Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
Dịch: Benbobinhyen
Quả nhiên, như lời Cổ Dương nói, có mã số QQ, hắn muốn tìm được Lãnh Tử Tình không hẳn là khó.
Vùi người trong ghế, hắn nhìn chằm chằm biểu tượng kỳ quái của Lãnh Tử Tình rất lâu, chờ đợi cô trả lời. Bỗng nhiên, biểu tượng đó tối đi, từ danh sách biểu tượng có màu sắc rơi xuống cuối bảng. Lôi Tuấn Vũ kinh ngạc nheo mắt, sau đó cười lạnh nói: “Lãnh Tử Tình! Trò chơi của em nên kết thúc rồi! Trò chơi của anh vừa mới bắt đầu thôi!”
Lãnh Tử Tình thật sự không ngủ được, len lén dậy mở máy tính ra.
Thời gian này cùng Hoa Bá ở chung một nhà, anh đặt ra rất nhiều quy định cho cô.
Ví dụ như ban ngày viết truyện, mỗi nửa giờ đồng hồ phải hoạt động một chút, ăn hoa quả, nhìn ra ngoài cửa sổ, cử động bả vai một chút v. V... Mà buổi tối căn bản chính là cắt đứt thời gian lên mạng của cô, bắt buộc phải cùng anh xem hết thời sự, sau đó đi ngủ!
Vì thế, cô đã có hai mươi ngày không cần hẹn giờ đi ngủ rồi!
Nhưng, hôm nay là ngoại lệ, cô miễn cưỡng vui cười một buổi chiều, thật sự là quá mệt rồi. Ngay cả cơ mặt cũng có chút cứng ngắc!
Ngồi ở trên giường đã thở dài đến chục lần. Cô thử đếm cừu cũng vẫn không ngủ được. Hiện giờ mới có hơn chín giờ, so với thời gian nghỉ ngơi trước đây của cô, có thể coi là thời gian vàng để viết truyện.
Trằn trọc mãi, cô liền bật đèn đầu giường, mở máy tính ra. Có lẽ chính mình không chỉ là lo lắng, mà còn có chút nhàm chán.
Máy tính đặt trên đùi, Lãnh Tử Tình lại ngây ra, mất đến nửa giờ, trong đầu vẫn hồi tưởng đến đủ thứ giữa cô và Lôi Tuấn Vũ.
Từ lúc nhỏ, cô chỉ biết cô có một vị hôn phu từ trong bụng mẹ, một người đàn ông rất ưu tú rất đẹp trai, mình sớm muộn sẽ phải gả cho hắn.
Bởi vậy, ở độ tuổi học sinh bắt đầu biết đến tình cảm, cô liền chặn hết những mối tình đầu có thể nảy sinh, căn bản là không thèm liếc nhìn bạn học nam lấy một cái!
Cho đến trung học vẫn chưa từng yêu ai!
Còn ở đại học thì sao! Vì để viết truyện, cũng không chuyên tâm học hành, liền mê ngôn ngữ đến điên cuồng. Tự học hai ngoại ngữ. Vì thế rất có nền tảng. Cô còn nhớ cô đã từng tham gia cuộc thi diễn thuyết bằng tiếng Pháp trong trường đại học nữa!
Sau đó thì sao! Cô thôi học, chỉ ở nhà giao lưu trên mạng trong thế giới ảo. Cứ thế cho đến nay, lại trở thành nghề nghiệp tự do của cô.
Kỳ thật, giữa cô và Lôi Tuấn Vũ nếu nói là không có thêm quan hệ vợ chồng này, thì cũng khá là hòa hợp với nhau. Trước đây, bọn họ tuy rằng gặp mặt không nhiều, nhưng cũng sẽ hỏi han vài câu, hắn luôn nho nhã lễ độ như vậy, tỏ ra rất biết chăm sóc người khác, còn cô, ở trước mặt hắn cũng tương đối ngoan hiền, mọi người trong nhà đều nói hai người bọn họ nếu kết hôn khẳng định là có thể hạnh phúc.
Mà từ lúc sinh nhật cô hai mươi tuổi hắn đưa ra việc kết hôn, hơn nữa là dưới hình thức hợp đồng như vậy, cô còn thật sự cảm thấy rất chờ mong.
Kỳ thật, cô đối với hôn nhân cũng là sợ hãi, không biết cuộc hôn nhân không có nền tảng tình yêu thì sẽ như thế nào. Nhưng, cô hiện giờ có thể hiểu được rồi.
Mặc dù không có tình yêu, chỉ cần có tình dục, đàn ông và đàn bà sẽ là cái quan hệ dây dưa không rõ ràng.
Tay cô bất giác đặt lên bụng dưới, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.
Cô còn nhớ rất rõ, hoàn cảnh lần đầu tiên cô bị hắn mạnh mẽ chiếm đoạt đó, nỗi sợ hãi của cô dường như xé nát cô! Cô dường như mỗi ngày đều gặp ác mộng!
Nhưng, cùng với mỗi lần hắn xâm phạm, cô lại quen với sự thô bạo của hắn! Có khi còn đắm chìm trong sự vuốt ve của hắn không thể kiềm chế nổi.
Một người người con gái, khi cô mất đi thân thể quý giá nhất của mình, có lẽ cô đã mất hết can đảm. Nhưng, mặc dù như vậy, người đàn ông này cũng sẽ trở thành sự ràng buộc của cô.
Hắn và cô chia sẻ nơi tư mật. Hắn hiểu khả năng tình dục của cô, cô cũng hiểu nhu cầu của hắn. Thân thể giao hòa khiến cho hai người mặc dù không có tình yêu, nhưng cũng đủ để hưởng thụ được sự an ủi tạm thời.
Vì thế, giữa bọn họ liền không còn gì e lệ nữa! Không cần che giấu.
Chuyến đi Việt Nam là một kỳ tích trong ký ức của Lãnh Tử Tình. Mỗi khi cô hồi tưởng lại đều sẽ cảm thấy không phải là thật! Hai người bọn họ giống như một cặp tình nhân vậy, dắt tay sóng vai, cùng tắm ở đảo Thiên Đường, hắn đã cho cô hơn cả lời hứa hẹn vạn năm?!
Đương nhiên lúc thật sự tỉnh táo, cô cũng không biết đó rốt cuộc là mộng hay là mơ! Hắn rốt cuộc có bao nhiêu vẻ mặt?!
Suy nghĩ lung tung, Lãnh Tử Tình cúi đầu nhìn tài khoản của mình, lại có rất nhiều tin tức của độc giả. Cũng có không ít độc giả muốn gia nhập “Diễn đàn Bình minh”, Lãnh Tử Tình vội vàng chấp nhận từng cái một.
Một độc giả tên là “Thiên đạo thù cần”, gửi cho cô một dòng tin, chỉ có ba chữ ngắn ngủi “có đó không”. Ha ha, đương nhiên có. Cái tên này thật là thi vị! Nhất định là một người đọc khá nhiều! Cô vừa định trả lời, thì ngoài cửa vang lên tiếng của Hoa Bá.
“Tử Dạ, đã ngủ chưa?”
Lãnh Tử Tình cả kinh, thè thè lưỡi, vội vàng tắt máy tính đi, đặt ở đầu giường, sau đó chui vào chăn giả vờ ngủ.
“Cốc cốc cốc”, Hoa Bá lại gõ cửa mấy cái, không thấy trả lời, lại đẩy cửa bước vào.
Ai da, nguy rồi, quên tắt đèn! Lãnh Tử Tình ở trong chăn nhéo mạnh chính mình, thật sự là sơ ý! Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cô chưa ngủ.
Giả bộ bị đánh thức, vươn vươn cánh tay, sau đó mở mắt, mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn Hoa Bá: “Hoa Bá, chuyện gì vậy?”
Hoa Bá lạnh mặt bước đến, nhìn nhìn máy tính nghiêng sang một bên, không hờn không giận nói: “Không phải đã nói buổi tối không được lên mạng sao? Sao em lại không thương tiếc thân thể của mình như vậy?!”
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng, lại không dám thừa nhận, giả ngu nói: “Ờ, đó là trước khi ngủ xem một chút, anh có chuyện gì không thể để sáng mai nói được sao? Đánh thức người ta dậy làm gì?!”
Hoa Bá nhìn cô thật lâu, có vẻ muốn nói lại thôi. Nhìn đến mức Lãnh Tử Tình có chút dựng tóc gáy.
Bỗng nhiên, anh liền tức giận, nói: “Từ hôm nay trở đi không được lên mạng nữa! Máy tính tịch thu!”
Nói xong, Hoa Bá cầm lấy máy tính của cô, đi ra cửa.
“Này! Làm gì vậy? Không nghiêm trọng như vậy chứ?! Này! Hoa Bá, em biết em sai rồi, em biết em sai rồi vẫn không được sao?! Anh làm gì vậy?!” Lãnh Tử Tình bị anh làm cho hồ đồ, xỏ dép lê liền chạy ra ngoài theo.
Hoa Bá mang máy tính vào phòng ngủ của mình, sau đó đóng sầm cửa lại, lớn tiếng nói: “Ngày mai sẽ dạy bảo em!”
Lãnh Tử Tình bị nhốt ngoài cửa phòng ngủ, ngây người trừng mắt nhìn cánh cửa kia! Hoa Bá uống nhầm thuốc rồi hay là sao?! Phát bệnh thần kinh gì vậy?! Chẳng phải là chỉ dùng máy tính một chút thôi sao? Anh phát điên cái gì chứ?!
Dùng hết sức lực xoay nắm đấm cửa, đang vui mừng vì cửa sắp mở, lại phát hiện bên trong có một luồng lực thật mạnh, khóa trái cửa lại!
“Này! Hoa Bá, anh làm gì vậy? Sao lại lấy máy tính của em?”
Bên trong vọng ra một tiếng “Ngủ!” Dọa Lãnh Tử Tình sợ tới mức run rẩy.
Ông trời ơi! Người đàn ông nhã nhặn như vậy nổi giận cũng thật dọa người! Quên
Đi quên đi, coi như anh ta điên rồi! Vội vàng đi ngủ, nói không chừng là ác mộng,
Đúng, tuyệt đối là ác mộng!
Lãnh Tử Tình y như A Q (nhân vật trong “A Q chính truyện” của Lỗ Tấn) vội vàng chạy về phòng mình, cô cũng khóa trái cửa lại, hừ! Khóa trái, ai mà không biết chứ?! Cũng đi ngủ thôi!