Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Kiều Chi Ảnh đứng ở giữa quảng trường âm nhạc, mái tóc dài tung bay trong gió. Đôi mắt đeo kính đen tựa hồ như muốn thông qua tầng kính đen kia nhìn thấu tâm linh của con người.
Lôi Tuấn Vũ phanh gấp xe lại cực nhanh. Hắn vội vàng xuống xe, đứng cạnh xe nhìn Kiều Chi Ảnh. Những người đi gần hắn sẽ phát hiện vệt nước mắt còn chưa khô trên mặt hắn.
Kiều Chi Ảnh nhìn ngắm người đàn ông cách đó không xa. Năm năm trời, hắn vẫn anh tuấn soái khí như trước. Thân hình cao lớn là thứ mà cô ta thường xuyên mơ tưởng đến khi ở bên Mỹ. Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người hắn, ngược lại lại có hương vị của người đàn ông trưởng thành.
Cô ta từ từ gỡ kính ra, cười tươi như hoa nở, giống như mình chưa từng bỏ đi vậy.
Lôi Tuấn Vũ mặt mày có phần dúm dó, hắn không dám tin người con gái đã biến mất năm năm trời lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Năm năm trước, hắn chưa bao giờ biết mình có thể nhớ cô nhường nào. Đến lúc này khi đã nhìn thấy cô, hắn vẫn nhớ, nhớ mùi vị của cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ nụ hôn của cô, nhớ tất cả tất cả của cô...
Hắn bất động, cô ta cũng yên lặng. Hai người cứ thế nhìn nhau.
Cuối cùng, Kiều Chi Ảnh cử động trước, cô đong đưa eo hông, chậm rãi đi đến gần hắn, ngẩng đầu lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, tươi cười như trước: “Vũ, em đã trở về!”
Hắn không hỏi cô tại sao, càng không muốn biết. Vì thế hắn mãnh liệt hôn lên môi cô, bá đạo hôn điên cuồng, hai cánh môi mềm mại kia làm trái tim hắn run rẩy. Hắn điên cuồng ôm chặt lấy cô, ôm lấy lưng cô, ôm lấy cánh tay cô, cảm giác thật sự được sự tồn tại của cô.
“Vũ, anh thật hư đốn! Làm người ta không thở được rồi nè!” Kiều Chi Ảnh thở gấp, nũng nịu đánh yêu lên vai Tuấn Vũ, giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy. Cô biết, Lôi Tuấn Vũ không chịu nổi sự nũng nịu của cô. Hắn từng nói rằng, nếu ngày nào cô cũng nói chuyện với hắn như vậy, thì hắn sẽ đêm đêm sênh ca, tinh tận nhân vong!
“Ảnh... Ảnh của anh! Tình yêu của anh!” Lôi Tuấn Vũ dựa đầu vào trán Kiều Chi Ảnh, không ngừng mút mát môi cô, gọi tên cô từng tiếng từng tiếng một. Nụ hôn giống năm năm trở về trước, tiếng yêu giống như năm năm về trước. Hắn vẫn là hắn, cô vẫn làm cho hắn động tâm như vậy...
“Được rồi, người ta lạnh quá đi!” Kiều Chi Ảnh ý đồ dời sự chú ý của hắn đi, cô ta sợ hắn kích động lên, muốn cô ngay giữa quảng trường này.
Đối với mị lực của bản thân, Kiều Chi Ảnh cực kỳ có tự tin. Trước cũng vậy, giờ cũng vậy, tương lại cũng như vậy! Đặc biệt khi đối tượng là Lôi Tuấn Vũ.
“Lạnh à? Trời ạ! Đáng chết! Mau mặc vào!” Lôi Tuấn Vũ lập tức cởi áo ngoài ra choàng lên người cô ta. Trời mới biết, hắn lái xe nên vốn đã mặc không nhiều, cởi nốt cái áo này ra thì chỉ còn lại một cái áo sơ mi mỏng!
Kiều Chi Ảnh khoác chiếc áo rộng thùng thình vào, đẩy Tuấn Vũ ra, đi thẳng lên xe. Đây là hình thức họ ở chung năm năm trước. Cô ta vẫn luôn được hắn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Lôi Tuấn Vũ khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, đi theo cô ta lên xe. Sự kích động và kinh hỉ trong lần gặp lại này vẫn đang nhộn nhạo trong lòng hắn.
Xe lái băng băng trên đường quốc lộ, không có mục đích. Bởi vì Lôi Tuấn Vũ biết Kiều Chi Ảnh thích nhất hắn ở khoản xe cộ, thích nhất là hắn phóng như bay trên đường quốc lộ, mà cô thì an vị trong xe, hưởng thụ thế giới hai người. Cô từng nói, tư thế lái xe của hắn rất đẹp trai, hắn lái xe càng nhanh thì cô càng có cảm giác an toàn. Giống như hai người đang xuyên qua chín tầng mây vậy.
“Vũ, tại sao không hỏi?” Kiều Chi Ảnh nghiêng đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ bên cạnh, giống như một vị hoàng tử trong thần thoại Hy Lạp.
Lôi Tuấn Vũ mắt nhìn về phía trước, xe đang chạy với tốc độ kinh người. Hắn biết Kiều Chi Ảnh thích loại tốc độ này. “Có bỏ đi nữa không?”
“Ha, không nhất định.” Kiều Chi Ảnh cười khẽ.
“Két!!!” Một tiếng, Lôi Tuấn Vũ hơi lệch tay lái, tiếp đó tốc độ chậm dần.
Kiều Chi Ảnh cười càng cuồng vọng hơn, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Nhìn biểu hiện của anh kìa!”
Lôi Tuấn Vũ cũng cười, nói rõ từng tiếng: “Không bao giờ để em đi nữa! Ngồi vững nhé!” Thế là chiếc xe phi cực nhanh, nụ cười của Lôi Tuấn Vũ còn đọng lại mãi trên môi.
Kiều Chi Ảnh liếc mắt nhìn hắn, hắn vẫn thu hút cô như vậy, xuất sắc đến nỗi làm cho cô phát cuồng. Tại sao hắn không hỏi cô, năm năm trước đã đi đâu? Tại sao không hỏi, năm năm trước tại sao cô lại bỏ đi?
Mà Kiều Chi Ảnh cũng nghe nói hắn đã kết hôn rồi, hắn lại nói như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ ly hôn sao? Lần này mình về, thật sự có thể có được tình yêu của hắn một lần nữa sao? Nếu năm năm trước, hắn lựa chọn kết hôn với cô, thì sao cô lại bỏ đi cho được? Tại sao lại bỏ đi cùng tên Cổ Dương kia? Không được, Lôi Tuấn Vũ là của cô! Cô sao có thể cho phép hắn cưới vợ, mà người đàn bà đó không phải là cô? Nếu hắn kết hôn thì đối tượng chỉ có thể là cô!
Hắn không đưa cô về nhà mà đến một khách sạn năm sao.
“Vũ? Anh biết là em không thích chỗ này mà.” Thứ mà Kiều Chi Ảnh không thích nhất chính là khách sạn. Nếu đàn ông mang ngươi đến khách sạn, cho thấy hắn căn bản là không coi trọng ngươi. Năm năm trước, hắn chưa bao giờ đưa cô đến chỗ này.
“Gấp gáp quá, anh chưa chuẩn bị được. Ảnh, em ráng chịu một chút. Muộn nhất là ngày mai anh sẽ tặng em một căn biệt thự.” Lôi Tuấn Vũ ôm lấy bờ vai cô, ánh mắt tràn đầy vẻ xin lỗi và sủng ái. Hắn không thể đưa cô về chỗ hắn được. Cô không giống như những cô gái kia. Hắn phải cho cô một căn nhà, một căn nhà ổn định. Hắn sẽ lập tức dặn dò thuộc hạ, mua một căn biệt thự, an bài xong sẽ đưa cô đến ở.
Lần này hắn nhất định sẽ không để cô bỏ đi nữa!
“Anh có phải đang ghét bỏ em không?” Kiều Chi Ảnh đẩy Lôi Tuấn Vũ ra, xoay lưng lại phía hắn. Chỉ chốc lát sau, hai bả vai cô ta đã run run lên.
Lôi Tuấn Vũ lập tức thất kinh, hắn vội đi lên trước, choàng tay ôm lấy vai cô, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô ta, đau lòng nói: “Ảnh, em... Chết tiệt! Sao em lại nghĩ như vậy? Sao anh có thể ghét bỏ em được?”
“Vũ, năm năm trước, em...” Kiều Chi Ảnh muốn nói lại thôi, khóc càng dữ.
Lôi Tuấn Vũ lập tức ngăn cô ta lại: “Không cần nhắc đến nữa! Ảnh! Không quan trọng nữa! Cái gì cũng đều không quan trọng nữa! Chỉ cần em trở về là tốt rồi!”
“Không! Em phải nói! Em phải nói!” Kiều Chi Ảnh ra sức lắc đầu lia lịa: “Vũ, là hắn, hắn đã cưỡng bức em! Em không có cách nào, em không có mặt mũi nào gặp lại anh! Hắn, Cổ Dương! Hắn là đồ cầm thú! Hắn đã cưỡng bức em!”
Lôi Tuấn Vũ vừa nghe thì giống như sét đánh ngang tai, hắn kinh ngạc mở to hai mắt! Hắn? Cổ Dương? Cưỡng bức?
Shit! Tên khốn Cổ Dương! Mẹ nó chứ, nó dám cưỡng bức Kiều Chi Ảnh sao? Nó nói là nó đưa cô ấy đi! Chẳng lẽ không phải là cô ấy tự nguyện hay sao? Đáng chết mà!
“Em nói cái gì? Ảnh? Em nói lại lần nữa xem?” Lôi Tuấn Vũ nắm lấy bả vai Kiều Chi Ảnh.
“Là hắn, Cổ Dương, hắn cưỡng bức em! Huhu...” Kiều Chi Ảnh khóc cực kì bi thương, nhào vào lòng Lôi Tuấn Vũ...