi, anh ta nhất định sẽ đúng giờ xuất hiện trước mặt hai anh em họ Vương, cái miệng lưỡi khôn khéo biết làm ăn kia ngay cả Lôi Tuấn Vũ cũng phải bội phục, không ai bì kịp. Kỳ thật, hắn cũng giống như vậy! Chỉ là con người không bao giờ nhìn được bụi sau gáy mình, nhìn người khác thì lại rất rõ ràng.
Lữ Mi tuy rằng phóng khoáng, nhưng thân mật với hai người đàn ông xa lạ vẫn có chút xấu hổ, cô ta thỉnh thoảng lại lẳng lặng đẩy bàn tay trên đùi ra, còn định mượn ly rượu để chắn khuôn mặt đang áp sát, thực ra cũng rất bận rộn.
Lôi Tuấn Vũ thấy Thượng Phẩm Nhất vẫn chưa quay lại, lo cho anh ta, liền đi ra ngoài vào phòng vệ sinh kiểm tra.
Quả nhiên, Thượng Phẩm Nhất đang ở trong phòng vệ sinh, nôn mửa, mùi chua xộc vào mũi, Lôi Tuấn Vũ không khỏi khua khua tay trước mặt.
“Lão Thượng! Hôm nay sao vậy? Uống không thoải mái? Mới mấy ly mà đã thế này?” Câu này của Lôi Tuấn Vũ nửa đùa nửa thật. Thượng Phẩm Nhất bình thường có vẻ uống khá tốt, sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hôm nay anh ta quả thật uống không ít.
“Ai da! Tôi nói Lôi tổng à, tôi quả thật thấy không thoải mái! Là trong lòng không thoải mái nha!” Rửa ráy sạch sẽ, vốc nước lên súc miệng, Thượng Phẩm Nhất bị Lôi Tuấn Vũ kèm trở về.
Anh ta còn không quên nhỏ giọng thì thầm: “Lôi tổng à, đồ ăn của người ta đều đã lên bàn rồi, trong bụng tôi vẫn trống không...”
Chưa đợi đi đến cửa phòng, liền nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa phòng bao của bọn họ ngó ngó nghiêng nghiêng. Mái tóc dài bị mưa ướt dính bết sau lưng, quần áo trên người hình như cũng ướt sũng, dáng người nhỏ bé thon gầy nhìn từ sau lưng trông thật động lòng người.
Mắt Lôi Tuấn Vũ lập tức nheo lại, sao bây giờ mới tới?! Vẫn may là còn phúc đức!
Không nói hai lời, tiến lên trước, cúi đầu nói nhỏ với cô gái đó: “Là Bân Khách giới thiệu cô đến phải không? Đến muộn quá đấy!”
Cô gái kia giật mình, vội xoay người lại, hoảng hốt nhìn Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ cũng bị giật mình không ít bởi hành động của cô ta.
Lúc này, hắn mới có thời gian nhìn kỹ cô sinh viên này. Khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện rõ sự hoảng sợ, trong sóng mắt thuần khiết không có một tia tạp chất. Cái mũi cao cao thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên có chút run rẩy, trên má còn nổi da gà li ti, hẳn là do gặp phải khí lạnh.
Bởi vì, trên người cô ta đã ướt sũng rồi! Áo sơ mi mỏng manh ôm lấy thân thể trẻ trung, nhất là bộ ngực tròn tròn, ẩm ướt lộ ra vô cùng gợi cảm, ngay cả tà váy cũng dính vào nhau, khe rãnh vô tội như ẩn như hiện có chút khó coi.
Lôi Tuấn Vũ liếc mắt xuống dưới, dường như chấn động thần kinh ở đâu đó, có chút hít thở không thông!
Thân thể phụ nữ! Hắn rất rõ, trình độ hiểu biết của hắn về thân thể phụ nữ có thể dễ dàng nhìn ra số đo thân thể của cô gái này. Hắn không kiềm chế được mà khom người lại, bởi vì hắn biết, hắn có cảm giác. Không phải bởi vì yêu, mà là dục vọng sau khi uống rượu khiến thân thể hắn xảy ra biến đổi.
Trong đầu lập tức liền nghĩ đến, Lãnh Tử Tình nếu giả dạng xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn e là sẽ lập tức cởi sạch sẽ cô ra, ăn sạch! Nhưng, trong ấn tượng của hắn, Tử Tình dường như chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn trong tình trạng này... Đang suy nghĩ, sự biến đổi của thân thể lại càng rõ rệt. Lần này, đối tượng trong lòng hắn là bà xã thân yêu của mình, điều này khiến hắn không khỏi trấn định hơn rất nhiều. @Bà con thấy chưa, chỉ có thế này thôi nhé, đừng có ném đá anh Lôi nữa@
*nhưng e vẫn muốn ném
Cô gái trước mặt đột nhiên đỏ mặt, trong ánh mắt Lôi Tuấn Vũ lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó hắng giọng, lặp lại: “Là Bân Khách bảo cô đến hả?”
Cô gái thẹn thùng lắc lắc đầu, bị Lôi Tuấn Vũ nhìn nửa ngày, mới giật mình tỉnh ngộ, quần áo của mình quá ướt, vội vàng dùng cánh tay ôm lấy ngực mình.
“Không phải? Cô không phải là sinh viên?” Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhăn mặt, một nỗi thất vọng xẹt qua trong lòng. Bân Khách này, hôm nay làm sao vậy?!
“Tôi đúng là... Có điều tôi không biết Bân Khách, chỉ là một người bạn học của tôi bảo tôi đến tìm Lôi tổng, xin hỏi ngài có biết Lôi tổng không?” Cô gái mặc dù có chút quẫn bách, nhưng ăn nói cũng coi như là lễ phép, dáng vẻ rất ôn hòa.
“Lôi tổng? Tên là gì?” Lôi Tuấn Vũ lại đánh giá cô ta một lượt, cô ta rốt cuộc có phải là sinh viên mà Bân Khách gọi tới hay không? Nếu không phải, hắn cũng không cần phí lời với cô ta nữa!
Cô gái xấu hổ lắc lắc đầu.
Lúc này, Thượng Phẩm Nhất ở phía sau Lôi Tuấn Vũ chắc là đã nghe ra, lập tức nói xen vào: “Lôi tổng, phải không? Coi như cô tìm đúng người rồi, vị này chính là Lôi tổng! Lôi tổng, vị tiểu thư này là...”
Không đợi Lôi Tuấn Vũ trả lời, cô gái này lập tức kinh ngạc kêu lên: “Thật không? Ngài thật sự là Lôi tổng? Bạn tôi hôm nay có việc không đến được, cô ấy nhờ tôi đến. Xin lỗi, bên ngoài mưa lớn quá, không bắt được taxi, tôi ngồi xe buýt đến. Thật ngại quá.”
Ngượng ngùng cười cười, che giấu sự áy náy của mình.
“Bạn cô bảo cô đến? Cô có biết đến để làm gì không?” Lôi Tuấn Vũ nhìn cô gái vẻ mặt quẫn bách, không khỏi nheo mắt lại. Bạn của cô ta không đến, nhờ cô ta đến. Lôi Tuấn Vũ mắt nhìn người tinh tường liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô gái này hẳn là không phải loại sinh viên mà hắn yêu cầu.
Vẻ ngượng ngùng của cô ta vừa nhìn đã biết là không phải giả vờ, mà là vẻ ngây thơ chưa biết sự đời.
Thượng Phẩm Nhất vừa nghe, lập tức cười mờ ám: “Đúng đúng đúng, em đến muộn rồi! Bọn anh chờ em nửa ngày rồi đấy, có phải không Lôi tổng? Lại đây lại đây, Lôi tổng, đừng để em gái nhỏ phải đứng ở cửa chứ, có gì vào trong nói, vào trong nói nha!”
Cặp mắt háo sắc của Thượng Phẩm Nhất đã nhìn thấu cô gái này rồi, hai tay chống eo, chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi!
Lôi Tuấn Vũ thấy dáng vẻ gấp gáp của anh ta, trong lòng do dự một chút, sau đó cũng hùa theo: “Đi, vào trong rồi nói.”
Cô gái sợ hãi theo sau Lôi Tuấn Vũ bước vào phòng bao. Thượng Phẩm Nhất lại cứ kè kè bên cạnh cô ta, ân cần chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh ta, để cô gái ngồi xuống...
Chương 361: (Phiên ngoại) Ướt át quấy rối.