Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
- Đúng lúc, anh Dật Phong đang muốn nói chuyện với cô đây.
Lý Thu Linh đang gọi điện thoại với Lăng Dật Phong. Cô ta thuận tay đưa điện thoại cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hơi nghi ngờ, cô nhận di động, nghe thấy giọng nói của Lăng Dật Phong.
- Tiểu Tịch, em dậy rồi à?
Anh hỏi.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng điệu áy náy:
- Xin lỗi đàn anh. Em cũng không biết sao lại ngủ quên nữa…
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được tại sao lại ngủ tới tận giờ này nữa. Rõ ràng hôm qua cô cũng không mệt lắm mà.
- Không sao đâu.
Lăng Dật Phong mỉm cười, giọng nói ôn hòa:
- Em có khó chịu chỗ nào không?
- Không có, em khỏe lắm.
Cô đáp.
- Không có là tốt rồi. Trưa nay bọn anh không định trở về.
Lăng Dật Phong nói.
- Em với Thu Linh cùng lên núi tìm bọn anh đi. Không xa lắm đâu, Thu Linh biết đường đấy.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch hơi lưỡng lự.
Bảo cô đi cùng với Lý Thu Linh á? Cô từ chối từ tận đáy lòng.
- Bạn của anh sơ ý quá, quên máy ảnh ở biệt thự mất rồi.
Lăng Dật Phong nói bất đắc dĩ.
- Cho nên đành làm phiền các em một chuyến vậy.
- Thôi được rồi.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý.
- Tiểu Tịch, thật xin lỗi em. Để một mình Thu Linh lên núi thì anh không yên lòng, dù sao cũng là con gái mà.
Anh nói bằng giọng điệu áy náy.
- Không sao đâu đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Dù sao thì em cũng không có việc gì làm cả mà.
Nếu đã có việc thì cô không thể không đi một chuyến.
Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Tịch quay về phòng nhét điện thoại di động vào túi áo. Lúc đi ra, cô thấy Lý Thu Linh đã tìm được máy ảnh, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Thu Linh đi trước, im lặng dẫn đường. Diệp Tiểu Tịch cũng đi sau lưng cô ta không nói tiếng nào.
Nhưng dường như con đường mà Lý Thu Linh dẫn đi lại càng ngày càng hoang vu.
- Lý Thu Linh, cô chắc chắn là nơi này chứ?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được cau mày.
- Đương nhiên rồi!
Lý Thu Linh quở trách cô một cách hùng hồn.
- Chí ít chúng ta phải tới thôn xóm ở đỉnh núi trước buổi trưa. Nếu không phải cô ngủ tới tận bây giờ thì chúng ta cần đi con đường này hay sao?
Diệp Tiểu Tịch im lặng, đuổi theo bước chân Lý Thu Linh.
Không biết đã đi được bao lâu, Lý Thu Linh đi men theo dốc núi. Cô ta bỗng giảm tốc độ, mắt láo liên nhìn quanh.
Đột nhiên, Lý Thu Linh lảo đảo suýt té. Diệp Tiểu Tịch thò tay đỡ lấy cô ta theo phản xạ, nhưng máy ảnh trong tay cô ta lại bị văng ra ngoài.
- Ây da…!!!
Lý Thu Linh đứng vững lại, nhìn máy ảnh bị văng ra đang treo trên bụi cây bên sườn núi với vẻ mặt nôn nóng.
- Phải làm sao bây giờ đây?
Lý Thu Linh suốt ruột suýt khóc.
- Tiểu Tịch, cô có thể lấy máy ảnh lại giúp tôi được không? Nó là của chị Tử Nhàn, nghe nói giá chừng ba mươi ngàn cơ. Tôi không đền nổi đâu!
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày bước tới trước.
Sườn núi trước mặt có độ dốc rất lớn, hơn nữa với độ dốc và độ cao này thì muốn trượt xuống rất dễ, nhưng muốn trèo lên lại rất khó.
Vị trí treo máy ảnh cực kỳ hiểm trở, nếu cứ thế đi xuống thì rất dễ sẽ bị rơi xuống dưới. Nhưng máy ảnh lại nằm trong túi đựng chuyên dụng.
Nhìn Diệp Tiểu Tịch đứng trước sườn núi, sắc mặt Lý Thu Linh trở nên tối sầm. Cô ta rón rén đi tới, dần dần đến gần Diệp Tiểu Tịch.
- Cô đi tìm ở gần đây xem thử có cây gậy nào dài mà rắn chắc không.
Diệp Tiểu Tịch quan sát một lúc rồi nói:
- Chúng ta có thể thử xem có thể móc nó lên được không…
Một lực đẩy mạnh truyền tới từ sau lưng. Diệp Tiểu Tịch sinh lòng cảnh giác, cô bỗng nghiêng người sang bên cạnh!
- Ahhhhhh!
Lý Thu Linh hét toáng lên, thân thể cô ta bỗng lướt qua bên cạnh Diệp Tiểu Tịch, lao xuống sườn núi!
Trong lúc cuống cuồng, Lý Thu Linh túm lấy lùm cây bên cạnh, cứ thế treo lơ lửng trên sườn núi.
- Tiểu Tịch! Cứu tôi với!
Cô ta hét lên sợ hãi.
Diệp Tiểu Tịch đi tới bên cạnh sườn núi, nhìn Lý Thu Linh có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào, sắc mặt cô trở nên cực kỳ khó coi.
- Cô muốn đẩy tôi xuống đúng không? Máy ảnh cũng là do cô cố ý ném xuống dưới đó đúng không?
Lý Thu Linh cắn môi, rất là không cam lòng.
Đúng là cô đã cố ý ném máy ảnh xuống dưới. Vốn định ném xuống sườn núi luôn cho Diệp Tiểu Tịch đi nhặt, nhưng không ngờ nó lại treo trên bụi cây, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cho nên Lý Thu Linh đành phải thừa dịp Diệp Tiểu Tịch không chú ý mà đẩy cô xuống. Nhưng rõ ràng cô ta không ngờ được rằng Diệp Tiểu Tịch lại có thể phản xạ nhanh chóng đến vậy! Mà chính cô ta lại bị té xuống theo quán tính!
- Không… Không phải!
Lý Thu Linh hốt hoảng.
- Tôi chỉ muốn nhặt máy ảnh mà thôi…
Diệp Tiểu Tịch cúi người xuống, nhìn cô ta từ trên cao.
- Nói thật thì tôi kéo cô lên, không nói thật thì bye bye nhé.
Nói rồi, Diệp Tiểu Tịch đứng dậy định bụng rời đi.
- Chờ đã! Diệp Tiểu Tịch! Cô không thể bỏ mặc tôi ở đây được!
Lý Thu Linh rống giận:
- Cô quay lại ngay! Cứu tôi lên ngay!
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô thản nhiên, quay người đi luôn.
Thấy cô lại thật sự rời đi, ngay lập tức Lý Thu Linh hoảng sợ.
- Diệp Tiểu Tịch, đừng bỏ mặc tôi! Đúng thế, vừa rồi tôi định đẩy cô xuống dưới, ai bảo cô cả ngày cứ ở bên cạnh anh Dật Phong như vậy chứ! Tôi thích anh ấy mà!
Diệp Tiểu Tịch quay lại, cầm một cây gậy dài trong tay.
- Cô… Cô định làm gì?
Lý Thu Linh nhìn cây gậy trong tay cô với vẻ sợ hãi.
- Định cứu tôi bằng cây gậy này đúng không? Đưa cho tôi ngay đi!
Diệp Tiểu Tịch liếc nhìn cô ta không biểu cảm, móc lấy dây đeo túi máy ảnh, kéo nó lên.
Cô lấy máy ảnh xong rồi vùi đầu nhìn Lý Thu Linh.
- Tôi hỏi, cô đáp.
- Cô…
Lý Thu Linh nhìn cô giận dữ, nhưng thấy mình lại trượt xuống một chút, vội nói ngay:
- Cô hỏi đi.
- Hôm qua cô đã làm gì mà khiến tôi ngủ dậy muộn như vậy?
Diệp Tiểu Tịch gằn giọng hỏi.
Cho dù cô có ham ngủ đi nữa thì cũng không có chuyện người khác gọi cô mà cô không nghe thấy gì cả.
- Tôi bỏ thuốc ngủ vào sữa tối qua cô uống…
Lý Thu Linh nghiến răng.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Cô sơ suất quá, nếu Lý Thu Linh không bỏ thuốc ngủ mà là thứ khác thì chỉ sợ cô xong đời ở đây luôn rồi. Bây giờ cô cảm thấy thật may mắn, cừu hận của Lý Thu Linh đối với cô còn chưa cao lắm.
- Tại sao?
Diệp Tiểu Tịch vặn hỏi.
- Để hôm nay cô bị lạc đàn, lên núi cùng tôi chứ sao.
- Sau đó thừa dịp đẩy tôi té xuống dưới sườn núi đúng không? Sau đó nữa thì sao? Cô định làm gì tiếp theo?
- Tôi… Tôi cũng không định làm gì cả. Cô bỗng dưng mất tích, chả nhẽ mấy người anh Dật Phong lại không đi tìm cô hay sao? Tôi cũng chỉ muốn bỏ mặc cô ở đây một buổi chiều cho cô nếm mùi đau khổ mà thôi! Đến lúc đó lại nói do chính cô ham chơi chạy lung tung là được.
Lý Thu Linh gằn từng chữ.
Diệp Tiểu Tịch câm nín nhìn cô. Cô cũng không cảm thấy Lý Thu Linh đang nói dối.
Bất kể là lần trước nói xấu cô là gái mồi rượu hay lần này muốn đẩy cô xuống vách núi, Lý Thu Linh đều khiến cô cảm thấy cô ta thật sự là ấu trĩ hết sức! Làm việc mà y như con nít vậy, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, cực kỳ bốc đồng!
Lý Thu Linh đang gọi điện thoại với Lăng Dật Phong. Cô ta thuận tay đưa điện thoại cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hơi nghi ngờ, cô nhận di động, nghe thấy giọng nói của Lăng Dật Phong.
- Tiểu Tịch, em dậy rồi à?
Anh hỏi.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng điệu áy náy:
- Xin lỗi đàn anh. Em cũng không biết sao lại ngủ quên nữa…
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được tại sao lại ngủ tới tận giờ này nữa. Rõ ràng hôm qua cô cũng không mệt lắm mà.
- Không sao đâu.
Lăng Dật Phong mỉm cười, giọng nói ôn hòa:
- Em có khó chịu chỗ nào không?
- Không có, em khỏe lắm.
Cô đáp.
- Không có là tốt rồi. Trưa nay bọn anh không định trở về.
Lăng Dật Phong nói.
- Em với Thu Linh cùng lên núi tìm bọn anh đi. Không xa lắm đâu, Thu Linh biết đường đấy.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch hơi lưỡng lự.
Bảo cô đi cùng với Lý Thu Linh á? Cô từ chối từ tận đáy lòng.
- Bạn của anh sơ ý quá, quên máy ảnh ở biệt thự mất rồi.
Lăng Dật Phong nói bất đắc dĩ.
- Cho nên đành làm phiền các em một chuyến vậy.
- Thôi được rồi.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý.
- Tiểu Tịch, thật xin lỗi em. Để một mình Thu Linh lên núi thì anh không yên lòng, dù sao cũng là con gái mà.
Anh nói bằng giọng điệu áy náy.
- Không sao đâu đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Dù sao thì em cũng không có việc gì làm cả mà.
Nếu đã có việc thì cô không thể không đi một chuyến.
Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Tịch quay về phòng nhét điện thoại di động vào túi áo. Lúc đi ra, cô thấy Lý Thu Linh đã tìm được máy ảnh, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Thu Linh đi trước, im lặng dẫn đường. Diệp Tiểu Tịch cũng đi sau lưng cô ta không nói tiếng nào.
Nhưng dường như con đường mà Lý Thu Linh dẫn đi lại càng ngày càng hoang vu.
- Lý Thu Linh, cô chắc chắn là nơi này chứ?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được cau mày.
- Đương nhiên rồi!
Lý Thu Linh quở trách cô một cách hùng hồn.
- Chí ít chúng ta phải tới thôn xóm ở đỉnh núi trước buổi trưa. Nếu không phải cô ngủ tới tận bây giờ thì chúng ta cần đi con đường này hay sao?
Diệp Tiểu Tịch im lặng, đuổi theo bước chân Lý Thu Linh.
Không biết đã đi được bao lâu, Lý Thu Linh đi men theo dốc núi. Cô ta bỗng giảm tốc độ, mắt láo liên nhìn quanh.
Đột nhiên, Lý Thu Linh lảo đảo suýt té. Diệp Tiểu Tịch thò tay đỡ lấy cô ta theo phản xạ, nhưng máy ảnh trong tay cô ta lại bị văng ra ngoài.
- Ây da…!!!
Lý Thu Linh đứng vững lại, nhìn máy ảnh bị văng ra đang treo trên bụi cây bên sườn núi với vẻ mặt nôn nóng.
- Phải làm sao bây giờ đây?
Lý Thu Linh suốt ruột suýt khóc.
- Tiểu Tịch, cô có thể lấy máy ảnh lại giúp tôi được không? Nó là của chị Tử Nhàn, nghe nói giá chừng ba mươi ngàn cơ. Tôi không đền nổi đâu!
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày bước tới trước.
Sườn núi trước mặt có độ dốc rất lớn, hơn nữa với độ dốc và độ cao này thì muốn trượt xuống rất dễ, nhưng muốn trèo lên lại rất khó.
Vị trí treo máy ảnh cực kỳ hiểm trở, nếu cứ thế đi xuống thì rất dễ sẽ bị rơi xuống dưới. Nhưng máy ảnh lại nằm trong túi đựng chuyên dụng.
Nhìn Diệp Tiểu Tịch đứng trước sườn núi, sắc mặt Lý Thu Linh trở nên tối sầm. Cô ta rón rén đi tới, dần dần đến gần Diệp Tiểu Tịch.
- Cô đi tìm ở gần đây xem thử có cây gậy nào dài mà rắn chắc không.
Diệp Tiểu Tịch quan sát một lúc rồi nói:
- Chúng ta có thể thử xem có thể móc nó lên được không…
Một lực đẩy mạnh truyền tới từ sau lưng. Diệp Tiểu Tịch sinh lòng cảnh giác, cô bỗng nghiêng người sang bên cạnh!
- Ahhhhhh!
Lý Thu Linh hét toáng lên, thân thể cô ta bỗng lướt qua bên cạnh Diệp Tiểu Tịch, lao xuống sườn núi!
Trong lúc cuống cuồng, Lý Thu Linh túm lấy lùm cây bên cạnh, cứ thế treo lơ lửng trên sườn núi.
- Tiểu Tịch! Cứu tôi với!
Cô ta hét lên sợ hãi.
Diệp Tiểu Tịch đi tới bên cạnh sườn núi, nhìn Lý Thu Linh có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào, sắc mặt cô trở nên cực kỳ khó coi.
- Cô muốn đẩy tôi xuống đúng không? Máy ảnh cũng là do cô cố ý ném xuống dưới đó đúng không?
Lý Thu Linh cắn môi, rất là không cam lòng.
Đúng là cô đã cố ý ném máy ảnh xuống dưới. Vốn định ném xuống sườn núi luôn cho Diệp Tiểu Tịch đi nhặt, nhưng không ngờ nó lại treo trên bụi cây, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cho nên Lý Thu Linh đành phải thừa dịp Diệp Tiểu Tịch không chú ý mà đẩy cô xuống. Nhưng rõ ràng cô ta không ngờ được rằng Diệp Tiểu Tịch lại có thể phản xạ nhanh chóng đến vậy! Mà chính cô ta lại bị té xuống theo quán tính!
- Không… Không phải!
Lý Thu Linh hốt hoảng.
- Tôi chỉ muốn nhặt máy ảnh mà thôi…
Diệp Tiểu Tịch cúi người xuống, nhìn cô ta từ trên cao.
- Nói thật thì tôi kéo cô lên, không nói thật thì bye bye nhé.
Nói rồi, Diệp Tiểu Tịch đứng dậy định bụng rời đi.
- Chờ đã! Diệp Tiểu Tịch! Cô không thể bỏ mặc tôi ở đây được!
Lý Thu Linh rống giận:
- Cô quay lại ngay! Cứu tôi lên ngay!
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô thản nhiên, quay người đi luôn.
Thấy cô lại thật sự rời đi, ngay lập tức Lý Thu Linh hoảng sợ.
- Diệp Tiểu Tịch, đừng bỏ mặc tôi! Đúng thế, vừa rồi tôi định đẩy cô xuống dưới, ai bảo cô cả ngày cứ ở bên cạnh anh Dật Phong như vậy chứ! Tôi thích anh ấy mà!
Diệp Tiểu Tịch quay lại, cầm một cây gậy dài trong tay.
- Cô… Cô định làm gì?
Lý Thu Linh nhìn cây gậy trong tay cô với vẻ sợ hãi.
- Định cứu tôi bằng cây gậy này đúng không? Đưa cho tôi ngay đi!
Diệp Tiểu Tịch liếc nhìn cô ta không biểu cảm, móc lấy dây đeo túi máy ảnh, kéo nó lên.
Cô lấy máy ảnh xong rồi vùi đầu nhìn Lý Thu Linh.
- Tôi hỏi, cô đáp.
- Cô…
Lý Thu Linh nhìn cô giận dữ, nhưng thấy mình lại trượt xuống một chút, vội nói ngay:
- Cô hỏi đi.
- Hôm qua cô đã làm gì mà khiến tôi ngủ dậy muộn như vậy?
Diệp Tiểu Tịch gằn giọng hỏi.
Cho dù cô có ham ngủ đi nữa thì cũng không có chuyện người khác gọi cô mà cô không nghe thấy gì cả.
- Tôi bỏ thuốc ngủ vào sữa tối qua cô uống…
Lý Thu Linh nghiến răng.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Cô sơ suất quá, nếu Lý Thu Linh không bỏ thuốc ngủ mà là thứ khác thì chỉ sợ cô xong đời ở đây luôn rồi. Bây giờ cô cảm thấy thật may mắn, cừu hận của Lý Thu Linh đối với cô còn chưa cao lắm.
- Tại sao?
Diệp Tiểu Tịch vặn hỏi.
- Để hôm nay cô bị lạc đàn, lên núi cùng tôi chứ sao.
- Sau đó thừa dịp đẩy tôi té xuống dưới sườn núi đúng không? Sau đó nữa thì sao? Cô định làm gì tiếp theo?
- Tôi… Tôi cũng không định làm gì cả. Cô bỗng dưng mất tích, chả nhẽ mấy người anh Dật Phong lại không đi tìm cô hay sao? Tôi cũng chỉ muốn bỏ mặc cô ở đây một buổi chiều cho cô nếm mùi đau khổ mà thôi! Đến lúc đó lại nói do chính cô ham chơi chạy lung tung là được.
Lý Thu Linh gằn từng chữ.
Diệp Tiểu Tịch câm nín nhìn cô. Cô cũng không cảm thấy Lý Thu Linh đang nói dối.
Bất kể là lần trước nói xấu cô là gái mồi rượu hay lần này muốn đẩy cô xuống vách núi, Lý Thu Linh đều khiến cô cảm thấy cô ta thật sự là ấu trĩ hết sức! Làm việc mà y như con nít vậy, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả, cực kỳ bốc đồng!