Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Diệp Tiểu Tịch cầm tờ kết quả kia, định đi tìm Long Mộ Thần.
Dương Uyển Dung nhìn về phía cô, hai mắt sáng ngời lên đắc ý.
Thấy Diệp Tiểu Tịch muốn đi, Dương Uyển Dung đột nhiên giật mình kinh hãi rồi xông tới cướp tờ kết quả trong tay cô.
- Mau trả cho tôi, tôi sẽ tự đưa cho anh Mộ Thần xem, đây là món quà bất ngờ tôi chuẩn bị cho anh ấy!
Dương Uyển Dung bối rối khiến cho Diệp Tiểu Tịch hoài nghi càng sâu. Cô hỏi với vẻ nghi ngờ:
- Tôi thấy cô không muốn để Mộ Thần nhìn thấy tờ kết quả này thì có. Nếu nó là thật thì ai đưa mà chẳng như nhau?
- Đưa đây cho tôi!
Dương Uyển Dung giận dữ hét lên.
Nói đoạn, cô ta nhào tới giật lấy tờ giấy nọ.
Diệp Tiểu Tịch hơi cau mày, Dương Uyển Dung phản ứng thế này càng khiến cho cô cảm thấy tờ kết quả giám định kia có vấn đề.
Thấy kết quả giám định sắp bị cướp đi, Diệp Tiểu Tịch nắm chặt lấy nó không chịu buông:
- Dương Uyển Dung, cô sợ rồi chứ gì?
- Tôi không thèm sợ… Á!
Dương Uyển Dung bỗng buông tờ kết quả giám định, lảo đảo lùi về phía sau hai bước rồi nhảy thẳng xuống hồ nước sau lưng.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Dương Uyển Dung ở dưới hồ vừa vùng vẫy vừa la lớn.
- Mau cứu người! Có người rơi xuống hồ rồi!
Có người đứng ở cửa đại sảnh gào toáng lên.
Thế là khách khứa bên trong nhao nhao đổ ra bờ hồ.
Đèn trong vườn hoa được bật sáng như ban ngày. Một vài người chạy xộc qua bên cạnh Diệp Tiểu Tịch rồi nhảy xuống hồ, bơi về phía Dương Uyển Dung.
Biến cố xảy ra quá đột nhiên khiến Diệp Tiểu Tịch biết chuyện này không ổn.
Ban nãy cô thấy rõ ràng Dương Uyển Dung cố ý nhảy xuống hồ. Chẳng lẽ Dương Uyển Dung định dùng thủ đoạn này để giá họa cho cô sao?
Dương Uyển Dung nhanh chóng được vớt lên, cô ta nằm dài trên bờ như đã ngất đi.
Một đám đông vây quanh hai người, bàn tán xôn xao, không ai rõ chuyện gì vừa xảy ra cả.
- Xin mọi người nhường đường một chút.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người chia nhau tránh đường.
An Tân Hào đi ra từ trong đám người, nhìn Dương Uyển Dung ngã ngồi cạnh bờ hồ và Diệp Tiểu Tịch bên cạnh, đoạn cho người hầu đi gọi cấp cứu và lên tiếng hỏi han hệt như y là chủ nhân của nơi này:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi nhìn thấy!
Một người đàn ông đi ra, chỉ thẳng vào Diệp Tiểu Tịch rồi cao giọng nói:
- Ban nãy tôi vào vườn hoa đi dạo thì thấy hai cô ấy tranh cãi với nhau, sau đó cô gái này đẩy cô kia ngã xuống hồ!
- Trời lạnh thế này, dù có tranh cãi thì cũng không được đẩy người ta xuống hồ chứ.
- Đúng vậy, nhìn cô này xinh thế mà ác quá!
…
- Cô Diệp, cô với cô Dương thù oán gì nhau mà lại làm như thế?
An Tân Hào hơi cau mày, giọng nói mang ý chỉ trích nặng nề.
Diệp Tiểu Tịch cắn môi:
- Tôi không làm! Tôi không đẩy cô ta, rõ ràng là cô ta tự nhảy xuống!
Trong tình huống này, dù cô có biện giải thế nào thì người khác cũng không tin, nhưng nếu cô không nói gì thì người ta sẽ cho là cô chột dạ.
Tiếng bàn tán xôn xao ngày càng lan rộng, mọi người chẳng hề tin lời cô nói.
- Cô Diệp, cô không thấy mình nói vớ vẩn lắm sao?
An Tân Hào nói với vẻ khó chịu:
- Hai người đều là khách của nhà họ An chúng ta, nếu có hiểu lầm gì thì nói ra để tôi phân xử cho cũng được mà.
- Tôi….
Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy đáy lòng lạnh ngắt.
An Tân Hào không hề có ý tốt. Y đang muốn làm lớn chuyện trước mặt đông người.
- Ban nãy hình như tôi thấy hai người họ tranh cướp thứ gì đó thì phải.
“Nhân chứng” ban nãy đột nhiên xông tới cướp tờ kết quả giám định trong tay Diệp Tiểu Tịch, nhìn qua rồi nói to:
- Giám định huyết thống? Thì ra cô Dương rơi xuống nước đang mang thai? Hơn nữa đứa con lại còn là của cậu chủ Long thị Long Mộ Thần! Tôi hiểu rồi, cô biết cô Dương đang mang trong mình giọt máu của cậu chủ Long nên mới cố ý đẩy cô ấy xuống hồ, để hại cô ấy sảy thai có đúng không?
- Tôi cứ nghĩ mãi không biết vì sao cô gái này trông quen thế, hóa ra là bạn gái mà cậu chủ Long đưa tới à?
- Đúng vậy, hồi trước cô ta có scandal với cậu chủ Long còn gì?
- Sao người đàn bà này ác độc thế? Làm sao cô ta xứng với cậu chủ Long được chứ?
…
Người ngoài nhao nhao chỉ trích Diệp Tiểu Tịch, một đống tội danh ụp xuống đầu khiến cho cô hết đường chối cãi.
- Khụ khụ…
Đúng lúc này, Dương Uyển Dung hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên tỉnh lại rất đúng thời điểm. Cô ta che bụng, sắc mặt tái mét, vẻ mặt thảm sầu:
- Con ơi, con của mẹ ơi… Diệp Tiểu Tịch, sao cô độc ác thế? Sao cô lại muốn hại con tôi? Cứu tôi với…
Mọi người vây xem hô lên ầm ĩ:
- Mau gọi cấp cứu đi! Mau gọi xe cấp cứu!
- Báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi! Nhất định không được để ả đàn bà xấu xa này chạy thoát!
…
Diệp Tiểu Tịch lạnh ngắt từ đầu đến chân. Bây giờ thì cô hiểu rồi, cô vừa rơi vào một cạm bẫy hoàn hảo không chê vào đâu được!
Tờ kết quả giám định kia chẳng hề quan trọng, dù thế nào thì Dương Uyển Dung cũng sẽ tranh cướp với cô và nhảy xuống hồ cả thôi.
Hơn nữa An Tân Hào và Dương Uyển Dung còn cùng một giuộc với nhau. Nếu không, làm sao y lại muốn làm to chuyện cho tất cả mọi người cùng biết?
Chỉ sợ “nhân chứng” kia cũng là người của Dương Uyển Dung, hắn không hề nhìn kết quả giám định mà đã biết nội dung của nó, chắc chắn là đã học thuộc lòng những gì cần nói cả rồi.
Bây giờ người khác chỉ thấy Diệp Tiểu Tịch ghen tị mờ mắt, muốn hại đứa con trong bụng Dương Uyển Dung nên mới đẩy cô ta xuống nước, chứng cứ xác thực vô cùng!
Cộng thêm diễn xuất thần sầu của Dương Uyển Dung, Diệp Tiểu Tịch chẳng còn cơ hội mở miệng biện giải cho mình nửa câu.
Cô tuyệt vọng quá.
Hết thảy xảy ra quá nhanh như thể người ta đã tập luyện vô số lần.
Cô không hề có cơ hội lên tiếng mảy may.
- Có chuyện gì vậy?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, Diệp Tiểu Tịch bỗng vững tâm trở lại.
Lúc này đây, cô chỉ thấy tủi thân và ấm ức lan khắp cõi lòng.
Mọi người vội vã tránh đường, Long Mộ Thần đi qua đám đông, nhìn Diệp Tiểu Tịch đang đứng bên bờ, ánh mắt nao nao.
- Sao thế?
Long Mộ Thần bước nhanh tới bên cạnh Diệp Tiểu Tịch.
- Em…
Diệp Tiểu Tịch vừa định nói thì Dương Uyển Dung đã gào khóc thảm thiết.
- Anh Mộ Thần… con của chúng ta…. Hu hu, em đau bụng quá, em mất con rồi…
Dương Uyển Dung ôm bụng gào lên.
- Con?
Long Mộ Thần nhìn cô ta với vẻ châm chọc như vừa nghe thấy chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ.
- Cậu chủ Long, cô Dương thật sự mang thai con của ngài đó!
“Nhân chứng” kia lại bước lên rồi đưa tờ giấy giám định huyết thống cho Long Mộ Thần:
- Vừa rồi tôi nhìn thấy cô Dương cho cô Diệp xem tờ giấy này, sau đó cô Diệp tức giận đẩy cô Dương xuống nước!
- Long Mộ Thần, em không làm, anh phải tin em!
Diệp Tiểu Tịch căng thẳng.
Dẫu cho cả thế giới này không tin tưởng cô, cô chỉ cần Long Mộ Thần tin cô là đã đủ lắm rồi.
Dương Uyển Dung nhìn về phía cô, hai mắt sáng ngời lên đắc ý.
Thấy Diệp Tiểu Tịch muốn đi, Dương Uyển Dung đột nhiên giật mình kinh hãi rồi xông tới cướp tờ kết quả trong tay cô.
- Mau trả cho tôi, tôi sẽ tự đưa cho anh Mộ Thần xem, đây là món quà bất ngờ tôi chuẩn bị cho anh ấy!
Dương Uyển Dung bối rối khiến cho Diệp Tiểu Tịch hoài nghi càng sâu. Cô hỏi với vẻ nghi ngờ:
- Tôi thấy cô không muốn để Mộ Thần nhìn thấy tờ kết quả này thì có. Nếu nó là thật thì ai đưa mà chẳng như nhau?
- Đưa đây cho tôi!
Dương Uyển Dung giận dữ hét lên.
Nói đoạn, cô ta nhào tới giật lấy tờ giấy nọ.
Diệp Tiểu Tịch hơi cau mày, Dương Uyển Dung phản ứng thế này càng khiến cho cô cảm thấy tờ kết quả giám định kia có vấn đề.
Thấy kết quả giám định sắp bị cướp đi, Diệp Tiểu Tịch nắm chặt lấy nó không chịu buông:
- Dương Uyển Dung, cô sợ rồi chứ gì?
- Tôi không thèm sợ… Á!
Dương Uyển Dung bỗng buông tờ kết quả giám định, lảo đảo lùi về phía sau hai bước rồi nhảy thẳng xuống hồ nước sau lưng.
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Dương Uyển Dung ở dưới hồ vừa vùng vẫy vừa la lớn.
- Mau cứu người! Có người rơi xuống hồ rồi!
Có người đứng ở cửa đại sảnh gào toáng lên.
Thế là khách khứa bên trong nhao nhao đổ ra bờ hồ.
Đèn trong vườn hoa được bật sáng như ban ngày. Một vài người chạy xộc qua bên cạnh Diệp Tiểu Tịch rồi nhảy xuống hồ, bơi về phía Dương Uyển Dung.
Biến cố xảy ra quá đột nhiên khiến Diệp Tiểu Tịch biết chuyện này không ổn.
Ban nãy cô thấy rõ ràng Dương Uyển Dung cố ý nhảy xuống hồ. Chẳng lẽ Dương Uyển Dung định dùng thủ đoạn này để giá họa cho cô sao?
Dương Uyển Dung nhanh chóng được vớt lên, cô ta nằm dài trên bờ như đã ngất đi.
Một đám đông vây quanh hai người, bàn tán xôn xao, không ai rõ chuyện gì vừa xảy ra cả.
- Xin mọi người nhường đường một chút.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người chia nhau tránh đường.
An Tân Hào đi ra từ trong đám người, nhìn Dương Uyển Dung ngã ngồi cạnh bờ hồ và Diệp Tiểu Tịch bên cạnh, đoạn cho người hầu đi gọi cấp cứu và lên tiếng hỏi han hệt như y là chủ nhân của nơi này:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi nhìn thấy!
Một người đàn ông đi ra, chỉ thẳng vào Diệp Tiểu Tịch rồi cao giọng nói:
- Ban nãy tôi vào vườn hoa đi dạo thì thấy hai cô ấy tranh cãi với nhau, sau đó cô gái này đẩy cô kia ngã xuống hồ!
- Trời lạnh thế này, dù có tranh cãi thì cũng không được đẩy người ta xuống hồ chứ.
- Đúng vậy, nhìn cô này xinh thế mà ác quá!
…
- Cô Diệp, cô với cô Dương thù oán gì nhau mà lại làm như thế?
An Tân Hào hơi cau mày, giọng nói mang ý chỉ trích nặng nề.
Diệp Tiểu Tịch cắn môi:
- Tôi không làm! Tôi không đẩy cô ta, rõ ràng là cô ta tự nhảy xuống!
Trong tình huống này, dù cô có biện giải thế nào thì người khác cũng không tin, nhưng nếu cô không nói gì thì người ta sẽ cho là cô chột dạ.
Tiếng bàn tán xôn xao ngày càng lan rộng, mọi người chẳng hề tin lời cô nói.
- Cô Diệp, cô không thấy mình nói vớ vẩn lắm sao?
An Tân Hào nói với vẻ khó chịu:
- Hai người đều là khách của nhà họ An chúng ta, nếu có hiểu lầm gì thì nói ra để tôi phân xử cho cũng được mà.
- Tôi….
Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy đáy lòng lạnh ngắt.
An Tân Hào không hề có ý tốt. Y đang muốn làm lớn chuyện trước mặt đông người.
- Ban nãy hình như tôi thấy hai người họ tranh cướp thứ gì đó thì phải.
“Nhân chứng” ban nãy đột nhiên xông tới cướp tờ kết quả giám định trong tay Diệp Tiểu Tịch, nhìn qua rồi nói to:
- Giám định huyết thống? Thì ra cô Dương rơi xuống nước đang mang thai? Hơn nữa đứa con lại còn là của cậu chủ Long thị Long Mộ Thần! Tôi hiểu rồi, cô biết cô Dương đang mang trong mình giọt máu của cậu chủ Long nên mới cố ý đẩy cô ấy xuống hồ, để hại cô ấy sảy thai có đúng không?
- Tôi cứ nghĩ mãi không biết vì sao cô gái này trông quen thế, hóa ra là bạn gái mà cậu chủ Long đưa tới à?
- Đúng vậy, hồi trước cô ta có scandal với cậu chủ Long còn gì?
- Sao người đàn bà này ác độc thế? Làm sao cô ta xứng với cậu chủ Long được chứ?
…
Người ngoài nhao nhao chỉ trích Diệp Tiểu Tịch, một đống tội danh ụp xuống đầu khiến cho cô hết đường chối cãi.
- Khụ khụ…
Đúng lúc này, Dương Uyển Dung hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên tỉnh lại rất đúng thời điểm. Cô ta che bụng, sắc mặt tái mét, vẻ mặt thảm sầu:
- Con ơi, con của mẹ ơi… Diệp Tiểu Tịch, sao cô độc ác thế? Sao cô lại muốn hại con tôi? Cứu tôi với…
Mọi người vây xem hô lên ầm ĩ:
- Mau gọi cấp cứu đi! Mau gọi xe cấp cứu!
- Báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi! Nhất định không được để ả đàn bà xấu xa này chạy thoát!
…
Diệp Tiểu Tịch lạnh ngắt từ đầu đến chân. Bây giờ thì cô hiểu rồi, cô vừa rơi vào một cạm bẫy hoàn hảo không chê vào đâu được!
Tờ kết quả giám định kia chẳng hề quan trọng, dù thế nào thì Dương Uyển Dung cũng sẽ tranh cướp với cô và nhảy xuống hồ cả thôi.
Hơn nữa An Tân Hào và Dương Uyển Dung còn cùng một giuộc với nhau. Nếu không, làm sao y lại muốn làm to chuyện cho tất cả mọi người cùng biết?
Chỉ sợ “nhân chứng” kia cũng là người của Dương Uyển Dung, hắn không hề nhìn kết quả giám định mà đã biết nội dung của nó, chắc chắn là đã học thuộc lòng những gì cần nói cả rồi.
Bây giờ người khác chỉ thấy Diệp Tiểu Tịch ghen tị mờ mắt, muốn hại đứa con trong bụng Dương Uyển Dung nên mới đẩy cô ta xuống nước, chứng cứ xác thực vô cùng!
Cộng thêm diễn xuất thần sầu của Dương Uyển Dung, Diệp Tiểu Tịch chẳng còn cơ hội mở miệng biện giải cho mình nửa câu.
Cô tuyệt vọng quá.
Hết thảy xảy ra quá nhanh như thể người ta đã tập luyện vô số lần.
Cô không hề có cơ hội lên tiếng mảy may.
- Có chuyện gì vậy?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, Diệp Tiểu Tịch bỗng vững tâm trở lại.
Lúc này đây, cô chỉ thấy tủi thân và ấm ức lan khắp cõi lòng.
Mọi người vội vã tránh đường, Long Mộ Thần đi qua đám đông, nhìn Diệp Tiểu Tịch đang đứng bên bờ, ánh mắt nao nao.
- Sao thế?
Long Mộ Thần bước nhanh tới bên cạnh Diệp Tiểu Tịch.
- Em…
Diệp Tiểu Tịch vừa định nói thì Dương Uyển Dung đã gào khóc thảm thiết.
- Anh Mộ Thần… con của chúng ta…. Hu hu, em đau bụng quá, em mất con rồi…
Dương Uyển Dung ôm bụng gào lên.
- Con?
Long Mộ Thần nhìn cô ta với vẻ châm chọc như vừa nghe thấy chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ.
- Cậu chủ Long, cô Dương thật sự mang thai con của ngài đó!
“Nhân chứng” kia lại bước lên rồi đưa tờ giấy giám định huyết thống cho Long Mộ Thần:
- Vừa rồi tôi nhìn thấy cô Dương cho cô Diệp xem tờ giấy này, sau đó cô Diệp tức giận đẩy cô Dương xuống nước!
- Long Mộ Thần, em không làm, anh phải tin em!
Diệp Tiểu Tịch căng thẳng.
Dẫu cho cả thế giới này không tin tưởng cô, cô chỉ cần Long Mộ Thần tin cô là đã đủ lắm rồi.