Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-6
Chương 5: Hụt hẫng.
Lúc Kiều Niên bước vào phòng tập múa thì cô giáo Châu vẫn chưa tới, cả nam lẫn nữ trong phòng đều tranh thủ tập mấy động tác khởi động rời rạc trước. Kiều Niên chào hỏi với mấy người bạn mà cậu quen rồi đi thẳng vào phòng nghỉ. Một bên nhét áo khoác vào tủ để đổ, một bên rút điện thoại ra xem tin nhắn… thế mà vẫn chưa có tin nhắn mới nào.
Kiều Niên thấy vậy nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục soạn mấy câu rồi gửi đi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cậu lè lưỡi, khóe miệng hơi nhếch lên vô cùng đắc ý, “Cho cậu buồn nôn chết đi, Nguyên Thỉnh Trình.”
“Chào buổi sáng, Kiều Niên.”
Vốn dĩ Kiều Niên đang lơ đễnh, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lan Lộ đứng bên cạnh mỉm cười với cậu, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều tạo nên một nụ cười ngọt ngào.
Lâu lắm rồi không gặp nhau, Kiều Niên vừa nhìn thấy liền giật mình. Điện thoại di động vốn đang nằm gọn trong tay cậu đột nhiên như bị mê hoặc rơi xuống, nhảy vài cái dưới đất rồi hạ cánh đúng bên cạnh hai chân của Lan Lộ.
Giao diện cuộc trò chuyện vẫn đang mở, độ sáng màn hình quá chói mắt, hai người cùng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại liền bị đập đầu vào nhau.
Lan Lộ nhặt được điện thoại lên trước, không nói câu nào đưa điện thoại trả cho Kiều Niên.
“Cảm ơn.” Kiều Niên bình tĩnh mỉm cười, ấn nút nguồn một cái làm cho màn hình điện thoại tắt phụt đi.
“Không có gì.”
Sau khi Lan Lộ rời đi, Kiều Niên không khỏi hít thật sâu mấy lần, ngượng ngùng mặt đỏ tai cũng hồng hẳn lên.
Cậu không biết Lan Lộ đã nhìn thấy tin nhắn của cậu gửi cho Nguyễn Thỉnh Trình hay không, giây phút đó cậu có cảm giác như mình đang khỏa thân chạy trước ánh mắt của tất cả mọi người vậy.
Sau khi khóa huấn luyện cơ bản kéo dài hai giờ đồng hồ kết thúc, Kiều Niên mắt nhắm mắt mở như người vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Kiều Niên lê tấm thân mồ hôi nhễ nhại ngồi dựa vào tường, vừa mệt vừa đói, hai chân run rẩy không cách nào kiểm soát được, vừa mới kết thúc buổi tập xong nên cơn đau không tập trung vào bất cứ một bộ phận nào mà lan ra toàn thân như khí độc.
Phòng tập múa đầy sương mù, mồ hôi của từng ấy con người bốc hơi làm cho mảnh gương trong phòng mờ đi.
“Kiều Niên, đừng ngồi dưới bộ tỏa nhiệt như vậy, dễ cảm lạnh lắm đó.” Có người tốt bụng nhắc nhở.
“Được rồi, không sao đâu, thân thể tôi khỏe mạnh, chút ít này tôi vẫn chống đỡ được.”
“Thế cậu chống đỡ đi.”
Kiều Niên lau mồ hôi trên trán, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời giữa trưa có một khuôn mặt ốm yếu vàng vọt, gió gào thét như tiếng người ho khan, một lúc sau, trên mặt cửa sổ làm bằng kính thủy tinh xuất hiện những hạt nước lốm đốm nhỏ xíu, hóa ra là trời đang mưa.
Một khi đã gửi gắm tâm trạng của mình vào trong cảnh vật thì sự khó chịu không biết vì sao lại trào dâng trong lòng cậu. Cậu ngồi trong một góc, bắt đầu lặng lẽ cắn ngón tay.
Sau khi tan học, Kiều Niên mặc một bộ đồ bông dài như con tằm đi ra ngoài, đứng trên bậc thềm, vươn lòng bàn tay ra ngoài trời để xem mưa to như nào.
Ô kề ô, người bám người, hoa cỏ cây cối bị mưa tạt tách hẳn nhau ra, nhưng đưa mắt nhìn mọi người thì lại thấy ai ai cũng thân mật không thể chia lìa.
Lan Lộ che ô, đứng sau vỗ vai Kiều Niên mấy cái, “Cậu vẫn chưa đi sao? Mình cho cậu mượn ô này.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Kiều Niên vuốt mấy giọt nước mưa đọng trên tay áo, thẳng thừng từ chối với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt. Cậu đội mũ áo lên rồi nhấc chân bước xuống thềm, đạp lên vũng nước mưa rồi rời đi.
Lan Lộ cảm thấy Kiều Niên đang muốn một dao cắt đứt quan hệ của hai người, dứt khoát sạch sẽ cắt đứt mối quan hệ này, cậu đang cố tình tránh né cô ấy. Sau khi cô ấy và Kiều Niên chia tay nhau, cậu lại trở về với vẻ ngoài cao ngạo và lạnh lùng giống như lần đầu tiên Lan Lộ nhìn thấy cậu, vẻ xấu hổ, ngại ngùng của chàng trai đang yêu giờ đã bị xóa sạch.
Suy đi nghĩ lại mới thấy những ký ức thanh xuân còn sót lại đó có thể đông đặc thành một viên kẹo ngọt buồn, chất chứa bao tiếc nuối của tuổi trẻ. Người lớn tôi luyện trong sương gió thường nói: Oái oăm thay, tình cảm trai gái, chỉ có mỗi chuyện nắm tay thôi, cũng không đáng được nhắc đến!
Lan Lộ bật cười nói: “Cậu trốn tránh mình thế này là để đỡ bị nghi ngờ sao? Kiều Niên, bây giờ cậu có bạn gái rồi sao?”
Kiều Niên thật thà đáp: “Không có.”
“Kiều Niên, lúc đó cậu muốn chia tay với mình là vì cậu đã có người mình thích. Hóa ra các cậu vẫn chưa ở bên nhau à, mình cứ nghĩ rằng…”
Kiều Niên nghe vậy liền thẳng thắn giải thích: “Sau khi ở bên cậu, đột nhiên tôi lại có cảm giác động lòng với một người khác, khi đó trong lòng tôi cảm thấy rất hỗn loạn, cũng không muốn làm cậu lỡ dở, xin lỗi.”
“Cậu đã từng nói điều này rồi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, mình cũng buông xuống rồi.”
Lan Lộ thấy Kiều Niên vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì đột nhiên nở một nụ cười tinh quái, sau lại nghiêm mặt nói: “À… trước tiên phải nói rằng mình không có ý muốn mạo phạm nhưng lúc sáng mình vô tình nhìn thấy tin nhắn Wechat của cậu. Người mà cậu thích không phải là bạn nối khố từ khi còn nhỏ với cậu đấy chứ? Cậu ấy tên là… Nguyên Thỉnh Trình đúng không? Cái tên khá dễ nhận ra đó.”
“Không phải.” Kiều Niên chắc như đinh đóng cột nói: “Cậu ấy là bạn của tôi.”
Tất nhiên là Lan Lộ không tin, cô ấy nhún nhún vai nói: “Được thôi.”
Kiều Niên thấy vẫn không đủ liền yếu ớt bồi thêm một câu, “Với lại cậu ấy là con trai. Cậu nghĩ cái gì…”
“Mình biết, chỉ là nhìn cậu ấy rất đẹp trai thôi mà, trước đây hai cậu thường xuyên đi chơi với nhau, nhìn cũng khá xứng đôi đó.”
Khi Lan Lộ vẫn đang trong giai đoạn yêu đương với Kiều Niên, cô ấy nhớ rất rõ vào một mùa hè nọ, cô ấy hẹn các chị em đi xem “The Avengers” ở rạp chiếu phim. Chỗ ngồi của bọn họ đều nằm ở vị trí không được tốt, khá lệch so với màn hình chiếu phim, ghế ngồi ở ngay lối ra vào. Cô vừa ngồi xuống đã thấy vỏ sữa matcha bị nắng nóng trên đường hút hết, nổi lên một vũng bọt trắng xóa trong bọt nước màu xanh, quả thực là rất khó coi.
Cô ấy còn đang nhăn mặt than thở với các chị em thì đột nhiên có một cặp thanh niên cao lớn nói chuyện cười đùa đi tới, tình cờ ngồi xuống bên tay phải của cô. Lan Lộ lập tức câm như hến, sắc mặt đột nhiên trở nên đoan trang hơn, ưu nhã cầm cốc trà sữa lên, cắm ống hút vào rồi nhấm nháp.
Tổ tiên của nhà họ Lan đã nói rằng họ có tám nên và không nên: duy trì một hình tượng trang nhã trước cảnh đẹp ý vui như những anh chàng đẹp trai vừa mắt.
Đèn trên khán đài nửa sáng nửa tối, mấy cái đầu người đều hướng về cùng một nơi. Bọn trẻ hò hét phấn khích, đôi tình nhân xì xào bàn tán, còn cả chó độc thân đang rung chân ngồi lướt Tik Tok, Lan Lộ thấy hơi khó chịu… Phim chưa bắt đầu mà không khí đã tràn ngập tiếng ồn.
Chàng trai mặc áo ngắn tay ngồi ở ghế cách chỗ cô ấy khá gần mang theo một cảm giác vô cùng sảng khoái, thoải mái. Tranh thủ lúc hỗn loạn, Lan Lộ liền quay đầu lại thì thấy cậu đang chăm chú xem video dạy múa trên điện thoại.
Trong lòng cô đoán ra một cái tên, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của cậu thì thấy cổ chân có buộc một sợi dây thừng màu đỏ.Thế là cô ấy liền hạ quyết định.
Hình như Kiều Niên không chú ý đến cô ấy. Cậu tắt video đi, tiện tay lấy một nắm bỏng ngô cho vào miệng, một cậu nhóc khác lợi dụng nắm lấy cổ tay Kiều Niên kéo đến bên miệng rồi lén ăn mấy miếng bỏng ngô.
Kiều Niên thấy vậy thì vừa bực vừa buồn cười, đưa tay đập vào tay cậu con trai kia thật mạnh, “Nguyên Thỉnh Trình, muốn ăn bỏng ngô thì tự đi mua đi.”
“Tôi bị cậu đánh gãy xương rồi, bây giờ không thể cử động được, làm sao mà mua đây?” Một cánh tay của Nguyên Thỉnh Trình giả vờ cứng đờ lại.
“Ha, tôi mới dùng có 0.5 sức lực thôi.” Kiều Niên véo eo cậu con trai tên Nguyên Thỉnh Trình rồi nói.
“Chậc chậc.” Nguyên Thỉnh Trình dựa vào ghế tựa sau lưng, ngửa cổ nhìn về phía Kiều Niên, miệng ghé sát vào tai cậu, thân mật thổi một hơi, sau đó chơi xấu nói: “Cậu mau tìm thông tin liên lạc của mười cô gái xinh đẹp để đền bù cho tôi đi.”
“Cút.” Kiều Niên ép giọng xuống mức thấp nhất, khàn giọng mắng chửi, “Tên biến thái chết tiệt!”
“…”
Đôi lông mày của Nguyên Thỉnh Trình khẽ cong lên, nở nụ cười toe toét với hàm răng trắng đều tăm tắp, một nụ cười imlặng mà như phát ra âm thanh, Nguyên Thỉnh Trình ôm Kiều Niên vào lòng. Sau đó thản nhiên liếc nhìn một vòng, ánh mắt xuyên suốt bắt gặp tầm mắt của Lan Lộ đang dừng lại bên góc mặt của Kiều Niên.
Lan Lộ thấy vậy thì vội vàng quay đầu né đi, chỉ sợ bị lộ chút manh mối gì đó, vì thế nên sau đó hai người bọn họ nói gì với nhau, cô ấy cũng không nghe rõ.
Những hồi ức mà cô ấy có thể nhớ lại chỉ còn sót lại đến đúng lần cô ấy và Nguyễn Thỉnh Trình chạm mặt như vậy thôi.
Chút ý thù địch của Nguyên Thỉnh Trình không nhiều nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vô cùng rõ ràng, cũng khiến người ta rơi vào nghi ngờ không biết có nên nhìn hay không.
Ánh đèn sân khấu vừa vụt tắt, tất cả khán giả bên dưới đều chìm vào bóng tối im lặng, hai chàng trai bên cạnh cô ấy cũng an phận lạ thường.
Bất tri bất giác Kiều Niên đã đỡ lấy chiếc ô trên tay, hai người đi cùng nhau dưới cơn mưa tầm tã.
“Xin lỗi.” Kiều Niên nói xin lỗi, cậu cúi đầu thật thấp, tóc mái rủ xuống, chân giẫm lên vạch giữa những viên gạch đỏ trên mặt đất rồi bước về phía trước.
“Kiều Niên, trước đây, khi cậu và Nguyên Thỉnh Trình vừa gặp đã vô cùng ăn ý, sau đó, lúc ba người chúng ta đi cùng nhau, rõ ràng cậu đang cười với mình, đang ở bên cạnh mình nhưng mình lại luôn có cảm giác rất nhớ cậu, như thể chúng ta đã không gặp nhau rất lâu rồi vậy. Cậu nói xem như vậy có phải rất kỳ lạ không?”
Lan Lộ lờ mờ hiểu rằng mối quan hệ yêu đương của Kiều Niên với cô ấy chỉ là một sự ngụy tạo.
Cô ấy quay mặt hướng về phía Kiều Niên, mỉm cười nói: “Chỉ là có chút hụt hẫng thôi… bây giờ đi bên cạnh cậu cũng khó tránh khỏi sẽ nhớ đến chuyện đó, nhưng có điều tất cả đều đã qua rồi, mình chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để trong lòng.”
Sắc mặt của Kiều Niên nhất thời trở nên lạnh nhạt hơn, cậu mím môi, không biết nên nói gì.
Trong màn mưa rả rích từ trên trời rơi xuống, cậu nhìn thấy giọng nói của Lan Lộ rất nhẹ, rất nhẹ nhàng, nó tan vào đất ẩm, rồi cuối cùng liền biến mất.
Mưa dần nhỏ lại, hai người bọn họ chìm vào bầu không khí im lặng một hồi lâu, Kiều Niên thở dài một hơi rồi nói: “Lan Lộ, không giấu gì cậu…”
“Gì cơ?” Lan Lộ nghe thấy thì quay sang, mắt mở to nhìn Kiều Niên, hỏi.
“Thực ra tôi là một thằng cặn bã.” Kiều Niên tự chế giễu chính bản thân mình, sau đó không khỏi cảm thấy sảng khoái, lại để lộ ra một nụ cười gợi đòn, “Cậu thoải mái mắng chửi tôi đi.”
Nhất thời Lan Lộ ngạc nhiên không nói lên lời, cô ấy cứ tưởng rằng Kiều Niên sẽ nói ra điều gì đó để an ủi trái tim bị tổn thương vì tình yêu này của mình.
“Từ vóc dáng đến giọng nói đều đẹp đến mức cặn bã, đàn chị không thèm nói dối cậu.” Lan Lộ cố ý châm chọc nói.
“Này, thế thì chưa chắc đâu nhé, còn phải xem là người nào, yên tâm đi, chị Lan của chúng ta là người nhân hậu, nhất định sẽ không bao giờ gặp phải những thằng cặn bã nữa. ”
“Đúng nhỉ, mình không muốn trở thành công cụ cho người khác nữa đâu.”
Chỉ một câu đã nói toạc ra mọi chuyện.
Nghe vậy, trái tim Kiều Niên không khỏi nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Sau này nếu có ai giống tôi, mắt mù không nhìn thấy núi Thái Sơn, nếu thực sự có thì cứ nói với tôi, tôi giúp cậu đánh anh ta.”
Lan Lộ hài lòng gật đầu: “Mong rằng trên thiên đường sẽ không có Kiều Niên nữa.”
Bọn họ bước chậm rãi về phía cửa tàu điện ngầm, ở đây có không ít người đi vào, cũng không ít người đang đi ra. Kiều Niên đưa ô cho Lan Lộ rồi thấp giọng nói: “Được rồi, cậu ngồi tàu điện ngầm đi. Tôi đi trước đây, cảm ơn ô của cậu.” Sau đó hơi cúi đầu bước ra khỏi ô.
“Này, Kiều Niên.”
Kiều Niên vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng Lan Lộ đang gọi cậu.
“Sao thế?” Kiểu Niên quay đầu lại.
Lan Lộ vẫy tay, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Nhanh nhanh nhanh, mau lại đây.”
Kiều Niên nửa tin nửa ngờ quay lại đi đến đó.
Lan Lộ nghiêng cánh tay đang cầm ô về phía sau, ngẩng đầu nhìn Kiều Niên, cô ấy kiễng chân lên, ghé sát vào bên tai Kiều Niên rồi nói: “Trời ạ, tôi nhìn thấy Nguyên Thỉnh Trình rồi! Cậu ấy nhìn về phía đằng kia rồi!”
“A, ở đâu thế?” Một Kiều Niên vẫn luôn duy trì được sự bình tĩnh liền hoảng loạn ngay lập tức, kinh ngạc hệt như một con mèo bị điện giật, lớp lông mềm mại trên người dựng đứng lên thành những chiếc gai sắc nhọn, cậu vội vàng chui vào trong ô, ý muốn tự lừa dối mình, trong lòng thầm nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Mấy giây sau, chỉ thấy Lan Lộ che miệng cười tủm tỉm, nói: “Lừa cậu đó, Kiều Niên, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”
Chương 6: Gia đình
Lại qua một tuần nữa, Kiều Niên cố gắng hết sức không online wechat, trong nhóm lớp học lại cũng chỉ trả lời một câu “Đã nhận” hoặc icon hoa hồng.
Bởi vì mỗi lần mở wechat nhìn thấy khung hội thoại với Nguyên Thỉnh Trình vẫn im ru, cậu thấy trong lòng trống rỗng, chẳng trách lại khó chịu.
Cậu đoán tên Nguyên nào đó chắc mẩm là xem xong tin nhắn của cậu xong không thèm trả lời, dứt khoát lơ luôn.
Sắp đến hạn nộp luận văn báo cáo thực tiễn về kì nghỉ đông ở quê nhà, giáo sư Hoàng sốt ruột tag tất cả thành viên trong nhóm vào cộng thêm một cái emo cười mỉm nhìn nổi cả da gà.
Kiều Niên được nhắc nhở, cậu vừa nhìn đã phải bật máy tính lên gấp rút viết bản thảo.
Cậu vừa chém gió luận văn, vừa âm thầm rủa xả: Nguyên Thỉnh Trình là tên xấu xa cục súc, nhỏ đến lớn đều khó ở, trừ cái đẹp trai ra thì…
Cậu đem Nguyên Thỉnh Trình ra mắng một lượt từ đầu đến chân, bàn phím lách ca lách cách, trở thành vật trút giận.
Nhưng mà trời xanh có mắt, vừa xỉa xói Nguyên Thỉnh Trình xong, tự mình lại hắt hơi liên tù tì, cậu nhón tay bịt mũi viết xong đoạn cuối cùng rồi xuống nhà đun nước nóng uống.
Thím Trương vừa mới đến, tay trái xách một giỏ rau, tay phải dắt một cậu bé, thấy Kiều Niên quấn thảm lông, sắc mặt liền thay đổi, bà lo lắng hỏi: “Niên à, mặc ít vậy không lạnh sao con, đừng để bị cảm lạnh.”
“Thím Trương, thím mới làm tóc hả, còn nhuộm màu đỏ nữa, vừa tươi tắn vừa may mắn, trông đẹp hơn đó thím.” Kiều Niên mặt cợt nhả, lém lỉnh trêu chọc.
“Đồ dẻo miệng này, sắp qua năm mới rồi, làm đầu tóc mới cho phấn chấn.” Thím Trương cười càng tươi: “Thằng nhóc này, mặc quần áo dày chút đi.”
“Không lạnh không lạnh, dưới mông con nít có ba ngọn lửa.” Kiều Niên hắt xì một cái, đi qua xoa đầu cậu bé, lại cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Phải không nào, cục cưng Cừu Nhỏ? Thiên đường mở lối ta không đi, địa ngục không cửa ta cứ vào.”
Tiểu Dương nhăn cái mũi, giận dỗi nói: “Xí, em vậy đó sao hả ông chú già?”
Kiều Niên tức lên, một tay nhấc bổng eo cậu bé, nhét vào khuỷu tay, đánh bẹp bẹp hai cái lên mông cậu: “Cừu Nhỏ này, hay là em đổi tên thành Gấu Nhỏ đi, bạn gấu con này, lần trước làm hỏng mô hình Naruto của anh, anh còn chưa tính sổ đâu đó. Bây giờ còn cả gan chọc giận anh, em chán sống rồi chứ gì.”
Cừu Nhỏ bị đánh kêu lên oai oái, Kiều Niên lại ha hả thích thú.
Thím Trương vẫn cười tủm tỉm, trong mắt bà ấy, cả hai đều là những đứa trẻ nghịch ngợm phá phách. Xem trò vui đủ rồi, bà mang một chiếc ghế đẩu xuống nhà bếp nhặt đậu que.
Kiều Niên giỡn mệt rồi, Cừu Nhỏ tội nghiệp mới được hạ cánh an toàn. Cừu Nhỏ tiếp đất, vui vẻ chạy quanh, tự mình nhảy nhót tung tăng trên sàn.
“Niên à, xem con chơi với em vui vẻ như thế, có muốn một đứa em trai không?”
Kiều Niên xém chút phun ra ngụm nước nóng trong miệng, vẻ mặt khó tin đáp: “Em trai ấy ạ? Ai sinh cơ? Mẹ con? Hay là con?”
Thím Trương cười không nói, đi vào bếp bật lửa xào rau.
Điều này lại làm Kiều Niên đánh hơi được một tia nguy hiểm, cậu để ý thấy gần đây mẹ mình có hơi bận rộn, có lúc còn không về nhà, nhưng chuyện của mẹ cũng không phải là chuyện mình có thể xen vào, nên cũng không hỏi nhiều.
Kiều Niên lại nhìn Cừu Nhỏ, cậu bé đang cuộn sợi dây thun mình dùng luyện múa thành một cái roi để chơi, còn quất vào Kiều Niên. Không biết có cố ý không nữa.
Cừu Nhỏ thấy Kiều Niên ngồi trên sô pha như một pho tượng, không nói lời nào. Cậu bé hứng chí bừng bừng, lẫm liệt nói: “Nào tới đây, vũ khí của anh đâu, quyết đấu một trận sống mái đi.”
Kiều Niên nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ của Cừu Nhỏ: “Anh của cưng không rảnh.”
“Rõ ràng anh ngồi rảnh không mà!”
“Anh nghĩ vậy thì là vậy.”
“Kiều Niên, nộp mạng đi!” Cừu Nhỏ không cam chịu bị tàng hình, không buông tha đem dây thun múa máy quay cuồng như múa mì trong Haidilao.
Kiều Niên bó tay, đành lấy một chiếc ô trên kệ hóa thành cây gậy Như Ý cùng cậu đại náo Thiên Cung, triển khai võ lâm tuyệt học.
Đang quậy phá thì mẹ Kiều về, cởi bỏ da báo lông chồn trên người, nghiêm nghị nói: “Kiều Niên lên đại học rồi đấy, sao cứ nghịch ngợm như thiếu đòn thế!”
“Nào có, con đang tập múa, ô này là đạo cụ.” Kiều Niên mạnh miệng cướp lời, lại chột dạ mà tì cán ô vào bụng, thu ô lại. Cừu Nhỏ hả hê muốn chết, thè lưỡi làm mặt quỷ với cậu.
Mẹ Kiều vuốt ve cánh hoa hồng trong chậu ở phòng khách, hít một hơi, giống như là đang hít vẻ đẹp đó vào người, rồi nhàn nhạt nói: Kiều Niên, tối nay sửa soạn đàng hoàng chút, đi dự tiệc, à, tốt nhất là mặc tây trang ấy.”
Nói xong, chỉ nghe thấy tiếng xì xèo của thịt lợn và đậu que áp chảo. Xanh xanh đỏ đỏ, sặc sỡ phong phú, làm tăng thêm sức sống cho căn nhà này.
“Kiều Niên, ngơ ngẩn cái gì đó?” Mẹ Kiều thấy con trai không nói lời nào, bà quay đầu lại hỏi.
“Tây trang sao ạ? Chỉnh tề như thế, khéo ai không biết còn tưởng Quốc tế Thiếu nhi con lên sân khấu hát tôi yêu Trung Hoa mất thôi.”
Kiều Niên trong mắt mờ mịt, ôn hòa cười hỏi: “Mẹ, cho nên là, con có bố mới rồi sao?”
“Ờ, thông minh, vậy mà cũng phát hiện ra. Chúng ta đó, có nơi để thuộc về rồi.” Mẹ Kiều nhướng mày, rồi bất giác nở nụ cười, phảng phất như hạnh phúc vô hình một giây trước in lại trên lúm đồng tiền của bà, mảnh đất khô héo cằn cỗi bỗng nhiên nở rộ rực rỡ như gấm hoa.
“Nhưng mà, con vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lí nữa.”
Bố mẹ li hôn đã nhiều năm, Kiều Niên không cách nào tưởng tượng ra hình dáng của một gia đình hoàn chỉnh, lúc viết văn cũng không dám nhắc đến, lên đại học lúc điền hoàn cảnh gia đình cũng giấu giấu diếm diếm…
Trong số bạn bè, ngoại trừ Nguyên Thỉnh Trình ra không ai biết chuyện cậu không có ba. Ở bên ngoài cậu thường nói chuyện không biết xấu hổ, kể rằng ba tôi như thế này thế kia, bỗng dưng đùng một cái, xuất hiện một người đàn ông tựa hồ muốn bước vào cuộc sống của cậu, trở thành ba cậu, miễn cưỡng cho cậu một ngôi nhà.
Cái gì mà nơi thuộc về, cậu cảm thấy việc xây dựng lại gia đình chính là xé vụn tờ khăn giấy mỏng manh rồi dùng keo dán chắp chắp vá vá nó lại thôi.
Thật là bối rối, giờ làm sao đây, lần đầu tiên Kiều Niên chỉ mong biến thành một con ruồi không đầu mà bay đi, bay xa xa vào, trốn trong đống rác bốc mùi thối hoắc mà ngủ cũng được.
“Mẹ nghĩ, con cũng lớn thế này rồi, sau này ra trường đi làm, rồi cưới vợ sinh con, mẹ cứ thế một mình ở nhà ngắm hoa, cô đơn làm sao.” Mẹ Kiều bùi ngùi.
Lời nói qua loa có lệ, một bóng lưng lẻ loi trơ trọi hiện ra trước mắt.
“Tìm một người bầu bạn cũng tốt mà. Sau này có người chăm sóc mẹ.” Kiều Niên nói lời chúc mừng. Cậu không biết phải nói gì nữa. Trước mặt người thân, giả vờ vui vẻ là sở trường của cậu.
“Con trai, con xem mẹ bây giờ đẹp không?”
“Mẹ, lúc mẹ ra đời không phải người ta đều nói mẹ đẹp không giống người Trái Đất sao? Ông bà ngoại đều tưởng bế nhầm con người khác không đó.”
Mẹ Kiều chép miệng hai tiếng, vỗ vỗ đầu vai con trai, hớn hở nói: “Quỷ nhỏ nịnh bợ.”
Thím Trương hai tay bê một đĩa thức ăn đi ra, mùi thơm của thức ăn giống như gieo hạt giống, phát tán đi khắp nơi, mọc rễ nảy mầm phát triển thành hương vị ngọt bùi đắng cay. Cừu Nhỏ hưng phấn chạy đến bàn ăn, giẫm loạn lên bức tranh phong cảnh Kiều Niên vừa mới ghép, trên đất toàn là những mảnh ghép lộn xộn. Kiều Niên bất lực, thu dọn từng mảnh một xong rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Buổi chiều, mẹ Kiều lái xe đến khách sạn, mắt thấy đã sắp đến khách sạn, xe vừa dừng, ánh mắt Kiều Niên rơi vào hướng cửa chính.
Xuyên qua cửa kính xe, cậu xa xa nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa đang tươi cười rạng rỡ nghêng đón, trông thật quen mắt. Nàng ăn mặc sang trọng quyền quý nhìn không giống nhân viên lễ tân, mà giống chủ nhà đang chờ khách đến.
Không phải chứ?
Để nhìn cho rõ, Kiều Niên hạ cửa kính xe xuống, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, con ngươi như muốn rớt ra.
Đê mờ, đó không phải là mẹ của Nguyên Thỉnh Trình sao! Là bạn thân từ nhỏ đến lớn của mẹ?”
Lúc Kiều Niên bước vào phòng tập múa thì cô giáo Châu vẫn chưa tới, cả nam lẫn nữ trong phòng đều tranh thủ tập mấy động tác khởi động rời rạc trước. Kiều Niên chào hỏi với mấy người bạn mà cậu quen rồi đi thẳng vào phòng nghỉ. Một bên nhét áo khoác vào tủ để đổ, một bên rút điện thoại ra xem tin nhắn… thế mà vẫn chưa có tin nhắn mới nào.
Kiều Niên thấy vậy nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục soạn mấy câu rồi gửi đi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cậu lè lưỡi, khóe miệng hơi nhếch lên vô cùng đắc ý, “Cho cậu buồn nôn chết đi, Nguyên Thỉnh Trình.”
“Chào buổi sáng, Kiều Niên.”
Vốn dĩ Kiều Niên đang lơ đễnh, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lan Lộ đứng bên cạnh mỉm cười với cậu, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều tạo nên một nụ cười ngọt ngào.
Lâu lắm rồi không gặp nhau, Kiều Niên vừa nhìn thấy liền giật mình. Điện thoại di động vốn đang nằm gọn trong tay cậu đột nhiên như bị mê hoặc rơi xuống, nhảy vài cái dưới đất rồi hạ cánh đúng bên cạnh hai chân của Lan Lộ.
Giao diện cuộc trò chuyện vẫn đang mở, độ sáng màn hình quá chói mắt, hai người cùng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại liền bị đập đầu vào nhau.
Lan Lộ nhặt được điện thoại lên trước, không nói câu nào đưa điện thoại trả cho Kiều Niên.
“Cảm ơn.” Kiều Niên bình tĩnh mỉm cười, ấn nút nguồn một cái làm cho màn hình điện thoại tắt phụt đi.
“Không có gì.”
Sau khi Lan Lộ rời đi, Kiều Niên không khỏi hít thật sâu mấy lần, ngượng ngùng mặt đỏ tai cũng hồng hẳn lên.
Cậu không biết Lan Lộ đã nhìn thấy tin nhắn của cậu gửi cho Nguyễn Thỉnh Trình hay không, giây phút đó cậu có cảm giác như mình đang khỏa thân chạy trước ánh mắt của tất cả mọi người vậy.
Sau khi khóa huấn luyện cơ bản kéo dài hai giờ đồng hồ kết thúc, Kiều Niên mắt nhắm mắt mở như người vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Kiều Niên lê tấm thân mồ hôi nhễ nhại ngồi dựa vào tường, vừa mệt vừa đói, hai chân run rẩy không cách nào kiểm soát được, vừa mới kết thúc buổi tập xong nên cơn đau không tập trung vào bất cứ một bộ phận nào mà lan ra toàn thân như khí độc.
Phòng tập múa đầy sương mù, mồ hôi của từng ấy con người bốc hơi làm cho mảnh gương trong phòng mờ đi.
“Kiều Niên, đừng ngồi dưới bộ tỏa nhiệt như vậy, dễ cảm lạnh lắm đó.” Có người tốt bụng nhắc nhở.
“Được rồi, không sao đâu, thân thể tôi khỏe mạnh, chút ít này tôi vẫn chống đỡ được.”
“Thế cậu chống đỡ đi.”
Kiều Niên lau mồ hôi trên trán, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời giữa trưa có một khuôn mặt ốm yếu vàng vọt, gió gào thét như tiếng người ho khan, một lúc sau, trên mặt cửa sổ làm bằng kính thủy tinh xuất hiện những hạt nước lốm đốm nhỏ xíu, hóa ra là trời đang mưa.
Một khi đã gửi gắm tâm trạng của mình vào trong cảnh vật thì sự khó chịu không biết vì sao lại trào dâng trong lòng cậu. Cậu ngồi trong một góc, bắt đầu lặng lẽ cắn ngón tay.
Sau khi tan học, Kiều Niên mặc một bộ đồ bông dài như con tằm đi ra ngoài, đứng trên bậc thềm, vươn lòng bàn tay ra ngoài trời để xem mưa to như nào.
Ô kề ô, người bám người, hoa cỏ cây cối bị mưa tạt tách hẳn nhau ra, nhưng đưa mắt nhìn mọi người thì lại thấy ai ai cũng thân mật không thể chia lìa.
Lan Lộ che ô, đứng sau vỗ vai Kiều Niên mấy cái, “Cậu vẫn chưa đi sao? Mình cho cậu mượn ô này.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Kiều Niên vuốt mấy giọt nước mưa đọng trên tay áo, thẳng thừng từ chối với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt. Cậu đội mũ áo lên rồi nhấc chân bước xuống thềm, đạp lên vũng nước mưa rồi rời đi.
Lan Lộ cảm thấy Kiều Niên đang muốn một dao cắt đứt quan hệ của hai người, dứt khoát sạch sẽ cắt đứt mối quan hệ này, cậu đang cố tình tránh né cô ấy. Sau khi cô ấy và Kiều Niên chia tay nhau, cậu lại trở về với vẻ ngoài cao ngạo và lạnh lùng giống như lần đầu tiên Lan Lộ nhìn thấy cậu, vẻ xấu hổ, ngại ngùng của chàng trai đang yêu giờ đã bị xóa sạch.
Suy đi nghĩ lại mới thấy những ký ức thanh xuân còn sót lại đó có thể đông đặc thành một viên kẹo ngọt buồn, chất chứa bao tiếc nuối của tuổi trẻ. Người lớn tôi luyện trong sương gió thường nói: Oái oăm thay, tình cảm trai gái, chỉ có mỗi chuyện nắm tay thôi, cũng không đáng được nhắc đến!
Lan Lộ bật cười nói: “Cậu trốn tránh mình thế này là để đỡ bị nghi ngờ sao? Kiều Niên, bây giờ cậu có bạn gái rồi sao?”
Kiều Niên thật thà đáp: “Không có.”
“Kiều Niên, lúc đó cậu muốn chia tay với mình là vì cậu đã có người mình thích. Hóa ra các cậu vẫn chưa ở bên nhau à, mình cứ nghĩ rằng…”
Kiều Niên nghe vậy liền thẳng thắn giải thích: “Sau khi ở bên cậu, đột nhiên tôi lại có cảm giác động lòng với một người khác, khi đó trong lòng tôi cảm thấy rất hỗn loạn, cũng không muốn làm cậu lỡ dở, xin lỗi.”
“Cậu đã từng nói điều này rồi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, mình cũng buông xuống rồi.”
Lan Lộ thấy Kiều Niên vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì đột nhiên nở một nụ cười tinh quái, sau lại nghiêm mặt nói: “À… trước tiên phải nói rằng mình không có ý muốn mạo phạm nhưng lúc sáng mình vô tình nhìn thấy tin nhắn Wechat của cậu. Người mà cậu thích không phải là bạn nối khố từ khi còn nhỏ với cậu đấy chứ? Cậu ấy tên là… Nguyên Thỉnh Trình đúng không? Cái tên khá dễ nhận ra đó.”
“Không phải.” Kiều Niên chắc như đinh đóng cột nói: “Cậu ấy là bạn của tôi.”
Tất nhiên là Lan Lộ không tin, cô ấy nhún nhún vai nói: “Được thôi.”
Kiều Niên thấy vẫn không đủ liền yếu ớt bồi thêm một câu, “Với lại cậu ấy là con trai. Cậu nghĩ cái gì…”
“Mình biết, chỉ là nhìn cậu ấy rất đẹp trai thôi mà, trước đây hai cậu thường xuyên đi chơi với nhau, nhìn cũng khá xứng đôi đó.”
Khi Lan Lộ vẫn đang trong giai đoạn yêu đương với Kiều Niên, cô ấy nhớ rất rõ vào một mùa hè nọ, cô ấy hẹn các chị em đi xem “The Avengers” ở rạp chiếu phim. Chỗ ngồi của bọn họ đều nằm ở vị trí không được tốt, khá lệch so với màn hình chiếu phim, ghế ngồi ở ngay lối ra vào. Cô vừa ngồi xuống đã thấy vỏ sữa matcha bị nắng nóng trên đường hút hết, nổi lên một vũng bọt trắng xóa trong bọt nước màu xanh, quả thực là rất khó coi.
Cô ấy còn đang nhăn mặt than thở với các chị em thì đột nhiên có một cặp thanh niên cao lớn nói chuyện cười đùa đi tới, tình cờ ngồi xuống bên tay phải của cô. Lan Lộ lập tức câm như hến, sắc mặt đột nhiên trở nên đoan trang hơn, ưu nhã cầm cốc trà sữa lên, cắm ống hút vào rồi nhấm nháp.
Tổ tiên của nhà họ Lan đã nói rằng họ có tám nên và không nên: duy trì một hình tượng trang nhã trước cảnh đẹp ý vui như những anh chàng đẹp trai vừa mắt.
Đèn trên khán đài nửa sáng nửa tối, mấy cái đầu người đều hướng về cùng một nơi. Bọn trẻ hò hét phấn khích, đôi tình nhân xì xào bàn tán, còn cả chó độc thân đang rung chân ngồi lướt Tik Tok, Lan Lộ thấy hơi khó chịu… Phim chưa bắt đầu mà không khí đã tràn ngập tiếng ồn.
Chàng trai mặc áo ngắn tay ngồi ở ghế cách chỗ cô ấy khá gần mang theo một cảm giác vô cùng sảng khoái, thoải mái. Tranh thủ lúc hỗn loạn, Lan Lộ liền quay đầu lại thì thấy cậu đang chăm chú xem video dạy múa trên điện thoại.
Trong lòng cô đoán ra một cái tên, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của cậu thì thấy cổ chân có buộc một sợi dây thừng màu đỏ.Thế là cô ấy liền hạ quyết định.
Hình như Kiều Niên không chú ý đến cô ấy. Cậu tắt video đi, tiện tay lấy một nắm bỏng ngô cho vào miệng, một cậu nhóc khác lợi dụng nắm lấy cổ tay Kiều Niên kéo đến bên miệng rồi lén ăn mấy miếng bỏng ngô.
Kiều Niên thấy vậy thì vừa bực vừa buồn cười, đưa tay đập vào tay cậu con trai kia thật mạnh, “Nguyên Thỉnh Trình, muốn ăn bỏng ngô thì tự đi mua đi.”
“Tôi bị cậu đánh gãy xương rồi, bây giờ không thể cử động được, làm sao mà mua đây?” Một cánh tay của Nguyên Thỉnh Trình giả vờ cứng đờ lại.
“Ha, tôi mới dùng có 0.5 sức lực thôi.” Kiều Niên véo eo cậu con trai tên Nguyên Thỉnh Trình rồi nói.
“Chậc chậc.” Nguyên Thỉnh Trình dựa vào ghế tựa sau lưng, ngửa cổ nhìn về phía Kiều Niên, miệng ghé sát vào tai cậu, thân mật thổi một hơi, sau đó chơi xấu nói: “Cậu mau tìm thông tin liên lạc của mười cô gái xinh đẹp để đền bù cho tôi đi.”
“Cút.” Kiều Niên ép giọng xuống mức thấp nhất, khàn giọng mắng chửi, “Tên biến thái chết tiệt!”
“…”
Đôi lông mày của Nguyên Thỉnh Trình khẽ cong lên, nở nụ cười toe toét với hàm răng trắng đều tăm tắp, một nụ cười imlặng mà như phát ra âm thanh, Nguyên Thỉnh Trình ôm Kiều Niên vào lòng. Sau đó thản nhiên liếc nhìn một vòng, ánh mắt xuyên suốt bắt gặp tầm mắt của Lan Lộ đang dừng lại bên góc mặt của Kiều Niên.
Lan Lộ thấy vậy thì vội vàng quay đầu né đi, chỉ sợ bị lộ chút manh mối gì đó, vì thế nên sau đó hai người bọn họ nói gì với nhau, cô ấy cũng không nghe rõ.
Những hồi ức mà cô ấy có thể nhớ lại chỉ còn sót lại đến đúng lần cô ấy và Nguyễn Thỉnh Trình chạm mặt như vậy thôi.
Chút ý thù địch của Nguyên Thỉnh Trình không nhiều nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vô cùng rõ ràng, cũng khiến người ta rơi vào nghi ngờ không biết có nên nhìn hay không.
Ánh đèn sân khấu vừa vụt tắt, tất cả khán giả bên dưới đều chìm vào bóng tối im lặng, hai chàng trai bên cạnh cô ấy cũng an phận lạ thường.
Bất tri bất giác Kiều Niên đã đỡ lấy chiếc ô trên tay, hai người đi cùng nhau dưới cơn mưa tầm tã.
“Xin lỗi.” Kiều Niên nói xin lỗi, cậu cúi đầu thật thấp, tóc mái rủ xuống, chân giẫm lên vạch giữa những viên gạch đỏ trên mặt đất rồi bước về phía trước.
“Kiều Niên, trước đây, khi cậu và Nguyên Thỉnh Trình vừa gặp đã vô cùng ăn ý, sau đó, lúc ba người chúng ta đi cùng nhau, rõ ràng cậu đang cười với mình, đang ở bên cạnh mình nhưng mình lại luôn có cảm giác rất nhớ cậu, như thể chúng ta đã không gặp nhau rất lâu rồi vậy. Cậu nói xem như vậy có phải rất kỳ lạ không?”
Lan Lộ lờ mờ hiểu rằng mối quan hệ yêu đương của Kiều Niên với cô ấy chỉ là một sự ngụy tạo.
Cô ấy quay mặt hướng về phía Kiều Niên, mỉm cười nói: “Chỉ là có chút hụt hẫng thôi… bây giờ đi bên cạnh cậu cũng khó tránh khỏi sẽ nhớ đến chuyện đó, nhưng có điều tất cả đều đã qua rồi, mình chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để trong lòng.”
Sắc mặt của Kiều Niên nhất thời trở nên lạnh nhạt hơn, cậu mím môi, không biết nên nói gì.
Trong màn mưa rả rích từ trên trời rơi xuống, cậu nhìn thấy giọng nói của Lan Lộ rất nhẹ, rất nhẹ nhàng, nó tan vào đất ẩm, rồi cuối cùng liền biến mất.
Mưa dần nhỏ lại, hai người bọn họ chìm vào bầu không khí im lặng một hồi lâu, Kiều Niên thở dài một hơi rồi nói: “Lan Lộ, không giấu gì cậu…”
“Gì cơ?” Lan Lộ nghe thấy thì quay sang, mắt mở to nhìn Kiều Niên, hỏi.
“Thực ra tôi là một thằng cặn bã.” Kiều Niên tự chế giễu chính bản thân mình, sau đó không khỏi cảm thấy sảng khoái, lại để lộ ra một nụ cười gợi đòn, “Cậu thoải mái mắng chửi tôi đi.”
Nhất thời Lan Lộ ngạc nhiên không nói lên lời, cô ấy cứ tưởng rằng Kiều Niên sẽ nói ra điều gì đó để an ủi trái tim bị tổn thương vì tình yêu này của mình.
“Từ vóc dáng đến giọng nói đều đẹp đến mức cặn bã, đàn chị không thèm nói dối cậu.” Lan Lộ cố ý châm chọc nói.
“Này, thế thì chưa chắc đâu nhé, còn phải xem là người nào, yên tâm đi, chị Lan của chúng ta là người nhân hậu, nhất định sẽ không bao giờ gặp phải những thằng cặn bã nữa. ”
“Đúng nhỉ, mình không muốn trở thành công cụ cho người khác nữa đâu.”
Chỉ một câu đã nói toạc ra mọi chuyện.
Nghe vậy, trái tim Kiều Niên không khỏi nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Sau này nếu có ai giống tôi, mắt mù không nhìn thấy núi Thái Sơn, nếu thực sự có thì cứ nói với tôi, tôi giúp cậu đánh anh ta.”
Lan Lộ hài lòng gật đầu: “Mong rằng trên thiên đường sẽ không có Kiều Niên nữa.”
Bọn họ bước chậm rãi về phía cửa tàu điện ngầm, ở đây có không ít người đi vào, cũng không ít người đang đi ra. Kiều Niên đưa ô cho Lan Lộ rồi thấp giọng nói: “Được rồi, cậu ngồi tàu điện ngầm đi. Tôi đi trước đây, cảm ơn ô của cậu.” Sau đó hơi cúi đầu bước ra khỏi ô.
“Này, Kiều Niên.”
Kiều Niên vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng Lan Lộ đang gọi cậu.
“Sao thế?” Kiểu Niên quay đầu lại.
Lan Lộ vẫy tay, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Nhanh nhanh nhanh, mau lại đây.”
Kiều Niên nửa tin nửa ngờ quay lại đi đến đó.
Lan Lộ nghiêng cánh tay đang cầm ô về phía sau, ngẩng đầu nhìn Kiều Niên, cô ấy kiễng chân lên, ghé sát vào bên tai Kiều Niên rồi nói: “Trời ạ, tôi nhìn thấy Nguyên Thỉnh Trình rồi! Cậu ấy nhìn về phía đằng kia rồi!”
“A, ở đâu thế?” Một Kiều Niên vẫn luôn duy trì được sự bình tĩnh liền hoảng loạn ngay lập tức, kinh ngạc hệt như một con mèo bị điện giật, lớp lông mềm mại trên người dựng đứng lên thành những chiếc gai sắc nhọn, cậu vội vàng chui vào trong ô, ý muốn tự lừa dối mình, trong lòng thầm nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ: Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Mấy giây sau, chỉ thấy Lan Lộ che miệng cười tủm tỉm, nói: “Lừa cậu đó, Kiều Niên, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”
Chương 6: Gia đình
Lại qua một tuần nữa, Kiều Niên cố gắng hết sức không online wechat, trong nhóm lớp học lại cũng chỉ trả lời một câu “Đã nhận” hoặc icon hoa hồng.
Bởi vì mỗi lần mở wechat nhìn thấy khung hội thoại với Nguyên Thỉnh Trình vẫn im ru, cậu thấy trong lòng trống rỗng, chẳng trách lại khó chịu.
Cậu đoán tên Nguyên nào đó chắc mẩm là xem xong tin nhắn của cậu xong không thèm trả lời, dứt khoát lơ luôn.
Sắp đến hạn nộp luận văn báo cáo thực tiễn về kì nghỉ đông ở quê nhà, giáo sư Hoàng sốt ruột tag tất cả thành viên trong nhóm vào cộng thêm một cái emo cười mỉm nhìn nổi cả da gà.
Kiều Niên được nhắc nhở, cậu vừa nhìn đã phải bật máy tính lên gấp rút viết bản thảo.
Cậu vừa chém gió luận văn, vừa âm thầm rủa xả: Nguyên Thỉnh Trình là tên xấu xa cục súc, nhỏ đến lớn đều khó ở, trừ cái đẹp trai ra thì…
Cậu đem Nguyên Thỉnh Trình ra mắng một lượt từ đầu đến chân, bàn phím lách ca lách cách, trở thành vật trút giận.
Nhưng mà trời xanh có mắt, vừa xỉa xói Nguyên Thỉnh Trình xong, tự mình lại hắt hơi liên tù tì, cậu nhón tay bịt mũi viết xong đoạn cuối cùng rồi xuống nhà đun nước nóng uống.
Thím Trương vừa mới đến, tay trái xách một giỏ rau, tay phải dắt một cậu bé, thấy Kiều Niên quấn thảm lông, sắc mặt liền thay đổi, bà lo lắng hỏi: “Niên à, mặc ít vậy không lạnh sao con, đừng để bị cảm lạnh.”
“Thím Trương, thím mới làm tóc hả, còn nhuộm màu đỏ nữa, vừa tươi tắn vừa may mắn, trông đẹp hơn đó thím.” Kiều Niên mặt cợt nhả, lém lỉnh trêu chọc.
“Đồ dẻo miệng này, sắp qua năm mới rồi, làm đầu tóc mới cho phấn chấn.” Thím Trương cười càng tươi: “Thằng nhóc này, mặc quần áo dày chút đi.”
“Không lạnh không lạnh, dưới mông con nít có ba ngọn lửa.” Kiều Niên hắt xì một cái, đi qua xoa đầu cậu bé, lại cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Phải không nào, cục cưng Cừu Nhỏ? Thiên đường mở lối ta không đi, địa ngục không cửa ta cứ vào.”
Tiểu Dương nhăn cái mũi, giận dỗi nói: “Xí, em vậy đó sao hả ông chú già?”
Kiều Niên tức lên, một tay nhấc bổng eo cậu bé, nhét vào khuỷu tay, đánh bẹp bẹp hai cái lên mông cậu: “Cừu Nhỏ này, hay là em đổi tên thành Gấu Nhỏ đi, bạn gấu con này, lần trước làm hỏng mô hình Naruto của anh, anh còn chưa tính sổ đâu đó. Bây giờ còn cả gan chọc giận anh, em chán sống rồi chứ gì.”
Cừu Nhỏ bị đánh kêu lên oai oái, Kiều Niên lại ha hả thích thú.
Thím Trương vẫn cười tủm tỉm, trong mắt bà ấy, cả hai đều là những đứa trẻ nghịch ngợm phá phách. Xem trò vui đủ rồi, bà mang một chiếc ghế đẩu xuống nhà bếp nhặt đậu que.
Kiều Niên giỡn mệt rồi, Cừu Nhỏ tội nghiệp mới được hạ cánh an toàn. Cừu Nhỏ tiếp đất, vui vẻ chạy quanh, tự mình nhảy nhót tung tăng trên sàn.
“Niên à, xem con chơi với em vui vẻ như thế, có muốn một đứa em trai không?”
Kiều Niên xém chút phun ra ngụm nước nóng trong miệng, vẻ mặt khó tin đáp: “Em trai ấy ạ? Ai sinh cơ? Mẹ con? Hay là con?”
Thím Trương cười không nói, đi vào bếp bật lửa xào rau.
Điều này lại làm Kiều Niên đánh hơi được một tia nguy hiểm, cậu để ý thấy gần đây mẹ mình có hơi bận rộn, có lúc còn không về nhà, nhưng chuyện của mẹ cũng không phải là chuyện mình có thể xen vào, nên cũng không hỏi nhiều.
Kiều Niên lại nhìn Cừu Nhỏ, cậu bé đang cuộn sợi dây thun mình dùng luyện múa thành một cái roi để chơi, còn quất vào Kiều Niên. Không biết có cố ý không nữa.
Cừu Nhỏ thấy Kiều Niên ngồi trên sô pha như một pho tượng, không nói lời nào. Cậu bé hứng chí bừng bừng, lẫm liệt nói: “Nào tới đây, vũ khí của anh đâu, quyết đấu một trận sống mái đi.”
Kiều Niên nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ của Cừu Nhỏ: “Anh của cưng không rảnh.”
“Rõ ràng anh ngồi rảnh không mà!”
“Anh nghĩ vậy thì là vậy.”
“Kiều Niên, nộp mạng đi!” Cừu Nhỏ không cam chịu bị tàng hình, không buông tha đem dây thun múa máy quay cuồng như múa mì trong Haidilao.
Kiều Niên bó tay, đành lấy một chiếc ô trên kệ hóa thành cây gậy Như Ý cùng cậu đại náo Thiên Cung, triển khai võ lâm tuyệt học.
Đang quậy phá thì mẹ Kiều về, cởi bỏ da báo lông chồn trên người, nghiêm nghị nói: “Kiều Niên lên đại học rồi đấy, sao cứ nghịch ngợm như thiếu đòn thế!”
“Nào có, con đang tập múa, ô này là đạo cụ.” Kiều Niên mạnh miệng cướp lời, lại chột dạ mà tì cán ô vào bụng, thu ô lại. Cừu Nhỏ hả hê muốn chết, thè lưỡi làm mặt quỷ với cậu.
Mẹ Kiều vuốt ve cánh hoa hồng trong chậu ở phòng khách, hít một hơi, giống như là đang hít vẻ đẹp đó vào người, rồi nhàn nhạt nói: Kiều Niên, tối nay sửa soạn đàng hoàng chút, đi dự tiệc, à, tốt nhất là mặc tây trang ấy.”
Nói xong, chỉ nghe thấy tiếng xì xèo của thịt lợn và đậu que áp chảo. Xanh xanh đỏ đỏ, sặc sỡ phong phú, làm tăng thêm sức sống cho căn nhà này.
“Kiều Niên, ngơ ngẩn cái gì đó?” Mẹ Kiều thấy con trai không nói lời nào, bà quay đầu lại hỏi.
“Tây trang sao ạ? Chỉnh tề như thế, khéo ai không biết còn tưởng Quốc tế Thiếu nhi con lên sân khấu hát tôi yêu Trung Hoa mất thôi.”
Kiều Niên trong mắt mờ mịt, ôn hòa cười hỏi: “Mẹ, cho nên là, con có bố mới rồi sao?”
“Ờ, thông minh, vậy mà cũng phát hiện ra. Chúng ta đó, có nơi để thuộc về rồi.” Mẹ Kiều nhướng mày, rồi bất giác nở nụ cười, phảng phất như hạnh phúc vô hình một giây trước in lại trên lúm đồng tiền của bà, mảnh đất khô héo cằn cỗi bỗng nhiên nở rộ rực rỡ như gấm hoa.
“Nhưng mà, con vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lí nữa.”
Bố mẹ li hôn đã nhiều năm, Kiều Niên không cách nào tưởng tượng ra hình dáng của một gia đình hoàn chỉnh, lúc viết văn cũng không dám nhắc đến, lên đại học lúc điền hoàn cảnh gia đình cũng giấu giấu diếm diếm…
Trong số bạn bè, ngoại trừ Nguyên Thỉnh Trình ra không ai biết chuyện cậu không có ba. Ở bên ngoài cậu thường nói chuyện không biết xấu hổ, kể rằng ba tôi như thế này thế kia, bỗng dưng đùng một cái, xuất hiện một người đàn ông tựa hồ muốn bước vào cuộc sống của cậu, trở thành ba cậu, miễn cưỡng cho cậu một ngôi nhà.
Cái gì mà nơi thuộc về, cậu cảm thấy việc xây dựng lại gia đình chính là xé vụn tờ khăn giấy mỏng manh rồi dùng keo dán chắp chắp vá vá nó lại thôi.
Thật là bối rối, giờ làm sao đây, lần đầu tiên Kiều Niên chỉ mong biến thành một con ruồi không đầu mà bay đi, bay xa xa vào, trốn trong đống rác bốc mùi thối hoắc mà ngủ cũng được.
“Mẹ nghĩ, con cũng lớn thế này rồi, sau này ra trường đi làm, rồi cưới vợ sinh con, mẹ cứ thế một mình ở nhà ngắm hoa, cô đơn làm sao.” Mẹ Kiều bùi ngùi.
Lời nói qua loa có lệ, một bóng lưng lẻ loi trơ trọi hiện ra trước mắt.
“Tìm một người bầu bạn cũng tốt mà. Sau này có người chăm sóc mẹ.” Kiều Niên nói lời chúc mừng. Cậu không biết phải nói gì nữa. Trước mặt người thân, giả vờ vui vẻ là sở trường của cậu.
“Con trai, con xem mẹ bây giờ đẹp không?”
“Mẹ, lúc mẹ ra đời không phải người ta đều nói mẹ đẹp không giống người Trái Đất sao? Ông bà ngoại đều tưởng bế nhầm con người khác không đó.”
Mẹ Kiều chép miệng hai tiếng, vỗ vỗ đầu vai con trai, hớn hở nói: “Quỷ nhỏ nịnh bợ.”
Thím Trương hai tay bê một đĩa thức ăn đi ra, mùi thơm của thức ăn giống như gieo hạt giống, phát tán đi khắp nơi, mọc rễ nảy mầm phát triển thành hương vị ngọt bùi đắng cay. Cừu Nhỏ hưng phấn chạy đến bàn ăn, giẫm loạn lên bức tranh phong cảnh Kiều Niên vừa mới ghép, trên đất toàn là những mảnh ghép lộn xộn. Kiều Niên bất lực, thu dọn từng mảnh một xong rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Buổi chiều, mẹ Kiều lái xe đến khách sạn, mắt thấy đã sắp đến khách sạn, xe vừa dừng, ánh mắt Kiều Niên rơi vào hướng cửa chính.
Xuyên qua cửa kính xe, cậu xa xa nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa đang tươi cười rạng rỡ nghêng đón, trông thật quen mắt. Nàng ăn mặc sang trọng quyền quý nhìn không giống nhân viên lễ tân, mà giống chủ nhà đang chờ khách đến.
Không phải chứ?
Để nhìn cho rõ, Kiều Niên hạ cửa kính xe xuống, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, con ngươi như muốn rớt ra.
Đê mờ, đó không phải là mẹ của Nguyên Thỉnh Trình sao! Là bạn thân từ nhỏ đến lớn của mẹ?”
Bình luận facebook