Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
Nhìn tờ kết quả giám định trong tay, sắc mặt Long Mộ Thần đanh lại.
Tờ kết quả này là một trò hề!
Bỗng nhiên, Long Mộ Thần nhìn sang kẻ vừa đưa tờ kết quả cho mình. Anh biết hắn, đó là phóng viên của một trang báo mạng.
Long Mộ Thần rùng mình, chuyện này không ổn!
Tờ kết quả giám định này là bằng chứng, phóng viên lại “tình cờ” thấy nó. Tức là chuyện này đã lọt vào tai giới truyền thông, thậm chí có lẽ họ đã soạn xong cả bản thảo rồi.
Đây là một cãi bẫy, một cái bẫy nhắm thẳng vào anh.
Có tờ kết quả giám định này ở đây, dù anh có chứng minh như thế nào, người khác vẫn sẽ nghĩ đứa con trong bụng Dương Uyển Dung là của anh.
Nếu đứa con trong bụng Dương Uyển Dung có gì bất trắc, anh sẽ càng không còn đường chối cãi.
Ánh mắt anh tối sầm đi.
Anh đã biết rốt cuộc Dương Uyển Dung muốn làm gì.
Chỉ e cô ta sẽ hại chết đứa con trong bụng rồi vu oan cho Diệp Tiểu Tịch, sau đó hắt chậu nước bẩn ấy lên người anh.
Mưu kế mới độc ác làm sao!
Long Mộ Thần nhìn về phía Dương Uyển Dung, cô ta vẫn đang khóc lóc thảm thiết, lễ phục ướt rượt càng trong suốt hơn và dính chặt vào người.
Anh liếc xuống dưới, rồi không khỏi cau mày.
Tuy Dương Uyển Dung che bụng gào khóc nhưng giữa hai chân không hề có máu.
Như vậy nghĩa là đứa con trong bụng cô ta còn đó, thế nhưng sau này cô ta nhất định sẽ làm sảy nó trước mặt giới truyền thông.
Bây giờ anh chỉ còn một con đường duy nhất để chứng minh sự trong sạch của mình, ấy là phải giữ được đứa bé đó bằng mọi giá!
Chỉ trong chớp mắt, anh đã thấu tỏ hết thảy tiền căn hậu quả và nghĩ ra cả cách ứng phó chu toàn.
Long Mộ Thần đến bên Dương Uyển Dung rồi bế cô ta lên.
Dương Uyển Dung bất ngờ quá đỗi.
Long Mộ Thần ôm cô ta đó ư?
Anh chưa bao giờ gần gũi với cô ta đến thế.
Dương Uyển Dung vui như mở cờ trong bụng. Sau đó cô ta dựa vào lòng anh rồi khóc càng thảm thiết hơn:
- Anh Mộ Thần… con của chúng ta…
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà thất thần kinh ngạc. Tay cô đuổi theo nắm lấy vạt áo anh theo bản năng mà chỉ bắt được không khí trống rỗng. Cô sững sờ đứng đó, bất lực và đáng thương.
Long Mộ Thần cũng không tin cô ư?
Vì sao anh vừa nhìn thấy tờ kết quả giám định kia thì đã trở nên… trở nên xa lạ đến như thế?
Chẳng lẽ là… không, cô không được nghĩ bậy bạ, cô phải tin tưởng anh!
Long Mộ Thần ôm Dương Uyển Dung đang khóc nức nở, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch lại đong đầy lo lắng.
Bây giờ ở đây quá nhiều người, anh không thể nói gì, càng không thể giải thích gì thêm.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần bế Dương Uyển Dung đi tới bên cô rồi nói rất khẽ:
- Để Tử Dục đưa em về trước, anh phải đưa cô ta tới bệnh viện, nhất định phải giữ cho được đứa con trong bụng cô ta.
Ngay sau đó, Long Mộ Thần bế Dương Uyển Dung đang khóc lu loa rời đi. An Tân Hào cũng đi theo và sai bảo người hầu chuẩn bị xe cộ.
Diệp Tiểu Tịch lảo đảo hoang mang, sắc mặt tái nhợt đi.
Long Mộ Thần có ý gì?
Dù Dương Uyển Dung vứt tờ kết quả giám định ấy ra trước mặt cô, dù Long Mộ Thần bỏ cô lại mà bế Dương Uyển Dung đi, cô cũng vẫn tin tưởng anh không điều kiện.
Thế nhưng Long Mộ Thần lại khăng khăng muốn giữ đứa con trong bụng của Dương Uyển Dung. Dù cô có muốn tin anh, nhưng cô không thể lừa gạt chính mình.
Mọi người vẫn còn chưa tản đi.
Họ bao vây Diệp Tiểu Tịch.
Họ cười trên đau khổ của cô.
Họ nhìn cô chòng chọc và soi mói.
- Cậu chủ Long lo lắng cho Dương Uyển Dung như thế thì chắc đứa con trong bụng cô ấy là của anh ta thật rồi.
- Chắc chắn rồi! Không phải của anh ta thì anh ta lo lắng thế làm gì?
- Đúng là ác giả ác báo, ở hiền gặp lành! May mà bây giờ cậu chủ Long đã nhìn rõ bộ mặt thật của ả họ Diệp kia rồi.
- Đúng! Loại đàn bà muốn hại chết máu mủ của cậu chủ Long thì làm sao xứng với anh ấy được! Ban nãy anh ấy không thèm để ý đến cô ta nữa kìa!
…
Những lời nói cay nghiệt vô tình như những nhát dao sắc nhọn cắm thẳng vào lòng Diệp Tiểu Tịch.
Trước nay cô chẳng hề ngờ trái tim lại có thể đớn đau đến thế.
Cô chưa hề để tâm đến ánh mắt của người đời.
Thế nhưng lúc này đây, chúng nó sắc bén quá, chúng nó trần trụi quá, khiến cho cô chẳng còn nơi náu nương.
Diệp Tiểu Tịch nhếch nhác và thảm hại đến cùng cực. Cô muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng đám đông không định tha cho cô dễ dàng như thế.
Bọn họ không nhường đường.
- Đồ đê tiện!
Không biết ai nặng lời chửi rủa.
Không biết là ai ném một hòn đá vào đầu cô.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng giơ tay lên chắn, hòn đá nện vào ngón út của cô, đau đớn đến thấu tim. Cô không nhịn được phải hít một hơi thật sâu.
Ngón tay sưng vù lên rồi. Nhưng Diệp Tiểu Tịch chẳng màng đến nó.
Tựa như được cổ vũ, không ít những kẻ vây xem nhặt sỏi đá trên mặt đất lên:
- Phải dạy cho con đàn bà ác độc này một bài học!
Diệp Tiểu Tịch chưa bao giờ thảm hại như lúc này đây. Cô không phải một người cam chịu, nhưng bây giờ lòng cô hoang mang quá, không còn biết mình phải làm gì.
Cô chỉ có thể ôm đầu hoảng loạn, để mặc cho đá sỏi vô tình nện lên thân thể.
Bỗng nhiên, có một người đứng cắn trước mặt cô, cản lại bao nhiêu sỏi đá vung đến.
Diệp Tiểu Tịch vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng nỗi thất vọng lại dâng tràn.
Không phải Long Mộ Thần.
Người cứu cô là An Tử Dục vừa mới chạy tới.
- Các người làm gì thế? Muốn chết à?
An Tử Dục bảo vệ Diệp Tiểu Tịch sau lưng rồi quát lên giận dữ.
Cả đám người buông sỏi đá xuống như vừa giật mình tỉnh táo lại.
- Ban nãy kẻ nào ném đá?
An Tử Dục nổi giận đùng đùng.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, không một ai dám lên tiếng.
- An Tử Dục, chúng ta đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch nói nhỏ.
Cô không muốn ở lại đây, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!
- Được, mình đi.
An Tử Dục che chở cô đi xuyên qua đám người. Rồi bỗng nhiên gã dừng bước, quắc mắt nhìn bọn họ:
- Các người chờ đó cho tôi!
Diệp Tiểu Tịch ngồi trên xe An Tử Dục, nhìn ra ngoài cửa sổ mà hồn phách như đã thả trôi ở tận chốn nào.
An Tử Dục nhíu mày, không nhịn được mà hỏi:
- Tiểu Tịch, xảy ra chuyện gì vậy? Long Mộ Thần gọi cho anh bảo anh đưa em về, thế cậu ta đâu?
- Tôi không biết, anh đừng hỏi nữa.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ chán chường. Bây giờ cô không còn muốn tin vào điều gì cả.
- Rốt cuộc là làm sao?
An Tử Dục nhướn mày cau có:
- Nè Diệp Tiểu Tịch, em còn coi anh là bạn nữa không?
Diệp Tiểu Tịch bị gã hỏi cho nhức cả đầu. Cô day trán rồi cũng gắt lên:
- Đã bảo tôi không biết rồi mà!
An Tử Dục giật mình rồi thở dài:
- Được rồi, bao giờ em muốn nói thì nói vậy.
Diệp Tiểu Tịch cụp mắt xuống rồi buồn rầu nói:
- Dương Uyển Dung cho tôi xem một tờ kết quả giám định huyết thống, trên đó ghi đứa con trong bụng cô ta là của Long Mộ Thần. Sau đó cô ta tự nhảy xuống hồ rồi bảo là tôi đẩy. Long Mộ Thần đến đó, nhìn thấy tờ kết quả kia, bèn đưa Dương Uyển Dung đi bệnh viện. Có thế thôi.
Diệp Tiểu Tịch nói hết những chuyện đó bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Mỗi một chữ đều là một nhát dao cứa vào tim cô.
Tờ kết quả này là một trò hề!
Bỗng nhiên, Long Mộ Thần nhìn sang kẻ vừa đưa tờ kết quả cho mình. Anh biết hắn, đó là phóng viên của một trang báo mạng.
Long Mộ Thần rùng mình, chuyện này không ổn!
Tờ kết quả giám định này là bằng chứng, phóng viên lại “tình cờ” thấy nó. Tức là chuyện này đã lọt vào tai giới truyền thông, thậm chí có lẽ họ đã soạn xong cả bản thảo rồi.
Đây là một cãi bẫy, một cái bẫy nhắm thẳng vào anh.
Có tờ kết quả giám định này ở đây, dù anh có chứng minh như thế nào, người khác vẫn sẽ nghĩ đứa con trong bụng Dương Uyển Dung là của anh.
Nếu đứa con trong bụng Dương Uyển Dung có gì bất trắc, anh sẽ càng không còn đường chối cãi.
Ánh mắt anh tối sầm đi.
Anh đã biết rốt cuộc Dương Uyển Dung muốn làm gì.
Chỉ e cô ta sẽ hại chết đứa con trong bụng rồi vu oan cho Diệp Tiểu Tịch, sau đó hắt chậu nước bẩn ấy lên người anh.
Mưu kế mới độc ác làm sao!
Long Mộ Thần nhìn về phía Dương Uyển Dung, cô ta vẫn đang khóc lóc thảm thiết, lễ phục ướt rượt càng trong suốt hơn và dính chặt vào người.
Anh liếc xuống dưới, rồi không khỏi cau mày.
Tuy Dương Uyển Dung che bụng gào khóc nhưng giữa hai chân không hề có máu.
Như vậy nghĩa là đứa con trong bụng cô ta còn đó, thế nhưng sau này cô ta nhất định sẽ làm sảy nó trước mặt giới truyền thông.
Bây giờ anh chỉ còn một con đường duy nhất để chứng minh sự trong sạch của mình, ấy là phải giữ được đứa bé đó bằng mọi giá!
Chỉ trong chớp mắt, anh đã thấu tỏ hết thảy tiền căn hậu quả và nghĩ ra cả cách ứng phó chu toàn.
Long Mộ Thần đến bên Dương Uyển Dung rồi bế cô ta lên.
Dương Uyển Dung bất ngờ quá đỗi.
Long Mộ Thần ôm cô ta đó ư?
Anh chưa bao giờ gần gũi với cô ta đến thế.
Dương Uyển Dung vui như mở cờ trong bụng. Sau đó cô ta dựa vào lòng anh rồi khóc càng thảm thiết hơn:
- Anh Mộ Thần… con của chúng ta…
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà thất thần kinh ngạc. Tay cô đuổi theo nắm lấy vạt áo anh theo bản năng mà chỉ bắt được không khí trống rỗng. Cô sững sờ đứng đó, bất lực và đáng thương.
Long Mộ Thần cũng không tin cô ư?
Vì sao anh vừa nhìn thấy tờ kết quả giám định kia thì đã trở nên… trở nên xa lạ đến như thế?
Chẳng lẽ là… không, cô không được nghĩ bậy bạ, cô phải tin tưởng anh!
Long Mộ Thần ôm Dương Uyển Dung đang khóc nức nở, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch lại đong đầy lo lắng.
Bây giờ ở đây quá nhiều người, anh không thể nói gì, càng không thể giải thích gì thêm.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần bế Dương Uyển Dung đi tới bên cô rồi nói rất khẽ:
- Để Tử Dục đưa em về trước, anh phải đưa cô ta tới bệnh viện, nhất định phải giữ cho được đứa con trong bụng cô ta.
Ngay sau đó, Long Mộ Thần bế Dương Uyển Dung đang khóc lu loa rời đi. An Tân Hào cũng đi theo và sai bảo người hầu chuẩn bị xe cộ.
Diệp Tiểu Tịch lảo đảo hoang mang, sắc mặt tái nhợt đi.
Long Mộ Thần có ý gì?
Dù Dương Uyển Dung vứt tờ kết quả giám định ấy ra trước mặt cô, dù Long Mộ Thần bỏ cô lại mà bế Dương Uyển Dung đi, cô cũng vẫn tin tưởng anh không điều kiện.
Thế nhưng Long Mộ Thần lại khăng khăng muốn giữ đứa con trong bụng của Dương Uyển Dung. Dù cô có muốn tin anh, nhưng cô không thể lừa gạt chính mình.
Mọi người vẫn còn chưa tản đi.
Họ bao vây Diệp Tiểu Tịch.
Họ cười trên đau khổ của cô.
Họ nhìn cô chòng chọc và soi mói.
- Cậu chủ Long lo lắng cho Dương Uyển Dung như thế thì chắc đứa con trong bụng cô ấy là của anh ta thật rồi.
- Chắc chắn rồi! Không phải của anh ta thì anh ta lo lắng thế làm gì?
- Đúng là ác giả ác báo, ở hiền gặp lành! May mà bây giờ cậu chủ Long đã nhìn rõ bộ mặt thật của ả họ Diệp kia rồi.
- Đúng! Loại đàn bà muốn hại chết máu mủ của cậu chủ Long thì làm sao xứng với anh ấy được! Ban nãy anh ấy không thèm để ý đến cô ta nữa kìa!
…
Những lời nói cay nghiệt vô tình như những nhát dao sắc nhọn cắm thẳng vào lòng Diệp Tiểu Tịch.
Trước nay cô chẳng hề ngờ trái tim lại có thể đớn đau đến thế.
Cô chưa hề để tâm đến ánh mắt của người đời.
Thế nhưng lúc này đây, chúng nó sắc bén quá, chúng nó trần trụi quá, khiến cho cô chẳng còn nơi náu nương.
Diệp Tiểu Tịch nhếch nhác và thảm hại đến cùng cực. Cô muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng đám đông không định tha cho cô dễ dàng như thế.
Bọn họ không nhường đường.
- Đồ đê tiện!
Không biết ai nặng lời chửi rủa.
Không biết là ai ném một hòn đá vào đầu cô.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng giơ tay lên chắn, hòn đá nện vào ngón út của cô, đau đớn đến thấu tim. Cô không nhịn được phải hít một hơi thật sâu.
Ngón tay sưng vù lên rồi. Nhưng Diệp Tiểu Tịch chẳng màng đến nó.
Tựa như được cổ vũ, không ít những kẻ vây xem nhặt sỏi đá trên mặt đất lên:
- Phải dạy cho con đàn bà ác độc này một bài học!
Diệp Tiểu Tịch chưa bao giờ thảm hại như lúc này đây. Cô không phải một người cam chịu, nhưng bây giờ lòng cô hoang mang quá, không còn biết mình phải làm gì.
Cô chỉ có thể ôm đầu hoảng loạn, để mặc cho đá sỏi vô tình nện lên thân thể.
Bỗng nhiên, có một người đứng cắn trước mặt cô, cản lại bao nhiêu sỏi đá vung đến.
Diệp Tiểu Tịch vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng nỗi thất vọng lại dâng tràn.
Không phải Long Mộ Thần.
Người cứu cô là An Tử Dục vừa mới chạy tới.
- Các người làm gì thế? Muốn chết à?
An Tử Dục bảo vệ Diệp Tiểu Tịch sau lưng rồi quát lên giận dữ.
Cả đám người buông sỏi đá xuống như vừa giật mình tỉnh táo lại.
- Ban nãy kẻ nào ném đá?
An Tử Dục nổi giận đùng đùng.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, không một ai dám lên tiếng.
- An Tử Dục, chúng ta đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch nói nhỏ.
Cô không muốn ở lại đây, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!
- Được, mình đi.
An Tử Dục che chở cô đi xuyên qua đám người. Rồi bỗng nhiên gã dừng bước, quắc mắt nhìn bọn họ:
- Các người chờ đó cho tôi!
Diệp Tiểu Tịch ngồi trên xe An Tử Dục, nhìn ra ngoài cửa sổ mà hồn phách như đã thả trôi ở tận chốn nào.
An Tử Dục nhíu mày, không nhịn được mà hỏi:
- Tiểu Tịch, xảy ra chuyện gì vậy? Long Mộ Thần gọi cho anh bảo anh đưa em về, thế cậu ta đâu?
- Tôi không biết, anh đừng hỏi nữa.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ chán chường. Bây giờ cô không còn muốn tin vào điều gì cả.
- Rốt cuộc là làm sao?
An Tử Dục nhướn mày cau có:
- Nè Diệp Tiểu Tịch, em còn coi anh là bạn nữa không?
Diệp Tiểu Tịch bị gã hỏi cho nhức cả đầu. Cô day trán rồi cũng gắt lên:
- Đã bảo tôi không biết rồi mà!
An Tử Dục giật mình rồi thở dài:
- Được rồi, bao giờ em muốn nói thì nói vậy.
Diệp Tiểu Tịch cụp mắt xuống rồi buồn rầu nói:
- Dương Uyển Dung cho tôi xem một tờ kết quả giám định huyết thống, trên đó ghi đứa con trong bụng cô ta là của Long Mộ Thần. Sau đó cô ta tự nhảy xuống hồ rồi bảo là tôi đẩy. Long Mộ Thần đến đó, nhìn thấy tờ kết quả kia, bèn đưa Dương Uyển Dung đi bệnh viện. Có thế thôi.
Diệp Tiểu Tịch nói hết những chuyện đó bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Mỗi một chữ đều là một nhát dao cứa vào tim cô.