Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Bây giờ Long Mộ Thần không thể nào đi được, mà anh lại không yên tâm giao việc này cho ai khác.
Hàn Tư Viễn đáp lời rồi mau chóng đi khỏi phòng bệnh.
Long Mộ Thần lại cau mày.
Bây giờ anh chỉ nghĩ tới tình hình ban nãy khi An Tử Dục đưa Diệp Tiểu Tịch đến đây.
Có phải Diệp Tiểu Tịch gặp chuyện gì rồi không?
Anh cau mày lo lắng.
Long Mộ Thần lấy điện thoại di động gọi cho cô.
Cuộc gọi vừa bắt đầu đã bị cúp máy.
Anh không nản lòng, lại gọi tiếp.
Lần này có người nghe.
Thế mà anh chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Diệp Tiểu Tịch đã vang lên ở đầu kia điện thoại:
- Đừng gọi nữa Long Mộ Thần, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.
- Tiểu Tịch…
Anh nói chưa hết câu thì cuộc gọi đã kết thúc rồi.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ quá.
Xem ra Diệp Tiểu Tịch hiểu lầm anh thật rồi. Bây giờ cô ấy còn giận dỗi, không cho anh giải thích nữa kia.
Giờ chỉ còn cách mau chóng tìm ra chân tướng rồi chứng minh mình trong sạch mà thôi.
An Tử Dục đưa Diệp Tiểu Tịch về nhà họ Long. Vừa về đến nơi, cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Bây giờ Long Mộ Thần vẫn không chịu giải thích với cô, cô ở đây cũng chỉ đau lòng hơn mà thôi.
Thu dọn xong đồ đạc, Diệp Tiểu Tịch kéo vali xuống đến phòng khách thì bị hai người hầu cản lại:
- Cô Diệp, cậu chủ dặn cô cứ ở đây mấy hôm nữa cho an toàn.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, sau đó cơn giận ngùn ngụt bốc lên trong đầu cô:
- Anh ta muốn làm gì? Định giam tôi lại chắc?!
- Cậu chủ chỉ quan tâm đến an toàn của cô thôi ạ.
Người hầu cũng sợ run:
- Xin cô đừng làm cho chúng tôi khó xử.
Long Mộ Thần gọi điện về bắt họ phải giữ Diệp Tiểu Tịch lại bằng mọi cách, nhưng họ biết làm thế nào đây?
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy mỉa mai làm sao.
Sao cái lúc cô gặp nguy hiểm thì Long Mộ Thần không lo lắng cho an toàn của cô mãi đi? Bây giờ anh yên tâm ở bên người đàn bà khác rồi còn muốn trói cô lại bên cạnh nữa à?
Sao anh ta có thể quá đáng vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch bực mình quay về phòng rồi ngồi thụp xuống giường, bao nhiêu thất vọng dâng tràn lên uất nghẹn.
Cứ cho là Long Mộ Thần muốn chịu trách nhiệm vì làm cho Dương Uyển Dung to bụng đi. Thế anh giữ cô lại để làm quái gì?
Vô lý.
Chẳng lẽ Long Mộ Thần muốn hai nách hai cô?
Không, anh ấy không phải là người như vậy.
Mọi chuyện giữa hai người trước nay không phải là giả, Diệp Tiểu Tịch là người hiểu rõ tính cách của anh hơn ai hết.
Diệp Tiểu Tịch day day cái đầu đang nhức nhối. Cô không muốn nghĩ nữa. Cô mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật say mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch tháo chiếc bùa hộ mệnh mà Long Mộ Thần tặng, đặt lên bàn, rồi bỗng nhiên cô khựng lại.
Chiếc túi đựng bùa đã bị đâm rách, bên trong hình như còn có cái gì.
Diệp Tiểu Tịch chần chừ một lúc rồi mở nó ra.
Trong đó có một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, tuy không rõ được làm từ chất liệu gì, nhưng có lẽ là kim loại cứng.
Bảo sao dao găm đâm mà không thủng.
Trên hộp có một vết lõm do dao găm để lại.
Diệp Tiểu Tịch định cất nó đi, nhưng lại phát hiện ra giữa hộp có một cái khe.
Chẳng lẽ chiếc hộp này mở được à?
Diệp Tiểu Tịch hơi tò mò, Long Mộ Thần để cái gì trong ấy thế?
Cô hồi hộp mở nó ra, bên trong chỉ có một tờ giấy gấp gọn gàng.
Khi mở tờ giấy ra xem, Diệp Tiểu Tịch giật bắn mình, cô run tay để chiếc hộp rơi lăn lóc trên mặt đất.
Thế nhưng cô chẳng hề màng tới nó.
Cô đọc tờ giấy ấy, mà cả người như đã bị đóng đinh rồi.
Đó là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, hơn nữa còn là của Long Mộ Thần chuyển nhượng cho cô!
Trong hợp đồng này, Long Mộ Thần chuyển nhượng tất cả tiền gửi ngân hàng, cổ phần, động sản và bất động sản trên danh nghĩa của anh cho cô, không hề giữ lại một phân một hào.
Hơn nữa hợp đồng đã đóng dấu từ lâu.
Nói cách khác, chỉ cần cô kí tên thôi thì hết thảy những gì của Long Mộ Thần sẽ thuộc về cô.
Diệp Tiểu Tịch chết sững.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cô trải qua một việc khó tin như thế.
Khoản tài sản khổng lồ tự nhiên quàng vào cổ, khiến cho hai chân cô mềm nhũn.
Cô bỗng véo mạnh lên tay mình một cái.
Cánh tay đau nhói khiến cô hít sâu một hơi. Đây không phải là mơ ư?
Cô lại cúi đầu, hợp đồng chuyển nhượng kia vẫn ở đó, chẳng mảy may suy suyển.
Diệp Tiểu Tịch tự nhiên có trong tay một món tài sản kếch sù, nhưng cô không những không vui mừng mà chỉ thấy hoảng sợ bất an.
Vì sao Long Mộ Thần lại muốn cho cô hết thảy những gì anh có? Cô nghĩ mãi vẫn chẳng rõ nguyên do.
Cho dù anh định kết hôn với cô thì cũng đâu cần phải làm thế?
Hơn nữa đây không phải là một trò đùa. Nếu Long Mộ Thần muốn thăm dò xem cô có phải là một người đàn bà tham tiền hay không thì cần gì phải giấu hợp đồng ở nơi cô không nhìn thấy?
Nếu cô không vô tình mở bùa hộ mệnh thì làm sao phát hiện ra bản hợp đồng này được.
Cô mở cửa phòng ra, chạy ngay sang phòng làm việc của Long Mộ Thần, bên đó có lẽ sẽ có thêm gì đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tiểu Tịch vào phòng làm việc của Long Mộ Thần, lúc trước cô cũng đã vào tìm sách đọc rồi nhưng không ở lại lâu.
Diệp Tiểu Tịch mở ngăn kéo ra, lục tung tài liệu bên trong đó. Tuy cô không ôm quá nhiều hi vọng, thế nhưng ngoài việc đó thì cô thực sự không còn biết làm gì.
Không có, không có, không có gì hết!
Trong đó có rất nhiều tài liệu nhưng chỉ là giấy tờ công việc của Long Mộ Thần mà thôi, hơn nữa còn chẳng phải là giấy tờ quan trọng gì.
Cô thật sự không thể tìm thấy manh mối gì sao?
Diệp Tiểu Tịch kéo ngăn dưới cùng trên tủ nhưng không kéo được ra.
Ngăn kéo kia đã bị khóa chặt rồi.
Ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch sầm xuống. Cô nhấc chiếc ghế bên cạnh rồi quật mạnh vào ổ khóa.
Chiếc khóa treo bên ngoài cửa tủ rơi xuống, Diệp Tiểu Tịch mở tung nó ra.
Trong đó chỉ có một quyển album dày.
Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy mình nực cười quá đỗi.
Xưa nay cô không phải là người thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, thế mà bây giờ lại lục lọi phòng làm việc của Long Mộ Thần khi anh vắng nhà.
Băn khoăn nơi đáy lòng thôi thúc cô đóng ngăn kéo lại, song cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lấy cuốn album ra.
Khi mở cuốn album, sắc mặt của Diệp Tiểu Tịch tái nhợt.
Tất cả ảnh trong cuốn album đều chụp một cô bé mới sinh, mà trên ngực cô bé có vết bớt hình hoa mai năm cánh.
ảnh trong album rơi vãi đầy mặt đất, sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái xanh.
Cô run rẩy kéo áo xuống rồi nhìn lên ngực mình.
Trên ngực cô có vết bớt hoa mai giống hệt của đứa bé nọ.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?!
Hàn Tư Viễn đáp lời rồi mau chóng đi khỏi phòng bệnh.
Long Mộ Thần lại cau mày.
Bây giờ anh chỉ nghĩ tới tình hình ban nãy khi An Tử Dục đưa Diệp Tiểu Tịch đến đây.
Có phải Diệp Tiểu Tịch gặp chuyện gì rồi không?
Anh cau mày lo lắng.
Long Mộ Thần lấy điện thoại di động gọi cho cô.
Cuộc gọi vừa bắt đầu đã bị cúp máy.
Anh không nản lòng, lại gọi tiếp.
Lần này có người nghe.
Thế mà anh chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Diệp Tiểu Tịch đã vang lên ở đầu kia điện thoại:
- Đừng gọi nữa Long Mộ Thần, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.
- Tiểu Tịch…
Anh nói chưa hết câu thì cuộc gọi đã kết thúc rồi.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ quá.
Xem ra Diệp Tiểu Tịch hiểu lầm anh thật rồi. Bây giờ cô ấy còn giận dỗi, không cho anh giải thích nữa kia.
Giờ chỉ còn cách mau chóng tìm ra chân tướng rồi chứng minh mình trong sạch mà thôi.
An Tử Dục đưa Diệp Tiểu Tịch về nhà họ Long. Vừa về đến nơi, cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Bây giờ Long Mộ Thần vẫn không chịu giải thích với cô, cô ở đây cũng chỉ đau lòng hơn mà thôi.
Thu dọn xong đồ đạc, Diệp Tiểu Tịch kéo vali xuống đến phòng khách thì bị hai người hầu cản lại:
- Cô Diệp, cậu chủ dặn cô cứ ở đây mấy hôm nữa cho an toàn.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, sau đó cơn giận ngùn ngụt bốc lên trong đầu cô:
- Anh ta muốn làm gì? Định giam tôi lại chắc?!
- Cậu chủ chỉ quan tâm đến an toàn của cô thôi ạ.
Người hầu cũng sợ run:
- Xin cô đừng làm cho chúng tôi khó xử.
Long Mộ Thần gọi điện về bắt họ phải giữ Diệp Tiểu Tịch lại bằng mọi cách, nhưng họ biết làm thế nào đây?
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy mỉa mai làm sao.
Sao cái lúc cô gặp nguy hiểm thì Long Mộ Thần không lo lắng cho an toàn của cô mãi đi? Bây giờ anh yên tâm ở bên người đàn bà khác rồi còn muốn trói cô lại bên cạnh nữa à?
Sao anh ta có thể quá đáng vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch bực mình quay về phòng rồi ngồi thụp xuống giường, bao nhiêu thất vọng dâng tràn lên uất nghẹn.
Cứ cho là Long Mộ Thần muốn chịu trách nhiệm vì làm cho Dương Uyển Dung to bụng đi. Thế anh giữ cô lại để làm quái gì?
Vô lý.
Chẳng lẽ Long Mộ Thần muốn hai nách hai cô?
Không, anh ấy không phải là người như vậy.
Mọi chuyện giữa hai người trước nay không phải là giả, Diệp Tiểu Tịch là người hiểu rõ tính cách của anh hơn ai hết.
Diệp Tiểu Tịch day day cái đầu đang nhức nhối. Cô không muốn nghĩ nữa. Cô mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật say mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch tháo chiếc bùa hộ mệnh mà Long Mộ Thần tặng, đặt lên bàn, rồi bỗng nhiên cô khựng lại.
Chiếc túi đựng bùa đã bị đâm rách, bên trong hình như còn có cái gì.
Diệp Tiểu Tịch chần chừ một lúc rồi mở nó ra.
Trong đó có một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, tuy không rõ được làm từ chất liệu gì, nhưng có lẽ là kim loại cứng.
Bảo sao dao găm đâm mà không thủng.
Trên hộp có một vết lõm do dao găm để lại.
Diệp Tiểu Tịch định cất nó đi, nhưng lại phát hiện ra giữa hộp có một cái khe.
Chẳng lẽ chiếc hộp này mở được à?
Diệp Tiểu Tịch hơi tò mò, Long Mộ Thần để cái gì trong ấy thế?
Cô hồi hộp mở nó ra, bên trong chỉ có một tờ giấy gấp gọn gàng.
Khi mở tờ giấy ra xem, Diệp Tiểu Tịch giật bắn mình, cô run tay để chiếc hộp rơi lăn lóc trên mặt đất.
Thế nhưng cô chẳng hề màng tới nó.
Cô đọc tờ giấy ấy, mà cả người như đã bị đóng đinh rồi.
Đó là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, hơn nữa còn là của Long Mộ Thần chuyển nhượng cho cô!
Trong hợp đồng này, Long Mộ Thần chuyển nhượng tất cả tiền gửi ngân hàng, cổ phần, động sản và bất động sản trên danh nghĩa của anh cho cô, không hề giữ lại một phân một hào.
Hơn nữa hợp đồng đã đóng dấu từ lâu.
Nói cách khác, chỉ cần cô kí tên thôi thì hết thảy những gì của Long Mộ Thần sẽ thuộc về cô.
Diệp Tiểu Tịch chết sững.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên cô trải qua một việc khó tin như thế.
Khoản tài sản khổng lồ tự nhiên quàng vào cổ, khiến cho hai chân cô mềm nhũn.
Cô bỗng véo mạnh lên tay mình một cái.
Cánh tay đau nhói khiến cô hít sâu một hơi. Đây không phải là mơ ư?
Cô lại cúi đầu, hợp đồng chuyển nhượng kia vẫn ở đó, chẳng mảy may suy suyển.
Diệp Tiểu Tịch tự nhiên có trong tay một món tài sản kếch sù, nhưng cô không những không vui mừng mà chỉ thấy hoảng sợ bất an.
Vì sao Long Mộ Thần lại muốn cho cô hết thảy những gì anh có? Cô nghĩ mãi vẫn chẳng rõ nguyên do.
Cho dù anh định kết hôn với cô thì cũng đâu cần phải làm thế?
Hơn nữa đây không phải là một trò đùa. Nếu Long Mộ Thần muốn thăm dò xem cô có phải là một người đàn bà tham tiền hay không thì cần gì phải giấu hợp đồng ở nơi cô không nhìn thấy?
Nếu cô không vô tình mở bùa hộ mệnh thì làm sao phát hiện ra bản hợp đồng này được.
Cô mở cửa phòng ra, chạy ngay sang phòng làm việc của Long Mộ Thần, bên đó có lẽ sẽ có thêm gì đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tiểu Tịch vào phòng làm việc của Long Mộ Thần, lúc trước cô cũng đã vào tìm sách đọc rồi nhưng không ở lại lâu.
Diệp Tiểu Tịch mở ngăn kéo ra, lục tung tài liệu bên trong đó. Tuy cô không ôm quá nhiều hi vọng, thế nhưng ngoài việc đó thì cô thực sự không còn biết làm gì.
Không có, không có, không có gì hết!
Trong đó có rất nhiều tài liệu nhưng chỉ là giấy tờ công việc của Long Mộ Thần mà thôi, hơn nữa còn chẳng phải là giấy tờ quan trọng gì.
Cô thật sự không thể tìm thấy manh mối gì sao?
Diệp Tiểu Tịch kéo ngăn dưới cùng trên tủ nhưng không kéo được ra.
Ngăn kéo kia đã bị khóa chặt rồi.
Ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch sầm xuống. Cô nhấc chiếc ghế bên cạnh rồi quật mạnh vào ổ khóa.
Chiếc khóa treo bên ngoài cửa tủ rơi xuống, Diệp Tiểu Tịch mở tung nó ra.
Trong đó chỉ có một quyển album dày.
Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy mình nực cười quá đỗi.
Xưa nay cô không phải là người thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, thế mà bây giờ lại lục lọi phòng làm việc của Long Mộ Thần khi anh vắng nhà.
Băn khoăn nơi đáy lòng thôi thúc cô đóng ngăn kéo lại, song cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lấy cuốn album ra.
Khi mở cuốn album, sắc mặt của Diệp Tiểu Tịch tái nhợt.
Tất cả ảnh trong cuốn album đều chụp một cô bé mới sinh, mà trên ngực cô bé có vết bớt hình hoa mai năm cánh.
ảnh trong album rơi vãi đầy mặt đất, sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái xanh.
Cô run rẩy kéo áo xuống rồi nhìn lên ngực mình.
Trên ngực cô có vết bớt hoa mai giống hệt của đứa bé nọ.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?!