Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-24
Chương 23: Nơi để quay về
Kiều Niên hối hận rồi. Cậu cực kỳ muốn quay về, cũng rất nhớ Nguyên Thỉnh Trình.
Cậu không biết cách từ chối người ta cho lắm, nếu đã đồng ý với người khác thì phải thực hiện lời hứa. Thỉnh thoảng, sự cố chấp làm cho cậu hơi tuyệt tình, ngay cả người cậu yêu nhất cậu cũng không muốn quá thiên vị và thỏa hiệp, tính cách nhỏ nhen đó là do học theo mẹ cậu.
Cậu thường ở nhà Nguyên Thỉnh Trình chơi đùa ăn ké bữa cơm, cũng thấy tận mắt bố mẹ cậu ấy huyên náo ầm ĩ, không ngại phiền toái, mở miệng là muốn ly hôn. Nguyên Thỉnh Trình mười mấy tuổi khuyên can thất bại, nhưng vẫn còn có thể khí thế dạt dào lôi Kiều Niên đến căn nhà nghỉ đã phá trong ngõ nhỏ sâu hun hút cùng nhau ngủ, bởi vì ở đó không cần kiểm tra chứng minh thư. Nếu không thì đi tiệm net chơi game suốt đêm.
Nguyên Thỉnh Trình nói, một mình cậu thật ra có thể chịu được, nhưng cậu không muốn làm cho Kiều Niên thấy cảnh bố mẹ tranh cãi ầm ĩ, như vậy giống như xát muối vào miệng vết thương của Kiều Niên.
Nhưng mỗi năm Kiều Niên đến nhà cậu, bố mẹ cậu lại vẫn hòa hảo với nhau như lúc ban đầu.
Vì sao lại vậy.
Đạo lý dễ hiểu như thế mà cậu lại cứ bỏ sót, cậu chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm giữa hai con người vốn là có một bên sẵn lòng chịu thua, buông bỏ sự cố chấp, lựa chọn thỏa hiệp, dừng cương trước bờ vực.
Trong buổi tiệc sinh nhật của Diệp Âu có rất nhiều người xa lạ, bọn họ nói chuyện liên tục, tận tình tận hứng. Kiều Niên giống như chú mèo nhỏ không có nhà để về, cậu chỉ ngồi ở một góc, chuyên tâm nghe người ta bàn luận viển vông. Cậu uống bia, gương mặt đã hồng hồng, uống đến mức mơ màng say, cậu buồn ngủ nheo mắt lại, bộ dạng giống như tùy ý người khác muốn làm gì mình thì làm khiến cậu trở nên thần bí như làn sương khó bề phân biệt.
Có người tới nói chuyện với cậu thì cậu trả lời vài câu. Không ai đến thì cậu ngồi làm nền, giống như cái ghim cài ngực trên bộ tây trang, chỉ để trang trí, đẹp mắt là được.
Gương mặt lạnh lùng và bia lạnh phối hợp thừa sức kéo dài thời gian đang tích tắc trôi. Có một hai cậu con trai không quen cậu nhưng vài lần muốn tiếp cận, cậu cảm thấy bọn họ cũng là gay, Kiều Niên đã uống say không thèm quay đầu lại, lười nhìn mặt bọn họ, phương thức nổi giận này thật quá trẻ con.
Diệp Âu đến tìm cậu, Kiều Niên liền nở nụ cười tiếp đón, người có sinh nhật là quan trọng nhất, mỗi người đều có trách nhiệm trân trọng anh ta.
“Muốn ăn cái gì không?”
Kiều Niên lắc đầu: “Cám ơn, không cần.”
Diệp Âu bất đắc dĩ: “Kiều Niên, mời cậu qua đây chút.”
Kiều Niên mù mờ đứng dậy, đi theo anh ta đến hành lang dài ra chỗ đám đông náo nhiệt, miệng vẫn còn nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Diệp Âu cười nói: “Được rồi, cám ơn cậu. Cậu đã nói không dưới mười lần rồi.”
Kiều Niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, Diệp Âu nhìn trái ngó phải, cảm thấy Kiều Niên trở nên ngốc nghếch hơn nhiều.
Làm sao mà lại trông giống người kia thế nhỉ…
Chẳng lẽ là gần mực thì đen, gần đền thì sáng? Diệp Âu nghĩ thầm.
Anh ta dẫn Kiều Niên đến trước cửa sổ thủy tinh lớn, ngoắc đầu ám chỉ Kiều Niên nhìn ra ngoài: “Kiều Niên, nhìn xem, chú chó nhỏ của cậu đến tìm cậu kìa, thật là trung thành đấy.”
Giọng điệu của Diệp Âu rất dịu dàng, hoàn toàn không nghe ra một chút cảm giác không cam lòng nào.
“Chó của tôi?” Kiều Niên ngẩn người một hồi rồi cúi đầu nhìn xuống, lập tức phản bác: “Cậu ấy là bạn nối khố của tôi, tên là Nguyên Thỉnh Trình.”
Sao cậu ấy lại ở đây? Kiều Niên thầm nghĩ.
Diệp Âu cười yếu ớt: “Vậy cậu mau đến nhận người đi thôi. Đáng thương hết sức luôn.”
Diệp Âu không quên giữ lại mặt mũi, nói cho cùng thì giống như anh ta cố ý bỏ qua Kiều Niên vậy.
“Cám ơn chủ tiệc sinh nhật đã đồng ý nhé.” Kiều Niên nói.
“Không cần khách khí.”
“Vậy thì chúc anh sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn.”
“Mười một lần.”
Câu chúc phúc nghe nhiều ngược lại lại giống như câu niệm chú vậy. Diệp Âu cứ cảm thấy như bị mắng.
Hai tay Nguyên Thỉnh Trình nhét trong túi, gió nhẹ thổi xuyên qua bóng trăng, mặt đất phủ kín màu nâu vàng, cậu di chuyển chỗ đứng, không đành lòng dẫm lên lá vàng, sợ chúng nó đau. Cậu lắc lư đi vào lề đường, chăm chú nhìn dòng xe cộ như mắc cửi, chờ đợi bữa tiệc của Kiều Niên kết thúc.
Chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ là cậu nhớ Kiều Niên, muốn vụng trộm ngó cậu ấy một cái cũng được.
Tiếc là ban đêm yên tĩnh như này không thuộc về cậu. Cậu cảm thấy hơi uể oải.
Ở thời buổi hiện đại như bây giờ, lẳng lặng chờ đợi có lẽ là việc làm lãng phí thời gian nhất. Có thời gian rảnh chỉ hận không thể nghịch điện thoại, đọc sách các kiểu, làm một vài việc gì đó để khe hở nhỏ của thời gian được lấp đầy mới cảm thấy an tâm. Nhưng cậu thì cái gì cũng không làm, cái gì cũng không muốn. Nếu Kiều Niên bốn giờ sẽ đến thì thậm chí bắt đầu từ một giờ cậu đã cảm thấy vui sướng. Mỗi giây phút đều tràn ngập sự tốt đẹp vô hình.
“Anh.”
Nguyên Thỉnh Trình giật mình, ảo giác sao?
Cậu quay người lại, Kiều Niên giống như trái bóng rổ đang bay vút tới lao thẳng vào trong ngực cậu, cứ như là nhiều năm không gặp, mãnh liệt như xa cách nghìn trùng mới gặp lại nhau.
Dù sao cũng là con trai vóc dáng cao, cứ lăn lông lốc lao đến lồng ngực cậu như không muốn sống như vậy làm cho Nguyên Thỉnh Trình thiếu chút nữa thì lảo đảo té ngã.
Trước kia ôm Kiều Niên cậu có thể hết sức tự nhiên. Bây giờ thì ngược lại, tay chân trúc trắc mãi không được, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Có người đi đường thấy hai người đàn ông làm chuyện thân mật thì cảm thấy thú vị liền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Nguyên Thỉnh Trình nhạy bén cảm giác được, lạnh lùng trừng mắt liếc đối phương, người nọ sợ hãi phải cất điện thoại đi.
Mặt Kiều Niên còn đang không biết mệt mỏi cọ tới cọ lui, lẩm bẩm gọi tên Nguyên Thỉnh Trình. Mái tóc xù theo cử động lắc lư của cái đầu không ngừng chà vào cằm Nguyên Thỉnh Trình. Cằm cậu như đụng phải miếng bánh ngọt mềm nhũn, cả gương mặt dính đầy hương vị bơ ngọt ngào, ngấy chết người.
Kiều Niên đang làm nũng sao? Con trai cũng sẽ làm nũng sao?
Trai thẳng khô như củi đột nhiên gãi đầu không hiểu ra sao.
Cậu rất ít khi gặp được bộ dạng vừa nũng nịu vừa mềm mại phát ra từ nội tâm của Kiều Niên, những hành động giả bộ của Kiều Niên xem ra là có thật, lẽ nào thật sự không phải là cố ý trêu chọc muốn làm cho cậu buồn nôn sao?
Khả năng không phải đâu. Cậu suy đi nghĩ lại.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Mũi chó thính, ngửi được mùi cậu ở đây nên tìm đến đó.” Nguyên Thỉnh Trình tự giễu. Cậu không nói rõ nguyên nhân.
“Cậu nên nói cho tôi biết cậu đã đợi lâu lắm rồi chứ.” Kiều Niên nhăn mày, lộ vẻ thương hại.
“Tôi không đành lòng quấy rầy cậu.” Nguyên Thỉnh Trình cười xì một tiếng: “Tôi nào dám quấy rầy cậu và mấy anh chàng đẹp trai của cậu hàng đêm ca múa, tận tình hưởng lạc.”
Kiều Niên nghiêm mặt nói: “Tôi căn bản không sợ quấy rầy, tôi lo lắng cho cậu.”
Đại sư kỳ quái lại login: “Anh Kiều Niên, vậy là cuối cùng anh cũng biết đau lòng cho người em này sao.”
Nguyên Thỉnh Trình còn muốn nói, tôi đã sớm quen việc chờ cậu rồi. Chờ cậu trở về chơi với tôi, tan học chờ cậu cùng về nhà, vì đưa dâu tây mà chờ cậu, vì thổ lộ mà chờ cậu…
Nhưng cậu không nói, không có gì hay để nói. Tuy rằng hai người bọn họ gắn bó không rời nhưng vẫn nên có những điều phải giữ lại, nên giống như xếp cánh sao nhỏ, tích góp từng tí một rất nhiều bí mật nhỏ không muốn người khác biết đặt trong lọ thủy tinh ở trong lòng.
Kiều Niên trêu chọc nói: “Em trai ngoan như vậy sao tôi lại có thể không đau lòng cho cậu chứ.”
Nguyên Thỉnh Trình hừ một tiếng.
Kiều Niên ấu trĩ vỗ tay: “A Trình, cậu quá lợi hại, nói chuyện còn có thể dùng thành ngữ. Tuyệt quá.”
Hừ.
Vô tâm, mất hứng rồi.
“Ôi, cậu mặc quần áo mới này, còn làm tóc nữa, rất đẹp trai.” Kiều Niên hào phóng khen cậu, kéo góc áo, sờ vải dệt.
“Đệch, làm sao cậu biết?” Nguyên Thỉnh Trình giật mình không nhẹ.
Đáng giận, lại có thể bị nhìn ra!
Vì đi gặp Kiều Niên cậu đã cố ý lên đồ một phen làm toàn thân chói sáng hơn hẳn.
Xong việc cậu lại cứng rắn ép hỏi bạn cùng ký túc xá hôm nay tôi có đẹp trai không. Nhận được đáp án hài lòng rồi còn chưa đủ, cậu lại hẹn riêng Trương Châu ra ngoài, dạo hết một vòng mới hỏi, người anh em, ta cùng Từ Công thành Bắc ai đẹp hơn?
Trương Châu chẳng hiểu mô-tê gì hỏi lại cậu, người anh em à, từ lúc nào mà cậu cũng phải lo lắng cho vẻ bề ngoài rồi?
“Quần áo của cậu chẳng phải luân phiên đổi đi đổi lại có vài bộ đó sao.”
“Giầy không phải đồ mới.” Nguyên Thỉnh Trình cường điệu.
Thay hết đồ mới xong cậu lại không muốn thể hiện mình quá mức để ý Kiều Niên, thế này quá trịnh trọng, có vẻ hơi cố gắng quá mức. Cậu ngốc nghếch đi đổi lại đôi giày cũ, ý ở trong lời, muốn thể hiện ra là Kiều Niên à, tôi cũng không có coi trọng cậu đến thế đâu!
“Quay về trường học à?”
Nguyên Thỉnh Trình bất an xoa mũi, xoắn đầu lưỡi: “Không, không phải chúng ta sẽ hẹn…hẹn hò sao? Cùng đi ăn cơm?”
Nguyên Thỉnh Trình lấy của Lão Vương giường bên một quyển kinh nghiệm yêu đương, tình cảm đều bắt đầu được bồi đắp từ việc cùng đi ăn tối đó.
Cho nên, cậu cứ luôn túm chặt không buông chủ đề “ăn cơm”.
“Cậu đói bụng?”
“Không đói bụng, đã ăn no từ sớm rồi.”
“Vậy thì làm sao ăn cơm được?”
Nguyên Thỉnh Trình không nói gì.
Kiều Niên cười với cậu: “Vậy đi dạo trước đã.”
“Ờ.”
Mất công khẩn trương rồi, thật là mất hứng.
Phá một tầng quan hệ bạn bè đơn thuần rồi thì làm cách nào nói chuyện yêu đương với trúc mã từ nhỏ đến lớn thực ra Kiều Niên cũng không am hiểu cho lắm, nhưng cậu không dám biểu lộ ra.
Không giống như Nguyên Thỉnh Trình, cả bao tải chứa đựng sự xấu hổ của cậu cứ như bị chọc thủng ra một lỗ nhỏ, sợ rằng động vào thì sẽ như nước bắn tung tóe khắp nơi, nhưng cậu vẫn cố giữ lớp da đã bị chọc phá nát bấy, bày ra tư thế tiêu sái xem thường.
Bọn họ đi ngang qua cửa trung tâm thương mại, cả đám người bỗng đồng loạt xông đến như tranh con mồi, tranh qua cướp lại Kiều Niên, xin cậu hỗ trợ quét mã quà tặng online. Kiều Niên cầm lấy điện thoại, bình tĩnh sắp xếp, cậu nói, mọi người đừng nóng vội, chúng ta làm từng cái một.
Nguyên Thỉnh Trình còn đang buồn bực sao không thấy Kiều Niên đâu nữa, quay đầu lại nhìn mới thấy cậu đang bị một đám người vây quanh.
Kiều Niên cúi đầu, ngón tay cái chậm rãi nhấn lên bàn phím, móng tay cái màu hồng nhạt khỏe mạnh, cậu ôn hòa lại nghiêm túc dùng điện thoại quét liên tục theo trình tự đám mã QR xếp chồng một đống từ cao đến thấp trước mặt. Không biết từ lúc nào Nguyên Thỉnh Trình đã sớm đứng cạnh người cậu.
Bọn họ từng ở trong cảnh phố xá huyên náo di chuyển theo dòng người hỗn loạn như là linh hồn phiêu đãng không có ý thức, bị đám người chen chúc đẩy trước đẩy sau, cuối cùng họ cũng có cơ hội dừng lại, có một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng tim đập thình thịch chiếm cứ toàn thân cậu tạm thời xuôi theo làn gió thổi qua, dọn sạch chỗ cho một khoảnh khắc an nhiên chảy vào trong lòng.
Nguyên Thỉnh Trình đang ngắm nhìn Kiều Niên. Ánh mắt dịu dàng tinh tế miêu tả lại hình dáng người yêu, khung cảnh lúc đầu đó đã mơ hồ bị đánh tan, lại nhìn kỹ thêm lần nữa thì hóa ra lỗ tai Kiều Niên đang giật nhẹ.
Thật tốt quá cơ. Lại còn có năng lực ngắm trộm người khác cẩn thận như vậy, còn làm rất quang minh chính đại nữa.
Quét xong mã.
“Anh trai nhỏ à, có thể tiện tay thêm Wechat luôn không.” Có một nữ sinh đáng yêu cố lấy dũng khí hỏi Kiều Niên.
Kiều Niên còn chưa mở miệng thì Nguyên Thỉnh Trình đã ôm thắt lưng Kiều Niên, mỉm cười lắc đầu nói: “Của tôi.”
Nghe vậy, nữ sinh kia không sợ hãi cũng không quẫn bách, cô tươi cười chấp thuận, có vẻ hiểu rõ được quan hệ vi diệu của hai người: “Làm phiền hai anh rồi, chúc hai người hạnh phúc nha.”
Qùa tặng quét mã là con heo bông. Sau đó, Kiều Niên trái ôm một em heo Peppa, phải ôm một anh George*. Thu hút không ít ánh mắt.
(*George: cầu thủ bóng rổ người nước ngoài chơi ở TQ, rất nổi tiếng ở TQ)
Kiều Niên vắt hết óc mới nghĩ ra chủ ý đi đến đường Trung Sơn ăn đồ ngọt, thứ nhất là cậu nghiện vị ngọt, thứ hai là thích ăn đồ ngọt, vì quần áo có thể giữ sạch sẽ. Không hiểu sao cậu lại nghĩ tới vấn đề hình tượng của mình.
Bọn họ đang chen chúc trên xe bus, cả đám người muôn hình muôn vẻ lắc lư trong khoang xe nho nhỏ, trong quá trình lắc lư đó những con người bình thường giao hòa với nhau trở nên đầy màu sắc và sáng lạn. Mọi người đều ở trong một quỹ đạo cuộc sống đã được định sẵn, được sinh ra là để thực hiện đoạn hành trình đi tìm kiếm nơi trở về, trao đi tình yêu và nhận lại tình yêu.
Xuống trạm dừng xe bus Kiều Niên tự chủ trương đi trước dẫn đường, Nguyên Thỉnh Trình ngoan ngoãn đi theo cậu. Hai người một trước một sau đạp chung một chiếc xe đạp đôi, lượn đi lượn lại ở khu nội thành xa lạ gần bốn mươi phút đồng hồ rồi lại lượn về chỗ ban đầu.
Ngay cả bảo vệ khu phố cũng đã nhìn quen mắt bọn họ đi lại vô số lần, chú trở nên cảnh giác hơn, không cắn hạt dưa nữa, chỉ nhìn chằm chằm hai thằng nhóc đáng nghi lượn lờ vòng quanh các nhà. Chú nghi ngờ cả chỉ số thông minh của bọn họ.
Kiều Niên vòng đi vòng lại đến choáng váng, mê man chà xát cái ót, mặt cậu nở nụ cười vừa xấu hổ vừa tỏ ý xin lỗi, định lừa dối qua chuyện. Nguyên Thỉnh Trình bóp phanh xe, cười ngửa tới ngửa lui: “Cậu ngốc quá đi mất, tôi cười muốn chết.”
Kiều Niên đạp cậu một đạp, Nguyên Thỉnh Trình an phận cố nghẹn cười.
“Quên đi, để tôi dẫn đường.”
“Cậu biết ở đâu sao?”
“Tôi thông minh như vậy đương nhiên là biết.”
“Sao cậu không nói sớm! Vậy mà cậu cũng đi theo tôi hứng gió bao lâu như vậy, lại còn bị chú bảo vệ xem thường…”
Nguyên Thỉnh Trình cười khanh khách: “Không sao. Tôi thích đi theo cậu. Trông cậu có vẻ rất thông minh.”
“Bớt a dua nịnh hót đi. Mau dẫn đường cho trẫm.”
Đi theo lộ tuyến chính xác họ cũng đã tìm được cửa hàng đồ ngọt, nhưng không ngờ lại đóng cửa mất rồi. Kiều Niên thất vọng hết sức, Nguyên Thỉnh Trình xoa đầu cậu để an ủi.
“Ăn đồ ngọt làm gì chứ, Kiều Niên cậu đã rất ngọt rồi.” Bất ngờ không kịp chuẩn bị được nhận một rổ lời yêu thương đầy đất.
Buồn nôn. Kiều Niên trả về một ánh mắt xem thường.
Hai người xám xịt mò vào siêu thị gần đó đi dạo.
Ấn vào nút cửa tủ đựng đồ, cửa nhỏ bật ra. Kiều Niên nhét gấu bông vào trong, đóng cửa lại, cửa không đóng được, gấu bông rớt xuống đất, Kiều Niên ngồi xổm xuống nhặt lên. Cậu lại dùng sức nhét vào, dùng sức đè chặt cửa tủ, buông tay ra thì cửa lại mở, gấu bông lại rớt xuống đất…
Thử đi thử lại bảy tám lần. Nguyên Thỉnh Trình nhếch khóe miệng đứng nhìn bên cạnh, vẫn không đóng cửa được Kiều Niên tức giận liền mặc kệ. Không khí nhất thời ngưng đọng lại, hai người hai mặt nhìn nhau, Nguyên Thỉnh Trình lại kìm lòng không đậu bật cười: “Này, nói cho cậu biết một bí mật.”
“Cái gì?”
“Cậu không thể ngờ được đâu, thật ra cửa này hỏng rồi.”
Kiều Niên ấm ức: “Được rồi.”
“Kiều Niên, cậu có kiên nhẫn thật đấy.”
Kiều Niên khiêm tốn: “Cũng bình thường.”
Nguyên Thỉnh Trình vừa cười vừa nói: “Cậu luôn có thể sử dụng thái độ nghiêm túc để lặp đi lặp lại những hành động ngốc nghếch, tôi thật sự không muốn cắt ngang.”
Vài lần diễn ra mấy trò khôi hài nhỏ đã làm biến mất sự e lệ khiến cho Nguyên Thỉnh Trình trở nên khúm na khúm núm, cậu lại khôi phục trạng thái ở chung tự nhiên như trước kia, giải phóng tính cách vốn có, nói chuyện theo kiểu trong bông có kim.
Nói xong Nguyên Thỉnh Trình còn rung nhẹ bờ vai, không thể ngừng cười, Kiều Niên cũng bắt đầu cười theo cậu.
Sau một lúc lâu mà bọn họ vẫn còn nhìn nhau cười ngu ngơ. Ví dụ điển hình của hình thức người lây cười người. Không có thuốc nào cứu được.
Cậu tự cười mình à?
Không biết.
Hai người từ quen thuộc trở nên xa lạ, rồi lại từ xa lạ trở về quen thuộc.
Từ siêu thị đi ra, ngoài mặt Kiều Niên im lặng nhưng trong lòng lại ngứa ngáy. Phía trước có một vòng ánh sáng sáng ngời, bọn họ chuẩn bị bước tới, Kiều Niên giữ chặt Nguyên Thỉnh Trình ngăn cậu bước vào góc sáng.
Nguyên Thỉnh Trình dừng bước, đứng thẳng tắp.
Kiều Niên trước tiên đưa hai con heo bông trong lòng cho Nguyên Thỉnh Trình ôm. Sau đó dần dần tiến đến gần, kêu to: “A Trình.”
Hả? Nguyên Thỉnh Trình chớp mắt, thành thật ôm gấu bông, trước tiên liếc mắt nhìn Kiều Niên, rồi lại nhìn về phía xa.
Ánh mắt ẩn hiện sương mù như có như không của Kiều Niên ướt sũng, nửa mở nửa khép. Chóp mũi cậu đặt bên sườn mặt nghiêng của Nguyên Thỉnh Trình. Dù bây giờ không phải là lúc thích hợp nhưng Kiều Niên ham muốn khó mà chịu được, âm thanh mơ hồ: “Tôi muốn…”
“Niên Niên, dậy đi, cậu mệt à? Đừng ngủ. Xe bus sắp tới rồi, kiên trì một chút.” Nguyên Thỉnh Trình vỗ mặt cậu, định làm Kiều Niên thanh tỉnh, cậu nhìn về phía xa, hai mắt hiện lên ánh sáng chói mắt, kích động nói: “Mau, xe đến vừa đúng lúc. Chúng ta đi đến trạm dừng trước.”
Kiều Niên bất ngờ lại bị kéo tay chạy về phía trước.
Như một chú chó lớn tinh thần no đủ ngậm cái chân giò hun khói bị ôi lao về phía trạm xe bus. Kiều Niên khóc không ra nước mắt, trêu chọc quyến rũ cậu mấy lần đều thất bại, cậu cảm thấy mình thật sự sắp suy sụp rồi.
Hoàn thành quá trình leo lên xe, mò xuống hàng ghế cuối cùng, bọn họ ngồi xuống cạnh nhau, Kiều Niên bơ phờ, Nguyên Thỉnh Trình lắc cậu, sau đó vỗ bôm bốp lên vai mình, thể hiện trọn vẹn khí khái đàn ông nói: “Lại đây, dựa đầu vào người tôi này, cậu ngủ đi, đến nơi tôi gọi cậu.”
“Không cần, em trai tốt à, ‘ngài’ giữ lại tự mình ngủ đi.”
Kết thúc một buổi hẹn hò thất bại.
Chương 24: Dòng nước đổ mạnh vào biển hoa
Bắt đầu từ cuối tháng tư trời mưa liên tục mấy tháng liền, liên miên không dứt gột sạch mọi thứ. Mỗi ngày trôi qua trời mưa ấm ướt khiến hơi thở dây dưa nóng bỏng giữa hai chàng trai cũng trở nên ướt át dầm dề, nụ hôn môi răng giao hòa dễ làm bắn ra những tia nước. Ngày xuân, tình yêu tinh khiết cũng như hơi nước bị dồn nén đủ giờ mà mạnh mẽ tiết ra, vắt kiệt đến một giọt cũng không còn, mùa hè nóng bỏng dần thay thế, chế ngự cơn khát vô biên.
Kiều Niên cùng Nguyên Thỉnh Trình ở bên nhau đã được mấy tháng, cơ thể Nguyên Thỉnh Trình không gây rắc rồi gì cho Kiều Niên, cũng không tạo phúc gì cho cậu, chỉ như một chiếc gối ôm mang lại hơi ấm vừa vững chắc vừa thoải mái, yêu đương với anh chàng trúc mã ngây thơ là bước vào Lôi Trì ôm nhau, chỉ nhìn nhau dịu dàng dài lâu nhưng vì ngầm hiểu nên thường muốn nói lại thôi, không đụng chạm nhau thêm nữa.
Studio nhỏ của Nguyên Ngữ nằm trong hành lang của trung tâm thương mại, giữa trưa, Kiều Niên hết tiết học vũ đạo thì nhận được tin của Nguyên Ngữ, liền đến tình nguyện làm người mẫu miễn phí. Trước kia cậu tiếp cận Nguyên Ngữ vì tìm hiểu Nguyên Thỉnh Trình. Sau khi kết thúc Kiều Niên ôm chặt một đống bí mật nhỏ trong lòng, cực kỳ vui vẻ, ngọt ngào gọi cô ấy là chị. Bọn họ dần dần thành bạn, rồi cuối cùng thì chị gái ruột của Nguyên Thỉnh Trình cũng chính là chị gái của cậu.
Kiều Niên bước vào cửa phòng làm việc liền như rơi vào hố băng, không khí xung quanh lạnh lẽo làm cậu rùng mình, điều hòa mở nhiệt độ thấp quá. Chủ đề thời trang mùa hè năm nay là “Sinh ra vì những ngày tươi sáng”. Khái niệm này khá mâu thuẫn.
Nguyên Ngữ và trợ lý đang nói chuyện, thấy Kiều Niên đã đến cô cười rạng rỡ mở túi ni lông đưa cho cậu một lon nước cam, Kiều Niên cảm ơn rồi uống một hớp, lạnh càng thêm lạnh, cậu liền đặt lon nước lên bàn.
Kiều Niên điều chỉnh trạng thái rồi bắt đầu làm việc. Trên móc treo có cả đồ nam và đồ nữ. Cậu bước vào khung chụp, đứng ở trung tâm, cố sức tạo tư thế, thử hết tư thế này sang tư thế khác.
Thử xong đồ nam Kiều Niên lại nghe lời đi thay thêm cả đồ nữ, một bộ váy liền thân màu hồng nhạt, đơn giản phóng khoáng. Đứng ở góc độ đàn ông Nguyên Thỉnh Trình cũng rất thích như thế này, rất hưởng thụ. Nguyên Ngữ kéo trái kéo phải cái bóng đèn, thợ chụp ảnh hạ thân máy xuống, chỉ chụp từ phần cổ trở xuống. Trước ánh đèn biểu cảm Kiều Niên tự nhiên, phóng khoáng, vì cậu đã sớm quen với công việc này.
Nhưng khi buổi chụp hình kết thúc cậu đi ra khỏi phông nền trắng liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của nhân viên mới, thoáng nhìn qua ánh mắt khác thường của họ, tuy ác ý không rõ nhưng chỉ trong tích tắc đã làm dựng đứng lông tơ trong người cậu. Nỗi sợ từ trong tiềm thức trở thành sự thật. Cậu ngồi trước gương trang điểm mà không dám nhìn chính mình trong đó. Cậu còn chưa cởi váy ra, hai tay không kiềm được mà bấu chặt vào tà váy ngắn cũn, cúi đầu ngơ ngẩn, bóng lưng u tối.
Là sợ hãi. Từ khi ở bên Nguyên Thỉnh Trình thì cậu cũng phải cùng gánh vác điều đó.
Giá mình là còn gái thì thật tốt.
Một góc váy bị nắm trong lòng bàn tay hơi nhăn nhúm. Là váy mới mà lại trông như cũ.
“Tôi biết tôi mời đến cậu em này rất dễ nhìn nhưng ai cho mấy người nhìn chằm chằm em ấy như vậy? Nhìn hỏng rồi mấy người bồi thường nhé.” Nguyên Ngữ nghiêm khắc nói: “Phải làm gì thì đi làm đi. Đúng rồi, Tiểu Trương, mau chỉnh sửa ảnh đi nhé, buổi tối cần đấy.”
“Tuân lệnh, bà chủ Nguyên!”
Nói xong ánh mắt liền dời đi, nhìn phóng qua các góc trong phòng.
“Niên Niên, em thích bộ này không?”
“Thích ạ.” Kiều Niên gật đầu.
Nguyên Ngữ cười: “Chị đã nói rồi mà, thằng nhóc Nguyên Thỉnh Trình kia chắc chắn cũng thích con gái mặc loại váy đáng yêu nhỏ nhắn như này.”
Lông mi Kiều Niên lông mi run rẩy, hỏi bâng quơ: “Cậu ấy nói với chị là cậu ấy thích dạng con gái gì à?”
“Không có, nó làm sao mà nói với chị được. Nhưng chị từng dò hỏi rồi, nó liền trực tiếp xua chị đi luôn.” Nguyên Ngữ hồi tưởng lại, lộ ra ý cười hiểu rõ: “Nói xem, con trai các em không phải ngẫu nhiên cũng nói đến mấy chuyện này sao.”
“À thì…ít khi lắm.”
Nguyên Ngữ ngoắc ngón tay, như muốn nói bí mật gì đó, đè thấp giọng: “Haizz, Tiểu Niên, chị nghi ngờ Thỉnh Trình không thích con gái đâu.”
Kiều Niên không yên lòng cắn ống hút, hút phải ngụm nước chanh lạnh thì đột nhiên cậu có phản ứng, bị sặc nước, liên tục khụ khụ vài tiếng, miệng vẫn còn nói mơ hồ: “Thật vậy ạ, em…em không biết.”
Nguyên Ngữ dừng một lát, lát sau lại dịu dàng nói: “A, chị hay nói giỡn thôi, ai mà biết được, chị cũng chẳng quan tâm thằng em ngốc thích cái gì. Dù thế nào chị cũng có thể chấp nhận, bố mẹ chị cũng có thể. Không thương thiên hại lí là được.”
Kiều Niên thở ra một hơi toàn hương cam mát lạnh.
Buổi tối, Kiều Niên rủ Nguyên Thỉnh Trình đi chơi, hẹn đến Pubs uống rượu nghe nhạc, tiêu phí chút thời gian đi lả lướt, thêm hương vị, màu sắc cho cuộc sống bớt buồn tẻ.
Đứng cách nhà Kiều Niên mấy mét Nguyên Thỉnh Trình tránh trong một con hẻm nhỏ hơi tối vuốt lại tóc, chỉnh trang quần áo rồi hít sâu vài cái.
Một cô gái mặc váy kiểu đồng phục đeo khẩu trang đen đi về phía Nguyên Thỉnh Trình, cô đứng sau lưng cậu rồi bất chợt choàng hai tay lên thắt lưng cậu, tay đặt lên rất thuận lợi như là hai người đã quen thuộc từ lâu. Nguyên Thỉnh Trình giật mình phát khiếp, tưởng là Kiều Niên, vừa quay người lại thì phát hiện ra là một cô gái. Cậu khiếp sợ quay mặt đi không nhìn nữa, đồng thời lịch sự tách khỏi người cô gái, cố gắng giữ thái độ lịch sự: “Này, chị gái ơi, chị nhận nhầm người rồi. Bạn trai chị chắc là người kia kìa.” Cậu vội vàng tiện tay chỉ vào anh chàng đeo mắt kính đang đứng ăn súp lơ ở quán đồ nướng trước mặt, đúng bộ dạng chỉ loạn người yêu.
Đối phương không nói lời nào cũng không buông tay, còn dính hơn bã kẹo cao su dính vào vào đế giày, nhân cơ hội còn hôn Nguyên Thỉnh Trình một cái. Nguyên Thỉnh Trình lập tức vừa hoảng lại vừa phẫn nộ, không có cách nào khác đành phải dùng lực đẩy cô ta ra, cau mày: “Đồng chí nữ này, nếu cô không biết đường đến đồn cảnh sát đi như thế nào thì tôi có thể báo cho họ mang cô đến đó ăn bữa khuya đấy.”
Cậu lại dùng lời hay khuyên bảo: “Chị gái à, chị đừng làm việc này nữa, không cần biết là nam hay là nữ, sống trên đời này chúng ta phải có lòng tự trọng của bản thân, nghèo túng nhưng chí phải kiên cường, không thể đánh mất chí hướng cao xa đúng không?”
“Cậu nói đúng.”
Giọng con trai trong trẻo truyền tới.
“Đm! Cậu là Kiều Niên?” Nguyên Thỉnh Trình giờ mới dám nhìn trực tiếp vào người trước mặt.
Kiều Niên kéo khẩu trang xuống, mặt mũi rõ ràng lộ ra ngoài sáng: “Ngu ngốc.”
“Đang yên lành lại nam giả nữ làm gì, cosplay làm công chúa chạy trốn của Disney à?”
“Thực hiện mong ước của tôi, chọc cậu chơi vậy thôi.” Kiều Niên cười thản nhiên: “Còn nữa, tôi là tên biến thái đó. Từ từ rồi cậu sẽ biết.”
“Đã sớm biết rồi.” Nguyên Thỉnh Trình lôi ra dây đeo cổ: “Chứng cứ cho sự biến thái của cậu.”
“Vậy là thật sự giống bác gái già lắm sao?” Kiều Niên ra vẻ mất mát.
“Thúi lắm, tôi nói hươu nói vượn đấy, đừng coi là thật! Đẹp…đẹp lắm.” Nguyên Thỉnh Trình liếc nhìn cặp chân dài lộ ra ngoài.
“Đi uống rượu đi.”
“Được, chị gái.”
Trong quán pubs, ánh sáng màu lam lạnh lẽo, thân thể chìm đắm trong đó, đến cả trong không khí cũng như đang nhìn thấy ánh sáng xanh chớp lóe. Nguyên Thỉnh Trình giơ tay ra chạm vào mặt Kiều Niên, bắt được ánh sáng xanh đang di chuyển trên má, lồng vào lòng bàn tay cậu rồi tỏa ra một ngọn lửa màu xanh lam. Cậu dán người vào chỗ ngồi của Kiều Niên, ôm chặt eo cậu ấy, đôi mắt đỏ si mê còn ngọt hơn rượu.
Kiều Niên như một người uống rượu giải sầu, chống cằm. Hai người trầm mặc không nói gì, tai nghe âm thanh kéo dài rung động của dây đàn ghi ta, giọng ca trong trẻo của nữ ca sĩ, kéo dài cơn buồn ngủ mộng mị. Kiều Niên không hề phát hiện tầm mắt lúc sáng lúc tối của Nguyên Thỉnh Trình, chỉ chăm chú nhìn bọt rượu nhẹ như mây, giày cao gót chậm rãi đung đưa theo ngón chân, như rơi ra mà lại không phải rơi, lắc lư quyến rũ.
Hồi lâu sau.
“Anh Kiều Niên, cậu say sao?” Nguyên Thỉnh Trình hỏi Kiều Niên.
“Không có, tôi sẽ không mượn rượu làm càn.”
Thanh âm trầm thấp của Nguyên Thỉnh Trình trở nên đẫm men say và ướt át, cuối cùng lại vớt lên vô số lời nói tắc nghẹn bị nhấn chìm trong hơi rượu: “Chúng ta về nhà đi, uống rượu không tốt. Phải nghĩ cho mình.”
Kiều Niên khịt mũi một tiếng, khóe miệng nhếch lên giả bộ như đang cười, tới gần mặt Nguyên Thỉnh Trình: “Nguyên Thỉnh Trình, tôi chán ghét cậu.”
Kiều Niên hối hận rồi. Cậu cực kỳ muốn quay về, cũng rất nhớ Nguyên Thỉnh Trình.
Cậu không biết cách từ chối người ta cho lắm, nếu đã đồng ý với người khác thì phải thực hiện lời hứa. Thỉnh thoảng, sự cố chấp làm cho cậu hơi tuyệt tình, ngay cả người cậu yêu nhất cậu cũng không muốn quá thiên vị và thỏa hiệp, tính cách nhỏ nhen đó là do học theo mẹ cậu.
Cậu thường ở nhà Nguyên Thỉnh Trình chơi đùa ăn ké bữa cơm, cũng thấy tận mắt bố mẹ cậu ấy huyên náo ầm ĩ, không ngại phiền toái, mở miệng là muốn ly hôn. Nguyên Thỉnh Trình mười mấy tuổi khuyên can thất bại, nhưng vẫn còn có thể khí thế dạt dào lôi Kiều Niên đến căn nhà nghỉ đã phá trong ngõ nhỏ sâu hun hút cùng nhau ngủ, bởi vì ở đó không cần kiểm tra chứng minh thư. Nếu không thì đi tiệm net chơi game suốt đêm.
Nguyên Thỉnh Trình nói, một mình cậu thật ra có thể chịu được, nhưng cậu không muốn làm cho Kiều Niên thấy cảnh bố mẹ tranh cãi ầm ĩ, như vậy giống như xát muối vào miệng vết thương của Kiều Niên.
Nhưng mỗi năm Kiều Niên đến nhà cậu, bố mẹ cậu lại vẫn hòa hảo với nhau như lúc ban đầu.
Vì sao lại vậy.
Đạo lý dễ hiểu như thế mà cậu lại cứ bỏ sót, cậu chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm giữa hai con người vốn là có một bên sẵn lòng chịu thua, buông bỏ sự cố chấp, lựa chọn thỏa hiệp, dừng cương trước bờ vực.
Trong buổi tiệc sinh nhật của Diệp Âu có rất nhiều người xa lạ, bọn họ nói chuyện liên tục, tận tình tận hứng. Kiều Niên giống như chú mèo nhỏ không có nhà để về, cậu chỉ ngồi ở một góc, chuyên tâm nghe người ta bàn luận viển vông. Cậu uống bia, gương mặt đã hồng hồng, uống đến mức mơ màng say, cậu buồn ngủ nheo mắt lại, bộ dạng giống như tùy ý người khác muốn làm gì mình thì làm khiến cậu trở nên thần bí như làn sương khó bề phân biệt.
Có người tới nói chuyện với cậu thì cậu trả lời vài câu. Không ai đến thì cậu ngồi làm nền, giống như cái ghim cài ngực trên bộ tây trang, chỉ để trang trí, đẹp mắt là được.
Gương mặt lạnh lùng và bia lạnh phối hợp thừa sức kéo dài thời gian đang tích tắc trôi. Có một hai cậu con trai không quen cậu nhưng vài lần muốn tiếp cận, cậu cảm thấy bọn họ cũng là gay, Kiều Niên đã uống say không thèm quay đầu lại, lười nhìn mặt bọn họ, phương thức nổi giận này thật quá trẻ con.
Diệp Âu đến tìm cậu, Kiều Niên liền nở nụ cười tiếp đón, người có sinh nhật là quan trọng nhất, mỗi người đều có trách nhiệm trân trọng anh ta.
“Muốn ăn cái gì không?”
Kiều Niên lắc đầu: “Cám ơn, không cần.”
Diệp Âu bất đắc dĩ: “Kiều Niên, mời cậu qua đây chút.”
Kiều Niên mù mờ đứng dậy, đi theo anh ta đến hành lang dài ra chỗ đám đông náo nhiệt, miệng vẫn còn nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Diệp Âu cười nói: “Được rồi, cám ơn cậu. Cậu đã nói không dưới mười lần rồi.”
Kiều Niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, Diệp Âu nhìn trái ngó phải, cảm thấy Kiều Niên trở nên ngốc nghếch hơn nhiều.
Làm sao mà lại trông giống người kia thế nhỉ…
Chẳng lẽ là gần mực thì đen, gần đền thì sáng? Diệp Âu nghĩ thầm.
Anh ta dẫn Kiều Niên đến trước cửa sổ thủy tinh lớn, ngoắc đầu ám chỉ Kiều Niên nhìn ra ngoài: “Kiều Niên, nhìn xem, chú chó nhỏ của cậu đến tìm cậu kìa, thật là trung thành đấy.”
Giọng điệu của Diệp Âu rất dịu dàng, hoàn toàn không nghe ra một chút cảm giác không cam lòng nào.
“Chó của tôi?” Kiều Niên ngẩn người một hồi rồi cúi đầu nhìn xuống, lập tức phản bác: “Cậu ấy là bạn nối khố của tôi, tên là Nguyên Thỉnh Trình.”
Sao cậu ấy lại ở đây? Kiều Niên thầm nghĩ.
Diệp Âu cười yếu ớt: “Vậy cậu mau đến nhận người đi thôi. Đáng thương hết sức luôn.”
Diệp Âu không quên giữ lại mặt mũi, nói cho cùng thì giống như anh ta cố ý bỏ qua Kiều Niên vậy.
“Cám ơn chủ tiệc sinh nhật đã đồng ý nhé.” Kiều Niên nói.
“Không cần khách khí.”
“Vậy thì chúc anh sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn.”
“Mười một lần.”
Câu chúc phúc nghe nhiều ngược lại lại giống như câu niệm chú vậy. Diệp Âu cứ cảm thấy như bị mắng.
Hai tay Nguyên Thỉnh Trình nhét trong túi, gió nhẹ thổi xuyên qua bóng trăng, mặt đất phủ kín màu nâu vàng, cậu di chuyển chỗ đứng, không đành lòng dẫm lên lá vàng, sợ chúng nó đau. Cậu lắc lư đi vào lề đường, chăm chú nhìn dòng xe cộ như mắc cửi, chờ đợi bữa tiệc của Kiều Niên kết thúc.
Chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ là cậu nhớ Kiều Niên, muốn vụng trộm ngó cậu ấy một cái cũng được.
Tiếc là ban đêm yên tĩnh như này không thuộc về cậu. Cậu cảm thấy hơi uể oải.
Ở thời buổi hiện đại như bây giờ, lẳng lặng chờ đợi có lẽ là việc làm lãng phí thời gian nhất. Có thời gian rảnh chỉ hận không thể nghịch điện thoại, đọc sách các kiểu, làm một vài việc gì đó để khe hở nhỏ của thời gian được lấp đầy mới cảm thấy an tâm. Nhưng cậu thì cái gì cũng không làm, cái gì cũng không muốn. Nếu Kiều Niên bốn giờ sẽ đến thì thậm chí bắt đầu từ một giờ cậu đã cảm thấy vui sướng. Mỗi giây phút đều tràn ngập sự tốt đẹp vô hình.
“Anh.”
Nguyên Thỉnh Trình giật mình, ảo giác sao?
Cậu quay người lại, Kiều Niên giống như trái bóng rổ đang bay vút tới lao thẳng vào trong ngực cậu, cứ như là nhiều năm không gặp, mãnh liệt như xa cách nghìn trùng mới gặp lại nhau.
Dù sao cũng là con trai vóc dáng cao, cứ lăn lông lốc lao đến lồng ngực cậu như không muốn sống như vậy làm cho Nguyên Thỉnh Trình thiếu chút nữa thì lảo đảo té ngã.
Trước kia ôm Kiều Niên cậu có thể hết sức tự nhiên. Bây giờ thì ngược lại, tay chân trúc trắc mãi không được, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Có người đi đường thấy hai người đàn ông làm chuyện thân mật thì cảm thấy thú vị liền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Nguyên Thỉnh Trình nhạy bén cảm giác được, lạnh lùng trừng mắt liếc đối phương, người nọ sợ hãi phải cất điện thoại đi.
Mặt Kiều Niên còn đang không biết mệt mỏi cọ tới cọ lui, lẩm bẩm gọi tên Nguyên Thỉnh Trình. Mái tóc xù theo cử động lắc lư của cái đầu không ngừng chà vào cằm Nguyên Thỉnh Trình. Cằm cậu như đụng phải miếng bánh ngọt mềm nhũn, cả gương mặt dính đầy hương vị bơ ngọt ngào, ngấy chết người.
Kiều Niên đang làm nũng sao? Con trai cũng sẽ làm nũng sao?
Trai thẳng khô như củi đột nhiên gãi đầu không hiểu ra sao.
Cậu rất ít khi gặp được bộ dạng vừa nũng nịu vừa mềm mại phát ra từ nội tâm của Kiều Niên, những hành động giả bộ của Kiều Niên xem ra là có thật, lẽ nào thật sự không phải là cố ý trêu chọc muốn làm cho cậu buồn nôn sao?
Khả năng không phải đâu. Cậu suy đi nghĩ lại.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Mũi chó thính, ngửi được mùi cậu ở đây nên tìm đến đó.” Nguyên Thỉnh Trình tự giễu. Cậu không nói rõ nguyên nhân.
“Cậu nên nói cho tôi biết cậu đã đợi lâu lắm rồi chứ.” Kiều Niên nhăn mày, lộ vẻ thương hại.
“Tôi không đành lòng quấy rầy cậu.” Nguyên Thỉnh Trình cười xì một tiếng: “Tôi nào dám quấy rầy cậu và mấy anh chàng đẹp trai của cậu hàng đêm ca múa, tận tình hưởng lạc.”
Kiều Niên nghiêm mặt nói: “Tôi căn bản không sợ quấy rầy, tôi lo lắng cho cậu.”
Đại sư kỳ quái lại login: “Anh Kiều Niên, vậy là cuối cùng anh cũng biết đau lòng cho người em này sao.”
Nguyên Thỉnh Trình còn muốn nói, tôi đã sớm quen việc chờ cậu rồi. Chờ cậu trở về chơi với tôi, tan học chờ cậu cùng về nhà, vì đưa dâu tây mà chờ cậu, vì thổ lộ mà chờ cậu…
Nhưng cậu không nói, không có gì hay để nói. Tuy rằng hai người bọn họ gắn bó không rời nhưng vẫn nên có những điều phải giữ lại, nên giống như xếp cánh sao nhỏ, tích góp từng tí một rất nhiều bí mật nhỏ không muốn người khác biết đặt trong lọ thủy tinh ở trong lòng.
Kiều Niên trêu chọc nói: “Em trai ngoan như vậy sao tôi lại có thể không đau lòng cho cậu chứ.”
Nguyên Thỉnh Trình hừ một tiếng.
Kiều Niên ấu trĩ vỗ tay: “A Trình, cậu quá lợi hại, nói chuyện còn có thể dùng thành ngữ. Tuyệt quá.”
Hừ.
Vô tâm, mất hứng rồi.
“Ôi, cậu mặc quần áo mới này, còn làm tóc nữa, rất đẹp trai.” Kiều Niên hào phóng khen cậu, kéo góc áo, sờ vải dệt.
“Đệch, làm sao cậu biết?” Nguyên Thỉnh Trình giật mình không nhẹ.
Đáng giận, lại có thể bị nhìn ra!
Vì đi gặp Kiều Niên cậu đã cố ý lên đồ một phen làm toàn thân chói sáng hơn hẳn.
Xong việc cậu lại cứng rắn ép hỏi bạn cùng ký túc xá hôm nay tôi có đẹp trai không. Nhận được đáp án hài lòng rồi còn chưa đủ, cậu lại hẹn riêng Trương Châu ra ngoài, dạo hết một vòng mới hỏi, người anh em, ta cùng Từ Công thành Bắc ai đẹp hơn?
Trương Châu chẳng hiểu mô-tê gì hỏi lại cậu, người anh em à, từ lúc nào mà cậu cũng phải lo lắng cho vẻ bề ngoài rồi?
“Quần áo của cậu chẳng phải luân phiên đổi đi đổi lại có vài bộ đó sao.”
“Giầy không phải đồ mới.” Nguyên Thỉnh Trình cường điệu.
Thay hết đồ mới xong cậu lại không muốn thể hiện mình quá mức để ý Kiều Niên, thế này quá trịnh trọng, có vẻ hơi cố gắng quá mức. Cậu ngốc nghếch đi đổi lại đôi giày cũ, ý ở trong lời, muốn thể hiện ra là Kiều Niên à, tôi cũng không có coi trọng cậu đến thế đâu!
“Quay về trường học à?”
Nguyên Thỉnh Trình bất an xoa mũi, xoắn đầu lưỡi: “Không, không phải chúng ta sẽ hẹn…hẹn hò sao? Cùng đi ăn cơm?”
Nguyên Thỉnh Trình lấy của Lão Vương giường bên một quyển kinh nghiệm yêu đương, tình cảm đều bắt đầu được bồi đắp từ việc cùng đi ăn tối đó.
Cho nên, cậu cứ luôn túm chặt không buông chủ đề “ăn cơm”.
“Cậu đói bụng?”
“Không đói bụng, đã ăn no từ sớm rồi.”
“Vậy thì làm sao ăn cơm được?”
Nguyên Thỉnh Trình không nói gì.
Kiều Niên cười với cậu: “Vậy đi dạo trước đã.”
“Ờ.”
Mất công khẩn trương rồi, thật là mất hứng.
Phá một tầng quan hệ bạn bè đơn thuần rồi thì làm cách nào nói chuyện yêu đương với trúc mã từ nhỏ đến lớn thực ra Kiều Niên cũng không am hiểu cho lắm, nhưng cậu không dám biểu lộ ra.
Không giống như Nguyên Thỉnh Trình, cả bao tải chứa đựng sự xấu hổ của cậu cứ như bị chọc thủng ra một lỗ nhỏ, sợ rằng động vào thì sẽ như nước bắn tung tóe khắp nơi, nhưng cậu vẫn cố giữ lớp da đã bị chọc phá nát bấy, bày ra tư thế tiêu sái xem thường.
Bọn họ đi ngang qua cửa trung tâm thương mại, cả đám người bỗng đồng loạt xông đến như tranh con mồi, tranh qua cướp lại Kiều Niên, xin cậu hỗ trợ quét mã quà tặng online. Kiều Niên cầm lấy điện thoại, bình tĩnh sắp xếp, cậu nói, mọi người đừng nóng vội, chúng ta làm từng cái một.
Nguyên Thỉnh Trình còn đang buồn bực sao không thấy Kiều Niên đâu nữa, quay đầu lại nhìn mới thấy cậu đang bị một đám người vây quanh.
Kiều Niên cúi đầu, ngón tay cái chậm rãi nhấn lên bàn phím, móng tay cái màu hồng nhạt khỏe mạnh, cậu ôn hòa lại nghiêm túc dùng điện thoại quét liên tục theo trình tự đám mã QR xếp chồng một đống từ cao đến thấp trước mặt. Không biết từ lúc nào Nguyên Thỉnh Trình đã sớm đứng cạnh người cậu.
Bọn họ từng ở trong cảnh phố xá huyên náo di chuyển theo dòng người hỗn loạn như là linh hồn phiêu đãng không có ý thức, bị đám người chen chúc đẩy trước đẩy sau, cuối cùng họ cũng có cơ hội dừng lại, có một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng tim đập thình thịch chiếm cứ toàn thân cậu tạm thời xuôi theo làn gió thổi qua, dọn sạch chỗ cho một khoảnh khắc an nhiên chảy vào trong lòng.
Nguyên Thỉnh Trình đang ngắm nhìn Kiều Niên. Ánh mắt dịu dàng tinh tế miêu tả lại hình dáng người yêu, khung cảnh lúc đầu đó đã mơ hồ bị đánh tan, lại nhìn kỹ thêm lần nữa thì hóa ra lỗ tai Kiều Niên đang giật nhẹ.
Thật tốt quá cơ. Lại còn có năng lực ngắm trộm người khác cẩn thận như vậy, còn làm rất quang minh chính đại nữa.
Quét xong mã.
“Anh trai nhỏ à, có thể tiện tay thêm Wechat luôn không.” Có một nữ sinh đáng yêu cố lấy dũng khí hỏi Kiều Niên.
Kiều Niên còn chưa mở miệng thì Nguyên Thỉnh Trình đã ôm thắt lưng Kiều Niên, mỉm cười lắc đầu nói: “Của tôi.”
Nghe vậy, nữ sinh kia không sợ hãi cũng không quẫn bách, cô tươi cười chấp thuận, có vẻ hiểu rõ được quan hệ vi diệu của hai người: “Làm phiền hai anh rồi, chúc hai người hạnh phúc nha.”
Qùa tặng quét mã là con heo bông. Sau đó, Kiều Niên trái ôm một em heo Peppa, phải ôm một anh George*. Thu hút không ít ánh mắt.
(*George: cầu thủ bóng rổ người nước ngoài chơi ở TQ, rất nổi tiếng ở TQ)
Kiều Niên vắt hết óc mới nghĩ ra chủ ý đi đến đường Trung Sơn ăn đồ ngọt, thứ nhất là cậu nghiện vị ngọt, thứ hai là thích ăn đồ ngọt, vì quần áo có thể giữ sạch sẽ. Không hiểu sao cậu lại nghĩ tới vấn đề hình tượng của mình.
Bọn họ đang chen chúc trên xe bus, cả đám người muôn hình muôn vẻ lắc lư trong khoang xe nho nhỏ, trong quá trình lắc lư đó những con người bình thường giao hòa với nhau trở nên đầy màu sắc và sáng lạn. Mọi người đều ở trong một quỹ đạo cuộc sống đã được định sẵn, được sinh ra là để thực hiện đoạn hành trình đi tìm kiếm nơi trở về, trao đi tình yêu và nhận lại tình yêu.
Xuống trạm dừng xe bus Kiều Niên tự chủ trương đi trước dẫn đường, Nguyên Thỉnh Trình ngoan ngoãn đi theo cậu. Hai người một trước một sau đạp chung một chiếc xe đạp đôi, lượn đi lượn lại ở khu nội thành xa lạ gần bốn mươi phút đồng hồ rồi lại lượn về chỗ ban đầu.
Ngay cả bảo vệ khu phố cũng đã nhìn quen mắt bọn họ đi lại vô số lần, chú trở nên cảnh giác hơn, không cắn hạt dưa nữa, chỉ nhìn chằm chằm hai thằng nhóc đáng nghi lượn lờ vòng quanh các nhà. Chú nghi ngờ cả chỉ số thông minh của bọn họ.
Kiều Niên vòng đi vòng lại đến choáng váng, mê man chà xát cái ót, mặt cậu nở nụ cười vừa xấu hổ vừa tỏ ý xin lỗi, định lừa dối qua chuyện. Nguyên Thỉnh Trình bóp phanh xe, cười ngửa tới ngửa lui: “Cậu ngốc quá đi mất, tôi cười muốn chết.”
Kiều Niên đạp cậu một đạp, Nguyên Thỉnh Trình an phận cố nghẹn cười.
“Quên đi, để tôi dẫn đường.”
“Cậu biết ở đâu sao?”
“Tôi thông minh như vậy đương nhiên là biết.”
“Sao cậu không nói sớm! Vậy mà cậu cũng đi theo tôi hứng gió bao lâu như vậy, lại còn bị chú bảo vệ xem thường…”
Nguyên Thỉnh Trình cười khanh khách: “Không sao. Tôi thích đi theo cậu. Trông cậu có vẻ rất thông minh.”
“Bớt a dua nịnh hót đi. Mau dẫn đường cho trẫm.”
Đi theo lộ tuyến chính xác họ cũng đã tìm được cửa hàng đồ ngọt, nhưng không ngờ lại đóng cửa mất rồi. Kiều Niên thất vọng hết sức, Nguyên Thỉnh Trình xoa đầu cậu để an ủi.
“Ăn đồ ngọt làm gì chứ, Kiều Niên cậu đã rất ngọt rồi.” Bất ngờ không kịp chuẩn bị được nhận một rổ lời yêu thương đầy đất.
Buồn nôn. Kiều Niên trả về một ánh mắt xem thường.
Hai người xám xịt mò vào siêu thị gần đó đi dạo.
Ấn vào nút cửa tủ đựng đồ, cửa nhỏ bật ra. Kiều Niên nhét gấu bông vào trong, đóng cửa lại, cửa không đóng được, gấu bông rớt xuống đất, Kiều Niên ngồi xổm xuống nhặt lên. Cậu lại dùng sức nhét vào, dùng sức đè chặt cửa tủ, buông tay ra thì cửa lại mở, gấu bông lại rớt xuống đất…
Thử đi thử lại bảy tám lần. Nguyên Thỉnh Trình nhếch khóe miệng đứng nhìn bên cạnh, vẫn không đóng cửa được Kiều Niên tức giận liền mặc kệ. Không khí nhất thời ngưng đọng lại, hai người hai mặt nhìn nhau, Nguyên Thỉnh Trình lại kìm lòng không đậu bật cười: “Này, nói cho cậu biết một bí mật.”
“Cái gì?”
“Cậu không thể ngờ được đâu, thật ra cửa này hỏng rồi.”
Kiều Niên ấm ức: “Được rồi.”
“Kiều Niên, cậu có kiên nhẫn thật đấy.”
Kiều Niên khiêm tốn: “Cũng bình thường.”
Nguyên Thỉnh Trình vừa cười vừa nói: “Cậu luôn có thể sử dụng thái độ nghiêm túc để lặp đi lặp lại những hành động ngốc nghếch, tôi thật sự không muốn cắt ngang.”
Vài lần diễn ra mấy trò khôi hài nhỏ đã làm biến mất sự e lệ khiến cho Nguyên Thỉnh Trình trở nên khúm na khúm núm, cậu lại khôi phục trạng thái ở chung tự nhiên như trước kia, giải phóng tính cách vốn có, nói chuyện theo kiểu trong bông có kim.
Nói xong Nguyên Thỉnh Trình còn rung nhẹ bờ vai, không thể ngừng cười, Kiều Niên cũng bắt đầu cười theo cậu.
Sau một lúc lâu mà bọn họ vẫn còn nhìn nhau cười ngu ngơ. Ví dụ điển hình của hình thức người lây cười người. Không có thuốc nào cứu được.
Cậu tự cười mình à?
Không biết.
Hai người từ quen thuộc trở nên xa lạ, rồi lại từ xa lạ trở về quen thuộc.
Từ siêu thị đi ra, ngoài mặt Kiều Niên im lặng nhưng trong lòng lại ngứa ngáy. Phía trước có một vòng ánh sáng sáng ngời, bọn họ chuẩn bị bước tới, Kiều Niên giữ chặt Nguyên Thỉnh Trình ngăn cậu bước vào góc sáng.
Nguyên Thỉnh Trình dừng bước, đứng thẳng tắp.
Kiều Niên trước tiên đưa hai con heo bông trong lòng cho Nguyên Thỉnh Trình ôm. Sau đó dần dần tiến đến gần, kêu to: “A Trình.”
Hả? Nguyên Thỉnh Trình chớp mắt, thành thật ôm gấu bông, trước tiên liếc mắt nhìn Kiều Niên, rồi lại nhìn về phía xa.
Ánh mắt ẩn hiện sương mù như có như không của Kiều Niên ướt sũng, nửa mở nửa khép. Chóp mũi cậu đặt bên sườn mặt nghiêng của Nguyên Thỉnh Trình. Dù bây giờ không phải là lúc thích hợp nhưng Kiều Niên ham muốn khó mà chịu được, âm thanh mơ hồ: “Tôi muốn…”
“Niên Niên, dậy đi, cậu mệt à? Đừng ngủ. Xe bus sắp tới rồi, kiên trì một chút.” Nguyên Thỉnh Trình vỗ mặt cậu, định làm Kiều Niên thanh tỉnh, cậu nhìn về phía xa, hai mắt hiện lên ánh sáng chói mắt, kích động nói: “Mau, xe đến vừa đúng lúc. Chúng ta đi đến trạm dừng trước.”
Kiều Niên bất ngờ lại bị kéo tay chạy về phía trước.
Như một chú chó lớn tinh thần no đủ ngậm cái chân giò hun khói bị ôi lao về phía trạm xe bus. Kiều Niên khóc không ra nước mắt, trêu chọc quyến rũ cậu mấy lần đều thất bại, cậu cảm thấy mình thật sự sắp suy sụp rồi.
Hoàn thành quá trình leo lên xe, mò xuống hàng ghế cuối cùng, bọn họ ngồi xuống cạnh nhau, Kiều Niên bơ phờ, Nguyên Thỉnh Trình lắc cậu, sau đó vỗ bôm bốp lên vai mình, thể hiện trọn vẹn khí khái đàn ông nói: “Lại đây, dựa đầu vào người tôi này, cậu ngủ đi, đến nơi tôi gọi cậu.”
“Không cần, em trai tốt à, ‘ngài’ giữ lại tự mình ngủ đi.”
Kết thúc một buổi hẹn hò thất bại.
Chương 24: Dòng nước đổ mạnh vào biển hoa
Bắt đầu từ cuối tháng tư trời mưa liên tục mấy tháng liền, liên miên không dứt gột sạch mọi thứ. Mỗi ngày trôi qua trời mưa ấm ướt khiến hơi thở dây dưa nóng bỏng giữa hai chàng trai cũng trở nên ướt át dầm dề, nụ hôn môi răng giao hòa dễ làm bắn ra những tia nước. Ngày xuân, tình yêu tinh khiết cũng như hơi nước bị dồn nén đủ giờ mà mạnh mẽ tiết ra, vắt kiệt đến một giọt cũng không còn, mùa hè nóng bỏng dần thay thế, chế ngự cơn khát vô biên.
Kiều Niên cùng Nguyên Thỉnh Trình ở bên nhau đã được mấy tháng, cơ thể Nguyên Thỉnh Trình không gây rắc rồi gì cho Kiều Niên, cũng không tạo phúc gì cho cậu, chỉ như một chiếc gối ôm mang lại hơi ấm vừa vững chắc vừa thoải mái, yêu đương với anh chàng trúc mã ngây thơ là bước vào Lôi Trì ôm nhau, chỉ nhìn nhau dịu dàng dài lâu nhưng vì ngầm hiểu nên thường muốn nói lại thôi, không đụng chạm nhau thêm nữa.
Studio nhỏ của Nguyên Ngữ nằm trong hành lang của trung tâm thương mại, giữa trưa, Kiều Niên hết tiết học vũ đạo thì nhận được tin của Nguyên Ngữ, liền đến tình nguyện làm người mẫu miễn phí. Trước kia cậu tiếp cận Nguyên Ngữ vì tìm hiểu Nguyên Thỉnh Trình. Sau khi kết thúc Kiều Niên ôm chặt một đống bí mật nhỏ trong lòng, cực kỳ vui vẻ, ngọt ngào gọi cô ấy là chị. Bọn họ dần dần thành bạn, rồi cuối cùng thì chị gái ruột của Nguyên Thỉnh Trình cũng chính là chị gái của cậu.
Kiều Niên bước vào cửa phòng làm việc liền như rơi vào hố băng, không khí xung quanh lạnh lẽo làm cậu rùng mình, điều hòa mở nhiệt độ thấp quá. Chủ đề thời trang mùa hè năm nay là “Sinh ra vì những ngày tươi sáng”. Khái niệm này khá mâu thuẫn.
Nguyên Ngữ và trợ lý đang nói chuyện, thấy Kiều Niên đã đến cô cười rạng rỡ mở túi ni lông đưa cho cậu một lon nước cam, Kiều Niên cảm ơn rồi uống một hớp, lạnh càng thêm lạnh, cậu liền đặt lon nước lên bàn.
Kiều Niên điều chỉnh trạng thái rồi bắt đầu làm việc. Trên móc treo có cả đồ nam và đồ nữ. Cậu bước vào khung chụp, đứng ở trung tâm, cố sức tạo tư thế, thử hết tư thế này sang tư thế khác.
Thử xong đồ nam Kiều Niên lại nghe lời đi thay thêm cả đồ nữ, một bộ váy liền thân màu hồng nhạt, đơn giản phóng khoáng. Đứng ở góc độ đàn ông Nguyên Thỉnh Trình cũng rất thích như thế này, rất hưởng thụ. Nguyên Ngữ kéo trái kéo phải cái bóng đèn, thợ chụp ảnh hạ thân máy xuống, chỉ chụp từ phần cổ trở xuống. Trước ánh đèn biểu cảm Kiều Niên tự nhiên, phóng khoáng, vì cậu đã sớm quen với công việc này.
Nhưng khi buổi chụp hình kết thúc cậu đi ra khỏi phông nền trắng liền nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của nhân viên mới, thoáng nhìn qua ánh mắt khác thường của họ, tuy ác ý không rõ nhưng chỉ trong tích tắc đã làm dựng đứng lông tơ trong người cậu. Nỗi sợ từ trong tiềm thức trở thành sự thật. Cậu ngồi trước gương trang điểm mà không dám nhìn chính mình trong đó. Cậu còn chưa cởi váy ra, hai tay không kiềm được mà bấu chặt vào tà váy ngắn cũn, cúi đầu ngơ ngẩn, bóng lưng u tối.
Là sợ hãi. Từ khi ở bên Nguyên Thỉnh Trình thì cậu cũng phải cùng gánh vác điều đó.
Giá mình là còn gái thì thật tốt.
Một góc váy bị nắm trong lòng bàn tay hơi nhăn nhúm. Là váy mới mà lại trông như cũ.
“Tôi biết tôi mời đến cậu em này rất dễ nhìn nhưng ai cho mấy người nhìn chằm chằm em ấy như vậy? Nhìn hỏng rồi mấy người bồi thường nhé.” Nguyên Ngữ nghiêm khắc nói: “Phải làm gì thì đi làm đi. Đúng rồi, Tiểu Trương, mau chỉnh sửa ảnh đi nhé, buổi tối cần đấy.”
“Tuân lệnh, bà chủ Nguyên!”
Nói xong ánh mắt liền dời đi, nhìn phóng qua các góc trong phòng.
“Niên Niên, em thích bộ này không?”
“Thích ạ.” Kiều Niên gật đầu.
Nguyên Ngữ cười: “Chị đã nói rồi mà, thằng nhóc Nguyên Thỉnh Trình kia chắc chắn cũng thích con gái mặc loại váy đáng yêu nhỏ nhắn như này.”
Lông mi Kiều Niên lông mi run rẩy, hỏi bâng quơ: “Cậu ấy nói với chị là cậu ấy thích dạng con gái gì à?”
“Không có, nó làm sao mà nói với chị được. Nhưng chị từng dò hỏi rồi, nó liền trực tiếp xua chị đi luôn.” Nguyên Ngữ hồi tưởng lại, lộ ra ý cười hiểu rõ: “Nói xem, con trai các em không phải ngẫu nhiên cũng nói đến mấy chuyện này sao.”
“À thì…ít khi lắm.”
Nguyên Ngữ ngoắc ngón tay, như muốn nói bí mật gì đó, đè thấp giọng: “Haizz, Tiểu Niên, chị nghi ngờ Thỉnh Trình không thích con gái đâu.”
Kiều Niên không yên lòng cắn ống hút, hút phải ngụm nước chanh lạnh thì đột nhiên cậu có phản ứng, bị sặc nước, liên tục khụ khụ vài tiếng, miệng vẫn còn nói mơ hồ: “Thật vậy ạ, em…em không biết.”
Nguyên Ngữ dừng một lát, lát sau lại dịu dàng nói: “A, chị hay nói giỡn thôi, ai mà biết được, chị cũng chẳng quan tâm thằng em ngốc thích cái gì. Dù thế nào chị cũng có thể chấp nhận, bố mẹ chị cũng có thể. Không thương thiên hại lí là được.”
Kiều Niên thở ra một hơi toàn hương cam mát lạnh.
Buổi tối, Kiều Niên rủ Nguyên Thỉnh Trình đi chơi, hẹn đến Pubs uống rượu nghe nhạc, tiêu phí chút thời gian đi lả lướt, thêm hương vị, màu sắc cho cuộc sống bớt buồn tẻ.
Đứng cách nhà Kiều Niên mấy mét Nguyên Thỉnh Trình tránh trong một con hẻm nhỏ hơi tối vuốt lại tóc, chỉnh trang quần áo rồi hít sâu vài cái.
Một cô gái mặc váy kiểu đồng phục đeo khẩu trang đen đi về phía Nguyên Thỉnh Trình, cô đứng sau lưng cậu rồi bất chợt choàng hai tay lên thắt lưng cậu, tay đặt lên rất thuận lợi như là hai người đã quen thuộc từ lâu. Nguyên Thỉnh Trình giật mình phát khiếp, tưởng là Kiều Niên, vừa quay người lại thì phát hiện ra là một cô gái. Cậu khiếp sợ quay mặt đi không nhìn nữa, đồng thời lịch sự tách khỏi người cô gái, cố gắng giữ thái độ lịch sự: “Này, chị gái ơi, chị nhận nhầm người rồi. Bạn trai chị chắc là người kia kìa.” Cậu vội vàng tiện tay chỉ vào anh chàng đeo mắt kính đang đứng ăn súp lơ ở quán đồ nướng trước mặt, đúng bộ dạng chỉ loạn người yêu.
Đối phương không nói lời nào cũng không buông tay, còn dính hơn bã kẹo cao su dính vào vào đế giày, nhân cơ hội còn hôn Nguyên Thỉnh Trình một cái. Nguyên Thỉnh Trình lập tức vừa hoảng lại vừa phẫn nộ, không có cách nào khác đành phải dùng lực đẩy cô ta ra, cau mày: “Đồng chí nữ này, nếu cô không biết đường đến đồn cảnh sát đi như thế nào thì tôi có thể báo cho họ mang cô đến đó ăn bữa khuya đấy.”
Cậu lại dùng lời hay khuyên bảo: “Chị gái à, chị đừng làm việc này nữa, không cần biết là nam hay là nữ, sống trên đời này chúng ta phải có lòng tự trọng của bản thân, nghèo túng nhưng chí phải kiên cường, không thể đánh mất chí hướng cao xa đúng không?”
“Cậu nói đúng.”
Giọng con trai trong trẻo truyền tới.
“Đm! Cậu là Kiều Niên?” Nguyên Thỉnh Trình giờ mới dám nhìn trực tiếp vào người trước mặt.
Kiều Niên kéo khẩu trang xuống, mặt mũi rõ ràng lộ ra ngoài sáng: “Ngu ngốc.”
“Đang yên lành lại nam giả nữ làm gì, cosplay làm công chúa chạy trốn của Disney à?”
“Thực hiện mong ước của tôi, chọc cậu chơi vậy thôi.” Kiều Niên cười thản nhiên: “Còn nữa, tôi là tên biến thái đó. Từ từ rồi cậu sẽ biết.”
“Đã sớm biết rồi.” Nguyên Thỉnh Trình lôi ra dây đeo cổ: “Chứng cứ cho sự biến thái của cậu.”
“Vậy là thật sự giống bác gái già lắm sao?” Kiều Niên ra vẻ mất mát.
“Thúi lắm, tôi nói hươu nói vượn đấy, đừng coi là thật! Đẹp…đẹp lắm.” Nguyên Thỉnh Trình liếc nhìn cặp chân dài lộ ra ngoài.
“Đi uống rượu đi.”
“Được, chị gái.”
Trong quán pubs, ánh sáng màu lam lạnh lẽo, thân thể chìm đắm trong đó, đến cả trong không khí cũng như đang nhìn thấy ánh sáng xanh chớp lóe. Nguyên Thỉnh Trình giơ tay ra chạm vào mặt Kiều Niên, bắt được ánh sáng xanh đang di chuyển trên má, lồng vào lòng bàn tay cậu rồi tỏa ra một ngọn lửa màu xanh lam. Cậu dán người vào chỗ ngồi của Kiều Niên, ôm chặt eo cậu ấy, đôi mắt đỏ si mê còn ngọt hơn rượu.
Kiều Niên như một người uống rượu giải sầu, chống cằm. Hai người trầm mặc không nói gì, tai nghe âm thanh kéo dài rung động của dây đàn ghi ta, giọng ca trong trẻo của nữ ca sĩ, kéo dài cơn buồn ngủ mộng mị. Kiều Niên không hề phát hiện tầm mắt lúc sáng lúc tối của Nguyên Thỉnh Trình, chỉ chăm chú nhìn bọt rượu nhẹ như mây, giày cao gót chậm rãi đung đưa theo ngón chân, như rơi ra mà lại không phải rơi, lắc lư quyến rũ.
Hồi lâu sau.
“Anh Kiều Niên, cậu say sao?” Nguyên Thỉnh Trình hỏi Kiều Niên.
“Không có, tôi sẽ không mượn rượu làm càn.”
Thanh âm trầm thấp của Nguyên Thỉnh Trình trở nên đẫm men say và ướt át, cuối cùng lại vớt lên vô số lời nói tắc nghẹn bị nhấn chìm trong hơi rượu: “Chúng ta về nhà đi, uống rượu không tốt. Phải nghĩ cho mình.”
Kiều Niên khịt mũi một tiếng, khóe miệng nhếch lên giả bộ như đang cười, tới gần mặt Nguyên Thỉnh Trình: “Nguyên Thỉnh Trình, tôi chán ghét cậu.”