Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Phép tắc trong cung quả thật nghiêm ngặt, rườm rà, chỉ tính về quy định dành riêng cho tú nữ thôi cũng phải mất mấy canh giờ liền. Xử Nữ cùng các chủ tử tuyển tú khác đi dọc theo con đường dài từ biệt viện nhỏ đến tẩm cung của Hoàng Thượng. Khác với những triều đại trước, lần xét tuyển tú nữ này phải do Hoàng Thượng lựa chọn, không cần thi thố để đủ tiêu chuẩn.
Trước khi đi Á Hân có mang cho Xử Nữ một chiếc trâm cài hồng điệp. Chiếc trâm này tuy bằng bạc không tôn lên được nét quý phái như những món đồ mẫu thân nàng đưa. Vậy mà vừa cài lên tóc Xử Nữ, hai cánh bướm được nạm hồng ngọc không ngừng phát ra quầng sáng dìu dịu khiến ai cũng phải chú ý đến. Á Hân nói: "Đây là trâm cài tóc của hiển tỷ*, lúc lâm chung bà đã trao lại cho nô tì, mong rằng nô tì sẽ tìm được phụ thân nếu người nhìn thấy nó."
*Hiển tỷ: mẹ chết được chôn cất.
Xử Nữ không ngừng cảm thán, ngạc nhiên hỏi: "Thế ngươi đã tìm được chưa?"
Lâm Á Hân cười buồn: "Nếu tìm được thì nô tì đâu ở đây với người?"
"Cũng đúng."
Nàng ta nói cũng đúng, lúc Lâm Á Hân ký giấy bán thân vào phủ Tham Quyến nàng ta chỉ là nữ hài tử chưa đến mười tuổi, một mình lưu lạc khắp Bắc Thành. Xử Nữ lấy lòng cảm tạ Á Hân, vì so với những chiếc trâm cài khác nàng vẫn vừa lòng với món đồ này.
Nàng bước đi, dáng điệu uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt không cần son phấn vẫn lộng lẫy hơn người. Nàng bước một bước khi Tổng Quản Công Công đọc tên, Xử Nữ tiến đến gần nơi Hoàng Thượng đang đứng không dám ngẩng cao đầu, cúi nhẹ khuôn mặt hồng nhuận: "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Nương Nương và Hoàng Quý Phi Nương Nương."
Hoàng Thượng mệt mỏi dụi mắt, phất tay áo: "Miễn lễ, ngước mặt cho trẫm xem."
Xử Nữ tuân lệnh, khuôn mặt e thẹn đối diện nam nhân mặt ngọc non nớt, trong lòng cảm thấy buồn cười, sống đến chừng này tuổi lại phải lấy một được trẻ làm phu quân ư?
So sánh nhan sắc giữa nàng và các vị chủ tử kia thì nàng cũng không hơn kém gì, phải nói nét đẹp bình thường đến nỗi đứng cạnh mẫu nghi thiên hạ còn phải khép mình nhún nhường. Vậy mà Hoàng Thượng vừa nhìn thấy Xử Nữ đã vui vẻ đến mức gật đầu đồng ý, Hoàng Hậu có vẻ khá chững chạc, tuổi cũng qua hai mươi, nàng ta vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng gật đầu với Tổng Quản Công Công.
Nàng trở thành Quý Nhân duy nhất của đợt tuyển chọn lần này, tuyển tú bốn năm mở ra một lần, và tuyển chọn những nữ tử tài sắc nhất, nhưng mấy ai may mắn được ở lại. Mà cũng chẳng thể gọi là may mắn.
Xử Nữ được sắc phong trở thành Quý Nhân nhờ vào cây trâm cài, nàng quay về nói với Lâm Á Hân: "Ta thấy thật không đúng, Quý Nhân không phải dành cho ta."
Á Hân mở lòng bàn tay Xử Nữ ra, đặt chiếc trâm cài vào lòng bàn tay nàng: "Đây là nô tì tặng cho người, mong rằng người sẽ thay hiển tỷ ta hạnh phúc suốt đời."
Cầm chặt cây trâm cài, Xử Nữ kiên quyết: "Bằng giá nào ta cũng sẽ tìm phụ thân ngươi."
Á Hân cười, nụ cười có chút buồn tủi.
Cũng ngay vào ngày hôm đó Hoàng Thượng hạ lệnh triệu nàng ngay trong đêm, Xử Nữ vẫn còn đang yên giấc thì bị một đám người xông vào hết tắm rửa đến kỳ cọ. Xong quấn nàng vào tấm chăn bông dày khiên đi. Tay chân bị bó trong chăn, nàng chỉ còn cách im lặng chờ đợi rốt cuộc tiểu Hoàng Thượng kia sẽ làm gì mình, rõ ràng nàng nhìn y chắc chưa đến mười ba tuổi.
Đặt Xử Nữ lên giường, tất cả cung tần đều nhanh chóng đi khỏi tẩm cung, một chốc tấm màn được nâng lên, nàng nhìn ra bức bình phong thêu hạt rồi đưa mắt nhìn nam nhân mặt búng ra sữa đang cúi đầu chăm chăm quan sát nàng. Đôi má Xử Nữ ửng hồng, dẫu có là đứa trẻ cũng là nam nhân.
Đôi bàn tay Hoàng Thượng đặt bên ngoài tấm chăn nhưng vị trí lại là ngực trái nàng, y tháo hài rồi leo lên giường nằm ôm lấy Xử Nữ như đứa trẻ. Xử Nữ trước sau như một không hề lên tiếng, chờ đợi biểu hiện tiếp theo của y. Ai ngờ Hoàng Thượng còn trẻ nhưng tài cao không đợi tuổi, chưa gì đã luồn tay vào tấm chăn tìm vị trí ngực trái Xử Nữ. Mặt nàng từ hồng sang đỏ, rồi trắng bệch, một phần nàng vẫn chưa sẵn sàng cho việc này: "Hoàng Thượng xin hãy giữ lễ!"
Hoàng Thượng có chút buồn cười ngước đôi mắt trong veo nhìn nàng, hai bên gò má phấn nộn mủm mỉm, đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Giọng của y chưa bể nên nghe tựa như thiếu nữ hờn dỗi: "Dù gì trẫm cũng là phu quân của nàng, sao nàng dám ra lệnh cho trẫm phải giữ lễ."
Da mặt Xử Nữ có chút nóng ran vì bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Thượng mãi chơi đùa nhụy hoa của nàng. Xử Nữ khó khăn điều chỉnh nhịp thở: "Hoàng Thượng, như vậy không hay cho lắm!"
"Khi không có người, ngươi có quyền gọi ta là Sư Tử, ta cảm thấy rất thích ngươi."
Xử Nữ lắc đầu: "Thần thiếp không dám."
"Có gì mà không dám, ta cho ngươi gọi thì ngươi cứ việc gọi. Nếu không ta sẽ trách phạt thật nặng đấy!"
"Ân."
"Gọi tên ta đi!"
"Sư... Sư Tử."
"Ngoan lắm! Như vậy không tốt sao?"
Trong đầu nàng vội có một thắc mắc: "Thánh Thượng có biết người đang nói gì không?"
Một đêm dài trôi qua, Sư Tử không hề làm gì Xử Nữ ngoài việc hé môi ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay kia mân mê đến mệt rồi ngủ say. Một đêm dài trôi qua, cơ thể Xử Nữ không ngừng dâng lên một cỗ cao khí khó chịu, khiến từng tế bào đều nóng bừng như bị ngọn lửa vô hình nào đó thiêu rụi, bức bách cần được giải phóng thứ gì đó mà nàng chưa từng tưởng tượng đến.
Trước khi đi Á Hân có mang cho Xử Nữ một chiếc trâm cài hồng điệp. Chiếc trâm này tuy bằng bạc không tôn lên được nét quý phái như những món đồ mẫu thân nàng đưa. Vậy mà vừa cài lên tóc Xử Nữ, hai cánh bướm được nạm hồng ngọc không ngừng phát ra quầng sáng dìu dịu khiến ai cũng phải chú ý đến. Á Hân nói: "Đây là trâm cài tóc của hiển tỷ*, lúc lâm chung bà đã trao lại cho nô tì, mong rằng nô tì sẽ tìm được phụ thân nếu người nhìn thấy nó."
*Hiển tỷ: mẹ chết được chôn cất.
Xử Nữ không ngừng cảm thán, ngạc nhiên hỏi: "Thế ngươi đã tìm được chưa?"
Lâm Á Hân cười buồn: "Nếu tìm được thì nô tì đâu ở đây với người?"
"Cũng đúng."
Nàng ta nói cũng đúng, lúc Lâm Á Hân ký giấy bán thân vào phủ Tham Quyến nàng ta chỉ là nữ hài tử chưa đến mười tuổi, một mình lưu lạc khắp Bắc Thành. Xử Nữ lấy lòng cảm tạ Á Hân, vì so với những chiếc trâm cài khác nàng vẫn vừa lòng với món đồ này.
Nàng bước đi, dáng điệu uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt không cần son phấn vẫn lộng lẫy hơn người. Nàng bước một bước khi Tổng Quản Công Công đọc tên, Xử Nữ tiến đến gần nơi Hoàng Thượng đang đứng không dám ngẩng cao đầu, cúi nhẹ khuôn mặt hồng nhuận: "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Nương Nương và Hoàng Quý Phi Nương Nương."
Hoàng Thượng mệt mỏi dụi mắt, phất tay áo: "Miễn lễ, ngước mặt cho trẫm xem."
Xử Nữ tuân lệnh, khuôn mặt e thẹn đối diện nam nhân mặt ngọc non nớt, trong lòng cảm thấy buồn cười, sống đến chừng này tuổi lại phải lấy một được trẻ làm phu quân ư?
So sánh nhan sắc giữa nàng và các vị chủ tử kia thì nàng cũng không hơn kém gì, phải nói nét đẹp bình thường đến nỗi đứng cạnh mẫu nghi thiên hạ còn phải khép mình nhún nhường. Vậy mà Hoàng Thượng vừa nhìn thấy Xử Nữ đã vui vẻ đến mức gật đầu đồng ý, Hoàng Hậu có vẻ khá chững chạc, tuổi cũng qua hai mươi, nàng ta vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng gật đầu với Tổng Quản Công Công.
Nàng trở thành Quý Nhân duy nhất của đợt tuyển chọn lần này, tuyển tú bốn năm mở ra một lần, và tuyển chọn những nữ tử tài sắc nhất, nhưng mấy ai may mắn được ở lại. Mà cũng chẳng thể gọi là may mắn.
Xử Nữ được sắc phong trở thành Quý Nhân nhờ vào cây trâm cài, nàng quay về nói với Lâm Á Hân: "Ta thấy thật không đúng, Quý Nhân không phải dành cho ta."
Á Hân mở lòng bàn tay Xử Nữ ra, đặt chiếc trâm cài vào lòng bàn tay nàng: "Đây là nô tì tặng cho người, mong rằng người sẽ thay hiển tỷ ta hạnh phúc suốt đời."
Cầm chặt cây trâm cài, Xử Nữ kiên quyết: "Bằng giá nào ta cũng sẽ tìm phụ thân ngươi."
Á Hân cười, nụ cười có chút buồn tủi.
Cũng ngay vào ngày hôm đó Hoàng Thượng hạ lệnh triệu nàng ngay trong đêm, Xử Nữ vẫn còn đang yên giấc thì bị một đám người xông vào hết tắm rửa đến kỳ cọ. Xong quấn nàng vào tấm chăn bông dày khiên đi. Tay chân bị bó trong chăn, nàng chỉ còn cách im lặng chờ đợi rốt cuộc tiểu Hoàng Thượng kia sẽ làm gì mình, rõ ràng nàng nhìn y chắc chưa đến mười ba tuổi.
Đặt Xử Nữ lên giường, tất cả cung tần đều nhanh chóng đi khỏi tẩm cung, một chốc tấm màn được nâng lên, nàng nhìn ra bức bình phong thêu hạt rồi đưa mắt nhìn nam nhân mặt búng ra sữa đang cúi đầu chăm chăm quan sát nàng. Đôi má Xử Nữ ửng hồng, dẫu có là đứa trẻ cũng là nam nhân.
Đôi bàn tay Hoàng Thượng đặt bên ngoài tấm chăn nhưng vị trí lại là ngực trái nàng, y tháo hài rồi leo lên giường nằm ôm lấy Xử Nữ như đứa trẻ. Xử Nữ trước sau như một không hề lên tiếng, chờ đợi biểu hiện tiếp theo của y. Ai ngờ Hoàng Thượng còn trẻ nhưng tài cao không đợi tuổi, chưa gì đã luồn tay vào tấm chăn tìm vị trí ngực trái Xử Nữ. Mặt nàng từ hồng sang đỏ, rồi trắng bệch, một phần nàng vẫn chưa sẵn sàng cho việc này: "Hoàng Thượng xin hãy giữ lễ!"
Hoàng Thượng có chút buồn cười ngước đôi mắt trong veo nhìn nàng, hai bên gò má phấn nộn mủm mỉm, đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Giọng của y chưa bể nên nghe tựa như thiếu nữ hờn dỗi: "Dù gì trẫm cũng là phu quân của nàng, sao nàng dám ra lệnh cho trẫm phải giữ lễ."
Da mặt Xử Nữ có chút nóng ran vì bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Thượng mãi chơi đùa nhụy hoa của nàng. Xử Nữ khó khăn điều chỉnh nhịp thở: "Hoàng Thượng, như vậy không hay cho lắm!"
"Khi không có người, ngươi có quyền gọi ta là Sư Tử, ta cảm thấy rất thích ngươi."
Xử Nữ lắc đầu: "Thần thiếp không dám."
"Có gì mà không dám, ta cho ngươi gọi thì ngươi cứ việc gọi. Nếu không ta sẽ trách phạt thật nặng đấy!"
"Ân."
"Gọi tên ta đi!"
"Sư... Sư Tử."
"Ngoan lắm! Như vậy không tốt sao?"
Trong đầu nàng vội có một thắc mắc: "Thánh Thượng có biết người đang nói gì không?"
Một đêm dài trôi qua, Sư Tử không hề làm gì Xử Nữ ngoài việc hé môi ngậm lấy một bên nhũ hoa, tay kia mân mê đến mệt rồi ngủ say. Một đêm dài trôi qua, cơ thể Xử Nữ không ngừng dâng lên một cỗ cao khí khó chịu, khiến từng tế bào đều nóng bừng như bị ngọn lửa vô hình nào đó thiêu rụi, bức bách cần được giải phóng thứ gì đó mà nàng chưa từng tưởng tượng đến.