Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc.
Cô vẫn chưa gọi điện mà, sao cảnh sát đã tới rồi?
- Mời cô theo chúng tôi một chuyến.
Cảnh sát đi tới bên cạnh Lý Mộng Tuyết.
- Dựa... dựa vào đâu hả?
Lý Mộng Tuyết sốt ruột. Ả chỉ vào Diệp Tiểu Tịch với vẻ bối rối.
- Sao mấy người lại nghe cô ta nói bậy bạ? Chuyện không liên quan tới tôi!
- Chúng tôi tìm cô không liên quan đến cô ấy.
Cảnh sát nhìn Diệp Tiểu Tịch một cái rồi nói tiếp:
- Có người bên tập đoàn Long thị tới báo án. Thông qua camera giám sát, bọn họ đã phát hiện cô làm hỏng một bộ lễ phục trị giá năm ngàn tệ và khiến một cô gái tham gia sơ tuyển phải xấu hổ. Cho nên người phụ trách ở Long thị đã báo cảnh sát, mong cô hợp tác điều tra với chúng tôi.
Lý Mộng Tuyết lập tức tái cả mặt, ngã bệt xuống ghế, hồn xiêu phách lạc.
Diệp Tiểu Tịch cũng giật mình.
Cô không ngờ người của Long thị lại điều tra chuyện này, còn báo cảnh sát trước cô nữa.
Cuối cùng Lý Mộng Tuyết bị cảnh sát dẫn đi.
Từ lúc Diệp Tiểu Tịch bước vào phòng cho tới khi Lý Mộng Tuyết bị dẫn đi, vẫn luôn có người chụp hình lại.
Đối với quần chúng vây xem mà nói, đây đúng là một vở kịch hấp dẫn, khi trầm khi bổng, kết cục thì càng tuyệt diệu bất ngờ hơn. Ai mà ngờ kết cục lại là Lý Mộng Tuyết bị cảnh sát dẫn đi cơ chứ.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp trang web trường học, mà bài post lúc trước trong nháy mắt cũng bị đảo ngược.
Người của Long Thị đã báo cảnh sát, hơn nữa lại tra ra chính Lý Mộng Tuyết lén lút động tay chân vào. Việc này hiệu quả hơn bất kì cách bác bỏ tin đồn nào khác.
Lúc bước ra khỏi phòng học, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn hoảng hốt.
Cô vốn nghĩ rằng dù lần này có trừng phạt được Lý Mộng Tuyết thì người khác vẫn tin vào tin đồn kia chứ chẳng thể nào bác bỏ được. Thế mà… lại được giải quyết dễ dàng như thế à?
- Ha ha ha. Tiểu Tịch cậu xem này, bỗng nhiên cậu có quá trời fan kìa!
Từ Văn Văn chỉ vào bài post trên di động.
- Ai cũng khen lúc cậu nổi đóa với ả Lý Mộng Tuyết kia ngầu bá cháy, trông như bà hoàng ấy!
- Ha ha.
Diệp Tiểu Tịch cười giả lả. Nếu không phải bị chọc cho tức điên lên thì cô cũng không biết hóa ra mình giỏi ăn nói thế đâu.
- Có điều may mà lần này có nam thần nhà mình ra tay.
Từ Văn Văn cất di động rồi cảm khái:
- Nếu anh ấy không báo cảnh sát, chuyện này đúng là rất khó giải quyết.
Diệp Tiểu Tịch cũng rất tán thành, nhưng lúc nghĩ tới cái tên Long Mộ Thần thì cô hơi mất tự nhiên. Bởi vì chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới ‘Long Mộ Thần giả’ nọ.
- Liên quan gì đến anh ta chứ?
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Do nhân viên trong công ty anh ta phụ trách thôi thì sao?
- Diệp Tiểu Tịch!
Từ Văn Văn nổi đáo:
- Làm người phải biết nói cảm ơn chứ! Cho dù là nhân viên của nam thần nhà mình làm thì cũng do nam thần biết dạy người dưới thôi!
- Được rồi, là lỗi của mình.
Diệp Tiểu Tịch vừa cười vừa nói.
Chuyện mà Diệp Tiểu Tịch lo nhất cũng đã giải quyết xong, trong lòng cô đang vui vẻ, không thèm tranh cãi mấy chuyện này với Từ Văn Văn đâu. Huống hồ cô thật sự biết ơn Long Mộ Thần.
Hai người vừa ra khỏi tòa nhà giảng đường thì một người đàn ông mang giày da chắn trước mặt bọn họ.
- Cô Diệp Tiểu Tịch.
Người nọ nói với vẻ cung kính:
- Tôi là người phụ trách cuộc sơ tuyển người mang thai hộ của tập đoàn Long thị. Xin lỗi vì chuyện lễ phục làm cho cô sợ hãi, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp mặt để tạ lỗi với cô.
Diệp Tiểu Tịch ngây ra.
Long Mộ Thần muốn gặp cô ư? Chuyện gì thế này?!
Vì một bộ lễ phục mà muốn đích thân xin lỗi cô... Sao có cảm giác người này tốt bụng quá mức vậy nhỉ?
- Anh..anh..anh...
Từ Văn Văn nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Tiểu Tịch, bật thốt đầy kinh ngạc:
- Chủ tịch mà anh nói chính là.. Long Mộ Thần ư?
- Đúng thế.
Kiều Dương trả lời một cách lịch sự.
- Thế tôi.. tôi có thể đi cùng không?
Từ Văn Văn hỏi với vẻ kích động.
- E là không được rồi.
Anh ta nói với vẻ tiếc nuối:
- Chủ tịch chỉ muốn gặp một mình cô Diệp thôi.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh lại.
Lúc cô và Từ Văn Văn tham gia sơ tuyển đã từng gặp người phụ trách này, cho nên anh ta không phải là kẻ lừa đảo. Chẳng qua cô cũng không muốn gặp Long Mộ Thần lắm, tuy cô có ấn tượng tốt đối với anh ta nhưng tận đáy lòng lại có cảm giác bài xích. Anh tahoàn mỹ quá, hoàn mỹ đến độ như không có thực.
- Cảm ơn anh, tôi cũng rất cảm ơn chủ tịch của các anh.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Các anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng không để bụng chuyện lễ phục đâu. Về chuyện gặp mặt gì đấy thì khỏi đi, dù sao cũng không tính là...
- Đi chứ!
Từ Văn Văn vội vàng đẩy Diệp Tiểu Tịch một cái, rồi trả lời thay cô:
- Tiểu Tịch nhà tôi sẽ đi gặp cậu chủ Long!
- Văn Văn à!
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô.
- Tiểu Tịch! Đây chính là Long Mộ Thần đấy! Cậu chủ Long đã giúp cậu nhiều như thế, lẽ nào không nên đích thân đi cảm ơn người ta sao?
Hai mắt Từ Văn Văn sáng lên, cô nói:
- Dù cậu không thích thì cũng có thể làm quen với anh ấy rồi giới thiệu lại cho mình! Mình đang độc thân mà! Đúng rồi, nhất định phải giữ bí mật với Lâm Hân, tình địch càng ít càng tốt!
Diệp Tiểu Tịch suýt hộc máu, rốt cuộc cô chơi với kiểu bạn bè gì thế này hả trời!
- Vậy thì mời cô theo tôi đi gặp chủ tịch.
Kiều Dương chỉ về chiếc xe MPV đang đỗ gần đấy.
Diệp Tiểu Tịch đang muốn từ chối thì bị Từ Văn Văn đẩy tới cạnh xe.
Kiều Dương mở cửa hộ Diệp Tiểu Tịch, cô không còn cách nào khác, đành phải bước lên.
Long Mộ Thần đã giúp cô, ít nhất cô cũng nên gặp mặt nói cảm ơn, chuyện này cũng không quá đáng chút nào.
Xe chạy băng băng trên đường, Diệp Tiểu Tịch thấp tha thấp thỏm. Không biết Long Mộ Thần trong truyền thuyết trông như thế nào nhỉ?
Lúc bọn họ bước vào một nhà hàng kiểu Trung Quốc, Kiều Dương dẫn Diệp Tiểu Tịch vào một căn phòng hạng sang.
Diệp Tiểu Tịch bước vào, trong phòng lại không có ai. Cô kinh ngạc hỏi:
- Anh Kiều, sao chủ tịch Long lại không ở đây vậy?
- Thật xin lỗi cô Diệp, xin cô chờ một chút.
Kiều Dương lên tiếng xin lỗi:
- Chủ tịch nói trên đường bị kẹt xe, có lẽ chừng mười phút nữa sẽ tới. Cô có muốn gọi món trước không?
- Không cần đâu.
Diệp Tiểu Tịch cười lịch sự.
- Tôi chờ ở đây là được rồi.
Kiều Dương đi ra khỏi phòng còn Diệp Tiểu Tịch ngồi đợi. Cô nhìn đồng hồ, tính đi wc một lát.
Diệp Tiểu Tịch vừa mở cửa thì nhìn thấy có một người đàn ông đứng trước cửa, giống như vừa mới tới.
Trông anh ta rất đẹp trai, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Gương mặt toát lên vẻ quyến rũ đào hoa nhưng lại không kém phần menly.
- Anh chính là Long Mộ Thần à?
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc, trông đẹp trai thật nhưng không ngờ lại còn trẻ tới vậy.
An Tử Dục cũng nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ ngạc nhiên.
Gã tới tìm Long Mộ Thần, lúc gọi cho thư ký của Long Mộ Thần thì biết anh đặt bàn ở đây nên mới tìm thẳng tới chỗ này. Nhưng mà không ngờ gã lại nhìn thấy một cô gái.
Long Mộ Danh nổi tiếng không gần nữ sắc mà lại đi hẹn hò với con gái á?! Chuyện này còn động trời hơn vụ anh tổ chức cuộc tổng tuyển cử mang thai hộ nữa kia!
Cô vẫn chưa gọi điện mà, sao cảnh sát đã tới rồi?
- Mời cô theo chúng tôi một chuyến.
Cảnh sát đi tới bên cạnh Lý Mộng Tuyết.
- Dựa... dựa vào đâu hả?
Lý Mộng Tuyết sốt ruột. Ả chỉ vào Diệp Tiểu Tịch với vẻ bối rối.
- Sao mấy người lại nghe cô ta nói bậy bạ? Chuyện không liên quan tới tôi!
- Chúng tôi tìm cô không liên quan đến cô ấy.
Cảnh sát nhìn Diệp Tiểu Tịch một cái rồi nói tiếp:
- Có người bên tập đoàn Long thị tới báo án. Thông qua camera giám sát, bọn họ đã phát hiện cô làm hỏng một bộ lễ phục trị giá năm ngàn tệ và khiến một cô gái tham gia sơ tuyển phải xấu hổ. Cho nên người phụ trách ở Long thị đã báo cảnh sát, mong cô hợp tác điều tra với chúng tôi.
Lý Mộng Tuyết lập tức tái cả mặt, ngã bệt xuống ghế, hồn xiêu phách lạc.
Diệp Tiểu Tịch cũng giật mình.
Cô không ngờ người của Long thị lại điều tra chuyện này, còn báo cảnh sát trước cô nữa.
Cuối cùng Lý Mộng Tuyết bị cảnh sát dẫn đi.
Từ lúc Diệp Tiểu Tịch bước vào phòng cho tới khi Lý Mộng Tuyết bị dẫn đi, vẫn luôn có người chụp hình lại.
Đối với quần chúng vây xem mà nói, đây đúng là một vở kịch hấp dẫn, khi trầm khi bổng, kết cục thì càng tuyệt diệu bất ngờ hơn. Ai mà ngờ kết cục lại là Lý Mộng Tuyết bị cảnh sát dẫn đi cơ chứ.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp trang web trường học, mà bài post lúc trước trong nháy mắt cũng bị đảo ngược.
Người của Long Thị đã báo cảnh sát, hơn nữa lại tra ra chính Lý Mộng Tuyết lén lút động tay chân vào. Việc này hiệu quả hơn bất kì cách bác bỏ tin đồn nào khác.
Lúc bước ra khỏi phòng học, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn hoảng hốt.
Cô vốn nghĩ rằng dù lần này có trừng phạt được Lý Mộng Tuyết thì người khác vẫn tin vào tin đồn kia chứ chẳng thể nào bác bỏ được. Thế mà… lại được giải quyết dễ dàng như thế à?
- Ha ha ha. Tiểu Tịch cậu xem này, bỗng nhiên cậu có quá trời fan kìa!
Từ Văn Văn chỉ vào bài post trên di động.
- Ai cũng khen lúc cậu nổi đóa với ả Lý Mộng Tuyết kia ngầu bá cháy, trông như bà hoàng ấy!
- Ha ha.
Diệp Tiểu Tịch cười giả lả. Nếu không phải bị chọc cho tức điên lên thì cô cũng không biết hóa ra mình giỏi ăn nói thế đâu.
- Có điều may mà lần này có nam thần nhà mình ra tay.
Từ Văn Văn cất di động rồi cảm khái:
- Nếu anh ấy không báo cảnh sát, chuyện này đúng là rất khó giải quyết.
Diệp Tiểu Tịch cũng rất tán thành, nhưng lúc nghĩ tới cái tên Long Mộ Thần thì cô hơi mất tự nhiên. Bởi vì chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới ‘Long Mộ Thần giả’ nọ.
- Liên quan gì đến anh ta chứ?
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Do nhân viên trong công ty anh ta phụ trách thôi thì sao?
- Diệp Tiểu Tịch!
Từ Văn Văn nổi đáo:
- Làm người phải biết nói cảm ơn chứ! Cho dù là nhân viên của nam thần nhà mình làm thì cũng do nam thần biết dạy người dưới thôi!
- Được rồi, là lỗi của mình.
Diệp Tiểu Tịch vừa cười vừa nói.
Chuyện mà Diệp Tiểu Tịch lo nhất cũng đã giải quyết xong, trong lòng cô đang vui vẻ, không thèm tranh cãi mấy chuyện này với Từ Văn Văn đâu. Huống hồ cô thật sự biết ơn Long Mộ Thần.
Hai người vừa ra khỏi tòa nhà giảng đường thì một người đàn ông mang giày da chắn trước mặt bọn họ.
- Cô Diệp Tiểu Tịch.
Người nọ nói với vẻ cung kính:
- Tôi là người phụ trách cuộc sơ tuyển người mang thai hộ của tập đoàn Long thị. Xin lỗi vì chuyện lễ phục làm cho cô sợ hãi, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp mặt để tạ lỗi với cô.
Diệp Tiểu Tịch ngây ra.
Long Mộ Thần muốn gặp cô ư? Chuyện gì thế này?!
Vì một bộ lễ phục mà muốn đích thân xin lỗi cô... Sao có cảm giác người này tốt bụng quá mức vậy nhỉ?
- Anh..anh..anh...
Từ Văn Văn nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Tiểu Tịch, bật thốt đầy kinh ngạc:
- Chủ tịch mà anh nói chính là.. Long Mộ Thần ư?
- Đúng thế.
Kiều Dương trả lời một cách lịch sự.
- Thế tôi.. tôi có thể đi cùng không?
Từ Văn Văn hỏi với vẻ kích động.
- E là không được rồi.
Anh ta nói với vẻ tiếc nuối:
- Chủ tịch chỉ muốn gặp một mình cô Diệp thôi.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh lại.
Lúc cô và Từ Văn Văn tham gia sơ tuyển đã từng gặp người phụ trách này, cho nên anh ta không phải là kẻ lừa đảo. Chẳng qua cô cũng không muốn gặp Long Mộ Thần lắm, tuy cô có ấn tượng tốt đối với anh ta nhưng tận đáy lòng lại có cảm giác bài xích. Anh tahoàn mỹ quá, hoàn mỹ đến độ như không có thực.
- Cảm ơn anh, tôi cũng rất cảm ơn chủ tịch của các anh.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Các anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng không để bụng chuyện lễ phục đâu. Về chuyện gặp mặt gì đấy thì khỏi đi, dù sao cũng không tính là...
- Đi chứ!
Từ Văn Văn vội vàng đẩy Diệp Tiểu Tịch một cái, rồi trả lời thay cô:
- Tiểu Tịch nhà tôi sẽ đi gặp cậu chủ Long!
- Văn Văn à!
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô.
- Tiểu Tịch! Đây chính là Long Mộ Thần đấy! Cậu chủ Long đã giúp cậu nhiều như thế, lẽ nào không nên đích thân đi cảm ơn người ta sao?
Hai mắt Từ Văn Văn sáng lên, cô nói:
- Dù cậu không thích thì cũng có thể làm quen với anh ấy rồi giới thiệu lại cho mình! Mình đang độc thân mà! Đúng rồi, nhất định phải giữ bí mật với Lâm Hân, tình địch càng ít càng tốt!
Diệp Tiểu Tịch suýt hộc máu, rốt cuộc cô chơi với kiểu bạn bè gì thế này hả trời!
- Vậy thì mời cô theo tôi đi gặp chủ tịch.
Kiều Dương chỉ về chiếc xe MPV đang đỗ gần đấy.
Diệp Tiểu Tịch đang muốn từ chối thì bị Từ Văn Văn đẩy tới cạnh xe.
Kiều Dương mở cửa hộ Diệp Tiểu Tịch, cô không còn cách nào khác, đành phải bước lên.
Long Mộ Thần đã giúp cô, ít nhất cô cũng nên gặp mặt nói cảm ơn, chuyện này cũng không quá đáng chút nào.
Xe chạy băng băng trên đường, Diệp Tiểu Tịch thấp tha thấp thỏm. Không biết Long Mộ Thần trong truyền thuyết trông như thế nào nhỉ?
Lúc bọn họ bước vào một nhà hàng kiểu Trung Quốc, Kiều Dương dẫn Diệp Tiểu Tịch vào một căn phòng hạng sang.
Diệp Tiểu Tịch bước vào, trong phòng lại không có ai. Cô kinh ngạc hỏi:
- Anh Kiều, sao chủ tịch Long lại không ở đây vậy?
- Thật xin lỗi cô Diệp, xin cô chờ một chút.
Kiều Dương lên tiếng xin lỗi:
- Chủ tịch nói trên đường bị kẹt xe, có lẽ chừng mười phút nữa sẽ tới. Cô có muốn gọi món trước không?
- Không cần đâu.
Diệp Tiểu Tịch cười lịch sự.
- Tôi chờ ở đây là được rồi.
Kiều Dương đi ra khỏi phòng còn Diệp Tiểu Tịch ngồi đợi. Cô nhìn đồng hồ, tính đi wc một lát.
Diệp Tiểu Tịch vừa mở cửa thì nhìn thấy có một người đàn ông đứng trước cửa, giống như vừa mới tới.
Trông anh ta rất đẹp trai, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Gương mặt toát lên vẻ quyến rũ đào hoa nhưng lại không kém phần menly.
- Anh chính là Long Mộ Thần à?
Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc, trông đẹp trai thật nhưng không ngờ lại còn trẻ tới vậy.
An Tử Dục cũng nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ ngạc nhiên.
Gã tới tìm Long Mộ Thần, lúc gọi cho thư ký của Long Mộ Thần thì biết anh đặt bàn ở đây nên mới tìm thẳng tới chỗ này. Nhưng mà không ngờ gã lại nhìn thấy một cô gái.
Long Mộ Danh nổi tiếng không gần nữ sắc mà lại đi hẹn hò với con gái á?! Chuyện này còn động trời hơn vụ anh tổ chức cuộc tổng tuyển cử mang thai hộ nữa kia!