- Ảnh bìa
- Tác giả
- Kitokip
- Thể loại
- Phiêu Lưu, Viễn Tưởng.
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- Chưa rõ
- Nguồn
- Tự sáng tác
- Lượt đọc
- 1,131
- Cập nhật
Chap 1. Aft-Io
Tôi lao nhanh, lướt qua những rễ cây cổ thụ chắn ngang đường, mà thật ở đây làm thế vẹo nào lại có đường được nhỉ? Ở khu rừng già này, mọi thứ đều thay đổi từng ngày, thực vật lớn nhanh kinh khủng. Dù những con Sungam tàn phá mọi thứ chúng đi qua nhưng vẫn không thể nào cưởng lại sự mãnh liệt của sức sống kì diệu ở Recralf, thực vật gần như lớn từng giờ. Và tất nhiên không thể nào lại có một cái lối đi quang đãng như vậy tồn tại. Tôi lớn lên ở đây từ thuở nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy cây cối lại rẽ ngang cho những tia nắng yếu ớt từ tầng lá cao vót rọi xuống. Những thứ dây leo quấn theo những thân cổ thụ gần đấy không dám bò ra, duy chỉ có rễ cây và một loài thực vật nhỏ xíu như cỏ non mọc xen kẽ trên mảng rêu xanh. Những rễ cây trơn ẩm ướt đôi khi bao lấy một mãnh vở lớn của một thứ cơ hồ như là tường gạch. Lối đi hẹp dần, nắng chợt bị che kín bởi những lớp lá thực vật trên cao, xung quanh trở nên âm u, trên cao những thứ dây leo lòng thòng treo ngược mình. Tôi dừng lại, vừa kịp nhận ra mình đang bước đi trên một nền gạnh cũ rong rêu, đôi chổ bị rễ cây đâm ngang nứt nẽ. Loài thực vật cỏ non mọc theo viền lót gạnh thành những ô vuông trông rất thú vị. Tôi bắt đầu đi bộ theo hướng ít rễ nhất, trèo qua một thân cây đổ ngang, lối đi gần như bị cây cối chắn lại, rễ cây trông như không muốn đâm xuống đất nữa mà cứ đâm rộng ra tứ phía, ôm lấy những thân cây lớn bất thường khác. Những cây cổ thụ có tầng lá dày và kín.
Cảm thấy mình như đang đi trong đêm. Tôi trèo lên những rễ cây lớn, vài lần xuýt lọt vào những cái hố tạo ra bởi khe hở giữa một rừng rễ cây. Đến khi nhận ra xung quanh hoàn toàn bị bịt kín, tôi vừa kịp cảm giác được mình cũng đã bị lạc đường. Chết thật! Tôi theo thói quen níu lấy dây leo, trèo lên cao để xem mình đang ở đâu, đó là một bài học sau vô số lần đi lạc trong rừng từ cái thuở tôi còn mặc bím. Đùa đấy, tôi không phải loài người, nhưng bây giờ không phải lúc nói về chuyện đó. Tôi nắm lấy nhánh cây trên đầu. lượn thân mình vòng lên phía trên, mắt chú ý về phía ánh sáng le lói duy nhất trên đầu, chợt khựng lại. Tôi cảm giác mình nghe thấy tiếng nước chảy, âm thanh lóc róc như trong những cái máng nước nhân tạo. Trong phần rừng bị cấm vào như thế này, không thể nào âm thanh đấy lại là của một công trình nhân tạo được. Tôi thường nghe Ông Già Tehporp hay kể về những thác nước cổ xưa. Quá ngạc nhiên, lần đầu tiên sống trong khu rừng này tôi nghe được âm thanh nước chảy ở nơi mà mọi chỗ đều bị thực vật lớn đâm rễ vươn mình, tôi chỉ nghe những câu chuyện xa xưa về dòng sông, thác nước, về những ngôi đền trong rừng sâu. Tôi bắt đầu mò mẫm về phía âm thanh lóc róc ấy. Mà khoan, hình như tôi vừa nói về cái gì bị cấm ấy nhỉ?
Rẽ đám lá cây, tôi cố trườn người theo một nhánh cây lớn, cảm giác âm thanh nước chảy gần hơn, đến khi nhận ra nó ngay phía dưới mình, tôi đưa tay rẽ lá lấy chút ánh sáng. Bổng nhánh cây rung nhẹ, sau đó tôi có 2s ở trên không trước khi lao mình xuống một cái …cái gì ấy nhỉ? Một cái “hố” rất lớn chứa đầy nước. Tôi cuốn cuồn đạp chân trong vô vọng để cố ngáp lấy oxy thì nhận ra nước chỉ đến tầm ngực, bình tĩnh lại, thấy mình ướt nhem từ đầu dến chân. Tôi lặp tức men theo lối gần nhất đến bờ, chân mò mẩm bằng cảm giác da thịt bước trên lớp đá sỏi. Nước khá trong một cách kì lạ, mặt hồ phản chiếu một ánh sáng kì lạ làm tôi không thể nào nhìn qua mặt nước xuống dưới chân. Hụt chân vào một khoảng trống phía trước, tôi một lần nữa ngập mặt dưới thứ nước ngọt kì diệu, tôi giật mình nhận ra mình có thể nhìn dưới nước khá tốt, hay có phải vì thứ chất lỏng kì lạ này? Tôi gạt suy nghĩ để quan sát xung quanh trước khi cơn đói khí cào lấy lòng ngực. Mọi thứ lung linh kì lạ, những gợn ánh sáng lay động nhẹ nhàng, cảm nhận thân mình bềnh bồng như không, dần trôi đi theo quán tính. Hướng tôi đang đi trong có vẻ tối bất thường, tôi lùi lại, đạp chân vào một tảng đá to để lao mình nhanh lên khỏi mặt nước. Miệng thở liên hồi, tôi đưa mắt về phía ngược lại, một cái gì đấy hay ho, trông như cột nước từ đâu phía trên một bờ tường rêu cũ kĩ chảy xuống. Nhìn xung quanh hố theo miêu tả của Ông Già, tôi nghĩ mình đang ở trong một hồ nước, và cái cột nước tôi đang nói kia đích thị là một “thác nước” cổ xưa rồi. Cha mẹ ơi, tôi cảm giác hình trừng mắt ngáo miệng nhìn vẽ đẹp tự nhiên trước mặt. Chợt mọt thứ tắt đi trong suy nghĩ. Ông Già ba xạo, thế quái nào ổng lại chém gió bọn nhóc mình về sự lớn lao, hùng vĩ, lấp lánh và kì lạ của một cái thác nước cổ xưa. Cơ mà thác nước nếu trông như thế này thì cũng đã ảo diệu ngoài sức tưởng tượng rồi.
- Tuyệt vời! tôi chợt bật thành tiếng.
Tôi không có thời gian để ý xung quanh nữa vì nhận ra nước trở nên rất lạnh. Tôi rướn người về phía thác nước, chịu sức nặng của hàng tá nước trên trời đổ xuống, cố đẩy mình vào phía trong thác nước tôi nhận ra có một hình vẽ kì lạ trên tường. Hình vẽ về một ngôi đền lớn, bị đội quân loài người đốt phá, trong khi những sinh vật khác chạy toán loạn, chỉ có một chiến binh Aftkys một mình đứng trên đỉnh đền thờ, tay giơ một thanh kiếm phát sáng. Hơi thở tôi trở nên khó nhọc, những hơi khói bắt đầu phà ra khỏi miệng theo nhịp thở. Tôi đưa tay nắm lấy một rễ cây đâm xuyên qua tường, kéo mạnh, bắt đầu trườn theo mép tường ra khỏi thác nước. Thả tay, tôi ngã người xuống nền gạnh cũ lót có phần lộn xộn xung quanh hồ, nằm trên lớp rêu non, tôi bắt đầu cười.
- Haha, thú vị thật, ban đầu thì đuổi theo một con Ikir, còn bây giờ thì nằm đây!
Nằm để mặc cho ánh nắng rọi thẳng vào người, tôi lim dim một lúc. Chợt mở mắt ra, tôi tự hỏi mình đã rời Io bao lâu rồi. Trong người tôi bắt đầu có cảm giác rùng mình, các thớ thịt như muốn rời ra, đầu nhức kinh khủng. Tay tôi run run tìm trong túi xem còn viên Io nào không, tay quờ quạng rỗng không, hình như chúng rơi hết xuống hồ rồi. Tôi cảm thấy bắt đầu ân hận vì không nghe lời Ông Già, gia kim thêm trên người một hộp trang bị. Trước đây tôi cảm thấy như thế trông dị hợp, nhưng hiện tại cảm giác thớ kim loại trên người bắt đầy nhờn ra khỏi cơ, dường như tôi trở nên trẻ con quá đỗi. Cố mở mắt nhìn xung quanh, không một viên Io nào, tôi khựng lại vì một cơn đau dồn lên mãnh liệt ở lồng ngực. Trạng thái rĩ sét bắt đầu nhanh hơn bình thường, tôi chẳng còn hơi đâu nằm ăn vạ, cảm giác cái chết đến gần bắt tôi phải làm gì đó ngay lặp tức. Tôi bắt đầu lê mình về phía rễ cây gần nhất, tôi nghe nói Io làm từ một loại rẽ cây nào đó, chết tiệc, tôi chưa bao giờ tập trung trong những buổi học ở Tầng Gỗ. Thôi mặc, rễ riếc nào chả giống như nhau, tôi không nghĩ nhiều, bắt đầu cố gặm lấy những thớ võ dày chát đắng, hi vọng kéo dài được thời gian để nghĩ cách. Máu rĩ ra từ bè ngực trái, dấu hiệu của chứng xuất huyết trong, tôi trở người xé cái khăn choàng quấn quanh vết rĩ. Đầu tôi hơi choáng, những kí ức hiện về trong ảo giác, tôi dựa mình vào tường chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi.
“Ông Già chết tiệc, mình còn chưa cho ổng thấy, ông luôn bảo rằng mình sẽ chết như một tên Aft bình thường. Mình chắc chắn sẽ là một chiến binh Aftkys mạnh mẽ, mình đã cược với ổng điều đó. Vậy mà…”
Tôi nhăn mặt đi vì một cơn đau nữa phía sau gáy. Ảo giác trở nên rõ hơn, tôi cảm giác mình ngồi trước một đống lữa nhỏ, bạn bè xung quanh im lặng. Ông Già ngồi đó, trên một cái ghế gỗ cũ kêu cút kít. Ông kể một câu chuyện cách đây 513 năm với một chất giọng u ám, bí ẩn.
“Cỏ non quanh Đền mọc xanh thành từng vạt lớn, hoa cây cỏ có màu xanh rất nhỏ, đó là kết tinh từ Hạt. Hạt nằm sâu dười đáy rừng già, ngay phía dưới đền. Hằng năm, những chiến binh Aftkys mạnh mẽ nhất sẽ cùng nhau làm lễ tiếp nước cho hạt trong ngôi đền. Đó là lễ Tưới Hạt. Nước xung quanh Hạt đều sẽ trở nên lạnh cóng và đóng băng nếu có Io tan trong đó. Vì vậy tộc Aft cực kì căm ghét Io. Hạt không tương thích với Io, năng lượng Io truyền cho vật chủ nó sẽ tàn phá dần cơ thể và kim loại hóa từng thớ thịt bên ngoài. Trong khi Hạt trao cho khu rừng Recraft năng lượng vĩnh hằng trong sạch, trao cho tộc Aft sức mạnh của thần rừng, vẽ ngoài xinh đẹp và tất cả con dân của khu rừng sức sống kì diệu. Hạt nằm sâu dưới lớp đất, chờ đợi một đến một Thời Điểm sẽ đâm chồi, lớn thành một Thần Thụ khổng lồ, vươn tới nơi cao nhất của bầu trời, đem lại sự bất tử cho tộc Aft.
Nhưng một ngày nọ, vào 300 năm trước đây. Tộc Người ganh tỵ với vẽ đẹp và sức mạnh của tộc Aft. Một giống loài hiếu chiến, họ đã tấn công và tàn phá ngôi đền. Họ dìm Recraft trong chiến tranh, đóng băng Hạt và làm suy yếu tộc Aft bằng Io. Giết chết những chiến binh mạnh mẽ nhất của Recraft. Những người dân cuối cùng của tộc Aft đã rút chạy khỏi cuộc càng quét của tộc Người, lẩn trốn sâu trong rừng, chờ đợi đoàn quân Người đi khỏi.
Sau 100 năm mất đi Hạt, Aft trở nên rất yếu và đã phải sử dụng Io để tiếp tục tồn tại chờ ngày khôi phục Hạt. Io làm Aft trở nên kim loại hóa vẽ bề ngoài, họ xấu xí và kinh tởm. Nhưng bù lại, Io cho họ khả năng sáng tạo không giới hạn. Dù rất thù ghét Io, tộc Aft chấp nhận thu hẹp phạm vi sinh sống xa khỏi Đền, xây dựng nhà cửa trên những thân cây cổ thụ, bắt đầu thu gom Io cho kế hoạch Thanh Tẩy đất đai quanh Đền. Khu rừng nhiểm Io trở nên phát triển nhanh khủng khiếp, cây cối chèn ép nhau vươn lên tầng thực vật trên cùng.
10 năm sau đó xảy ra cuộc chiến giữa phe Người và phe Motanhp, đứng đầu là tộc Edliv với kẻ tự xưng- chúa quỷ Eromrever.
Dưới sự uy hiếp của quân đội phe Mota, tộc Aft lúc này đã phải sử dụng sức mạnh sáng tạo của mình, tạo ra vũ khí giúp phe Người chống lại chúa Quỷ. Dù muốn hay không, tộc Aft chỉ có một con đường là tạm quên đi quá khứ hận thù, liên minh với tộc Người để nhận lấy sự che chở của họ, bảo vệ Recraft trước sự hủy diệt của Erom và phe Mota. “
Câu chuyện kết thúc một hồi lâu trước khi những tiếng lào xạo nói khẻ của bọn trẻ con bắt đầu nhộn lên. Ông Già nói tiếp;
“ Như các con biết, hiện tại tộc Aft ta phải liên minh với loài Người, nhưng không lâu nữa, khi những phát minh bí mật của Aft sau trăm năm nghiên cứu sẽ một lần nữa tái sinh Hạt. Loài Aft sẽ tự bảo về được mình và trả mối thù với tộc Người.”
Ông Già nhìn về phía cột nước phát sang ngoài cửa sổ bảo.
“Khuy rồi, ta vừa kể câu chuyện của Recraft với các con như lời hứa rồi đấy, bây giờ các con về nhà đi”
Nói rồi ổng đứng dậy, tay xoa xoa cái lưng vừa kêu mấy tiếng kim loại va chạm. Rên một âm thanh rõ đau.
“Kyfst! Sao con còn ngồi đó?”
“…! Ông Già, tôi nhất định sẽ trở thành một chiến binh Aftkys mạnh mẽ nhất”
Ổng cười, xoa đầu tôi nhẹ rồi xách nách tôi lên, đặt tôi ngoài cửa sau đó đóng cửa một cái “Rầm”. Chẳng hiểu ổng đang nghĩ cái vẹo gì trong đầu nữa. Tôi leo lên chiếc Autom cũ của mình, quay đầu lướt không khí về hướng cột nước phát sáng. Ngẫm nghĩ, “chà, 12 Bọt rồi à, ổng nói chơi chơi vậy mà cũng trể thật rồi nhỉ. Một sợi dây bắn về hướng ngọn cây vươn ra trước thân cổ thụ cao vọt. Tôi nghe gió xé nát màng nhĩ khi lao mình về nhà.
Ảo giác mờ nhạt, tôi còn lại chút ý thức mơ hồ.
Mà hình như tôi chưa nói với với bạn tôi tên gì nhỉ? Tôi là Kyfst Aft. Mọi người trong làng Io đều có họ Aft cả, bạn đừng thắc mắc làm gì? Trong tôi có giống như đang quan tâm không?
Tôi có vẻ ngoài khá ổn hơn so với bạn bè, tôi khoát một mãnh vải bên ngoài trông rất ngầu –là tôi nghĩ thế, dù đám bạn cười tôi trông ngu học thấy mồ- mặc kệ.
Tôi lớn lên ở làng Io, bà mẹ tôi mất tích trong một lần khai thác Io ở gần Đền năm tôi 12 tuổi. Từ đó tôi sống một mình trong một căn nhà nhỏ nằm cao nhất ở Io.
Ở đây chúng tôi xây nhà trên cây, nhưng dù tộc Aft tôi rất phát triển công nghệ, chúng tôi vẫn không can thiệp quá nhiều vào tự nhiên. Chúng tôi tạo những cái bậc thang xoắn bằng rễ, nhánh cây được uốn từ nhỏ. Tạo vô số những cây cầu bắc ngang, những công trình tự động như máng nước nhân tạo – để đưa nước lên cao, kéo một vòng đi khắp làng Io - chúng vận hành bằng những cối xoay gió đặt rải rái đây đó khắp Làng. Những nơi tụ tập lễ hội được thiếp kế rộng, có cổng hoa, đài nước., ghế ngồi.
Khi làm nhà, họ ghép cành cây tạo ra những ban công. Nhà đôi khi khoét sâu vào thân cây, có khi nằm lơ lửng giữa không trung. Thú vị nhất là những Aft ngày xưa đã thuần hóa vố số loài chim, biến chúng trở thành người vẩn chuyển những món đồ nhỏ, thư từ , báo giấy. Không ngạc nhiên nếu đôi khi trên trời rơi xuống đầu một thứ gì đó hay ho, đại loại vậy.
Các kỹ sư Aft cầu kì thiết kế dày đặt những thang máy đi qua các tầng. Làng Io tôi có 4 tầng.
Tầng Rễ dành cho những nhà khoa học với những trạm nghiêm cứu trong lòng đất, rễ cây được khoét thành những đường hầm phát sáng liên tục dẫn đến các khu khác nhau.
Tầng Gốc dành cho công việc của những công nhân, họ tổng hợp Io thành từng viên. Tầng này còn phát triển nghề gia kim, tức là phát triển thêm các thiết bị hay ho gắn trên người (tôi thấy tởm kinh khủng trong khi bạn bè lại ưa thích chúng như món trang sức), phương tiện đi lại, vận chuyển.v.v… Đây còn là nhà Kho Io và một nơi ưa thích để bọn nhà nghèo như tôi trộm Io. Thật ra ban đầu Io được phát miển phí, nhưng để xây dựng nền kinh tế giúp dân Aft tôi phát triển, Ông Già đã buộc mọi người phải lao động để tạo ra của cải đổi lấy Io.
Tầng Gỗ, nơi những đứa trẻ như tôi đến hàng ngày để học về những công nghệ của tộc mình, học đủ thứ tá lả về thế giới. Và cuối cùng để lựa chọn có trở thành một nhà Khóa học hay không? Tầng Gỗ xây dựng như một tập hợp dày đặt các phòng học, thư viện, phòng thí nghiệm, thực hành, tập sử dụng những dụng cụ đặt biệt, giống như Autom chẳng hạn, một lại phương tiện đi lại bằng cách phun khí phản lực hoặc kết hợp bắn dây chỉnh hướng.
Tầng Lá, lớn nhất so với các tầng khác, nơi dân cư tập trung và sinh hoạt. Nhà tôi ở một ngọn cây cao nhất tầng Lá. Tôi có thói quen lao mình thẳng xuống phía dưới trước khi làm vài trò hay ho với con Autom thân yêu.
Nói về Io – một loại năng lượng giúp dân Aft tôi tồn tại, nó không chỉ làm vẻ bề ngoài của chúng tôi trơ sắt. Nó còn gây một chứng bệnh là Rã Đông. Trước đây khi mất Hạt, dân Aft có thể chết đi nhẹ nhàng sau khoảng 20-30 năm tuổi thọ trung bình. Nhưng khi sử dụng Io để duy trì sự sống, và khả năng sáng tạo, điều đó gây cho cơ thể chúng tôi sự phụ thuộc vào Io. Sau khoảng 1-2 ngày không tiếp tục dùng Io, cơ thể chúng tôi giống như bị rã ra từng phần, ban đầu là Rĩ Sét, sau đó là Xuất Huyết Trong và cuối cùng là chết.
Tôi đang trong trang thái mơ hồ quằn quại vật lộn với cơn đau. Sau cơn ảo giác, tôi giật mình nhớ ra Hồ nước lúc nảy đã trở nên lạnh cóng khi tôi rơi xuống, có phải đây là Đền? Tôi nhìn quanh, thứ cỏ non này, chắc chắn là loài cỏ mà Ông Già nhắc đến. Tôi cố mở mắt tìm những bông hoa màu xanh mà ổng bảo là kết tinh từ sức sống của Hạt, biết đâu nó có thể cứu được tôi lúc này.
“Chết tiệc, mày ở đâu?”
Tôi dần tuyệt vọng thì nhận ra những cây cỏ non gần tôi trở nên trơ cứng như bị đóng băng. Không do dự tôi vơ lấy bỏ vào miệng, vị ngọt kì lạ xen kẽ chút đắng làm tôi khó chịu trong miệng. Cố nuốt đống cỏ non trước khi nôn ra, tôi nằm vật ra đất trước khi mất chút ý thức cuối cùng. Cầu trời cho tôi còn sống!
Tôi lao nhanh, lướt qua những rễ cây cổ thụ chắn ngang đường, mà thật ở đây làm thế vẹo nào lại có đường được nhỉ? Ở khu rừng già này, mọi thứ đều thay đổi từng ngày, thực vật lớn nhanh kinh khủng. Dù những con Sungam tàn phá mọi thứ chúng đi qua nhưng vẫn không thể nào cưởng lại sự mãnh liệt của sức sống kì diệu ở Recralf, thực vật gần như lớn từng giờ. Và tất nhiên không thể nào lại có một cái lối đi quang đãng như vậy tồn tại. Tôi lớn lên ở đây từ thuở nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy cây cối lại rẽ ngang cho những tia nắng yếu ớt từ tầng lá cao vót rọi xuống. Những thứ dây leo quấn theo những thân cổ thụ gần đấy không dám bò ra, duy chỉ có rễ cây và một loài thực vật nhỏ xíu như cỏ non mọc xen kẽ trên mảng rêu xanh. Những rễ cây trơn ẩm ướt đôi khi bao lấy một mãnh vở lớn của một thứ cơ hồ như là tường gạch. Lối đi hẹp dần, nắng chợt bị che kín bởi những lớp lá thực vật trên cao, xung quanh trở nên âm u, trên cao những thứ dây leo lòng thòng treo ngược mình. Tôi dừng lại, vừa kịp nhận ra mình đang bước đi trên một nền gạnh cũ rong rêu, đôi chổ bị rễ cây đâm ngang nứt nẽ. Loài thực vật cỏ non mọc theo viền lót gạnh thành những ô vuông trông rất thú vị. Tôi bắt đầu đi bộ theo hướng ít rễ nhất, trèo qua một thân cây đổ ngang, lối đi gần như bị cây cối chắn lại, rễ cây trông như không muốn đâm xuống đất nữa mà cứ đâm rộng ra tứ phía, ôm lấy những thân cây lớn bất thường khác. Những cây cổ thụ có tầng lá dày và kín.
Cảm thấy mình như đang đi trong đêm. Tôi trèo lên những rễ cây lớn, vài lần xuýt lọt vào những cái hố tạo ra bởi khe hở giữa một rừng rễ cây. Đến khi nhận ra xung quanh hoàn toàn bị bịt kín, tôi vừa kịp cảm giác được mình cũng đã bị lạc đường. Chết thật! Tôi theo thói quen níu lấy dây leo, trèo lên cao để xem mình đang ở đâu, đó là một bài học sau vô số lần đi lạc trong rừng từ cái thuở tôi còn mặc bím. Đùa đấy, tôi không phải loài người, nhưng bây giờ không phải lúc nói về chuyện đó. Tôi nắm lấy nhánh cây trên đầu. lượn thân mình vòng lên phía trên, mắt chú ý về phía ánh sáng le lói duy nhất trên đầu, chợt khựng lại. Tôi cảm giác mình nghe thấy tiếng nước chảy, âm thanh lóc róc như trong những cái máng nước nhân tạo. Trong phần rừng bị cấm vào như thế này, không thể nào âm thanh đấy lại là của một công trình nhân tạo được. Tôi thường nghe Ông Già Tehporp hay kể về những thác nước cổ xưa. Quá ngạc nhiên, lần đầu tiên sống trong khu rừng này tôi nghe được âm thanh nước chảy ở nơi mà mọi chỗ đều bị thực vật lớn đâm rễ vươn mình, tôi chỉ nghe những câu chuyện xa xưa về dòng sông, thác nước, về những ngôi đền trong rừng sâu. Tôi bắt đầu mò mẫm về phía âm thanh lóc róc ấy. Mà khoan, hình như tôi vừa nói về cái gì bị cấm ấy nhỉ?
Rẽ đám lá cây, tôi cố trườn người theo một nhánh cây lớn, cảm giác âm thanh nước chảy gần hơn, đến khi nhận ra nó ngay phía dưới mình, tôi đưa tay rẽ lá lấy chút ánh sáng. Bổng nhánh cây rung nhẹ, sau đó tôi có 2s ở trên không trước khi lao mình xuống một cái …cái gì ấy nhỉ? Một cái “hố” rất lớn chứa đầy nước. Tôi cuốn cuồn đạp chân trong vô vọng để cố ngáp lấy oxy thì nhận ra nước chỉ đến tầm ngực, bình tĩnh lại, thấy mình ướt nhem từ đầu dến chân. Tôi lặp tức men theo lối gần nhất đến bờ, chân mò mẩm bằng cảm giác da thịt bước trên lớp đá sỏi. Nước khá trong một cách kì lạ, mặt hồ phản chiếu một ánh sáng kì lạ làm tôi không thể nào nhìn qua mặt nước xuống dưới chân. Hụt chân vào một khoảng trống phía trước, tôi một lần nữa ngập mặt dưới thứ nước ngọt kì diệu, tôi giật mình nhận ra mình có thể nhìn dưới nước khá tốt, hay có phải vì thứ chất lỏng kì lạ này? Tôi gạt suy nghĩ để quan sát xung quanh trước khi cơn đói khí cào lấy lòng ngực. Mọi thứ lung linh kì lạ, những gợn ánh sáng lay động nhẹ nhàng, cảm nhận thân mình bềnh bồng như không, dần trôi đi theo quán tính. Hướng tôi đang đi trong có vẻ tối bất thường, tôi lùi lại, đạp chân vào một tảng đá to để lao mình nhanh lên khỏi mặt nước. Miệng thở liên hồi, tôi đưa mắt về phía ngược lại, một cái gì đấy hay ho, trông như cột nước từ đâu phía trên một bờ tường rêu cũ kĩ chảy xuống. Nhìn xung quanh hố theo miêu tả của Ông Già, tôi nghĩ mình đang ở trong một hồ nước, và cái cột nước tôi đang nói kia đích thị là một “thác nước” cổ xưa rồi. Cha mẹ ơi, tôi cảm giác hình trừng mắt ngáo miệng nhìn vẽ đẹp tự nhiên trước mặt. Chợt mọt thứ tắt đi trong suy nghĩ. Ông Già ba xạo, thế quái nào ổng lại chém gió bọn nhóc mình về sự lớn lao, hùng vĩ, lấp lánh và kì lạ của một cái thác nước cổ xưa. Cơ mà thác nước nếu trông như thế này thì cũng đã ảo diệu ngoài sức tưởng tượng rồi.
- Tuyệt vời! tôi chợt bật thành tiếng.
Tôi không có thời gian để ý xung quanh nữa vì nhận ra nước trở nên rất lạnh. Tôi rướn người về phía thác nước, chịu sức nặng của hàng tá nước trên trời đổ xuống, cố đẩy mình vào phía trong thác nước tôi nhận ra có một hình vẽ kì lạ trên tường. Hình vẽ về một ngôi đền lớn, bị đội quân loài người đốt phá, trong khi những sinh vật khác chạy toán loạn, chỉ có một chiến binh Aftkys một mình đứng trên đỉnh đền thờ, tay giơ một thanh kiếm phát sáng. Hơi thở tôi trở nên khó nhọc, những hơi khói bắt đầu phà ra khỏi miệng theo nhịp thở. Tôi đưa tay nắm lấy một rễ cây đâm xuyên qua tường, kéo mạnh, bắt đầu trườn theo mép tường ra khỏi thác nước. Thả tay, tôi ngã người xuống nền gạnh cũ lót có phần lộn xộn xung quanh hồ, nằm trên lớp rêu non, tôi bắt đầu cười.
- Haha, thú vị thật, ban đầu thì đuổi theo một con Ikir, còn bây giờ thì nằm đây!
Nằm để mặc cho ánh nắng rọi thẳng vào người, tôi lim dim một lúc. Chợt mở mắt ra, tôi tự hỏi mình đã rời Io bao lâu rồi. Trong người tôi bắt đầu có cảm giác rùng mình, các thớ thịt như muốn rời ra, đầu nhức kinh khủng. Tay tôi run run tìm trong túi xem còn viên Io nào không, tay quờ quạng rỗng không, hình như chúng rơi hết xuống hồ rồi. Tôi cảm thấy bắt đầu ân hận vì không nghe lời Ông Già, gia kim thêm trên người một hộp trang bị. Trước đây tôi cảm thấy như thế trông dị hợp, nhưng hiện tại cảm giác thớ kim loại trên người bắt đầy nhờn ra khỏi cơ, dường như tôi trở nên trẻ con quá đỗi. Cố mở mắt nhìn xung quanh, không một viên Io nào, tôi khựng lại vì một cơn đau dồn lên mãnh liệt ở lồng ngực. Trạng thái rĩ sét bắt đầu nhanh hơn bình thường, tôi chẳng còn hơi đâu nằm ăn vạ, cảm giác cái chết đến gần bắt tôi phải làm gì đó ngay lặp tức. Tôi bắt đầu lê mình về phía rễ cây gần nhất, tôi nghe nói Io làm từ một loại rẽ cây nào đó, chết tiệc, tôi chưa bao giờ tập trung trong những buổi học ở Tầng Gỗ. Thôi mặc, rễ riếc nào chả giống như nhau, tôi không nghĩ nhiều, bắt đầu cố gặm lấy những thớ võ dày chát đắng, hi vọng kéo dài được thời gian để nghĩ cách. Máu rĩ ra từ bè ngực trái, dấu hiệu của chứng xuất huyết trong, tôi trở người xé cái khăn choàng quấn quanh vết rĩ. Đầu tôi hơi choáng, những kí ức hiện về trong ảo giác, tôi dựa mình vào tường chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi.
“Ông Già chết tiệc, mình còn chưa cho ổng thấy, ông luôn bảo rằng mình sẽ chết như một tên Aft bình thường. Mình chắc chắn sẽ là một chiến binh Aftkys mạnh mẽ, mình đã cược với ổng điều đó. Vậy mà…”
Tôi nhăn mặt đi vì một cơn đau nữa phía sau gáy. Ảo giác trở nên rõ hơn, tôi cảm giác mình ngồi trước một đống lữa nhỏ, bạn bè xung quanh im lặng. Ông Già ngồi đó, trên một cái ghế gỗ cũ kêu cút kít. Ông kể một câu chuyện cách đây 513 năm với một chất giọng u ám, bí ẩn.
“Cỏ non quanh Đền mọc xanh thành từng vạt lớn, hoa cây cỏ có màu xanh rất nhỏ, đó là kết tinh từ Hạt. Hạt nằm sâu dười đáy rừng già, ngay phía dưới đền. Hằng năm, những chiến binh Aftkys mạnh mẽ nhất sẽ cùng nhau làm lễ tiếp nước cho hạt trong ngôi đền. Đó là lễ Tưới Hạt. Nước xung quanh Hạt đều sẽ trở nên lạnh cóng và đóng băng nếu có Io tan trong đó. Vì vậy tộc Aft cực kì căm ghét Io. Hạt không tương thích với Io, năng lượng Io truyền cho vật chủ nó sẽ tàn phá dần cơ thể và kim loại hóa từng thớ thịt bên ngoài. Trong khi Hạt trao cho khu rừng Recraft năng lượng vĩnh hằng trong sạch, trao cho tộc Aft sức mạnh của thần rừng, vẽ ngoài xinh đẹp và tất cả con dân của khu rừng sức sống kì diệu. Hạt nằm sâu dưới lớp đất, chờ đợi một đến một Thời Điểm sẽ đâm chồi, lớn thành một Thần Thụ khổng lồ, vươn tới nơi cao nhất của bầu trời, đem lại sự bất tử cho tộc Aft.
Nhưng một ngày nọ, vào 300 năm trước đây. Tộc Người ganh tỵ với vẽ đẹp và sức mạnh của tộc Aft. Một giống loài hiếu chiến, họ đã tấn công và tàn phá ngôi đền. Họ dìm Recraft trong chiến tranh, đóng băng Hạt và làm suy yếu tộc Aft bằng Io. Giết chết những chiến binh mạnh mẽ nhất của Recraft. Những người dân cuối cùng của tộc Aft đã rút chạy khỏi cuộc càng quét của tộc Người, lẩn trốn sâu trong rừng, chờ đợi đoàn quân Người đi khỏi.
Sau 100 năm mất đi Hạt, Aft trở nên rất yếu và đã phải sử dụng Io để tiếp tục tồn tại chờ ngày khôi phục Hạt. Io làm Aft trở nên kim loại hóa vẽ bề ngoài, họ xấu xí và kinh tởm. Nhưng bù lại, Io cho họ khả năng sáng tạo không giới hạn. Dù rất thù ghét Io, tộc Aft chấp nhận thu hẹp phạm vi sinh sống xa khỏi Đền, xây dựng nhà cửa trên những thân cây cổ thụ, bắt đầu thu gom Io cho kế hoạch Thanh Tẩy đất đai quanh Đền. Khu rừng nhiểm Io trở nên phát triển nhanh khủng khiếp, cây cối chèn ép nhau vươn lên tầng thực vật trên cùng.
10 năm sau đó xảy ra cuộc chiến giữa phe Người và phe Motanhp, đứng đầu là tộc Edliv với kẻ tự xưng- chúa quỷ Eromrever.
Dưới sự uy hiếp của quân đội phe Mota, tộc Aft lúc này đã phải sử dụng sức mạnh sáng tạo của mình, tạo ra vũ khí giúp phe Người chống lại chúa Quỷ. Dù muốn hay không, tộc Aft chỉ có một con đường là tạm quên đi quá khứ hận thù, liên minh với tộc Người để nhận lấy sự che chở của họ, bảo vệ Recraft trước sự hủy diệt của Erom và phe Mota. “
Câu chuyện kết thúc một hồi lâu trước khi những tiếng lào xạo nói khẻ của bọn trẻ con bắt đầu nhộn lên. Ông Già nói tiếp;
“ Như các con biết, hiện tại tộc Aft ta phải liên minh với loài Người, nhưng không lâu nữa, khi những phát minh bí mật của Aft sau trăm năm nghiên cứu sẽ một lần nữa tái sinh Hạt. Loài Aft sẽ tự bảo về được mình và trả mối thù với tộc Người.”
Ông Già nhìn về phía cột nước phát sang ngoài cửa sổ bảo.
“Khuy rồi, ta vừa kể câu chuyện của Recraft với các con như lời hứa rồi đấy, bây giờ các con về nhà đi”
Nói rồi ổng đứng dậy, tay xoa xoa cái lưng vừa kêu mấy tiếng kim loại va chạm. Rên một âm thanh rõ đau.
“Kyfst! Sao con còn ngồi đó?”
“…! Ông Già, tôi nhất định sẽ trở thành một chiến binh Aftkys mạnh mẽ nhất”
Ổng cười, xoa đầu tôi nhẹ rồi xách nách tôi lên, đặt tôi ngoài cửa sau đó đóng cửa một cái “Rầm”. Chẳng hiểu ổng đang nghĩ cái vẹo gì trong đầu nữa. Tôi leo lên chiếc Autom cũ của mình, quay đầu lướt không khí về hướng cột nước phát sáng. Ngẫm nghĩ, “chà, 12 Bọt rồi à, ổng nói chơi chơi vậy mà cũng trể thật rồi nhỉ. Một sợi dây bắn về hướng ngọn cây vươn ra trước thân cổ thụ cao vọt. Tôi nghe gió xé nát màng nhĩ khi lao mình về nhà.
Ảo giác mờ nhạt, tôi còn lại chút ý thức mơ hồ.
Mà hình như tôi chưa nói với với bạn tôi tên gì nhỉ? Tôi là Kyfst Aft. Mọi người trong làng Io đều có họ Aft cả, bạn đừng thắc mắc làm gì? Trong tôi có giống như đang quan tâm không?
Tôi có vẻ ngoài khá ổn hơn so với bạn bè, tôi khoát một mãnh vải bên ngoài trông rất ngầu –là tôi nghĩ thế, dù đám bạn cười tôi trông ngu học thấy mồ- mặc kệ.
Tôi lớn lên ở làng Io, bà mẹ tôi mất tích trong một lần khai thác Io ở gần Đền năm tôi 12 tuổi. Từ đó tôi sống một mình trong một căn nhà nhỏ nằm cao nhất ở Io.
Ở đây chúng tôi xây nhà trên cây, nhưng dù tộc Aft tôi rất phát triển công nghệ, chúng tôi vẫn không can thiệp quá nhiều vào tự nhiên. Chúng tôi tạo những cái bậc thang xoắn bằng rễ, nhánh cây được uốn từ nhỏ. Tạo vô số những cây cầu bắc ngang, những công trình tự động như máng nước nhân tạo – để đưa nước lên cao, kéo một vòng đi khắp làng Io - chúng vận hành bằng những cối xoay gió đặt rải rái đây đó khắp Làng. Những nơi tụ tập lễ hội được thiếp kế rộng, có cổng hoa, đài nước., ghế ngồi.
Khi làm nhà, họ ghép cành cây tạo ra những ban công. Nhà đôi khi khoét sâu vào thân cây, có khi nằm lơ lửng giữa không trung. Thú vị nhất là những Aft ngày xưa đã thuần hóa vố số loài chim, biến chúng trở thành người vẩn chuyển những món đồ nhỏ, thư từ , báo giấy. Không ngạc nhiên nếu đôi khi trên trời rơi xuống đầu một thứ gì đó hay ho, đại loại vậy.
Các kỹ sư Aft cầu kì thiết kế dày đặt những thang máy đi qua các tầng. Làng Io tôi có 4 tầng.
Tầng Rễ dành cho những nhà khoa học với những trạm nghiêm cứu trong lòng đất, rễ cây được khoét thành những đường hầm phát sáng liên tục dẫn đến các khu khác nhau.
Tầng Gốc dành cho công việc của những công nhân, họ tổng hợp Io thành từng viên. Tầng này còn phát triển nghề gia kim, tức là phát triển thêm các thiết bị hay ho gắn trên người (tôi thấy tởm kinh khủng trong khi bạn bè lại ưa thích chúng như món trang sức), phương tiện đi lại, vận chuyển.v.v… Đây còn là nhà Kho Io và một nơi ưa thích để bọn nhà nghèo như tôi trộm Io. Thật ra ban đầu Io được phát miển phí, nhưng để xây dựng nền kinh tế giúp dân Aft tôi phát triển, Ông Già đã buộc mọi người phải lao động để tạo ra của cải đổi lấy Io.
Tầng Gỗ, nơi những đứa trẻ như tôi đến hàng ngày để học về những công nghệ của tộc mình, học đủ thứ tá lả về thế giới. Và cuối cùng để lựa chọn có trở thành một nhà Khóa học hay không? Tầng Gỗ xây dựng như một tập hợp dày đặt các phòng học, thư viện, phòng thí nghiệm, thực hành, tập sử dụng những dụng cụ đặt biệt, giống như Autom chẳng hạn, một lại phương tiện đi lại bằng cách phun khí phản lực hoặc kết hợp bắn dây chỉnh hướng.
Tầng Lá, lớn nhất so với các tầng khác, nơi dân cư tập trung và sinh hoạt. Nhà tôi ở một ngọn cây cao nhất tầng Lá. Tôi có thói quen lao mình thẳng xuống phía dưới trước khi làm vài trò hay ho với con Autom thân yêu.
Nói về Io – một loại năng lượng giúp dân Aft tôi tồn tại, nó không chỉ làm vẻ bề ngoài của chúng tôi trơ sắt. Nó còn gây một chứng bệnh là Rã Đông. Trước đây khi mất Hạt, dân Aft có thể chết đi nhẹ nhàng sau khoảng 20-30 năm tuổi thọ trung bình. Nhưng khi sử dụng Io để duy trì sự sống, và khả năng sáng tạo, điều đó gây cho cơ thể chúng tôi sự phụ thuộc vào Io. Sau khoảng 1-2 ngày không tiếp tục dùng Io, cơ thể chúng tôi giống như bị rã ra từng phần, ban đầu là Rĩ Sét, sau đó là Xuất Huyết Trong và cuối cùng là chết.
Tôi đang trong trang thái mơ hồ quằn quại vật lộn với cơn đau. Sau cơn ảo giác, tôi giật mình nhớ ra Hồ nước lúc nảy đã trở nên lạnh cóng khi tôi rơi xuống, có phải đây là Đền? Tôi nhìn quanh, thứ cỏ non này, chắc chắn là loài cỏ mà Ông Già nhắc đến. Tôi cố mở mắt tìm những bông hoa màu xanh mà ổng bảo là kết tinh từ sức sống của Hạt, biết đâu nó có thể cứu được tôi lúc này.
“Chết tiệc, mày ở đâu?”
Tôi dần tuyệt vọng thì nhận ra những cây cỏ non gần tôi trở nên trơ cứng như bị đóng băng. Không do dự tôi vơ lấy bỏ vào miệng, vị ngọt kì lạ xen kẽ chút đắng làm tôi khó chịu trong miệng. Cố nuốt đống cỏ non trước khi nôn ra, tôi nằm vật ra đất trước khi mất chút ý thức cuối cùng. Cầu trời cho tôi còn sống!