Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Lăng Tử Yên, cô đứng lại đó cho tôi
Nhưng Lăng Tử Yên không làm như vậy, Lăng Tuyết Lan chuyên dùng khổ nhục kế, cô không dám tát cô ta, cô ta lăn qua lộn lại xảy ra chuyện, nếu cô thật sự ra tay, không phải là vừa ý cô ta sao?
Đối với loại người vờ ngây thơ trong sáng, chỉ biết dựa vào Lữ Tú Anh, Lăng Tử Yên quyết định không thèm để ý.
Cô và Chung Khải Trạch đã ly hôn, cô và hai người này đã không còn quan hệ gì, liếc mắt nhìn bọn họ nhiều một cái, Lăng Tử Yên đều cảm thấy lãng phí thời gian, cho nên xoay người muốn đi!
“Lăng Tử Yên, cô đứng lại đó cho tôi!” Lữ Tú Anh giữ chặt Lăng Tử Yên: “Cô đừng mơ rời đi như thế!”
“Dì Lữ, tôi và Chung Khải Trạch cùng với nhà họ Chung các dì đã không còn quan hệ gì, dì lại không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Lăng Tử Yên dứt lời liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào!
“Báo cảnh sát tôi sợ cô sao? Được thôi, cô báo cảnh sát đi, đúng lúc chúng ta gọi cảnh sát, nhìn xem cô tìm người đàn ông chơi gái, cũng tóm luôn cậu ta.” Lữ Tú Anh buông tay Lăng Tử Yên, bộ dạng như cô dám báo cảnh sát, bà ta sẽ nói với cảnh sát Lăng Tử Yên cho người ta chơi gái!
Lăng Tử Yên không báo cảnh sát, nhưng cô mở phần ghi âm ra, ngẩng đầu biểu cảm nghiêm túc nói với Lữ Tú Anh: “Dì Lữ, tôi nhắc nhở dì một lần nữa, nơi này là trường học, nơi dạy học, mong dì chú ý lựa lời.”
“Hừ!” Lữ Tú Anh thấy Lăng Tử Yên vẫn là bộ dạng thanh cao làm gương sáng cho người khác, thì tức giận nói: “Ngày cô kết hôn đã bỏ chạy đến khách sạn thuê phòng với người ta, tôi có ảnh chụp làm chứng, ngày hôm sau cô mặc áo sơ mi của đàn ông trở về, không phải để người ta chơi gái thì là gì? Cô chiếm lấy vị trí con dâu nhà chúng tôi không chịu ly hôn, không nhường vị trí cho Tuyết Lan, cô chính là con điếm, cô có biết trong bụng Tuyết Lan của chúng tôi đang mang cái gì không? Là cháu đích tôn của nhà họ Chung chúng tôi đấy, cô lập tức về nhà cho tôi, Khải Trạch đang ở nhà đợi cô, cô để thằng bé ngủ, sau đó nhanh chóng ly hôn, tôi sẽ tha cho cô một mạng, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Lữ Tú Anh nói hết lời, vẻ mặt Lăng Tuyết Lan lấy lòng đưa một chai nước đã mở nắp cho bà ta, nhân lúc Lữ Tú Anh uống nước, Lăng Tử Yên lưu ghi âm lại, nghĩ một lát, cô vẫn gửi tin nhắn file ghi âm tới số Kỳ Minh Viễn.
Số điện thoại di động là sáng hôm nay anh bảo cô lưu, lúc này trong lòng Lăng Tử Yên rất ấm ức, người cô nghĩ tới duy nhất là anh. Cô gửi ghi âm cho anh, cho dù Lữ Tú Anh cướp điện thoại của cô, ghi âm cũng đã gửi tới di động của anh, không sợ Lữ Tú Anh phá hủy chứng cứ.
Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, Lăng Tử Yên yên tâm, thấy Lữ Tú Anh vẫn còn đang uống nước, cô nhân cơ hội muốn đi nhưng bị Lữ Tú Anh đúng lúc phát hiện. Bà ta kéo lấy Lăng Tử Yên, còn đổ nước chưa uống hết lên đầu Lăng Tử Yên.
“Dì Lữ, dì đủ rồi đấy!” Lăng Tử Yên không thể nhìn được nữa, vươn tay đẩy Lữ Tú Anh. Lữ Tú Anh không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, không để ý còn đi giày cao gót nên không đứng vững, hoàn toàn bị Lăng Tử Yên đẩy ngã xuống đất!
“Cô dám đẩy tôi hả?” Lữ Tú Anh ngồi trên đất, chỉ cảm thấy cổ chân mình đau muốn chết.
“Chị, sao chị có thể đẩy dì Lữ như vậy chứ, cho dù chị hận em, chị cứ phát tiết hết lên người em là được, sao có thể đẩy ngã dì Lữ như thế.” Lăng Tuyết Lan thấy thế vội vàng đi tới, khom người với Lữ Tú Anh, nhưng vừa mới khom người nói mình đau thắt lưng, không cẩn thận lại ngã về phía Lữ Tú Anh!
“Ai da cháu nội của tôi!” Lữ Tú Anh vội vàng đỡ lấy Lăng Tuyết Lan, Lăng Tuyết Lan là ai, sao có thể để bảo bối trong bụng mình bị thương, cô ta chỉ đang giả vờ bị ngã mà thôi. Nhưng mà có thể khiến Lữ Tú Anh lo lắng, mục đích của cô ta đã đạt thành, đứng dậy dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ chạy tới, vẻ mặt ai oán nhìn Lăng Tử Yên.
“Chị, em biết chị hận con của em, nhưng lúc trước dì Lữ đối xử với chị rất tốt, sao chị có thể vì dì Lữ bảo vệ em mà đẩy dì ấy như thế? Dì ấy già rồi, chị đẩy mạnh như thế, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Tuy lời nói của Lăng Tuyết Lan là chỉ trích Lăng Tử Yên, nhưng giọng điệu lại tràn ngập tự trách, ở trong cái nhìn của đám Lữ Tú Anh, cô ta đang tự trách mình, lập tức khiến Lữ Tú Anh cảm thấy rất đau lòng.
“Ôi Tuyết Lan, chuyện này không phải lỗi của cháu, người phụ nữ này, cô ta đáng bị coi thường, làm gái điếm còn không cho người ta nói, cô ta là người có tâm địa ác độc, ngay cả một đứa bé chưa sinh ra cũng không buông tha.” Lữ Tú Anh trấn an Lăng Tuyết Lan.
Lăng Tử Yên vô cùng tức giận, còn cảm thấy để bọn họ tiếp tục nói sẽ chỉ khiến mình càng tức hơn, cô chẳng muốn xem bọn họ diễn trò, định chạy rời đi!
“Bắt người cho tôi, không thể để cô ta chạy đi như thế!” Lữ Tú Anh vội vàng bảo vệ sĩ bắt Lăng Tử Yên lại!
“Anh buông ra!” Lăng Tử Yên bị vệ sĩ bắt lấy cố gắng vùng vẫy, nhưng vệ sĩ không buông tay, kéo cô đi thẳng tới trước mặt Lữ Tú Anh. Lúc này xung quanh đã bắt đầu có người vây xem, dù sao có phụ nữ có thai ở đây, hơn nữa còn xô đẩy nhau, tất cả bọn họ muốn xem ba người này có chuyện gì!
“Tất cả mọi người nhìn xem, chính là người phụ nữ này, ngày kết hôn đêm không về ngủ!” Lữ Tú Anh chỉ Lăng Tử Yên đang bị vệ sĩ khống chế, giải thích với người vây xem ở xung quanh: “Cô ta ấy à, mặc áo cưới đi vào khách sạn thuê phòng với đàn ông, ngày hôm sau mặc áo sơ mi của đàn ông trở về, đã như vậy rồi còn không cho con trai tôi chạm vào, cũng không ly hôn với con trai tôi, mọi người nói xem người phụ nữ như vậy có đê tiện không? Tôi đều đã nói không thể cưới con gái riêng của nhà nhỏ về nhà, mẹ làm kẻ thứ ba của người ta, cô ta cũng không an phận, loại phụ nữ này không bị kiềm chế nhất!”
Lữ Tú Anh bỏ qua bên nặng nói bên nhẹ, hoàn toàn không đề cập Chung Khải Trạch có lỗi với Lăng Tử Yên trước, nói Lăng Tử Yên thành một người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc không biết kiềm chế, thực sự khiến Lăng Tử Yên giận gần chết!
Lữ Tú Anh luôn không quên nhấn mạnh với người khác mình là danh môn vọng tộc có giáo dưỡng, nhưng lúc này lại như người đàn bà chanh chua chửi bới cô, Lăng Tử Yên há miệng muốn phản bác, tóm lại là không thể gánh lấy tội danh bôi xấu cô như vậy.
Đã có người nhanh hơn cô một bước, Lăng Tử Yên vẫn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, thì có một bóng dáng cao lớn nhanh như tia chớp đi tới bên cạnh cô, trực tiếp vung một quyền, đánh mạnh vào đầu vệ sĩ đang giam cầm cô, đánh vệ sĩ kia ngã mạnh xuống đất. Một giây sau, vệ sĩ cao lớn kia che chở cô ở phía sau!
Vệ sĩ ngã xuống đất kia đứng dậy, muốn kêu gào nhưng thấy thân hình cao lớn và cánh tay tráng kiện của đối phương thì lùi bước, nhìn anh ta xem, anh ta mà gọi là vệ sĩ à, không khác gì bảo vệ, so với vệ sĩ chân chính, còn không bằng một ngón tay của người ta!
“Tôi nói này bà Chung, giáo dưỡng của bà đâu? Bà tự xưng là xuất thân từ danh môn vọng tộc đấy?” Ngải Tịnh Kỳ cởi kính mắt Dior trên mặt xuống, tiện tay ném xuống đất, đi tới trước mặt Lữ Tú Anh: “Kỹ nữ, gái điếm, chơi gái? Người có ăn học mà nói như vậy, bà không sợ đau lưỡi à?”
Lăng Tuyết Lan vừa thấy người tới là Ngải Tịnh Kỳ bạn tốt của Lăng Tử Yên, chỉ trong nháy mắt nảy sinh một kế, quay đầu liếc mắt ra hiệu với lái xe đã xuống xe. Lái xe lập tức suy nghĩ lại, quay trở về trong xe cầm lấy di động của mình, trốn ở sau xe, để màn hình quay về phía Ngải Tịnh Kỳ.
“Cô là cái thá gì chứ? Một con hát, cùng một mặt hàng với loại gái điếm Lăng Tử Yên kia...”
Lữ Tú Anh lại chuyển sang khinh thường người khác, mí mắt còn chưa nâng lên, trên mặt đã truyền tới cảm giác đau rát, bên tai chỉ có âm thanh bốp bốp bốp.
Ngải Tịnh Kỳ rất không khách sáo, trực tiếp tát bà ta mấy cái.
“Cô dám tát tôi, có phải là cô không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không?” Lữ Tú Anh ôm mặt mình, biểu cảm dữ tợn uy hiếp: “Cô có tin tôi bảo chồng tôi đóng băng tất cả hoạt động cô hay không?”
“Tịnh Kỳ, chúng ta đi thôi!” Lăng Tử Yên cũng lo lắng, Ngải Tịnh Kỳ là bạn tốt thời đại học của cô, năm trước đến hollywood đóng phim, kế hoạch ban đầu là phải cuối năm mới có thể trở về, bây giờ cô ấy đột nhiên trở về, rõ ràng là vì chuyện của cô. Nếu chuyện cô ấy đánh Lữ Tú Anh truyền ra, vậy thì không xong rồi!
Đối với loại người vờ ngây thơ trong sáng, chỉ biết dựa vào Lữ Tú Anh, Lăng Tử Yên quyết định không thèm để ý.
Cô và Chung Khải Trạch đã ly hôn, cô và hai người này đã không còn quan hệ gì, liếc mắt nhìn bọn họ nhiều một cái, Lăng Tử Yên đều cảm thấy lãng phí thời gian, cho nên xoay người muốn đi!
“Lăng Tử Yên, cô đứng lại đó cho tôi!” Lữ Tú Anh giữ chặt Lăng Tử Yên: “Cô đừng mơ rời đi như thế!”
“Dì Lữ, tôi và Chung Khải Trạch cùng với nhà họ Chung các dì đã không còn quan hệ gì, dì lại không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Lăng Tử Yên dứt lời liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào!
“Báo cảnh sát tôi sợ cô sao? Được thôi, cô báo cảnh sát đi, đúng lúc chúng ta gọi cảnh sát, nhìn xem cô tìm người đàn ông chơi gái, cũng tóm luôn cậu ta.” Lữ Tú Anh buông tay Lăng Tử Yên, bộ dạng như cô dám báo cảnh sát, bà ta sẽ nói với cảnh sát Lăng Tử Yên cho người ta chơi gái!
Lăng Tử Yên không báo cảnh sát, nhưng cô mở phần ghi âm ra, ngẩng đầu biểu cảm nghiêm túc nói với Lữ Tú Anh: “Dì Lữ, tôi nhắc nhở dì một lần nữa, nơi này là trường học, nơi dạy học, mong dì chú ý lựa lời.”
“Hừ!” Lữ Tú Anh thấy Lăng Tử Yên vẫn là bộ dạng thanh cao làm gương sáng cho người khác, thì tức giận nói: “Ngày cô kết hôn đã bỏ chạy đến khách sạn thuê phòng với người ta, tôi có ảnh chụp làm chứng, ngày hôm sau cô mặc áo sơ mi của đàn ông trở về, không phải để người ta chơi gái thì là gì? Cô chiếm lấy vị trí con dâu nhà chúng tôi không chịu ly hôn, không nhường vị trí cho Tuyết Lan, cô chính là con điếm, cô có biết trong bụng Tuyết Lan của chúng tôi đang mang cái gì không? Là cháu đích tôn của nhà họ Chung chúng tôi đấy, cô lập tức về nhà cho tôi, Khải Trạch đang ở nhà đợi cô, cô để thằng bé ngủ, sau đó nhanh chóng ly hôn, tôi sẽ tha cho cô một mạng, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Lữ Tú Anh nói hết lời, vẻ mặt Lăng Tuyết Lan lấy lòng đưa một chai nước đã mở nắp cho bà ta, nhân lúc Lữ Tú Anh uống nước, Lăng Tử Yên lưu ghi âm lại, nghĩ một lát, cô vẫn gửi tin nhắn file ghi âm tới số Kỳ Minh Viễn.
Số điện thoại di động là sáng hôm nay anh bảo cô lưu, lúc này trong lòng Lăng Tử Yên rất ấm ức, người cô nghĩ tới duy nhất là anh. Cô gửi ghi âm cho anh, cho dù Lữ Tú Anh cướp điện thoại của cô, ghi âm cũng đã gửi tới di động của anh, không sợ Lữ Tú Anh phá hủy chứng cứ.
Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, Lăng Tử Yên yên tâm, thấy Lữ Tú Anh vẫn còn đang uống nước, cô nhân cơ hội muốn đi nhưng bị Lữ Tú Anh đúng lúc phát hiện. Bà ta kéo lấy Lăng Tử Yên, còn đổ nước chưa uống hết lên đầu Lăng Tử Yên.
“Dì Lữ, dì đủ rồi đấy!” Lăng Tử Yên không thể nhìn được nữa, vươn tay đẩy Lữ Tú Anh. Lữ Tú Anh không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, không để ý còn đi giày cao gót nên không đứng vững, hoàn toàn bị Lăng Tử Yên đẩy ngã xuống đất!
“Cô dám đẩy tôi hả?” Lữ Tú Anh ngồi trên đất, chỉ cảm thấy cổ chân mình đau muốn chết.
“Chị, sao chị có thể đẩy dì Lữ như vậy chứ, cho dù chị hận em, chị cứ phát tiết hết lên người em là được, sao có thể đẩy ngã dì Lữ như thế.” Lăng Tuyết Lan thấy thế vội vàng đi tới, khom người với Lữ Tú Anh, nhưng vừa mới khom người nói mình đau thắt lưng, không cẩn thận lại ngã về phía Lữ Tú Anh!
“Ai da cháu nội của tôi!” Lữ Tú Anh vội vàng đỡ lấy Lăng Tuyết Lan, Lăng Tuyết Lan là ai, sao có thể để bảo bối trong bụng mình bị thương, cô ta chỉ đang giả vờ bị ngã mà thôi. Nhưng mà có thể khiến Lữ Tú Anh lo lắng, mục đích của cô ta đã đạt thành, đứng dậy dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ chạy tới, vẻ mặt ai oán nhìn Lăng Tử Yên.
“Chị, em biết chị hận con của em, nhưng lúc trước dì Lữ đối xử với chị rất tốt, sao chị có thể vì dì Lữ bảo vệ em mà đẩy dì ấy như thế? Dì ấy già rồi, chị đẩy mạnh như thế, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Tuy lời nói của Lăng Tuyết Lan là chỉ trích Lăng Tử Yên, nhưng giọng điệu lại tràn ngập tự trách, ở trong cái nhìn của đám Lữ Tú Anh, cô ta đang tự trách mình, lập tức khiến Lữ Tú Anh cảm thấy rất đau lòng.
“Ôi Tuyết Lan, chuyện này không phải lỗi của cháu, người phụ nữ này, cô ta đáng bị coi thường, làm gái điếm còn không cho người ta nói, cô ta là người có tâm địa ác độc, ngay cả một đứa bé chưa sinh ra cũng không buông tha.” Lữ Tú Anh trấn an Lăng Tuyết Lan.
Lăng Tử Yên vô cùng tức giận, còn cảm thấy để bọn họ tiếp tục nói sẽ chỉ khiến mình càng tức hơn, cô chẳng muốn xem bọn họ diễn trò, định chạy rời đi!
“Bắt người cho tôi, không thể để cô ta chạy đi như thế!” Lữ Tú Anh vội vàng bảo vệ sĩ bắt Lăng Tử Yên lại!
“Anh buông ra!” Lăng Tử Yên bị vệ sĩ bắt lấy cố gắng vùng vẫy, nhưng vệ sĩ không buông tay, kéo cô đi thẳng tới trước mặt Lữ Tú Anh. Lúc này xung quanh đã bắt đầu có người vây xem, dù sao có phụ nữ có thai ở đây, hơn nữa còn xô đẩy nhau, tất cả bọn họ muốn xem ba người này có chuyện gì!
“Tất cả mọi người nhìn xem, chính là người phụ nữ này, ngày kết hôn đêm không về ngủ!” Lữ Tú Anh chỉ Lăng Tử Yên đang bị vệ sĩ khống chế, giải thích với người vây xem ở xung quanh: “Cô ta ấy à, mặc áo cưới đi vào khách sạn thuê phòng với đàn ông, ngày hôm sau mặc áo sơ mi của đàn ông trở về, đã như vậy rồi còn không cho con trai tôi chạm vào, cũng không ly hôn với con trai tôi, mọi người nói xem người phụ nữ như vậy có đê tiện không? Tôi đều đã nói không thể cưới con gái riêng của nhà nhỏ về nhà, mẹ làm kẻ thứ ba của người ta, cô ta cũng không an phận, loại phụ nữ này không bị kiềm chế nhất!”
Lữ Tú Anh bỏ qua bên nặng nói bên nhẹ, hoàn toàn không đề cập Chung Khải Trạch có lỗi với Lăng Tử Yên trước, nói Lăng Tử Yên thành một người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc không biết kiềm chế, thực sự khiến Lăng Tử Yên giận gần chết!
Lữ Tú Anh luôn không quên nhấn mạnh với người khác mình là danh môn vọng tộc có giáo dưỡng, nhưng lúc này lại như người đàn bà chanh chua chửi bới cô, Lăng Tử Yên há miệng muốn phản bác, tóm lại là không thể gánh lấy tội danh bôi xấu cô như vậy.
Đã có người nhanh hơn cô một bước, Lăng Tử Yên vẫn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, thì có một bóng dáng cao lớn nhanh như tia chớp đi tới bên cạnh cô, trực tiếp vung một quyền, đánh mạnh vào đầu vệ sĩ đang giam cầm cô, đánh vệ sĩ kia ngã mạnh xuống đất. Một giây sau, vệ sĩ cao lớn kia che chở cô ở phía sau!
Vệ sĩ ngã xuống đất kia đứng dậy, muốn kêu gào nhưng thấy thân hình cao lớn và cánh tay tráng kiện của đối phương thì lùi bước, nhìn anh ta xem, anh ta mà gọi là vệ sĩ à, không khác gì bảo vệ, so với vệ sĩ chân chính, còn không bằng một ngón tay của người ta!
“Tôi nói này bà Chung, giáo dưỡng của bà đâu? Bà tự xưng là xuất thân từ danh môn vọng tộc đấy?” Ngải Tịnh Kỳ cởi kính mắt Dior trên mặt xuống, tiện tay ném xuống đất, đi tới trước mặt Lữ Tú Anh: “Kỹ nữ, gái điếm, chơi gái? Người có ăn học mà nói như vậy, bà không sợ đau lưỡi à?”
Lăng Tuyết Lan vừa thấy người tới là Ngải Tịnh Kỳ bạn tốt của Lăng Tử Yên, chỉ trong nháy mắt nảy sinh một kế, quay đầu liếc mắt ra hiệu với lái xe đã xuống xe. Lái xe lập tức suy nghĩ lại, quay trở về trong xe cầm lấy di động của mình, trốn ở sau xe, để màn hình quay về phía Ngải Tịnh Kỳ.
“Cô là cái thá gì chứ? Một con hát, cùng một mặt hàng với loại gái điếm Lăng Tử Yên kia...”
Lữ Tú Anh lại chuyển sang khinh thường người khác, mí mắt còn chưa nâng lên, trên mặt đã truyền tới cảm giác đau rát, bên tai chỉ có âm thanh bốp bốp bốp.
Ngải Tịnh Kỳ rất không khách sáo, trực tiếp tát bà ta mấy cái.
“Cô dám tát tôi, có phải là cô không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không?” Lữ Tú Anh ôm mặt mình, biểu cảm dữ tợn uy hiếp: “Cô có tin tôi bảo chồng tôi đóng băng tất cả hoạt động cô hay không?”
“Tịnh Kỳ, chúng ta đi thôi!” Lăng Tử Yên cũng lo lắng, Ngải Tịnh Kỳ là bạn tốt thời đại học của cô, năm trước đến hollywood đóng phim, kế hoạch ban đầu là phải cuối năm mới có thể trở về, bây giờ cô ấy đột nhiên trở về, rõ ràng là vì chuyện của cô. Nếu chuyện cô ấy đánh Lữ Tú Anh truyền ra, vậy thì không xong rồi!