Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Hơn nữa nếu cô nhớ không lầm thì khi nói chuyện với Long Mộ Thần, Tần Tĩnh Vân đã từng bảo anh không nên giúp nhà “bọn họ”. Ngẫm lại thì chắc “bọn họ” mà bà ấy nói chính là nhà họ Triệu nhỉ?
Long Mộ Thần đã đưa tiền cho nhà họ thật, khó trách họ lại tìm tới tận cửa như hôm nay.
Thế nhưng dù có chuyện đó thật thì vẫn có quá nhiều điểm đáng ngờ. Rốt cuộc vì sao người nhà họ Triệu lại biết chính xác người họ muốn tìm là Long Mộ Thần? Nếu Long Mộ Thần che giấu thân phận của anh thì họ phải không tìm ra anh mới đúng chứ.
Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, bây giờ tất cả rối như tơ vò, cô không thể biết được chân tướng sự tình là gì nữa.
- Dì Vân không phải là người như bà nói.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Vương Hương rồi nói đầy nghiêm túc:
- Nếu Long Mộ Thần thực sự đưa tiền cho nhà ông bà thì dì Vân sẽ không cắt xén một xu nào.
Triệu Lập Dũng kéo Vương Hương, Vương Hương ngồi xuống nhưng vẫn còn hậm hực. Mụ lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Tịch, càng nhìn càng thấy khó ưa. Đứa con gái này mà cũng đòi làm con dâu của mụ ư? Mụ mà nhận Long Mộ Thần về nhà thì nhất định phải bắt nó bỏ ngay con nhỏ này mới được!
- Chuyện qua rồi, chúng tôi không muốn truy cứu nữa.
Triệu Lập Dũng nói:
- Bây giờ chúng tôi chỉ muốn nhận lại con mình mà thôi. Năm đó chúng tôi vạn bất đắc dĩ mới phải cho nó…
Nghe Triệu Lập Dũng bày tỏ mình bất đắc dĩ thế nào, yêu thương con ra sao, Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy buồn nôn cồn ruột. Nhà này dối trá đến mức làm thay đổi cả thế giới quan của cô luôn rồi.
Suốt bao nhiêu năm nay họ có nghĩ gì tới việc tìm kiếm con mình đâu, bây giờ được người ta giúp rồi lại muốn tìm con về, đã thế còn nghi kị và nghĩ xấu cho dì Vân đã nuôi con mình khôn lớn nữa chứ! Loại người này thì thương gì con cái? Người mù cũng thấy họ muốn cái gì nữa là!
- Thế này đi.
Diệp Tiểu Tịch hạ giọng nói:
- Để tôi gọi Long Mộ Thần đến đây cho mọi người gặp nhau, thế thì biết ngay anh ấy có phải con ruột của hai người không ấy mà.
- Đừng đừng, bây giờ chúng tôi chưa thể gặp nó được.
Triệu Lập Dũng vội nói.
- Sao mà chưa gặp được?
Diệp Tiểu Tịch nghi hoặc.
- Ôi, tuy năm đó chúng tôi làm thế là vì có nỗi khổ tâm, nhưng bây giờ nó vẫn còn chưa tha thứ cho chúng tôi. Thế nên nó mới âm thầm trợ giúp chứ chưa chịu về nhà gặp mặt.
Triệu Lập Dũng ra vẻ như đau khổ lắm:
- Nếu bây giờ chúng tôi gặp nó thì nó sẽ phủ nhận ngay.
- Vì sao lúc trước các người không tìm mãi đi?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với giọng lạnh lùng.
- Tiểu Tịch ơi,
Vương Hương nén nỗi tức giận xuống đáy lòng rồi nói bằng giọng điệu mẹ hiền thương con:
- Chúng tôi là bố mẹ ruột của Mộ Thần mà, nếu không cùng đường thì bố mẹ nào lại chịu bán con cơ chứ? Trước kia chúng tôi không tìm nó là vì không muốn quấy rầy cuộc sống của nó, nếu nó đang sống tốt mà chúng tôi lại đến tìm, làm liên lụy đến nó thì biết làm sao?
- Thực ra chúng tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhận nó về.
Triệu Lập Dũng cúi đầu xuống rồi nói với vẻ ảo não:
- Nhưng mấy tháng trước, khi đi khám ở bệnh viện, bác sĩ bảo trong bụng bà nhà tôi có khối u, tình hình nghiêm trọng lắm. Chúng tôi chỉ muốn gặp con trai một lần, chỉ muốn nghe nó gọi một câu bố mẹ trước khi xuống mồ thôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ. Cô hỏi trong kinh ngạc:
- Thật không?
- Thật, đương nhiên là thật rồi!
Triệu Lập Dũng vội nói:
- Triệu Đệ, con lấy giấy chẩn đoán của bệnh viện ra đây.
Triệu Đệ do dự một chút rồi lấy giấy chẩn đoán ra, đưa cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhìn tờ chẩn đoán, hình như không phải là giả. Nếu Vương Hương bị bệnh nan y thật, thì dù họ tìm Long Mộ Thần có mục đích gì, cô cũng không thể phá hủy nguyện vọng cuối cùng của một người mẹ được.
- Hai người dám chắc Long Mộ Thần là con ruột của mình không?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày rồi hỏi thêm lần nữa.
Dù tất cả bằng chứng họ đưa ra đều chứng minh Long Mộ Thần là con trai họ, thế nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn cảm thấy khó tin. So tướng mạo hay so khí chất thì họ đều chẳng hề giống người một nhà chút nào.
- Đương nhiên là dám chắc!
Triệu Lập Dũng gắt lên:
- Nếu không phải thì vì sao nó lại lén giúp đỡ nhà chúng tôi chứ?
- Được rồi, cứ cho là hai người nói thật đi.
Diệp Tiểu Tịch cũng không muốn dây dưa với bọn họ nữa:
- Nhưng các người không chịu gặp Long Mộ Thần, thế thì bảo tôi phải giúp thế nào đây?
Thấy cô chịu hỗ trợ, cả nhà họ Triệu sung sướng nhìn nhau:
- Thế này nhé.
Triệu Lập Dũng nói:
- Bây giờ Mộ Thần còn hiểu lầm chúng tôi nên nó vẫn bài xích chúng tôi lắm. Cô về khuyên nhủ nó, nói với nó rằng bố mẹ ruột của nó vẫn còn yêu thương nó nhé. Với lại, cô đưa cả Chí Huy và Triệu Đệ về ở cùng để anh em nó có cơ hội gần gũi nhau đi, chúng nó cũng có thể giúp việc cho cô mà. Thêm nữa, cô bảo Mộ Thần tìm cho Chí Huy một công việc ở thủ đô nhé, Triệu Đệ cũng sắp lên đại học rồi, cô với Mộ Thần nhân tiện…
Diệp Tiểu Tịch há hốc mồm ra vì ngạc nhiên. Sao cái nhà này giỏi thay đổi thế giới quan của cô thế nhỉ? Sao lại có người chưa nhận con về mà đã nghĩ cách hút máu con rồi vậy?
Thấy sắc mặt Diệp Tiểu Tịch sầm xuống, Vương Hương vội nói:
- Tiểu Tịch à, chúng tôi cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng tôi chẳng còn sống được mấy ngày, giờ tôi chỉ mong tụi nhỏ có chốn an thân là tôi yên tâm rồi.
Thấy Vương Hương bắt đầu khóc sướt mướt, Diệp Tiểu Tịch cau mày rồi nói với vẻ lạnh nhạt:
- Tôi có thể đưa Triệu Đệ về, còn Triệu Chí Huy thì không được. Chuyện công việc thì các người tự lo đi.
- Sao lại thế?
Triệu Chí Huy vùi đầu vào ăn từ nãy đến giờ bỗng ngẩng lên nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy bất mãn. Trong mắt hắn lóe lên tia nhìn độc địa.
- Tôi mang một người đàn ông về nhà thì Long Mộ Thần nhất định sẽ sinh nghi. Nếu anh ấy điều tra thì sẽ ra ngay thân phận của mọi người.
Diệp Tiểu Tịch giải thích.
Cô có thể giúp đỡ, thế nhưng cô tuyệt đối không giúp mù quáng và vô điều kiện. Cô chỉ cần cho Long Mộ Thần biết họ tồn tại là được rồi, còn có muốn nhận bố mẹ hay không, có muốn giúp họ hay không, thì cô tôn trọng quyết định của anh.
- Thế thì nghe cô.
Triệu Lập Dũng và Vương Hương vội nói.
Chuyện này được quyết định như thế. Mọi người cùng rời khỏi quán café.
Diệp Tiểu Tịch đưa Triệu Đệ đến bãi đỗ xe gần đó. Hai người vừa lên xe thì Triệu Chí Huy đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh và gõ cửa xe rất cộc cằn.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa kính xe, Triệu Chí Huy thò đầu vào, ngả ngớn:
- Này gái, xe đẹp đấy, Long Mộ Thần cho em hả? Đưa anh lái mấy hôm được không?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch sa sầm xuống. Triệu Chí Huy biết rõ quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần mà còn dám ăn nói như thế với cô à?
Cô hít sâu một hơi rồi nói với giọng lạnh lùng:
- Anh học lái xe trước đi rồi tính!
Nói đoạn, cô đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
- Con nhỏ này đanh đá thật.
Triệu Chí Huy nhìn chiếc xe nghênh ngang bỏ đi, ánh mắt lóe lên tia nhìn hiểm ác.
Long Mộ Thần đã đưa tiền cho nhà họ thật, khó trách họ lại tìm tới tận cửa như hôm nay.
Thế nhưng dù có chuyện đó thật thì vẫn có quá nhiều điểm đáng ngờ. Rốt cuộc vì sao người nhà họ Triệu lại biết chính xác người họ muốn tìm là Long Mộ Thần? Nếu Long Mộ Thần che giấu thân phận của anh thì họ phải không tìm ra anh mới đúng chứ.
Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, bây giờ tất cả rối như tơ vò, cô không thể biết được chân tướng sự tình là gì nữa.
- Dì Vân không phải là người như bà nói.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Vương Hương rồi nói đầy nghiêm túc:
- Nếu Long Mộ Thần thực sự đưa tiền cho nhà ông bà thì dì Vân sẽ không cắt xén một xu nào.
Triệu Lập Dũng kéo Vương Hương, Vương Hương ngồi xuống nhưng vẫn còn hậm hực. Mụ lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Tịch, càng nhìn càng thấy khó ưa. Đứa con gái này mà cũng đòi làm con dâu của mụ ư? Mụ mà nhận Long Mộ Thần về nhà thì nhất định phải bắt nó bỏ ngay con nhỏ này mới được!
- Chuyện qua rồi, chúng tôi không muốn truy cứu nữa.
Triệu Lập Dũng nói:
- Bây giờ chúng tôi chỉ muốn nhận lại con mình mà thôi. Năm đó chúng tôi vạn bất đắc dĩ mới phải cho nó…
Nghe Triệu Lập Dũng bày tỏ mình bất đắc dĩ thế nào, yêu thương con ra sao, Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy buồn nôn cồn ruột. Nhà này dối trá đến mức làm thay đổi cả thế giới quan của cô luôn rồi.
Suốt bao nhiêu năm nay họ có nghĩ gì tới việc tìm kiếm con mình đâu, bây giờ được người ta giúp rồi lại muốn tìm con về, đã thế còn nghi kị và nghĩ xấu cho dì Vân đã nuôi con mình khôn lớn nữa chứ! Loại người này thì thương gì con cái? Người mù cũng thấy họ muốn cái gì nữa là!
- Thế này đi.
Diệp Tiểu Tịch hạ giọng nói:
- Để tôi gọi Long Mộ Thần đến đây cho mọi người gặp nhau, thế thì biết ngay anh ấy có phải con ruột của hai người không ấy mà.
- Đừng đừng, bây giờ chúng tôi chưa thể gặp nó được.
Triệu Lập Dũng vội nói.
- Sao mà chưa gặp được?
Diệp Tiểu Tịch nghi hoặc.
- Ôi, tuy năm đó chúng tôi làm thế là vì có nỗi khổ tâm, nhưng bây giờ nó vẫn còn chưa tha thứ cho chúng tôi. Thế nên nó mới âm thầm trợ giúp chứ chưa chịu về nhà gặp mặt.
Triệu Lập Dũng ra vẻ như đau khổ lắm:
- Nếu bây giờ chúng tôi gặp nó thì nó sẽ phủ nhận ngay.
- Vì sao lúc trước các người không tìm mãi đi?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với giọng lạnh lùng.
- Tiểu Tịch ơi,
Vương Hương nén nỗi tức giận xuống đáy lòng rồi nói bằng giọng điệu mẹ hiền thương con:
- Chúng tôi là bố mẹ ruột của Mộ Thần mà, nếu không cùng đường thì bố mẹ nào lại chịu bán con cơ chứ? Trước kia chúng tôi không tìm nó là vì không muốn quấy rầy cuộc sống của nó, nếu nó đang sống tốt mà chúng tôi lại đến tìm, làm liên lụy đến nó thì biết làm sao?
- Thực ra chúng tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhận nó về.
Triệu Lập Dũng cúi đầu xuống rồi nói với vẻ ảo não:
- Nhưng mấy tháng trước, khi đi khám ở bệnh viện, bác sĩ bảo trong bụng bà nhà tôi có khối u, tình hình nghiêm trọng lắm. Chúng tôi chỉ muốn gặp con trai một lần, chỉ muốn nghe nó gọi một câu bố mẹ trước khi xuống mồ thôi.
Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ. Cô hỏi trong kinh ngạc:
- Thật không?
- Thật, đương nhiên là thật rồi!
Triệu Lập Dũng vội nói:
- Triệu Đệ, con lấy giấy chẩn đoán của bệnh viện ra đây.
Triệu Đệ do dự một chút rồi lấy giấy chẩn đoán ra, đưa cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhìn tờ chẩn đoán, hình như không phải là giả. Nếu Vương Hương bị bệnh nan y thật, thì dù họ tìm Long Mộ Thần có mục đích gì, cô cũng không thể phá hủy nguyện vọng cuối cùng của một người mẹ được.
- Hai người dám chắc Long Mộ Thần là con ruột của mình không?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày rồi hỏi thêm lần nữa.
Dù tất cả bằng chứng họ đưa ra đều chứng minh Long Mộ Thần là con trai họ, thế nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn cảm thấy khó tin. So tướng mạo hay so khí chất thì họ đều chẳng hề giống người một nhà chút nào.
- Đương nhiên là dám chắc!
Triệu Lập Dũng gắt lên:
- Nếu không phải thì vì sao nó lại lén giúp đỡ nhà chúng tôi chứ?
- Được rồi, cứ cho là hai người nói thật đi.
Diệp Tiểu Tịch cũng không muốn dây dưa với bọn họ nữa:
- Nhưng các người không chịu gặp Long Mộ Thần, thế thì bảo tôi phải giúp thế nào đây?
Thấy cô chịu hỗ trợ, cả nhà họ Triệu sung sướng nhìn nhau:
- Thế này nhé.
Triệu Lập Dũng nói:
- Bây giờ Mộ Thần còn hiểu lầm chúng tôi nên nó vẫn bài xích chúng tôi lắm. Cô về khuyên nhủ nó, nói với nó rằng bố mẹ ruột của nó vẫn còn yêu thương nó nhé. Với lại, cô đưa cả Chí Huy và Triệu Đệ về ở cùng để anh em nó có cơ hội gần gũi nhau đi, chúng nó cũng có thể giúp việc cho cô mà. Thêm nữa, cô bảo Mộ Thần tìm cho Chí Huy một công việc ở thủ đô nhé, Triệu Đệ cũng sắp lên đại học rồi, cô với Mộ Thần nhân tiện…
Diệp Tiểu Tịch há hốc mồm ra vì ngạc nhiên. Sao cái nhà này giỏi thay đổi thế giới quan của cô thế nhỉ? Sao lại có người chưa nhận con về mà đã nghĩ cách hút máu con rồi vậy?
Thấy sắc mặt Diệp Tiểu Tịch sầm xuống, Vương Hương vội nói:
- Tiểu Tịch à, chúng tôi cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng tôi chẳng còn sống được mấy ngày, giờ tôi chỉ mong tụi nhỏ có chốn an thân là tôi yên tâm rồi.
Thấy Vương Hương bắt đầu khóc sướt mướt, Diệp Tiểu Tịch cau mày rồi nói với vẻ lạnh nhạt:
- Tôi có thể đưa Triệu Đệ về, còn Triệu Chí Huy thì không được. Chuyện công việc thì các người tự lo đi.
- Sao lại thế?
Triệu Chí Huy vùi đầu vào ăn từ nãy đến giờ bỗng ngẩng lên nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy bất mãn. Trong mắt hắn lóe lên tia nhìn độc địa.
- Tôi mang một người đàn ông về nhà thì Long Mộ Thần nhất định sẽ sinh nghi. Nếu anh ấy điều tra thì sẽ ra ngay thân phận của mọi người.
Diệp Tiểu Tịch giải thích.
Cô có thể giúp đỡ, thế nhưng cô tuyệt đối không giúp mù quáng và vô điều kiện. Cô chỉ cần cho Long Mộ Thần biết họ tồn tại là được rồi, còn có muốn nhận bố mẹ hay không, có muốn giúp họ hay không, thì cô tôn trọng quyết định của anh.
- Thế thì nghe cô.
Triệu Lập Dũng và Vương Hương vội nói.
Chuyện này được quyết định như thế. Mọi người cùng rời khỏi quán café.
Diệp Tiểu Tịch đưa Triệu Đệ đến bãi đỗ xe gần đó. Hai người vừa lên xe thì Triệu Chí Huy đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh và gõ cửa xe rất cộc cằn.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa kính xe, Triệu Chí Huy thò đầu vào, ngả ngớn:
- Này gái, xe đẹp đấy, Long Mộ Thần cho em hả? Đưa anh lái mấy hôm được không?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch sa sầm xuống. Triệu Chí Huy biết rõ quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần mà còn dám ăn nói như thế với cô à?
Cô hít sâu một hơi rồi nói với giọng lạnh lùng:
- Anh học lái xe trước đi rồi tính!
Nói đoạn, cô đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
- Con nhỏ này đanh đá thật.
Triệu Chí Huy nhìn chiếc xe nghênh ngang bỏ đi, ánh mắt lóe lên tia nhìn hiểm ác.
Bình luận facebook