Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
- Nói nhanh đi, anh tìm tôi có chuyện gì?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ mất kiên nhẫn.
- Tiểu Tịch, chuyện là thế này. Tôi tới đồn cảnh sát, muốn bảo lãnh Mộng Tuyết ra nhưng mà bọn họ không chịu thả người. Lẽ nào cô muốn kiện cô ấy thật à?
Tô Khánh Vũ ỉu xìu nói.
Diệp Tiểu Tịch liếc Long Mộ Thần một cái.
Gia cảnh Tô Khánh Vũ cũng khá lắm, nhưng cả y cũng không có cách cứu Lý Mộng Tuyết ra ngoài. Xem ra Long Mộ Thần đã làm gì rồi.
- Đúng thế, tôi muốn kiện cô ta đó.
Diệp Tiểu Tịch không muốn nhiều lời với y, bèn gật đầu nói:
- Anh bảo cô ta chuẩn bị ngồi tù đi.
- Anh sẽ mời luật sư giỏi nhất cho em.
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
- Cô làm thế là hủy hoại cô ấy đấy.
Tô Khánh Vũ nhìn cô với ánh mắt khó tin.
- Diệp Tiểu Tịch, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà cô muốn hủy cả đời của cô ấy sao?
- Tô Khánh Vũ, anh lấy đâu ra cái tiêu chuẩn kép ấy thế?
Diệp Tiểu Tịch nhìn y đầy bực dọc.
- Lúc Lý Mộng Tuyết bịa đặt nói xấu tôi, sao anh không thấy cô ta làm thế là hủy hoại tôi? Tới khi tôi bảo vệ quyền lợi của mình thì anh lại bảo tôi hủy cô ta à? Cũng phải, cô ta là bạn gái của anh, đương nhiên anh chỉ giúp cô ta rồi.
- Tôi...
Tô Khánh Vũ nghẹn họng nói không nên lời.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy ngạc nhiên, ý cười trên môi càng đậm.
Lúc cô bé này bị người ta chọc cho xù lông nhím lên, miệng lưỡi bỗng sắc bén đến lạ. Có lẽ là khi chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của cô thì cô sẽ không so đo thôi.
Có điều dáng vẻ nghiêm túc thế này trông đáng yêu quá.
- Nhưng mà... Diệp Tiểu Tịch, lúc trước cô đâu phải thế này.
Tô Khánh Vũ nhìn cô với vẻ khó tin.
- Rõ ràng cô là một cô gái hiền lành, dịu dàng rộng lượng mà. Sao cô lại thay đổi hoàn toàn, tại sao cô muốn gây sự với Mộng Tuyết kia chứ?
Diệp Tiểu Tịch tức điên lên.
Cô cũng không tính kiện Lý Mộng Tuyết thật, chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học thôi.
Nhưng Lý Mộng Tuyết vừa bị bắt vào đồn cảnh sát, Tô Khánh Vũ lại vội vàng lên án nạn nhân là cô. Thế thì Lý Mộng Tuyết có thể rút ra bài học gì chứ, e rằng càng làm cô ta cảm thấy bản thân làm đúng thôi.
- Anh nhìn lầm rồi.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được trợn mắt.
- Thật ra tôi là người nhỏ mọn, nóng nảy, độc ác đó. Anh đừng quấn lấy tôi nữa có được không?
- Tránh ra đi.
Long Mộ Thần lên tiếng.
Tận đáy lòng Tô Khánh Vũ dấy lên sự ghen tị sâu sắc, y thẹn quá hóa giận nói:
- Anh không nghe thấy lời cô ta vừa nói à? Thế mà lại anh vẫn thích cô ta sao?
- Nghe thấy chứ.
Long Mộ Thần nhếch môi.
- Tôi thích tính nhỏ mọn, nóng nảy, độc ác của cô ấy.
Tô Khánh Vũ ngây ra tại chỗ, Long Mộ Thân ôm vai Diệp Tiểu Tịch đang ngỡ ngàng đi vòng qua y.
Bả vai cảm giác được hơi ấm từ lòng bàn tay Long Mộ Thần, khiến cho Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt. Cô vội giãy giụa muốn tránh tay anh.
- Đừng quậy, anh ta vẫn đang nhìn.
Long Mộ Thần nhẹ giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch ngừng lại trong nháy mắt, cô vô thức muốn quay đầu lại xem.
- Cô đừng quay đầu lại, anh ta sẽ hiểu lầm rằng cô còn để ý tới anh ta đấy.
Long Mộ Thần nói tiếp.
Diệp Tiểu Tịch lập tức dằn lại xúc động muốn ngoái lại nhìn.
Chẳng qua Long Mộ Thần chỉ ôm vai thôi mà, sao mặt cô ngày càng nóng vậy?
- Vừa nãy... anh làm thế để giúp cho tôi à?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ không chắc chắn.
Cái gì mà thích sự nhỏ mọn, ác độc của cô vân vân, làm cho cô hơi bối rối quá.
Long Mộ Thần nhìn cô, ừm một tiếng.
Hiện giờ Diệp Tiểu Tịch vẫn còn bài xích anh lắm, nếu như anh nói yêu cô thì chắc chắn sẽ dọa cô bỏ chạy mất thôi.
- Vậy thì tốt, cám ơn anh.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi.
Lúc tới trước cổng trường, Diệp Tiểu Tịch thấp giọng hỏi:
- Giờ anh có thể buông tôi ra được chưa?
- Anh ta vẫn theo sau kìa.
Long Mộ Thần nói với vẻ bình tĩnh.
- Tô Khánh Vũ còn đi theo ư?
Diệp Tiểu Tịch giật mình, từ lúc nào tên này lại to gan đến thế, dám đi theo cô nữa?
- Ừm.
Anh gật đầu một cách nghiêm túc.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch nghi ngờ, cô quay ngoắt lại, sau lưng làm gì có Tô Khánh Vũ nào?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi tức giận. Cuối cùng cô hiểu ra, rõ ràng chính Long Mộ Thần đang tìm cách chiếm lời đây mà!
Cô tức giận đẩy Long Mộ Thần ra.
- Đồ khốn khiếp, lừa đảo, làm gì có ai đi theo chứ?
Long Mộ Thần thu tay về với vẻ tiếc nuối.
- Tôi chỉ đoán thôi.
- ...
Diệp Tiểu Tịch tức gần chết. Mỗi lần Long Mộ Thần lên tiếng đều khiến cô cạn lời.
- Anh đừng đi tiếp nữa, tôi không cần anh tiễn đâu!
Nói xong, cô chạy một mạch về kí túc xá.
Vừa trở về ký túc xá, di động của cô liền reo lên.
Thấy số lạ chưa thấy bao giờ, Diệp Tiểu Tịch hơi do dự rồi nhấn nút trả lời.
- Đã về tới ký túc xá rồi à?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Diệp Tiểu Tịch suýt chút nữa ném luôn di động!
- Sao anh lại có số của tôi?
Cô bực mình hỏi.
Vừa hỏi xong, Diệp Tiểu Tịch lập tức hối hận. Anh ta là Long Mộ Thần, muốn biết số cô rất dễ.
- Lúc cô tham gia sơ tuyển có để lại số điện thoại.
Long Mộ Thần giải thích xong thì hỏi lại:
- Cô đã về chưa?
- Về rồi, anh muốn gì đây?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ cảnh giác.
- Không có gì. Nếu cô đã trở vể an toàn, tôi cũng yên tâm rồi. Lưu số tôi đi, có việc thì có thể gọi cho tôi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Tôi đi đây, tạm biệt.
Diệp Tiểu Tịch giật mình. Chỉ có thế thôi à?
Bỗng nhiên cô lao vọt lên sân thượng ký túc xá như vừa nghĩ ra điều gì.
Diệp Tiểu Tịch đứng trên ban công, vừa nhìn xuống thì trông thấy Long Mộ Thầy ở dưới lầu.
Anh ta thật sự rất nổi bật, vóc dáng thon gầy toát ra khí chất khiến người khác khó dời mắt đi, dù là bóng lưng đều toát lên vẻ đẹp trai, đẹp như tranh vẽ vậy.
Nói thế thì việc Long Mộ Thần chở cô về, cả cuộc gọi khi nãy, tất cả chỉ vì xác nhận cô có trở về an toàn thôi sao?
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch không khỏi dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Cô vừa quay đầu lại, trông thấy Từ Văn Văn và Lâm Hân đang im lặng đứng sau lưng cô, làm cô sợ tới mức hét lên một tiếng.
- Hai cậu làm gì vậy, sao không lên tiếng?
Diệp Tiểu Tịch vỗ vỗ ngực.
- Rõ ràng tụi mình có lên tiếng mà ta? Lúc cậu vừa về, bọn mình còn gọi cậu nữa. Do cậu vội nghe điện thoại nên mới không nghe thấy thôi. Sau đó cậu lại phóng lên sân thượng giống như... giống như...
Từ Văn Văn suy nghĩ nên miêu tả thế nào một cách đau khổ.
- Giống như yêu đương vậy!
Lâm Hân kết luận, đoạn hỏi với vẻ tò mò:
- Diệp Tiểu Tịch, cậu có bạn trai rồi hả?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi quýnh lên.
- Không đúng, không phải cậu đi gặp anh Long sao?
Từ Văn Văn hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Anh Long? Anh Long nào cơ, là Long Mộ Thần hả?
Lâm Hân nháy mắt xù lông nhím.
- Đã xảy ra chuyện gì? Hai cậu giấu mình chuyện gì hả?
Thì ra Từ Văn Văn không có kể cho Lâm Hân thật, Diệp Tiểu Tịch thừa lúc hai người họ đang cãi nhau, vội chạy về phía cổng ký túc xá.
- Hai cậu cứ tiếp tục, mình tới thư viện đây!
- Diệp Tiểu Tịch, cậu quay lại nói cho rõ đi!
Lâm Hân và Từ Văn Văn đuổi theo, nhưng Diệp Tiểu Tịch đã chạy mất tiêu.
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ mất kiên nhẫn.
- Tiểu Tịch, chuyện là thế này. Tôi tới đồn cảnh sát, muốn bảo lãnh Mộng Tuyết ra nhưng mà bọn họ không chịu thả người. Lẽ nào cô muốn kiện cô ấy thật à?
Tô Khánh Vũ ỉu xìu nói.
Diệp Tiểu Tịch liếc Long Mộ Thần một cái.
Gia cảnh Tô Khánh Vũ cũng khá lắm, nhưng cả y cũng không có cách cứu Lý Mộng Tuyết ra ngoài. Xem ra Long Mộ Thần đã làm gì rồi.
- Đúng thế, tôi muốn kiện cô ta đó.
Diệp Tiểu Tịch không muốn nhiều lời với y, bèn gật đầu nói:
- Anh bảo cô ta chuẩn bị ngồi tù đi.
- Anh sẽ mời luật sư giỏi nhất cho em.
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
- Cô làm thế là hủy hoại cô ấy đấy.
Tô Khánh Vũ nhìn cô với ánh mắt khó tin.
- Diệp Tiểu Tịch, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà cô muốn hủy cả đời của cô ấy sao?
- Tô Khánh Vũ, anh lấy đâu ra cái tiêu chuẩn kép ấy thế?
Diệp Tiểu Tịch nhìn y đầy bực dọc.
- Lúc Lý Mộng Tuyết bịa đặt nói xấu tôi, sao anh không thấy cô ta làm thế là hủy hoại tôi? Tới khi tôi bảo vệ quyền lợi của mình thì anh lại bảo tôi hủy cô ta à? Cũng phải, cô ta là bạn gái của anh, đương nhiên anh chỉ giúp cô ta rồi.
- Tôi...
Tô Khánh Vũ nghẹn họng nói không nên lời.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy ngạc nhiên, ý cười trên môi càng đậm.
Lúc cô bé này bị người ta chọc cho xù lông nhím lên, miệng lưỡi bỗng sắc bén đến lạ. Có lẽ là khi chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của cô thì cô sẽ không so đo thôi.
Có điều dáng vẻ nghiêm túc thế này trông đáng yêu quá.
- Nhưng mà... Diệp Tiểu Tịch, lúc trước cô đâu phải thế này.
Tô Khánh Vũ nhìn cô với vẻ khó tin.
- Rõ ràng cô là một cô gái hiền lành, dịu dàng rộng lượng mà. Sao cô lại thay đổi hoàn toàn, tại sao cô muốn gây sự với Mộng Tuyết kia chứ?
Diệp Tiểu Tịch tức điên lên.
Cô cũng không tính kiện Lý Mộng Tuyết thật, chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học thôi.
Nhưng Lý Mộng Tuyết vừa bị bắt vào đồn cảnh sát, Tô Khánh Vũ lại vội vàng lên án nạn nhân là cô. Thế thì Lý Mộng Tuyết có thể rút ra bài học gì chứ, e rằng càng làm cô ta cảm thấy bản thân làm đúng thôi.
- Anh nhìn lầm rồi.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được trợn mắt.
- Thật ra tôi là người nhỏ mọn, nóng nảy, độc ác đó. Anh đừng quấn lấy tôi nữa có được không?
- Tránh ra đi.
Long Mộ Thần lên tiếng.
Tận đáy lòng Tô Khánh Vũ dấy lên sự ghen tị sâu sắc, y thẹn quá hóa giận nói:
- Anh không nghe thấy lời cô ta vừa nói à? Thế mà lại anh vẫn thích cô ta sao?
- Nghe thấy chứ.
Long Mộ Thần nhếch môi.
- Tôi thích tính nhỏ mọn, nóng nảy, độc ác của cô ấy.
Tô Khánh Vũ ngây ra tại chỗ, Long Mộ Thân ôm vai Diệp Tiểu Tịch đang ngỡ ngàng đi vòng qua y.
Bả vai cảm giác được hơi ấm từ lòng bàn tay Long Mộ Thần, khiến cho Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt. Cô vội giãy giụa muốn tránh tay anh.
- Đừng quậy, anh ta vẫn đang nhìn.
Long Mộ Thần nhẹ giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch ngừng lại trong nháy mắt, cô vô thức muốn quay đầu lại xem.
- Cô đừng quay đầu lại, anh ta sẽ hiểu lầm rằng cô còn để ý tới anh ta đấy.
Long Mộ Thần nói tiếp.
Diệp Tiểu Tịch lập tức dằn lại xúc động muốn ngoái lại nhìn.
Chẳng qua Long Mộ Thần chỉ ôm vai thôi mà, sao mặt cô ngày càng nóng vậy?
- Vừa nãy... anh làm thế để giúp cho tôi à?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ không chắc chắn.
Cái gì mà thích sự nhỏ mọn, ác độc của cô vân vân, làm cho cô hơi bối rối quá.
Long Mộ Thần nhìn cô, ừm một tiếng.
Hiện giờ Diệp Tiểu Tịch vẫn còn bài xích anh lắm, nếu như anh nói yêu cô thì chắc chắn sẽ dọa cô bỏ chạy mất thôi.
- Vậy thì tốt, cám ơn anh.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi.
Lúc tới trước cổng trường, Diệp Tiểu Tịch thấp giọng hỏi:
- Giờ anh có thể buông tôi ra được chưa?
- Anh ta vẫn theo sau kìa.
Long Mộ Thần nói với vẻ bình tĩnh.
- Tô Khánh Vũ còn đi theo ư?
Diệp Tiểu Tịch giật mình, từ lúc nào tên này lại to gan đến thế, dám đi theo cô nữa?
- Ừm.
Anh gật đầu một cách nghiêm túc.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch nghi ngờ, cô quay ngoắt lại, sau lưng làm gì có Tô Khánh Vũ nào?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi tức giận. Cuối cùng cô hiểu ra, rõ ràng chính Long Mộ Thần đang tìm cách chiếm lời đây mà!
Cô tức giận đẩy Long Mộ Thần ra.
- Đồ khốn khiếp, lừa đảo, làm gì có ai đi theo chứ?
Long Mộ Thần thu tay về với vẻ tiếc nuối.
- Tôi chỉ đoán thôi.
- ...
Diệp Tiểu Tịch tức gần chết. Mỗi lần Long Mộ Thần lên tiếng đều khiến cô cạn lời.
- Anh đừng đi tiếp nữa, tôi không cần anh tiễn đâu!
Nói xong, cô chạy một mạch về kí túc xá.
Vừa trở về ký túc xá, di động của cô liền reo lên.
Thấy số lạ chưa thấy bao giờ, Diệp Tiểu Tịch hơi do dự rồi nhấn nút trả lời.
- Đã về tới ký túc xá rồi à?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Diệp Tiểu Tịch suýt chút nữa ném luôn di động!
- Sao anh lại có số của tôi?
Cô bực mình hỏi.
Vừa hỏi xong, Diệp Tiểu Tịch lập tức hối hận. Anh ta là Long Mộ Thần, muốn biết số cô rất dễ.
- Lúc cô tham gia sơ tuyển có để lại số điện thoại.
Long Mộ Thần giải thích xong thì hỏi lại:
- Cô đã về chưa?
- Về rồi, anh muốn gì đây?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ cảnh giác.
- Không có gì. Nếu cô đã trở vể an toàn, tôi cũng yên tâm rồi. Lưu số tôi đi, có việc thì có thể gọi cho tôi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Tôi đi đây, tạm biệt.
Diệp Tiểu Tịch giật mình. Chỉ có thế thôi à?
Bỗng nhiên cô lao vọt lên sân thượng ký túc xá như vừa nghĩ ra điều gì.
Diệp Tiểu Tịch đứng trên ban công, vừa nhìn xuống thì trông thấy Long Mộ Thầy ở dưới lầu.
Anh ta thật sự rất nổi bật, vóc dáng thon gầy toát ra khí chất khiến người khác khó dời mắt đi, dù là bóng lưng đều toát lên vẻ đẹp trai, đẹp như tranh vẽ vậy.
Nói thế thì việc Long Mộ Thần chở cô về, cả cuộc gọi khi nãy, tất cả chỉ vì xác nhận cô có trở về an toàn thôi sao?
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch không khỏi dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Cô vừa quay đầu lại, trông thấy Từ Văn Văn và Lâm Hân đang im lặng đứng sau lưng cô, làm cô sợ tới mức hét lên một tiếng.
- Hai cậu làm gì vậy, sao không lên tiếng?
Diệp Tiểu Tịch vỗ vỗ ngực.
- Rõ ràng tụi mình có lên tiếng mà ta? Lúc cậu vừa về, bọn mình còn gọi cậu nữa. Do cậu vội nghe điện thoại nên mới không nghe thấy thôi. Sau đó cậu lại phóng lên sân thượng giống như... giống như...
Từ Văn Văn suy nghĩ nên miêu tả thế nào một cách đau khổ.
- Giống như yêu đương vậy!
Lâm Hân kết luận, đoạn hỏi với vẻ tò mò:
- Diệp Tiểu Tịch, cậu có bạn trai rồi hả?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi quýnh lên.
- Không đúng, không phải cậu đi gặp anh Long sao?
Từ Văn Văn hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Anh Long? Anh Long nào cơ, là Long Mộ Thần hả?
Lâm Hân nháy mắt xù lông nhím.
- Đã xảy ra chuyện gì? Hai cậu giấu mình chuyện gì hả?
Thì ra Từ Văn Văn không có kể cho Lâm Hân thật, Diệp Tiểu Tịch thừa lúc hai người họ đang cãi nhau, vội chạy về phía cổng ký túc xá.
- Hai cậu cứ tiếp tục, mình tới thư viện đây!
- Diệp Tiểu Tịch, cậu quay lại nói cho rõ đi!
Lâm Hân và Từ Văn Văn đuổi theo, nhưng Diệp Tiểu Tịch đã chạy mất tiêu.