Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Diệp Nhược Cẩn đang đứng ở ban công, anh thấy ra giường đang được thắt trên lan can.
Diệp Tiểu Tịch lại trốn rồi? Trước kia cô sẽ không làm những chuyện thế này đâu, vậy nên bọn họ mới không hề phòng bị.
Nghe giọng của Hà Nhu, Diệp Nhược Cẩn quay vào phòng hỏi:
- Sao vậy mẹ?
Hà Như sầm mặt đưa tờ giấy cho anh.
Diệp Nhược Cẩn đọc lời nhắn Diệp Tiểu Tịch để lại, hoàn toàn cạn lời.
- Mẹ, có lẽ Tiểu Tịch muốn dọa chúng ta sợ thôi, chưa chắc là con bé sẽ làm thế đâu.
Diệp Nhược Cẩn phân tích.
Hà Nhu cả giận nói:
- Trước kia thì không nhưng giờ Long Mộ Thần làm con bé mụ đầu rồi, chưa chắc chuyện đó không xảy ra đâu! Gọi ba con luôn đi, chúng ta tìm con bé về!
Diệp Nhược Cẩn đành phải gọi điện thoại cho Diệp Hải Phong, cả nhà vội vã đi ra ngoài.
Lúc này, Diệp Tiểu Tịch đã có mặt tại nhà họ Long.
Sau khi cô trốn ra được, cô mượn điện thoại của người qua đường để gọi cho Long Mộ Thần, chỉ lát sau anh đã đến đón cô. Giờ cô đã ăn xong bữa tới, ngồi trên ghế salon chờ người nhà họ Diệp đến.
- Em cứ trốn đi vậy à?
Long Mộ Thần bất đắc dĩ:
- Lát nữa anh đưa em về nhà.
- Không cần đâu anh.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Bố mẹ em sắp đến rồi.
- Em khẳng định là bọn họ sẽ đuổi theo mà không phải là tức đến mức quay về nhà luôn hả?
Anh nhíu mày.
- Yên tâm, em đã để lại lời nhắn cho bố mẹ rồi.
Diệp Tiểu Tịch cười đắc chí.
- Em viết gì lên tờ giấy vậy?
Long Mộ Thần hơi tò mò. Rốt cuộc là lời nhắn gì lại khiến cho người nhà họ Diệp lại vội vàng đến tìm cô?
- Em viết…
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười, lát sau cô đè Long Mộ Thần lên ghế salon.
- Hửm?
Long Mộ Thần nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Diệp Tiểu Tịch nở nụ cười ranh mãnh rồi cắn nhẹ lên môi anh:
- Con đến chỗ Long Mộ Thần sinh con đây! Mọi người đừng tìm con, sang năm con và anh ấy sẽ đưa cháu đến gặp nhà ngoại nhé!
- Diệp Tiểu Tịch!
Hà Nhu quát lên phẫn nộ.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Diệp Tiểu Tịch sợ đến mức mất hồn, cô lập tức lăn khỏi ghế salon.
Long Mộ Thần vội vàng vươn tay ôm lấy cô rồi cũng bị cô kéo ngã xuống đất theo. Anh nhanh chóng chống tay lên thảm để không đè lên người Diệp Tiểu Tịch, nhưng chính vì vậy lại tạo thành tư thế nam trên nữ dưới cực kỳ mập mờ.
Hà Nhu tái mét mặt mày.
Bọn họ vừa đọc được tờ giấy thì đi ngay, dường như người giúp việc nhà họ Long đều nhận ra bọn họ nên không ai ngăn cản cả. Nhưng khi bà vừa vào cửa thì lại thấy Long Mộ Thần đang đè Diệp Tiểu Tịch dưới thân mình, dáng vẻ như đang chuẩn bị lao vào nhau đến nơi!
Con bé này dám làm vậy thật à?!
- Tiểu Tịch, em không sao chứ?
Long Mộ Thần đỡ Diệp Tiểu Tịch dậy.
Cô thấy Hà Nhu tái mặt, Diệp Hải Phong và Diệp Nhược Cẩn cũng đang hầm hầm thì sợ đến mức trốn sau lưng Long Mộ Thần.
Cô không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến mức này, e rằng giờ cô có giải thích thế nào cũng không được rồi.
- Bác trai bác gái, đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ.
Long Mộ Thần bảo vệ cô sau lưng mình, giọng điệu vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Đúng đúng đúng, hiểu lầm hiểu lầm!
Diệp Tiểu Tịch phụ họa theo.
- Tôi có mắt!
Hà Như trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Con qua đây!
- Con không qua.
Diệp Tiểu Tịch thò đầu ra phản kháng.
- Bác gái, Tiểu Tịch nhút nhát, bác đừng dọa em ấy.
Long Mộ Thần dịu giọng khuyên nhủ.
Hà Như tức đến mức suýt tắt thở đến nơi, Diệp Hải Phong đứng cạnh bà, giúp bà bình ổn hơi thở:
- Được rồi, chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện với tụi nhỏ đi nào.
Ông cũng nhận ra, có lẽ chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm. Nhưng cho dù hiểu lầm đi nữa, Diệp Tiểu Tịch lại chủ động như thế, phỏng chừng tình cảm của cô đối với Long Mộ Thần không chỉ là yêu đương nhăng nhít vậy thôi đâu.
- Bác trai bác gái ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.
Long Mộ Thần tỏ ý mời.
Hà Như tức giận nhưng cũng đành thôi, bà và Diệp Hải Phong ngồi xuống ghế salon.
Lúc này Diệp Tiểu Tịch ôm chặt lấy cánh tay Long Mộ Thần, gương mặt nhìn bọn họ phủ đầy vẻ sợ sệt như con thỏ vừa bị dọa hết hồn hết vía. Đừng nói là Hà Nhu mà ngay cả Diệp Hải Phong cũng cảm thấy đắng lòng.
- Tiểu Tịch, con theo bố mẹ về đi.
Diệp Hải Phong nói.
- Con không về đâu.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng khe khẽ làm nũng:
- Bố mẹ ơi, con và Long Mộ Thần yêu nhau thật lòng, hai người tác thành cho chúng con đi!
Thấy Hà Nhu sắp nổi bão lần nữa, Diệp Hải Phong bèn ngăn bà lại rồi cau mày nói tiếp:
- Tiểu Tịch, hai đứa hợp hợp tan tan nhanh như gió thoảng mây bay vậy, chẳng khác nào trò trẻ con, thử hỏi làm sao mà bố mẹ tin tưởng con được? Nếu con cứ náo loạn suốt như thế, cậu Long sẽ không để bụng ư?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần.
- Không sao đâu bác trai. Tiểu Tịch vẫn còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi suy hơn tính thiệt khi đối mặt với người em ấy quan tâm, nên chuyện hợp tan cũng rất bình thường, cháu hiểu rất rõ ạ.
Long Mộ Thần tỏ vẻ mình chẳng bận lòng.
- …
Diệp Hải Phong nghẹn họng không nói nên lời. Long Mộ Thần quả thực rất quan tâm đến Diệp Tiểu Tịch, thậm chí anh còn không để bụng tính tình trẻ con của cô.
- Vâng, đúng là như vậy ạ!
Diệp Tiểu Tịch ra sức gật đầu, cô nhìn sang anh hỏi bằng giọng tò mò:
- Long Mộ Thần, anh nói hết mấy lời em muốn nói rồi, nhưng sao anh biết hay vậy?
- Bởi vì chúng ta giống nhau.
Anh hạ giọng nói. Diệp Tiểu Tịch nhìn vào đôi mắt ngày càng sâu hơn của anh, trái tim lại bắt đầu đập mạnh.
Nhìn dáng vẻ tình ý nồng đượm của hai người, Diệp Hải Phong và Hà Nhu càng thêm đắng lòng. Bọn họ đến đây để đưa Diệp Tiểu Tịch về, không phải đến xem hai người chim chuột nhau đâu!
Đã thế, Diệp Tiểu Tịch còn cứng đầu không nghe lời họ nữa chứ!
- Bố mẹ, cứ giằng co thế này mãi cũng không phải là cách đâu.
Diệp Nhược Cẩn im lặng từ nãy đến giờ bắt đầu lên tiếng:
- Chi bằng chúng ta nhường nhau một chút. Tiểu Tịch về cùng chúng ta, chúng ta cũng không cần về thành phố S vội. Hôm khác hẹn Long Mộ Thần đến gặp mặt bàn lại chuyện hai người thật cẩn thận sau.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn nhau, giờ cũng chẳng còn cách nào tốt hơn. Nếu tiếp tục làm lớn chuyện, phỏng chừng sang năm Diệp Tiểu Tịch bế cháu ngoại về gặp hai người thật cũng nên. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng thể làm gì với Long Mộ Thần, người đã có ơn lớn với gia đình họ.
- Con không về đâu! Nhất định là mọi người gạt con về rồi ép con rời khỏi đây thôi!
Diệp Tiểu Tịch cất giọng hổn hển.
- Diệp Tiểu Tịch, mẹ gạt con khi nào chứ!
Hà Nhu tức giận:
- Con là con gái mà lại ở nhà một người đàn ông thì tính làm sao!
Cô níu lấy ông tay áo Long Mộ Thần rồi nhìn anh với vẻ bất an.
- Thế này đi ạ.
Long Mộ Thần đề nghị:
- Cháu đưa Tiểu Tịch về trường học.
Người nhà họ Diệp đã lùi bước, anh cũng phải bày tỏ lòng thành của mình. Diệp Tiểu Tịch không muốn trở về cùng họ, mà họ lại lo lắng cô sẽ ở lại nhà anh, vậy nên trường học là lựa chọn tốt nhất.
- Để Nhược Cẩn đưa con bé đi đi.
Hà Nhu trầm giọng nói, xem như đồng ý chuyện này.
Diệp Tiểu Tịch không phản đối, Diệp Nhược Cẩn gọi taxi đưa cô về đại học Q.
Xe đỗ trước cổng trường, Diệp Nhược Cẩn xuống xe đi cùng cô vào trường.
Vừa vào trường, Diệp Nhược Cẩn chợt hỏi:
- Tiểu Tịch, trước kia em chia tay với Long Mộ Thần là vì em sợ sau này sẽ liên lụy đến gia đình mình đúng không?
Diệp Tiểu Tịch lại trốn rồi? Trước kia cô sẽ không làm những chuyện thế này đâu, vậy nên bọn họ mới không hề phòng bị.
Nghe giọng của Hà Nhu, Diệp Nhược Cẩn quay vào phòng hỏi:
- Sao vậy mẹ?
Hà Như sầm mặt đưa tờ giấy cho anh.
Diệp Nhược Cẩn đọc lời nhắn Diệp Tiểu Tịch để lại, hoàn toàn cạn lời.
- Mẹ, có lẽ Tiểu Tịch muốn dọa chúng ta sợ thôi, chưa chắc là con bé sẽ làm thế đâu.
Diệp Nhược Cẩn phân tích.
Hà Nhu cả giận nói:
- Trước kia thì không nhưng giờ Long Mộ Thần làm con bé mụ đầu rồi, chưa chắc chuyện đó không xảy ra đâu! Gọi ba con luôn đi, chúng ta tìm con bé về!
Diệp Nhược Cẩn đành phải gọi điện thoại cho Diệp Hải Phong, cả nhà vội vã đi ra ngoài.
Lúc này, Diệp Tiểu Tịch đã có mặt tại nhà họ Long.
Sau khi cô trốn ra được, cô mượn điện thoại của người qua đường để gọi cho Long Mộ Thần, chỉ lát sau anh đã đến đón cô. Giờ cô đã ăn xong bữa tới, ngồi trên ghế salon chờ người nhà họ Diệp đến.
- Em cứ trốn đi vậy à?
Long Mộ Thần bất đắc dĩ:
- Lát nữa anh đưa em về nhà.
- Không cần đâu anh.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Bố mẹ em sắp đến rồi.
- Em khẳng định là bọn họ sẽ đuổi theo mà không phải là tức đến mức quay về nhà luôn hả?
Anh nhíu mày.
- Yên tâm, em đã để lại lời nhắn cho bố mẹ rồi.
Diệp Tiểu Tịch cười đắc chí.
- Em viết gì lên tờ giấy vậy?
Long Mộ Thần hơi tò mò. Rốt cuộc là lời nhắn gì lại khiến cho người nhà họ Diệp lại vội vàng đến tìm cô?
- Em viết…
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười, lát sau cô đè Long Mộ Thần lên ghế salon.
- Hửm?
Long Mộ Thần nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Diệp Tiểu Tịch nở nụ cười ranh mãnh rồi cắn nhẹ lên môi anh:
- Con đến chỗ Long Mộ Thần sinh con đây! Mọi người đừng tìm con, sang năm con và anh ấy sẽ đưa cháu đến gặp nhà ngoại nhé!
- Diệp Tiểu Tịch!
Hà Nhu quát lên phẫn nộ.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Diệp Tiểu Tịch sợ đến mức mất hồn, cô lập tức lăn khỏi ghế salon.
Long Mộ Thần vội vàng vươn tay ôm lấy cô rồi cũng bị cô kéo ngã xuống đất theo. Anh nhanh chóng chống tay lên thảm để không đè lên người Diệp Tiểu Tịch, nhưng chính vì vậy lại tạo thành tư thế nam trên nữ dưới cực kỳ mập mờ.
Hà Nhu tái mét mặt mày.
Bọn họ vừa đọc được tờ giấy thì đi ngay, dường như người giúp việc nhà họ Long đều nhận ra bọn họ nên không ai ngăn cản cả. Nhưng khi bà vừa vào cửa thì lại thấy Long Mộ Thần đang đè Diệp Tiểu Tịch dưới thân mình, dáng vẻ như đang chuẩn bị lao vào nhau đến nơi!
Con bé này dám làm vậy thật à?!
- Tiểu Tịch, em không sao chứ?
Long Mộ Thần đỡ Diệp Tiểu Tịch dậy.
Cô thấy Hà Nhu tái mặt, Diệp Hải Phong và Diệp Nhược Cẩn cũng đang hầm hầm thì sợ đến mức trốn sau lưng Long Mộ Thần.
Cô không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến mức này, e rằng giờ cô có giải thích thế nào cũng không được rồi.
- Bác trai bác gái, đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ.
Long Mộ Thần bảo vệ cô sau lưng mình, giọng điệu vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Đúng đúng đúng, hiểu lầm hiểu lầm!
Diệp Tiểu Tịch phụ họa theo.
- Tôi có mắt!
Hà Như trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Con qua đây!
- Con không qua.
Diệp Tiểu Tịch thò đầu ra phản kháng.
- Bác gái, Tiểu Tịch nhút nhát, bác đừng dọa em ấy.
Long Mộ Thần dịu giọng khuyên nhủ.
Hà Như tức đến mức suýt tắt thở đến nơi, Diệp Hải Phong đứng cạnh bà, giúp bà bình ổn hơi thở:
- Được rồi, chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện với tụi nhỏ đi nào.
Ông cũng nhận ra, có lẽ chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm. Nhưng cho dù hiểu lầm đi nữa, Diệp Tiểu Tịch lại chủ động như thế, phỏng chừng tình cảm của cô đối với Long Mộ Thần không chỉ là yêu đương nhăng nhít vậy thôi đâu.
- Bác trai bác gái ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.
Long Mộ Thần tỏ ý mời.
Hà Như tức giận nhưng cũng đành thôi, bà và Diệp Hải Phong ngồi xuống ghế salon.
Lúc này Diệp Tiểu Tịch ôm chặt lấy cánh tay Long Mộ Thần, gương mặt nhìn bọn họ phủ đầy vẻ sợ sệt như con thỏ vừa bị dọa hết hồn hết vía. Đừng nói là Hà Nhu mà ngay cả Diệp Hải Phong cũng cảm thấy đắng lòng.
- Tiểu Tịch, con theo bố mẹ về đi.
Diệp Hải Phong nói.
- Con không về đâu.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng khe khẽ làm nũng:
- Bố mẹ ơi, con và Long Mộ Thần yêu nhau thật lòng, hai người tác thành cho chúng con đi!
Thấy Hà Nhu sắp nổi bão lần nữa, Diệp Hải Phong bèn ngăn bà lại rồi cau mày nói tiếp:
- Tiểu Tịch, hai đứa hợp hợp tan tan nhanh như gió thoảng mây bay vậy, chẳng khác nào trò trẻ con, thử hỏi làm sao mà bố mẹ tin tưởng con được? Nếu con cứ náo loạn suốt như thế, cậu Long sẽ không để bụng ư?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần.
- Không sao đâu bác trai. Tiểu Tịch vẫn còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi suy hơn tính thiệt khi đối mặt với người em ấy quan tâm, nên chuyện hợp tan cũng rất bình thường, cháu hiểu rất rõ ạ.
Long Mộ Thần tỏ vẻ mình chẳng bận lòng.
- …
Diệp Hải Phong nghẹn họng không nói nên lời. Long Mộ Thần quả thực rất quan tâm đến Diệp Tiểu Tịch, thậm chí anh còn không để bụng tính tình trẻ con của cô.
- Vâng, đúng là như vậy ạ!
Diệp Tiểu Tịch ra sức gật đầu, cô nhìn sang anh hỏi bằng giọng tò mò:
- Long Mộ Thần, anh nói hết mấy lời em muốn nói rồi, nhưng sao anh biết hay vậy?
- Bởi vì chúng ta giống nhau.
Anh hạ giọng nói. Diệp Tiểu Tịch nhìn vào đôi mắt ngày càng sâu hơn của anh, trái tim lại bắt đầu đập mạnh.
Nhìn dáng vẻ tình ý nồng đượm của hai người, Diệp Hải Phong và Hà Nhu càng thêm đắng lòng. Bọn họ đến đây để đưa Diệp Tiểu Tịch về, không phải đến xem hai người chim chuột nhau đâu!
Đã thế, Diệp Tiểu Tịch còn cứng đầu không nghe lời họ nữa chứ!
- Bố mẹ, cứ giằng co thế này mãi cũng không phải là cách đâu.
Diệp Nhược Cẩn im lặng từ nãy đến giờ bắt đầu lên tiếng:
- Chi bằng chúng ta nhường nhau một chút. Tiểu Tịch về cùng chúng ta, chúng ta cũng không cần về thành phố S vội. Hôm khác hẹn Long Mộ Thần đến gặp mặt bàn lại chuyện hai người thật cẩn thận sau.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn nhau, giờ cũng chẳng còn cách nào tốt hơn. Nếu tiếp tục làm lớn chuyện, phỏng chừng sang năm Diệp Tiểu Tịch bế cháu ngoại về gặp hai người thật cũng nên. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng thể làm gì với Long Mộ Thần, người đã có ơn lớn với gia đình họ.
- Con không về đâu! Nhất định là mọi người gạt con về rồi ép con rời khỏi đây thôi!
Diệp Tiểu Tịch cất giọng hổn hển.
- Diệp Tiểu Tịch, mẹ gạt con khi nào chứ!
Hà Nhu tức giận:
- Con là con gái mà lại ở nhà một người đàn ông thì tính làm sao!
Cô níu lấy ông tay áo Long Mộ Thần rồi nhìn anh với vẻ bất an.
- Thế này đi ạ.
Long Mộ Thần đề nghị:
- Cháu đưa Tiểu Tịch về trường học.
Người nhà họ Diệp đã lùi bước, anh cũng phải bày tỏ lòng thành của mình. Diệp Tiểu Tịch không muốn trở về cùng họ, mà họ lại lo lắng cô sẽ ở lại nhà anh, vậy nên trường học là lựa chọn tốt nhất.
- Để Nhược Cẩn đưa con bé đi đi.
Hà Nhu trầm giọng nói, xem như đồng ý chuyện này.
Diệp Tiểu Tịch không phản đối, Diệp Nhược Cẩn gọi taxi đưa cô về đại học Q.
Xe đỗ trước cổng trường, Diệp Nhược Cẩn xuống xe đi cùng cô vào trường.
Vừa vào trường, Diệp Nhược Cẩn chợt hỏi:
- Tiểu Tịch, trước kia em chia tay với Long Mộ Thần là vì em sợ sau này sẽ liên lụy đến gia đình mình đúng không?