Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Ừ, người thần bí kia là người tốt
Lăng Tử Yên càng nghe những cái tên này, lại càng thấy kỳ lạ. Bởi vì những người này, đều là giáo viên nhà họ Chung hoặc là người có quan hệ với nhà họ Chung sắp xếp tới, còn có một số lấy quà của cha mẹ học sinh, hoặc là có hành động không đứng đắn.
Xem ra trường học muốn chỉnh đốn lại, sau lần chỉnh đốn này, bầu không khí trong trường học tốt hơn một chút, không có người giúp nhà họ Chung cung cấp tin tức liên quan tới cô, như vậy cô không cần từ chức nữa rồi. Trong lòng Lăng Tử Yên rất vui vẻ, nhưng không nghĩ tiếp rốt cuộc cổ đông thần bí mới là ai.
Cô chỉ biết mình rất vui, cô không cần từ chức, cũng không cần tách khỏi những học sinh đáng yêu này.
Cuộc họp này rất đơn giản, chỉ công bố danh sách giảm biên chế, cùng với yêu cầu các giáo viên được giữ lại nên làm tròn bổn phận của một giáo viên, làm gương sáng cho những người khác, giáo viên thì phải có đạo đức của nhà giáo cao quý, mới có thể giáo dục đời sau càng tốt hơn cho đất nước.
Cuộc họp kết thúc lúc chuông tan học tiết bốn vang lên, biểu cảm của những giáo viên bị sa thải rất hậm hực, nhưng Lăng Tử Yên vô cùng vui vẻ, Bùi Ngọc Trân cũng như vậy. Biết buổi chiều Lăng Tử Yên không có tiết, cô ta cười hỏi cô: “Tử Yên, cùng đến căn tin ăn cơm đi, sau đó đi dạo phố!”
“Không được, buổi chiều tôi còn có việc!” Lăng Tử Yên từ chối lời mời của cô ta.
“Được rồi, vậy tôi đến căn tin ăn cơm trưa đây, đói thật đó!” Bùi Ngọc Trân đành phải một mình đến căn tin.
Lăng Tử Yên gật đầu với cô ta, đến văn phòng của mình lấy túi xách, lúc này mới đi về phía cửa trường học, từ xa đã thấy người của anh đang đợi ở cửa trường học.
Lăng Tử Yên vội vàng nhìn thoáng qua bên ngoài cổng trường, không thấy xe của anh thì yên tâm. Cô không tự chủ được bước nhanh hơn, đi ra ngoài cổng trường đợi người đàn ông của cô đến.
“Đã xảy ra chuyện gì thế, nói ra để anh vui vẻ với em đi!” Kỳ Minh Viễn thấy đuôi mắt khóe mày cô đều là ý cười, mình cũng bị tâm trạng của cô kéo theo, trên mặt không tự chủ được hiện ra ý cười.
“Tôi không cần từ chức nữa, cũng không biết là người thần bí nào, vậy mà mua lại hết cổ phần của hội đồng quản trị trường chúng tôi, còn chỉnh đốn lại trường học lần nữa, anh biết không? Chủ nhiệm Khưu đáng ghét kia, còn có Lăng Tuyết Lan, đều đã bị sa thải, nhưng mà người này quá tốt rồi, vậy mà còn thanh toán cho bọn họ tiền lương một năm. Bây giờ mới đầu tháng năm mà, bảy tháng tiền lương, mắt cũng không chớp một cái thanh toán, còn có tiền thưởng cuối năm nữa...” Lăng Tử Yên rất vui vẻ nói, trong giọng nói mơ hồ lộ ra khâm phục đối với người kia.
“Ừm, chủ tịch thần bí của trường em, chắc chắn là người tốt!” Kỳ Minh Viễn mặt không đỏ tim không đập nhanh khoe khoang.
“Ừm, chắc chắn là người tốt!” Lăng Tử Yên vô cùng kiên định nói: “Nhà tư bản hiện giờ, có ai không lấy kiếm tiền làm mục đích. Thực ra những giáo viên đó cũng có nhiều cán chuôi, điều tra sẽ biết ngay. Tôi lén nói cho anh biết, tôi từng tận mắt nhìn thấy một giáo viên cầm tiền lì xì của cha mẹ học sinh...”
“Giáo viên xấu như vậy đều có!” Kỳ Minh Viễn rất phối hợp nhíu mày, nhưng căn bản không nói cho cô, sở dĩ anh cho những giáo viên kia nhiều tiền như vậy, đơn giản là không muốn lãng phí thời gian thăm dò cán chuôi, muốn lấy tốc độ nhanh nhất cho cô hoàn cảnh làm việc tốt nhất!
Số tiền này, so với tâm trạng của vợ anh, thật sự không đáng là gì!
“Đương nhiên rồi, nếu không vì những đứa bé đáng yêu kia, tôi đã sớm từ chức rồi.”
“Vậy thì từ chức đi, về nhà anh cho em làm mợ chủ, hửm? Chúng ta sinh mấy đứa, em làm giáo viên của bọn trẻ?” Hai người đi tới chỗ xe anh đỗ lại, Kỳ Minh Viễn dừng bước, ôm lấy eo cô nói.
“Không được, anh đã nói không ép tôi!” Lăng Tử Yên lập tức luống cuống.
“Được rồi, không ép em!” Kỳ Minh Viễn biết có một số việc không thể sốt ruột, bèn buông cô ra, mở cửa xe: “Cô Kỳ, mời lên xe, chúng ta đi ăn cơm trưa đi!”
“Được!” Lăng Tử Yên yên tâm, khom người ngồi vào trong xe, lúc này mới phát hiện anh đổi xe, lúc trước là Aston Martin, bây giờ đổi thành xe thể thao màu đen, Lăng Tử Yên tò mò nhìn tay lái: “Anh đổi xe, là SSC Tuatara.”
“Ừm, thích không?” Kỳ Minh Viễn vươn tay để lên bên cạnh cửa xe, phòng ngừa lúc cô ngồi vào trong xe không cẩn thận sẽ đập đầu.
“Ừm, tôi thích xe này!” Lăng Tử Yên gật đầu, cười nhìn anh đóng cửa xe giúp mình!
Chung Khải Trạch cũng rất thích chơi đua xe, một lòng muốn mua một chiếc SSC Tuatara, nhưng xe này quá đắt, rẻ nhất cũng mất một trăm bảy mươi lăm tỷ, Chung Đức Hải không nỡ mua cho anh ta.
Dù thế nào Lăng Tử Yên cũng không nghĩ tới, Kỳ Minh Viễn có thể dễ dàng đổi một chiếc xe như vậy, nhìn kiểu dáng, là chiếc xe mới nhất được đưa ra thị trường vào đầu năm nay.
“Xe cũ của anh đâu rồi?” Lăng Tử Yên đợi anh ngồi vào ghế lái liền hỏi.
“Bị em họ lấy đi rồi.” Kỳ Minh Viễn trả lời: “Xe kia không dễ lái, anh cũng không thích.”
“Ồ...” Lăng Tử Yên gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi em họ anh là ai, trái lại nghĩ tới tối hôm qua mẹ chồng gọi điện thoại bảo bọn họ về ăn cơm, nên hỏi anh: “Bây giờ vẫn còn sớm, có phải là chúng ta về nhà mẹ hay không?”
“Ăn cơm trưa trước đã, sau đó sẽ trở về. Hiện giờ cha mẹ ở biệt thự ở vùng ngoại ô, lái xe đến đó rất mất thời gian!” Kỳ Minh Viễn vừa lái xe vừa trả lời.
“Được rồi, giữa trưa chúng ta ăn món gì đây?” Lăng Tử Yên lại hỏi.
“Muốn ăn món gì? Anh biết có một nhà hàng trứng cá muối không tệ, có muốn thử một lần không?” Kỳ Minh Viễn giới thiệu cho cô: “Ông chủ nhà hàng đó là người nước Thiên Trúc, nguyên liệu cũng được vận chuyển máy bay từ nước Thiên Trúc tới!”
“Oa, nghe nói trứng cá muối Thiên Trúc ăn ngon nhất!” Lăng Tử Yên lập tức chảy nước miếng!
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh biết cô sẽ thích, năm đó cô là cô nhóc ham ăn, sao bây giờ có thể đổi tính được!
Nửa tiếng sau, Kỳ Minh Viễn đỗ xe trước nhà hàng Thiên Trúc kia. Hai người xuống xe, trước đây Kỳ Minh Viễn từng tới đây rồi, bởi vậy vô cùng quen thuộc, gọi mấy món ăn năm đó Ái Vi thích ăn, hai người bắt đầu ăn cơm trưa!
Lúc Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn cùng ăn cơm trưa, nhà họ Chung đã bùng nổ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Trước đó chuẩn bị nhiều như vậy, vậy mà không lấy được dự án Phượng Lân!” Bên cạnh bàn ăn nhà họ Chung, Chung Đức Hải thở hổn hển nhìn con trai mình.
“Bên ngân hàng lật lọng, không muốn cho chúng ta vay...” Chung Khải Trạch thành thật trả lời, nhưng không biết vì sao ngân hàng sẽ vô duyên vô cớ không cho bọn họ vay. Không chỉ không cho vay dự án Phượng Lân, ngay cả cho vay lúc trước, bọn họ cũng cần phải thanh toán.
“Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với bọn họ, sao có thể nói kết toán là kết toán, chuyện này trái với hợp đồng!” Chung Đức Hải cảm thấy chuyện này không có khả năng là lỗi của ngân hàng, chỉ trích Chung Khải Trạch: “Có phải con đã làm chuyện gì rồi không?”
“Cha, con không làm gì hết, không tin cha gọi điện hỏi cho Lệ Tân Vinh thử xem, con không làm gì mà. Sáng hôm nay ông ta đột nhiên gọi điện tới nói với con muốn ngừng hẳn cho vay, nguyên nhân cũng không nói cho con, con còn đang mơ hồ đây!” Lúc này Chung Khải Trạch cũng rất bực bội.
“Gọi điện thoại hỏi thử xem, đang êm đẹp, bọn họ dựa vào cái gì ngừng hẳn cho chúng ta vay.” Lữ Tú Anh không nỡ con trai bị khinh bỉ, giọng điệu hơi nén giận nói với Chung Đức Hải.
Chung Đức Hải cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện cho Lệ Tân Vinh.
Mới đầu Lệ Tân Vinh còn không muốn nghe máy, Chung Đức Hải cảm thấy mất mặt, vẫn luôn gọi năm sáu lần, luôn ấn số Lệ Tân Vinh, mãi tới cuộc gọi thứ bảy, Lệ Tân Vinh mới nghe máy, giọng điệu vô cùng xa cách: “Ông Chung à, có chuyện gì sao?”
“Ông Lệ, chúng ta quen nhau đã không phải ngày một ngày hai rồi...”
“Được rồi, tôi biết ông muốn hỏi chuyện gì, ông Chung, nếu chúng ta từng là bạn một thời gian, tôi nhắc nhở ông một câu, nhanh chóng bảo con dâu ông về nhà mẹ đẻ cầu xin đi, nói không chừng còn có đường sống cứu vãn, bây giờ các ông thật sự chọc phải người không nên chọc rồi đấy!”
Xem ra trường học muốn chỉnh đốn lại, sau lần chỉnh đốn này, bầu không khí trong trường học tốt hơn một chút, không có người giúp nhà họ Chung cung cấp tin tức liên quan tới cô, như vậy cô không cần từ chức nữa rồi. Trong lòng Lăng Tử Yên rất vui vẻ, nhưng không nghĩ tiếp rốt cuộc cổ đông thần bí mới là ai.
Cô chỉ biết mình rất vui, cô không cần từ chức, cũng không cần tách khỏi những học sinh đáng yêu này.
Cuộc họp này rất đơn giản, chỉ công bố danh sách giảm biên chế, cùng với yêu cầu các giáo viên được giữ lại nên làm tròn bổn phận của một giáo viên, làm gương sáng cho những người khác, giáo viên thì phải có đạo đức của nhà giáo cao quý, mới có thể giáo dục đời sau càng tốt hơn cho đất nước.
Cuộc họp kết thúc lúc chuông tan học tiết bốn vang lên, biểu cảm của những giáo viên bị sa thải rất hậm hực, nhưng Lăng Tử Yên vô cùng vui vẻ, Bùi Ngọc Trân cũng như vậy. Biết buổi chiều Lăng Tử Yên không có tiết, cô ta cười hỏi cô: “Tử Yên, cùng đến căn tin ăn cơm đi, sau đó đi dạo phố!”
“Không được, buổi chiều tôi còn có việc!” Lăng Tử Yên từ chối lời mời của cô ta.
“Được rồi, vậy tôi đến căn tin ăn cơm trưa đây, đói thật đó!” Bùi Ngọc Trân đành phải một mình đến căn tin.
Lăng Tử Yên gật đầu với cô ta, đến văn phòng của mình lấy túi xách, lúc này mới đi về phía cửa trường học, từ xa đã thấy người của anh đang đợi ở cửa trường học.
Lăng Tử Yên vội vàng nhìn thoáng qua bên ngoài cổng trường, không thấy xe của anh thì yên tâm. Cô không tự chủ được bước nhanh hơn, đi ra ngoài cổng trường đợi người đàn ông của cô đến.
“Đã xảy ra chuyện gì thế, nói ra để anh vui vẻ với em đi!” Kỳ Minh Viễn thấy đuôi mắt khóe mày cô đều là ý cười, mình cũng bị tâm trạng của cô kéo theo, trên mặt không tự chủ được hiện ra ý cười.
“Tôi không cần từ chức nữa, cũng không biết là người thần bí nào, vậy mà mua lại hết cổ phần của hội đồng quản trị trường chúng tôi, còn chỉnh đốn lại trường học lần nữa, anh biết không? Chủ nhiệm Khưu đáng ghét kia, còn có Lăng Tuyết Lan, đều đã bị sa thải, nhưng mà người này quá tốt rồi, vậy mà còn thanh toán cho bọn họ tiền lương một năm. Bây giờ mới đầu tháng năm mà, bảy tháng tiền lương, mắt cũng không chớp một cái thanh toán, còn có tiền thưởng cuối năm nữa...” Lăng Tử Yên rất vui vẻ nói, trong giọng nói mơ hồ lộ ra khâm phục đối với người kia.
“Ừm, chủ tịch thần bí của trường em, chắc chắn là người tốt!” Kỳ Minh Viễn mặt không đỏ tim không đập nhanh khoe khoang.
“Ừm, chắc chắn là người tốt!” Lăng Tử Yên vô cùng kiên định nói: “Nhà tư bản hiện giờ, có ai không lấy kiếm tiền làm mục đích. Thực ra những giáo viên đó cũng có nhiều cán chuôi, điều tra sẽ biết ngay. Tôi lén nói cho anh biết, tôi từng tận mắt nhìn thấy một giáo viên cầm tiền lì xì của cha mẹ học sinh...”
“Giáo viên xấu như vậy đều có!” Kỳ Minh Viễn rất phối hợp nhíu mày, nhưng căn bản không nói cho cô, sở dĩ anh cho những giáo viên kia nhiều tiền như vậy, đơn giản là không muốn lãng phí thời gian thăm dò cán chuôi, muốn lấy tốc độ nhanh nhất cho cô hoàn cảnh làm việc tốt nhất!
Số tiền này, so với tâm trạng của vợ anh, thật sự không đáng là gì!
“Đương nhiên rồi, nếu không vì những đứa bé đáng yêu kia, tôi đã sớm từ chức rồi.”
“Vậy thì từ chức đi, về nhà anh cho em làm mợ chủ, hửm? Chúng ta sinh mấy đứa, em làm giáo viên của bọn trẻ?” Hai người đi tới chỗ xe anh đỗ lại, Kỳ Minh Viễn dừng bước, ôm lấy eo cô nói.
“Không được, anh đã nói không ép tôi!” Lăng Tử Yên lập tức luống cuống.
“Được rồi, không ép em!” Kỳ Minh Viễn biết có một số việc không thể sốt ruột, bèn buông cô ra, mở cửa xe: “Cô Kỳ, mời lên xe, chúng ta đi ăn cơm trưa đi!”
“Được!” Lăng Tử Yên yên tâm, khom người ngồi vào trong xe, lúc này mới phát hiện anh đổi xe, lúc trước là Aston Martin, bây giờ đổi thành xe thể thao màu đen, Lăng Tử Yên tò mò nhìn tay lái: “Anh đổi xe, là SSC Tuatara.”
“Ừm, thích không?” Kỳ Minh Viễn vươn tay để lên bên cạnh cửa xe, phòng ngừa lúc cô ngồi vào trong xe không cẩn thận sẽ đập đầu.
“Ừm, tôi thích xe này!” Lăng Tử Yên gật đầu, cười nhìn anh đóng cửa xe giúp mình!
Chung Khải Trạch cũng rất thích chơi đua xe, một lòng muốn mua một chiếc SSC Tuatara, nhưng xe này quá đắt, rẻ nhất cũng mất một trăm bảy mươi lăm tỷ, Chung Đức Hải không nỡ mua cho anh ta.
Dù thế nào Lăng Tử Yên cũng không nghĩ tới, Kỳ Minh Viễn có thể dễ dàng đổi một chiếc xe như vậy, nhìn kiểu dáng, là chiếc xe mới nhất được đưa ra thị trường vào đầu năm nay.
“Xe cũ của anh đâu rồi?” Lăng Tử Yên đợi anh ngồi vào ghế lái liền hỏi.
“Bị em họ lấy đi rồi.” Kỳ Minh Viễn trả lời: “Xe kia không dễ lái, anh cũng không thích.”
“Ồ...” Lăng Tử Yên gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi em họ anh là ai, trái lại nghĩ tới tối hôm qua mẹ chồng gọi điện thoại bảo bọn họ về ăn cơm, nên hỏi anh: “Bây giờ vẫn còn sớm, có phải là chúng ta về nhà mẹ hay không?”
“Ăn cơm trưa trước đã, sau đó sẽ trở về. Hiện giờ cha mẹ ở biệt thự ở vùng ngoại ô, lái xe đến đó rất mất thời gian!” Kỳ Minh Viễn vừa lái xe vừa trả lời.
“Được rồi, giữa trưa chúng ta ăn món gì đây?” Lăng Tử Yên lại hỏi.
“Muốn ăn món gì? Anh biết có một nhà hàng trứng cá muối không tệ, có muốn thử một lần không?” Kỳ Minh Viễn giới thiệu cho cô: “Ông chủ nhà hàng đó là người nước Thiên Trúc, nguyên liệu cũng được vận chuyển máy bay từ nước Thiên Trúc tới!”
“Oa, nghe nói trứng cá muối Thiên Trúc ăn ngon nhất!” Lăng Tử Yên lập tức chảy nước miếng!
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh biết cô sẽ thích, năm đó cô là cô nhóc ham ăn, sao bây giờ có thể đổi tính được!
Nửa tiếng sau, Kỳ Minh Viễn đỗ xe trước nhà hàng Thiên Trúc kia. Hai người xuống xe, trước đây Kỳ Minh Viễn từng tới đây rồi, bởi vậy vô cùng quen thuộc, gọi mấy món ăn năm đó Ái Vi thích ăn, hai người bắt đầu ăn cơm trưa!
Lúc Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn cùng ăn cơm trưa, nhà họ Chung đã bùng nổ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Trước đó chuẩn bị nhiều như vậy, vậy mà không lấy được dự án Phượng Lân!” Bên cạnh bàn ăn nhà họ Chung, Chung Đức Hải thở hổn hển nhìn con trai mình.
“Bên ngân hàng lật lọng, không muốn cho chúng ta vay...” Chung Khải Trạch thành thật trả lời, nhưng không biết vì sao ngân hàng sẽ vô duyên vô cớ không cho bọn họ vay. Không chỉ không cho vay dự án Phượng Lân, ngay cả cho vay lúc trước, bọn họ cũng cần phải thanh toán.
“Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với bọn họ, sao có thể nói kết toán là kết toán, chuyện này trái với hợp đồng!” Chung Đức Hải cảm thấy chuyện này không có khả năng là lỗi của ngân hàng, chỉ trích Chung Khải Trạch: “Có phải con đã làm chuyện gì rồi không?”
“Cha, con không làm gì hết, không tin cha gọi điện hỏi cho Lệ Tân Vinh thử xem, con không làm gì mà. Sáng hôm nay ông ta đột nhiên gọi điện tới nói với con muốn ngừng hẳn cho vay, nguyên nhân cũng không nói cho con, con còn đang mơ hồ đây!” Lúc này Chung Khải Trạch cũng rất bực bội.
“Gọi điện thoại hỏi thử xem, đang êm đẹp, bọn họ dựa vào cái gì ngừng hẳn cho chúng ta vay.” Lữ Tú Anh không nỡ con trai bị khinh bỉ, giọng điệu hơi nén giận nói với Chung Đức Hải.
Chung Đức Hải cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện cho Lệ Tân Vinh.
Mới đầu Lệ Tân Vinh còn không muốn nghe máy, Chung Đức Hải cảm thấy mất mặt, vẫn luôn gọi năm sáu lần, luôn ấn số Lệ Tân Vinh, mãi tới cuộc gọi thứ bảy, Lệ Tân Vinh mới nghe máy, giọng điệu vô cùng xa cách: “Ông Chung à, có chuyện gì sao?”
“Ông Lệ, chúng ta quen nhau đã không phải ngày một ngày hai rồi...”
“Được rồi, tôi biết ông muốn hỏi chuyện gì, ông Chung, nếu chúng ta từng là bạn một thời gian, tôi nhắc nhở ông một câu, nhanh chóng bảo con dâu ông về nhà mẹ đẻ cầu xin đi, nói không chừng còn có đường sống cứu vãn, bây giờ các ông thật sự chọc phải người không nên chọc rồi đấy!”