Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 73
Fuu nghe có tiếng khóc, anh liền cúi xuống, đúng vậy, Nigi đang nức nở, hai hàng nước mắt tuôn ra không ngừng thấm vào áo anh. “Tại sao chứ... anh có biết rằng... tôi mong chờ cái ngày hẹn đó lắm không...” Fuu không nói gì, im lặng để cho Nigi tiếp tục nói, vì trong những lúc say, con người mới bộc lộ ra được những điều sự thật giấu kín trong lòng bấy lâu. “ Thế mà lúc tôi đến...thì lại thấy...hai người...anh và Gin đang...” Tim cô như bị đốt cháy lên, lòng ngực nóng quá, nhức nhói quá khi hình ảnh dưới cơn mưa đêm đó lại hiện lên. “Em có tới?” Fuu ngạc nhiên khi nghe Nigi nói thế. “Sao không chứ... Tôi tới trễ, vốn dĩ... tôi bị người ta bắt cóc... mang đi xa...” Fuu nghe mà giật thót cả mình, anh hoàn toàn không biết rằng có chuyện tồi tệ như thế lại xảy ra với cô gái đáng yêu của anh. “Vậy, em có sao không? Sao không gọi cho anh?” Nigi lắc lắc đầu “Hắn...hắn tính giở trò đồi bại với tôi... Nhưng...Không sao... tôi... may mắn thoát được... mà, tôi có gọi cho anh...nhưng máy cứ bận mãi... rồi tên kia liền quăng điện thoại tôi vào nước...” Lúc này, Fuu mới nhớ lại, có lẽ, lúc đó anh cũng gọi cho cô, do hai bên cùng gọi cho nhau cùng lúc, nên hóa ra chẳng bên nào nghe được. Sao anh thấy tim mình như co thắt lại, bị bóp chặt đến ngạt thở, cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật tội lỗi, vì không ở bên người anh yêu lúc nguy hiểm.
Chợt, Nigi giương đôi mắt ướt đẫm của mình lên nhìn thẳng vào Fuu “Anh có biết tại sao tôi thoát được không?” Fuu lắc đầu thì Nigi phì cười “Hà hà, là vì, tôi quá giỏi chứ sao...”, hình như, cô say quá rồi “Và cũng vì...cơ thể này, tôi lỡ nguyện trao anh rồi... nên tôi không muốn, bất kì ai...chạm vào... Anh biết là vì sao không hử? Biết không? Hà hà, tất nhiên là vì, tôi... lỡ... yêu anh mất rồi” Vừa nói, cô vừa gục gà vào lòng ngực ấm áp của anh. Nước mắt Fuu tự động rơi xuống. Hóa ra từ hôm đó tới giờ, anh đã hiểu lầm cô rồi sao, hóa ra, mọi lỗi lầm là do anh, chứ đâu phải do cô. Fuu siết chặt cô gái của bé bỏng của mình hơn. Nigi vẫn không ngừng nức nở “Tôi cố chạy đến... chỗ hẹn... người ướt sũng... nào ngờ... tôi lại thấy...” “ANH XIN LỖI!” Fuu ngăn Nigi lại để cô khỏi phải nhắc đến điều đau lòng ấy. Ráng nuốt nước mắt ngược lại vào trong tim, anh vuốt ve mái tóc cô, dỗ dành. “Anh đáng ghét... Anh là đồ đáng ghét... tôi ghét anh...” “Anh yêu em!” “Anh nói dối! Anh đi ra đi!” Cô liên tục đấm mạnh vào ngực anh, dù thế, Fuu quyết vẫn không rời đi, anh vẫn khư khư ôm Nigi trong lòng. “Anh yêu em, đó là sự thật!” Tuy biết là không nên tin vào lời anh thêm lần nào nữa, nhưng, sao Nigi vẫn muốn được nghe những lời đó, vẫn cảm thấy giọng nói trầm ấm mà chưa chan đầy sự chắc chắn. “Tôi không tin...” Nigi chợt ngừng lại khi phát hiện ra tay của Fuu đang nâng niu lấy bầu ngực mình. “Dừng lại...Ah...” Không ngừng ở đó, Fuu liếm và hôn nhẹ vào vùng cổ cô, nơi khiến cô kích thích phải nhướng cả người lên. Anh hôn môi cô với kiểu hôn Pháp thật ướt át và lãng mạn, rồi lướt xuống hai chiếc xương quai xanh quyến rũ của cô.