Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Tử Yên, rất xin lỗi
Mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Lăng Tử Yên mới thở phào một hơi. Nghĩ tới chiếc giường tròn đường kính ba mét, rộng rãi như vậy, ngủ xa một chút, mỗi người đắp một cái chăn cũng không vấn đề gì!
Nghĩ như vậy, Lăng Tử Yên cũng yên tâm hơn, cô rời khỏi phòng bếp đi lên tầng hai.
Trong phòng ngủ chính có tiếng nước chảy ào ào truyền từ trong phòng tắm ra, Lăng Tử Yên biết anh đang tắm. Cô lại đánh giá căn phòng này, nghĩ tới lát nữa mình sẽ tắm rửa, nhưng mà nơi này không có quần áo của cô, cô vội vàng đến phòng để quần áo xem một lát.
Phòng để quần áo của người này rất rộng, khoảng chừng trăm mét vuông, vừa mới đẩy cửa ra, Lăng Tử Yên còn tưởng mình vào một cửa hàng quần áo nào đấy. Trong phòng chia ra làm nhiều khu, khu quần áo, khu túi, khu mũ vật phẩm trang sức, thứ gì cần cũng có, không chỉ là của nam, trái lại phần lớn là của nữ.
Lăng Tử Yên nghi ngờ đi tới chỗ tủ đựng đủ loại giày, tiện tay lấy một đôi, là cỡ ba mươi bảy, đúng là số giày cô hay đi, cô lại nhìn thoáng qua những chiếc khác, đều là cỡ ba mươi bảy.
“Những thứ này, đều là chuẩn bị cho mình sao?” Trong lòng Lăng Tử Yên hơi lo sợ, đặt giày xuống, lại đi xem quần áo, đều là cỡ của cô. Có thể thấy được, những thứ này đều là anh chuẩn bị cho cô rồi.
Đang lúc Lăng Tử Yên cảm thấy rung động, cửa phòng để quần áo bị người ta đẩy ra, Lăng Tử Yên nghe thấy tiếng vang, xoay người lại nhìn, thì thấy Kỳ Minh Viễn đang bước tới.
Anh mới tắm xong, trên tóc còn nhỏ nước, từng giọt nước sáng trong từ trên lọn tóc anh rơi xuống bắp thịt trên ngực anh, trượt từ giữ khe hở cơ bắp xuống, chui vào trong khăn tắm quấn bên hông.
Gương mặt Lăng Tử Yên lập tức đỏ bừng, trong đầu nhớ tới đêm đó theo bản năng, lúc thân thể nặng nề của anh đè lên người cô, cô mở đôi mắt sương mù, đúng lúc nhìn thấy lồng ngực này. Lồng ngực che kín cơ bắp, khiến người ta có cảm giác vô cùng rắn chắc, vô cùng có lực.
Nhìn thấy hai gò má cô đỏ rực giống như bị lửa đốt, Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, tâm trạng rất tốt. Anh đi qua, nhìn phòng để quần áo một vòng trước, mới hỏi ý kiến của cô: “Thích không?”
“Những thứ này, hình như nhiều quá rồi.” Lăng Tử Yên ăn ngay nói thật, nhất là khu trang phục có vô số quần áo.
“Không sao, em thay phiên mặc, một năm đều có thể không trùng nhau.” Kỳ Minh Viễn đi tới khu trang phục, lấy một bộ đồ ngủ màu lam trên giá áo nam, lại lấy một bộ đồ trên giá áo nữa, cầm đưa cho cô: “Đi tắm, anh phải thay quần áo rồi!”
“Vậy tôi đi tắm trước đây.” Lăng Tử Yên vội vàng nhận lấy, chạy ra khỏi phòng để quần áo như bỏ trốn, chạy thẳng tới phòng tắm, nhanh chóng đánh răng rửa mặt tắm gội. Lúc làm xong mọi việc đi ra, anh đã sớm thay xong đồ ngủ, đang nằm trên chiếc giường tròn to, dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Lăng Tử Yên cẩn thận đánh giá anh, bộ đồ ngủ màu lam, quần là quần ngắn, lộ ra cẳng chân dài thẳng tắp, lông chân đen xì thưa thớt ở phía trên, có một số cái còn uốn cong, nhìn thấy thế gương mặt Lăng Tử Yên mới khôi phục bình thường lại đỏ lên.
Cô luôn không tự chủ được chú ý những nơi khiến người ta đỏ mặt trên người anh, Lăng Tử Yên ảo não cốc đầu mình.
Kỳ Minh Viễn thấy thế, buông tạp chí trong tay xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm cười nhìn cô.
Cô mặc đồ ngủ là kiểu tình nhân với anh, cũng là màu lam nhạt. Màu lam nhạt này rất thích hợp với cô, thuần khiết, giống như bầu trời trong xanh, sáng ngời trong suốt, anh nhìn lập tức hơi thất thần.
“Máy sấy để ở đâu thế?” Lăng Tử Yên thấy anh nhìn chằm chằm mình, cộng thêm lúc trước cô vì nhìn lông chân của anh mà đỏ mặt, lúc này nói đều cảm thấy mất tự nhiên.
“Để anh lấy cho em.” Kỳ Minh Viễn ngồi dậy, đi dép lê vải bông, đi tới phòng để quần áo. Lúc này Lăng Tử Yên mới nhớ tới, trong phòng để quần áo chỗ gần cửa sổ có một cái bàn trang điểm rất to, bên trong ngoại trừ có nhiều chai chai lọ lọ gì đó, còn treo một cái máy sấy.
Anh nhanh chóng cầm lấy máy sấy tới, nhưng không đưa máy sấy cho cô, mà kéo tay cô dẫn cô đi tới một chiếc ghế sô pha đơn, ấn vai cô để cô ngồi xuống.
“Tự tôi có thể làm được.” Lăng Tử Yên thấy anh cắm máy sấy vào trong ổ điện xong, lập tức đứng dậy muốn nhận lấy máy sấy trong tay anh, nhưng bị anh linh hoạt tránh thoát.
“Tối nay em nấu mì cho anh, anh sấy tóc giúp em, chúng ta huề nhau.” Tay anh lại khoác lên vai cô, ấn cô ngồi lên ghế sô pha.
Lăng Tử Yên biết, từ trước đến nay anh đã quyết định chuyện gì, thì không cho phép người khác làm trái, cô đành phải ngồi xuống, cả người vô cùng căng thẳng.
Lớn như vậy, chưa có người nào từng sấy tóc cho cô.
Chủ nghĩa đàn ông của Chung Khải Trạch rất mạnh, tuy anh ta theo đuổi cô, nhưng sau khi tới tay, anh ta lại không có hành động gì vô cùng tri kỷ đối với cô. Đừng nói là sấy tóc, cho dù hai người cùng che một chiếc ô, chiếc ô cũng sẽ nghiêng về anh ta nhiều hơn.
Cho nên hành động tối nay của Kỳ Minh Viễn, khiến Lăng Tử Yên vô cùng căng thẳng, anh điều chỉnh ở chế độ gió nhẹ, cường độ vừa đủ, ống thổi gió cách da đầu cô hơi xa. Gió mát nhẹ nhàng thổi vào tóc cô, Lăng Tử Yên có thể cảm nhận được ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vén tóc dài của cô lên, lại chậm rãi hạ xuống, lại nâng phần tóc chỗ khác lên, khiến gió mát có thể thổi vào trong tóc...
Căng thẳng của Lăng Tử Yên bởi vì động tác dịu dàng của anh, mà chậm rãi giảm bớt, cô chậm rãi cảm thấy anh sấy tóc cho mình vô cùng thoải mái.
Da đầu cũng là khu vực mẫn cảm của con người, cho nên lúc người khác chải đầu cho mình, mọi người sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhất là mẹ hoặc người yêu.
Lúc này Lăng Tử Yên cũng cảm thấy da đầu mình vô cùng thoải mái.
Cũng cảm thấy rất thoải mái còn có Kỳ Minh Viễn, năm ngón tay luồn qua sợi tóc trơn mềm giống như tơ lụa, quấn quanh giữa các ngón tay, bóng loáng mềm mại, mơ hồ còn có mùi hoa hồng thơm ngát của dầu gội, khiến tâm trạng anh trở nên sung sướng hơn.
Sấy khoảng gần ba mươi phút, cuối cùng tóc Lăng Tử Yên cũng được sấy khô, Kỳ Minh Viễn tắt máy sấy, rút dây điện ra mang về phòng để đồ. Lúc trở ra, cô đã đứng dậy, đứng ở bên cạnh ghế sô pha mới ngồi đợi anh.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu lam nhạt, mái tóc vừa dài vừa mềm tới tận thắt lưng, tuy đã hai mươi hai tuổi, nhưng lại giống thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới trưởng thành, đúng là bộ dạng Ái Vi năm đó.
Nếu cô thật sự là Ái Vi, nhiều năm như vậy, ngoại trừ cao hơn và ngực cũng to ra, cô căn bản không thay đổi gì, vẫn non nớt đáng yêu như cũ.
Kỳ Minh Viễn đi qua, lập tức cảm nhận được khẩn trương của cô, anh lựa chọn coi như không thấy, trực tiếp cúi người ôm cô lên. Thân thể người trong lòng cứng đờ theo bản năng, anh mới mở miệng trấn an: “Anh nói rồi em không đồng ý, anh sẽ không chạm vào em đâu, em còn căng thẳng cái gì chứ? Đêm đó khi em mời anh lớn mật cỡ nào?”
Gương mặt Lăng Tử Yên lập tức đỏ bừng, đương nhiên là cô biết anh nói tối đó cô khiêu khích và mời anh, cô đỏ mặt giải thích: “Tối đó tôi uống rất nhiều rượu...”
“Cho nên em là uống rượu lấy thêm can đảm sao?” Kỳ Minh Viễn bật cười, đặt cô nằm lên trên giường, người cũng nằm xuống bên cạnh cô, nhìn cô căng thẳng nằm bên cạnh gật đầu với anh. Tâm trạng của anh rất tốt hơi nhếch miệng, kéo chăn mỏng đắp lên người hai người, lúc này mới nhìn chằm chằm cô, thấy cô càng không được tự nhiên, anh mới vươn tay xoa gương mặt cô, xin lỗi cô: “Tử Yên, rất xin lỗi!”
Nghĩ như vậy, Lăng Tử Yên cũng yên tâm hơn, cô rời khỏi phòng bếp đi lên tầng hai.
Trong phòng ngủ chính có tiếng nước chảy ào ào truyền từ trong phòng tắm ra, Lăng Tử Yên biết anh đang tắm. Cô lại đánh giá căn phòng này, nghĩ tới lát nữa mình sẽ tắm rửa, nhưng mà nơi này không có quần áo của cô, cô vội vàng đến phòng để quần áo xem một lát.
Phòng để quần áo của người này rất rộng, khoảng chừng trăm mét vuông, vừa mới đẩy cửa ra, Lăng Tử Yên còn tưởng mình vào một cửa hàng quần áo nào đấy. Trong phòng chia ra làm nhiều khu, khu quần áo, khu túi, khu mũ vật phẩm trang sức, thứ gì cần cũng có, không chỉ là của nam, trái lại phần lớn là của nữ.
Lăng Tử Yên nghi ngờ đi tới chỗ tủ đựng đủ loại giày, tiện tay lấy một đôi, là cỡ ba mươi bảy, đúng là số giày cô hay đi, cô lại nhìn thoáng qua những chiếc khác, đều là cỡ ba mươi bảy.
“Những thứ này, đều là chuẩn bị cho mình sao?” Trong lòng Lăng Tử Yên hơi lo sợ, đặt giày xuống, lại đi xem quần áo, đều là cỡ của cô. Có thể thấy được, những thứ này đều là anh chuẩn bị cho cô rồi.
Đang lúc Lăng Tử Yên cảm thấy rung động, cửa phòng để quần áo bị người ta đẩy ra, Lăng Tử Yên nghe thấy tiếng vang, xoay người lại nhìn, thì thấy Kỳ Minh Viễn đang bước tới.
Anh mới tắm xong, trên tóc còn nhỏ nước, từng giọt nước sáng trong từ trên lọn tóc anh rơi xuống bắp thịt trên ngực anh, trượt từ giữ khe hở cơ bắp xuống, chui vào trong khăn tắm quấn bên hông.
Gương mặt Lăng Tử Yên lập tức đỏ bừng, trong đầu nhớ tới đêm đó theo bản năng, lúc thân thể nặng nề của anh đè lên người cô, cô mở đôi mắt sương mù, đúng lúc nhìn thấy lồng ngực này. Lồng ngực che kín cơ bắp, khiến người ta có cảm giác vô cùng rắn chắc, vô cùng có lực.
Nhìn thấy hai gò má cô đỏ rực giống như bị lửa đốt, Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, tâm trạng rất tốt. Anh đi qua, nhìn phòng để quần áo một vòng trước, mới hỏi ý kiến của cô: “Thích không?”
“Những thứ này, hình như nhiều quá rồi.” Lăng Tử Yên ăn ngay nói thật, nhất là khu trang phục có vô số quần áo.
“Không sao, em thay phiên mặc, một năm đều có thể không trùng nhau.” Kỳ Minh Viễn đi tới khu trang phục, lấy một bộ đồ ngủ màu lam trên giá áo nam, lại lấy một bộ đồ trên giá áo nữa, cầm đưa cho cô: “Đi tắm, anh phải thay quần áo rồi!”
“Vậy tôi đi tắm trước đây.” Lăng Tử Yên vội vàng nhận lấy, chạy ra khỏi phòng để quần áo như bỏ trốn, chạy thẳng tới phòng tắm, nhanh chóng đánh răng rửa mặt tắm gội. Lúc làm xong mọi việc đi ra, anh đã sớm thay xong đồ ngủ, đang nằm trên chiếc giường tròn to, dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Lăng Tử Yên cẩn thận đánh giá anh, bộ đồ ngủ màu lam, quần là quần ngắn, lộ ra cẳng chân dài thẳng tắp, lông chân đen xì thưa thớt ở phía trên, có một số cái còn uốn cong, nhìn thấy thế gương mặt Lăng Tử Yên mới khôi phục bình thường lại đỏ lên.
Cô luôn không tự chủ được chú ý những nơi khiến người ta đỏ mặt trên người anh, Lăng Tử Yên ảo não cốc đầu mình.
Kỳ Minh Viễn thấy thế, buông tạp chí trong tay xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm cười nhìn cô.
Cô mặc đồ ngủ là kiểu tình nhân với anh, cũng là màu lam nhạt. Màu lam nhạt này rất thích hợp với cô, thuần khiết, giống như bầu trời trong xanh, sáng ngời trong suốt, anh nhìn lập tức hơi thất thần.
“Máy sấy để ở đâu thế?” Lăng Tử Yên thấy anh nhìn chằm chằm mình, cộng thêm lúc trước cô vì nhìn lông chân của anh mà đỏ mặt, lúc này nói đều cảm thấy mất tự nhiên.
“Để anh lấy cho em.” Kỳ Minh Viễn ngồi dậy, đi dép lê vải bông, đi tới phòng để quần áo. Lúc này Lăng Tử Yên mới nhớ tới, trong phòng để quần áo chỗ gần cửa sổ có một cái bàn trang điểm rất to, bên trong ngoại trừ có nhiều chai chai lọ lọ gì đó, còn treo một cái máy sấy.
Anh nhanh chóng cầm lấy máy sấy tới, nhưng không đưa máy sấy cho cô, mà kéo tay cô dẫn cô đi tới một chiếc ghế sô pha đơn, ấn vai cô để cô ngồi xuống.
“Tự tôi có thể làm được.” Lăng Tử Yên thấy anh cắm máy sấy vào trong ổ điện xong, lập tức đứng dậy muốn nhận lấy máy sấy trong tay anh, nhưng bị anh linh hoạt tránh thoát.
“Tối nay em nấu mì cho anh, anh sấy tóc giúp em, chúng ta huề nhau.” Tay anh lại khoác lên vai cô, ấn cô ngồi lên ghế sô pha.
Lăng Tử Yên biết, từ trước đến nay anh đã quyết định chuyện gì, thì không cho phép người khác làm trái, cô đành phải ngồi xuống, cả người vô cùng căng thẳng.
Lớn như vậy, chưa có người nào từng sấy tóc cho cô.
Chủ nghĩa đàn ông của Chung Khải Trạch rất mạnh, tuy anh ta theo đuổi cô, nhưng sau khi tới tay, anh ta lại không có hành động gì vô cùng tri kỷ đối với cô. Đừng nói là sấy tóc, cho dù hai người cùng che một chiếc ô, chiếc ô cũng sẽ nghiêng về anh ta nhiều hơn.
Cho nên hành động tối nay của Kỳ Minh Viễn, khiến Lăng Tử Yên vô cùng căng thẳng, anh điều chỉnh ở chế độ gió nhẹ, cường độ vừa đủ, ống thổi gió cách da đầu cô hơi xa. Gió mát nhẹ nhàng thổi vào tóc cô, Lăng Tử Yên có thể cảm nhận được ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vén tóc dài của cô lên, lại chậm rãi hạ xuống, lại nâng phần tóc chỗ khác lên, khiến gió mát có thể thổi vào trong tóc...
Căng thẳng của Lăng Tử Yên bởi vì động tác dịu dàng của anh, mà chậm rãi giảm bớt, cô chậm rãi cảm thấy anh sấy tóc cho mình vô cùng thoải mái.
Da đầu cũng là khu vực mẫn cảm của con người, cho nên lúc người khác chải đầu cho mình, mọi người sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhất là mẹ hoặc người yêu.
Lúc này Lăng Tử Yên cũng cảm thấy da đầu mình vô cùng thoải mái.
Cũng cảm thấy rất thoải mái còn có Kỳ Minh Viễn, năm ngón tay luồn qua sợi tóc trơn mềm giống như tơ lụa, quấn quanh giữa các ngón tay, bóng loáng mềm mại, mơ hồ còn có mùi hoa hồng thơm ngát của dầu gội, khiến tâm trạng anh trở nên sung sướng hơn.
Sấy khoảng gần ba mươi phút, cuối cùng tóc Lăng Tử Yên cũng được sấy khô, Kỳ Minh Viễn tắt máy sấy, rút dây điện ra mang về phòng để đồ. Lúc trở ra, cô đã đứng dậy, đứng ở bên cạnh ghế sô pha mới ngồi đợi anh.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu lam nhạt, mái tóc vừa dài vừa mềm tới tận thắt lưng, tuy đã hai mươi hai tuổi, nhưng lại giống thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới trưởng thành, đúng là bộ dạng Ái Vi năm đó.
Nếu cô thật sự là Ái Vi, nhiều năm như vậy, ngoại trừ cao hơn và ngực cũng to ra, cô căn bản không thay đổi gì, vẫn non nớt đáng yêu như cũ.
Kỳ Minh Viễn đi qua, lập tức cảm nhận được khẩn trương của cô, anh lựa chọn coi như không thấy, trực tiếp cúi người ôm cô lên. Thân thể người trong lòng cứng đờ theo bản năng, anh mới mở miệng trấn an: “Anh nói rồi em không đồng ý, anh sẽ không chạm vào em đâu, em còn căng thẳng cái gì chứ? Đêm đó khi em mời anh lớn mật cỡ nào?”
Gương mặt Lăng Tử Yên lập tức đỏ bừng, đương nhiên là cô biết anh nói tối đó cô khiêu khích và mời anh, cô đỏ mặt giải thích: “Tối đó tôi uống rất nhiều rượu...”
“Cho nên em là uống rượu lấy thêm can đảm sao?” Kỳ Minh Viễn bật cười, đặt cô nằm lên trên giường, người cũng nằm xuống bên cạnh cô, nhìn cô căng thẳng nằm bên cạnh gật đầu với anh. Tâm trạng của anh rất tốt hơi nhếch miệng, kéo chăn mỏng đắp lên người hai người, lúc này mới nhìn chằm chằm cô, thấy cô càng không được tự nhiên, anh mới vươn tay xoa gương mặt cô, xin lỗi cô: “Tử Yên, rất xin lỗi!”